Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia
Chương 75: Hàn Trạch mua cho bổn vương chiếc vòng ngọc.

Cả hai ăn xong bữa trưa, Tiêu Vĩnh Thụy nảy ý định muốn đi chơi. Hàn Trạch cũng chiều theo ý của cậu, hỏi "Em muốn đi đâu chơi?"


Tiêu Vĩnh Thụy suy nghĩ một lúc, đáp "Ở gần đây có một chợ đồ cổ, anh dẫn em đến đó đi."


Hàn Trạch đồng ý, sau đó định dẫn cậu lên xe. Nhưng Tiêu Vĩnh Thụy không đồng ý, cậu muốn đi bộ đến, dù gì cũng gần. Cả hai bình thản bước trên con đường nhỏ, Tiêu Vĩnh Thụy ngắm hoa cỏ, ngắm mây trời, rồi lại ngắm người đang đi bên cạnh cậu. Thật muốn mãi mãi được đi bộ cùng Hàn Trạch. Cậu đưa tay ra.


"Không nắm tay em sao?"


Hàn Trạch mỉm cười, đưa bàn tay của hắn ra, nắm trọn lấy tay của cậu, "Nắm chứ, anh sẽ nắm tay em cả đời."


Tiêu Vĩnh Thụy bật cười, cậu lấy một tay chọt vào má của Hàn Trạch, nói "Anh trở nên sến súa từ khi nào vậy hả? Định dùng lời nói làm em say chết à?"


"Không phải, đây là lời từ tấm lòng." Hàn Trạch thong dong nói, "Không phải em muốn tham quan chợ đồ cổ sao? Đến nơi rồi." Hắn chỉ tay về phía trước.


Mắt Tiêu Vĩnh Thụy sáng lên, một cỗ cảm giác cổ xưa thân thuộc bao vây lấy cậu, làm cậu nhớ về những ngày tháng mình còn sống ở cổ đại. Nhưng giờ đây cậu có sự nghiệp, có người yêu, có một gia đình mới, mặc dù hơi tiếc nuối đến mẫu hậu. Cậu rất nhớ mẫu hậu, nhưng thật may bà chắc chắn sẽ có đại ca Tiêu Vĩnh Ngôn chăm sóc, cậu cũng bớt bận lòng. 


Tiêu Vĩnh Thụy ngắm đông ngắm tay, bỏ rơi luôn cả Hàn Trạch đi theo sau, hắn không có hứng thú với đồ cổ, thầm nghĩ quả thật là bảo bối nhà mình, sở thích luôn rất khác biệt. Hàn Trạch chậm rãi đi phía sau cậu, mặc cậu chạy lung tung, cậu lượn một vòng rồi chán nản về lại chỗ cũ, nói.


"Thời đại ngày nay đúng là... sao lại đi bán toàn là đồ giả cơ chứ!" 


Hàn Trạch tò mò hỏi, "Em phân biệt được cái nào giả cái nào thật sao?"


"Đương nhiên" Tiêu Vĩnh Thụy cười nói, "Khi còn nhỏ, ông ngoại bà ngoại của em rất thích chơi đồ cổ, ngày nào cũng bế em đi xem, cho nên em cũng thích đồ cổ theo."


Hàn Trạch cưng chiều xoa mái tóc bồng bềnh của cậu, "Thụy Thụy nhà chúng ta giỏi quá." 


Tiêu Vĩnh Thụy dẫn hắn đi, chỉ tay từng nơi một, nói nhỏ cho hắn, nhiều cửa hàng ở đây vàng thau lẫn lộn, rất nhiều người sưu tầm đồ cổ đều bị người bán hàng lừa phỉnh mất một số tiền lớn. Bỗng nhiên, Hàn Trạch kéo cậu qua một cửa hàng đá quý phía đối diện, Tiêu Vĩnh Thụy tuy không hiểu gì hết nhưng cũng đi theo.


Hàn Trạch nhíu mày, cẩn thần nhìn một lúc, nhìn đến nỗi chủ cửa hàng tưởng anh không muốn mua mà chỉ muốn soi mói. Hắn lựa được một vòng tay bằng ngọc lục bảo đỏ. Vòng tay họa tiết vô cùng đơn giản, chỉ có một viên ngọc lục bảo khắc hình một chú thỏ hồng, kích cỡ không lớn cũng không nhỏ, chú thỏ hồng đó được nối bằng một sợi dây nhỏ, màu đỏ. Trên dây gắn hai chiếc lục lạc nhỏ hai bên chú thỏ, khi đung đưa tay sẽ phát ra âm thanh đinh đang vui tai. Âm thanh không lớn lắm, nếu đứng xa cũng không thể nghe được.


"Thụy Thụy, thích chứ? Anh mua tặng em một cái." Hàn Trạch giơ vòng tay lên đưa cho Tiêu Vĩnh Thụy. Cậu thích thú ngắm nó một lúc liền đồng ý. Hàn Trạch nhanh chóng trả tiền rồi tận tay đeo cho cậu, chủ cửa hàng thấy hai người họ thân mật này liền nói, "Hai vị chắc không biết, viên ngọc lục bảo này là đại diện cho tình yêu vĩnh cửu. Hai vị đây chắc là bạn đời của nhau nhỉ? Chúc hai vị sẽ mãi mãi bên nhau, bách niên giai lão, hạnh phúc trọn đời."


Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ, gật đầu với chủ cửa hàng, "Cảm ơn cát ngôn của ông chủ. Tay nghề của ông chủ quả nhiên cao tay, có thể khắc được hình đẹp như vậy."


Ông chủ cười lớn, nói "Thật không dám giấu, đây không phải do tôi làm mà là do bà xã của tôi khắc ra. Cô ấy rất thích khắc đá, hồi còn trẻ là một chuyên gia, nhưng giờ bệnh tật quấn thân, tay cô ấy không thể khắc tiếp được nữa." Nói đến đây, giọng ông chủ buồn buồn. Tiêu Vĩnh Thụy vô cùng thương tiếc, nói "Chắc chắn cô ấy sẽ tốt lên thôi."


Tiêu Vĩnh Thụy với Hàn Trạch nắm lấy tay nhau tiếp tục tham quan, trên tay cậu có chiếc vòng ngọc, lúc đi cứ đinh đinh đang đang rất là vui tai. 


"Tránh ra! Tránh ra!" Đột nhiên, người dân xung quanh la toáng lên. Tiêu Vĩnh Thụy nheo mắt nhìn phía xa, một chiếc xe thể thao đỏ chói gay mắt đang lao ầm ầm tới.


Khu phố đồ cổ đường đi nhỏ hẹp, hầu như chỉ toàn là đi bộ, sao lại có người nào mất ý thức đến nỗi lái xe vào đây, còn chạy nhanh đến như vậy. Hàn Trạch nhanh tay kéo cậu sát vào người mình nhưng hụt mất. Tiêu Vĩnh Thụy mắt thấy chiếc xe lao tới gần ông cụ lom khom đi trên đường. Có vẻ ông chăm chú đi đường quá nên không để ý mấy. Cậu vội vàng chạy đến, kéo ông lão vào lề đường ngay khi chiếc xe chạy qua.


Ông lão loạng choạng ngã về phía cậu, Tiêu Vĩnh Thụy che chở cho ông, cả hai đều ngã xuống đất. "Ây da..." Cậu rên một tiếng, cái mông hôn đất cũng mạnh bạo quá.


Hàn Trạch chạy đến đỡ cậu và ông lão đứng dậy, xót xa phủi bụi quần áo cho cậu, nói nhỏ với cậu "Em cũng liều lắm, giỏi lắm, về nhà để xem anh phạt em kiểu gì!"


Tiêu Vĩnh Thụy mếu máo nói "Nhưng ông cụ suýt nữa thì bị tông mà."


"Em làm việc tốt, về nhà anh sẽ tuyên dương rồi phạt sau."


Ông cụ hoàn hồn, chậm rãi nói với hai người, "Ôi ta đây già rồi, đi đường không để ý lắm. Cảm ơn hai cậu trai trẻ đã cứu ta, về nhà ta mời nước."


"Dạ thôi không có gì đâu ạ." Tiêu Vĩnh Thụy cười nói.


"Gặp nhau là cái duyên, đừng ngại ngùng, đến nhà ta uống miếng nước đi hai bạn nhỏ." Ông lão cười vui vẻ.


Hai người đành đi theo ông về nhà. Nhà ông là nhà cuối cùng ở trong con hẻm của phố đồ cổ. Ngôi nhà đơn sơ, bên trong toàn là những món đồ ông lão sưu tầm từ rất lâu. Hai người vào nhà mà ngỡ ngàng, những món đồ này theo giá cả thị trường mang đi bán cũng được vài món hời.


Ông lão để hai người ngồi trên phòng khách, còn mình thì rót chén trà đến tiếp đãi. Ông uống một ngụm trà, "Khà..." một tiếng sảng khoái, rồi mới từ tốn nói.


" Hai bạn nhỏ, có phải hai cháu là một đôi không?"


Hàn Trạch và Tiêu Vĩnh Thụy giật mình, biểu hiện rõ ràng thế sao? Hàn Trạch cẩn trọng gật đầu.


Ông lão nói tiếp, "Vậy là giấc mơ hôm qua ta nhìn thấy không có sai."


"Giấc mơ gì cơ?" Tiêu Vĩnh Thụy tò mò hỏi.


Ông lão kể lại, "Hôm qua, ta bỗng nhiên mơ một giấc mơ lạ lắm, khung cảnh là chợ đồ cổ hồi nãy, có một cặp đôi đến giúp đỡ ta, nhưng ta lại không thấy được mặt của họ, ta chỉ nhìn thấy trên tay họ có sợi chỉ đỏ nối liền với nhau. Cho nên hôm nay ta cứ đi qua đi lại ở đó mãi, chờ hai người đến."


"Có chuyện kỳ lạ như vậy sao?" Hàn Trạch cảm thấy khó tin, nhưng nghĩ lại thì chuyện khó tin nhất là người yêu của mình xuyên từ cổ đại đến hắn cũng đã tiếp nhận thì chuyện này cũng thường thôi.


Ông lão hỏi hai người, "Hai cậu tên gì?"


Tiêu Vĩnh Thụy nói trước, "Dạ, cháu họ Tiêu, tên hai chữ Vĩnh Thụy. Còn anh ấy họ Hàn, tên Trạch."


"Có phải họ Tiêu là họ thuộc dòng dõi hoàng tộc không?" Ông hỏi.


Tiêu Vĩnh Thụy ngẩn người, đáp, "Phải ạ. Ông biết vương triều của dòng dõi Tiêu gia à? Theo lịch sử của đất nước thì không có thời kỳ quốc gia do họ Tiêu đứng đầu cả."


Ông lão nói tiếp, "Nhà ta sưu tầm đồ cổ, từ thời cha ông đã lưu truyền một lời sấm, đó là "Nếu thấy có người hoàng tộc họ Tiêu đến nhà, thì phải đưa cho họ bảo vật của gia đình." Tất cả gia chủ đều có giấc mơ về lời sấm ấy, ngay cả ta cũng từng mơ thấy. Có lẽ hôm nay người chúng ta chờ đợi cũng đã đến. "


Nói xong ông đứng dậy, đi lấy ra một cái hộp gỗ. Hộp gỗ được điêu khắc hết sức tinh xảo, nạm vàng xung quanh. Nhìn một cái là biết không phải thường dân có được, có lẽ hộp gỗ này là vật phẩm trong hoàng cung truyền ra.


Ông lão cẩn thận mở hộp gỗ ra. Bên trong không phải là vật gì quý giá, chỉ là một chiếc ngọc bội trắng ngà, điêu khắc họa tiết đơn giản nhưng tinh tế.


Chỉ là một chiếc ngọc bội đơn giản nhưng khi Tiêu Vĩnh Thụy nhìn qua liền lạnh người.


Đây...đây không phải là ngọc bội cậu tặng đại ca Tiêu Vĩnh Ngôn hay sao?


--- Hết chương 75 ---
Kiều: Có biến!


Thụy Thụy: Chồng ơi cứu em!


Trạch Trạch: Anh đến ngay đây vợ ơi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương