Trùng Sinh Không Gian Vận May Ngọt Ngào
-
Chương 80: Không Nói Nên Lời
- Làm gì có chuyện đó, làm chuyện này càng lớn càng tốt, để Tần Văn Văn cùng gia đình cô ta nhận trừng phạt, bằng không những người bình thường như chúng ta sao có thể làm gì được bọn họ.
Lúc đầu Tiết Minh Nguyệt mới nghe chuyện này có chút lo lắng, bà sợ làm ầm ĩ lên báo sẽ gậy hại cho gia đình, nhưng khi Phóng viên Thẩm nói xong, bà lại cảm thấy không sợ hãi nữa.
Không gì quan trọng hơn việc đòi lại công bằng cho con gái.
Hạ Bằng cũng cảm động trước lời nói của mẹ, hắn là anh cả, luôn nghĩ đến việc khiến nhà họ Tần phải bị trừng phạt, nhưng hắn lại không có năng lực, cũng đành bất lực, nghe thấy mẹ nói vậy liền hào hứng nói:
- Được, vậy thì lên báo thôi, không thể để em gái con bị oan ức được.
Mai Hồng Diệp lại không nghĩ như họ, trong lòng cô ta lo lắng nhiều vấn đề khác, nếu quan hệ giữa bọn học đang hòa thuận như trước kia thì cô ta nhất định sẽ thẳng thắn nói ra, nhưng bây giờ mẹ chồng có lẽ đã biết cô ta và Hạ Bằng cãi nhau vì chuyện tiền nong, một khi nói ra nhất định sẽ gây bất mãn, vậy thì những nỗ lực trước đây sẽ vô ích, đành buồn bực nuốt những điều muốn nói vào bụng.
Hạ Bằng lo lắng tiếp tục hỏi:
- Lão nhị nói gì đi chứ, hai người rốt cuộc làm sao quen biết người ta?
Hạ Tiêu đem những thay đổi trên mặt của anh cả, chị dâu đều thu hết trong mắt, hắn quay qua nháy mắt với Hạ Mộng, sau đó hắng giọng nói:
- Cái này cũng là trùng hợp, sau khi em và tiểu Mộng đến đó, ngày thứ hai đi gửi điện báo cho mẹ, sau đó đi dạo trong Tử Cấm Thành thì gặp anh Lãnh.
Sau đó anh ấy giới thiệu anh Thẩm với bọn em, khi họ nghe nói về chuyện mạo danh vào đại học thì hai người đều rất quan tâm chuyện này, vì vậy lúc mà bọn em nói muốn trở về nhà thì hai người họ liền đề nghị muốn đi cùng để điều tra chuyện này và đăng lên báo.
Hạ Tiêu cố ý không nhắc đến những gì xảy ra ở trường học nhất là sau khi đội điều tra của trường trở lại, vì những lời nói dối của Hồ Bảo Quân mà khiến sự việc đi theo chiều hướng khác.
Trong tiềm thức Hạ Mộng đồng ý với Hạ Tiêu điều này.
Cả hai anh em đều biết anh cả là người ngay thẳng, một khi biết được chắc chắn không giữ bình tĩnh được.
Thêm nữa nếu mẹ cô biết chuyện này, có lẽ sẽ tức giận đến mức không ngủ được mất, ảnh hưởng tới sức khỏe.
- Đúng là trùng hợp thật
Hạ Bằng hiểu hiểu chút, liền hỏi về những chuyện xảy ra ở thủ đô.
Hạ Tiêu hưng phấn nói về những việc đã trải qua ở thủ đô.
Hạ Mộng ôm Đồng Đồng dán vào khuôn mặt nhỏ trơn mềm của cháu gái hôn, sau đó xuống giường, về tây phòng lấy đồ.
Cô mua cho Mai Hồng Diệp khăn quàng cổ và kem dưỡng da đựng trong hộp sắt, cái này rất phổ biến ở thủ đô, mua cho Đồng Đồng đồ chơi và một số thứ khác, mua cho Hạ Bằng một đôi găng tay da và miếng đệm đầu gối bằng len.
Đồng Đồng yêu thích không buông con búp bê ra, còn hôn vài cái.
Hạ Bằng cười đến mức không thấy mặt trời, lập tức đặt miếng đệm ở trên đùi:
- Đây chắc chắn là ý của tiểu Mộng rồi, vẫn là em gái anh biết thương anh.
Hạ Tiêu cố ý nói:
- Em gái thương anh, vậy em trai anh là em đây không biết thương anh sao? Đây là ý của em.
Hạ Bằng trừng hắn một cái:
- Lừa gạt ai đó.
Anh không tin.
Hạ Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Vẫn là anh cả sáng suốt.
Hạ Mộng cũng cười không ngừng được, cô cảm thấy không khí gia đình thật sự vui vẻ, nếu chị dâu có thể tốt hơn chút thì sẽ hoàn hảo.
Mai Hồng Diệp nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy, trong lòng tính toán một chút là tổng cộng bao nhiêu tiền.
Cô em chồng hào phóng như vậy, sao cô ta còn dám không biết xấu hổ mà tính đến năm mươi đồng đưa cho hai người lúc rời đi.
- Tiểu Mộng, việc này làm chị ngượng ngùng quá, hai người vốn dĩ qua bên kia là giải quyết việc, thiếu thốn tiền bạc, kết quả hai người lại mua cho nhà chị nhiều đồ như vậy trở về.
Hạ Mộng còn đang có ý kiến cùng bất mãn với Mai Hồng Diệp, bởi vậy nên thái độ cũng không có nhiệt tình được, nhàn nhạt cười nói:
- Thật vất vả mới được đi một lần, cho dù có ít tiền đến đâu cũng nên mua một chút, nhiều ít cũng là tâm ý của em cùng anh hai.
Tiết Minh Nguyệt lúc này mới nói:
- Đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.
Suy ra từ hai đứa ra cũng vậy, chắc chắn đi xa về cũng sẽ mua đồ cho chúng ta.
- Nhất định như vậy.
Mai Hồng Diệp nghe ra trong giọng nói của mẹ chồng ý tứ không hài lòng với cô ta, nên vội vàng cố gắng giải thích:
- Mẹ, sau khi hai đứa rời đi, con và Đồng Đồng cũng trở về trên núi, mẹ lại không lên núi cùng chúng con, nhiều ngày như vậy con và Đại Bằng đều lo lắng cho người ở dưới núi.
Tiết Minh Nguyệt thì lại không cảm thấy con dâu cả hy vọng bà lên núi sống:
- Có gì mà lo lắng, một mình mẹ ở dưới chân núi cũng được, cũng có hàng xóm quan tâm, hơn nữa hai đứa vừa rời đi, chúng ta ngoài mặt đã đoạn tuyệt quan hệ không lui tới với nhà cô con, lão bà kia còn ở đây, nếu bọn họ tìm người phóng hỏa thì sao, nhà bếp không nhóm lửa thì nước trong nhà sẽ đóng băng sao có thể dập được.
Có thể nhờ cậy hàng xóm một hai ngày nhưng làm sao nhờ được thời gian dài.
Hơn nữa, ngôi nhà gỗ này nó đáng giá rất nhiều, nhiều kỷ niệm, nếu một cái gì đó mất đi cũng khiến người ta đau lòng.
Quan trọng nhất là dưới chân núi có thể nhanh chóng nhận được tin tức, lên rừng cho dù là phát điện báo cũng chưa chắc có thể truyền tới nhanh như vậy.
Mai Hồng Diệp bị mẹ chồng nói vậy, cũng chỉ có thể gượng cười, gật đầu đồng ý.
Đêm đó, Hạ Mộng nói chuyện tới khuya mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Minh Nguyệt dậy sớm.
Hôm qua bà đã nói sẽ làm món thịt heo om với bánh bao cho Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu.
Ăn sáng xong, Tiết Minh Nguyệt đang muốn tống cổ Hạ Tiêu đến nhà khách đón họ, đã thấy hai người đã xuất hiện ở cổng lớn.
Hạ Bằng ngày hôm qua đã nghe về việc hai người giúp xử lý chuyện giả mạo, hắn rất biết ơn, khi vừa gặp họ đã nhiệt tình bắt tay chào hỏi.
- Phóng viên Thẩm, biên tập Lãnh, thật sự thật cám ơn hai người đã giúp em tôi.
- Mọi người đều là bạn bè, bạn không cần phải khách sáo như vậy.
Khi Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu lần lượt bắt tay Hạ Bằng, hai người qua nhìn nhau giống như muốn nói người trông giống cậu của hắn còn có người anh cả này.
Hạ Mộng và Mai Hồng Diệp đang làm bánh bao trên giường đất.
Lãnh Dịch Minh và những người khác muốn vào giúp đỡ nhưng lại bị từ chối nên đành đề nghị đi chụp ảnh gần đó.
Hạ Bằng và Hạ Tiêu nghe vậy liền đưa họ ra ngoài.
Sau khi họ rời đi, Mai Hồng Diệp vừa làm bánh bao vừa lặng lẽ quan sát Hạ Mộng.
Công bằng mà nói, em dâu quả thật là ưa nhìn, nếu cô ta mà là một người đàn ông trẻ tuổi, có lẽ cũng sẽ bị cám dỗ.
Hạ Mộng đang cúi đầu làm da bánh, cũng thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mai Hồng Diệp nhìn cô.
- Chị dâu sao vậy.
Mai Hồng Diệp mím môi cười:
- Chị thấy Lãnh Dịch Minh tốt, anh ta đến đây là vì em sao?
Hỏi ra mới biết Lãnh Dịch Minh này còn có quyền hơn cả con trai lão Đồng ở phố Houdao, không chỉ là người gốc thủ đô mà còn tốt nghiệp đại học, lại được bổ nhiệm làm biên tập viên cho một nhà xuất bản, tương lai nếu em dâu tìm được đối tượng như vậy thì không phải là bọn họ có thể được nhờ cậy sao.
Hạ Mộng đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, cho dù là mẹ cô hay cô của cô, Hạ Mộng Anh, cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù cô chưa tìm ra mục đích thực sự khi đến đây của Lãnh Dịch Minh, nhưng chắc chắn sẽ không giống như những gì họ nghĩ.
- Anh ấy đến đây, một là đi cùng bạn thân của anh ấy Thẩm Lâu, hai là muốn chụp thêm những bức ảnh ghi lại cuộc sống ở nơi này.
Chị dâu, chị đừng nghĩ linh tinh, nếu bị người ta nghe thấy thì chúng ta xấu hổ thế nào, sao có thể như lúc đầu
Mai Hồng Diệp bị Hạ Mộng đoán trúng suy nghĩ, không khỏi cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy em dâu mình quá ngốc.
Nếu trước khi kết hôn mà cô ta gặp được một người khác giới điều kiện gia cảnh tốt như vậy, thì nhất định cô ta sẽ tìm cách túm lấy bằng được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook