Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai
-
Chương 14-2
(Tất cả kiến thức tâm lý đều là bịa đặt, mong đừng nghiên cứu kỹ (?????))
Từ Dịch nghe Đường Nham miêu tả tình trạng Kiều Tuyên, trong lòng yên lặng phân tích, tuy hắn chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng chuyến đi này đã lăn lộn gần năm năm, đã gặp không ít đủ loại bệnh nhân tâm lý.
Tình trạng Kiều Tuyên thật ra xem như bình thường, người thân qua đời dẫn đến khuynh hướng khép kín bản thân thấy người là sợ rất thường gặp. Nhưng có một điểm, nghe Đường Nham miêu tả, Kiều Tuyên sinh hoạt bên cạnh anh hoàn toàn bình thường, hơn nữa còn là loại khá sôi nổi, loại tình huống này lại chưa từng xảy ra. Phàm là người bị bệnh tự kỷ có thể sẽ vô cùng quyến luyến với một người có tình cảm đặc biệt, nhưng cơ sở chủ quan đều nghiêng về u sầu, người Đường Nham miêu tả với người trước mặt hắn hoàn toàn như hai người khác nhau.
Từ Dịch vốn cảm thấy hứng thú với mối quan hệ của hai người, liếc nhìn Kiều Tuyên vẫn đang treo trên người Đường Nham, mắt có chút lóe sáng, “Tôi đoán, có phải là tinh thần phân liệt hay không?”
Đường Nham cau mày, mặc dù anh không hiểu tâm lý học, nhưng từ này vừa nghe đã thấy không thể nào tốt rồi.
Tính tình Kiều Tuyên vốn không tốt, ở trong căn phòng này càng hỏng bét hơn, lời Từ Dịch vừa dứt cậu đã quay người, cầm ly nước trên bàn đập về phía Từ Dịch.
Tuy Từ Dịch ngồi trên ghế sô pha nhưng thân thủ hắn nhanh nhẹn, trước khi ly nước đập tới đã nhanh chóng nhảy tới sô pha bên kia.
Duy nhất cái ly không có việc gì nghiêm trọng, chỉ là sô pha bị làm ướt.
Đường Nham thấy Từ Dịch tránh ra cũng không nói gì, cầm tay Kiều Tuyên lại mổ lên mí mắt trừng to tròn vo của cậu, thấp giọng nói: “Sao vậy?”
“Vừa nghe đã biết tên lừa gạt! Em không muốn ở đây, chúng ta đi thôi!” Kiều Tuyên phồng mặt lên kéo cổ áo Đường Nham làm nũng.
Đường Nham còn chưa lên tiếng nhưng Từ Dịch đã nhảy dựng lên, “Tôi không thích nghe lời này, sao có thể nói tôi là tên lừa gạt? Tôi chính là thạc sĩ tốt nghiệp khoa tâm lý học của đại học Stamford hợp tiêu chuẩn, bệnh nhân gặp phải còn nhiều hơn bạn gái mà cậu từng nói chuyện! Tuyệt đối uy tín! Không lừa già dối trẻ!” Ưu nhã vừa rồi đều đút chó ăn rồi!
Đường Nham nhíu mày nhìn hắn một cái, cũng bắt đầu hoài nghi có phải hắn là kẻ lừa gạt không, dù sao hiện tại cánh cửa tâm lý học không cao lớn, người không đứng đắn gì đó cũng có thể trà trộn vào, vị đối diện này, một hồi nghiêm túc một hồi điên, ngược lại giống như tâm thần phân liệt hắn mới nói.
“Ai nha, đừng vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi, có tin tôi lấy giấy chứng nhận chuyên gia tư vấn tâm lý ra không!” Từ Dịch trừng mắt, lại khoát khoát tay, “Quên đi quá phiền phức! Chẳng qua tôi có thể cho hai người biết một bí mật, Trần Bạch Nhất, cái người có vụ bê bối với nam minh tinh kia đó, hắn là khách của tôi, đừng nhìn vóc dáng rất sáng lạn của hắn và các vụ bê bối của hắn đều là với nữ minh tinh, thật ra lúc không có ai hắn cực kỳ ẻo lả, thích đàn ông, còn là một 0.”
Thấy Từ Dịch hóa thân thành mặt nhiều chuyện, Đường Nham xác định chính xác, người này không đáng tin cậy.
Kiều Tuyên nép trong ngực Đường Nham cũng không nhịn được co rút khóe miệng.
“Đừng… đừng mà!” Thấy Đường Nham đứng dậy muốn đi, Từ Dịch mới ý thức được mình vừa nói gì, “Đừng hiểu lầm, thật ra tôi là người rất nghiêm túc! Tiết lộ thông tin khách hàng… Ặc, không phải tôi cố ý, hai người sẽ giả bộ không nghe thấy! Kìa kìa! Vẫn chưa nói chuyện xong mà! Đừng đi!”
Thấy Đường Nham đã đi tới cửa, Từ Dịch chỉ có thể ra đại chiêu: “Thật ra tôi đã phân tích qua tình huống của cậu ấy rồi, tôi có cách có thể giúp cậu ấy điều chỉnh tốt!”
Đừng Nham dừng lại, xoay người không thể nào tin tưởng nhìn hắn.
“Thật, thật! Đến đây, ngồi xuống chúng ta từ từ nói!” Từ Dịch liếm môi, mời người trở lại, điều này khiến ngay cả nhã nhặn khéo léo cũng mất sạch.
Đường Nham không nói lời nào nhìn hắn, chờ hắn mở miệng.
Kiều Tuyên thì ghé trên người Đường Nham không tranh cãi vô nghĩa.
“Theo tôi phân tích, tình huống của cậu ấy hẳn là thuộc về một loại chướng ngại tâm lý, loại tình huống này, phương pháp điều trị tốt nhất là thôi miên dẫn dắt, đào trở ngại tiếp xúc với người khác trong ý thức của cậu ấy ra, đầu tiên phải nhìn thẳng vào vấn đề, mới có thể khơi thông một chút…”
Lời Từ Dịch còn chưa nói hết, một ly nước khác đã ném tới. Từ Dịch vỗ vỗ ngực, lại tránh một lần.
“Đi, em không thích nghe hắn nói bậy!” Kiều Tuyên lôi quần áo Đường Nham thúc giục, thật ra trong lòng cậu có chút sợ hãi, cậu biết nguyên nhân của mình ở đâu, mà những thứ kia không thể để cho Đường Nham biết. Thứ thôi miên này có thể đào bới những thứ trong tiềm thức của người khác, bí mật trên người cậu, tuyệt đối không thể bị bại lộ.
Đường Nham cũng cảm nhận được kích động của cậu, ôm chặt cậu vỗ lưng cậu trấn an: “Không sao, không sao.”
“Em không muốn thôi miên! Em không muốn thôi miên!” Kiều Tuyên vùng vằng muốn nhảy ra khỏi ngực anh, bị Đường Nham ôm sát, mắt đã đỏ, “Đường Nham, em sợ, em không muốn thôi miên.”
“Được được được, không thôi miên! Đừng sợ, không sao!” Đường Nham ôm chặt cậu, mổ hôn mí mắt của cậu, lại dán mặt qua cọ cọ cậu, “Ngoan, đừng sợ, chúng ta không thôi miên.”
Từ Dịch tránh thoát một kiếp len lén quan sát hai người bọn họ, không phải hắn chưa từng nhìn thấy đồng tính luyến ái, nhưng thân mật giống như hai người bọn họ, còn không trốn không né thì đúng là chưa từng gặp, giới gay nổi tiếng là loạn, thấy Đường Nham và Kiều Tuyên, hắn bắt đầu suy nghĩ, lẽ nào giữa đồng giới thật sự có tình yêu đích thực?
Từ Dịch đã gặp không ít bệnh nhân tâm lý, cũng có rất nhiều người bài xích thôi miên giống như Kiều Tuyên vậy. Hoàn toàn giao bí mật của mình cho một người không quen biết, quả thực không phải là tất cả mọi người đều có dũng khí. Đối với sự chống cự của Kiều Tuyên, Từ Dịch cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Thật ra, ngoại trừ thôi miên còn có một cách khác.” Từ Dịch lên tiếng, cắt đứt hai người đang nhèo nhẹo trước mặt, nội tâm điên cuồng hét lên: Chó FA cũng cần yêu thương!
“Dựa vào sự miêu tả của anh, người yêu… của anh, lúc cậu ấy ở bên cạnh anh hoàn toàn bình thường, khi đối mặt với những người khác mới có thể cảm thấy khác thường, loại tình huống này có chút đặc biệt, chẳng qua cũng không phải là không thể giải quyết toàn bộ từ bên ngoài. Tôi cảm thấy, nếu như muốn khiến cậu ấy trở lại bình thương, mấu chốt là ở trên người anh, anh chính là cầu nối, kết nối cậu ấy với thế giới bên ngoài, anh có thể dẫn cậu ấy đi dạo, đưa cậu ấy cùng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tiến hành theo chất lượng. Anh có thể đưa cậu ấy đến chỗ nhiều người, để cậu ấy quen thuộc hoàn cảnh nhiều người như vậy là vô hại với cậu ấy. Còn về việc không thể nói chuyện với người khác, anh có thể giúp cậu ấy quen một người bạn, một người là được rồi, sau đó liền dễ giải quyết.”
Đường Nham vẫn còn đang suy nghĩ tính khả thi trong lời nói của Từ Dịch, Kiều Tuyên đã đứng ngồi không yên, tình huống cậu thế nào cậu rõ ràng nhất, tuyệt đối không phải do cậu tinh thần phân liệt hay bị tự kỷ, cậu không vượt qua được cửa ải trong lòng, Đường Nham chết để lại cho cậu bóng ma. Nếu hiện tại cậu đã tìm được Đường Nham, chỉ cần xác nhận Đường Nham sống, ở bên cạnh cậu, muốn cậu hồi phục chỉ là vấn đề thời gian. Huống hồ hiện tại cậu cũng không muốn hồi phục, sau khi biết bất thường trên người cậu, Đường Nham đi đâu cũng mang cậu theo, chỗ nhiều người còn ôm cậu, che chở cậu, cậu muốn Đường Nham quan tâm cậu một ngày hai mươi bốn giờ, có ngu mới muốn hồi phục!
Người này không hiểu gì cả, nói vớ vẩn! Kiều Tuyên tức giận, thuận tay cầm lấy thứ gần nhất chọi tới.
Lần này là cái gạt tàn thuốc!
“Tại sao lại đập tôi!” Từ Dịch kêu lên một tiếng, theo phản xa đưa tay, cái gạt tàn bị hắn vững vàng tóm lấy.
“Thân thủ không tệ.” Đường Nham bình tĩnh nhìn Từ Dịch, vuốt tóc Kiều Tuyên, nhưng anh không có một chút ý muốn trách cậu.
“May mắn, may mắn!” Từ Dịch buông cái gạt tàn xuống, dừng một chút, vẫn trực tiếp thu lại, “Nghề này của chúng tôi cũng cực kỳ không dễ dàng, loại người gì cũng có thể gặp phải, rất nhiều lần là ở đây,” tự tay chỉ chỉ đầu, “Có vấn đề, nói không chừng lúc nào đó sẽ nổi điên. Đương nhiên không phải tôi đang nói người yêu anh! Vậy nên, vì bảo vệ bản thân cũng phải biết mấy chiêu!”
Kiều Tuyên cũng không xem cậu cầm cái gì, chỉ cảm thấy cứng rắn nên ném ra, vốn là hơi lo lắng, thấy hắn bắt thứ đó lại, bĩu môi, leo lên vai Đường Nham chà chà: “Chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian! Em sắp chết đói rồi!”
Đường Nham hôn cậu một cái, “Ngoan, kiên nhẫn một chút, chúng ta sẽ đi nhanh thôi.” Vừa nhìn về phía Từ Dịch, “Tôi muốn biết, loại tình huống này của em ấy có thể có nguy hại gì đến bản thân không?”
“Chuyện này…” Từ Dịch liếc nhìn Kiều Tuyên, “Không phải anh nói lúc ở cạnh anh cậu ấy rất bình thường sao? Vậy hẳn là không có vấn đề gì. Ăn uống ngon nghỉ ngơi tốt, chú ý duy trì tâm trạng thoải mái, không có ảnh hưởng với thân thể.”
Thật ra nói cho cùng thì Đường Nham quan tâm nhất là chuyện này, chỉ cần thân thể Kiều Tuyên không bị ảnh hưởng, những thứ khác không phải vấn đề lớn.
Lúc Đường Nham ôm Kiều Tuyên đi Từ Dịch còn dựa trên cửa phất tay, “Lần sau trở lại, người quen cũ, giảm giá còn bảy mươi phần trăm!”
Từ Dịch nghe Đường Nham miêu tả tình trạng Kiều Tuyên, trong lòng yên lặng phân tích, tuy hắn chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng chuyến đi này đã lăn lộn gần năm năm, đã gặp không ít đủ loại bệnh nhân tâm lý.
Tình trạng Kiều Tuyên thật ra xem như bình thường, người thân qua đời dẫn đến khuynh hướng khép kín bản thân thấy người là sợ rất thường gặp. Nhưng có một điểm, nghe Đường Nham miêu tả, Kiều Tuyên sinh hoạt bên cạnh anh hoàn toàn bình thường, hơn nữa còn là loại khá sôi nổi, loại tình huống này lại chưa từng xảy ra. Phàm là người bị bệnh tự kỷ có thể sẽ vô cùng quyến luyến với một người có tình cảm đặc biệt, nhưng cơ sở chủ quan đều nghiêng về u sầu, người Đường Nham miêu tả với người trước mặt hắn hoàn toàn như hai người khác nhau.
Từ Dịch vốn cảm thấy hứng thú với mối quan hệ của hai người, liếc nhìn Kiều Tuyên vẫn đang treo trên người Đường Nham, mắt có chút lóe sáng, “Tôi đoán, có phải là tinh thần phân liệt hay không?”
Đường Nham cau mày, mặc dù anh không hiểu tâm lý học, nhưng từ này vừa nghe đã thấy không thể nào tốt rồi.
Tính tình Kiều Tuyên vốn không tốt, ở trong căn phòng này càng hỏng bét hơn, lời Từ Dịch vừa dứt cậu đã quay người, cầm ly nước trên bàn đập về phía Từ Dịch.
Tuy Từ Dịch ngồi trên ghế sô pha nhưng thân thủ hắn nhanh nhẹn, trước khi ly nước đập tới đã nhanh chóng nhảy tới sô pha bên kia.
Duy nhất cái ly không có việc gì nghiêm trọng, chỉ là sô pha bị làm ướt.
Đường Nham thấy Từ Dịch tránh ra cũng không nói gì, cầm tay Kiều Tuyên lại mổ lên mí mắt trừng to tròn vo của cậu, thấp giọng nói: “Sao vậy?”
“Vừa nghe đã biết tên lừa gạt! Em không muốn ở đây, chúng ta đi thôi!” Kiều Tuyên phồng mặt lên kéo cổ áo Đường Nham làm nũng.
Đường Nham còn chưa lên tiếng nhưng Từ Dịch đã nhảy dựng lên, “Tôi không thích nghe lời này, sao có thể nói tôi là tên lừa gạt? Tôi chính là thạc sĩ tốt nghiệp khoa tâm lý học của đại học Stamford hợp tiêu chuẩn, bệnh nhân gặp phải còn nhiều hơn bạn gái mà cậu từng nói chuyện! Tuyệt đối uy tín! Không lừa già dối trẻ!” Ưu nhã vừa rồi đều đút chó ăn rồi!
Đường Nham nhíu mày nhìn hắn một cái, cũng bắt đầu hoài nghi có phải hắn là kẻ lừa gạt không, dù sao hiện tại cánh cửa tâm lý học không cao lớn, người không đứng đắn gì đó cũng có thể trà trộn vào, vị đối diện này, một hồi nghiêm túc một hồi điên, ngược lại giống như tâm thần phân liệt hắn mới nói.
“Ai nha, đừng vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi, có tin tôi lấy giấy chứng nhận chuyên gia tư vấn tâm lý ra không!” Từ Dịch trừng mắt, lại khoát khoát tay, “Quên đi quá phiền phức! Chẳng qua tôi có thể cho hai người biết một bí mật, Trần Bạch Nhất, cái người có vụ bê bối với nam minh tinh kia đó, hắn là khách của tôi, đừng nhìn vóc dáng rất sáng lạn của hắn và các vụ bê bối của hắn đều là với nữ minh tinh, thật ra lúc không có ai hắn cực kỳ ẻo lả, thích đàn ông, còn là một 0.”
Thấy Từ Dịch hóa thân thành mặt nhiều chuyện, Đường Nham xác định chính xác, người này không đáng tin cậy.
Kiều Tuyên nép trong ngực Đường Nham cũng không nhịn được co rút khóe miệng.
“Đừng… đừng mà!” Thấy Đường Nham đứng dậy muốn đi, Từ Dịch mới ý thức được mình vừa nói gì, “Đừng hiểu lầm, thật ra tôi là người rất nghiêm túc! Tiết lộ thông tin khách hàng… Ặc, không phải tôi cố ý, hai người sẽ giả bộ không nghe thấy! Kìa kìa! Vẫn chưa nói chuyện xong mà! Đừng đi!”
Thấy Đường Nham đã đi tới cửa, Từ Dịch chỉ có thể ra đại chiêu: “Thật ra tôi đã phân tích qua tình huống của cậu ấy rồi, tôi có cách có thể giúp cậu ấy điều chỉnh tốt!”
Đừng Nham dừng lại, xoay người không thể nào tin tưởng nhìn hắn.
“Thật, thật! Đến đây, ngồi xuống chúng ta từ từ nói!” Từ Dịch liếm môi, mời người trở lại, điều này khiến ngay cả nhã nhặn khéo léo cũng mất sạch.
Đường Nham không nói lời nào nhìn hắn, chờ hắn mở miệng.
Kiều Tuyên thì ghé trên người Đường Nham không tranh cãi vô nghĩa.
“Theo tôi phân tích, tình huống của cậu ấy hẳn là thuộc về một loại chướng ngại tâm lý, loại tình huống này, phương pháp điều trị tốt nhất là thôi miên dẫn dắt, đào trở ngại tiếp xúc với người khác trong ý thức của cậu ấy ra, đầu tiên phải nhìn thẳng vào vấn đề, mới có thể khơi thông một chút…”
Lời Từ Dịch còn chưa nói hết, một ly nước khác đã ném tới. Từ Dịch vỗ vỗ ngực, lại tránh một lần.
“Đi, em không thích nghe hắn nói bậy!” Kiều Tuyên lôi quần áo Đường Nham thúc giục, thật ra trong lòng cậu có chút sợ hãi, cậu biết nguyên nhân của mình ở đâu, mà những thứ kia không thể để cho Đường Nham biết. Thứ thôi miên này có thể đào bới những thứ trong tiềm thức của người khác, bí mật trên người cậu, tuyệt đối không thể bị bại lộ.
Đường Nham cũng cảm nhận được kích động của cậu, ôm chặt cậu vỗ lưng cậu trấn an: “Không sao, không sao.”
“Em không muốn thôi miên! Em không muốn thôi miên!” Kiều Tuyên vùng vằng muốn nhảy ra khỏi ngực anh, bị Đường Nham ôm sát, mắt đã đỏ, “Đường Nham, em sợ, em không muốn thôi miên.”
“Được được được, không thôi miên! Đừng sợ, không sao!” Đường Nham ôm chặt cậu, mổ hôn mí mắt của cậu, lại dán mặt qua cọ cọ cậu, “Ngoan, đừng sợ, chúng ta không thôi miên.”
Từ Dịch tránh thoát một kiếp len lén quan sát hai người bọn họ, không phải hắn chưa từng nhìn thấy đồng tính luyến ái, nhưng thân mật giống như hai người bọn họ, còn không trốn không né thì đúng là chưa từng gặp, giới gay nổi tiếng là loạn, thấy Đường Nham và Kiều Tuyên, hắn bắt đầu suy nghĩ, lẽ nào giữa đồng giới thật sự có tình yêu đích thực?
Từ Dịch đã gặp không ít bệnh nhân tâm lý, cũng có rất nhiều người bài xích thôi miên giống như Kiều Tuyên vậy. Hoàn toàn giao bí mật của mình cho một người không quen biết, quả thực không phải là tất cả mọi người đều có dũng khí. Đối với sự chống cự của Kiều Tuyên, Từ Dịch cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Thật ra, ngoại trừ thôi miên còn có một cách khác.” Từ Dịch lên tiếng, cắt đứt hai người đang nhèo nhẹo trước mặt, nội tâm điên cuồng hét lên: Chó FA cũng cần yêu thương!
“Dựa vào sự miêu tả của anh, người yêu… của anh, lúc cậu ấy ở bên cạnh anh hoàn toàn bình thường, khi đối mặt với những người khác mới có thể cảm thấy khác thường, loại tình huống này có chút đặc biệt, chẳng qua cũng không phải là không thể giải quyết toàn bộ từ bên ngoài. Tôi cảm thấy, nếu như muốn khiến cậu ấy trở lại bình thương, mấu chốt là ở trên người anh, anh chính là cầu nối, kết nối cậu ấy với thế giới bên ngoài, anh có thể dẫn cậu ấy đi dạo, đưa cậu ấy cùng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tiến hành theo chất lượng. Anh có thể đưa cậu ấy đến chỗ nhiều người, để cậu ấy quen thuộc hoàn cảnh nhiều người như vậy là vô hại với cậu ấy. Còn về việc không thể nói chuyện với người khác, anh có thể giúp cậu ấy quen một người bạn, một người là được rồi, sau đó liền dễ giải quyết.”
Đường Nham vẫn còn đang suy nghĩ tính khả thi trong lời nói của Từ Dịch, Kiều Tuyên đã đứng ngồi không yên, tình huống cậu thế nào cậu rõ ràng nhất, tuyệt đối không phải do cậu tinh thần phân liệt hay bị tự kỷ, cậu không vượt qua được cửa ải trong lòng, Đường Nham chết để lại cho cậu bóng ma. Nếu hiện tại cậu đã tìm được Đường Nham, chỉ cần xác nhận Đường Nham sống, ở bên cạnh cậu, muốn cậu hồi phục chỉ là vấn đề thời gian. Huống hồ hiện tại cậu cũng không muốn hồi phục, sau khi biết bất thường trên người cậu, Đường Nham đi đâu cũng mang cậu theo, chỗ nhiều người còn ôm cậu, che chở cậu, cậu muốn Đường Nham quan tâm cậu một ngày hai mươi bốn giờ, có ngu mới muốn hồi phục!
Người này không hiểu gì cả, nói vớ vẩn! Kiều Tuyên tức giận, thuận tay cầm lấy thứ gần nhất chọi tới.
Lần này là cái gạt tàn thuốc!
“Tại sao lại đập tôi!” Từ Dịch kêu lên một tiếng, theo phản xa đưa tay, cái gạt tàn bị hắn vững vàng tóm lấy.
“Thân thủ không tệ.” Đường Nham bình tĩnh nhìn Từ Dịch, vuốt tóc Kiều Tuyên, nhưng anh không có một chút ý muốn trách cậu.
“May mắn, may mắn!” Từ Dịch buông cái gạt tàn xuống, dừng một chút, vẫn trực tiếp thu lại, “Nghề này của chúng tôi cũng cực kỳ không dễ dàng, loại người gì cũng có thể gặp phải, rất nhiều lần là ở đây,” tự tay chỉ chỉ đầu, “Có vấn đề, nói không chừng lúc nào đó sẽ nổi điên. Đương nhiên không phải tôi đang nói người yêu anh! Vậy nên, vì bảo vệ bản thân cũng phải biết mấy chiêu!”
Kiều Tuyên cũng không xem cậu cầm cái gì, chỉ cảm thấy cứng rắn nên ném ra, vốn là hơi lo lắng, thấy hắn bắt thứ đó lại, bĩu môi, leo lên vai Đường Nham chà chà: “Chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian! Em sắp chết đói rồi!”
Đường Nham hôn cậu một cái, “Ngoan, kiên nhẫn một chút, chúng ta sẽ đi nhanh thôi.” Vừa nhìn về phía Từ Dịch, “Tôi muốn biết, loại tình huống này của em ấy có thể có nguy hại gì đến bản thân không?”
“Chuyện này…” Từ Dịch liếc nhìn Kiều Tuyên, “Không phải anh nói lúc ở cạnh anh cậu ấy rất bình thường sao? Vậy hẳn là không có vấn đề gì. Ăn uống ngon nghỉ ngơi tốt, chú ý duy trì tâm trạng thoải mái, không có ảnh hưởng với thân thể.”
Thật ra nói cho cùng thì Đường Nham quan tâm nhất là chuyện này, chỉ cần thân thể Kiều Tuyên không bị ảnh hưởng, những thứ khác không phải vấn đề lớn.
Lúc Đường Nham ôm Kiều Tuyên đi Từ Dịch còn dựa trên cửa phất tay, “Lần sau trở lại, người quen cũ, giảm giá còn bảy mươi phần trăm!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook