Tuyền Hương cầm sợi dây trong tay, giẫm chân lên ngồi vào đầu giường, nụ cười trên mặt u ám, hết sức đáng sợ.

“Chủ tử, đây là ngài yêu cầu, không phải ta dĩ hạ phạm thượng.”

Trên giường, Lý Mỹ Nhân đã lâm vào trong thống khổ sâu sắc, thậm chí nàng cảm thấy đây không phải là trúng độc,  căn bản... Không phải, nhất định không phải, là có người hạ độc nàng, chính là muốn nàng tự gãi phá mặt mình, là muốn nàng chết.

Lý Mỹ Nhân thống khổ nức nở nghẹn ngào, sau khi nghe được lời nói của Tuyền Hương liền lật người quay mặt về phía nàng.

Tuyền Hương thấy,  hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù tái nhợt nhưng lại làm người thương yêu giờ phút này phiếm màu đỏ sậm không bình thường, hơn nữa có nhiều chỗ đã bắt đầu toát ra một ít điểm nhỏ màu đỏ, cẩn thận nhìn là có thể nhìn ra, những điểm nhỏ màu đỏ kỳ thực đều là chút mụn cơm nho nhỏ.

Nếu để lâu hơn, mụn nhỏ càng chằng chịt trải rộng cả khuôn mặt, chỉ suy nghĩ một chút liền khiến trong lòng người sợ hãi.

Tuyền Hương lại chỉ cảm thấy sung sướng sảng khoái, đi theo chủ tử vô dụng như Lý Mỹ Nhân, cuộc sống của nàng cũng chỉ có thể mịt mù tăm tối, hừ, dẫn Hoàng Đế bệ hạ vào trong nhà cũng có thể để cho người đi mất, phải thật vô dụng mới có thể đạt tới trình độ như vậy?

Tay chân lanh lẹ mà trói đôi tay chủ tử nàng, Tuyền Hương nhìn bộ dáng của Lý Mỹ Nhân đau đến không muốn sống đã cảm thấy ác khí trong lòng ra hết thập phần vui vẻ.

"Chủ tử, ngài có ngứa không, có muốn ta giúp ngài gãi hay không?" Tuyền Hương không có ý tốt, nhẹ nhàng chạm một cái vào gò má của Lý Mỹ Nhân, khiến cả người Lý Mỹ Nhân sợ run một cái.

"Không! Ra ngoài, ngươi [email protected] cút ra ngoài cho ta!" Lý Mỹ Nhân nhận thấy  Tuyền Hương không có ý tốt, rụt người một cái vào bên trong giường, nàng giãy giãy tay, phát hiện Tuyền Hương trói chặc vô cùng, hai cổ tay bị sợi giây quấn quanh ngay một khe hở cũng không có.

"Ra ngoài?" Tuyền Hương hình như không có nghe hiểu lời nói của Lý Mỹ Nhân, hình như nàng không biết hai chữ ‘ra ngoài ’ ý nghĩa là gì, nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, khuỷu tay của Tuyền Hương chống trên giường, đến gần Lý Mỹ Nhân: "Chủ tử, ngài nhất định muốn ta ra ngoài? Ta ra ngoài, ai giải sầu với ngài, ai gãi ngứa cho ngài?"

Nói xong, nàng lần nữa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi một cái trên gương mặt của Lý Mỹ Nhân.

"A!"

Trên mặt ngứa muốn dùng sức gãi, sau khi bị chạm đến lại đau càng làm cho người ta phát run, Lý Mỹ Nhân đã có thể xác định nàng đây là trúng độc.

Hơn nữa, sắp chết đi.

Mới vừa rồi thái y nói nếu không ngứa thì đừng gãi, bệnh phấn hoa chưa bao giờ xuất hiện qua triệu chứng ngứa, lúc đó nàng nên nghi ngờ, thái y cũng có vấn đề, hắn cùng người hại nàng là một nhóm, bọn họ muốn để cho nàng chết, nàng cuối cùng đã biết.

Lý Mỹ Nhân cảm thấy nản lòng thoái chí.

Coi như nàng bị trói chặt tay có thể không gãi, cũng tự có người giúp nàng đi lên hoàng tuyền.

Tuyền Hương!

Bị chủ tử nhà mình dùng ánh mắt ác độc cừu hận trừng liền sững sờ, Tuyền Hương ngay sau đó lại khôi phục giả cười: "Nếu chủ tử không muốn để cho ta giúp ngài, cứ nói thẳng chứ sao." Nàng nói xong, ngồi dậy, nguyên lý Lý Mỹ Nhân: "Vậy ta ra ngoài, chủ tử ngài cần gì kêu nữa ta."

Tuyền Hương nói dứt lời, đạp chân xuống đất.

Nàng mới vừa sờ soạng mặt của Lý Mỹ Nhân, phải đi rửa tay mới được.

Rửa tay xong bưng chậu nước nhỏ đi ra, Tràng Hoa đang ngồi ở trên giường Thẩm Cẩn Huyên lau cái tay ướt sũng của nàng, bên cạnh cũng lần lượt cho Diệp Phân Nghi và Uyển Dung Hoa lau rửa bàn tay.

Thừa dịp thời gian họ tham gia thưởng hoa yến, ở lại Trà Huyên Các giữ nhà,  Minh Yến đã làm chút canh ngân nhĩ hạt sen đường phèn để thanh nhiệt.

Chén sứ hình bán nguyệt màu xanh sẫm, một vòng vòng nhỏ hoa văn, màu sắc ở mép chén nhỏ không giống với màu lá cọ, màu sắc của nắp nhạt hơn thân chén, cũng có đường vân sâu cạn, nắp chén nhỏ đậy nghiêng lên mép chén, bên cạnh chén có một cái muôi gỗ nhỏ màu nâu đỏ.

Trong chén màu sắc trong trẻo sạch sẽ, mờ ảo, mùi thơm thấm lòng người.

Ngân nhĩ màu bạc nhàn nhạt, hạt sen tròn xoe lại trắng thuần, chè trong suốt vô sắc, ngân nhĩ đoàn đoàn chen chúc trong chén, giống như bố trí lộn xộn tùy tiện, ngâm ở trong nước đường phèn trong suốt thật giống những làn khói vẫn chưa tiêu tan.

"Chỉ nhìn đã cảm thấy mùi vị rất ngon." Diệp Phân Nghi dẫn đầu giơ tay lấy nắp chén nhỏ ra, phòng ngừa cung nữ đang bưng trên bàn, lại cẩn thận bưng lên chén canh ngân nhĩ hạt sen đường phèn, tay phải cầm lên muôi gỗ nhỏ, không thể chờ đợi [email protected]*; múc một muỗng đưa vào trong miệng.

Quả nhiên mát mẻ, ngon miệng.

Ngân nhĩ tơ lụa, chè ngọt mịn, hạt sen ngọt chát không đến nỗi ngán.

"Được, bên người Huyên muội muội thật là nhiều nhân tài, so ngự trù làm, ta ăn còn thấy ngon hơn rất nhiều đấy." Diệp Phân Nghi ăn một ngụm, bình luận.

Minh Yến cười đến sáng sủa: "Phân Nghi Nương Nương khen nhầm, nô tỳ cũng không dám so sánh với ngự trù, ngài nếu là thích thứ nô tỳ làm, về sau muốn ăn cái gì liền gọi người gọi nô tỳ qua, chỉ cần là nô tỳ biết làm,nô tỳ sẽ làm cho ngài."

"Nếu Nương Nương ngươi không đồng ý, không muốn thả ngươi tới thì thế nào?" Nhìn đôi mắt to tròn trong veo như nước, Diệp Phân Nghi không nhịn được nghĩ muốn trêu ghẹo một phen.

Minh Yến nghe nàng nói, hai cái tay giơ lên trước ngực đung đưa trái phải, đầu cũng dao động: "Sẽ không, sẽ không, Quận chúa nhà ta thích ngài, khẳng định nguyện ý." Nàng quay ngoắt một cái, nhìn về phía Quận chúa nhà nàng, nháy mắt hỏi: "Đúng không, Quận chúa?"

Thẩm Cẩn Huyên biết tính tình của Diệp Phân Nghi, nuốt xuống một hớp canh ngân nhĩ hạt sen đường phèn mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên nguyện ý, Uyển tỷ tỷ, tỷ ăn chưa? Có hợp với khẩu vị của tỷ không?"

Theo nàng nhớ, Uyển Dung Hoa không thích ăn đồ ngọt.

Chỉ là Minh Yến làm canh ngân nhĩ hạt sen đường phèn, chè hơi ngọt, ngân nhĩ vô vị, hạt sen ngọt chát, cũng không thể coi là ‘đồ ngọt" được, có lẽ tỷ ấy sẽ ăn được?

Uyển Dung Hoa cũng đã ăn vài hớp, nàng rất kén ăn, khó được uống món điểm tâm như ý của nàng, nàng gật đầu một cái, dịu dàng khẳng định nói: "Hợp,thật sự rất hợp, đừng nói Lâm Nhi, ngay cả ta cũng hâm mộ ngươi có tay nghề phòng bếp giỏi giang, tướng mạo luôn vui vẻ, thủ nghệ còn tốt như vậy, bên cạnh Huyên nhi thật là nhiều nhân tài đấy."

Thẩm Cẩn Huyên cười đến thấy răng không thấy mắt, nàng liếc nhìn một nhân tài mới khác, không khỏi cảm thấy ấm lòng thỏa mãn.

Đứa nhỏ này là Hoàng Đế bệ hạ chỉ cho nàng, giống như Phương Vũ, mặc kệ mục đích lúc đầu của hắn là gì, hiện tại Tràng Hoa cùng Phương Vũ đều một lòng một dạ đối với nàng, với người chủ tử này rất tốt, bọn họ đối nàng tốt, chính là kính trọng nàng. Tại sao có thể chưa đủ, bất giác ấm lòng chứ?

Ba tỷ muội trêu chọc lẫn nhau, trừ Thẩm Cẩn Huyên đã ăn quá nhiều điểm tâm ngọt khi thưởng hoa yến ra, Diệp Phân Nghi và Uyển Dung Hoa đều uống hai chén nhỏ canh ngân nhĩ hạt sen đường phèn.

Cũng không biết họ đang nói gì, một tiểu cung nữ từ ngoài phòng đi tới, cúi người đến không biết nói bên tai Thẩm Cẩn Huyên những gì, theo môi nàng cao thấp đóng lại, chân mày Thẩm Cẩn Huyên cũng càng nhíu càng sâu.

Tiểu cung nữ bẩm báo xong, đứng thẳng eo chờ đợi xử lý.

"Được, làm tốt lắm, đi xuống đi." Thẩm Cẩn Huyên vừa dứt lời, Minh Yến khen thưởng, đưa chút bạc cho tiểu cung nữ.

Đợi tiểu cung nữ lĩnh tiền thưởng lui ra ngoài, Diệp Phân Nghi mở miệng trước, hỏi nàng: "Thế nào?"

"Là Lý Mỹ Nhân."

Thẩm Cẩn Huyên trầm ngâm một hồi lâu, mới từ từ nói tới: "Nói là Lý Mỹ Nhân trúng độc phấn hoa, khổ sở, cắn lưỡi tự sát rồi."

Uyển Dung Hoa kinh ngạc một chút: "Thế nào, làm sao sẽ trúng độc phấn hoa đây? Nếu đã biết nhiễm bệnh phấn hoa, nàng còn tới tham gia thưởng hoa yến sao?!"

Thật chẳng lẽ là tự gây nghiệt không muốn sống sao?

"Chuyện này...... Ta cũng không biết được, nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Lý Mỹ Nhân cũng không phải là ngu dại, nàng biết mình nhiễm bệnh phấn hoa, sẽ không nguyện ý tham gia tiệc? Nàng khẳng định trước đó xác định Ngự Hoa Viên không có hoa tương khắc với nàng, cho nên mới tham gia yến. Nhưng nàng vẫn bị đienaaanlllequy:"""don nhiễm bệnh, là có người muốn làm nàng...... Trúng độc."

Thẩm Cẩn Huyên trầm giọng nói xong, trong lòng đáp án cũng đã toát ra ngoài.

Không trách được, không trách được nàng cảm giác không thích hợp, không có chuyện gì mở thưởng hoa yến, nhất định có quỷ.

Lưu Hoàng Hậu cũng thật lớn mật, quá phô trương, vì khiến Lý Mỹ Nhân trúng độc phấn hoa, cư nhiên mời tất cả phi tần trong hậu cung.

Nàng ta là cảnh cáo đây.

Thẩm Cẩn Huyên tin tưởng người mà Lưu Hoàng Hậu muốn cảnh cáo là nàng.

Diệp Phân Nghi và Uyển Dung Hoa, cũng tin tưởng là như vậy.

"Huyên Nhi...... Ngươi nhất định phải cẩn thận." Ngay từ lúc thưởng hoa yến, Uyển Dung Hoa đã cảm thấy lời nói của Lưu Hoàng Hậu chứa đầy hàm ý, nàng cố ý cường điệu nói ra lời Hoàng Đế bệ hạ cố ý dặn dò, còn hướng toàn bộ mũi nhọn vào hài nhi trong bụng Thẩm Cẩn Huyên, Lưu hoàng hậu không có lòng tốt, nàng ta muốn dùng ngôn ngữ kích thích chúng phi, nhất là kích thích Di Chiêu Viện vẫn không có thai.

Nàng ta muốn mượn tay người khác, khiến hài tử của Thẩm Cẩn Huyên  không thể ra đời thuận lợi.

Đặc biệt, trong thời gian Hoàng Đế bệ hạ không có ở trong cung.

Uyển Dung Hoa một lớp kinh hãi chưa hết kinh hãi, lại nghênh đón một hồi kinh động, ban đầu nàng có thể thuận lợi sinh con, mười tháng, hoàn toàn dựa vào Hoàng Đế bệ hạ bảo vệ không chê vào đâu được, còn có đêm đó Thẩm Cẩn Huyên ra tay cứu, nếu không, Đại hoàng tử Mục Thụy liền không cách nào mở mắt nhìn thế giới này, càng không cách nào lớn lên đến nay.

Mà bây giờ, Hoàng Đế bệ hạ ở kinh thành.

Dù là Thẩm Cẩn Huyên chỉ là hơi sơ suất, tiểu sinh mệnh yếu ớt sẽ biến mất hầu như không còn.

Nàng quả thật không dám nghĩ.

Uyển Dung Hoa lặp lại dặn dò Thẩm Cẩn Huyên, mới có thể làm cho chính nàng bình tĩnh một chút.

Nàng thanh tâm quả dục, thậm chí vô dục vô cầu, nhưng nàng rõ ràng biết trong cung  phi tần ngoại trừ Diệp Phân Nghi và nàng giống nhau, thì đa số còn lại đều như lang như hổ.

Dùng thời gian năm năm, nàng mới lấy được tư cách có hài tử của Hoàng Đế bệ hạ, cho tới khi bệ hạ vì Đại hoàng tử an toàn ra đời, còn Hàn Tiệp Dư cũng mang thai, liền khiến chúng phi thay đổi mục tiêu, giảm bớt áp lực trên người nàng xuống.

Uyển Dung Hoa hiểu thật sâu trong hậu cung đáng sợ phức tạp âm mưu hắc ám, nhưng nàng không biết dùng biện pháp gì mới có thể làm cho Thẩm Cẩn Huyên và hài tử trong bụng chưa ra đời tránh khỏi những thứ u ám này.

Diệp Phân Nghi lại bất đồng, nàng không nói gì, tĩnh tâm suy tư hồi lâu.

Rất nhiều chuyện chỉ có thể binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, không có chuyện gì xảy ra trước, rất khó ngăn cản, chỉ có thể cố gắng hết sức đề phòng tất cả.

"Tràng Hoa, Minh Yến, sau này các ngươi không thể có một chút sơ sót, nếu không, các ngươi khó có thể gánh chịu hậu quả, biết không?" Diệp Phân Nghi rất có vài phần ý vị sâu xa ý tứ.

Tác giả có lời muốn nói: mỗi ngày một hôn ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương