Lôi Tư Ân bật dậy thở dốc trong căn phòng của mình, mồ hôi nhễ nhại, cô bàng hoàng khi nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn đang đưa ra trước mặt mình.

Cô xuống giường đứng trước gương kinh ngạc mà nói:
- Là nằm mơ sao, mình trở lại rồi? Chẳng phải mình đã treo cổ tự vẫn rồi mà, sao có thể chứ?
Tư Ân không tin mà véo lên mặt mình một cái thật đau
- Đau quá! Mình..

mình không mơ, thật sự trở lại rồi!
Bỗng 1 giọng nói cất lên cắt ngang lời cô, Lôi Khinh Dạ, người anh tính tình dịu dàng lại chiều chuộng các em gái vô đối:
- Tiểu Ân, mau dậy ăn sáng rồi đến nhà trẻ nào, trễ giờ là ở nhà 1 mình với ông kẹ đấy nha!
Tử Ân nhìn thấy người anh đã qua đời do tai nạn giao thông ở kiếp trước vẫn còn thì vui mừng chạy lại ôm Khinh Dạ rồi thỏ thẻ nói:
- Vâng, em đi liền!
Khinh Dạ thấy cô hôm nay nghe lời lạ thường thì nghi hoặc nhưng rồi cũng thôi mà đi chuẩn bị cho cô đến nhà trẻ.


Tư Ân thì ngồi trên bàn ăn suy nghĩ về chuyện kỳ lạ vừa trải qua mà cố gắng thích nghi với hiện thực: "Nếu như đã trở lại, vậy thì mình có thể thay đổi tương lai không nhỉ, để những thảm họa sắp tới sẽ không xảy ra nữa.

Mình muốn thay đổi cái vận mệnh bi đát diệt cả nhà mình này.."
Khinh Dạ đặt bữa sáng lên bàn xong lại để bữa trưa vào cặp cho cô, vừa làm vừa nói:
- Tiểu Ân đi học ngoan không được quấy đó, cuối tuần này cùng ba đến bệnh viện lạc đồng thăm tiểu vân ha!
Tư Ân vâng dạ mà trầm tư.

Tiểu Vân, người chị thứ hai bị ung thư phải nghỉ học để vào bệnh viện điều trị.

Còn người ba Lôi Hoàng, để có đủ tiền trang trải cuộc sống và đóng viện phí thì phải làm việc bất kể ngày đêm nhưng ông ấy lúc nào cũng không để người thân phải thiếu thốn thứ gì, không than vãn 1 lời nào, trước mặt con cái luôn tươi cười với bộ dạng mệt mỏi.

Và cũng vì thế mà trong kiếp trước đã phải ra đi vì lao lực quá độ.

Chưa nói đến mẹ cô Triệu Nhã Tinh vì quá u uất mà chỉ sống được đến năm cô mười tám tuổi rồi qua đời.

- Haizz..

- Tiểu Ân thở dài một hơi vì cái vận mệnh trớ trêu của gia đình mình.

Khinh Dạ thấy vậy liền phì cười mà nói:
- Tiểu Ân mới bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu phiền muộn mà đến mức phải thở dài thế kia hả?
Tiểu Ân dùng bộ mặt buồn rầu, chán nản của mình mà nói:
- Anh hai, hôm nay ngày bao nhiêu rồi?
- 26 tháng 12 năm 2006, sao nay để ý thời gian thế? - Khinh Dạ cười tươi đáp lại, thuận miệng nói một câu trêu chọc cô.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Tiền học phí của mình và anh hai đều do anh ấy kiếm được nhờ làm thêm online tại nhà, đến việc nhà cũng do anh hai đảm nhiệm.

Người anh nội trợ và tài chính hoàn hảo như vậy sao nỡ để anh ấy chết được chứ.

- cô nghĩ bụng đầy nuối tiếc.
HẾT CHƯƠNG MỘT GÒI NHA!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương