Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
-
Chương 19
Qua một thời gian, cái chân bị thương của Cố Nhược Ngu rốt cuộc khỏi hẳn, mà cô cuối cùng cũng được Tưởng tiên sinh phê chuẩn, hết thời hạn thi hành án được phóng thích. Vừa hay cuối tuần có người tới hẹn tụ hội bạn bè cùng lớp đại học.
Kỳ thật đây chỉ là một cuộc tụ tập nhỏ của mấy người trong lớp, người tham gia là bốn nữ sinh cùng ký túc xá năm đó. Lại nói đến mấy người này, Cố Nhược Ngu thổn thức không thôi. Có ba cô gái như vậy, xinh đẹp như nhau, phong tình lại khác, ưu tú như nhau, tính cách đặc biệt lại khác. Một mặt là bạn tri tâm, một mặt lại là kẻ địch cạnh tranh. Nói tóm lại, các cô đều vừa yêu vừa hận đối phương. Lần gặp mặt này tuy bên ngoài nói là đã lâu không gặp, nhưng ai biết có phải lại bắt đầu thêm một cuộc chiến tranh hay không?
Thư mời Tần Văn Văn gửi tới có ghi yêu cầu mang theo người nhà. Cố Nhược Ngu nhìn tấm thiệp tinh xảo trên tay, nhíu mày, người nhà?
Nghĩ nghĩ, cô cầm lấy điện thoại gọi cho Hứa Táp.
"A Ngu, đã lâu không gặp, cậu thế mà lại chủ động gọi điện thoại cho tớ." Thanh âm Hứa Táp trêu chọc vang lên ở bên tai.
"Thiệp mời của Tần Văn Văn cậu xem chưa?"
"À, Là buổi gặp mặt cuối tuần hả? Xem rồi, chúng ta lâu như vậy chưa gặp nhau tử tế được một lần."
"Vì sao phải mang người nhà?"
"Chuyện này hả......" Hứa Táp cười có chút tà ác, "Cậu không biết cô ấy ba tháng trước câu được một con rùa vàng sao? Đương nhiên là muốn khoe ra."
"......" Tốt nghiệp mấy năm, vì sao chỉ số thông minh của cô gái Tần Văn Văn kia vẫn gấp như vậy? "Cậu cũng chịu mang (người nhà)?"
Hứa Táp bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, "Tớ có cái gì phải sợ chứ, Trình Kiến Lâm các cậu cũng không phải chưa từng gặp. Chồng của Bạch Hạm các cậu cũng biết rồi."
Cố Nhược Ngu nghĩ nghĩ, cũng đúng. Trình Kiến Lâm là sư huynh hơn các cô hai cấp, lên năm ba đại học đã cùng Hứa Táp ở bên nhau, Bạch Hạm cũng là vừa tốt nghiệp liền kết hôn, tuy rằng khi ấy cô xuất ngoại, nhưng cũng nhìn thấy ảnh chụp hôn lễ. Trong số các cô người phong tình vạn chủng mị lực vô biên nhất - Tần Văn Văn tiểu thư - mãi không có tin tức gì, xem ra lần này câu được con cá lớn, bằng không sao có thể vội vàng gọi các cô đến khoe khoang?
"A Ngu, cậu hiện tại vẫn độc thân sao?" Hứa Táp cho rằng cô không có bạn trai nên không thể ứng chiến.
"...... Tớ kết hôn rồi."
Quả nhiên, điện thoại bên kia hô một tiếng khiến mặt đất rung lên, "Cậu đã kết hôn? Sao không nói cho chúng tớ biết?"
Nói cho các cậu tớ đây liên hôn? Hay là nói cho các cậu biết tớ bị từ hôn sau đó lại bị đổi thành ca ca của vị hôn phu cũ? Cố Nhược Ngu bĩu môi, loại chuyện này sao cô có thể nói cho đám "hảo tỉ muội" từ năm nhất tới năm tư nghe.
"Kết hôn quá hấp tấp, không có gì hay để kể." Cố Nhược Ngu đơn giản trả lời hai câu có lệ, mặc kệ Hứa Táp vẫn đang không buông tha mà kêu gào, liền ngắt điện thoại.
Mang người nhà đi? Chẳng lẽ thật sự phải mang Tưởng tiên sinh?
Nhớ tới anh lúc ở suối nước nóng không chút lưu tình trưng mặt poker cho mấy nữ sinh muốn bắt chuyện, cô liền không khỏi rùng mình một cái.
Lúc ăn cơm chiều Tưởng Trọng Lâm cảm thấy Cố Nhược Ngu có chút kỳ quái, vẻ mặt muốn nói lại thôi, lần trước cô dùng vẻ mặt này là khi chân cô bị thương chưa khỏi lại muốn đi dạo phố bị anh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Lần này cô lại có vấn đề gì?
"Có chuyện gì?"
"A?" Còn đang mải phân vân, Cố Nhược Ngu nhất thời bị anh đột nhiên đặt câu hỏi mà giật mình, phản xạ có điều kiện trả lời, "Không có chuyện gì a?"
Không có gì thì cô có thể có dáng vẻ như vậy sao, Tưởng Trọng Lâm thầm nghĩ. Nhưng cô không muốn nói, anh cũng không hỏi đến.
Lúc này chẳng phải nên tiếp tục hỏi, "Có phải cô gặp vấn đề gì rồi không?" hay sao? Để cô có thể thuận miệng nói tiếp. Người này thật không có lòng hiếu kỳ, khiến cô tức giận.
Cắn cái muỗng nửa ngày, Cố Nhược Ngu vẫn quyết định nói ra, "Cuối tuần anh có rảnh không?"
Quả nhiên là có việc, "Hẳn là có, sao vậy?"
"Ừm......" Cố Nhược Ngu do dự nói, "Bạn học đại học của tôi muốn gặp mặt, phải mang người nhà tham gia."
Người nhà? Nói anh sao?
Nghe hai chữ này Tưởng Trọng Lâm có chút buồn cười, nhiều năm như vậy anh từng có rất nhiều xưng hô, thiếu gia Tưởng gia, người quản lý Tưởng thị, thương nhân, đủ loại xưng hô, chứ trước nay chưa bị ai kêu là người nhà.
"Có thể."
Cố Nhược Ngu "......" Đơn giản như vậy liền đáp ứng, tôi đây vừa mới chuẩn bị một đống lớn khuyên bảo, giờ phải nói thế nào?
Vì cái danh hiệu người nhà này, cuộc gặp mặt bạn cùng lớp này cũng đáng để đi một chuyến, Tưởng Trọng Lâm nghĩ.
Đến hôm đó phải đi gặp mặt bạn bè, Cố Nhược Ngu thật hiếm có một hôm không ngủ nướng, mà là dậy sớm rời giường rửa mặt chải đầu trang điểm, ở phòng trang phục hồi lâu không thấy người đi ra. Cuối cùng chờ được cô từ phòng trang phục hưng phấn đi ra, trong tay còn cầm vài thứ quần áo.
"Quyết định rồi, hôm nay anh mặc bộ này!"
Tưởng Trọng Lâm nhìn kỹ, phát hiện đồ trên tay cô chính là quần áo của anh, "......"
Anh dự cảm có điều gì không ổn, "Vì sao bỗng nhiên phải giúp tôi chọn quần áo?"
"Vì muốn để chồng các cô ấy không bằng anh!" Cố Nhược Ngu mặt không đổi sắc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"......" Quả nhiên, đây mới là logic của cô.
Cố Nhược Ngu lấy một cái áo thun cùng quần âu mỏng màu xám, vừa đưa cho anh thúc giục anh nhanh thay đồ, vừa giải thích, "Chồng Hứa Táp và Bạch Hạm cũng tầm tuổi chúng ta, cho nên chúng ta cần thành thục ổn trọng hơn bọn họ, nhưng lại không thể quá mức cứng nhắc, còn phía Tần Văn Văn thì tôi không đủ thông tin, không có cách nào phân tích."
Tưởng Trọng Lâm bị coi như búp bê Barbie mà chọn đồ, dở khóc dở cười, nhưng vẫn thuận ý cô thay quần áo.
Cố Nhược Ngu cẩn thận đến mức anh đeo đồng hồ nào, dùng thắt lưng nào cũng phải tự mình chọn lựa, đủ thấy mức độ để ý của cô đối với lần tụ tập này. Tưởng Trọng Lâm nhìn cô giống như một bà tiểu quản gia vội tới vội lui, đáy lòng có chút cao hứng, cũng để tùy cô đùa nghịch. Đồng thời trong lòng anh cũng tò mò, rốt cuộc là bạn học như thế nào lại có thể khiến Cố Nhược Ngu khẩn trương như vậy.
Địa điểm tụ tập là một quán ăn thời đại học mọi người hay tới, dù không phải câu lạc bộ cao cấp gì, nhưng lại thanh tịnh hiếm có, bà chủ tiệm cũng quen biết các cô, ở chỗ này cãi nhau ầm ĩ bốn năm đã sớm biến thành khách quen.
Bởi vì trước quán ăn không có chỗ đậu xe, Tưởng Trọng Lâm không thể không đi tìm bãi đỗ xe, Cố Nhược Ngu đành một mình đi vào trước.
Đẩy cửa ra liền nghe được giọng nói ồn ào bên trong.
"A Ngu tới!" Bạch Hạm kinh hỉ hô, từ trên ghế đứng lên, chạy về phía cô.
Cố Nhược Ngu vừa thấy cô đã mang cái bụng to còn dám bước đi như bay như vậy, hồn bị dọa bay mất, giang hai tay muốn đỡ lấy cô. Triệu Ngạn bên cạnh đã bị dọa toát mồ hôi lạnh toàn thân, vị thê tử này, sau khi mang thai dường như căn bản không nhớ rõ việc này, cho rằng bản thân vẫn là dáng vẻ thoăn thoắt năm xưa.
"A Ngu đã lâu không thấy, vẫn không có gì thay đổi?" Hứa Táp có vẻ dị thường bình tĩnh, mỉm cười giơ ly hướng về phía cô.
"A Ngu, nghe nói cậu cũng đã kết hôn, cậu lại có thể không mời chúng tớ? Chúng tớ không xem như bạn bè của cậu sao?" Bạch Hạm không vui.
Cố Nhược Ngu chỉ có thể ha hả cười gượng, cuộc hôn nhân này thật ra không phải như các cậu tưởng đâu.
Còn chưa kịp đáp câu nào, đã nghe thấy tiếng chuông mở cửa.
Tần Văn Văn lên sân khấu vĩnh viễn đều phi thường trọng đại như vậy, váy trang trọng, túi xách, đồ trang sức cùng kính mát, trang dung tinh xảo phối hợp son môi đỏ như lửa, không làm người khác cảm thấy đẹp thô tục, ngược lại có loại mỹ lệ kinh động lòng người.
Cô nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, cười sáng lạn, "Nha, mọi người đều đã tới?"
Bạch Hạm kéo khóe miệng, "Vẫn trang điểm phong cách đến như thế." Cô khó coi nhất chính là nhìn bộ dáng này Tần Văn Văn, có vẻ tốt nghiệp mấy năm rồi người này vẫn không thay đổi a.
"Chẳng phải là đều đã tới rồi sao? Cậu vẫn trước sau như một thích đến trễ a, Văn Văn." Hứa Táp ngồi ngay ngắn trên sô pha, không chút để ý nói. Trình Kiến Lâm ngồi bên cạnh sắc mặt xấu hổ nhìn mấy người phụ nữ này đấu võ mồm ngươi tới ta đi, tuy rằng loại tình huống này từ khi bắt đầu quen các cô thì anh cũng đã được thấy qua.
Chồng của Bạch Hạm hiển nhiên là không biết nội tình, có chút kinh ngạc nhìn tình huống, ước chừng là không thể tưởng được bạn thời đại học ôn chuyện cũ còn có khói thuốc súng bay ra.
Tần Văn Văn không hề bị ảnh hưởng, huống hồ loại lời nói này lúc ở ký túc xá cô cũng đã nghe nhiều, đã chẳng còn để ý. Cô gỡ kính râm, cười ngâm ngâm giới thiệu nói, "Đây là chồng tớ, Hà Hi Văn."
Cô vừa nói xong, ba người còn lại chú ý tới nam nhân đứng phía sau cô.
Nam nhân kia chủ động tiến lên, "Thật vui được quen biết mọi người."
Cố Nhược Ngu đánh giá người nam nhân trước mặt này, dáng người cũng coi là cao lớn, diện mạo cũng có thể coi như tuấn tú lịch sự, không biết là đang làm công việc gì.
Tần Văn Văn giới thiệu từng người một, sau đó ngồi xuống.
"A Ngu, người nhà của cậu đâu?" Tần Văn Văn tò mò hỏi. "Không phải sợ bị người thấy nên trốn mất rồi đi?"
"Nơi này không có chỗ đỗ xe, anh ấy đi đỗ xe." Cố Nhược Ngu nhìn thấy cô mang vẻ muốn nhìn trò hay, lười giải thích.
Nghe Cố Nhược Ngu nói như vậy, Tần Văn Văn xoa xoa tóc, nhìn như không chút để ý nói, "May mắn hôm nay mang tài xế đếm, bằng không chúng tớ cũng không tìm được chỗ đỗ xe đâu." Cô quay đầu nhìn Hà Hi Văn làm nũng nói.
Hà Hi Văn yêu thương cười cười.
Cố Nhược Ngu nổi một lớp da gà, Bạch Hạm cũng tỏ vẻ không còn lời để nói, Hứa Táp thấy nhiều không trách.
Sau đó thì nam nhân trò chuyện cùng nam nhân, nữ nhân trò chuyện cùng nữ nhân, không khí cũng coi như vui vẻ.
Bạch Hạm đang nhiệt tình giảng giải chuyện mang thai thì cửa chính tiệm ăn một lần nữa mở ra.
Tưởng Trọng Lâm tới rồi.
Cố Nhược Ngu trước nay cũng không cảm thấy Tưởng Trọng Lâm giống vương tử, cái từ vương tử này thực hư ảo, rất trẻ con. Hơn nữa vì người khác đều gọi Tưởng Thúc Dương là vương tử nên cô càng không thích hai từ vương tử này. Tưởng Trọng Lâm ở tuổi này làm vương tử cũng hơi lớn tuổi một chút, làm quốc vương còn được.
Đúng vậy, quốc vương.
Trầm ổn khí phách, có quyền quyết sách tối cao, hết thảy đều nắm giữ trong tay, khác hẳn với vương tử ngây ngô vô tri, đó là thanh bảo kiếm đã trải qua rèn luyện, bộc lộ mũi nhọn.
Tưởng Trọng Lâm từ trong ánh mặt trời xuất hiện làm cho Cố Nhược Ngu cảm giác như thế, tuy rằng vẫn là gương mặt kia, nhưng hiện tại cô thật muốn ôm eo anh một cái.
Không đợi Cố Nhược Ngu phục hồi tinh thần giới thiệu, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc anh đã đi qua, gật đầu nói, "Chào mọi người, tôi là chồng Cố Nhược Ngu, Tưởng Trọng Lâm."
Càng khiến người ta kinh sợ hơn là chồng của Tần Văn Văn bỗng nhiên trở nên kích động đứng lên, đi tới vươn tay, "Tưởng tổng, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp anh."
Tưởng Trọng Lâm sửng sốt, cũng lễ phép bắt tay đáp lại nói, "Giám đốc Hà, thật trùng hợp."
Kỳ thật đây chỉ là một cuộc tụ tập nhỏ của mấy người trong lớp, người tham gia là bốn nữ sinh cùng ký túc xá năm đó. Lại nói đến mấy người này, Cố Nhược Ngu thổn thức không thôi. Có ba cô gái như vậy, xinh đẹp như nhau, phong tình lại khác, ưu tú như nhau, tính cách đặc biệt lại khác. Một mặt là bạn tri tâm, một mặt lại là kẻ địch cạnh tranh. Nói tóm lại, các cô đều vừa yêu vừa hận đối phương. Lần gặp mặt này tuy bên ngoài nói là đã lâu không gặp, nhưng ai biết có phải lại bắt đầu thêm một cuộc chiến tranh hay không?
Thư mời Tần Văn Văn gửi tới có ghi yêu cầu mang theo người nhà. Cố Nhược Ngu nhìn tấm thiệp tinh xảo trên tay, nhíu mày, người nhà?
Nghĩ nghĩ, cô cầm lấy điện thoại gọi cho Hứa Táp.
"A Ngu, đã lâu không gặp, cậu thế mà lại chủ động gọi điện thoại cho tớ." Thanh âm Hứa Táp trêu chọc vang lên ở bên tai.
"Thiệp mời của Tần Văn Văn cậu xem chưa?"
"À, Là buổi gặp mặt cuối tuần hả? Xem rồi, chúng ta lâu như vậy chưa gặp nhau tử tế được một lần."
"Vì sao phải mang người nhà?"
"Chuyện này hả......" Hứa Táp cười có chút tà ác, "Cậu không biết cô ấy ba tháng trước câu được một con rùa vàng sao? Đương nhiên là muốn khoe ra."
"......" Tốt nghiệp mấy năm, vì sao chỉ số thông minh của cô gái Tần Văn Văn kia vẫn gấp như vậy? "Cậu cũng chịu mang (người nhà)?"
Hứa Táp bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, "Tớ có cái gì phải sợ chứ, Trình Kiến Lâm các cậu cũng không phải chưa từng gặp. Chồng của Bạch Hạm các cậu cũng biết rồi."
Cố Nhược Ngu nghĩ nghĩ, cũng đúng. Trình Kiến Lâm là sư huynh hơn các cô hai cấp, lên năm ba đại học đã cùng Hứa Táp ở bên nhau, Bạch Hạm cũng là vừa tốt nghiệp liền kết hôn, tuy rằng khi ấy cô xuất ngoại, nhưng cũng nhìn thấy ảnh chụp hôn lễ. Trong số các cô người phong tình vạn chủng mị lực vô biên nhất - Tần Văn Văn tiểu thư - mãi không có tin tức gì, xem ra lần này câu được con cá lớn, bằng không sao có thể vội vàng gọi các cô đến khoe khoang?
"A Ngu, cậu hiện tại vẫn độc thân sao?" Hứa Táp cho rằng cô không có bạn trai nên không thể ứng chiến.
"...... Tớ kết hôn rồi."
Quả nhiên, điện thoại bên kia hô một tiếng khiến mặt đất rung lên, "Cậu đã kết hôn? Sao không nói cho chúng tớ biết?"
Nói cho các cậu tớ đây liên hôn? Hay là nói cho các cậu biết tớ bị từ hôn sau đó lại bị đổi thành ca ca của vị hôn phu cũ? Cố Nhược Ngu bĩu môi, loại chuyện này sao cô có thể nói cho đám "hảo tỉ muội" từ năm nhất tới năm tư nghe.
"Kết hôn quá hấp tấp, không có gì hay để kể." Cố Nhược Ngu đơn giản trả lời hai câu có lệ, mặc kệ Hứa Táp vẫn đang không buông tha mà kêu gào, liền ngắt điện thoại.
Mang người nhà đi? Chẳng lẽ thật sự phải mang Tưởng tiên sinh?
Nhớ tới anh lúc ở suối nước nóng không chút lưu tình trưng mặt poker cho mấy nữ sinh muốn bắt chuyện, cô liền không khỏi rùng mình một cái.
Lúc ăn cơm chiều Tưởng Trọng Lâm cảm thấy Cố Nhược Ngu có chút kỳ quái, vẻ mặt muốn nói lại thôi, lần trước cô dùng vẻ mặt này là khi chân cô bị thương chưa khỏi lại muốn đi dạo phố bị anh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Lần này cô lại có vấn đề gì?
"Có chuyện gì?"
"A?" Còn đang mải phân vân, Cố Nhược Ngu nhất thời bị anh đột nhiên đặt câu hỏi mà giật mình, phản xạ có điều kiện trả lời, "Không có chuyện gì a?"
Không có gì thì cô có thể có dáng vẻ như vậy sao, Tưởng Trọng Lâm thầm nghĩ. Nhưng cô không muốn nói, anh cũng không hỏi đến.
Lúc này chẳng phải nên tiếp tục hỏi, "Có phải cô gặp vấn đề gì rồi không?" hay sao? Để cô có thể thuận miệng nói tiếp. Người này thật không có lòng hiếu kỳ, khiến cô tức giận.
Cắn cái muỗng nửa ngày, Cố Nhược Ngu vẫn quyết định nói ra, "Cuối tuần anh có rảnh không?"
Quả nhiên là có việc, "Hẳn là có, sao vậy?"
"Ừm......" Cố Nhược Ngu do dự nói, "Bạn học đại học của tôi muốn gặp mặt, phải mang người nhà tham gia."
Người nhà? Nói anh sao?
Nghe hai chữ này Tưởng Trọng Lâm có chút buồn cười, nhiều năm như vậy anh từng có rất nhiều xưng hô, thiếu gia Tưởng gia, người quản lý Tưởng thị, thương nhân, đủ loại xưng hô, chứ trước nay chưa bị ai kêu là người nhà.
"Có thể."
Cố Nhược Ngu "......" Đơn giản như vậy liền đáp ứng, tôi đây vừa mới chuẩn bị một đống lớn khuyên bảo, giờ phải nói thế nào?
Vì cái danh hiệu người nhà này, cuộc gặp mặt bạn cùng lớp này cũng đáng để đi một chuyến, Tưởng Trọng Lâm nghĩ.
Đến hôm đó phải đi gặp mặt bạn bè, Cố Nhược Ngu thật hiếm có một hôm không ngủ nướng, mà là dậy sớm rời giường rửa mặt chải đầu trang điểm, ở phòng trang phục hồi lâu không thấy người đi ra. Cuối cùng chờ được cô từ phòng trang phục hưng phấn đi ra, trong tay còn cầm vài thứ quần áo.
"Quyết định rồi, hôm nay anh mặc bộ này!"
Tưởng Trọng Lâm nhìn kỹ, phát hiện đồ trên tay cô chính là quần áo của anh, "......"
Anh dự cảm có điều gì không ổn, "Vì sao bỗng nhiên phải giúp tôi chọn quần áo?"
"Vì muốn để chồng các cô ấy không bằng anh!" Cố Nhược Ngu mặt không đổi sắc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"......" Quả nhiên, đây mới là logic của cô.
Cố Nhược Ngu lấy một cái áo thun cùng quần âu mỏng màu xám, vừa đưa cho anh thúc giục anh nhanh thay đồ, vừa giải thích, "Chồng Hứa Táp và Bạch Hạm cũng tầm tuổi chúng ta, cho nên chúng ta cần thành thục ổn trọng hơn bọn họ, nhưng lại không thể quá mức cứng nhắc, còn phía Tần Văn Văn thì tôi không đủ thông tin, không có cách nào phân tích."
Tưởng Trọng Lâm bị coi như búp bê Barbie mà chọn đồ, dở khóc dở cười, nhưng vẫn thuận ý cô thay quần áo.
Cố Nhược Ngu cẩn thận đến mức anh đeo đồng hồ nào, dùng thắt lưng nào cũng phải tự mình chọn lựa, đủ thấy mức độ để ý của cô đối với lần tụ tập này. Tưởng Trọng Lâm nhìn cô giống như một bà tiểu quản gia vội tới vội lui, đáy lòng có chút cao hứng, cũng để tùy cô đùa nghịch. Đồng thời trong lòng anh cũng tò mò, rốt cuộc là bạn học như thế nào lại có thể khiến Cố Nhược Ngu khẩn trương như vậy.
Địa điểm tụ tập là một quán ăn thời đại học mọi người hay tới, dù không phải câu lạc bộ cao cấp gì, nhưng lại thanh tịnh hiếm có, bà chủ tiệm cũng quen biết các cô, ở chỗ này cãi nhau ầm ĩ bốn năm đã sớm biến thành khách quen.
Bởi vì trước quán ăn không có chỗ đậu xe, Tưởng Trọng Lâm không thể không đi tìm bãi đỗ xe, Cố Nhược Ngu đành một mình đi vào trước.
Đẩy cửa ra liền nghe được giọng nói ồn ào bên trong.
"A Ngu tới!" Bạch Hạm kinh hỉ hô, từ trên ghế đứng lên, chạy về phía cô.
Cố Nhược Ngu vừa thấy cô đã mang cái bụng to còn dám bước đi như bay như vậy, hồn bị dọa bay mất, giang hai tay muốn đỡ lấy cô. Triệu Ngạn bên cạnh đã bị dọa toát mồ hôi lạnh toàn thân, vị thê tử này, sau khi mang thai dường như căn bản không nhớ rõ việc này, cho rằng bản thân vẫn là dáng vẻ thoăn thoắt năm xưa.
"A Ngu đã lâu không thấy, vẫn không có gì thay đổi?" Hứa Táp có vẻ dị thường bình tĩnh, mỉm cười giơ ly hướng về phía cô.
"A Ngu, nghe nói cậu cũng đã kết hôn, cậu lại có thể không mời chúng tớ? Chúng tớ không xem như bạn bè của cậu sao?" Bạch Hạm không vui.
Cố Nhược Ngu chỉ có thể ha hả cười gượng, cuộc hôn nhân này thật ra không phải như các cậu tưởng đâu.
Còn chưa kịp đáp câu nào, đã nghe thấy tiếng chuông mở cửa.
Tần Văn Văn lên sân khấu vĩnh viễn đều phi thường trọng đại như vậy, váy trang trọng, túi xách, đồ trang sức cùng kính mát, trang dung tinh xảo phối hợp son môi đỏ như lửa, không làm người khác cảm thấy đẹp thô tục, ngược lại có loại mỹ lệ kinh động lòng người.
Cô nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, cười sáng lạn, "Nha, mọi người đều đã tới?"
Bạch Hạm kéo khóe miệng, "Vẫn trang điểm phong cách đến như thế." Cô khó coi nhất chính là nhìn bộ dáng này Tần Văn Văn, có vẻ tốt nghiệp mấy năm rồi người này vẫn không thay đổi a.
"Chẳng phải là đều đã tới rồi sao? Cậu vẫn trước sau như một thích đến trễ a, Văn Văn." Hứa Táp ngồi ngay ngắn trên sô pha, không chút để ý nói. Trình Kiến Lâm ngồi bên cạnh sắc mặt xấu hổ nhìn mấy người phụ nữ này đấu võ mồm ngươi tới ta đi, tuy rằng loại tình huống này từ khi bắt đầu quen các cô thì anh cũng đã được thấy qua.
Chồng của Bạch Hạm hiển nhiên là không biết nội tình, có chút kinh ngạc nhìn tình huống, ước chừng là không thể tưởng được bạn thời đại học ôn chuyện cũ còn có khói thuốc súng bay ra.
Tần Văn Văn không hề bị ảnh hưởng, huống hồ loại lời nói này lúc ở ký túc xá cô cũng đã nghe nhiều, đã chẳng còn để ý. Cô gỡ kính râm, cười ngâm ngâm giới thiệu nói, "Đây là chồng tớ, Hà Hi Văn."
Cô vừa nói xong, ba người còn lại chú ý tới nam nhân đứng phía sau cô.
Nam nhân kia chủ động tiến lên, "Thật vui được quen biết mọi người."
Cố Nhược Ngu đánh giá người nam nhân trước mặt này, dáng người cũng coi là cao lớn, diện mạo cũng có thể coi như tuấn tú lịch sự, không biết là đang làm công việc gì.
Tần Văn Văn giới thiệu từng người một, sau đó ngồi xuống.
"A Ngu, người nhà của cậu đâu?" Tần Văn Văn tò mò hỏi. "Không phải sợ bị người thấy nên trốn mất rồi đi?"
"Nơi này không có chỗ đỗ xe, anh ấy đi đỗ xe." Cố Nhược Ngu nhìn thấy cô mang vẻ muốn nhìn trò hay, lười giải thích.
Nghe Cố Nhược Ngu nói như vậy, Tần Văn Văn xoa xoa tóc, nhìn như không chút để ý nói, "May mắn hôm nay mang tài xế đếm, bằng không chúng tớ cũng không tìm được chỗ đỗ xe đâu." Cô quay đầu nhìn Hà Hi Văn làm nũng nói.
Hà Hi Văn yêu thương cười cười.
Cố Nhược Ngu nổi một lớp da gà, Bạch Hạm cũng tỏ vẻ không còn lời để nói, Hứa Táp thấy nhiều không trách.
Sau đó thì nam nhân trò chuyện cùng nam nhân, nữ nhân trò chuyện cùng nữ nhân, không khí cũng coi như vui vẻ.
Bạch Hạm đang nhiệt tình giảng giải chuyện mang thai thì cửa chính tiệm ăn một lần nữa mở ra.
Tưởng Trọng Lâm tới rồi.
Cố Nhược Ngu trước nay cũng không cảm thấy Tưởng Trọng Lâm giống vương tử, cái từ vương tử này thực hư ảo, rất trẻ con. Hơn nữa vì người khác đều gọi Tưởng Thúc Dương là vương tử nên cô càng không thích hai từ vương tử này. Tưởng Trọng Lâm ở tuổi này làm vương tử cũng hơi lớn tuổi một chút, làm quốc vương còn được.
Đúng vậy, quốc vương.
Trầm ổn khí phách, có quyền quyết sách tối cao, hết thảy đều nắm giữ trong tay, khác hẳn với vương tử ngây ngô vô tri, đó là thanh bảo kiếm đã trải qua rèn luyện, bộc lộ mũi nhọn.
Tưởng Trọng Lâm từ trong ánh mặt trời xuất hiện làm cho Cố Nhược Ngu cảm giác như thế, tuy rằng vẫn là gương mặt kia, nhưng hiện tại cô thật muốn ôm eo anh một cái.
Không đợi Cố Nhược Ngu phục hồi tinh thần giới thiệu, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc anh đã đi qua, gật đầu nói, "Chào mọi người, tôi là chồng Cố Nhược Ngu, Tưởng Trọng Lâm."
Càng khiến người ta kinh sợ hơn là chồng của Tần Văn Văn bỗng nhiên trở nên kích động đứng lên, đi tới vươn tay, "Tưởng tổng, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp anh."
Tưởng Trọng Lâm sửng sốt, cũng lễ phép bắt tay đáp lại nói, "Giám đốc Hà, thật trùng hợp."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook