Đợi Tô Bạch lần thứ hai tỉnh giấc thì đã bảy giờ rưỡi, Đường Kiêu suy nghĩ thật lâu nên làm thế nào đánh thức Tô Gia, cuối cùng vào lúc bảy giờ hai mươi chín hắn nhẹ nhàng véo chóp mũi nam nhân, lại chụt một cái lên môi đối phương, không đến nửa phút sau vị gia kia liền một chưởng vỗ vai hắn.

——

Thời gian đại khái là bốn năm giờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn một mảnh tối đen, Đường Kiêu choàng tỉnh, không phải bởi vì mỹ mộng đột nhiên thành ác mộng, cũng không phải bỗng dưng mất ngủ, mà là bên cạnh có một người gác chân lên hắn, nhờ tính cảnh giác do tôi luyện lâu dài tích lũy ra, Đường lão đại vốn ngủ say phút chốc liền mở mắt.



Trong bóng tối hắn vẫn có thể dễ dàng phác họa đường nét của nam nhân bên người. Dù hắn cũng như Tô Gia, từng trải nghiệm kỳ sự linh hồn xuất khiếu, nhưng tại sao ngay từ đầu đã hoài nghi Tô Mặc không phải Tô Mặc mà là Tô Bạch?



Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mặc là ở trên du thuyền, gã béo yếu đuối lại có chút hèn mọn kia tuyệt không để lại cho hắn quá nhiều ấn tượng, mà lần thứ hai nhìn thấy “Tô Mặc”, Đường Kiêu trong khoảnh khắc nghênh tiếp tầm mắt của đối phương đã chấn động, hệt như khu vực thần bí riêng tư tầng tầng phòng vệ bất khả xâm phạm của hắn bị người hung hăng đánh một quyền, kể từ đó trọng thương hết thuốc chữa.



Hô hấp bình ổn mà chậm rãi của Tô Bạch cực có quy luật phả vào cổ Đường Kiêu, hơi thở này trong đêm se lạnh càng có vẻ đặc biệt nóng rực, từng chút từng chút một từ biểu bì da thẩm thấu vào sâu trong yết hầu hắn, có cảm giác da trên cánh tay cũng sởn lên một đám gai ốc nhỏ, tê dại tận đáy lòng.



Trước khi bạn chưa chân chính yêu một người, bạn không bao giờ biết được thì ra mình cũng sẽ yêu sâu đậm đến thế, có thể mặc kệ tất cả, có thể phấn đấu quên mình.



Đường Kiêu khẽ nghiêng người, trong bóng tối, lẳng lặng, tinh tế, lại thâm trầm chăm chú nhìn nam nhân nằm sát bên hắn. Tô Bạch ngủ rất say, mấy ngày nay đại khái bận đến nguy rồi, sự tình ở Tô gia thoạt nhìn đơn giản, nhưng xử lý từng vụ từng vụ lại cực kỳ hao tâm tổn sức, Đường Kiêu không phải tức giận vì gần nửa tháng qua Tô Bạch xa lánh mình, hắn chỉ là nôn nóng bất an tại sao Tô Bạch không muốn để hắn hỗ trợ những việc mệt nhọc đó.



Có lẽ cả hai thật sự cần thời gian từ từ thích nghi, bất luận là Đường Kiêu khát vọng chia sẻ mọi điều với Tô Bạch, hay là Tô Gia đã quen khống chế mọi thứ một mình gánh vác tất cả.



Không tài nào ngủ lại được, Đường Kiêu cứ như vậy nhìn Tô Bạch, mãi đến tia nắng đầu tiên của buổi bình minh theo khe hở giữa rèm cửa tà tà chiếu vào phòng, cũng không lâu sau, Đường Kiêu liền cảm thấy người đang gắt gao rúc trong ngực hắn có dấu hiệu tỉnh dậy.



“Mấy giờ rồi?” Còn chưa mở mắt, Tô Gia đã khàn giọng mở miệng, cánh tay vắt ngang hông Đường Kiêu, dùng sức cọ cọ trên người nam nhân.



Đường Kiêu quay đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Bảy giờ mười, muốn ngủ thêm một lát không?”



“Ân.” Mơ mơ màng màng lên tiếng, Tô Gia bắt lấy vai Đường Kiêu trở mình một phen, cả người liền úp sấp trên họ Đường nào đó, còn không quên hạ lệnh, “Hai mươi phút nữa gọi ta dậy.”



Đường Kiêu nhất thời hết nói, gia thân ái của ta, mới sáng sớm có cần khiêu khích một người đàn ông bình thường đang độ tráng niên như vậy không a?



Đợi Tô Bạch lần thứ hai tỉnh giấc thì đã bảy giờ rưỡi, Đường Kiêu suy nghĩ thật lâu nên làm thế nào đánh thức Tô Gia, cuối cùng vào lúc bảy giờ hai mươi chín hắn nhẹ nhàng véo chóp mũi nam nhân, lại chụt một cái lên môi đối phương, không đến nửa phút sau vị gia kia liền một chưởng vỗ vai hắn.



“Cách đánh thức người khác này không hay chút nào.” Nam nhân mới ngủ dậy hơi cau có trừng Đường Kiêu đang đảm đương vai trò đệm thịt dưới thân.



“Lần sau ta sẽ tiếp tục cải tiến.” Đường Kiêu tươi cười vòng tay ôm eo Tô Bạch, “Có muốn tắm rửa không?”



“Chưa đánh răng đừng hôn ta.” Tô Gia nhăn nhó hầm hừ, Đường Kiêu không chê bai y thì thôi, y còn ghét bỏ người ta.



Đợi hai người thần thanh khí sảng ra khỏi phòng tắm đã là chuyện sau tám giờ rưỡi, theo thường lệ, Tô Gia buổi sáng lười vận động vẫn như cũ được Đường Kiêu bế ra.



“Hôm nay ta không ra ngoài, ngươi về phòng thay đồ rồi lại đây tìm ta, sẵn tiện dặn đầu bếp làm vài món thanh đạm.” Tắm rửa xong triệt để tỉnh táo lại từ trạng thái mơ ngủ, vị gia kia lại bày tư thái biếng nhác hôm nay muốn dành cả ngày ở trên giường, cũng may Đường Kiêu không ngây thơ đến mức vọng tưởng Tô Gia đang ám chỉ ái muội gì đó, theo hiểu biết của hắn về Tô Bạch, ngoại trừ buổi tối thỉnh thoảng ra ngoài phóng túng, ban ngày phần lớn thời gian Tô Bạch chỉ thích ở trên giường nghiêm túc bàn luận công sự.



“Ta sẽ quay lại ngay.” Đường Kiêu nhặt lên quần áo rơi dưới sàn ngày hôm qua từng lớp từng lớp mặc vào.



Tựa vào đầu giường, Tô Bạch chống cằm quan sát thân hình đối phương, cười trêu: “Đường Kiêu Đường Kiêu… Cái tên này quả thật rất hợp với ngươi a, đồng chí Đại Điểu.”



Đường Đại Điểu thiếu chút nữa đứng không vững bởi lời đùa mang tình sắc của Tô Gia, hắn mặc quần xong trở về ngồi bên giường: “Tô Gia không chê là tốt rồi.”



“Khen ngươi hai câu liền vênh váo.” Tầm mắt phiêu tới chỗ nào đó đang phồng lên của Đường Đại Điểu, Tô Gia ác liệt duỗi chân qua không nhẹ không nặng đạp một cái, “Đến mùa động dục?”



“Chỉ cần nhìn ngươi, mỗi một phút đều là mùa động dục.” Đừng quên Đường Kiêu ngoài bí danh Đường Đại Điểu còn có mật danh “Viên đạn bọc đường”.



“Phát tình với tay trái của ngươi ấy.” Tô Gia cũng lười tán tỉnh Đường Kiêu, một cước ngay ngực đẩy hắn ra, “Nhanh đi, nói nhảm nhiều quá.”



Đường Kiêu bật cười quay lưng đi, ngoài cửa phòng Tô Gia đang đứng một người, tóc vàng mắt lam, không biết đến từ lúc nào và đứng đó bao lâu, đối với sự xuất hiện của Đường Kiêu, người nọ cũng chỉ diện vô biểu tình nhìn thoáng qua, rồi nghiêng đầu gõ nhẹ lên cửa.



Đường Kiêu men theo lối cũ về phòng ngủ của mình, ban nãy người đó có lẽ chính là Simon.D trong truyền thuyết, Tô Gia của hắn huấn luyện đệ tử cũng thật lợi hại, tuy rằng có Trần Uyên cắn ngược một phát, nhưng cũng không thiếu những nhân vật khó nhằn như Simon hay Tô Ngụ.



Quả nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bây giờ phỏng chừng cho dù Tô Gia hắt hơi Đường Kiêu cũng sẽ cảm thấy đối phương sao mà đáng yêu quá đỗi.



Đẩy cửa vào phòng ngủ, mới đi được hai bước Đường Kiêu đột nhiên nhấc mí mắt, xoay người liền vung nắm đấm, lực đạo cực mạnh, khiến ai đó nấp sau cửa cuống quýt tiếp đòn phát ra một tiếng kêu thảm thiết.



“Ây daaa — Lão đại! Là em nè!”



Nửa giờ sau, Đường Kiêu đã thay y phục sạch sẽ, mà đồng chí Đường Tạp tự nhiên đang ngồi trên sô pha dùng rượu thuốc xoa bóp cổ tay đáng thương của mình, ngẩng đầu nhìn ông anh họ từ phòng thay đồ đi ra, càu nhàu oán giận: “Đường lão đại, em thật hoài nghi anh là do người sắt biến thành.”



“Vậy cậu chắc là người kẹo.” Không khách khí đáp trả, Đường Kiêu ngồi xuống đối diện Đường Tạp.



“Chậc chậc chậc, coi vẻ mặt thần thanh khí sảng chưa kìa, mới sáng sớm không ở trong phòng mà chạy đi đâu vậy?” Đường Tạp cười hắc hắc, âm dương quái khí nói, “Lão đại, đời sống chăn gối đủ đầy mỹ mãn nhỉ?”



“Cậu trở về là vì kỳ nghỉ kết thúc chuẩn bị tập trung cống hiến cho tổ chức sao?” Châm một điếu thuốc, Đường Kiêu thản nhiên phớt lờ lời trêu chọc của biểu đệ.



“Phải phải, có một nhân viên tốt như em lão đại đang cảm thấy siêu cấp hạnh phúc đúng không?” Con sâu lười nào đó cư nhiên thật sự có dự định trở về làm việc.



Đường Kiêu liếc nhìn người đối diện: “Cậu bị cái gì kích thích, thất tình?”



“Oa kháo, lão đại, từ lúc nào anh cũng quan tâm tới đời sống tình cảm của nhân viên?” Giấu đầu lòi đuôi, Đường Tạp mất tự nhiên cúi đầu uống một hớp rượu.



“Ta trước giờ luôn là một ông chủ ân cần.” Hôm nay tâm tình tốt, Đường tổng cũng vui vẻ đùa giỡn với cấp dưới.



Bất quá Đường Tạp không có tâm trạng đó, hắn bí xị trừng nam nhân đang trưng vẻ mặt “ta biết yêu rồi, ta thật mãn nguyện, ta là người hạnh phúc nhất nhất trên thế gian là lá la”, từng có một thời, hắn thấy bên cạnh lão đại mỹ nhân như mây, từng có một thời, hắn cho rằng loại người lãnh tình cứng mềm đều không ăn như Đường Kiêu cả đời này sẽ không yêu ai.



Giờ thì hay rồi, Đường Kiêu ôm được Tô Gia về, còn Đường Tạp hắn gặp phải một gã băng sơn đáng sợ nhất trong lịch sử, tuy rằng hắn cảm thấy gia hỏa Tô Mặc nên đổi tên thành Tô Ma mới đúng, nhưng Đường Kiêu dù sao cũng đã bò lên giường người ta, là lưỡng tình tương duyệt a! Là lão đại khăng khăng thích tuýp người như vậy.



Còn hắn? Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nhưng mỹ nữ chẳng hấp dẫn được bao em đã đành, trớ trêu thay còn bị một gã băng sơn tỏ tình một cách mạc danh kỳ diệu. Được rồi, đầu năm nay quá đẹp trai cũng là một cái tội, được phụ nữ si thì khỏi nói, được đàn ông mê coi như bình thường, Đường Tạp Đường đại thiếu hắn đây cũng không phải chưa từng được nam nhân theo đuổi. Nhưng tại sao vị băng sơn tóc vàng mắt xanh thoạt nhìn có vẻ mắc chứng mặt than cứng nhắc như khúc gỗ đó, lời tỏ tình lại khủng bố trực tiếp khiến người đỡ không nổi?



“Tôi muốn thượng anh.”



...



Một câu kinh đến Đường Tạp không sợ trời không sợ đất nháy mắt dại ra tại chỗ, qua hồi lâu mới phản ứng lại một quyền vung tới, khổ nhất chính là hắn đánh không lại gã băng sơn kia, mà băng sơn kia căn bản cũng không hiểu cái gì gọi là “nhường nhịn”.



Thượng ta? Thượng cái đầu ngươi á!



Vì thế, Đường Tạp Đường đại thiếu rất không có cốt khí phá lệ kết thúc chuyến du lịch châu Âu trở về tìm việc mà làm.



“Mau phân nhiệm vụ cho em đi!” Mấy tấm ảnh chết tiệt đó hắn cũng không cần nữa, hiện giờ với hắn mà nói tốt nhất là có thể lập tức rời khỏi Anh quốc, rời khỏi châu Âu, vĩnh viễn đừng để hắn gặp lại tên băng sơn biến thái kia nữa.



Đường Kiêu bỗng dưng hai mắt sáng lên: “Đúng lúc có một nhiệm vụ ta cần người đi làm.”



“Nhiệm vụ gì? Cứ việc giao cho em, cam đoan mã đáo thành công!” Vỗ vỗ ngực, sắt son hứa hẹn.



“Giúp ta điều tra Munich nước Đức, lâu đài Thiên Nga Đen, gia tộc Lawrence của Mỹ, xem những điều này có liên hệ đặc biệt gì không, hễ có tin tức phải báo ngay cho ta biết.” Đường Kiêu nhìn đồng hồ đứng dậy khỏi sô pha, “A Tạp, cậu ở lại Tô gia nghỉ một ngày, đợi ngày mai lập tức xuất phát.”



“Rõ!” Rốt ráo lĩnh mệnh, Đường Tạp đảo mắt thấy Đường Kiêu muốn ra ngoài, vội hỏi, “Lão đại, lại đi tìm Tô Mặc?”



“Ân, có một số việc cần bàn.” Đường Kiêu đã đi tới cửa.



“Anh thích hắn thật sao?” Đường Tạp hỏi một vấn đề rất thiếu muối, nếu không thích Đường Kiêu đã không làm tới nước này.



“Không phải, là yêu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương