Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí
-
Chương 23: Tình bạn bè nảy sinh, cha con nhà họ Phùng
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Dạ Cô Tinh quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ bất lực.
Kha Hiểu Yến đứng cách cô một đoạn khá xa, mệt đến thở không ra hơi, cô ấy chống tay vào đầu gối thở hổn hển.
“Cậu... Cậu đi nhanh quá.”
Sau khi đuổi theo được một đoạn đường, cô cũng đã theo kịp được Dạ Cô Tinh. Lúc này cô thở hổn hển như một chú chó con. Ngược lại người đứng trước mặt cô ấy rất thoải mái, hô hấp đều đặn, khuôn mặt bình tĩnh.
“Nếu đuổi theo tôi là để nói cho tôi biết sự thật, thì tôi đã nghe thấy rồi.”
Ngụ ý là cô không cần theo.
“Này! Tốt xấu gì thì tớ cũng đuổi theo cậu mười phút dưới ánh mặt trời chói chang này rồi đó, cậu không thấy cảm động một chút nào sao...”
Dạ Cô Tinh hờ hững nhún vai, khóe miệng giương lên, ánh mắt lạnh lùng: “Xin lỗi, không có.”
“Cậu...”
“Còn có việc gì sao?”
“Chậc... Không có, à không! Còn có...”
Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, nhíu mày chờ đợi.
Kha Hiểu Yến cắn môi, sau khi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Cô… Cô Tinh, chúng… chúng ta có thể làm bạn không?”
Sau khi nói ra điều này, Kha Hiểu Yến cảm thấy nhẹ nhõm, cô do dự chẳng qua là vị sợ bị nghe thấy lời từ chối.
Loại cảm giác này, giống như quay trở lại ngày đầu tiên của cấp 2. Lần đầu tiên cô ấy tỏ tình với ai đó, tim căng thẳng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Thế nhưng bây giờ lại khác.
Đã từng là mối tình đầu ngây ngô và khờ dại, với một trái tim thủy chung, trong sáng, chờ đợi chàng trai kia đưa tay ra với mình. Nhưng bây giờ, trải qua vài lần yêu đương, sự khẩn trương này đã không còn như lúc đầu nữa. Lúc này cô có nhiều cảm xúc phức tạp như căng thẳng, bối rối, lo lắng trước mặt Dạ Cô Tinh.
Thật không thể tượng tưởng nổi!
Cô rất chắc chắn xu hướng giới tính bình thường của mình, cách giải thích duy nhất chính là: cô gái có đôi mắt lạnh lùng trước mặt này rất có sức quyến rũ.
Mà cô ấy lại tình cờ cảm nhận được sự hấp dẫn ấy, khiến cô không ngừng muốn tiến đến gần hơn một chút.
Kha Hiểu Yến có một dự cảm mãnh liệt rằng, số phận của mình sẽ thay đổi bởi người trước mặt này.
Không có lí do gì, chỉ là linh cảm, nhưng cô lại tin chắc chắn vào điều đó mà không nghi ngờ gì cả.
Dạ Cô Tinh không có cảm giác gì đối với Kha Hiểu Yến. Tuy rằng trước kia cô ta cũng đã hỗ trợ Giang Vũ Vi bắt nạt cô, có điều từ trước đến nay đều biết chừng mực, biết tiến biết lùi. Cô ấy sẽ không làm quá lên, nhiều nhất trong lời nói cũng chỉ có sự mỉa mai chế giễu, khi thì trực tiếp không thèm nhìn.
Thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ sẽ không khó để phát hiện, mỗi lần Kha Hiểu Yến nhắm vào Dạ Cô Tinh, đều có liên quan đến Lăng Tuyết.
Khi cô ra mặt nói thay cho Lăng Tuyết, họng súng của Kha Hiểu Yến lập tức nhắm ngay vào cô.
Nói một cách dễ nghe, Dạ Cô Tinh của trước đây là lý đại đào cương*; không dễ nghe, thì chính là “đại gia tiêu tiền như nước”, chỉ biết gánh hậu quả thay người khác.
*Lý đại đào cương: mận chết thay đào. Bị người khác đưa ra làm vật thế thân, gánh vác tai họa cho họ.
“Ây! Nếu cậu không nói lời nào coi như đã chấp nhận! Một, hai, ba! Tốt rồi, cậu không có cơ hội đổi ý đâu!”
Sau khi để lại mấy câu đó, Kha Hiểu Yến chạy như đang trốn, giống như nếu ở lại thêm một giây nữa thôi Dạ Cô Tinh sẽ mở miệng từ chối.
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười nhạt. Ở dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô chiếu sáng tựa như đóa sen vàng của Phật Như Lai.
Bạn ư? Có lẽ cũng không tệ lắm...
Ba giờ bốn mươi phút chiều, mười phút đã trôi qua kể từ thời gian đã hẹn trước với Vương Thạch.
Bên trong quán coffee, Dạ Cô Tinh nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ lần thứ ba.
Lần trước Vương Thạch đến trễ Dạ Cô Tinh có thể giải thích là vì còn do dự, bồi hồi. Nhưng sau khi nhận được mười triệu tệ cho bộ phim điện ảnh Vương Thạch đang đầu tư, chắc chắn anh ta không có lí do gì để đến trễ nữa.
Trừ khi...
Ngay lúc này, chuông điện thoại đột ngột vang lên, là một dãy số lạ.
Vừa được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút lo lắng của Vương Thạch: “Cô Dạ, thực xin lỗi, thực xin lỗi,...”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề.
Mười triệu tệ trong tay Vương Thạch là chi phiếu do Vũ Sâm đưa, có liên quan gián tiếp tới Hải Long.
Bây giờ, với sự hỗ trợ của Tạ Chí Hoa, Vu Sâm đã quay trở lại một cách mạnh mẽ, tranh đấu gay gắt với một vài thế lực trong bang. Cô đang lo lắng có người theo dõi tấm chi phiếu mười triệu tệ này, tra ra được Vương Thạch. Cho nên anh ta sẽ gặp một số rắc rối không cần thiết.
“Xe... Xe tôi bị hỏng...”
“...”
“Cô tin tôi đi, lúc này thật sự là bị hỏng...”
“...”
Theo địa chỉ mà Vương Thạch cho, Dạ Cô Tinh đi qua ba đoạn đường ngầm, bốn cầu vượt cho người đi bộ, cuối cùng dừng chân tại một con hẻm đổ nát.
Qua từng số nhà, cuối cùng cô đi vào một tiệm tạp hóa.
“Cô gái, muốn mua gì?” Ông lão bán hàng nhìn Dạ Cô Tinh nở nụ cười hiền hòa.
“Xin chào, ông có biết Vương Thạch không?”
“Vương Thạch! Ý cô là những viên đá nhỏ đúng không!”
Lúc này, một thanh niên tóc vàng có dáng người mập mạp, đang đi đôi guốc gỗ với đôi mắt ngái ngủ bước từ trong phòng ra.
Dáng đi ưỡn ẹo, lộ ra một vòng mỡ trắng phóc trên rốn, Dạ Cô Tinh lập tức liên tưởng đến miếng thịt mỡ trên thớt của người bán thịt ngoài chợ.
“Cha, máy lạnh trong phòng con bị hư, con vào phòng cha nằm một lát!” người thanh niên mập mạp đó thuận tay cầm lon Coca trên kệ, rồi trực tiếp đi tới phòng khác.
“Sao lại hỏng? Không phải hôm qua mới gọi người tới sửa sao? Mất hơn 30 tệ!”
“Khụ khụ... Cái gì? Chỉ có 30 tệ? Cha, không phải con nói đâu, con bảo cha đến cửa hàng đồ điện ở trung tâm lớn mời người mà cha không nghe. Hết lần này tới lần khác tin tưởng những tên gà mờ không biết gì! Bây giờ thì tốt rồi, tiền cũng bỏ ra rồi, đồ thì vẫn hư!”
“Cái này… chú Hà con cũng không dễ dàng, đều ở cùng trong một ngõ nhỏ, nhìn lên cúi xuống đều thấy nhau. Nếu giúp đỡ được một chút thì giúp, hơn nữa...”
“Cha nói xem cha càng ngày càng hồ đồ! Hôm nay thì chú Hà, ngày mai lại cô Lý. Bây giờ trong nhà có một mình, nên ăn no rảnh rỗi, muốn làm việc thiện đúng không?”
“A Minh à, cha muốn làm một chút việc tốt, cho nên mới...”
“Cha xem cả đời này cha làm người tốt. Nhà nước có gửi tặng hoa, tiền thưởng hay huân chương cho ba không? Còn sức khỏe như vậy mà muốn ăn bám người khác à? A...?”
“Con! Đây chính là thái độ làm người của con sao?! Nhìn con bây giờ xem, từ nhỏ cha đã dạy con như thế nào? Sao... sao con lại trở nên như thế này...” Ông già đau lòng, mắt lộ ra vẻ hối hận.
Có nuôi nhưng không có dạy, là lỗi của cha! Lỗi của cha! Ông luôn tự cho rằng ông là một người thầy, dạy học cách làm người, nhưng kết quả là ngay cả con trai mình cũng dạy không tốt...
“Cha nói cho rõ, con làm sao? Con thế nào? Con chọc ai khiêu khích người nào, hay là giết người đốt nhà gì? Cũng đúng, có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy đều không phải như vậy cả sao?” Phùng Minh tức giận bóp chặt lon Coca trong tay.
“Con! Con!” Ông lão tức giận đến toàn thân run rẩy, ra sức thở dốc, lồng ngực gầy gò nhấp nhô kịch liệt, giống như chỉ một giây sau sẽ không còn hô hấp.
Vẻ khó chịu lóe lên trong mắt Phùng Minh, hình như hơi không đành lòng, nhưng vẫn không chịu cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình, dậm chân một cái trực tiếp đi vào trong phòng.
“Sao.. sao vậy?” Vương Thạch nghe điện thoại biết được Dạ Cô Tinh đang đến, anh ta nhanh chóng chạy từ bến xe trở về nhà. Vừa bước vào cửa là đã thấy chú Phùng - chủ phòng trọ đang che ngực, sắc mặt tái xanh, đang được Dạ Cô Tinh đỡ.
Anh ta bước tới phía trước, vội vàng đỡ ông lão dậy rồi nhanh chóng móc lọ thuốc trong túi áo ông ấy ra, đổ ra hai viên.
“Nước.” Dạ Cô Tinh kịp thời đưa tới.
Vương Thạch nhìn cô với ánh mắt cảm kích, sau đó đưa thuốc cho ông uống.
Đỡ ông ấy vào phòng ngủ xong, Vương Thạch thở dài rồi lấy một cốc giấy rót nước cho Dạ Cô Tinh.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy khẽ uống một ngụm, nói: “Anh sống ở đây?”
“Ừ. Chú Phùng là chủ nhà tôi thuê. Cô Dạ, hôm nay rất xin lỗi cô, lúc dắt xe ra cửa tôi mới phát hiện nó bị hỏng. Ngõ nhỏ nên không tiện đón taxi. Tôi định bắt xe buýt, nhưng trạm xe buýt hơi xa, vì thế...”
“Ừm!” Dạ Cô Tinh gật đầu “Tôi biết.”
Cô cũng chính là đi bộ suốt chặng đường như vậy để tới đây, nếu có thể đi xe buýt hay bắt taxi cô sẽ không dùng cách thức hiệu suất thấp như vậy.
Vương Thạch hơi xấu hổ, vẻ mặt có chút khó xử, khụ khụ... đều liên quan tới họ.
“Đổi chỗ ở đi.” Dạ Cô Tinh đặt cốc giấy dùng một lần xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
Kha Hiểu Yến đứng cách cô một đoạn khá xa, mệt đến thở không ra hơi, cô ấy chống tay vào đầu gối thở hổn hển.
“Cậu... Cậu đi nhanh quá.”
Sau khi đuổi theo được một đoạn đường, cô cũng đã theo kịp được Dạ Cô Tinh. Lúc này cô thở hổn hển như một chú chó con. Ngược lại người đứng trước mặt cô ấy rất thoải mái, hô hấp đều đặn, khuôn mặt bình tĩnh.
“Nếu đuổi theo tôi là để nói cho tôi biết sự thật, thì tôi đã nghe thấy rồi.”
Ngụ ý là cô không cần theo.
“Này! Tốt xấu gì thì tớ cũng đuổi theo cậu mười phút dưới ánh mặt trời chói chang này rồi đó, cậu không thấy cảm động một chút nào sao...”
Dạ Cô Tinh hờ hững nhún vai, khóe miệng giương lên, ánh mắt lạnh lùng: “Xin lỗi, không có.”
“Cậu...”
“Còn có việc gì sao?”
“Chậc... Không có, à không! Còn có...”
Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, nhíu mày chờ đợi.
Kha Hiểu Yến cắn môi, sau khi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Cô… Cô Tinh, chúng… chúng ta có thể làm bạn không?”
Sau khi nói ra điều này, Kha Hiểu Yến cảm thấy nhẹ nhõm, cô do dự chẳng qua là vị sợ bị nghe thấy lời từ chối.
Loại cảm giác này, giống như quay trở lại ngày đầu tiên của cấp 2. Lần đầu tiên cô ấy tỏ tình với ai đó, tim căng thẳng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Thế nhưng bây giờ lại khác.
Đã từng là mối tình đầu ngây ngô và khờ dại, với một trái tim thủy chung, trong sáng, chờ đợi chàng trai kia đưa tay ra với mình. Nhưng bây giờ, trải qua vài lần yêu đương, sự khẩn trương này đã không còn như lúc đầu nữa. Lúc này cô có nhiều cảm xúc phức tạp như căng thẳng, bối rối, lo lắng trước mặt Dạ Cô Tinh.
Thật không thể tượng tưởng nổi!
Cô rất chắc chắn xu hướng giới tính bình thường của mình, cách giải thích duy nhất chính là: cô gái có đôi mắt lạnh lùng trước mặt này rất có sức quyến rũ.
Mà cô ấy lại tình cờ cảm nhận được sự hấp dẫn ấy, khiến cô không ngừng muốn tiến đến gần hơn một chút.
Kha Hiểu Yến có một dự cảm mãnh liệt rằng, số phận của mình sẽ thay đổi bởi người trước mặt này.
Không có lí do gì, chỉ là linh cảm, nhưng cô lại tin chắc chắn vào điều đó mà không nghi ngờ gì cả.
Dạ Cô Tinh không có cảm giác gì đối với Kha Hiểu Yến. Tuy rằng trước kia cô ta cũng đã hỗ trợ Giang Vũ Vi bắt nạt cô, có điều từ trước đến nay đều biết chừng mực, biết tiến biết lùi. Cô ấy sẽ không làm quá lên, nhiều nhất trong lời nói cũng chỉ có sự mỉa mai chế giễu, khi thì trực tiếp không thèm nhìn.
Thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ sẽ không khó để phát hiện, mỗi lần Kha Hiểu Yến nhắm vào Dạ Cô Tinh, đều có liên quan đến Lăng Tuyết.
Khi cô ra mặt nói thay cho Lăng Tuyết, họng súng của Kha Hiểu Yến lập tức nhắm ngay vào cô.
Nói một cách dễ nghe, Dạ Cô Tinh của trước đây là lý đại đào cương*; không dễ nghe, thì chính là “đại gia tiêu tiền như nước”, chỉ biết gánh hậu quả thay người khác.
*Lý đại đào cương: mận chết thay đào. Bị người khác đưa ra làm vật thế thân, gánh vác tai họa cho họ.
“Ây! Nếu cậu không nói lời nào coi như đã chấp nhận! Một, hai, ba! Tốt rồi, cậu không có cơ hội đổi ý đâu!”
Sau khi để lại mấy câu đó, Kha Hiểu Yến chạy như đang trốn, giống như nếu ở lại thêm một giây nữa thôi Dạ Cô Tinh sẽ mở miệng từ chối.
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười nhạt. Ở dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô chiếu sáng tựa như đóa sen vàng của Phật Như Lai.
Bạn ư? Có lẽ cũng không tệ lắm...
Ba giờ bốn mươi phút chiều, mười phút đã trôi qua kể từ thời gian đã hẹn trước với Vương Thạch.
Bên trong quán coffee, Dạ Cô Tinh nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ lần thứ ba.
Lần trước Vương Thạch đến trễ Dạ Cô Tinh có thể giải thích là vì còn do dự, bồi hồi. Nhưng sau khi nhận được mười triệu tệ cho bộ phim điện ảnh Vương Thạch đang đầu tư, chắc chắn anh ta không có lí do gì để đến trễ nữa.
Trừ khi...
Ngay lúc này, chuông điện thoại đột ngột vang lên, là một dãy số lạ.
Vừa được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút lo lắng của Vương Thạch: “Cô Dạ, thực xin lỗi, thực xin lỗi,...”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề.
Mười triệu tệ trong tay Vương Thạch là chi phiếu do Vũ Sâm đưa, có liên quan gián tiếp tới Hải Long.
Bây giờ, với sự hỗ trợ của Tạ Chí Hoa, Vu Sâm đã quay trở lại một cách mạnh mẽ, tranh đấu gay gắt với một vài thế lực trong bang. Cô đang lo lắng có người theo dõi tấm chi phiếu mười triệu tệ này, tra ra được Vương Thạch. Cho nên anh ta sẽ gặp một số rắc rối không cần thiết.
“Xe... Xe tôi bị hỏng...”
“...”
“Cô tin tôi đi, lúc này thật sự là bị hỏng...”
“...”
Theo địa chỉ mà Vương Thạch cho, Dạ Cô Tinh đi qua ba đoạn đường ngầm, bốn cầu vượt cho người đi bộ, cuối cùng dừng chân tại một con hẻm đổ nát.
Qua từng số nhà, cuối cùng cô đi vào một tiệm tạp hóa.
“Cô gái, muốn mua gì?” Ông lão bán hàng nhìn Dạ Cô Tinh nở nụ cười hiền hòa.
“Xin chào, ông có biết Vương Thạch không?”
“Vương Thạch! Ý cô là những viên đá nhỏ đúng không!”
Lúc này, một thanh niên tóc vàng có dáng người mập mạp, đang đi đôi guốc gỗ với đôi mắt ngái ngủ bước từ trong phòng ra.
Dáng đi ưỡn ẹo, lộ ra một vòng mỡ trắng phóc trên rốn, Dạ Cô Tinh lập tức liên tưởng đến miếng thịt mỡ trên thớt của người bán thịt ngoài chợ.
“Cha, máy lạnh trong phòng con bị hư, con vào phòng cha nằm một lát!” người thanh niên mập mạp đó thuận tay cầm lon Coca trên kệ, rồi trực tiếp đi tới phòng khác.
“Sao lại hỏng? Không phải hôm qua mới gọi người tới sửa sao? Mất hơn 30 tệ!”
“Khụ khụ... Cái gì? Chỉ có 30 tệ? Cha, không phải con nói đâu, con bảo cha đến cửa hàng đồ điện ở trung tâm lớn mời người mà cha không nghe. Hết lần này tới lần khác tin tưởng những tên gà mờ không biết gì! Bây giờ thì tốt rồi, tiền cũng bỏ ra rồi, đồ thì vẫn hư!”
“Cái này… chú Hà con cũng không dễ dàng, đều ở cùng trong một ngõ nhỏ, nhìn lên cúi xuống đều thấy nhau. Nếu giúp đỡ được một chút thì giúp, hơn nữa...”
“Cha nói xem cha càng ngày càng hồ đồ! Hôm nay thì chú Hà, ngày mai lại cô Lý. Bây giờ trong nhà có một mình, nên ăn no rảnh rỗi, muốn làm việc thiện đúng không?”
“A Minh à, cha muốn làm một chút việc tốt, cho nên mới...”
“Cha xem cả đời này cha làm người tốt. Nhà nước có gửi tặng hoa, tiền thưởng hay huân chương cho ba không? Còn sức khỏe như vậy mà muốn ăn bám người khác à? A...?”
“Con! Đây chính là thái độ làm người của con sao?! Nhìn con bây giờ xem, từ nhỏ cha đã dạy con như thế nào? Sao... sao con lại trở nên như thế này...” Ông già đau lòng, mắt lộ ra vẻ hối hận.
Có nuôi nhưng không có dạy, là lỗi của cha! Lỗi của cha! Ông luôn tự cho rằng ông là một người thầy, dạy học cách làm người, nhưng kết quả là ngay cả con trai mình cũng dạy không tốt...
“Cha nói cho rõ, con làm sao? Con thế nào? Con chọc ai khiêu khích người nào, hay là giết người đốt nhà gì? Cũng đúng, có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy đều không phải như vậy cả sao?” Phùng Minh tức giận bóp chặt lon Coca trong tay.
“Con! Con!” Ông lão tức giận đến toàn thân run rẩy, ra sức thở dốc, lồng ngực gầy gò nhấp nhô kịch liệt, giống như chỉ một giây sau sẽ không còn hô hấp.
Vẻ khó chịu lóe lên trong mắt Phùng Minh, hình như hơi không đành lòng, nhưng vẫn không chịu cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình, dậm chân một cái trực tiếp đi vào trong phòng.
“Sao.. sao vậy?” Vương Thạch nghe điện thoại biết được Dạ Cô Tinh đang đến, anh ta nhanh chóng chạy từ bến xe trở về nhà. Vừa bước vào cửa là đã thấy chú Phùng - chủ phòng trọ đang che ngực, sắc mặt tái xanh, đang được Dạ Cô Tinh đỡ.
Anh ta bước tới phía trước, vội vàng đỡ ông lão dậy rồi nhanh chóng móc lọ thuốc trong túi áo ông ấy ra, đổ ra hai viên.
“Nước.” Dạ Cô Tinh kịp thời đưa tới.
Vương Thạch nhìn cô với ánh mắt cảm kích, sau đó đưa thuốc cho ông uống.
Đỡ ông ấy vào phòng ngủ xong, Vương Thạch thở dài rồi lấy một cốc giấy rót nước cho Dạ Cô Tinh.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy khẽ uống một ngụm, nói: “Anh sống ở đây?”
“Ừ. Chú Phùng là chủ nhà tôi thuê. Cô Dạ, hôm nay rất xin lỗi cô, lúc dắt xe ra cửa tôi mới phát hiện nó bị hỏng. Ngõ nhỏ nên không tiện đón taxi. Tôi định bắt xe buýt, nhưng trạm xe buýt hơi xa, vì thế...”
“Ừm!” Dạ Cô Tinh gật đầu “Tôi biết.”
Cô cũng chính là đi bộ suốt chặng đường như vậy để tới đây, nếu có thể đi xe buýt hay bắt taxi cô sẽ không dùng cách thức hiệu suất thấp như vậy.
Vương Thạch hơi xấu hổ, vẻ mặt có chút khó xử, khụ khụ... đều liên quan tới họ.
“Đổi chỗ ở đi.” Dạ Cô Tinh đặt cốc giấy dùng một lần xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook