Khi hoàng hôn đỏ thẫm như máu giãy dụa chìm dần sau núi xa, phía chân trời trát một lớp sơn đen dày đặc, trong bóng tối Hong Kong vẫn đèn hoa rực rỡ, bên dưới lớp vỏ phồn vinh chẳng qua chỉ là những tòa nhà bê tông cốt thép lạnh lẽo, một đám người cô đơn không bờ bến tìm kiếm nguồn an ủi, để rồi sau khi đã thỏa mãn càng thêm sợ trống vắng hư vô.

Tịch mịch, như một con virus không ngừng gặm nhấm trái tim, cảm giác bất lực từ ngực trái lan tràn khắp từng tấc trong cơ thể.

Một đôi tay mang găng tay trắng chậm rãi áp lên cửa kính thủy tinh, trước mắt thành thị một mảnh đèn điện chói lóa, nhưng ánh sáng kia lại không hề có độ ấm, băng lãnh đến thấu xương.

“Trần tổng, hội nghị thường quý đã qua một tuần, tình hình bên đó hơi phức tạp, chúng ta không lập tức trở về sao?” Thuộc hạ đứng đằng xa nhìn bóng dáng cô ngạo của nam nhân bên cửa sổ, cẩn cẩn dực dực thấp giọng nói. Rắc rối phía Diệp Tử Ngọ đã giải quyết xong, Hong Kong này rốt cuộc không trói chân bọn họ được nữa.

“Tô gia vốn dĩ là của ngài ấy.” Thanh âm trầm thấp chậm rãi truyền đến, Trần Uyên nhìn phương xa trời nước một màu đen đặc như mực, đáy mắt u ám, “Về châu Âu, nước Pháp.”

Từ nay trở đi không còn Trần Uyên của Tô gia nữa.

……

……

“Kể từ hôm nay, Tô gia xóa sổ cái tên Trần Uyên này.”

Mái tóc đen nhánh chải hất ra sau đầu, bên dưới vầng trán trơn mịn là hàng mày lãnh tuấn như kiếm không nộ tự uy, phối với ngũ quan như họa, khí thế cường hãn khiến người không dám nhìn thẳng.

Chiếc nhẫn bạch kim trên ngón trỏ tay phải dưới ánh nắng lóe lên quang mang chói mắt, nam nhân ngồi trên chủ vị dùng một câu như vậy kết thúc hội nghị quý hai của Tô gia.

Quan mới nhậm chức ba bó đuốc (*), Tô Bạch thân là một thủ lĩnh đường đột từ trên trời giáng xuống khó tránh vấp phải sự bài xích đến từ một bộ phận trong gia tộc mình, bó đuốc đầu tiên làm thịt tiểu tình nhân bên cạnh nguyên lão Tô gia Tô Hồng; bó đuốc thứ hai vạch mặt Trần Uyên là phản đồ gia tộc, thẻ nhớ trong hộp đen trên máy bay gặp nạn được công bố, Tô Bạch dứt khoát đá Trần Uyên ra khỏi Tô gia; về phần bó đuốc thứ ba, bùng cháy trong tay Tô Ngụ Tô Khải Trình, những tâm phúc của Tô Bạch.

[(*) Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa: Quan mới trong công việc như ba bó đuốc. Câu này xuất phát từ điển tích Gia Cát Lượng khi lên làm quân sư cho Lưu Bị đã ba lần dùng hỏa công thắng địch. Lần thứ nhất hỏa thiêu Bắc Vọng, làm mười vạn tinh binh của Hạ Hầu Đôn thiệt hại nặng nề. Lần thứ hai hỏa thiêu Tân Dã, Tào Nhân phải bỏ chạy, binh lính bị diệt sạch. Lần thứ ba hỏa thiêu Xích Bích, đánh bại trăm vạn đại quân Tào trên chiến thuyền. Trong truyện Tô Gia vừa trở lại ngôi vị liền ra ba đòn phủ đầu thị uy.]

Ngày thứ bảy sau khi Tô Bạch trở lại Tô gia, một bộ phận người của Tô gia đột nhiên toàn thể ly khai Tô Gia chạy sang nước Pháp, bộ phận này lúc trước đầu quân cho Trần Uyên, Trần Uyên đã không có ý định quay về Tô gia tranh chấp với Tô Bạch, sau khi từ Hong Kong trở lại châu Âu liền trực tiếp lập môn hộ khác tại Pháp, đám người vốn theo phe Trần Uyên thấy lão đại đi rồi, tự biết ở lại sớm muộn gì cũng bị đương gia tân nhiệm áp dụng chiến thuật “giết gà dọa khỉ” nên phần lớn đều di cư.

Về phần những kẻ không chạy, cũng thật sự để cho Tô Gia giết gà dọa khỉ.

Đường Kiêu phát hiện, bây giờ muốn gặp nam nhân họ Tô tên Bạch kia thật sự càng ngày càng khó khăn.

Ngày đầu tiên tới Anh quốc, Tô Gia còn có thể nhờ Edward chuyển lời: Đêm nay tám giờ ở đâu gặp mặt dùng bữa. Trên bàn ăn chỉ nói việc công không nói tình cảm, ngày mai ngươi nhận nhiệm vụ giúp ta điều tra ai ai ai đáng ngờ, ngày mốt ngươi phái sát thủ giúp ta diệt trừ ai ai ai ăn cây táo rào cây sung, ngày kia ta sẽ giới thiệu với ngươi mối kinh doanh nào đó của Tô gia, mọi người hợp tác vui vẻ, tóm lại toàn là những chuyện đại loại như thế.

Sau khi hội nghị quý hai kết thúc, các thành viên Tô gia mạnh ai nấy về địa bàn của mình, tận mắt chứng kiến tân chưởng môn liên tục giở độc chiêu bèn cuống cuồng về nhà làm tròn bổn phận, cấp trên muốn đấu sao cứ đấu, miễn đừng đem khói lửa chiến tranh bén tới bọn họ là được.

Về phần Tô Gia nay đã trở lại bảo tọa Tô gia, nam nhân đó tuy không đến nỗi qua cầu rút ván, nhưng cũng không nói tiếng nào đã dọn về dinh thự của Tô gia, một cánh cổng lớn liền ngăn Đường Kiêu ở bên ngoài, mỗi lần đến hẹn gặp mặt đều bị lạnh lùng hồi đáp: Tô Gia đang bận, không thể tiếp khách.

Chuyện đến nước này, Đường Kiêu đột nhiên có chút hoài niệm dĩ vãng khi Tô Gia vẫn chỉ là Tô Mặc, lúc ấy bên cạnh Tô Gia không có cô em nóng bỏng Tô Ngụ, không có gấu Bắc Cực Tô Khải Trình, cũng không có kim cang hộ pháp tùy thời tùy chỗ có thể lấy mạng người như “Trừng phạt”. Vì tương lai ngẩng đầu, Tô Gia khi đó còn ẩn nhẫn không bộc phát, mà Đường Kiêu thì bàng hoàng tiếc nuối mình cư nhiên bỏ lỡ một quãng thời gian tốt đẹp như vậy, có thể dễ dàng trêu chọc Tô Gia.

Qua nửa tháng, Đường Kiêu không chịu đựng được nữa, hắn rốt cục trở thành người ngoài đầu tiên được phép đặt chân vào dinh thự Tô gia từ sau khi Tô Gia một lần nữa lên nắm quyền.

Đường Kiêu chỉ dẫn theo hai người, một là Đường Tạp, một là Edward.

Tô Bạch chung quy vẫn nhớ tới kẻ đồng mưu Đường Kiêu này, ba người lúc vào dinh thự như ẩn cư mà xa hoa lại tràn ngập phong cách cổ điển của Tô gia được đặc cách lược bớt trình tự soát người dọc đường. Rảo bước trong biệt viện Tô gia có thể so với vương phủ của Hòa Thân, người xúc động mạnh nhất không phải Đường Kiêu mà là Đường Tạp. Đồng chí Tạp vẫn một thân phục trang thời thượng nóng mắt, bất quá gần đây hắn đã bỏ da báo chuyển sang mê ngựa vằn, chiếc áo hoa văn ngựa vằn đen trắng quằn quại giữa dinh thự cổ kính của Tô gia có vẻ đặc biệt ăn ảnh.

“Nơi này con mẹ nó còn khoa trương hơn cả trong phim, một tiểu đệ hắc đạo cho dù nhiệt huyết lăn xả nhất cũng mất mười mấy năm mới có thể bò lên tới ghế đại ca một bang phái nho nhỏ, còn Tô Mặc hoàn toàn là ngoại lệ, không đầy nửa năm đã từ một phần tử béo tròn thất tình tự sát trí thức đại học, vừa xoay người đến với vòng tay hắc đạo, đùng một phát nghiễm nhiên thành lão đại Tô gia!” Đến giờ Đường Tạp vẫn khó tiêu hóa sự thật Tô Mặc đảo mắt liền thành đại gia châu Âu.

Hắn ngày suy đêm nghĩ, rốt cuộc rút ra một kết luận: “Lão đại, giờ em đã hiểu tại sao năm đó anh chĩa súng ép em đi học rồi, người có học quả nhiên khác hẳn, mấy tiểu đệ hắc đạo không bằng không cấp làm sao địch lại giáo sư đại học một bụng tà ác.”

“Vậy cậu còn không mau trở về học tập thêm.” Đường Kiêu phì cười, nước Anh này hắn đã tới không ít lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn được vào dinh thự Tô gia, từng viên gạch từng mảnh ngói đều thấm đượm hơi thở cổ kính nồng hậu, liên tưởng đến nam nhân luôn sĩ diện kia đích thực rất tương xứng.

Đường Tạp toét miệng cười, dị thường tự tin nói: “Em ngày nào cũng đọc sách!”

“Sách vàng.” Edward bồi thêm một câu. (sách vàng là râm thư~~~)

“Sách vàng cũng là sách, các anh không nên kỳ thị, nếu đại học chịu mở khóa nghiên cứu thân thể con người, em chắc chắn là giáo sư số một!” Đường Tạp cười hắc hắc, hắn dáo dác ngó nghiêng, lại cảm thán, “Bất quá Tô gia này thật không hổ là gia tộc lớn ở châu Âu, một tòa nhà thôi cũng đã hoành tráng như vậy.”

Đi theo người của Tô gia một lát, Đường Kiêu cuối cùng nhìn thấy vị gia “trở mặt không quen” kia, trong dinh thự có một hồ nước, bên bờ hồ bắt một chiếc cầu nối đến tâm hồ, ngay tâm hồ là một ngôi đình gỗ đơn giản bốn phía không vách, vị gia nọ đang nằm trên một chiếc giường mềm bằng gỗ trầm hương, chung quanh vây ba người.

Mùa hè ở Anh, thời tiết vẫn oi bức lợi hại.

Tô Bạch nằm nghiêng trên giường, tay phải ngón trỏ vẫn đeo “Quyền lực” của Tô gia, tay trái ôm tẩu thuốc thỉnh thoảng hút một hơi, đừng thấy y luôn luôn tẩu thuốc không rời tay, thật ra thời gian hút thuốc chân chính lại ít đến đáng thương, từ năm ba mươi chín tuổi bị Lâm Phàm bắn thủng phổi đã buộc phải giảm thiểu hút thuốc, hiện nay cho dù sở hữu thân thể khỏe mạnh, cũng không còn giống thời trai trẻ cuồng nhiệt uống rượu cuồng nhiệt hút thuốc, tẩu thuốc cầm trong tay chỉ là thói quen mà thôi.

Bỏ thuốc bỏ rượu không khó, chỉ khó lòng từ bỏ thói quen.

“Đường tổng đến rồi, mau mời ngồi.” Một thân áo dài quần dài tơ lụa trắng, Tô Gia xa xa nhìn thấy đám người Đường Kiêu đi trên cầu gỗ thông tới đình giữa hồ liền vẫy tay với họ như vẫy cún.

Nam nhân có thói quen chân trần tùy ý thả lên giường, dưới giường đặt ngay ngắn một đôi giày vải trắng thêu mây bạc mang điềm lành, người quen nhìn thế giới hắc ám luôn dành một loại ưu ái đặc biệt cho màu trắng, dù hôm nay trở thành Tô Mặc y cũng sẽ không thay bằng một đôi giày đen. (mặc = mực = màu đen, tóm lại từ tên lẫn con người của Tô Mặc và Tô Bạch đều cực kỳ tương phản)

“Hi, Tô lão sư, càng ngày càng quý phái nha.” Đường Tạp từ sau lưng biểu ca ló đầu ra, hắn nhìn Tô Bạch một cái, âm thầm líu lưỡi, xem tư thế đó đi, không biết còn tưởng đang đóng phim, mà là thời dân quốc.

“Cậu hễ mở miệng là vô duyên, nói thêm câu nào nữa, ngày mai tôi cho báo chí giật tít đống ảnh khỏa thân cực bỏng mắt của Đường đại thiếu.” Cười khẽ một tiếng, Tô Bạch hơn phân nửa là trêu ghẹo.

Đường Tạp lập tức nhảy dựng: “Mau trả ảnh lại cho tôi!”

“Được thôi, cứ làm như tôi nói với cậu trước đó, đánh thắng hắn tôi sẽ trả ảnh cho cậu, hoặc là cậu để hắn thượng cậu một lần.” Tô Gia liếc sang bên cạnh, thanh niên ngoại quốc tóc vàng nãy giờ vẫn đứng sau lưng bóp vai cho y liền bước ra.

“Cái rắm, Đường Tạp Đường đại thiếu ta không hứng thú với đàn ông, cho dù chơi với nam nhân cũng chỉ có ta ở trên!” Xắn tay áo, Đường Tạp phẫn nộ trỏ mũi Simon, “Lên đi, lần trước bị anh đánh lén không tính, lần này chúng ta đấu một trận đàng hoàng phân thắng bại!”

Khuôn mặt bình tĩnh của Simon rốt cuộc cũng hơi động dung, bên người truyền đến mệnh lệnh của Tô Gia: “Đừng đánh mặt Đường đại thiếu, cứ việc đánh mông hắn được rồi.”

Đường Tạp ầm ĩ theo Simon ra khỏi đình giữa hồ, một núi lửa một núi băng, đi chung trái lại rất thú vị. Tô Ngụ ngồi bên phải Tô Bạch giũa móng tay, cặp mắt phượng di truyền bao thế hệ của Tô gia dán vào người Đường Kiêu cao to anh tuấn, đôi môi đỏ mọng giương lên, vừa định mở miệng đã bị gấu bắc cực ở bên trái Tô Gia đoạt tiên cơ.

“Đường tổng, khi nào rảnh chúng ta lại đánh một ván, lần trước không tính, tôi bị mắt đao của Tô Gia tước hết khí lực, cho nên ván bài đó mới…… Ây da!” Tô Khải Trình bị đế giày cao mười hai phân của Tô Ngụ hung hăng giẫm một phát.

“Tô Khải Trình, chú có phiền không, câm miệng cho tôi!”

“Gia, chị ấy lại đánh Khải Trình!” Cãi không lại đánh cũng không lại bà chị dữ dằn này, Tô Bé Bự vội cầu cứu đại phật bên cạnh.

“Đủ rồi hai đứa các ngươi, trước mặt người khác cũng không biết thu liễm một chút.” Tô Gia duỗi chân đạp lên cái bụng mềm mềm của Tô Khải Trình, xúc cảm thật tốt, y như bông.

“Dẫn Edward đi dạo, ta muốn nói chuyện riêng với Đường tổng.”

Lĩnh mệnh lệnh, Tô Ngụ bước qua quàng vai Edward: “Đi thôi, còn lưu luyến nhìn lão đại nhà anh làm gì? Không thấy lão đại nhà anh từ lúc vào đây tới giờ cặp mắt liền chết dính trên người gia nhà tôi sao, cứ như sói như hổ.”

Edward nhíu mày nhìn Đường Kiêu bên cạnh, đối phương mỉm cười với hắn: “Đi đi.”

Đáy mắt lóe lên một tia thất vọng, Edward bị Tô Khải Trình tận lực lôi ra, Tô Ngụ theo sau, trước khi đi còn quay đầu thâm thúy nhìn đình tâm hồ một cái, tứ thúc nhà mình thật đúng là không thay đổi chút nào, đào hoa vẫn gieo rắc đến lợi hại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương