Trùng Sinh Làm Học Bá
-
C4: Chương 4
10.
Trong kỳ thi tháng tiếp theo, có lẽ do đầu óc tôi tràn ngập Vật lý khiến cho tư duy Văn học không được mạch lạc lắm, cuối cùng viết lạc đề.
Tôi xếp thứ Hai, kém Tống Thừa Dữ mười ba điểm.
Giáo viên môn Văn lập tức gọi tôi tới nói chuyện.
Đây là đãi ngộ riêng của lớp ưu tú, chỉ cần có chuyện bất thường nhất định phải xem xét lại ngay.
Lần trước tôi đứng cuối lớp là vì không làm bài thi Khoa học Tự nhiên, lần này thật sự không có lý do gì.
Tống Thừa Dữ đã đứng Nhất hai lần liên tiếp, nhưng hắn vẫn không vui.
"Không phải cậu nói cậu sẽ luôn xếp hạng Nhất sao? Đúng là đáng xấu hổ." Tống Thừa Dữ phát bài kiểm tra môn Văn cho tôi, thuận tiện liếc nhìn một cái, ánh mắt mang theo ý cười lạnh nhạt.
"Cậu xếp thứ Hai bao nhiêu lần rồi? Có gì đáng tự hào chứ?" Tôi tức giận đến nhức cả đầu.
"Ha hả, nhưng tôi cũng không có nói trước toàn trường là sẽ luôn xếp thứ Nhất." Tống Thừa Dữ cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy không thoải mái.
Được rồi.
Cả hai chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ đã tìm lại được tự tin với môn Vật lý nên tôi quyết định trở về lớp học.
Dù tôi thực sự không tập trung lắm, nhưng ít nhất sau khi nghe giảng tôi cũng đã có thể làm bài như thường.
Tuy nhiên, bài tập Vật lý bình thường đã được thay thế bằng các câu hỏi trong đề thi đội tuyển Vật lý, tôi cũng ưu tiên thời gian học tối đa cho môn này.
Thực ra thành tích của Tống Thừa Dữ có thể nói là gần như ngang ngửa với tôi.
Chỉ có môn Văn là hắn tuyệt đối không phải đối thủ của tôi.
Cho nên chỉ cần tôi không giả ngốc, hạng Nhất chắc chắn sẽ thuộc về tôi. Tống Thừa Dữ cũng biết chuyện này nên không dám cùng tôi nói bậy.
Tôi biết hắn đã luôn cố gắng học tập, nhưng Văn học cũng rất cần thiên phú, ai bảo tôi trời sinh lại là người giỏi toàn diện chứ?
Tôi đã thành công trở lại vị trí thứ Nhất trong kỳ thi tháng sau đó.
Tôi liếc nhìn Tống Thừa Dữ một cái, hắn ngay cả rắm cũng không dám đánh, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó mở sách ra học Văn.
Cuộc thi đội tuyển Vật lý diễn ra rất nhanh, tôi đã hoàn thành xuất sắc cả bài thi tự luận cùng phần thực hành thí nghiệm.
Kết quả được công bố, tôi xếp hạng Nhất cả nước, đủ điều kiện được tuyển thẳng.
Hiệu trưởng vô cùng vui vẻ thông báo thành tích của tôi với toàn trường.
Tôi bắt đầu yên bình bước vào kì nghỉ đông hàng năm.
Ngày đầu năm mới, tuyết rơi.
Tôi chợt nhớ đến những ngày này trước đây, gia đình chúng tôi ngồi quây quần vừa ăn hoành thánh vừa trò chuyện.
Bất tri bất giác, từ phòng trọ cạnh trường tôi đã đi tới tiểu khu trước đây từng sống lúc nào không hay.
Nhà tôi không bật đèn.
Tôi ngồi xuống, lặng lẽ ngẩng đầu ngước nhìn lên.
Cuối cùng, không thể kiềm chế được, tôi cúi đầu vùi mặt vào hai tay bật khóc.
Từ lúc sống lại thành Thẩm Thanh Di, tôi không dám liên hệ lại với bất kì người thân nào trước đây.
Tôi sợ phải đối mặt với sự thật rằng tôi đã chết, cha mẹ tôi cũng không còn trên cõi đời này.
Như vậy, ít nhất tôi còn có thể lừa mình dối người rằng họ vẫn sống tốt.
Nhưng trong không khí đầu năm, khi người người nhà nhà sum vầy đoàn tụ đón Tết, tôi chẳng thể tự lừa dối bản thân được nữa.
Tôi bước đến bốt điện thoại bên đường gọi cho chú tôi, giả làm bạn cùng lớp rồi hỏi thăm về khu mộ của tôi.
Chú tôi nói với tôi rằng tôi vẫn còn sống, nhưng đang trong tình trạng thực vật, phải theo dõi trong bệnh viện.
Tôi đến bệnh viện, lặng lẽ ngắm nhìn thân hình gầy gò của mình qua khung cửa sổ, sau đó mua một bó hoa đi tới nghĩa trang để thăm cha mẹ.
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc, học kỳ thứ hai của năm cuối cấp trôi qua nhanh như sao băng rơi.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đúng hẹn mà đến.
Tất cả mọi người ít nhiều đều có chút lo lắng.
Trong bầu không khí này, dù đã là lần thứ hai thi đại học, tôi cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Cho tới lúc nhận được đề thi, tâm tình bất an của tôi mới dần bình tĩnh trở lại.
Tôi nghiêm túc viết lời giải cho từng câu hỏi, đây chính là thời khắc chứng minh tất cả sự cố gắng của tôi.
Được rồi, nói thật thì tôi đã được tuyển thẳng, không cố gắng cũng không sao.
Nhưng nếu đạt được danh hiệu thủ khoa đại học sẽ được phỏng vấn, tôi lại có rất nhiều lời muốn nói, không cố gắng không được.
Tống Thừa Dữ thi cùng phòng với tôi. Kết thúc môn thi cuối cùng, tôi đứng ở cửa chờ hắn, nhìn hắn chậm rãi đi ra, tôi nghiêm túc nói: "Giúp tôi một việc được không?"
"Cậu nói đi." Tống Thừa Dữ thu hồi dáng vẻ cao lãnh hàng ngày, hiếm thấy mà nghiêm túc nhìn về phía tôi.
Tôi cảm thấy mình làm bài không tệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định sẽ trở thành thủ khoa năm nay.
Một khi “mẹ tôi” biết được chuyện này, nhất định bà ấy sẽ không buông tha cho tôi.
Tôi tuyệt đối sẽ không để bà ta làm xáo trộn cuộc sống của tôi nữa.
Bây giờ tôi đã trưởng thành, có thể hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của người phụ nữ đó.
Chỉ cần nói với bà ta rằng tôi làm bài không tốt trước khi công bố điểm, bà ta nhất định sẽ bắt tôi làm những việc đó để kiếm tiền.
Từ thời trung học, Tống Thừa Dữ đã biết gia cảnh của tôi, tôi hy vọng hắn có thể chờ sẵn bên ngoài sau đó giúp tôi gọi cảnh sát.
Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, bà ta nhất định sẽ vào tù.
Mà điều trùng hợp hơn nữa là chú của Tống Thừa Dữ là cảnh sát.
Vì thế ngày tôi về nhà, Tống Thừa Dữ và chú của cậu ấy đã đến giúp tôi canh giữ ngoài cửa.
Khi tôi bước vào, căn nhà vẫn giống hệt như lần đầu tiên tôi trở về.
"Mẹ, tôi làm bài không tốt."
Bà ta chỉ tay vào mặt tôi mà mắng: "Nuôi mày để làm gì? Học nhiều để làm gì? Mày thi không tốt thì về đây làm thay tao kiếm tiền."
Người đàn ông bên cạnh cũng nhìn tôi với nụ cười dâm đãng.
Lần này tôi giả vờ sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Hai người họ lập tức lao tới tóm lấy tôi.
Trong lúc giãy giụa, tôi bị đánh hai bạt tai, mạnh tới mức đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, thậm chí còn cảm thấy có vị tanh trong miệng.
Cùng lúc đó, Tống Thừa Dữ và chú của cậu ấy dễ dàng đẩy ra cánh cửa mà tôi chưa đóng lại, giữ chặt hai người quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù kia.
Tiếng còi báo động vang lên.
Tang chứng vật chứng đều có đủ, thậm chí trong phòng vẫn còn tiền của khách để lại.
Tôi theo xe về đồn cảnh sát để ghi lại lời khai và đánh giá mức độ thương tích.
Lúc đi ra, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Cảm ơn."
"Ừ." Tống Thừa Dữ đá hòn đá trên mặt đất: "Việc nên làm, là ai cũng đều sẽ giúp."
11.
Điểm thi đại học được công bố, tôi quả nhiên đứng thứ Nhất, trở thành thủ khoa năm nay.
Nhà trường dán thông báo đỏ, thầy Hiệu trưởng đích thân trao học bổng cho tôi.
Tôi mang hào quang của thủ khoa tố cáo với Hiệu trưởng chuyện Trần Tiền nhận hối lộ và tổ chức dạy thêm sau giờ học.
Hiệu trưởng ngay lập tức cử người đến điều tra và cam đoan rằng một khi sự việc được điều tra rõ ràng, Trần Tiền sẽ bị sa thải.
Giới truyền thông cũng tới tận căn nhà tôi thuê để phỏng vấn.
Một thủ khoa có hoàn cảnh “bố mất vì phá sản”, “bị mẹ bỏ rơi và bạo lực gia đình” đã khiến bài báo thêm mấy phần cảm động, bớt mấy phần soi mói.
Không ai quan tâm người phụ nữ đó đã đi đâu và làm gì.
Cảnh sát đã giữ bí mật những chuyện này rất tốt.
Cuối cùng cuộc sống của tôi cũng có thể thoát khỏi bóng tối, bước đến nơi có ánh sáng mặt trời.
Khi Tống Thừa Dữ đến gặp tôi, tôi đang đọc thông tin tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh.
Chẳng qua tình cờ phát hiện quyền lợi ở Bắc Đại nhiều hơn Thanh Hoa một chút, có lẽ tôi nên dành thời gian để đi đàm phán lại với Đại học Thanh Hoa.
"Cậu muốn vào Bắc Đại?"
Tôi đang bận tra cứu thông tin nên ậm ừ cho qua: “Ừm.”
Vì vậy, khi thấy Tống Thừa Dữ đứng ở trường đại học đối diện Thanh Hoa, tôi đã vô cùng kinh ngạc. Hắn đen mặt chất vấn tôi, không hiểu sao giữa vô vàn ký ức, tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hắn đã coi thường tôi như thế nào.
Tôi mỉm cười vẫy tay với hắn: "Chỉ số IQ quá thấp sẽ dễ truyền nhiễm."
Dạo gần đây, trong lớp ưu tú của Thanh Hoa luôn có một vị khách không mời mà đến từ Bắc Đại.
Các bạn trong lớp lại rất hòa đồng với hắn.
"Sao lúc nào cậu cũng đến đây vậy? Chúng ta không còn học cùng trường, cũng không cùng chuyên ngành nữa nên không cần phải cạnh tranh! Đàn ông không thể hiếu thắng quá mức được!"
Tống Thừa Dữ đưa tay ấn vào bàn phím của tôi, tắt phần mềm của tôi đi.
Tôi đen mặt nhìn hắn.
"Cậu thực sự không biết tôi đến đây để làm gì?"
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, cúi đầu mở file tài liệu ra lần nữa: "Cậu còn quá nhỏ."
Im lặng hồi lâu, Tống Thừa Dữ nhỏ giọng như làm nũng: "Tôi không còn nhỏ."
"Vậy được rồi."
"Cậu vừa nói gì cơ?"
"Tôi nói được!"
Cậu ấy thoáng ngây người, ngay lập tức gấp máy tính của của tôi lại để tôi nghiêm túc trả lời.
Tôi khóc không ra nước mắt, máy tính của tôi không tốt lắm, nếu không lưu dữ liệu trước khi đóng lại thì rất có thể công sức mấy ngày nay của tôi sẽ đổ sông đổ biển hết.
Tôi vừa mở máy tính vừa chửi bới, nếu dữ liệu bị mất đi hắn nhất định phải xin lỗi và làm lại trả tôi.
Nghe vậy, hắn thừa cơ hôn lên má tôi một cái, khảng khái nói "Được".
C h ế t tiệt.
May thay, dữ liệu vẫn còn nguyên.
Khoảng nửa năm sau, tôi - người luôn chú ý đến tin tức từ bệnh viện, được biết Hứa Hành đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu sinh tồn và qua đời.
Tôi òa khóc, vội vã chạy đến bệnh viện.
Tống Thừa Dữ sợ tới mức chân tay luống cuống chạy theo phía sau tôi.
Kỳ thi năm lớp 12, lần tôi đột nhiên mất đi ý thức, có lẽ khi ấy tôi đã tìm về cơ thể của bản thân mình, có điều vì không thể khôi phục lại được, cuối cùng tôi lại trở lại cơ thể của Thẩm Thanh Di, thay cô ấy sống tiếp.
Tống Thừa Dữ thấy tôi khổ sở gục đầu bên cửa sổ, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Sao vậy?"
"Em là Hứa Hành."
Anh ấy chỉ sửng sốt trong chớp mắt, lại xoa đầu tôi: "Sẽ ổn thôi, Hứa Hành."
"Anh có tin em không?"
"Rất hoang đường, nhưng cũng rất có lý." Tống Thừa Dữ nhéo má tôi, lau đi những giọt nước mắt lấm lem trên mặt.
Trên đời này vẫn còn có người tin Hứa Hành còn sống, hơn nữa người đó chính là Tống Thừa Dữ, như vậy cũng đủ rồi.
HOÀN
Trong kỳ thi tháng tiếp theo, có lẽ do đầu óc tôi tràn ngập Vật lý khiến cho tư duy Văn học không được mạch lạc lắm, cuối cùng viết lạc đề.
Tôi xếp thứ Hai, kém Tống Thừa Dữ mười ba điểm.
Giáo viên môn Văn lập tức gọi tôi tới nói chuyện.
Đây là đãi ngộ riêng của lớp ưu tú, chỉ cần có chuyện bất thường nhất định phải xem xét lại ngay.
Lần trước tôi đứng cuối lớp là vì không làm bài thi Khoa học Tự nhiên, lần này thật sự không có lý do gì.
Tống Thừa Dữ đã đứng Nhất hai lần liên tiếp, nhưng hắn vẫn không vui.
"Không phải cậu nói cậu sẽ luôn xếp hạng Nhất sao? Đúng là đáng xấu hổ." Tống Thừa Dữ phát bài kiểm tra môn Văn cho tôi, thuận tiện liếc nhìn một cái, ánh mắt mang theo ý cười lạnh nhạt.
"Cậu xếp thứ Hai bao nhiêu lần rồi? Có gì đáng tự hào chứ?" Tôi tức giận đến nhức cả đầu.
"Ha hả, nhưng tôi cũng không có nói trước toàn trường là sẽ luôn xếp thứ Nhất." Tống Thừa Dữ cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy không thoải mái.
Được rồi.
Cả hai chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ đã tìm lại được tự tin với môn Vật lý nên tôi quyết định trở về lớp học.
Dù tôi thực sự không tập trung lắm, nhưng ít nhất sau khi nghe giảng tôi cũng đã có thể làm bài như thường.
Tuy nhiên, bài tập Vật lý bình thường đã được thay thế bằng các câu hỏi trong đề thi đội tuyển Vật lý, tôi cũng ưu tiên thời gian học tối đa cho môn này.
Thực ra thành tích của Tống Thừa Dữ có thể nói là gần như ngang ngửa với tôi.
Chỉ có môn Văn là hắn tuyệt đối không phải đối thủ của tôi.
Cho nên chỉ cần tôi không giả ngốc, hạng Nhất chắc chắn sẽ thuộc về tôi. Tống Thừa Dữ cũng biết chuyện này nên không dám cùng tôi nói bậy.
Tôi biết hắn đã luôn cố gắng học tập, nhưng Văn học cũng rất cần thiên phú, ai bảo tôi trời sinh lại là người giỏi toàn diện chứ?
Tôi đã thành công trở lại vị trí thứ Nhất trong kỳ thi tháng sau đó.
Tôi liếc nhìn Tống Thừa Dữ một cái, hắn ngay cả rắm cũng không dám đánh, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó mở sách ra học Văn.
Cuộc thi đội tuyển Vật lý diễn ra rất nhanh, tôi đã hoàn thành xuất sắc cả bài thi tự luận cùng phần thực hành thí nghiệm.
Kết quả được công bố, tôi xếp hạng Nhất cả nước, đủ điều kiện được tuyển thẳng.
Hiệu trưởng vô cùng vui vẻ thông báo thành tích của tôi với toàn trường.
Tôi bắt đầu yên bình bước vào kì nghỉ đông hàng năm.
Ngày đầu năm mới, tuyết rơi.
Tôi chợt nhớ đến những ngày này trước đây, gia đình chúng tôi ngồi quây quần vừa ăn hoành thánh vừa trò chuyện.
Bất tri bất giác, từ phòng trọ cạnh trường tôi đã đi tới tiểu khu trước đây từng sống lúc nào không hay.
Nhà tôi không bật đèn.
Tôi ngồi xuống, lặng lẽ ngẩng đầu ngước nhìn lên.
Cuối cùng, không thể kiềm chế được, tôi cúi đầu vùi mặt vào hai tay bật khóc.
Từ lúc sống lại thành Thẩm Thanh Di, tôi không dám liên hệ lại với bất kì người thân nào trước đây.
Tôi sợ phải đối mặt với sự thật rằng tôi đã chết, cha mẹ tôi cũng không còn trên cõi đời này.
Như vậy, ít nhất tôi còn có thể lừa mình dối người rằng họ vẫn sống tốt.
Nhưng trong không khí đầu năm, khi người người nhà nhà sum vầy đoàn tụ đón Tết, tôi chẳng thể tự lừa dối bản thân được nữa.
Tôi bước đến bốt điện thoại bên đường gọi cho chú tôi, giả làm bạn cùng lớp rồi hỏi thăm về khu mộ của tôi.
Chú tôi nói với tôi rằng tôi vẫn còn sống, nhưng đang trong tình trạng thực vật, phải theo dõi trong bệnh viện.
Tôi đến bệnh viện, lặng lẽ ngắm nhìn thân hình gầy gò của mình qua khung cửa sổ, sau đó mua một bó hoa đi tới nghĩa trang để thăm cha mẹ.
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc, học kỳ thứ hai của năm cuối cấp trôi qua nhanh như sao băng rơi.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đúng hẹn mà đến.
Tất cả mọi người ít nhiều đều có chút lo lắng.
Trong bầu không khí này, dù đã là lần thứ hai thi đại học, tôi cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Cho tới lúc nhận được đề thi, tâm tình bất an của tôi mới dần bình tĩnh trở lại.
Tôi nghiêm túc viết lời giải cho từng câu hỏi, đây chính là thời khắc chứng minh tất cả sự cố gắng của tôi.
Được rồi, nói thật thì tôi đã được tuyển thẳng, không cố gắng cũng không sao.
Nhưng nếu đạt được danh hiệu thủ khoa đại học sẽ được phỏng vấn, tôi lại có rất nhiều lời muốn nói, không cố gắng không được.
Tống Thừa Dữ thi cùng phòng với tôi. Kết thúc môn thi cuối cùng, tôi đứng ở cửa chờ hắn, nhìn hắn chậm rãi đi ra, tôi nghiêm túc nói: "Giúp tôi một việc được không?"
"Cậu nói đi." Tống Thừa Dữ thu hồi dáng vẻ cao lãnh hàng ngày, hiếm thấy mà nghiêm túc nhìn về phía tôi.
Tôi cảm thấy mình làm bài không tệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định sẽ trở thành thủ khoa năm nay.
Một khi “mẹ tôi” biết được chuyện này, nhất định bà ấy sẽ không buông tha cho tôi.
Tôi tuyệt đối sẽ không để bà ta làm xáo trộn cuộc sống của tôi nữa.
Bây giờ tôi đã trưởng thành, có thể hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của người phụ nữ đó.
Chỉ cần nói với bà ta rằng tôi làm bài không tốt trước khi công bố điểm, bà ta nhất định sẽ bắt tôi làm những việc đó để kiếm tiền.
Từ thời trung học, Tống Thừa Dữ đã biết gia cảnh của tôi, tôi hy vọng hắn có thể chờ sẵn bên ngoài sau đó giúp tôi gọi cảnh sát.
Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, bà ta nhất định sẽ vào tù.
Mà điều trùng hợp hơn nữa là chú của Tống Thừa Dữ là cảnh sát.
Vì thế ngày tôi về nhà, Tống Thừa Dữ và chú của cậu ấy đã đến giúp tôi canh giữ ngoài cửa.
Khi tôi bước vào, căn nhà vẫn giống hệt như lần đầu tiên tôi trở về.
"Mẹ, tôi làm bài không tốt."
Bà ta chỉ tay vào mặt tôi mà mắng: "Nuôi mày để làm gì? Học nhiều để làm gì? Mày thi không tốt thì về đây làm thay tao kiếm tiền."
Người đàn ông bên cạnh cũng nhìn tôi với nụ cười dâm đãng.
Lần này tôi giả vờ sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Hai người họ lập tức lao tới tóm lấy tôi.
Trong lúc giãy giụa, tôi bị đánh hai bạt tai, mạnh tới mức đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, thậm chí còn cảm thấy có vị tanh trong miệng.
Cùng lúc đó, Tống Thừa Dữ và chú của cậu ấy dễ dàng đẩy ra cánh cửa mà tôi chưa đóng lại, giữ chặt hai người quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù kia.
Tiếng còi báo động vang lên.
Tang chứng vật chứng đều có đủ, thậm chí trong phòng vẫn còn tiền của khách để lại.
Tôi theo xe về đồn cảnh sát để ghi lại lời khai và đánh giá mức độ thương tích.
Lúc đi ra, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Cảm ơn."
"Ừ." Tống Thừa Dữ đá hòn đá trên mặt đất: "Việc nên làm, là ai cũng đều sẽ giúp."
11.
Điểm thi đại học được công bố, tôi quả nhiên đứng thứ Nhất, trở thành thủ khoa năm nay.
Nhà trường dán thông báo đỏ, thầy Hiệu trưởng đích thân trao học bổng cho tôi.
Tôi mang hào quang của thủ khoa tố cáo với Hiệu trưởng chuyện Trần Tiền nhận hối lộ và tổ chức dạy thêm sau giờ học.
Hiệu trưởng ngay lập tức cử người đến điều tra và cam đoan rằng một khi sự việc được điều tra rõ ràng, Trần Tiền sẽ bị sa thải.
Giới truyền thông cũng tới tận căn nhà tôi thuê để phỏng vấn.
Một thủ khoa có hoàn cảnh “bố mất vì phá sản”, “bị mẹ bỏ rơi và bạo lực gia đình” đã khiến bài báo thêm mấy phần cảm động, bớt mấy phần soi mói.
Không ai quan tâm người phụ nữ đó đã đi đâu và làm gì.
Cảnh sát đã giữ bí mật những chuyện này rất tốt.
Cuối cùng cuộc sống của tôi cũng có thể thoát khỏi bóng tối, bước đến nơi có ánh sáng mặt trời.
Khi Tống Thừa Dữ đến gặp tôi, tôi đang đọc thông tin tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh.
Chẳng qua tình cờ phát hiện quyền lợi ở Bắc Đại nhiều hơn Thanh Hoa một chút, có lẽ tôi nên dành thời gian để đi đàm phán lại với Đại học Thanh Hoa.
"Cậu muốn vào Bắc Đại?"
Tôi đang bận tra cứu thông tin nên ậm ừ cho qua: “Ừm.”
Vì vậy, khi thấy Tống Thừa Dữ đứng ở trường đại học đối diện Thanh Hoa, tôi đã vô cùng kinh ngạc. Hắn đen mặt chất vấn tôi, không hiểu sao giữa vô vàn ký ức, tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hắn đã coi thường tôi như thế nào.
Tôi mỉm cười vẫy tay với hắn: "Chỉ số IQ quá thấp sẽ dễ truyền nhiễm."
Dạo gần đây, trong lớp ưu tú của Thanh Hoa luôn có một vị khách không mời mà đến từ Bắc Đại.
Các bạn trong lớp lại rất hòa đồng với hắn.
"Sao lúc nào cậu cũng đến đây vậy? Chúng ta không còn học cùng trường, cũng không cùng chuyên ngành nữa nên không cần phải cạnh tranh! Đàn ông không thể hiếu thắng quá mức được!"
Tống Thừa Dữ đưa tay ấn vào bàn phím của tôi, tắt phần mềm của tôi đi.
Tôi đen mặt nhìn hắn.
"Cậu thực sự không biết tôi đến đây để làm gì?"
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, cúi đầu mở file tài liệu ra lần nữa: "Cậu còn quá nhỏ."
Im lặng hồi lâu, Tống Thừa Dữ nhỏ giọng như làm nũng: "Tôi không còn nhỏ."
"Vậy được rồi."
"Cậu vừa nói gì cơ?"
"Tôi nói được!"
Cậu ấy thoáng ngây người, ngay lập tức gấp máy tính của của tôi lại để tôi nghiêm túc trả lời.
Tôi khóc không ra nước mắt, máy tính của tôi không tốt lắm, nếu không lưu dữ liệu trước khi đóng lại thì rất có thể công sức mấy ngày nay của tôi sẽ đổ sông đổ biển hết.
Tôi vừa mở máy tính vừa chửi bới, nếu dữ liệu bị mất đi hắn nhất định phải xin lỗi và làm lại trả tôi.
Nghe vậy, hắn thừa cơ hôn lên má tôi một cái, khảng khái nói "Được".
C h ế t tiệt.
May thay, dữ liệu vẫn còn nguyên.
Khoảng nửa năm sau, tôi - người luôn chú ý đến tin tức từ bệnh viện, được biết Hứa Hành đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu sinh tồn và qua đời.
Tôi òa khóc, vội vã chạy đến bệnh viện.
Tống Thừa Dữ sợ tới mức chân tay luống cuống chạy theo phía sau tôi.
Kỳ thi năm lớp 12, lần tôi đột nhiên mất đi ý thức, có lẽ khi ấy tôi đã tìm về cơ thể của bản thân mình, có điều vì không thể khôi phục lại được, cuối cùng tôi lại trở lại cơ thể của Thẩm Thanh Di, thay cô ấy sống tiếp.
Tống Thừa Dữ thấy tôi khổ sở gục đầu bên cửa sổ, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Sao vậy?"
"Em là Hứa Hành."
Anh ấy chỉ sửng sốt trong chớp mắt, lại xoa đầu tôi: "Sẽ ổn thôi, Hứa Hành."
"Anh có tin em không?"
"Rất hoang đường, nhưng cũng rất có lý." Tống Thừa Dữ nhéo má tôi, lau đi những giọt nước mắt lấm lem trên mặt.
Trên đời này vẫn còn có người tin Hứa Hành còn sống, hơn nữa người đó chính là Tống Thừa Dữ, như vậy cũng đủ rồi.
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook