“Em yêu, anh còn tưởng chúng ta đã là người một nhà.” Bắt đầu buồn nôn.

“Anh em ruột cũng phải tính sổ.” Đại phá phong cảnh.

——

“Không cần soát người cũng có thể đi lối dành cho khách VIP vào Thiên Đường Berlin, Tô lão sư, anh mò đâu ra thẻ VIP thế?” Trải qua một loạt đả kích, hiện tại Đường Tạp ở trước mặt Tô Bạch đã thu liễm hơn nhiều, hắn đút hai tay vào túi quần tràn đầy hoài nghi nhìn nam nhân thần sắc tự nhiên bên cạnh.

Tô Mặc cư nhiên là người thừa kế do Tô Gia chỉ định, ban đầu biết được tin này từ miệng Đường Kiêu hắn cũng chấn kinh giây lát, dù sao Tô Mặc bối cảnh trong sạch đến chịu không nổi, nhưng sau vô số lần tiếp xúc ở Hong Kong cùng với gã hỗn đản thần bí đánh hắn ngất xỉu trên du thuyền, xem ra, Tô Mặc hiển nhiên là một gia hỏa giả nai ăn thịt cọp.

“Sản nghiệp của Tô gia chính là sản nghiệp của ta, ta có thẻ VIP là chuyện bình thường.” Tô Gia cười nhạt, quay đầu nhìn Đường Kiêu, “Đổ thuật của ngươi thế nào?”

“Tuy không đặc biệt hứng thú với cờ bạc, nhưng kỹ năng tuyệt đối đủ chuẩn.”

“Vậy lát nữa Tô Khải Trình giao cho ngươi.”

“Nơi này là địa bàn của hắn, ngươi chắc chắn hắn sẽ không giở ngón bịp bợm?” Đường Kiêu tin tưởng vào đổ thuật của mình nhưng hoài nghi liệu có đấu lại chủ nhà gian lận hay không, nếu là bình thường hắn có thể tùy ý thả cửa, nhưng lần này bọn họ thân mang nhiệm vụ không thể xằng bậy.

“Tô tiểu trư thích nhất hai thứ, một là kiếm tiền một là cờ bạc, đối với một con bạc chân chính mà nói, gian lận là hành vi đáng hổ thẹn, cứ việc thắng tiền hắn, bất quá nhớ cho kỹ, tiền thắng coi như thù lao nhiệm vụ ta trả cho ngươi.” Tô Gia cũng không khẳng khái đến mức cho người ngoài thắng tiền của Tô gia.

“Em yêu, anh còn tưởng chúng ta đã là người một nhà.” Bắt đầu buồn nôn.

“Anh em ruột cũng phải tính sổ.” Đại phá phong cảnh.

“Được rồi, vậy lát nữa ta phải nỗ lực một chút.”

Trong Thiên Đường Berlin các bàn casino cách nhau một khoảng rất xa, nhằm mang đến cho khách tính riêng tư nhất định. Giống như một khách sạn có phòng thường và phòng tổng thống, trong sòng bạc cũng có đại sảnh dành cho khách thường cùng với khu vực chuyên thuộc chỉ có khách VIP mới được tới.

Đều có thẻ VIP trong tay, bộ ba Đường Kiêu được nhân viên sòng bạc cung kính mời vào khu vực khách VIP, Tô Gia biểu đạt ý nguyện muốn chơi một ván với ông chủ Tô Khải Trình, nhân viên sau khi xem qua thẻ VIP đặc biệt trong tay y bèn bảo họ chờ một lát, không bao lâu liền mang về tin tức.

“Tô tiên sinh mời các vị vào, vui lòng đi theo tôi.”

Đó là một gian phòng cực rộng, trang hoàng xa hoa sặc mùi nhà giàu mới nổi, một chiếc bàn casino đặt chính giữa phòng, quanh bàn ngồi rải rác vài người, Tô Khải Trình một người Hoa ngồi giữa đám Tây thập phần dễ nhận thấy, lúc Đường Kiêu nhìn đến Tô Khải Trình, hắn đột nhiên liên tưởng tới Tô Mặc mập mạp trước kia, chậc, khá giống đấy nhỉ.

Mái tóc đen ngắn, bộ dáng trắng trắng tròn tròn như đại bạch màn thầu, sống an nhàn sung sướng khiến Tô Khải Trình khí sắc rất tốt, trong trắng lộ hồng, vây quanh hắn là dàn mỹ nữ đủ màu da, điều thú vị là cô nào cô nấy đều thuộc hình mẫu đầy đặn, hắn đại khái vừa mới thắng một ván bài, hiển nhiên phấn khởi ra mặt.

“Thật xin lỗi các vị, khách quý của tôi đến rồi.” Nhìn đám người Tô Bạch, Tô Khải Trình buông bài đứng lên, lúc ngồi không thấy bao nhiêu lớn, ai ngờ hắn đứng lên tầm vóc phi thường đồ sộ, Đường Kiêu rút lại đánh giá trước đó về Tô Khải Trình, không phải đại bạch màn thầu mà là một con gấu bắc cực.

Những người khách ngồi sẵn bên bàn không hề tỏ vẻ bất mãn bỏ đi, từ hành động lặng lẽ lau mồ hôi của bọn họ cho thấy rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn đám người Đường Kiêu lộ ra một chút đồng cảm thương hại.

“Ba vị mời ngồi, lên một lượt? Chơi bài gì?” Tô Khải Trình ngoài cười trong không cười quan sát ba người trước mặt, sở hữu thẻ VIP thường có hai loại, một loại là nhân vật tai to mặt lớn ở hắc bạch đạo, còn một loại là người có quan hệ không đơn giản với Tô gia, mà trùng hợp là thẻ VIP loại thứ hai chỉ có đương gia của Tô gia mới có quyền phân phát.

Thẻ VIP trong tay Tô Gia hiển nhiên thuộc loại thứ hai.

Đường Tạp giơ tay biểu thị bàng quan, Tô Bạch cũng không có hứng thú cờ bạc.

“Xì dách đi.” Cuối cùng chỉ còn lại Đường Kiêu, hắn ngồi xuống đối diện Tô Khải Trình.

“Được, vậy chơi xì dách.” Tô Khải Trình búng tay tách một cái, dealer bắt đầu chia bài.

“Không biết các vị xưng hô thế nào?” Tô Khải Trình mở bài nhìn thoáng qua, một lá J và một lá 7.

Đường Kiêu không lật bài: “Đường Kiêu.”

Tô Khải Trình ra hiệu cho dealer tiếp tục chia bài, hắn nghiền ngẫm nhìn nam nhân đối diện, hai mắt đột nhiên phát sáng: “A, thảo nào tôi cứ nhớ loáng thoáng từng gặp anh ở đâu rồi, thì ra là đại phú hào Á châu, Đường tổng, hình như chúng ta đã quên đặt tiền cược cho ván bài.”

“Mười triệu.”

“Đô la Mỹ?”

“Đương nhiên không phải Việt Nam đồng.” Đường Kiêu phất tay, Đường Tạp đưa lên đống thẻ vừa mới đổi ở sòng bạc, tổng cộng một trăm triệu đô la.

Hắn đẩy vào một chồng thẻ mười triệu: “Tôi yêu cầu mở bài.”

“Ha ha, ngại quá, một con J, một con 7 với một con 3, tôi hai mươi điểm, anh cũng hai mươi điểm, đáng tiếc tôi là nhà cái, Đường tổng khởi đầu vận khí không tốt a.” Gấu bắc cực cười đến thịt trên mặt rung rinh, không khách khí đứng lên gom hết số thẻ bốn mươi triệu về phía mình, khóe mắt liếc sang Tô Bạch ngồi một bên im lặng không nói lời nào, đúng lúc đối phương cũng nhìn hắn, khóe miệng hơi câu lên cười nhạt làm Tô Khải Trình hoảng đến thiếu chút nữa úp sấp xuống bàn.

“Ha ha, ha ha, trượt chân.” Tô Khải Trình cười gượng hai tiếng, lấy khăn giấy bắt đầu lau mồ hôi lạnh trên trán.

Sự thật chứng minh, khởi đầu tốt đẹp không nhất định có thể duy trì thắng lợi đến phút cuối, ba ván kế tiếp Tô Khải Trình vận khí cực “hên” ăn liền ba cây quắc, quắc đến trên khuôn mặt núc ních của hắn bắt đầu điên cuồng toát mồ hôi lạnh.

“Ngại quá, tôi lại thắng nữa.” Ván thứ tư, Đường Kiêu vừa lật bài chính là xì dách.

Tô Khải Trình rõ ràng có chút mất tập trung, thỉnh thoảng lén nhìn Tô Bạch, vừa tiếp xúc tầm mắt đối phương liền như thỏ con giật thốt lập tức quay đầu.

“Tô Bé Bự, ta có đáng sợ thế sao?” Uống một hớp dịch thể màu vàng sóng sánh trong ly, Tô Gia điềm nhiên mở miệng.

“Anh, anh vừa gọi tôi là gì?” Tô Khải Trình thiếu chút nữa quăng luôn bài trong tay, hắn gắt gao nhìn Tô Bạch một hồi, sau đó phất tay bảo đám mỹ nữ đầy đặn bên cạnh lui ra.

“Các người không phải tới đánh bài, là ai sai các người tới?” Gã béo sắc mặt lạnh đi, thoạt nhìn là có ý đồ làm cho mình trông uy nghiêm một chút, bất quá câu tiếp theo của Tô Bạch triệt để đập nát chút uy nghiêm hắn vất vả lắm mới tạo nên.

“Tô Bé Bự, gặp tứ thúc ngươi cũng không chào một tiếng?” (dịch “chú tư” nghe vừa già vừa lúa vừa không oai~~)

Đường Tạp trố mắt nhìn Tô Khải Trình lại nhìn Tô Bạch, thế này con mẹ nó là thế nào? Gì mà tứ thúc?

Kỳ thực Tô Khải Trình trong lòng cũng đang hò hét: Thế này con mẹ nó là thế nào?!? Nam nhân kia sao ngữ khí lại giống tứ thúc hắn như vậy! Còn biết tứ thúc hắn bình thường thích gọi hắn là “Tô Bé Bự”!

“Nói bậy, anh sao có thể là tứ thúc của tôi!”

Tô Gia đứng lên đi tới hướng Tô Khải Trình, vài gã vệ sĩ đứng ở góc phòng lần lượt giơ súng chĩa ngay nam nhân, Đường Kiêu nguy hiểm nheo mắt lại.

“Đùa với ngươi thôi, đừng kích động như vậy, thả lỏng nào.” Tô Bạch nhẹ nhàng cười trấn an, chỉ vào đám vệ sĩ trong phòng, “Bảo đàn chó nhà ngươi cút hết đi, chúng ta nói chuyện riêng, chịu không?”

“Trò đùa này một chút cũng không buồn cười, tôi dựa vào đâu phải nói chuyện với các anh?”

“Khoan đã, tôi mạn phép tự giới thiệu trước.” Đường Tạp giơ tay, tiêu sái kéo kéo cổ áo, “Đường Tạp, bộ trưởng phân bộ Đông Nam Á của tổ chức lính đánh thuê T.”

Tô Khải Trình cau mày, hắn trầm mặc khoát tay cho thủ hạ thu súng lui ra.

“Các anh là người của T?” Tô Khải Trình nhìn về phía Tô Bạch, trong mắt tràn ngập không dám tin, “Anh chính là người nối nghiệp do tứ thúc tôi chỉ định?”

“Lần này nhiệm vụ do tôi toàn quyền phụ trách.” Đường Kiêu bước qua đem tư liệu đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt Tô Khải Trình, tặng kèm một nụ cười thành thục mê người, “Tô Gia từng nói, nhiệm vụ này nếu cần ai hiệp trợ hoàn thành, Tô Khải Trình tiên sinh sẽ là người đáng tin cậy nhất.”

Tô Mập Mạp cúi đầu xem tư liệu, lại ngẩng đầu nhìn Đường Kiêu: “Tứ thúc…… Tứ thúc nói như vậy thật sao?”

“Không sai, ngài ấy nói anh là đứa cháu ngài ấy yêu thương nhất.” Đường Kiêu liếc sang Tô Bạch bên cạnh, đối phương giảo hoạt nháy mắt với hắn.

“Tứ thúc, hu hu…… Tứ…… Tứ thúc của ta……” Không hề báo động trước, Tô Khải Trình đột nhiên òa lên khóc, bàn tay trắng trẻo núng nính một bên lau nước mắt, một bên sụt sịt nói, “Người sao có thể ra đi như vậy, tuy rằng người luôn chê ta béo đến sắp thành gấu Bắc Cực, còn thích dùng chân đạp lên bụng ta, lấy tẩu thuốc gõ đầu ta, véo má ta……”

Tô Khải Trình bắt đầu ai điếu, bất quá nghe thế nào cũng giống như đang tố giác Tô Bạch trước kia “ngược đãi” hắn.

Tô Gia âm thầm nghiến răng, ai bảo ngươi mập thành bộ dạng này, cái bụng mềm như bột nhão, làm ta mỗi lần nhìn đều muốn co chân đạp một phát.

“Tô Gia, hóa ra ngươi thích loại hình này.” Đường Kiêu ghé bên tai nam nhân cười trêu một câu.

Tô Bạch cũng cười, nhấc chân giẫm lên chân Đường Kiêu, thuận tiện hung hăng nghiền hai cái: “Ngươi không nói đâu ai nghĩ ngươi câm.”

Đường Tạp đứng kế Tô Khải Trình, rút một tờ khăn giấy đưa qua, con gấu Bắc Cực cỡ voi này sao thích khóc nhè thế không biết?

“Tôi tin các anh, tứ thúc âm hiểm xảo trá như vậy (bé bự cũng gan quá nhỉ =))) không lý nào không để lại hậu chiêu đối phó tên khốn Trần Uyên kia,” Nhận khăn giấy cật lực hỉ nước mũi, Tô Khải Trình hai mắt hoe hoe đỏ quan sát Tô Bạch trong lớp vỏ Tô Mặc, thật thà nói, “Khó trách tứ thúc lại chọn anh làm người thừa kế, anh rất giống tứ thúc.”

Tô Khải Trình bên này thuận lợi ngoài dự liệu, thảo nào Tô Bạch ngay từ đầu liền quyết định tập hợp ở Berlin, thì ra là đã sớm nhắm chuẩn lỗ hổng Tô Khải Trình này.

Trên đường về, ba người ngồi trên Cadillac dài, Đường Tạp lặng lẽ nhích lại gần Tô Bạch nhìn nam nhân từ trên xuống dưới.

“Anh…… không phải Tô Bạch thật chứ?” Hắn lí nhí hỏi một câu.

Đường Kiêu đang hút xì gà suýt nữa bị sặc, không phải hoảng sợ, mà là ngỡ ngàng, Đường Tạp khét tiếng chậm tiêu rốt cuộc cũng phát hiện Tô Mặc có điểm khác lạ? Thật hiếm thấy, biểu đệ nhà hắn cuối cùng trưởng thành rồi.

Tô Gia quay sang ôn nhu mỉm cười với Đường Tạp: “Nếu ta nói phải thì sao?”

Đường Tạp vội lùi lại, hai tay bịt mắt gục đầu: “Tôi đã sớm nghe đồn người của Tô gia toàn điên điên, bây giờ xem ra là sự thật, đừng tưởng anh được Tô Bạch ngầm huấn luyện qua thì có thể gạt được tôi, kể chuyện ma chắc!”

Được rồi, Đường Kiêu nghĩ quá nhiều, biểu đệ của hắn vẫn rất chậm tiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương