Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
-
Chương 10
Cố Nhược Ngu nhận được điện thoại báo Vu Khởi Văn xảy ra chuyện lúc cô đang ở bên ngoài dạo phố. Nghe nói anh ta bị người dùng ống thép tẩn một hồi, chắc chắn bị thương rất nặng. Cô chạy tới bệnh viện mới phát hiện ra mình hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Vu Khởi Văn giống như chẳng có việc gì, tuy nói là chân bó thạch cao, trên đầu còn cột băng vải trông buồn cười, nhưng vẫn không ngại phát ra mị lực, đùa giỡn y tá tiểu muội muội đến thay thuốc. Cố Nhược Ngu đẩy cửa vào phòng bệnh liền nhìn thấy cảnh tượng đó.
Vu Khởi Văn thấy Cố Nhược Ngu tới, đôi mắt cao hứng nheo lại, "A Ngu tới thăm tôi à? Mau vào đi."
Cố Nhược Ngu hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, "Tôi thấy cậu không có gì việc gì nha, sinh long hoạt hổ."
Vừa nghe lời này, Vu Khởi Văn lập tức đổi sang vẻ mặt vô tội ủy khuất, "Ai nói tôi bị thương không nghiêm trọng, A Ngu, cậu không thấy được lúc tôi bị đưa vào bệnh viện cả người đều là máu, thiếu chút nữa là có thể đã thiên nhân vĩnh cách."
"...... Thành ngữ còn dùng rất lưu loát."
"A Ngu, cậu không đau lòng tôi lấy một chút?" Nghiễm nhiên là anh ta đang làm nũng.
Cố Nhược Ngu kéo ghế dựa lại gần mép giường, ngồi xuống, "Nói đi, sao lại thế này?"
"Còn không phải án lừa đảo lần trước, bị đối phương trả thù đó." anh tỏ vẻ chẳng hề để ý.
"Trả thù?" Cố Nhược Ngu nhíu mày, "Trước khi trả thù cũng không hỏi thăm một chút? Đúng là tự tìm đường chết. Đúng rồi, lão gia tử nhà cậu biết chưa?"
"Đã náo loạn tới như vậy làm sao giấu được, tức giận đến vểnh cả râu. Cái kia... Gọt táo cho tôi đi."
"Còn dám sai sử tôi." Tuy miệng nói như vậy, nhưng Cố Nhược Ngu vẫn cầm quả táo và con dao nhỏ bắt đầu gọt.
"A Ngu, cậu có thể gọt táo sao? Đừng gọt xong còn mỗi cái lõi táo nha." Vu Khởi Văn nhìn Cố Nhược Ngu động tác không quen, vẻ mặt lo lắng.
"...... Câm miệng đi."
Vu Khởi Văn nhìn Cố Nhược Ngu nghiêm túc gọt táo, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Trong ánh mắt cũng bất giác mang theo một loại thần thái khác thường.
"Cậu còn nhớ chúng ta là như thế nào quen biết không?" Anh ta đột nhiên hỏi.
"Nhớ rõ, lúc ấy không biết là ai mỗi ngày bị kẻ khác khi dễ cười nhạo, còn muốn tôi đứng ra hỗ trợ." Cố Nhược Ngu cũng không ngẩng đầu lên, trả lời.
"Đúng vậy, lúc ấy cậu đúng là nữ anh hùng trong lòng tôi." Vu Khởi Văn khóe miệng có ý cười, giống như đang lâm vào trong hồi ức.
"Tôi hiện tại cũng là nữ anh hùng," Cố Nhược Ngu không chút khách khí đem quả táo đã gọt xong nhét vào trong tay anh ta, "Cậu nói khi còn nhỏ cậu trông thế kia, không khi dễ cậu thì khi dễ ai."
Vu Khởi Văn là điển hình con trai mười tám tuổi thay đổi lớn, lúc mới lên cấp hai mặt anh ta tròn vo, dáng người tròn vo, cả ngày đều mang vẻ ngốc ngốc.
Đám bắt nạt trong trường rất thích khi dễ anh ta, đặt tên gọi còn là nhẹ, bình thường tan học sẽ lôi anh ta tới WC, tẩn một hồi, cứ như vậy trông lại càng giống đầu heo. Cố Nhược Ngu vốn cũng không tính quản loại chuyện này, chẳng qua trùng hợp đi ngang qua thì trông thấy một nữ sinh đang chế nhạo hắn, nữ sinh kia lại là kẻ trước nay cô nhìn không thuận mắt. Thế nên cô mới tiến lên nói hai câu, tức giận đến độ nữ sinh kia dậm chân mà bỏ chạy lấy người.
Tiểu mập mạp được cô vô ý cứu giúp liền ăn vạ cô, không nghĩ tới mấy năm gần đây Vu Khởi Văn từ "Đầu heo Văn" trong miệng các đồng học lại càng ngày càng gầy, càng ngày càng cao, thịt trên mặt giảm đi, cặp mắt đào hoa kia chậm rãi hiện ra. Tới cấp ba, anh ta đã trở thành nhân vật phong vân trong trường học, có thể nói là so với Tưởng Thúc Dương anh cũng không thua kém chút nào.
Chuyện này làm cho Cố Nhược Ngu kinh ngạc cảm thán không thôi, quả nhiên mỗi một tên béo sau khi gầy đi đều là nguồn tiềm lực.
"Cậu nói xem nếu tôi đem ảnh chụp cậu trước kia dính đầy ngoài đường thì cái danh hào hoa hoa công tử của cậu còn có thể tiếp tục không?"
"......"
Nhìn Vu Khởi Văn nháy mắt cứng đờ, Cố Nhược Ngu cười ha ha, "Ai nha, tôi chỉ đùa một chút thôi."
Chỉ chốc lát lại có bác sĩ và y tá đến kiểm tra lại và đổi thuốc. Cố Nhược Ngu dặn dò Vu Khởi Văn vài câu, nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác lại thăm.
Vừa lúc cô đi ra đại sảnh thì nhìn thấy cô thư ký của Triển Minh Dịch từng gặp ở tiệc bán đấu giá từ thiện hôm trước, cô ta thần sắc vội vàng cầm một tờ trông giống như đơn xét nghiệm đi vào trong. Cố Nhược Ngu chỉ trông thấy một cái, tiếc là cô ta đi quá nhanh, cô cảm thấy gương mặt này hơi quen quen, nhưng không nghĩ ra là ai.
Buổi tối, Tưởng Trọng Lâm như thường lệ ở phòng khách xem tin tức, Cố Nhược Ngu đối với các vấn đề thời sự chính trị cơ bản là không có hứng thú, cô định đi phòng tập thể thao chạy bộ, vừa mới chuẩn bị lên lầu, liền nghe thấy trong TV truyền ra một tin tức.
"Theo đưa tin, hôm nay công an dân cảnh tại một kho hàng bỏ hoang ở Tây Nam thành phố chúng ta bắt được một nhóm tội phạm có tổ chức hoạt động lừa đảo, bạo lực gây thương tích, nhân viên liên quan toàn bộ bị bắt, những người này sẽ phải đối mặt với pháp luật......"
Cố Nhược Ngu dừng lại cẩn thận xem xong tin tức này, trong lòng âm thầm cảm thán, Vu gia quả nhiên bản lĩnh thông thiên, Vu Khởi Văn vừa mới bị thương, bên này cũng đã bắt được hung thủ, Vu lão gia tử quả nhiên là coi hắn là đầu quả tim mà đối đãi, chỉ tiếc Vu Khởi Văn chết sống đều không có hứng thú với quân chính, lão gia tử cơ hồ tức giận đến tan nát cõi lòng.
"Sao thế? Tin tức này có liên quan với cô?" Tưởng Trọng Lâm nhìn Cố Nhược Ngu chưa bao giờ thích xem tin tức mà lần này lại thần sắc tò mò, liền đoán liệu có phải cô biết cái gì hay không.
"Không phải có liên quan với tôi, là có liên quan đến Kevin."
Lại là Vu Khởi Văn. Mỗi lần nghe thấy cái tên này anh đều có cảm giác không thoải mái nói không nên lời, Tưởng Trọng Lâm quả thực là theo bản năng bài xích người này.
"Anh không biết đâu," Cố Nhược Ngu ngồi xuống sô pha, bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Khoảng thời gian trước Văn Phòng chúng tôi nhận được một case lừa đảo tài chính, sau đó tôi giao cho Kevin đi xử lý, không nghĩ tới ngày hôm qua cậu ta bị một đám người tập kích, bị thương rất nặng. Tôi phỏng chừng chính là đám người bị bắt trong tin tức. Sợ là do Vu lão gia tử động thủ ở phía sau."
"Công việc của cô nguy hiểm như vậy?" Tưởng Trọng Lâm không thể tưởng tượng được làm luật sư lại là loại chuyện gặp mặt đổ máu đả thương người như vậy, trên thực tế, anh luôn cho rằng cái gọi là Văn Phòng của Cố Nhược Ngu và Vu Khởi Văn mở ra là trẻ con chơi đồ hàng.
Cố Nhược Ngu không vui, "Vậy anh cho rằng công việc của tôi phải như thế nào? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi mở Văn Phòng tự tiêu khiển hay sao?"
Cố Nhược Ngu nhìn chằm chằm Tưởng Trọng Lâm làm anh có chút chột dạ, trên thực tế anh đúng là nghĩ như vậy.
Anh ho nhẹ một tiếng, che dấu bản thân mất tự nhiên, "Ý tôi là, nếu vậy thì không cần nhận vụ nguy hiểm như vậy nữa."
"Làm ơn đi, Tưởng tiên sinh, luật sư thưa kiện là càng phức tạp càng khó khăn mới càng có thể chứng minh thực lực của tôi, lại nói, cả ngày nhận mấy vụ ly hôn kiện tụng, mỗi ngày đều điều tra ai ngoại tình, ai ngoài giá thú, tôi cũng không phải thám tử tư."
Tưởng Trọng Lâm thấy dáng vẻ cô lời lẽ chính đáng bảo vệ sự nghiệp rất là đáng yêu, cũng không nhiều lời nữa. Ngay sau đó đổi chủ đề, "Mấy hôm nữa tôi phải đi công tác."
"Đi công tác?" Đây vẫn là lần đầu tiên từ sau khi kết hôn Cố Nhược Ngu nghe thấy anh nói phải đi công tác từ, "Đi đâu?"
"Công ty con ở Châu Âu có một số việc cần xử lý. Bởi vì hành trình tương đối gấp gáp, cho nên có lẽ không có cách nào mang cô đi cùng." Tưởng Trọng Lâm nói ra lời này là có chút áy náy. Từ khi kết hôn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, hiện tại đi công tác cũng rất vội vàng, các cô bé tầm tuổi cô hẳn là rất thích đi ra ngoài du lịch đi.
Cố Nhược Ngu vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, "Kevin bị thương, Văn Phòng bên kia tôi không thể không đi. Bất quá, anh còn thiếu tôi một chuyến du lịch tuần trăng mật, tôi sẽ không quên."
"Tôi biết, sẽ có thời gian."
"Vậy anh phải đi bao lâu a?"
"Tầm một tuần."
Cố Nhược Ngu ánh mắt sáng ngời, vừa định ở trong lòng trộm hoan hô một chút, thì nghe thấy Tưởng Trọng Lâm nói, "Đừng tưởng rằng tôi không ở nhà là cô có thể xem phim truyền hình xuyên đêm. Tôi sẽ gọi điện thoại tới kiểm tra cô."
"......"
Sau khi Tưởng Trọng Lâm đi công tác, Cố Nhược Ngu ở nhà không bị ai lải nhải quản thúc mỗi ngày đều trải qua vô cùng dễ chịu. Có đôi khi Cố Nhược Ngu sẽ nghĩ, đây rốt cuộc là gả ông chồng hay là gả ông bố, không đúng, ba cô cũng không thích quản cô, anh ta vẫn là giống giáo viên chủ nhiệm hung thần trong trường học.
Thương thế của Vu Khởi Văn cũng đang khôi phục càng ngày càng tốt, Cố Nhược Ngu thi thoảng sẽ mang một ít canh do dì (giúp việc) trong nhà nấu đến cho anh ta uống. Một hôm vừa từ bệnh viện đi ra, cô nhận được điện thoại từ Lâm Gia Ý.
Từ lúc cô ấy nói có việc xuất ngoại hai người cũng không có liên lạc lại, cô rốt cuộc về nước, Cố Nhược Ngu đương nhiên là rất hưng phấn yêu cầu cô đến bồi bản thân đi dạo phố nói chuyện phiếm.
Cố Nhược Ngu chọn địa điểm là nhà hàng tại tầng cao nhất trong một cái shopping mall mà hai người bình thường thích đi nhất. Cô đi tới đó, Lâm Gia Ý đã gọi sẵn đồ ăn đang đợi cô.
Cố Nhược Ngu nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, cười hì hì ngồi xuống, "Quả nhiên hiểu tớ, sao cậu biết tớ sẽ gọi món này?"
Lâm Gia Ý khinh thường, "Một chút tâm tư này của cậu, tớ có thể không biết?"
"Trông cậu hình như xinh ra?" Cố Nhược Ngu nhìn cô hôm nay có chút không giống như ngày thường vẫn gặp, nói như thế nào đây, tuy rằng quần áo trang dung không có gì đặc biệt khác, nhưng là cảm giác chính là cả người đều không giống như trước, như đang lấp lánh sáng lên.
Lâm Gia Ý liếc trắng mắt một cái, "Tớ vốn dĩ rất xinh đẹp được không hả?"
"Ý tớ là, khí sắc của cậu giống như trở nên đặc biệt tốt, nhìn khuôn mặt đều hồng nhuận... Không đúng, Lâm Gia Ý, không phải là cậu đi tìm nam nhân đi?" Đột nhiên nhìn thấy ngón giữa của Lâm Gia Ý có một vòng sáng toả sáng.
"Nhẫn!" Cố Nhược Ngu hô nhỏ một tiếng, "Lâm Gia Ý, cậu khai thật ra cho tớ, mấy ngày không gặp, cậu đã làm cái gì?"
Bị Cố Nhược Ngu đoán được, Lâm Gia Ý ngược lại lười phải dấu diếm, đem lọn tóc xoà xuống trước mắt vén sau tai, "Chính là như cậu nói, tớ đi tìm nam nhân."
"Thật hay giả vậy?" Cố Nhược Ngu trợn mắt há hốc mồm, Lâm Gia Ý trước nay đều là không yêu đương, càng không nói đến chuyện đem nhẫn nhiếc các thứ trắng trợn đeo lên tay.
"Là ai thế?"
"Tớ nói thì cậu có thể biết được là ai sao?"
"Kia tớ cũng muốn nói chuyện hai người làm sao ở bên nhau a. Cậu thật là, có bạn trai cũng không nói cho tớ, tớ không phải tỷ muội tốt của cậu sao?" Cố Nhược Ngu cố ý bĩu môi, vẻ mặt thất vọng.
Lâm Gia Ý không nhìn được loại vẻ mặt này, "Tớ sợ cậu rồi, là trước kia tham gia một buổi triển lãm mà quen nhau đó."
Vu Khởi Văn giống như chẳng có việc gì, tuy nói là chân bó thạch cao, trên đầu còn cột băng vải trông buồn cười, nhưng vẫn không ngại phát ra mị lực, đùa giỡn y tá tiểu muội muội đến thay thuốc. Cố Nhược Ngu đẩy cửa vào phòng bệnh liền nhìn thấy cảnh tượng đó.
Vu Khởi Văn thấy Cố Nhược Ngu tới, đôi mắt cao hứng nheo lại, "A Ngu tới thăm tôi à? Mau vào đi."
Cố Nhược Ngu hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, "Tôi thấy cậu không có gì việc gì nha, sinh long hoạt hổ."
Vừa nghe lời này, Vu Khởi Văn lập tức đổi sang vẻ mặt vô tội ủy khuất, "Ai nói tôi bị thương không nghiêm trọng, A Ngu, cậu không thấy được lúc tôi bị đưa vào bệnh viện cả người đều là máu, thiếu chút nữa là có thể đã thiên nhân vĩnh cách."
"...... Thành ngữ còn dùng rất lưu loát."
"A Ngu, cậu không đau lòng tôi lấy một chút?" Nghiễm nhiên là anh ta đang làm nũng.
Cố Nhược Ngu kéo ghế dựa lại gần mép giường, ngồi xuống, "Nói đi, sao lại thế này?"
"Còn không phải án lừa đảo lần trước, bị đối phương trả thù đó." anh tỏ vẻ chẳng hề để ý.
"Trả thù?" Cố Nhược Ngu nhíu mày, "Trước khi trả thù cũng không hỏi thăm một chút? Đúng là tự tìm đường chết. Đúng rồi, lão gia tử nhà cậu biết chưa?"
"Đã náo loạn tới như vậy làm sao giấu được, tức giận đến vểnh cả râu. Cái kia... Gọt táo cho tôi đi."
"Còn dám sai sử tôi." Tuy miệng nói như vậy, nhưng Cố Nhược Ngu vẫn cầm quả táo và con dao nhỏ bắt đầu gọt.
"A Ngu, cậu có thể gọt táo sao? Đừng gọt xong còn mỗi cái lõi táo nha." Vu Khởi Văn nhìn Cố Nhược Ngu động tác không quen, vẻ mặt lo lắng.
"...... Câm miệng đi."
Vu Khởi Văn nhìn Cố Nhược Ngu nghiêm túc gọt táo, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Trong ánh mắt cũng bất giác mang theo một loại thần thái khác thường.
"Cậu còn nhớ chúng ta là như thế nào quen biết không?" Anh ta đột nhiên hỏi.
"Nhớ rõ, lúc ấy không biết là ai mỗi ngày bị kẻ khác khi dễ cười nhạo, còn muốn tôi đứng ra hỗ trợ." Cố Nhược Ngu cũng không ngẩng đầu lên, trả lời.
"Đúng vậy, lúc ấy cậu đúng là nữ anh hùng trong lòng tôi." Vu Khởi Văn khóe miệng có ý cười, giống như đang lâm vào trong hồi ức.
"Tôi hiện tại cũng là nữ anh hùng," Cố Nhược Ngu không chút khách khí đem quả táo đã gọt xong nhét vào trong tay anh ta, "Cậu nói khi còn nhỏ cậu trông thế kia, không khi dễ cậu thì khi dễ ai."
Vu Khởi Văn là điển hình con trai mười tám tuổi thay đổi lớn, lúc mới lên cấp hai mặt anh ta tròn vo, dáng người tròn vo, cả ngày đều mang vẻ ngốc ngốc.
Đám bắt nạt trong trường rất thích khi dễ anh ta, đặt tên gọi còn là nhẹ, bình thường tan học sẽ lôi anh ta tới WC, tẩn một hồi, cứ như vậy trông lại càng giống đầu heo. Cố Nhược Ngu vốn cũng không tính quản loại chuyện này, chẳng qua trùng hợp đi ngang qua thì trông thấy một nữ sinh đang chế nhạo hắn, nữ sinh kia lại là kẻ trước nay cô nhìn không thuận mắt. Thế nên cô mới tiến lên nói hai câu, tức giận đến độ nữ sinh kia dậm chân mà bỏ chạy lấy người.
Tiểu mập mạp được cô vô ý cứu giúp liền ăn vạ cô, không nghĩ tới mấy năm gần đây Vu Khởi Văn từ "Đầu heo Văn" trong miệng các đồng học lại càng ngày càng gầy, càng ngày càng cao, thịt trên mặt giảm đi, cặp mắt đào hoa kia chậm rãi hiện ra. Tới cấp ba, anh ta đã trở thành nhân vật phong vân trong trường học, có thể nói là so với Tưởng Thúc Dương anh cũng không thua kém chút nào.
Chuyện này làm cho Cố Nhược Ngu kinh ngạc cảm thán không thôi, quả nhiên mỗi một tên béo sau khi gầy đi đều là nguồn tiềm lực.
"Cậu nói xem nếu tôi đem ảnh chụp cậu trước kia dính đầy ngoài đường thì cái danh hào hoa hoa công tử của cậu còn có thể tiếp tục không?"
"......"
Nhìn Vu Khởi Văn nháy mắt cứng đờ, Cố Nhược Ngu cười ha ha, "Ai nha, tôi chỉ đùa một chút thôi."
Chỉ chốc lát lại có bác sĩ và y tá đến kiểm tra lại và đổi thuốc. Cố Nhược Ngu dặn dò Vu Khởi Văn vài câu, nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác lại thăm.
Vừa lúc cô đi ra đại sảnh thì nhìn thấy cô thư ký của Triển Minh Dịch từng gặp ở tiệc bán đấu giá từ thiện hôm trước, cô ta thần sắc vội vàng cầm một tờ trông giống như đơn xét nghiệm đi vào trong. Cố Nhược Ngu chỉ trông thấy một cái, tiếc là cô ta đi quá nhanh, cô cảm thấy gương mặt này hơi quen quen, nhưng không nghĩ ra là ai.
Buổi tối, Tưởng Trọng Lâm như thường lệ ở phòng khách xem tin tức, Cố Nhược Ngu đối với các vấn đề thời sự chính trị cơ bản là không có hứng thú, cô định đi phòng tập thể thao chạy bộ, vừa mới chuẩn bị lên lầu, liền nghe thấy trong TV truyền ra một tin tức.
"Theo đưa tin, hôm nay công an dân cảnh tại một kho hàng bỏ hoang ở Tây Nam thành phố chúng ta bắt được một nhóm tội phạm có tổ chức hoạt động lừa đảo, bạo lực gây thương tích, nhân viên liên quan toàn bộ bị bắt, những người này sẽ phải đối mặt với pháp luật......"
Cố Nhược Ngu dừng lại cẩn thận xem xong tin tức này, trong lòng âm thầm cảm thán, Vu gia quả nhiên bản lĩnh thông thiên, Vu Khởi Văn vừa mới bị thương, bên này cũng đã bắt được hung thủ, Vu lão gia tử quả nhiên là coi hắn là đầu quả tim mà đối đãi, chỉ tiếc Vu Khởi Văn chết sống đều không có hứng thú với quân chính, lão gia tử cơ hồ tức giận đến tan nát cõi lòng.
"Sao thế? Tin tức này có liên quan với cô?" Tưởng Trọng Lâm nhìn Cố Nhược Ngu chưa bao giờ thích xem tin tức mà lần này lại thần sắc tò mò, liền đoán liệu có phải cô biết cái gì hay không.
"Không phải có liên quan với tôi, là có liên quan đến Kevin."
Lại là Vu Khởi Văn. Mỗi lần nghe thấy cái tên này anh đều có cảm giác không thoải mái nói không nên lời, Tưởng Trọng Lâm quả thực là theo bản năng bài xích người này.
"Anh không biết đâu," Cố Nhược Ngu ngồi xuống sô pha, bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Khoảng thời gian trước Văn Phòng chúng tôi nhận được một case lừa đảo tài chính, sau đó tôi giao cho Kevin đi xử lý, không nghĩ tới ngày hôm qua cậu ta bị một đám người tập kích, bị thương rất nặng. Tôi phỏng chừng chính là đám người bị bắt trong tin tức. Sợ là do Vu lão gia tử động thủ ở phía sau."
"Công việc của cô nguy hiểm như vậy?" Tưởng Trọng Lâm không thể tưởng tượng được làm luật sư lại là loại chuyện gặp mặt đổ máu đả thương người như vậy, trên thực tế, anh luôn cho rằng cái gọi là Văn Phòng của Cố Nhược Ngu và Vu Khởi Văn mở ra là trẻ con chơi đồ hàng.
Cố Nhược Ngu không vui, "Vậy anh cho rằng công việc của tôi phải như thế nào? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi mở Văn Phòng tự tiêu khiển hay sao?"
Cố Nhược Ngu nhìn chằm chằm Tưởng Trọng Lâm làm anh có chút chột dạ, trên thực tế anh đúng là nghĩ như vậy.
Anh ho nhẹ một tiếng, che dấu bản thân mất tự nhiên, "Ý tôi là, nếu vậy thì không cần nhận vụ nguy hiểm như vậy nữa."
"Làm ơn đi, Tưởng tiên sinh, luật sư thưa kiện là càng phức tạp càng khó khăn mới càng có thể chứng minh thực lực của tôi, lại nói, cả ngày nhận mấy vụ ly hôn kiện tụng, mỗi ngày đều điều tra ai ngoại tình, ai ngoài giá thú, tôi cũng không phải thám tử tư."
Tưởng Trọng Lâm thấy dáng vẻ cô lời lẽ chính đáng bảo vệ sự nghiệp rất là đáng yêu, cũng không nhiều lời nữa. Ngay sau đó đổi chủ đề, "Mấy hôm nữa tôi phải đi công tác."
"Đi công tác?" Đây vẫn là lần đầu tiên từ sau khi kết hôn Cố Nhược Ngu nghe thấy anh nói phải đi công tác từ, "Đi đâu?"
"Công ty con ở Châu Âu có một số việc cần xử lý. Bởi vì hành trình tương đối gấp gáp, cho nên có lẽ không có cách nào mang cô đi cùng." Tưởng Trọng Lâm nói ra lời này là có chút áy náy. Từ khi kết hôn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, hiện tại đi công tác cũng rất vội vàng, các cô bé tầm tuổi cô hẳn là rất thích đi ra ngoài du lịch đi.
Cố Nhược Ngu vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, "Kevin bị thương, Văn Phòng bên kia tôi không thể không đi. Bất quá, anh còn thiếu tôi một chuyến du lịch tuần trăng mật, tôi sẽ không quên."
"Tôi biết, sẽ có thời gian."
"Vậy anh phải đi bao lâu a?"
"Tầm một tuần."
Cố Nhược Ngu ánh mắt sáng ngời, vừa định ở trong lòng trộm hoan hô một chút, thì nghe thấy Tưởng Trọng Lâm nói, "Đừng tưởng rằng tôi không ở nhà là cô có thể xem phim truyền hình xuyên đêm. Tôi sẽ gọi điện thoại tới kiểm tra cô."
"......"
Sau khi Tưởng Trọng Lâm đi công tác, Cố Nhược Ngu ở nhà không bị ai lải nhải quản thúc mỗi ngày đều trải qua vô cùng dễ chịu. Có đôi khi Cố Nhược Ngu sẽ nghĩ, đây rốt cuộc là gả ông chồng hay là gả ông bố, không đúng, ba cô cũng không thích quản cô, anh ta vẫn là giống giáo viên chủ nhiệm hung thần trong trường học.
Thương thế của Vu Khởi Văn cũng đang khôi phục càng ngày càng tốt, Cố Nhược Ngu thi thoảng sẽ mang một ít canh do dì (giúp việc) trong nhà nấu đến cho anh ta uống. Một hôm vừa từ bệnh viện đi ra, cô nhận được điện thoại từ Lâm Gia Ý.
Từ lúc cô ấy nói có việc xuất ngoại hai người cũng không có liên lạc lại, cô rốt cuộc về nước, Cố Nhược Ngu đương nhiên là rất hưng phấn yêu cầu cô đến bồi bản thân đi dạo phố nói chuyện phiếm.
Cố Nhược Ngu chọn địa điểm là nhà hàng tại tầng cao nhất trong một cái shopping mall mà hai người bình thường thích đi nhất. Cô đi tới đó, Lâm Gia Ý đã gọi sẵn đồ ăn đang đợi cô.
Cố Nhược Ngu nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, cười hì hì ngồi xuống, "Quả nhiên hiểu tớ, sao cậu biết tớ sẽ gọi món này?"
Lâm Gia Ý khinh thường, "Một chút tâm tư này của cậu, tớ có thể không biết?"
"Trông cậu hình như xinh ra?" Cố Nhược Ngu nhìn cô hôm nay có chút không giống như ngày thường vẫn gặp, nói như thế nào đây, tuy rằng quần áo trang dung không có gì đặc biệt khác, nhưng là cảm giác chính là cả người đều không giống như trước, như đang lấp lánh sáng lên.
Lâm Gia Ý liếc trắng mắt một cái, "Tớ vốn dĩ rất xinh đẹp được không hả?"
"Ý tớ là, khí sắc của cậu giống như trở nên đặc biệt tốt, nhìn khuôn mặt đều hồng nhuận... Không đúng, Lâm Gia Ý, không phải là cậu đi tìm nam nhân đi?" Đột nhiên nhìn thấy ngón giữa của Lâm Gia Ý có một vòng sáng toả sáng.
"Nhẫn!" Cố Nhược Ngu hô nhỏ một tiếng, "Lâm Gia Ý, cậu khai thật ra cho tớ, mấy ngày không gặp, cậu đã làm cái gì?"
Bị Cố Nhược Ngu đoán được, Lâm Gia Ý ngược lại lười phải dấu diếm, đem lọn tóc xoà xuống trước mắt vén sau tai, "Chính là như cậu nói, tớ đi tìm nam nhân."
"Thật hay giả vậy?" Cố Nhược Ngu trợn mắt há hốc mồm, Lâm Gia Ý trước nay đều là không yêu đương, càng không nói đến chuyện đem nhẫn nhiếc các thứ trắng trợn đeo lên tay.
"Là ai thế?"
"Tớ nói thì cậu có thể biết được là ai sao?"
"Kia tớ cũng muốn nói chuyện hai người làm sao ở bên nhau a. Cậu thật là, có bạn trai cũng không nói cho tớ, tớ không phải tỷ muội tốt của cậu sao?" Cố Nhược Ngu cố ý bĩu môi, vẻ mặt thất vọng.
Lâm Gia Ý không nhìn được loại vẻ mặt này, "Tớ sợ cậu rồi, là trước kia tham gia một buổi triển lãm mà quen nhau đó."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook