Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí
95: Người Phụ Nữ Của Anh Tổ Phim Kỳ Ba 3


Tình yêu của anh và Tiêu Tinh cũng đang dần đi đến ngày hạnh phúc được trọn vẹn.

Cha mẹ hai bên đã gặp mặt nhau, mọi người đều rất hài lòng.

Tất cả chỉ còn đợi Tiêu Tinh tốt nghiệp đại học, là hai người lập tức có thể nắm tay nhau bước vào giáo đường thành hôn.

Nhưng lòng người thường dễ bị quyến rũ, tình yêu cũng không thể giống như nước chảy xuôi dòng, đặc biệt là trong một thành phố tràn đầy sự ham muốn mê hoặc này.

Viên Hi Thần có một thư ký nữ xinh đẹp, cô ta tên là Hoàng Hi.

Dù chỉ vừa tốt nghiệp đại học, nhưng lại có năng lực hơn người, rất được anh coi trọng.

Trong công ty, anh vẫn luôn duy trì mối quan hệ của hai người trong phạm vi cấp trên và cấp dưới.

Anh cảm thấy năng lực của cô gái này rất tốt, cũng sẵn lòng tạo cho cô nhiều cơ hội để thể hiện bản thân, nhưng Hoàng Hi lại không nghĩ như vậy.

Cô là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, có quan hệ yêu đương với bạn trai ở đại học được ba năm.

Nhưng sau khi ra ngoài tìm việc, chỉ trong một một năm ngắn ngủi, cô đã thấy rõ hiện thực ngươi lừa ta gạt, cá lớn nuốt cá bé trong cái xã hội này.

Cũng hiểu rõ được đạo lý tranh giành địa vị như đang chiến trường, muốn trèo lên cao thì phải suy nghĩ, phải dùng thủ đoạn, thậm chí không tiếc hi sinh cả thân thể của mình…
Cô ta là một người có dã tâm, không cam lòng chịu việc mãi không có tiếng tăm gì, cả một đời không ai biết đến.

Cô có tham vọng đứng trên mọi người, cũng bằng lòng vì tham vọng này mà trả giá tất cả.

Do đó, người đàn ông anh tuấn tài giỏi, gia thế hiển hách, năng lực xuất chúng như Viên Hi Thần này, cô đã coi anh như con mồi từ lâu rồi…
Nghe nói anh đã có bạn gái… Nhưng là đàn ông mà, bọn họ đều ham muốn thứ mới mẻ, cô rất tự tin với sự quyến rũ của mình…
Người đàn ông trầm tĩnh, giỏi kiềm chế cảm xúc này đều không bị ảnh hưởng bởi bất cứ hành động quyến rũ hay trêu chọc nào của cô, trái lại anh dần tạo ra khoảng cách với cô.

Hoàng Hi cảm thấy không còn tinh thần để tiếp tục trò chơi này nữa.

Nhưng rồi cô ta lại quyết định không để ý đến những điều đó, đánh cược một lần nữa! Lần này, không thành công thì cũng thành nhân!
Đây là cảnh cần phải diễn xuất trong mưa, Vương Thạch vừa hô một tiếng, tổ đạo cụ lập tức bày ra thế trận sẵn sàng “đón địch”.


Súng bắn nước áp lực cao đã được chuẩn bị, tia nước bắn lên không trung, trong nháy mắt đã làm ướt cả một khoảng sân.

Từng hạt mưa rơi xuống vang lên tiếng lộp bộp, tiếng sấm vang rền, Thích Vận Thi vào cảnh.

Trên con đường không người qua lại, có một cô gái, quần áo trên người không chỉnh tề đang bước đi xiêu vẹo dưới cơn mưa nặng hạt.

Từ xa, một chiếc xe chạy như bay ngang qua làm văng nước lên trên người cô, lúc này tâm trạng của cô vừa uất ức vừa xấu hổ giận dữ.

Lúc nãy, khi kết hợp với kỹ năng tạo hình của Vương Bình lại vô cùng phù hợp với một màn diễn xuất này, gương mặt được trang điểm của cô bị nước mưa làm nhòe đi, nước trên mặt bên đen, bên xanh, đọng lại trên mặt, trông như ác quỷ.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau lưng, Tiêu Mộ Lương chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh đã tiến vào vai diễn.

Nút áo còn cài sai chỗ, một nam một nữ với dáng vẻ áo quần không chỉnh tề, thật sự khiến cho người ta cảm thấy hơi mơ hồ.

Vào giờ phút này, trên mặt người đàn ông tràn đầy sự lo lắng, trong mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Thực ra, đây cũng là phân cảnh mang bí ẩn lớn nhất của cả bộ phim, rốt cuộc Viên Hi Thần có vượt quá giới hạn hay không? Anh ta và Hoàng Hi có phải đã nảy sinh quan hệ hay không? Anh ta có phải đã làm ra việc có lỗi với Tiêu Tinh hay không?
Tất cả những nghi vấn này phải đợi đến cuối phim mới có thể giải đáp được.

Cho dù, mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của hai người họ, nhưng rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì, thì lại chưa từng được đề cập tới, tất cả đều được tạm gác lại.

Nói đến đây, không thể không nhắc đến, sự sắp đặt vô cùng thông minh của Vương Thạch trong tình tiết bộ phim này.

Ngay cả ông già hay xoi mói như Thiết Sơn cũng tấm tắc khen ngợi, cảm động không ngừng… Thật sự các loại hình biến thái đều tập trung vào trong tổ phim này rồi!
Hoàng Hi nghe thấy có tiếng bước chân ở sau lưng cô, bước đi rất nhanh, dẫm đôi giày cao gót, tiếng vang dồn dập, giống như một đóa hoa lê trắng nghiêng ngả xô lệch trong trời mưa xối xả.

Trông thật đáng thương, khiến cho lòng người rung động.

Viên Hi Thần sải mấy bước dài về phía trước, ngăn phía trước người cô, lạnh lùng nói: “Xin lỗi.

Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp chuyển em đến chi nhánh công ty ở Thượng Hải.” Nói xong, xoay người rời khỏi.
Ánh mắt Hoàng Hi tối lại, mặc kệ tất cả mà xông về phía trước, từ phía sau ôm lấy eo của anh, không ngừng giải thích.

Cô nhắm mắt lại, đáng thương cầu xin: “Hi Thần, xin anh đừng đuổi em đi.


Em đảm bảo, sẽ không để cho bạn gái của anh biết, cũng sẽ không ngăn cản tình cảm của hai người.

Chỉ xin anh để em được ở lại bên cạnh anh, đừng đuổi em đi, đừng…”
Cô vừa khóc vừa nói.
Lúc này trái tim của Thích Vận Thi đập liên hồi, cho dù nước mưa đang từng hạt rơi xuống cơ thể của cô ta, nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Vào lúc này, từng thớ cơ mạnh mẽ to lớn phía sau lưng của anh đang dán trên vùng ngực của cô, mang theo sức mạnh sôi sục.

Cánh tay cô ta lướt quanh vùng bụng rắn chắc của anh, ngón tay giống như một loại từ tính đang ra sức lôi kéo.

Cô ta nhớ đến sự điên cuồng hoang dại vào tối qua, anh giống như một thương nhân giàu có người Hongkong, không những có thực lực, mà còn có gương mặt đẹp hoàn mỹ khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải say đắm, hoàn toàn không giống những người Hongkong da dày thịt thô khác!
Vùng bụng giống như có một luồng nhiệt xẹt qua.

Thích Vận Thi không nhịn được cọ xát bộ ngực của mình lên lưng của người đàn ông, tay cô đặt trên eo của anh cũng theo bản năng sờ soạng như tìm kiếm.

Ánh mắt của Tiêu Mộ Lương lạnh lẽo, giống như một mũi tên ngầm bị ngâm trong bình độc dược lạnh giá, cố sức vùng vẫy khỏi người phía sau.

Thích Vận Thi lui về phía sau một bước, trẹo chân, ngã ngồi trên mặt đất ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Viên Hi Thần từ trên cao nhìn xuống lạnh giọng cười: “Cô đúng là một con điếm dâm dục, phóng đãng, sao tôi có thể để cô vào trong mắt?! Dù cho cô có mở hai chân mời gọi miễn phí, chỉ sợ cũng không ai muốn động! Cô làm sao có thể so sánh với cô ấy?!” Đôi mắt người đàn ông như nhìn thấy một bóng hình, trong ánh mắt đều là sự si mê lưu luyến: “Cô ấy là ánh trăng dịu dàng tỏa sáng cả bầu trời, là viên ngọc không tỳ vết…” Phút chốc trong hốc mắt rơi xuống một giọt nước mắt, rồi nhanh chóng trở về dáng vẻ lạnh lẽo như núi băng: “Còn cô thì sao? Chỉ là một vũng bùn trên mặt đất mặc cho người ta chà đạp!”
Vương Thạch nhíu mày, theo như kịch bản lời thoại của Viên Hi Thần phải là: “Cô không xứng.

Cô ấy là ánh trăng sáng trong trên cao, còn cô chỉ là hạt bụi dưới mặt đất.”
Tuy nhiên, việc đột nhiên phát huy tại phim trường đã đem lại hiệu quả rất tốt.

Có thể bộc lộ được cảm giác áy náy với Tiêu Tinh cùng lúc lại đối lập với vẻ ghê tởm, chán ghét dành cho Hoàng Hi một cách sinh động hơn.

Đúng là kì diệu, khiến người ta có cảm giác rất chân thật!
Cậu Tiêu Mộ Lương này thực là người có tài năng…
“Cắt!” Vương Thạch hô lên một tiếng, máy phun nước trên cao cũng dừng lại.

Tiêu Mộ Lương lạnh nhạt nhìn Thích Vận Thi đang ngồi trên mặt đất một cái.


Ánh mắt giống như đang nhìn một đống c*t, một bãi phân, tất cả cảm xúc chán ghét, ghê tởm, ghét bỏ đều có!
Nhất thời trong lòng Thích Vận Thi dâng lên một cơn tức giận không rõ nguyên do.

Một nam diễn viên phim người lớn lại dùng loại ánh mắt kia nhìn cô?!
Tiêu Mộ Lương quay người lạnh lùng rời đi.
“Anh đứng lại đấy cho tôi!” Thích Vận Thi bỗng dưng hét lớn, giọng nói sắc bén nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh nhìn lại đây.

Mà Dạ Cô Tinh đứng phía xa kia thu hết mọi hành động của cô ta vào đáy mắt, khóe môi hơi gợn lên mang theo sương giá, trong mắt như có một tia tàn nhẫn xẹt qua.
Một Chu Lâm đã chết, giờ lại đến Thích Vận Thi.

Nếu nói lúc đầu cô còn trông đợi vào thái độ của cô ta, nhưng giờ phút này có lẽ Thích Vận Thi đã bị phán án tử hình.
Tiêu Mộ Lương dừng bước, lạnh lùng quay người lại, nhưng không duy trì trạng thái im lặng như trước nữa, khóe môi gợi lên một độ cong như giễu cợt: “Có ý kiến gì sao?”
“Anh dựa vào cái gì mà bóp méo nội dung kịch bản, chỉ cây dâu mắng cây hòe?!”
Tiêu Mộ Lương giống như phát hiện ra một thế giới mới, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ồ! Hóa ra ở trong mắt tiểu thư Thích, Hoàng Hi là cây dâu còn cô là cây hòe?! Ôi trời! Nếu nói như vậy, cô và Hoàng Hi cũng giống nhau… đều muốn quyến rũ đàn ông… Hay nói chính xác là… loại phụ nữ lẳng lơ dâm đãng?!”
Sắc mặt Thích Vận Thi tái mét, hai mắt lóe lên: “Anh, anh đừng có mà ngậm máu phun người! Tôi chỉ đang hỏi anh vì sao thay đổi lời thoại kịch bản.

Nói… nói như vậy rất khó nghe, ai mà chịu nổi!”
Tiêu Mộ Lương nhún vai: “Là một diễn viên xuất thân chính quy, tiểu thư Thích chẳng lẽ không biết cái gì gọi là… phát huy giữa chừng?! Tôi đây thật sự hoài nghi độ chuyên nghiệp học vấn của cô… Hay là, đến cả bằng cấp này cũng dựa việc bán… Ồ không! Xem tôi nói gì kìa… Có một số việc chỉ cần trong lòng hiểu rõ là được, không nhất thiết phải nói ra.

Tiểu thư Thích, cô xem, tôi nói có đúng không?”
Cả phim trường được cười lớn một trận.

Không phải do bọn họ bỏ đá xuống giếng, mà bình thường bị Thích Vận Thi bắt bẻ suốt ngày khiến cho bọn họ vô cùng tức giận! Không có việc gì cũng hay đến trễ, lại còn thường xuyên hất cằm sai khiến người khác.

Cái đuôi cũng sắp vểnh lên trời, không thèm để ai vào trong mắt.

Suốt ngày ghét bỏ cái này không tốt, chê bai cái kia không được.

Bình thường tuy bọn họ đều nhẫn nhịn, nhưng tất nhiên trong lòng không khỏi bực bội khó chịu kéo dài.
Lần này cô ả lắm miệng đụng phải một tấm sắt, thực hả hê lòng người quá! Không ngờ anh Tiêu bình thường kiệm lời, mà khi chửi người khác lại hăng hái đến vậy! Thật sự là được mở rộng tầm mắt, đúng là làm người ta quá ngạc nhiên!
Trên thực tế, không chỉ có bọn họ, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng không kìm nén được kinh ngạc, nhưng nhiều hơn lại là vui mừng.
Tiêu Mộ Lương đã từng dùng sự thờ ơ, lạnh nhạt của mình xây nên một tòa thành cao ngăn cách mọi sự tổn thương.

Nhưng anh ta lại chưa bao giờ đi chủ động công kích, chỉ chăm chăm bảo vệ tốt lãnh thổ của minh.

Giờ đây, sự ra đi của Chu Lâm đã giải phóng sự nhạy bén và hoang dã của anh.

Anh học được cách phản kích, học được cách dùng thủ đoạn mạnh mẽ để bảo vệ chính mình và trân trọng chính mình.
Xứng đáng để cô yêu quý sao?
Bây giờ xem ra đúng là như vậy.

Phải nói rằng, giá trị duy nhất của Thích Vận Thi đó chính là làm cho cô thấy rõ sự thay đổi của Tiêu Mộ Lương, tảng đá lớn trong lòng cũng coi như đã hoàn toàn rơi xuống rồi.
Ngay lúc hai người còn đang cãi nhau, Dạ Cô Tinh đã di chuyển.
Bởi vì không phải đến diễn, chỉ đến để tham ban*, cho nên hôm nay cô mặc quần áo thể thao màu be, buộc tóc đuôi ngựa cao lên, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che gần hết khuôn mặt.

Nửa người còn lại cũng bị chiếc mũ trắng che khuất trông như bóng ma, làm người ta chẳng thể phân biệt được.
*Tham ban: Tới phim trường xem xét, thăm người.
Thích Vận Thi chỉ nhìn thấy một cái bóng người màu trắng tới gần mình, trong lòng không khỏi có cảm giác bị áp bức.

Nhìn hình dáng người vừa đi qua chắc là một người phụ nữ, cô gái có dáng người cao gầy.

Nhưng vì bị mũ lưỡi trai che mất nên cô ta cũng không nhìn rõ người mới đến đây là trông như thế nào.
Tiêu Mộ Lương ánh mắt ấm áp nhìn thấy Dạ Cô Tinh đừng dậy từ lều của đạo diễn đi ra rồi cuối cùng dừng bước đứng cạnh anh.

Sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của anh, chụp một chiếc khăn tắm khô ráo lên đầu anh: “Cái đó…”
“Lau trước đã.”
Hóa ra anh và Thích Vận Thi hai người chỉ lo đấu võ mồm, so diễn xuất, mà không chú ý cả hai đều đang trong bộ dạng ướt nhẹp.

Thời tiết bây giờ đã bắt đầu chuyển lạnh, mùa thu đang đến gần, gió vẫn còn mang theo chút hơi lạnh, dễ gây cảm.
Thích Vận Thi hắt hơi một cái, mới phát hiện chính mình ướt sũng cả người.

Nhìn thấy người nọ chỉ đưa khăn tắm cho Tiêu Mộ Lương mà quên mất mình, trong lòng buồn bực.

Cô ta huyển oán hận lên người nọ, chỉ vào Dạ Cô Tinh: “Này! Cô không có mắt sao?! Cô không nhìn thấy tôi cũng bị ướt sao! Còn không mau chạy đi lấy cho tôi một chiếc khăn!”
Dạ Cô Tinh đứng yên không nhúc nhích, dưới mũ lưỡi trai chỉ lạnh lùng cong khóe môi, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Loại người này ở trong tổ phim, không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành mối nguy hại cho tất cả!
Thời tiết càng ngày càng lạnh, một nhân viên thấy thế nhanh chóng chạy đi lấy khăn tắm đưa cho Thích Vận Thi.

Ai ngờ Thích Vận Thi không thèm nhìn, trực tiếp ném xuống đất, quay phắt người lại nhìn nhân viên này rồi hung dữ nói: “ Ai kêu cô đi lấy?! Tôi có kêu cô đi lấy sao?!”
Sau đó ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào Dạ Cô Tinh, miệng rít ra từng chữ: “Tôi bảo cô ta đi lấy! Để cô ta, lấy-cho-tôi!”
Nhân viên này cười ngượng nghịu, giật nhẹ góc quần áo của Thích Vận Thi ngầm nhắc nhở cô ta gây chuyện đã gần đủ rồi, sao vẫn không nhìn ra hai người kia có quen biết với nhau?
Thật thú vị!
“Kéo cái gì mà kéo?! Cút sang một bên! Nếu không nhờ tôi, cô có thể tìm được công việc này không? Lại còn dám chạy tới quản tôi? Nhanh cút đi…”
Nhân viên kia cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tính ra coi như xinh đẹp, giờ phút này nước mắt lưng tròng, bộ dạng tủi nhục bị ức hiếp còn cố gắng che giấu… cảm giác xấu hổ buồn bực!
“Có nghe thấy không? Còn không nhanh đi lấy?!” Dạy dỗ xong cô gái nhỏ kia lại lập tức chuyển súng sang phía Dạ Cô Tinh.
Giọng nói lạnh lùng cất lên mang theo sự dịu dàng, tinh tế, uyển chuyển lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi: “Không cần lấy đâu, không đáng để lãng phí khăn tắm cho một con chó điên.

Còn nữa, ‘Over the city’ không cần loại diễn viên như vậy.

Tôi ngại mất mặt, cho cô mười phút, đi thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp cút đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương