Ngày năm tháng năm đúng là ngày Đại Bạch đi lạc, Đỗ Thiên Trạch yên tâm hơn một chút, xem ra mục đích của tên kia không phải là cậu, chỉ đơn thuần là muốn ngược đãi Đại Bạch thôi.
“Lúc nãy thấy anh đếm số cho mấy đứa đó. Không lẽ ngày nào Vú Em cũng đều nhặt một đứa đem về đây sao” Tuy chuyện này không liên quan đến cậu, nhưng Đỗ Thiên Trạch vẫn cảm thấy khá tò mò.
“Không hẳn.” Phương Nghị chỉ vào hai con mèo đang chơi trò chồng lên nhau rồi nói: “Ít nhất thì một con, nhiều thì không biết, kỷ lục cao nhất được ghi lại của Vú Em là một ngày nhặt được mười ba con chó mèo đi lang thang.”
Vú Em đang nằm phịch xuống đất, mặc cho đám cún con và mèo con giẫm đạp lên người, hoàn toàn không có vẻ gì gọi là mất kiên nhẫn.
Nỗi hoài nghi lúc trước của Đỗ Thiên Trạch giờ đã hoàn toàn tan thành mây khói, có thể nuôi ra được một con chó tốt như vậy, chủ nhân nhất định là một người có ái tâm.
“Cám ơn anh đã cứu Đại Bạch. Mấy giờ thì tiệm của mọi người đóng cửa Dạo gần đây công việc khá bận rộn, ban ngày không có thời gian rảnh, buổi tối tôi có thể đến thăm Đại Bạch được không”
“Được. Chúng tôi mở cửa đến nửa đêm mười hai giờ.” Phương Nghị không quay đầu lại mà trả lời: “Cậu không cần cám ơn tôi. Chỉ cần nhớ mua đồ hộp cho ba con mèo kia là được rồi. Nếu thật sự muốn cám ơn tôi, thì đúng hạn trả tiền điều trị đi.”
“Tôi nhất định sẽ trả tiền đúng hạn.”
Đỗ Thiên Trạch đứng ở sân sau một lát, phát hiện Phương Nghị bận cho chó ăn, nên không rảnh nói chuyện với cậu, vì thế cậu cũng không định quấy rầy Phương Nghị nữa, lúc nhấc chân chuẩn bị đi, thì con thỏ đột nhiên nhảy tới trước mặt cậu, miệng vẫn còn ngậm một khối rau củ.
Đỗ Thiên Trạch đành phải đổi hướng khác mà đi. Ai ngờ vừa mới bước được hai bước, con thỏ đó lại nhảy tới trước mặt cậu, giương mắt lên nhìn, sau đó vươn móng cào cào ống quần cậu.
Đỗ Thiên Trạch chỉ nuôi mèo, chưa nuôi thỏ bao giờ, hoàn toàn không biết con thỏ này đang muốn biểu đạt cái gì.
“Chủ tiệm, con thỏ này….”
Phương Nghị không quay đầu lại, nhưng thừa biết Đỗ Thiên Trạch đang nói tới con thỏ nào rồi.
“Con thỏ đó cho là nơi này là địa bàn của nó, muốn rời đi thì phải nộp đồ, không nộp thì đừng hòng đi. Cậu lấy cái này đưa cho nó.” Phương Nghị đưa hai khối rau củ cho Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch đút hai khối vào miệng con thỏ. Con thỏ ăn xong liền run run cái lỗ tai, nhảy qua một bên, nhường đường cho Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch bị kinh hách rồi. Đây là cửa hàng thú cưng thật sao Không phải là chỗ để yêu ma quỷ quái tụ tập đó chứ Có Vú Em nhặt chó mèo, có một đám động vật nhỏ biết xếp hàng, ngay cả con thỏ biết chặn đường đòi tiền mãi lộ* cũng có. Đám động vật trong cửa hàng này sao lại thông minh quá vậy.
*đòi tiền mãi lộ: thường thì trong phim có mấy tên sơn tặc thổ phỉ nói: “Đường này do ta mở, muốn qua thì đưa tiền”, ý chỉ đòi tiền mãi lộ đó, mãi lộ có nghĩa là mua đường để đi.
Lúc Đỗ Thiên Trạch trở vào trong cửa hàng, đồ ăn mà Hải Dương gọi đã được giao tới. Mọi người trong tiệm đều đang ăn uống, nhưng khi nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch tới thì đều buông hết đồ ăn trong tay xuống, chạy tới đòi ký tên.
Đỗ Thiên Trạch ký tên xong, lại trả lời mấy câu hỏi của mọi người, rốt cục cũng có thể rời đi.
“Hải Dương, cái bài post tìm mèo lạc xếp đầu bảng được bao lâu rồi” Đỗ Thiên Trạch đỗ xe ở dưới lầu, nhưng vẫn cứ ngồi ở trong xe mà nói chuyện phiếm với Hải Dương.
“Chắc là hai ngày, bây giờ vẫn còn có người bình luận mà.” Hải Dương hết sức vui mừng, nói: “Không ngờ lần này đăng tin tìm mèo lại có hiệu quả tốt như vậy. Fan trên Weibo của cậu đã tăng hơn hai mươi vạn rồi.”
“Tôi muốn tiếp tục xào nó lên.” Đỗ Thiên Trạch lạnh lùng nói.
“Còn muốn Cũng phải ha, thừa dịp nhiệt độ còn nóng thì nên lăng xê tiếp, nói không chừng có thể leo lên tới top đầu. Không biết lần này có còn tốt như lần đầu không ha. Nếu thật sự không được thì chúng ta phải mời thủy quân* xuất chiến rồi.” Nghe Đỗ Thiên Trạch nói muốn lăng xê, Hải Dương rốt cuộc cảm thấy cuối cùng anh đã có thể chạm tới tia hi vọng rồi.
*thủy quân: là những người được các công ty PR mạng thuê để làm các công việc như bấm like, share và comment hòng tăng độ nổi tiếng của một người nào đó.
“Ừm, nếu lần này không có nhiều người phản hồi lại thì chúng ta mời thủy quân.” Mời thủy quân hỗ trợ để làm nổi topic, đây là chuyện bình thường trong giới giới giải trí. Nhưng Đỗ Thiên Trạch lại chưa từng làm qua, đối với cậu mà nói, có lăng xê tên tuổi lên thì cũng chả được ích lợi gì.
Nhưng lần này thì khác, cậu muốn nâng độ hot của topic lên, không phải để bản thân nổi tiếng hơn, mà là vì Đại Bạch. Đương nhiên nếu topic này nổi tiếng, cậu cũng có thể dựa vào nó mà gia tăng hình ảnh tốt đẹp của mình.
Đỗ Thiên Trạch nói ý tưởng của mình cho Hải Dương nghe. Vốn trái tim của Hải Dương đang tràn đầy ý chí chiến đấu hừng hực, nhưng bị lời nói của Đỗ Thiên Trạch mà dập tắt không ít, đành phải tự an ủi mình, tốt xấu gì thì nghệ sĩ dưới quyền cũng đã biết đến lăng xê, có lần đầu tiên thì cũng sẽ có lần thứ hai, lăng qua lăng lại, chắc sẽ quen thôi.
Vài ngày kế tiếp, chỉ cần Đỗ Thiên Trạch có thời gian thì sẽ lập tức tới cửa hàng thú cưng thăm Đại Bạch, thời gian còn lại thì chạy tới hỏi Phương Nghị về tình huống của Đại Bạch. Trong cửa hàng thú cưng này, Phương Nghị là người duy nhất không tò mò về cậu, cơ hồ không hỏi cậu một câu nào.
Buổi tối, lúc Đỗ Thiên Trạch đến, đúng lúc bắt gặp Phương Nghị đang dắt Vú Em ra ngoài.
“Chủ tiệm, anh định dắt Vú Em đi tản bộ sao” Đỗ Thiên Trạch không chút do dự mà đi theo sau, nghe nói hầu như cứ đến giờ này là Vú Em ra ngoài nhặt động vật về tiệm.
“Ừ, cả ngày hôm nay Vú Em chưa được ra ngoài.” Phương Nghị có chút khó hiểu mà nhìn Đỗ Thiên Trạch, anh đi tản bộ với chó, đại minh tinh này đi theo làm cái gì
“Tôi có thể đi cùng không Muốn xem Vú Em nhặt động vật.” Đỗ Thiên Trạch hỏi, lộ vẻ tò mò.
Vú Em thích nhặt mấy con thú nhỏ về nhà không phải là chuyện bí mật gì, nếu Đỗ Thiên Trạch đã nói ra, vậy Phương Nghị cũng không có ý kiến, nhưng có một điều kiện: “Vú Em không thích người lạ đi theo nó. Cậu phải cho nó đồ ăn nó thích thì nó mới chịu cho cậu đi theo.”
“Nó thích ăn cái gì Tôi sẽ đi mua.”
“Đằng trước có tiệm bán sữa, cậu mua cho nó một hộp sữa chua đi.” Phương Nghị chỉ vào căn nhà cách đó không xe.
Đỗ Thiên Trạch dùng khẩu trang bịt mặt, chạy vào trong tiệm mua ba hộp sữa chua rồi chạy ra.
“Chúng ta đâu thể cứ giương mắt ngồi chờ nó ăn xong chứ. Vậy không phải là còn không bằng con chó sao.” Đỗ Thiên Trạch mở hộp sữa chua ra, đặt trước mặt Vú Em, lại đưa một hộp cho Phương Nghị.
“Cám ơn.” Phương Nghị nhận lấy hộp sữa chua, rất có hảo cảm với hành động của Đỗ Thiên Trạch, vì thế chủ động nói: “Đây là thời điểm duy nhất Vú Em được ăn hàng thỏa thê, bởi vì chỉ cần là ở trong tiệm, mặc kệ Vú Em ăn cái gì thì đều sẽ có mấy con chó khác tới đòi ăn chung với nó.”
Phương Nghị còn chưa nói hết, Đỗ Thiên Trạch cũng đã đoán ra, chỉ cần con chó khác đòi ăn, Vú Em nhất định sẽ cho nó. Vú Em là một con chó có thân hình to lớn, cường tráng y như chủ nhân của nó, nếu để nó hộ chủ, phỏng chừng sẽ không có con chó nào có thể đấu lại nó.
Nhưng mà…
Đỗ Thiên Trạch đã đóng vài bộ phim truyền hình, đa phần nữ chính trong phim đều thuộc dạng thánh mẫu Bạch Liên Hoa. Có đôi khi nữ chính thánh mẫu tới mức khiến người ta ngứa ngáy tay chân cực kỳ. Ngay cả Đỗ Thiên Trạch đóng vai nam thứ yêu nữ chính sâu sắc, cũng nhịn không được mà nghĩ như vậy.
Giờ nhìn thấy thánh mẫu Bạch Liên Hoa sống sờ sờ ở đây, cậu lại không hề cảm thấy chán ghét tí nào, lại còn nghĩ nếu thế giới này có thêm vài con chó giống vậy thì tốt rồi.
Vú Em ăn xong, liền chạy tới bên chân Phương Nghị, mắt đảo tròn mà ngóng trông hộp sữa chua trên tay Phương Nghị.
Chờ đến khi Phương Nghị ăn xong hộp sữa chua, Vú Em lại giở chiêu cũ, chạy tới bên người Đỗ Thiên Trạch. Đỗ Thiên Trạch đang định đưa sữa chua cho Vú Em, thì lại bị Phương Nghị ngăn cản, nói Vú Em ăn đồ lạnh nhiều không tốt. Đỗ Thiên Trạch đành phải nói xin lỗi, rồi tự mình ăn hết cả hộp sữa chua.
Vú Em biết không được ăn sữa chua nữa, cũng không tỏ vẻ tức giận, kéo kéo dây, ý bảo Phương Nghị cùng đi tản bộ với nó.
Trong lúc đi tản bộ, Đỗ Thiên Trạch phát hiện, không phải Phương Nghị đang dẫn Vú Em đi dạo, mà là tự nó đi tản bộ.
“Chúng ta đi đâu đây”
“Không biết, Vú Em muốn đi đâu thì đi đó.” Phương Nghị nói xong, quay qua giải thích với Đỗ Thiên Trạch: “Vú Em có linh tính. Nó cảm thấy công việc của nó chính là đi nhặt chó mèo và các động vật khác đang phải chịu kiếp sống lang thang về nhà, cho nên mỗi lần nó ra ngoài, đều thích đi tới mấy chỗ có chó mèo lang thang. Phải tìm được ít nhất một con mèo hay con chó gì đó thì mới chịu về nhà.”
Lúc Phương Nghị nói, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào, biểu tình cực kỳ sinh động. Đỗ Thiên Trạch đột nhiên cảm thấy, có một chủ tiệm thú cưng như vầy khiến người ta cảm thấy đặc biệt an tâm.
“Vú Em nhặt về rồi thì anh liền nuôi sao”
“Đương nhiên rồi. Mấy con thú mà Vú Em nhặt về đều được nó xem như con. Nếu tôi dám ném con nó đi, nó sẽ cáu lên với tôi ngay.” Phương Nghị tỏ vẻ bất đắc dĩ cực kỳ, nhớ năm đó, Vú Em nhặt về một con mèo đang bị bệnh nặng, không quá hai ngày sau thì con mèo đó bệnh chết. Phương Nghị không muốn Vú Em thương tâm nên đã lén chôn con mèo, ai ngờ Vú Em tưởng anh ném con mèo đó đi, tức giận đến mức hai ngày trời không thèm ăn cơm.
“Có thể gặp được anh, là do con thú đó may mắn.” Đỗ Thiên Trạch cực kỳ cảm khái mà nói.
Tuy cậu không được nổi tiếng, nhưng lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, đã quen nhìn đủ mọi lại thái độ của người đời, cũng đã hiểu hết quy luật của giới giải trí. Ngoài mặt thì là ngôi sao thanh thuần đáng yêu, nhưng đâu ai biết đằng sau bộ mặt ấy lại xấu xa tới mức nào. Con người đơn thuần như anh, cậu đã lâu rồi chưa được gặp qua.
Mấy ngày nay, Đỗ Thiên Trạch bớt chút thời gian dùng nick nhỏ đi follow Weibo Cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên. Chỉ cần đọc qua bài post đầu tiên thì cũng đã hiểu được đại khái lai lịch của cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên rồi. Trên Weibo nói, bởi vì Vú Em thường xuyên nhặt chó mèo về, hơn nữa đa phần đều bị thương, mà Phương Nghị thì phải làm việc trong bệnh viện thú y, thậm chí ở đó còn nhiều hơn là ở nhà, vì muốn kiếm thêm tiền chữa bệnh cho động vật, nên mới mở cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên.
Năm đầu tiên, cửa hàng phải chịu cảnh lỗ vốn, câu xuất hiện nhiều nhất trên Weibo chính là ‘lại không có tiền, *** trưởng lại mua rau về ăn’ kèm theo một tấm ảnh của Phương Nghị.
Bất quá, lúc đó cửa hàng cũng đã có chút danh tiếng. Có không ít người nhận nuôi chó mèo từ cửa hàng, rồi cũng tặng lại đồ cho tiệm, vì thế cửa hàng mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Hai năm nay, người nuôi thú cũng cũng dần dần nhiều hơn. Cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên lại có kỹ thuật chữa bệnh cao, coi như là có chút danh tiếng, người mộ danh mà tới cũng càng lúc càng nhiều. Cửa hàng thú cưng cuối cùng cũng đã có chút khởi sắc.
Tuy biết tình huống của cửa hàng thú cưng, nhưng Đỗ Thiên Trạch vẫn không tin nội dung đăng trên Weibo lắm. Nơi cửa hàng thú cưng mở là ở trong tiểu khu cao cấp nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất B thị. Tiền thuê nhà chắc chắc rất mắc. Mà cửa hàng lại còn có thêm sân sau, cái sân này chiếm tới hơn bốn trăm mét vuông. Nếu thực sự nghèo, thì sao kiếm đủ tiền thuê cửa hàng mắc như vậy chứ.
“Lúc nãy thấy anh đếm số cho mấy đứa đó. Không lẽ ngày nào Vú Em cũng đều nhặt một đứa đem về đây sao” Tuy chuyện này không liên quan đến cậu, nhưng Đỗ Thiên Trạch vẫn cảm thấy khá tò mò.
“Không hẳn.” Phương Nghị chỉ vào hai con mèo đang chơi trò chồng lên nhau rồi nói: “Ít nhất thì một con, nhiều thì không biết, kỷ lục cao nhất được ghi lại của Vú Em là một ngày nhặt được mười ba con chó mèo đi lang thang.”
Vú Em đang nằm phịch xuống đất, mặc cho đám cún con và mèo con giẫm đạp lên người, hoàn toàn không có vẻ gì gọi là mất kiên nhẫn.
Nỗi hoài nghi lúc trước của Đỗ Thiên Trạch giờ đã hoàn toàn tan thành mây khói, có thể nuôi ra được một con chó tốt như vậy, chủ nhân nhất định là một người có ái tâm.
“Cám ơn anh đã cứu Đại Bạch. Mấy giờ thì tiệm của mọi người đóng cửa Dạo gần đây công việc khá bận rộn, ban ngày không có thời gian rảnh, buổi tối tôi có thể đến thăm Đại Bạch được không”
“Được. Chúng tôi mở cửa đến nửa đêm mười hai giờ.” Phương Nghị không quay đầu lại mà trả lời: “Cậu không cần cám ơn tôi. Chỉ cần nhớ mua đồ hộp cho ba con mèo kia là được rồi. Nếu thật sự muốn cám ơn tôi, thì đúng hạn trả tiền điều trị đi.”
“Tôi nhất định sẽ trả tiền đúng hạn.”
Đỗ Thiên Trạch đứng ở sân sau một lát, phát hiện Phương Nghị bận cho chó ăn, nên không rảnh nói chuyện với cậu, vì thế cậu cũng không định quấy rầy Phương Nghị nữa, lúc nhấc chân chuẩn bị đi, thì con thỏ đột nhiên nhảy tới trước mặt cậu, miệng vẫn còn ngậm một khối rau củ.
Đỗ Thiên Trạch đành phải đổi hướng khác mà đi. Ai ngờ vừa mới bước được hai bước, con thỏ đó lại nhảy tới trước mặt cậu, giương mắt lên nhìn, sau đó vươn móng cào cào ống quần cậu.
Đỗ Thiên Trạch chỉ nuôi mèo, chưa nuôi thỏ bao giờ, hoàn toàn không biết con thỏ này đang muốn biểu đạt cái gì.
“Chủ tiệm, con thỏ này….”
Phương Nghị không quay đầu lại, nhưng thừa biết Đỗ Thiên Trạch đang nói tới con thỏ nào rồi.
“Con thỏ đó cho là nơi này là địa bàn của nó, muốn rời đi thì phải nộp đồ, không nộp thì đừng hòng đi. Cậu lấy cái này đưa cho nó.” Phương Nghị đưa hai khối rau củ cho Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch đút hai khối vào miệng con thỏ. Con thỏ ăn xong liền run run cái lỗ tai, nhảy qua một bên, nhường đường cho Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch bị kinh hách rồi. Đây là cửa hàng thú cưng thật sao Không phải là chỗ để yêu ma quỷ quái tụ tập đó chứ Có Vú Em nhặt chó mèo, có một đám động vật nhỏ biết xếp hàng, ngay cả con thỏ biết chặn đường đòi tiền mãi lộ* cũng có. Đám động vật trong cửa hàng này sao lại thông minh quá vậy.
*đòi tiền mãi lộ: thường thì trong phim có mấy tên sơn tặc thổ phỉ nói: “Đường này do ta mở, muốn qua thì đưa tiền”, ý chỉ đòi tiền mãi lộ đó, mãi lộ có nghĩa là mua đường để đi.
Lúc Đỗ Thiên Trạch trở vào trong cửa hàng, đồ ăn mà Hải Dương gọi đã được giao tới. Mọi người trong tiệm đều đang ăn uống, nhưng khi nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch tới thì đều buông hết đồ ăn trong tay xuống, chạy tới đòi ký tên.
Đỗ Thiên Trạch ký tên xong, lại trả lời mấy câu hỏi của mọi người, rốt cục cũng có thể rời đi.
“Hải Dương, cái bài post tìm mèo lạc xếp đầu bảng được bao lâu rồi” Đỗ Thiên Trạch đỗ xe ở dưới lầu, nhưng vẫn cứ ngồi ở trong xe mà nói chuyện phiếm với Hải Dương.
“Chắc là hai ngày, bây giờ vẫn còn có người bình luận mà.” Hải Dương hết sức vui mừng, nói: “Không ngờ lần này đăng tin tìm mèo lại có hiệu quả tốt như vậy. Fan trên Weibo của cậu đã tăng hơn hai mươi vạn rồi.”
“Tôi muốn tiếp tục xào nó lên.” Đỗ Thiên Trạch lạnh lùng nói.
“Còn muốn Cũng phải ha, thừa dịp nhiệt độ còn nóng thì nên lăng xê tiếp, nói không chừng có thể leo lên tới top đầu. Không biết lần này có còn tốt như lần đầu không ha. Nếu thật sự không được thì chúng ta phải mời thủy quân* xuất chiến rồi.” Nghe Đỗ Thiên Trạch nói muốn lăng xê, Hải Dương rốt cuộc cảm thấy cuối cùng anh đã có thể chạm tới tia hi vọng rồi.
*thủy quân: là những người được các công ty PR mạng thuê để làm các công việc như bấm like, share và comment hòng tăng độ nổi tiếng của một người nào đó.
“Ừm, nếu lần này không có nhiều người phản hồi lại thì chúng ta mời thủy quân.” Mời thủy quân hỗ trợ để làm nổi topic, đây là chuyện bình thường trong giới giới giải trí. Nhưng Đỗ Thiên Trạch lại chưa từng làm qua, đối với cậu mà nói, có lăng xê tên tuổi lên thì cũng chả được ích lợi gì.
Nhưng lần này thì khác, cậu muốn nâng độ hot của topic lên, không phải để bản thân nổi tiếng hơn, mà là vì Đại Bạch. Đương nhiên nếu topic này nổi tiếng, cậu cũng có thể dựa vào nó mà gia tăng hình ảnh tốt đẹp của mình.
Đỗ Thiên Trạch nói ý tưởng của mình cho Hải Dương nghe. Vốn trái tim của Hải Dương đang tràn đầy ý chí chiến đấu hừng hực, nhưng bị lời nói của Đỗ Thiên Trạch mà dập tắt không ít, đành phải tự an ủi mình, tốt xấu gì thì nghệ sĩ dưới quyền cũng đã biết đến lăng xê, có lần đầu tiên thì cũng sẽ có lần thứ hai, lăng qua lăng lại, chắc sẽ quen thôi.
Vài ngày kế tiếp, chỉ cần Đỗ Thiên Trạch có thời gian thì sẽ lập tức tới cửa hàng thú cưng thăm Đại Bạch, thời gian còn lại thì chạy tới hỏi Phương Nghị về tình huống của Đại Bạch. Trong cửa hàng thú cưng này, Phương Nghị là người duy nhất không tò mò về cậu, cơ hồ không hỏi cậu một câu nào.
Buổi tối, lúc Đỗ Thiên Trạch đến, đúng lúc bắt gặp Phương Nghị đang dắt Vú Em ra ngoài.
“Chủ tiệm, anh định dắt Vú Em đi tản bộ sao” Đỗ Thiên Trạch không chút do dự mà đi theo sau, nghe nói hầu như cứ đến giờ này là Vú Em ra ngoài nhặt động vật về tiệm.
“Ừ, cả ngày hôm nay Vú Em chưa được ra ngoài.” Phương Nghị có chút khó hiểu mà nhìn Đỗ Thiên Trạch, anh đi tản bộ với chó, đại minh tinh này đi theo làm cái gì
“Tôi có thể đi cùng không Muốn xem Vú Em nhặt động vật.” Đỗ Thiên Trạch hỏi, lộ vẻ tò mò.
Vú Em thích nhặt mấy con thú nhỏ về nhà không phải là chuyện bí mật gì, nếu Đỗ Thiên Trạch đã nói ra, vậy Phương Nghị cũng không có ý kiến, nhưng có một điều kiện: “Vú Em không thích người lạ đi theo nó. Cậu phải cho nó đồ ăn nó thích thì nó mới chịu cho cậu đi theo.”
“Nó thích ăn cái gì Tôi sẽ đi mua.”
“Đằng trước có tiệm bán sữa, cậu mua cho nó một hộp sữa chua đi.” Phương Nghị chỉ vào căn nhà cách đó không xe.
Đỗ Thiên Trạch dùng khẩu trang bịt mặt, chạy vào trong tiệm mua ba hộp sữa chua rồi chạy ra.
“Chúng ta đâu thể cứ giương mắt ngồi chờ nó ăn xong chứ. Vậy không phải là còn không bằng con chó sao.” Đỗ Thiên Trạch mở hộp sữa chua ra, đặt trước mặt Vú Em, lại đưa một hộp cho Phương Nghị.
“Cám ơn.” Phương Nghị nhận lấy hộp sữa chua, rất có hảo cảm với hành động của Đỗ Thiên Trạch, vì thế chủ động nói: “Đây là thời điểm duy nhất Vú Em được ăn hàng thỏa thê, bởi vì chỉ cần là ở trong tiệm, mặc kệ Vú Em ăn cái gì thì đều sẽ có mấy con chó khác tới đòi ăn chung với nó.”
Phương Nghị còn chưa nói hết, Đỗ Thiên Trạch cũng đã đoán ra, chỉ cần con chó khác đòi ăn, Vú Em nhất định sẽ cho nó. Vú Em là một con chó có thân hình to lớn, cường tráng y như chủ nhân của nó, nếu để nó hộ chủ, phỏng chừng sẽ không có con chó nào có thể đấu lại nó.
Nhưng mà…
Đỗ Thiên Trạch đã đóng vài bộ phim truyền hình, đa phần nữ chính trong phim đều thuộc dạng thánh mẫu Bạch Liên Hoa. Có đôi khi nữ chính thánh mẫu tới mức khiến người ta ngứa ngáy tay chân cực kỳ. Ngay cả Đỗ Thiên Trạch đóng vai nam thứ yêu nữ chính sâu sắc, cũng nhịn không được mà nghĩ như vậy.
Giờ nhìn thấy thánh mẫu Bạch Liên Hoa sống sờ sờ ở đây, cậu lại không hề cảm thấy chán ghét tí nào, lại còn nghĩ nếu thế giới này có thêm vài con chó giống vậy thì tốt rồi.
Vú Em ăn xong, liền chạy tới bên chân Phương Nghị, mắt đảo tròn mà ngóng trông hộp sữa chua trên tay Phương Nghị.
Chờ đến khi Phương Nghị ăn xong hộp sữa chua, Vú Em lại giở chiêu cũ, chạy tới bên người Đỗ Thiên Trạch. Đỗ Thiên Trạch đang định đưa sữa chua cho Vú Em, thì lại bị Phương Nghị ngăn cản, nói Vú Em ăn đồ lạnh nhiều không tốt. Đỗ Thiên Trạch đành phải nói xin lỗi, rồi tự mình ăn hết cả hộp sữa chua.
Vú Em biết không được ăn sữa chua nữa, cũng không tỏ vẻ tức giận, kéo kéo dây, ý bảo Phương Nghị cùng đi tản bộ với nó.
Trong lúc đi tản bộ, Đỗ Thiên Trạch phát hiện, không phải Phương Nghị đang dẫn Vú Em đi dạo, mà là tự nó đi tản bộ.
“Chúng ta đi đâu đây”
“Không biết, Vú Em muốn đi đâu thì đi đó.” Phương Nghị nói xong, quay qua giải thích với Đỗ Thiên Trạch: “Vú Em có linh tính. Nó cảm thấy công việc của nó chính là đi nhặt chó mèo và các động vật khác đang phải chịu kiếp sống lang thang về nhà, cho nên mỗi lần nó ra ngoài, đều thích đi tới mấy chỗ có chó mèo lang thang. Phải tìm được ít nhất một con mèo hay con chó gì đó thì mới chịu về nhà.”
Lúc Phương Nghị nói, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào, biểu tình cực kỳ sinh động. Đỗ Thiên Trạch đột nhiên cảm thấy, có một chủ tiệm thú cưng như vầy khiến người ta cảm thấy đặc biệt an tâm.
“Vú Em nhặt về rồi thì anh liền nuôi sao”
“Đương nhiên rồi. Mấy con thú mà Vú Em nhặt về đều được nó xem như con. Nếu tôi dám ném con nó đi, nó sẽ cáu lên với tôi ngay.” Phương Nghị tỏ vẻ bất đắc dĩ cực kỳ, nhớ năm đó, Vú Em nhặt về một con mèo đang bị bệnh nặng, không quá hai ngày sau thì con mèo đó bệnh chết. Phương Nghị không muốn Vú Em thương tâm nên đã lén chôn con mèo, ai ngờ Vú Em tưởng anh ném con mèo đó đi, tức giận đến mức hai ngày trời không thèm ăn cơm.
“Có thể gặp được anh, là do con thú đó may mắn.” Đỗ Thiên Trạch cực kỳ cảm khái mà nói.
Tuy cậu không được nổi tiếng, nhưng lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, đã quen nhìn đủ mọi lại thái độ của người đời, cũng đã hiểu hết quy luật của giới giải trí. Ngoài mặt thì là ngôi sao thanh thuần đáng yêu, nhưng đâu ai biết đằng sau bộ mặt ấy lại xấu xa tới mức nào. Con người đơn thuần như anh, cậu đã lâu rồi chưa được gặp qua.
Mấy ngày nay, Đỗ Thiên Trạch bớt chút thời gian dùng nick nhỏ đi follow Weibo Cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên. Chỉ cần đọc qua bài post đầu tiên thì cũng đã hiểu được đại khái lai lịch của cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên rồi. Trên Weibo nói, bởi vì Vú Em thường xuyên nhặt chó mèo về, hơn nữa đa phần đều bị thương, mà Phương Nghị thì phải làm việc trong bệnh viện thú y, thậm chí ở đó còn nhiều hơn là ở nhà, vì muốn kiếm thêm tiền chữa bệnh cho động vật, nên mới mở cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên.
Năm đầu tiên, cửa hàng phải chịu cảnh lỗ vốn, câu xuất hiện nhiều nhất trên Weibo chính là ‘lại không có tiền, *** trưởng lại mua rau về ăn’ kèm theo một tấm ảnh của Phương Nghị.
Bất quá, lúc đó cửa hàng cũng đã có chút danh tiếng. Có không ít người nhận nuôi chó mèo từ cửa hàng, rồi cũng tặng lại đồ cho tiệm, vì thế cửa hàng mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Hai năm nay, người nuôi thú cũng cũng dần dần nhiều hơn. Cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên lại có kỹ thuật chữa bệnh cao, coi như là có chút danh tiếng, người mộ danh mà tới cũng càng lúc càng nhiều. Cửa hàng thú cưng cuối cùng cũng đã có chút khởi sắc.
Tuy biết tình huống của cửa hàng thú cưng, nhưng Đỗ Thiên Trạch vẫn không tin nội dung đăng trên Weibo lắm. Nơi cửa hàng thú cưng mở là ở trong tiểu khu cao cấp nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất B thị. Tiền thuê nhà chắc chắc rất mắc. Mà cửa hàng lại còn có thêm sân sau, cái sân này chiếm tới hơn bốn trăm mét vuông. Nếu thực sự nghèo, thì sao kiếm đủ tiền thuê cửa hàng mắc như vậy chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook