Trùng Sinh Chi Tô Gia
-
Chương 52
Còn muốn gì nữa? Tiểu tử thối định chơi trò lạt mềm buộc chặt với gia à!
Tô Bạch âm thầm cười lạnh: “Còn muốn thượng ta?”
[Gia, ngươi quả nhiên hiểu ta, ta yêu ngươi chết mất!] Đêm khuya tịch mịch, càng thêm khát khao.
Mới xa nhau vài ngày đã buồn nôn đến rối tinh rối mù, đoạn ghi âm cuộc gọi của hai lão đại này phỏng chừng đủ làm một đống tiểu thanh niên đỏ mặt xấu hổ.
——
Nước Đức, Munich.
“Hắn đâu?” Lawrence con đẩy cửa bước vào, trong phòng khách chỉ có một thanh niên xinh đẹp đang ngồi chơi PSP.
Đúng lúc màn hình hiển thị dòng chữ “Game over”, thanh niên nhún vai, cặp chân dài gác trên bàn, có chút hờn dỗi mở miệng nói: “Còn có thể ở đâu, cả ngày rúc trong phòng như con chuột già không dám ra ngoài sáng, anh yêu, chừng nào chúng ta mới về Mỹ, tháng sau có chuyến lưu diễn của Rihanna, em không muốn bỏ lỡ.”
“Công vụ đã bàn xong, ngày mai chúng ta trở về.” Lawrence con đi qua trìu mến vuốt mái tóc mềm mại của tình nhân, hạ một nụ hôn lên trán đối phương, “Anh biết em ghét hắn, nhưng tuyệt đối đừng so đo với hắn, hiện giờ hắn rất quan trọng với anh.”
Thanh niên nhíu mày, mang theo chút ghen tuông hừ lạnh: “Lawrence, đừng nói là anh thích tên điên đó chứ?”
“Ha ha, khẩu vị của anh đâu có nặng dữ vậy, đi thích một gã đàn ông đã dao kéo còn tàn phế.” Lawrence con bật cười, tay chân không an phận sờ soạng khắp người thanh niên, “Em cũng nói đấy thôi, huống chi hắn bị điên, bất quá cho dù như thế, hắn vẫn là một tên điên thông minh hữu dụng.”
Thanh niên không phản bác lời người yêu, hình như gã dao kéo đó tương đối thông thạo về phương diện IT với truy tung phản truy tung.
“Hai ngày nữa giao dịch với Tô Hồng anh không đi sao?” Thanh niên không kháng cự nam nhân sàm sỡ, ngược lại bị khiêu khích đến có chút thở dốc, càng ra sức cọ qua cọ lại trên người Lawrence.
“Buôn ma túy với Tô gia khá nguy hiểm, chuyện này giao cho tên điên đó là được rồi.” Lawrence con bắt đầu cởi đồ tình nhân, tuy rằng không biết tại sao Tô gia xưa nay kiên trì không vướng vào nha phiến giờ lại chịu hợp tác với mình, bất quá an toàn là trên hết, hắn không ngu đến mức đích thân tới địa điểm giao dịch, tiền nhiều cỡ nào cũng không quý giá bằng sinh mệnh.
Sự kiện Tô gia đổi chủ gần đây lan truyền khắp các gia tộc ồn ào huyên náo, nếu không phải Tô Hồng là nguyên lão từ thế hệ trước của Tô gia, hắn cũng sẽ không dễ nhúng chân vào vũng nước đục này.
……
……
“Ba ngày sau, bốn giờ chiều, Munich Đức.” Mỗi một câu xuất phát từ miệng Tô Gia đều tràn ngập khí phách, mỗi một chữ đều đập mạnh vào ngực những người đang ngồi, Tô Hồng ở sau lưng Tô Bạch ngấm ngầm giao dịch thuốc phiện với gia tộc Lawrence đã là sự thật rành rành, hiện tại mọi người phải đối mặt là, đương gia tân nhiệm của Tô gia sẽ xử lý vụ này thế nào.
Tô Hồng thuộc thế hệ trước của Tô gia, nói chính xác hơn, dì Hồng trước mắt là người có bối phận lớn nhất trong số những người nắm giữ quyền thế ở Tô gia, vốn là em họ của Tô Bạch, trước kia Tô Bạch còn “tại thế” Tô Hồng thích đối nghịch mọi bề với Tô Gia, chỉ là lúc ấy không có làm ra chuyện gì quá đáng, Tô Gia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng hiện tại tình huống đã khác, Tô Hồng vi phạm gia quy, còn là hành động công khai đối nghịch đại đương gia sau khi Tô Mặc vừa mới thượng vị.
Trừng phạt là tất yếu, nhưng phải làm thế nào?
Tô Gia nhìn quanh một vòng, hạ quyết định: “Tiểu Ngụ dẫn người đi trước, giảng hòa được thì giảng hòa, không được thì khử, mặc kệ là người của Tô Hồng hay người của Lawrence, cô biết rõ nên làm gì, Tô gia chúng ta chưa từng sợ kẻ nào, về phần Tô Hồng, ta muốn người sống.”
“Chuyện này tôi sẽ an bài, gia cứ việc yên tâm.” Tô Ngụ sốt sắng nhận lệnh, “Dám ngang nhiên vi phạm gia quy, Tô Ngụ này tuyệt không bỏ qua.”
Tô Gia gật đầu khen ngợi, nâng tẩu thuốc bạch ngọc nhẹ nhàng hút một hơi, nhàn nhã phả ra một làn khói trắng: “Đến lúc đó ta cũng đi.”
“Gia, quá nguy hiểm.” Tô Ngụ nhíu mày, nàng không muốn mất tứ thúc thêm lần nữa, cho dù chỉ là một chút nguy cơ cũng không nguyện để nam nhân trước mặt mạo hiểm.
“Không sao, ta chờ bên ngoài.” Trong ngữ khí đã mang ý vị không cho cự tuyệt, Tô Ngụ chỉ có thể gật đầu nghe theo, đến chừng đó nàng tự nhiên sẽ phái người nghiêm ngặt bảo vệ Tô Bạch.
Mọi người rời thư phòng, còn một mình Tô Bạch dựa vào lưng ghế chậm rãi nhắm mắt lại, Tô Hồng có thành kiến với y, trước kia đối nghịch y khắp nơi, nhưng không ngờ y chết một lần rồi trở về, ả đàn bà ngu xuẩn đó vẫn tiếp tục ngu xuẩn.
“Hận ta đến vậy sao?” Ngay cả người thừa kế do “Tô Bạch” chỉ định cũng bị hận lây, này chính là cái gọi là ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng?
Nhưng Tô Gia một điểm cũng cười không nổi, trên đời này bi thương nhất không gì hơn huynh đệ tương tàn.
“Reng reng reng –” Điện thoại trong thư phòng đột ngột vang lên, người biết số này không nhiều, Tô Bạch nhìn đồng hồ, hầu như không cần nghĩ cũng biết là ai gọi tới.
Chuông điện thoại vang năm tiếng, Tô Gia mới không nhanh không chậm nhấc máy.
“Đường Kiêu, ngươi rảnh lắm hả?” Ngữ điệu ghét bỏ, nhưng nói xong khóe miệng lại không tự chủ được cong lên.
[Không, ta bận muốn chết.] Bận nhớ ngươi, hễ có thời gian liền gọi đến ngươi, cho dù chỉ được nghe giọng của ngươi một chút thôi cũng đã mãn nguyện.
“Vậy ngươi còn cách vài giờ lại đánh điện cho ta, lúc này ở Trung Quốc là nửa đêm đúng không? Thế nào, mới uống rượu xã giao về?” Hoàn toàn là ngữ khí thẩm vấn mà ngay cả chính Tô Bạch cũng không tự phát giác.
[Vừa nhắn tin hỏi Tô Bé Bự, hắn nói các ngươi đang họp, ta đâu dám quấy rầy, đành phải đợi cuộc họp kết thúc mới gọi cho ngươi.] Đại Điểu nào đó ở bên kia đại dương cười tươi rói, Tô Gia mỗi lần tiếp điện thoại đều phải oán giận châm chọc hắn một phen, nhưng không lần nào không bắt máy.
Lúc này Tô Khải Trình vẫn chưa biết hắn đã bị hảo huynh đệ Đường Kiêu bán đứng, còn bán đến triệt triệt để để.
“Ngươi cũng thân thiết với người của ta quá nhỉ.” Khó trách ban nãy cái đầu bánh bao của Tô Bé Bự cứ cúi gầm, dám chơi di động trong giờ họp, đợi đấy ta đạp chết ngươi!
[Ta không phải cũng là người của ngươi sao? Ngươi không được ăn sạch sẽ rồi phủi mông đá ta đi.] Vì tương lai người một nhà hòa thuận chung sống, ta luôn khổ tâm cấu kết a.
“Một thân cơ bắp của ngươi ta không thèm đá, chỉ tổ đau chân.” Nói bậy nói bạ, không biết rốt cuộc là ai ăn ai.
Nghĩ đến đây, Đường Kiêu đã rời Anh quốc vài hôm rồi, Tô Bạch nhẹ nhàng kéo cổ áo, đại điểu thối đó cũng không chịu về sớm một chút, hại y mấy ngày qua không có ai làm ấm giường, thợ mát xa do Tô Bé Bự điều đến cũng không có tay nghề giỏi như Đường Kiêu.
[Vậy đừng đá, ngươi đau chân ta sẽ đau lòng, Tô Bạch, bây giờ ta đặc biệt nhớ ngươi, nhất là mỗi tối chỉ mình ta cô đơn, muốn ôm chân ngươi vào ngực sưởi ấm cho ngươi, muốn hôn ngươi, muốn nhìn ngươi, còn muốn……] Đoạn sau, Đường Kiêu dùng chất giọng khàn khàn trầm thấp thập phần từ tính của mình gieo cho người vô hạn mơ màng.
Còn muốn gì nữa? Tiểu tử thối định chơi trò lạt mềm buộc chặt với gia à!
Tô Bạch âm thầm cười lạnh: “Còn muốn thượng ta?”
[Gia, ngươi quả nhiên hiểu ta, ta yêu ngươi chết mất!] Đêm khuya tịch mịch, càng thêm khát khao.
Mới xa nhau vài ngày đã buồn nôn đến rối tinh rối mù, đoạn ghi âm cuộc gọi của hai lão đại này phỏng chừng đủ làm một đống tiểu thanh niên đỏ mặt xấu hổ.
“Muốn biết bây giờ ta đang làm gì không?” Thanh âm thấp đi vài phần.
[Muốn……] Một câu ngắn ngủi lại khơi dậy bức bối trong lòng.
“Thư phòng hơi nóng, ta đang cởi đồ.” Bắt đầu tháo cúc áo.
[Có phải là bộ đồ bằng sa tanh đính cúc vải kia không? Ta nghe thấy tiếng ngươi mở nút, cho ta nhìn ngươi đi] Bắt đầu vô hạn tưởng tượng, trong ngực ngứa ngáy khó nhịn như có cả ngàn con kiến đang bò.
Không trả lời đối phương, Tô Gia đứng lên đi tới một mặt tủ sách trong thư phòng, vươn tay ấn một ngăn sách, nguyên mặt tủ sách liền lùi vào bên trong, đằng sau là một con đường ngầm nhỏ hẹp lắp đèn sáng trưng.
“Ta về phòng rồi, chuẩn bị tắm rửa.” Đi một hồi, Tô Gia đã trở về phòng ngủ của mình.
[Tô Bạch, đừng dày vò ta nữa,] Ngồi trong phòng khách một mảnh tối om, ai kia từ từ vói tay vào quần, từ sau năm mười sáu tuổi, Đường Kiêu ngoại trừ lần đó tự xử trước mặt Tô Bạch đã không có cơ hội làm loại chuyện này.
“Ngươi mới nói muốn nhìn thấy ta mà?” Đẩy cửa phòng tắm, ngồi xuống bên bồn tắm lớn cố ý mở nước thật mạnh, tiếng nước ào ạt chảy xuống giõn giã truyền sang đầu bên kia điện thoại.
[Ha ha…… Giờ không muốn nữa] Nhìn được ăn không được, đêm khuya cô đơn, nỗi nhớ quay cuồng, này quả thực là lấy mạng Đường Kiêu chứ chẳng chơi.
“Chậc chậc chậc, sao lại nói thế, gia ta xưa nay ôn nhu chu đáo, ngươi muốn nhìn thấy ta, ta cũng muốn nhìn thấy ngươi, lưỡng tình tương duyệt a.” Ấn nút video call, Tô Gia đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, ống kính đối diện bồn tắm.
Trong lòng tự nhủ là đừng nhìn, nhưng khi trên màn hình nhảy ra hai chữ “chấp nhận”, Đường Kiêu liền triệt để lãng quên hai chữ “từ chối” bên cạnh, ngón tay như bị ma nhập rê đến chỗ “chấp nhận”.
Cuộc gọi vừa chuyển, đập vào mắt Đường Kiêu chính là khuôn mặt phóng đại của Tô Gia, cặp mắt phượng tà mị kia nhẹ nhàng chớp chớp, tim hắn liền nhảy trật một nhịp, nhìn ngũ quan ưu mỹ phóng đại đến quá phận trên màn hình, trong đầu hắn cư nhiên lập tức hiện lên hai chữ “khả ái”.
“Sao lại tối thui thế này, bật đèn lên coi, giả ma cà rồng hay gì mà không ưa ánh sáng?” Hai tay tỳ trên bồn rửa mặt, Tô Gia kề sát màn hình nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải nửa ngày mới phát giác hóa ra không phải di động của y bị hỏng, mà là bên kia Đường Kiêu căn bản không bật đèn.
Màn hình tối đen đột nhiên sáng lên, cùng với ống kính lay động qua lại, Tô Bạch rốt cuộc cũng thấy được đồng chí Đại Điểu, vẫn là khuôn mặt anh tuấn như đao khắc kia, đã lâu không gặp, quả thật có cảm giác mạc danh kỳ diệu thân thiết.
[Tô Gia, muốn xem múa thoát y không?] Nam nhân họ Đường đã về tới phòng ngủ, ngồi dựa vào đầu giường ôm di động cười ngố. (=0= Đường lão đại!!! Van anh giữ lại chút hình tượng!!!)
“Mồm miệng của ngươi cũng sắp vượt cả Đường Tạp rồi.” Không biết đồ đệ nhà mình có lừa A Tạp tới tay chưa, cơ hội tốt nhất mình đã tạo cho nó, Simon còn không thượng được Đường Tạp, sau này y phải cho tiểu kim mao này hai bạt tai.
Nước trong bồn tắm đã đầy, Tô Bạch cũng mặc kệ Đường Kiêu, quay lưng bắt đầu cởi đồ, hôm nay hiếm khi lại mặc Âu phục, áo vest đã cởi nút tùy tay ném sang một bên, ngay sau đó là rút dây nịt, tiếng kéo khóa quần thanh thúy đâm cho trái tim ai kia chỉ có thể nhìn không thể chạm tới một trận căng thẳng, tham lam nhìn đôi chân dài xuất hiện trên màn hình.
“Sao không nói nữa?” Vẫn quay lưng lại, cởi xong quần ngoài, nam nhân ác liệt một tay câu lấy mép quần lót kéo xuống, vừa khom người, đào nguyên gì đó liền lộ hàng trước mắt Đường Kiêu.
[Tô Bạch, ngươi muốn mưu sát ta?] Tại sao từ thành phố A đến London bay thẳng cũng phải mất những mười mấy giờ còn thêm vài phút, tại sao sáu tiếng đồng hồ sau hắn phải đi đàm phán hợp đồng, Đường Kiêu nắm chặt drap giường dưới thân, xúc cảm trơn mịn trong lòng bàn tay lại khiến hắn nhớ tới làn da của nam nhân ác liệt bên kia đại dương.
Hắn nhịn không được hít sâu một hơi, vị gia nọ nửa thân dưới đã xích lõa lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi sạch toàn bộ còn đỡ hơn hiện giờ, thoắt ẩn thoắt hiện càng câu dẫn lòng người nhộn nhạo.
Nhưng Tô Gia sao chịu cho hắn toại nguyện? Nam nhân này rõ ràng là cố ý đùa bỡn hắn.
“Đường tổng, ngươi tốt xấu gì cũng là người có uy tín danh dự, nói chuyện phải có chứng cứ đàng hoàng, hai ta quan hệ tốt như vậy, sao ta lại muốn giết ngươi?” Một chân bước vào bồn, một bên cởi nút áo sơ mi, món đồ cuối cùng rơi xuống, đồng thời y cũng vừa vặn ngồi trong bồn tắm, chỉ để lộ phần cổ thon thon trắng nõn và một tấm lưng mịn màng.
Y chính là cố tình trêu chọc Đường Kiêu, càng khiêu khích đối phương khó chịu, trong lòng y càng sảng khoái, ai bảo Tô Gia là một người thù dai làm chi, lúc trước Đường Kiêu ở thành phố A cũng ức hiếp y không ít.
Tô Bạch ngâm mình một lát, đột nhiên phát hiện từ di động truyền ra vài âm thanh kỳ quái, chờ y nghe rõ rồi quả thật thiếu chút nữa văng tục.
[Ân –] Tiếng rên khe khẽ thuần nam tính đứt quãng phiêu vào tai Tô Gia, giống như một đốm lửa nhỏ chui vào thân thể đã lâu không ngọc lộ, hiệu quả còn mãnh liệt hơn bất cứ loại mê hồn hương nào.
“Đường tổng, nửa đêm nửa hôm đừng ngược đãi tay trái của ngươi.” Còn nhớ lần nọ ở trên giường Đường Kiêu cũng dùng tay kia, thật hết nói, trí nhớ lại ghi khắc quá sâu, dám thủ dâm trước mặt Tô Bạch cũng chỉ có họ Đường nào đó da mặt dày hơn cả tường thành còn liều mạng bám riết không buông.
[Ta nhớ ngươi, Tô Bạch……] Hai chữ cuối ngân dài đến đặc biệt dụng tình, có thể vắt ra một vũng xuân thủy.
Tô Gia hất nước trong bồn tắm, nghiến răng hừ lạnh: “Ngươi muốn thượng ta thì có.”
[Nhớ ngươi, cũng muốn thượng ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?] Trắng trợn thẳng thừng luôn là nét đặc sắc của Đường tổng, mà lúc nói chuyện cũng không gây trở ngại cho động tác bên tay trái, thanh âm xuyên qua di động truyền ra, ngược lại mang một loại ảo giác như hương vị tình dục đang bành trướng.
Tô Bạch không hiểu sao yết hầu chợt khô nóng: “Ngươi toàn thân cứng ngắc có gì đáng nhớ, lát nữa ta đi tìm một nhóc con xinh đẹp tươi non làm ấm giường.”
[Thật khiến ta đau lòng mà, không thể đợi ta về sao? Cam đoan một tuần bảy ngày bảy đêm đều cho ngươi ăn no lại thỏa mãn] Chữ “mãn” cuối cùng ngữ khí hết sức nhấn mạnh, nhưng nếu Tô Bạch thực sự đi tìm người khác, Đường Kiêu cùng lắm quay lại khử tiểu tử kia trước, rồi lên giường hảo hảo “giáo huấn” Tô Gia của hắn.
“Ngươi chạy bằng mô tơ điện chắc?” Lời vừa thốt ra Tô Gia liền cảm thấy có chút không đúng, xong đời! Nói chuyện với Đường Kiêu riết rồi cũng bị hắn truyền nhiễm luôn.
[Ha ha, với ngươi ta chính là động cơ vĩnh cửu.]
“Chết đi!” Nhịn không được bật cười, nụ cười không mang theo dục vọng, Tô Bạch vốc nước tát tát lên mặt, ngâm đã liền ra khỏi bồn tắm, lần này là ngay chính diện ống kính di động, đáng tiếc không đợi Đường Kiêu ngắm đủ, Tô Gia đã tắt video call.
“Ngủ đây, phiền chết được.” Ngạo kiều hứ một tiếng, ngắt kết nối.
Xa xa ở thành phố A họ Đường kia đối diện màn hình vừa kết thúc video call cười gian một trận, lẩm bẩm: “May quá, ghi hình lại hết rồi.”
Sau này đi xa khỏi sợ buồn nữa, có thể mỗi ngày “ôn tập hoài niệm”.
Tô Bạch âm thầm cười lạnh: “Còn muốn thượng ta?”
[Gia, ngươi quả nhiên hiểu ta, ta yêu ngươi chết mất!] Đêm khuya tịch mịch, càng thêm khát khao.
Mới xa nhau vài ngày đã buồn nôn đến rối tinh rối mù, đoạn ghi âm cuộc gọi của hai lão đại này phỏng chừng đủ làm một đống tiểu thanh niên đỏ mặt xấu hổ.
——
Nước Đức, Munich.
“Hắn đâu?” Lawrence con đẩy cửa bước vào, trong phòng khách chỉ có một thanh niên xinh đẹp đang ngồi chơi PSP.
Đúng lúc màn hình hiển thị dòng chữ “Game over”, thanh niên nhún vai, cặp chân dài gác trên bàn, có chút hờn dỗi mở miệng nói: “Còn có thể ở đâu, cả ngày rúc trong phòng như con chuột già không dám ra ngoài sáng, anh yêu, chừng nào chúng ta mới về Mỹ, tháng sau có chuyến lưu diễn của Rihanna, em không muốn bỏ lỡ.”
“Công vụ đã bàn xong, ngày mai chúng ta trở về.” Lawrence con đi qua trìu mến vuốt mái tóc mềm mại của tình nhân, hạ một nụ hôn lên trán đối phương, “Anh biết em ghét hắn, nhưng tuyệt đối đừng so đo với hắn, hiện giờ hắn rất quan trọng với anh.”
Thanh niên nhíu mày, mang theo chút ghen tuông hừ lạnh: “Lawrence, đừng nói là anh thích tên điên đó chứ?”
“Ha ha, khẩu vị của anh đâu có nặng dữ vậy, đi thích một gã đàn ông đã dao kéo còn tàn phế.” Lawrence con bật cười, tay chân không an phận sờ soạng khắp người thanh niên, “Em cũng nói đấy thôi, huống chi hắn bị điên, bất quá cho dù như thế, hắn vẫn là một tên điên thông minh hữu dụng.”
Thanh niên không phản bác lời người yêu, hình như gã dao kéo đó tương đối thông thạo về phương diện IT với truy tung phản truy tung.
“Hai ngày nữa giao dịch với Tô Hồng anh không đi sao?” Thanh niên không kháng cự nam nhân sàm sỡ, ngược lại bị khiêu khích đến có chút thở dốc, càng ra sức cọ qua cọ lại trên người Lawrence.
“Buôn ma túy với Tô gia khá nguy hiểm, chuyện này giao cho tên điên đó là được rồi.” Lawrence con bắt đầu cởi đồ tình nhân, tuy rằng không biết tại sao Tô gia xưa nay kiên trì không vướng vào nha phiến giờ lại chịu hợp tác với mình, bất quá an toàn là trên hết, hắn không ngu đến mức đích thân tới địa điểm giao dịch, tiền nhiều cỡ nào cũng không quý giá bằng sinh mệnh.
Sự kiện Tô gia đổi chủ gần đây lan truyền khắp các gia tộc ồn ào huyên náo, nếu không phải Tô Hồng là nguyên lão từ thế hệ trước của Tô gia, hắn cũng sẽ không dễ nhúng chân vào vũng nước đục này.
……
……
“Ba ngày sau, bốn giờ chiều, Munich Đức.” Mỗi một câu xuất phát từ miệng Tô Gia đều tràn ngập khí phách, mỗi một chữ đều đập mạnh vào ngực những người đang ngồi, Tô Hồng ở sau lưng Tô Bạch ngấm ngầm giao dịch thuốc phiện với gia tộc Lawrence đã là sự thật rành rành, hiện tại mọi người phải đối mặt là, đương gia tân nhiệm của Tô gia sẽ xử lý vụ này thế nào.
Tô Hồng thuộc thế hệ trước của Tô gia, nói chính xác hơn, dì Hồng trước mắt là người có bối phận lớn nhất trong số những người nắm giữ quyền thế ở Tô gia, vốn là em họ của Tô Bạch, trước kia Tô Bạch còn “tại thế” Tô Hồng thích đối nghịch mọi bề với Tô Gia, chỉ là lúc ấy không có làm ra chuyện gì quá đáng, Tô Gia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng hiện tại tình huống đã khác, Tô Hồng vi phạm gia quy, còn là hành động công khai đối nghịch đại đương gia sau khi Tô Mặc vừa mới thượng vị.
Trừng phạt là tất yếu, nhưng phải làm thế nào?
Tô Gia nhìn quanh một vòng, hạ quyết định: “Tiểu Ngụ dẫn người đi trước, giảng hòa được thì giảng hòa, không được thì khử, mặc kệ là người của Tô Hồng hay người của Lawrence, cô biết rõ nên làm gì, Tô gia chúng ta chưa từng sợ kẻ nào, về phần Tô Hồng, ta muốn người sống.”
“Chuyện này tôi sẽ an bài, gia cứ việc yên tâm.” Tô Ngụ sốt sắng nhận lệnh, “Dám ngang nhiên vi phạm gia quy, Tô Ngụ này tuyệt không bỏ qua.”
Tô Gia gật đầu khen ngợi, nâng tẩu thuốc bạch ngọc nhẹ nhàng hút một hơi, nhàn nhã phả ra một làn khói trắng: “Đến lúc đó ta cũng đi.”
“Gia, quá nguy hiểm.” Tô Ngụ nhíu mày, nàng không muốn mất tứ thúc thêm lần nữa, cho dù chỉ là một chút nguy cơ cũng không nguyện để nam nhân trước mặt mạo hiểm.
“Không sao, ta chờ bên ngoài.” Trong ngữ khí đã mang ý vị không cho cự tuyệt, Tô Ngụ chỉ có thể gật đầu nghe theo, đến chừng đó nàng tự nhiên sẽ phái người nghiêm ngặt bảo vệ Tô Bạch.
Mọi người rời thư phòng, còn một mình Tô Bạch dựa vào lưng ghế chậm rãi nhắm mắt lại, Tô Hồng có thành kiến với y, trước kia đối nghịch y khắp nơi, nhưng không ngờ y chết một lần rồi trở về, ả đàn bà ngu xuẩn đó vẫn tiếp tục ngu xuẩn.
“Hận ta đến vậy sao?” Ngay cả người thừa kế do “Tô Bạch” chỉ định cũng bị hận lây, này chính là cái gọi là ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng?
Nhưng Tô Gia một điểm cũng cười không nổi, trên đời này bi thương nhất không gì hơn huynh đệ tương tàn.
“Reng reng reng –” Điện thoại trong thư phòng đột ngột vang lên, người biết số này không nhiều, Tô Bạch nhìn đồng hồ, hầu như không cần nghĩ cũng biết là ai gọi tới.
Chuông điện thoại vang năm tiếng, Tô Gia mới không nhanh không chậm nhấc máy.
“Đường Kiêu, ngươi rảnh lắm hả?” Ngữ điệu ghét bỏ, nhưng nói xong khóe miệng lại không tự chủ được cong lên.
[Không, ta bận muốn chết.] Bận nhớ ngươi, hễ có thời gian liền gọi đến ngươi, cho dù chỉ được nghe giọng của ngươi một chút thôi cũng đã mãn nguyện.
“Vậy ngươi còn cách vài giờ lại đánh điện cho ta, lúc này ở Trung Quốc là nửa đêm đúng không? Thế nào, mới uống rượu xã giao về?” Hoàn toàn là ngữ khí thẩm vấn mà ngay cả chính Tô Bạch cũng không tự phát giác.
[Vừa nhắn tin hỏi Tô Bé Bự, hắn nói các ngươi đang họp, ta đâu dám quấy rầy, đành phải đợi cuộc họp kết thúc mới gọi cho ngươi.] Đại Điểu nào đó ở bên kia đại dương cười tươi rói, Tô Gia mỗi lần tiếp điện thoại đều phải oán giận châm chọc hắn một phen, nhưng không lần nào không bắt máy.
Lúc này Tô Khải Trình vẫn chưa biết hắn đã bị hảo huynh đệ Đường Kiêu bán đứng, còn bán đến triệt triệt để để.
“Ngươi cũng thân thiết với người của ta quá nhỉ.” Khó trách ban nãy cái đầu bánh bao của Tô Bé Bự cứ cúi gầm, dám chơi di động trong giờ họp, đợi đấy ta đạp chết ngươi!
[Ta không phải cũng là người của ngươi sao? Ngươi không được ăn sạch sẽ rồi phủi mông đá ta đi.] Vì tương lai người một nhà hòa thuận chung sống, ta luôn khổ tâm cấu kết a.
“Một thân cơ bắp của ngươi ta không thèm đá, chỉ tổ đau chân.” Nói bậy nói bạ, không biết rốt cuộc là ai ăn ai.
Nghĩ đến đây, Đường Kiêu đã rời Anh quốc vài hôm rồi, Tô Bạch nhẹ nhàng kéo cổ áo, đại điểu thối đó cũng không chịu về sớm một chút, hại y mấy ngày qua không có ai làm ấm giường, thợ mát xa do Tô Bé Bự điều đến cũng không có tay nghề giỏi như Đường Kiêu.
[Vậy đừng đá, ngươi đau chân ta sẽ đau lòng, Tô Bạch, bây giờ ta đặc biệt nhớ ngươi, nhất là mỗi tối chỉ mình ta cô đơn, muốn ôm chân ngươi vào ngực sưởi ấm cho ngươi, muốn hôn ngươi, muốn nhìn ngươi, còn muốn……] Đoạn sau, Đường Kiêu dùng chất giọng khàn khàn trầm thấp thập phần từ tính của mình gieo cho người vô hạn mơ màng.
Còn muốn gì nữa? Tiểu tử thối định chơi trò lạt mềm buộc chặt với gia à!
Tô Bạch âm thầm cười lạnh: “Còn muốn thượng ta?”
[Gia, ngươi quả nhiên hiểu ta, ta yêu ngươi chết mất!] Đêm khuya tịch mịch, càng thêm khát khao.
Mới xa nhau vài ngày đã buồn nôn đến rối tinh rối mù, đoạn ghi âm cuộc gọi của hai lão đại này phỏng chừng đủ làm một đống tiểu thanh niên đỏ mặt xấu hổ.
“Muốn biết bây giờ ta đang làm gì không?” Thanh âm thấp đi vài phần.
[Muốn……] Một câu ngắn ngủi lại khơi dậy bức bối trong lòng.
“Thư phòng hơi nóng, ta đang cởi đồ.” Bắt đầu tháo cúc áo.
[Có phải là bộ đồ bằng sa tanh đính cúc vải kia không? Ta nghe thấy tiếng ngươi mở nút, cho ta nhìn ngươi đi] Bắt đầu vô hạn tưởng tượng, trong ngực ngứa ngáy khó nhịn như có cả ngàn con kiến đang bò.
Không trả lời đối phương, Tô Gia đứng lên đi tới một mặt tủ sách trong thư phòng, vươn tay ấn một ngăn sách, nguyên mặt tủ sách liền lùi vào bên trong, đằng sau là một con đường ngầm nhỏ hẹp lắp đèn sáng trưng.
“Ta về phòng rồi, chuẩn bị tắm rửa.” Đi một hồi, Tô Gia đã trở về phòng ngủ của mình.
[Tô Bạch, đừng dày vò ta nữa,] Ngồi trong phòng khách một mảnh tối om, ai kia từ từ vói tay vào quần, từ sau năm mười sáu tuổi, Đường Kiêu ngoại trừ lần đó tự xử trước mặt Tô Bạch đã không có cơ hội làm loại chuyện này.
“Ngươi mới nói muốn nhìn thấy ta mà?” Đẩy cửa phòng tắm, ngồi xuống bên bồn tắm lớn cố ý mở nước thật mạnh, tiếng nước ào ạt chảy xuống giõn giã truyền sang đầu bên kia điện thoại.
[Ha ha…… Giờ không muốn nữa] Nhìn được ăn không được, đêm khuya cô đơn, nỗi nhớ quay cuồng, này quả thực là lấy mạng Đường Kiêu chứ chẳng chơi.
“Chậc chậc chậc, sao lại nói thế, gia ta xưa nay ôn nhu chu đáo, ngươi muốn nhìn thấy ta, ta cũng muốn nhìn thấy ngươi, lưỡng tình tương duyệt a.” Ấn nút video call, Tô Gia đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, ống kính đối diện bồn tắm.
Trong lòng tự nhủ là đừng nhìn, nhưng khi trên màn hình nhảy ra hai chữ “chấp nhận”, Đường Kiêu liền triệt để lãng quên hai chữ “từ chối” bên cạnh, ngón tay như bị ma nhập rê đến chỗ “chấp nhận”.
Cuộc gọi vừa chuyển, đập vào mắt Đường Kiêu chính là khuôn mặt phóng đại của Tô Gia, cặp mắt phượng tà mị kia nhẹ nhàng chớp chớp, tim hắn liền nhảy trật một nhịp, nhìn ngũ quan ưu mỹ phóng đại đến quá phận trên màn hình, trong đầu hắn cư nhiên lập tức hiện lên hai chữ “khả ái”.
“Sao lại tối thui thế này, bật đèn lên coi, giả ma cà rồng hay gì mà không ưa ánh sáng?” Hai tay tỳ trên bồn rửa mặt, Tô Gia kề sát màn hình nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải nửa ngày mới phát giác hóa ra không phải di động của y bị hỏng, mà là bên kia Đường Kiêu căn bản không bật đèn.
Màn hình tối đen đột nhiên sáng lên, cùng với ống kính lay động qua lại, Tô Bạch rốt cuộc cũng thấy được đồng chí Đại Điểu, vẫn là khuôn mặt anh tuấn như đao khắc kia, đã lâu không gặp, quả thật có cảm giác mạc danh kỳ diệu thân thiết.
[Tô Gia, muốn xem múa thoát y không?] Nam nhân họ Đường đã về tới phòng ngủ, ngồi dựa vào đầu giường ôm di động cười ngố. (=0= Đường lão đại!!! Van anh giữ lại chút hình tượng!!!)
“Mồm miệng của ngươi cũng sắp vượt cả Đường Tạp rồi.” Không biết đồ đệ nhà mình có lừa A Tạp tới tay chưa, cơ hội tốt nhất mình đã tạo cho nó, Simon còn không thượng được Đường Tạp, sau này y phải cho tiểu kim mao này hai bạt tai.
Nước trong bồn tắm đã đầy, Tô Bạch cũng mặc kệ Đường Kiêu, quay lưng bắt đầu cởi đồ, hôm nay hiếm khi lại mặc Âu phục, áo vest đã cởi nút tùy tay ném sang một bên, ngay sau đó là rút dây nịt, tiếng kéo khóa quần thanh thúy đâm cho trái tim ai kia chỉ có thể nhìn không thể chạm tới một trận căng thẳng, tham lam nhìn đôi chân dài xuất hiện trên màn hình.
“Sao không nói nữa?” Vẫn quay lưng lại, cởi xong quần ngoài, nam nhân ác liệt một tay câu lấy mép quần lót kéo xuống, vừa khom người, đào nguyên gì đó liền lộ hàng trước mắt Đường Kiêu.
[Tô Bạch, ngươi muốn mưu sát ta?] Tại sao từ thành phố A đến London bay thẳng cũng phải mất những mười mấy giờ còn thêm vài phút, tại sao sáu tiếng đồng hồ sau hắn phải đi đàm phán hợp đồng, Đường Kiêu nắm chặt drap giường dưới thân, xúc cảm trơn mịn trong lòng bàn tay lại khiến hắn nhớ tới làn da của nam nhân ác liệt bên kia đại dương.
Hắn nhịn không được hít sâu một hơi, vị gia nọ nửa thân dưới đã xích lõa lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi sạch toàn bộ còn đỡ hơn hiện giờ, thoắt ẩn thoắt hiện càng câu dẫn lòng người nhộn nhạo.
Nhưng Tô Gia sao chịu cho hắn toại nguyện? Nam nhân này rõ ràng là cố ý đùa bỡn hắn.
“Đường tổng, ngươi tốt xấu gì cũng là người có uy tín danh dự, nói chuyện phải có chứng cứ đàng hoàng, hai ta quan hệ tốt như vậy, sao ta lại muốn giết ngươi?” Một chân bước vào bồn, một bên cởi nút áo sơ mi, món đồ cuối cùng rơi xuống, đồng thời y cũng vừa vặn ngồi trong bồn tắm, chỉ để lộ phần cổ thon thon trắng nõn và một tấm lưng mịn màng.
Y chính là cố tình trêu chọc Đường Kiêu, càng khiêu khích đối phương khó chịu, trong lòng y càng sảng khoái, ai bảo Tô Gia là một người thù dai làm chi, lúc trước Đường Kiêu ở thành phố A cũng ức hiếp y không ít.
Tô Bạch ngâm mình một lát, đột nhiên phát hiện từ di động truyền ra vài âm thanh kỳ quái, chờ y nghe rõ rồi quả thật thiếu chút nữa văng tục.
[Ân –] Tiếng rên khe khẽ thuần nam tính đứt quãng phiêu vào tai Tô Gia, giống như một đốm lửa nhỏ chui vào thân thể đã lâu không ngọc lộ, hiệu quả còn mãnh liệt hơn bất cứ loại mê hồn hương nào.
“Đường tổng, nửa đêm nửa hôm đừng ngược đãi tay trái của ngươi.” Còn nhớ lần nọ ở trên giường Đường Kiêu cũng dùng tay kia, thật hết nói, trí nhớ lại ghi khắc quá sâu, dám thủ dâm trước mặt Tô Bạch cũng chỉ có họ Đường nào đó da mặt dày hơn cả tường thành còn liều mạng bám riết không buông.
[Ta nhớ ngươi, Tô Bạch……] Hai chữ cuối ngân dài đến đặc biệt dụng tình, có thể vắt ra một vũng xuân thủy.
Tô Gia hất nước trong bồn tắm, nghiến răng hừ lạnh: “Ngươi muốn thượng ta thì có.”
[Nhớ ngươi, cũng muốn thượng ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?] Trắng trợn thẳng thừng luôn là nét đặc sắc của Đường tổng, mà lúc nói chuyện cũng không gây trở ngại cho động tác bên tay trái, thanh âm xuyên qua di động truyền ra, ngược lại mang một loại ảo giác như hương vị tình dục đang bành trướng.
Tô Bạch không hiểu sao yết hầu chợt khô nóng: “Ngươi toàn thân cứng ngắc có gì đáng nhớ, lát nữa ta đi tìm một nhóc con xinh đẹp tươi non làm ấm giường.”
[Thật khiến ta đau lòng mà, không thể đợi ta về sao? Cam đoan một tuần bảy ngày bảy đêm đều cho ngươi ăn no lại thỏa mãn] Chữ “mãn” cuối cùng ngữ khí hết sức nhấn mạnh, nhưng nếu Tô Bạch thực sự đi tìm người khác, Đường Kiêu cùng lắm quay lại khử tiểu tử kia trước, rồi lên giường hảo hảo “giáo huấn” Tô Gia của hắn.
“Ngươi chạy bằng mô tơ điện chắc?” Lời vừa thốt ra Tô Gia liền cảm thấy có chút không đúng, xong đời! Nói chuyện với Đường Kiêu riết rồi cũng bị hắn truyền nhiễm luôn.
[Ha ha, với ngươi ta chính là động cơ vĩnh cửu.]
“Chết đi!” Nhịn không được bật cười, nụ cười không mang theo dục vọng, Tô Bạch vốc nước tát tát lên mặt, ngâm đã liền ra khỏi bồn tắm, lần này là ngay chính diện ống kính di động, đáng tiếc không đợi Đường Kiêu ngắm đủ, Tô Gia đã tắt video call.
“Ngủ đây, phiền chết được.” Ngạo kiều hứ một tiếng, ngắt kết nối.
Xa xa ở thành phố A họ Đường kia đối diện màn hình vừa kết thúc video call cười gian một trận, lẩm bẩm: “May quá, ghi hình lại hết rồi.”
Sau này đi xa khỏi sợ buồn nữa, có thể mỗi ngày “ôn tập hoài niệm”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook