Trùng Sinh Chi Tô Gia
-
Chương 36
“Giờ ta đã hiểu tại sao Trần Uyên đem ngươi giam cầm ngoài đảo, loại phần tử nguy hiểm lại vô tâm vô phế như ngươi thật khiến ta rất muốn bắt nhốt ngươi lại.”
Giấu ở một nơi an toàn, chỉ mình ta mới có thể đến đó.
——
Đêm đó, Tô Bạch sau một hồi tâm sự cùng Trần Dư, rời phòng, đóng cửa, vừa xoay người liền nhìn thấy một pho tượng điêu khắc tuấn mỹ cao to đứng bên ngoài.
“Hắn ngủ rồi?”
“Ân.” Sau khi uống một ly sữa pha thuốc ngủ.
“Trần Thiên Hà đã chết.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Tuy rằng Tô Bạch vẫn như buổi sáng ra ngoài, trấn định tự tại trở về, bất quá Trần Dư bên cạnh có chút thất thần hiển nhiên đã bán đứng Tô Gia.
Đột nhiên đi plaza mua sắm, cố ý mang theo Trần Dư, bên người không một vệ sĩ, nếu không phải quá ngu ngốc quá ngông cuồng, thì chính là một cái bẫy dụ người nhảy xuống, Trần Thiên Hà bị tình hình nguy cấp bức tới bờ vực đã sớm không bận tâm có phải là cạm bẫy hay không liền lập tức manh động, huống chi một “Tô Mặc” và một Trần Dư nhìn bề ngoài căn bản chẳng có lực sát thương gì.
Nào biết trên thế giới này một trong những nhân vật nguy hiểm nhất là vị Tô lão sư thoạt nhìn thập phần ôn hòa kia.
Bởi vì người người đều biết Tô Bạch Tô Gia không dễ đối phó, như một thanh bảo đao chói lọi khiến kẻ khác tự động nhượng bộ lui binh, nhưng nếu bên ngoài thanh đao đó khoác một lớp vỏ bình thường không bắt mắt, một khi ngộ nhận thứ bên trong vỏ đao sẽ không đả thương người thì chỉ còn nước bị xẻo thịt một cách tàn nhẫn.
“Hắn chết do tranh đấu nội bộ gia tộc, hai ngày sau bảo Trần Tam đưa Trần Dư lên ngôi.” Vị gia kia xem như trực tiếp thừa nhận, tiện thể hạ một mệnh lệnh.
“Nhanh vậy sao?” Cái chết của Trần Thiên Hà nằm trong dự kiến của Đường Kiêu, chính tai xác nhận sự thật cũng không làm hắn kinh ngạc là mấy, bất quá Tô Bạch rốt cuộc tích trữ bao nhiêu lực lượng, không nói không rằng liền giải quyết Trần Thiên Hà còn dâng hiến cho Trần gia một trận nội chiến.
“Với T không gì không làm được mà nói, đây chỉ là việc cỏn con.” Tô Gia hào phóng tặng một nụ cười xinh đẹp.
“Vì câu này của ngươi, tuyệt đối sẽ hoàn thành.” Bắt đầu từ khi nào, T mỗi lần ra quyết định luôn suy tính kỹ càng lại vì một câu nói của một nam nhân liền nhiệt huyết sôi trào, loại tâm lý như con đực trong thế giới động vật vì chiếm được ưu ái của con cái mà khoe khoang bộ lông sặc sỡ, triển lãm năng lực của mình là sao thế này?
Bắt đầu từ ngày đầu tiên tiếp xúc Tô Bạch, Đường Kiêu phát hiện mình càng lúc càng si mê nam nhân này, Ngọc Diện Diêm La trên người có quá nhiều sắc thái, thông minh, kiêu ngạo, giảo hoạt, âm ngoan, tàn nhẫn, đôi khi lại hơi ngốc nghếch…… Mỗi lần hắn bóc ra một lớp tính cách của đối phương đều phát hiện đằng sau còn có một lớp khác khiến hắn càng hiếu kỳ mà mê luyến hơn nữa.
Sự cố chấp muốn có được nam nhân này cứ bành trướng từng ngày lan tràn từng ngày, cho dù phải trả giá đắt cũng muốn có được Tô Bạch.
“Sáng mai gặp lại.” Phất tay, Tô Gia chuẩn bị đi ngủ.
Đường Kiêu vội đuổi theo, bắt lấy cánh tay nam nhân, thanh âm trầm thấp: “Tô Bạch, ngươi kỳ thực có thể tín nhiệm ta hơn nữa.”
“Đường Kiêu, ngươi không cảm thấy yêu cầu của ngươi đã quá đà?” Nam nhân quay đầu nghênh đón ánh mắt bức người từ Đường Kiêu bắn thẳng đến, đôi môi mỏng mím lại, cười lạnh nói, “Đừng tưởng rằng chúng ta từng có chút quan hệ thân mật thì ngươi ôm mưu đồ quản chế ta, cho dù không có ngươi trợ lực ta vẫn có thể lấy lại mọi thứ ta muốn, đừng tự xem trọng mình quá mức, cũng đừng nuôi mộng khiêu chiến giới hạn của ta.”
Đáy mắt ngưng tụ âm trầm, Đường Kiêu nắm chặt cánh tay Tô Bạch không buông, trong nghiêm túc mang theo vài phần tức giận hiếm khi bộc phát: “Vậy ta cũng đem những lời này trả lại cho ngươi, Tô Gia, ta chưa bao giờ tự xem trọng mình quá mức, cũng không cảm thấy mình không gì không làm được, tương tự, ngươi cũng là người, một người có thể bị thương bị sai lầm thậm chí bị giết chết, ngươi sống lại một lần không có nghĩa lần sau chết đi còn có thể sống lại nữa!”
“Ngươi –”
Không cho đối phương bất cứ cơ hội phản bác nào, Đường Kiêu tiếp tục lạnh lùng công kích: “Có ai nói thế này với ngươi chưa? Ngươi đích thực là một kẻ ngang bướng cuồng vọng đến cực điểm, nếu ngươi đã xem ta là người hợp tác của ngươi, vậy phiền ngươi mỗi khi thực thi kế hoạch thì báo trước với ta một tiếng! Bị phản bội một lần thôi mà, có cần vì đó mà không chịu tin tưởng bất cứ người nào nữa không?”
“Ngươi ăn phải thuốc súng?” Thản nhiên liếc Đường Kiêu một cái.
“Ngươi biết không, hôm nay lúc đám người của Trần Thiên Hà bắt các ngươi đi đã bị người của Trần Uyên nhìn thấy, một khi Trần Uyên phát giác kế hoạch của ngươi, ngươi nghĩ tên điên đó sẽ vì e ngại Diệp Tử Ngọ hoặc ta mà không động tới ngươi?” Đường Kiêu có đôi lúc thật sự rất muốn hung hăng cắn một cái lên mặt Tô Bạch.
“Vậy phải cám ơn ngươi đã giúp ta giải quyết rắc rối.” Nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của Đường Kiêu, ánh mắt đối phương đột nhiên tối đi vài phần, Tô Bạch thình lình bị Đường Kiêu hung hăng ôm lấy, ngực chạm ngực, mang đến chấn động mạnh trong tim.
Gắt gao giữ chặt thân thể phát ra độ ấm trong lòng, Đường Kiêu trầm giọng thở dài: “Giờ ta đã hiểu tại sao Trần Uyên đem ngươi giam cầm ngoài đảo, loại phần tử nguy hiểm lại vô tâm vô phế như ngươi thật khiến ta rất muốn bắt nhốt ngươi lại.”
Giấu ở một nơi an toàn, chỉ mình ta mới có thể đến đó.
“Đừng hờn dỗi như con nít, bên cạnh Trần Uyên cũng có người của ta, ta làm việc không đến nỗi bất cẩn như thế.” Nói thì nói vậy thôi, Đường Kiêu hỗ trợ vẫn làm những mối nguy hiểm xung quanh y giảm thiểu tới mức thấp nhất.
Đối mặt nam nhân tinh hãn anh tuấn mang thế công mãnh liệt này, bản thân Tô Bạch cũng hiểu được y có chút kháng cự đối phương, y trước giờ chưa từng gặp qua nam nhân nào như Đường Kiêu, lời thổ lộ cùng nhiệt tình của đối phương, còn có ánh mắt khi hắn nhìn chăm chú, đều khiến y cảm thấy từng trận bất an, mạch đập biến loạn, nhịp tim cũng tăng tốc.
Điều này với Tô Gia xưa nay quen lãnh tình lãnh cảm mà nói, giống như phòng không cảnh báo ầm ầm rung chuyển, y chỉ muốn duy trì quan hệ hợp tác, khổ nỗi đối phương hết lần này đến lần khác ý đồ vượt qua ranh giới hợp tác xâm nhập nội tâm y, Tô Bạch không thể không thừa nhận, y có chút hoảng, nên mới dẫn tới đôi khi cố ý né tránh Đường Kiêu.
Lý trí mách bảo, xa lánh một đồng mưu hợp tác là không đúng, nhưng rồi lý trí lại nói với y, Đường Kiêu sẽ nhiễu loạn nguyên tắc của y.
“Ngươi luôn viện đủ cớ như thế.” Đường Kiêu thở dài, hắn chỉ giận đối phương không ngừng trốn tránh, không thôi giấu diếm, Tô Bạch như một tòa pháo đài bất khả xâm phạm, mặc cho hắn đâm đầu đến máu chảy đầm đìa cũng không chịu hé ra một khe cửa.
“Tại ngươi làm ta trở nên có chút mất lý trí.” Hiếm khi thẳng thắn.
Một câu của Tô Bạch khiến Đường Kiêu thụ sủng nhược kinh, cái người vô tâm vô phế này vừa nói gì vậy, mình làm hắn mất lý trí? Chờ Đường Kiêu hồi vị đủ câu này, nam nhân đã bỏ đi từ lâu.
Khoanh tay trước ngực, Đường Kiêu tủm tỉm cười một mình.
“Ta kháo ta kháo ta kháo! Đường lão đại anh làm ơn dứt khoát chọc mù mắt em luôn đi, thật con mẹ nó buồn nôn, thật con mẹ nó sến súa, anh bây giờ y hệt một hoàng mao tiểu tử trung học rơi vào bể tình… Không, người vừa mới trưng vẻ mặt cười ngố đó nhất định không phải T mà em quen biết, thế giới này điên rồi!” Khoác áo ngủ họa tiết da báo, nửa đêm ngủ không được đi uống rượu, Đường Tạp đội mái tóc ổ quạ bi thống thét gào.
Đường Kiêu bẻ bẻ tay, khớp xương từng đợt “rắc rắc” giòn giã: “Chúng ta đã lâu không tỷ thí.”
Đường Tạp lập tức bịt miệng, thanh âm đục đục từ kẽ tay len lỏi ra ngoài: “Em đang mộng du, em không nhìn thấy gì cả, em biến đây.” Xoay lưng liền chuồn, đùa à, lần trước tỷ thí với Đường Kiêu vài chiêu thiếu chút nữa hại hắn hủy dung.
Một phát túm vai Đường Tạp, Đường lão đại trực tiếp lôi hắn vào phòng mình.
Trở tay khóa cửa, Đường Kiêu bắt đầu cởi đồ.
“Anh muốn làm gì? Tuy rằng anh là anh họ của em, còn là cấp trên của em, nhưng dục cầu bất mãn cũng không nên tìm em, em không hứng thú với loạn luân, càng không hứng thú với giống đực!” Lập tức hai tay ôm ngực tạo dáng ‘liệt phu’: “Em chỉ yêu cỡ ngực E!”
Đường Kiêu trực tiếp phớt lờ Đường Tạp, ném áo khoác sang một bên ngồi xuống sô pha.
“Sự tình thế nào rồi?”
“Simon hành tung khó dò, tìm không ra.” Uể oải ngã xuống sô pha.
“Không phải hỏi cậu chuyện này.” Đường lão đại trừng mắt nhìn gã biểu đệ đang lim dim, “Ta có bảo cậu tìm Simon sao?”
“Xong rồi xong rồi, tổng bộ đã tung tin anh nhận nhiệm vụ của Tô Bạch sinh tiền, bất quá lão đại, anh thật sự từng tiếp nhận nhiệm vụ của vị Ngọc Diện Diêm La đó?” Đường Tạp lập tức lên tinh thần, hai mắt sáng rực, bên trong hừng hực lửa bát quái.
“Từng nhận.” Hiện giờ Tô Mặc cũng coi là Tô Bạch.
“Rốt cuộc là nhiệm vụ gì thế?” Thuận miệng hỏi ra, nói xong mới phát giác mình đã phạm vào điều tối kị của tổ chức, vội che miệng lắc đầu, “Coi như em chưa hỏi!”
Trong mắt lóe lên một tia tà ác, Đường Kiêu nhếch mép cười gian: “Nhiệm vụ này cậu cũng có phần, nói cho cậu biết cũng không sao.”
“Nhiệm vụ do anh đích thân nhận, còn liên quan đến Tô Gia, nghe thế nào cũng quá mức kích thích, lão đại, em vẫn rúc ở Hong Kong bảo vệ lãnh thổ đông nam cho anh thì hay hơn, loại nhiệm vụ đẳng cấp tầm cỡ này giao người khác đi!” Đứng lên chuẩn bị đánh bài chuồn.
“Đây là mệnh lệnh.”
Tốt lắm, lấy chức đè người, Đường Tạp bí xị rụt lại.
“Nhiệm vụ lần này thành công, tiền thưởng cuối năm gấp bội kèm thêm được nghỉ hưởng lương, các loại trợ cấp cũng không thiếu phần cậu.”
Đồng chí Tạp lập tức vỗ ngực tạo dáng liệt sĩ: “Lão đại, có nhiệm vụ gì cứ việc giao cho em, Đường Tạp có đầu rơi máu chảy cũng nhất định toàn lực hoàn thành sứ mệnh tổ chức phó thác, quyết không làm mất mặt tổ chức.”
“Nửa tháng sau chúng ta rời Hong Kong đi London, nhiệm vụ là, toàn lực bảo vệ sự an toàn cho Tô Mặc, người nối nghiệp do Tô Bạch chỉ định, giúp Tô Mặc tiếp nhận vị trí của Tô Bạch.”
Đường Tạp kích động nhảy dựng lên: “Lão đại, này còn không phải đối nghịch với Trần Uyên?!” Tên đó khét tiếng điên ở châu Âu đấy nhé!
“Không muốn nhận? Cậu có thể từ chối nhiệm vụ.” Hai chân bắt chéo, ung dung nhìn biểu đệ.
“Nhiệm vụ ngon như vậy, cả đời cũng không gặp được mấy lần, em nhận! Bảo đảm hiệp trợ tổ chức hoàn thành nhiệm vụ!” Giơ tay phải sắt son thề thốt, trong lòng thầm nói, không chừng còn có cơ hội gặp được Simon.
Ngày hôm sau, tin tức Trần Thiên Hà tử vong nhanh chóng lan đến Trần gia, Trần gia một mảnh hỗn loạn nghi kỵ lẫn nhau. Họa vô đơn chí, buổi chiều lại truyền tin xấu đầu nậu bị Trần Uyên đoạt mất, lão Trần chịu không nổi cú sốc ngã bệnh nằm liệt giường, Trần Tam đứng ra chủ trì cục diện, còn đề cử Trần Dư lên ngôi, Trần Dư quay lại Trần gia.
Tống Sở Vân đến Trần gia đòi người, Trần gia không chịu trả, Tống gia hòa Trần gia triệt để xung đột, Tống Sở Vân tuyên bố chắc nịch sẽ báo thù Trần gia và Đường Kiêu nói không giữ lời.
Đường Kiêu trở thành đối tác lớn nhất của Trần gia trước mắt, giới thiệu cho Trần gia vài nguồn hàng buôn lậu mới, lại nắm giữ con đường ở nội địa do Tống gia lúc trước trải sẵn cho Trần gia.
Giấu ở một nơi an toàn, chỉ mình ta mới có thể đến đó.
——
Đêm đó, Tô Bạch sau một hồi tâm sự cùng Trần Dư, rời phòng, đóng cửa, vừa xoay người liền nhìn thấy một pho tượng điêu khắc tuấn mỹ cao to đứng bên ngoài.
“Hắn ngủ rồi?”
“Ân.” Sau khi uống một ly sữa pha thuốc ngủ.
“Trần Thiên Hà đã chết.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Tuy rằng Tô Bạch vẫn như buổi sáng ra ngoài, trấn định tự tại trở về, bất quá Trần Dư bên cạnh có chút thất thần hiển nhiên đã bán đứng Tô Gia.
Đột nhiên đi plaza mua sắm, cố ý mang theo Trần Dư, bên người không một vệ sĩ, nếu không phải quá ngu ngốc quá ngông cuồng, thì chính là một cái bẫy dụ người nhảy xuống, Trần Thiên Hà bị tình hình nguy cấp bức tới bờ vực đã sớm không bận tâm có phải là cạm bẫy hay không liền lập tức manh động, huống chi một “Tô Mặc” và một Trần Dư nhìn bề ngoài căn bản chẳng có lực sát thương gì.
Nào biết trên thế giới này một trong những nhân vật nguy hiểm nhất là vị Tô lão sư thoạt nhìn thập phần ôn hòa kia.
Bởi vì người người đều biết Tô Bạch Tô Gia không dễ đối phó, như một thanh bảo đao chói lọi khiến kẻ khác tự động nhượng bộ lui binh, nhưng nếu bên ngoài thanh đao đó khoác một lớp vỏ bình thường không bắt mắt, một khi ngộ nhận thứ bên trong vỏ đao sẽ không đả thương người thì chỉ còn nước bị xẻo thịt một cách tàn nhẫn.
“Hắn chết do tranh đấu nội bộ gia tộc, hai ngày sau bảo Trần Tam đưa Trần Dư lên ngôi.” Vị gia kia xem như trực tiếp thừa nhận, tiện thể hạ một mệnh lệnh.
“Nhanh vậy sao?” Cái chết của Trần Thiên Hà nằm trong dự kiến của Đường Kiêu, chính tai xác nhận sự thật cũng không làm hắn kinh ngạc là mấy, bất quá Tô Bạch rốt cuộc tích trữ bao nhiêu lực lượng, không nói không rằng liền giải quyết Trần Thiên Hà còn dâng hiến cho Trần gia một trận nội chiến.
“Với T không gì không làm được mà nói, đây chỉ là việc cỏn con.” Tô Gia hào phóng tặng một nụ cười xinh đẹp.
“Vì câu này của ngươi, tuyệt đối sẽ hoàn thành.” Bắt đầu từ khi nào, T mỗi lần ra quyết định luôn suy tính kỹ càng lại vì một câu nói của một nam nhân liền nhiệt huyết sôi trào, loại tâm lý như con đực trong thế giới động vật vì chiếm được ưu ái của con cái mà khoe khoang bộ lông sặc sỡ, triển lãm năng lực của mình là sao thế này?
Bắt đầu từ ngày đầu tiên tiếp xúc Tô Bạch, Đường Kiêu phát hiện mình càng lúc càng si mê nam nhân này, Ngọc Diện Diêm La trên người có quá nhiều sắc thái, thông minh, kiêu ngạo, giảo hoạt, âm ngoan, tàn nhẫn, đôi khi lại hơi ngốc nghếch…… Mỗi lần hắn bóc ra một lớp tính cách của đối phương đều phát hiện đằng sau còn có một lớp khác khiến hắn càng hiếu kỳ mà mê luyến hơn nữa.
Sự cố chấp muốn có được nam nhân này cứ bành trướng từng ngày lan tràn từng ngày, cho dù phải trả giá đắt cũng muốn có được Tô Bạch.
“Sáng mai gặp lại.” Phất tay, Tô Gia chuẩn bị đi ngủ.
Đường Kiêu vội đuổi theo, bắt lấy cánh tay nam nhân, thanh âm trầm thấp: “Tô Bạch, ngươi kỳ thực có thể tín nhiệm ta hơn nữa.”
“Đường Kiêu, ngươi không cảm thấy yêu cầu của ngươi đã quá đà?” Nam nhân quay đầu nghênh đón ánh mắt bức người từ Đường Kiêu bắn thẳng đến, đôi môi mỏng mím lại, cười lạnh nói, “Đừng tưởng rằng chúng ta từng có chút quan hệ thân mật thì ngươi ôm mưu đồ quản chế ta, cho dù không có ngươi trợ lực ta vẫn có thể lấy lại mọi thứ ta muốn, đừng tự xem trọng mình quá mức, cũng đừng nuôi mộng khiêu chiến giới hạn của ta.”
Đáy mắt ngưng tụ âm trầm, Đường Kiêu nắm chặt cánh tay Tô Bạch không buông, trong nghiêm túc mang theo vài phần tức giận hiếm khi bộc phát: “Vậy ta cũng đem những lời này trả lại cho ngươi, Tô Gia, ta chưa bao giờ tự xem trọng mình quá mức, cũng không cảm thấy mình không gì không làm được, tương tự, ngươi cũng là người, một người có thể bị thương bị sai lầm thậm chí bị giết chết, ngươi sống lại một lần không có nghĩa lần sau chết đi còn có thể sống lại nữa!”
“Ngươi –”
Không cho đối phương bất cứ cơ hội phản bác nào, Đường Kiêu tiếp tục lạnh lùng công kích: “Có ai nói thế này với ngươi chưa? Ngươi đích thực là một kẻ ngang bướng cuồng vọng đến cực điểm, nếu ngươi đã xem ta là người hợp tác của ngươi, vậy phiền ngươi mỗi khi thực thi kế hoạch thì báo trước với ta một tiếng! Bị phản bội một lần thôi mà, có cần vì đó mà không chịu tin tưởng bất cứ người nào nữa không?”
“Ngươi ăn phải thuốc súng?” Thản nhiên liếc Đường Kiêu một cái.
“Ngươi biết không, hôm nay lúc đám người của Trần Thiên Hà bắt các ngươi đi đã bị người của Trần Uyên nhìn thấy, một khi Trần Uyên phát giác kế hoạch của ngươi, ngươi nghĩ tên điên đó sẽ vì e ngại Diệp Tử Ngọ hoặc ta mà không động tới ngươi?” Đường Kiêu có đôi lúc thật sự rất muốn hung hăng cắn một cái lên mặt Tô Bạch.
“Vậy phải cám ơn ngươi đã giúp ta giải quyết rắc rối.” Nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của Đường Kiêu, ánh mắt đối phương đột nhiên tối đi vài phần, Tô Bạch thình lình bị Đường Kiêu hung hăng ôm lấy, ngực chạm ngực, mang đến chấn động mạnh trong tim.
Gắt gao giữ chặt thân thể phát ra độ ấm trong lòng, Đường Kiêu trầm giọng thở dài: “Giờ ta đã hiểu tại sao Trần Uyên đem ngươi giam cầm ngoài đảo, loại phần tử nguy hiểm lại vô tâm vô phế như ngươi thật khiến ta rất muốn bắt nhốt ngươi lại.”
Giấu ở một nơi an toàn, chỉ mình ta mới có thể đến đó.
“Đừng hờn dỗi như con nít, bên cạnh Trần Uyên cũng có người của ta, ta làm việc không đến nỗi bất cẩn như thế.” Nói thì nói vậy thôi, Đường Kiêu hỗ trợ vẫn làm những mối nguy hiểm xung quanh y giảm thiểu tới mức thấp nhất.
Đối mặt nam nhân tinh hãn anh tuấn mang thế công mãnh liệt này, bản thân Tô Bạch cũng hiểu được y có chút kháng cự đối phương, y trước giờ chưa từng gặp qua nam nhân nào như Đường Kiêu, lời thổ lộ cùng nhiệt tình của đối phương, còn có ánh mắt khi hắn nhìn chăm chú, đều khiến y cảm thấy từng trận bất an, mạch đập biến loạn, nhịp tim cũng tăng tốc.
Điều này với Tô Gia xưa nay quen lãnh tình lãnh cảm mà nói, giống như phòng không cảnh báo ầm ầm rung chuyển, y chỉ muốn duy trì quan hệ hợp tác, khổ nỗi đối phương hết lần này đến lần khác ý đồ vượt qua ranh giới hợp tác xâm nhập nội tâm y, Tô Bạch không thể không thừa nhận, y có chút hoảng, nên mới dẫn tới đôi khi cố ý né tránh Đường Kiêu.
Lý trí mách bảo, xa lánh một đồng mưu hợp tác là không đúng, nhưng rồi lý trí lại nói với y, Đường Kiêu sẽ nhiễu loạn nguyên tắc của y.
“Ngươi luôn viện đủ cớ như thế.” Đường Kiêu thở dài, hắn chỉ giận đối phương không ngừng trốn tránh, không thôi giấu diếm, Tô Bạch như một tòa pháo đài bất khả xâm phạm, mặc cho hắn đâm đầu đến máu chảy đầm đìa cũng không chịu hé ra một khe cửa.
“Tại ngươi làm ta trở nên có chút mất lý trí.” Hiếm khi thẳng thắn.
Một câu của Tô Bạch khiến Đường Kiêu thụ sủng nhược kinh, cái người vô tâm vô phế này vừa nói gì vậy, mình làm hắn mất lý trí? Chờ Đường Kiêu hồi vị đủ câu này, nam nhân đã bỏ đi từ lâu.
Khoanh tay trước ngực, Đường Kiêu tủm tỉm cười một mình.
“Ta kháo ta kháo ta kháo! Đường lão đại anh làm ơn dứt khoát chọc mù mắt em luôn đi, thật con mẹ nó buồn nôn, thật con mẹ nó sến súa, anh bây giờ y hệt một hoàng mao tiểu tử trung học rơi vào bể tình… Không, người vừa mới trưng vẻ mặt cười ngố đó nhất định không phải T mà em quen biết, thế giới này điên rồi!” Khoác áo ngủ họa tiết da báo, nửa đêm ngủ không được đi uống rượu, Đường Tạp đội mái tóc ổ quạ bi thống thét gào.
Đường Kiêu bẻ bẻ tay, khớp xương từng đợt “rắc rắc” giòn giã: “Chúng ta đã lâu không tỷ thí.”
Đường Tạp lập tức bịt miệng, thanh âm đục đục từ kẽ tay len lỏi ra ngoài: “Em đang mộng du, em không nhìn thấy gì cả, em biến đây.” Xoay lưng liền chuồn, đùa à, lần trước tỷ thí với Đường Kiêu vài chiêu thiếu chút nữa hại hắn hủy dung.
Một phát túm vai Đường Tạp, Đường lão đại trực tiếp lôi hắn vào phòng mình.
Trở tay khóa cửa, Đường Kiêu bắt đầu cởi đồ.
“Anh muốn làm gì? Tuy rằng anh là anh họ của em, còn là cấp trên của em, nhưng dục cầu bất mãn cũng không nên tìm em, em không hứng thú với loạn luân, càng không hứng thú với giống đực!” Lập tức hai tay ôm ngực tạo dáng ‘liệt phu’: “Em chỉ yêu cỡ ngực E!”
Đường Kiêu trực tiếp phớt lờ Đường Tạp, ném áo khoác sang một bên ngồi xuống sô pha.
“Sự tình thế nào rồi?”
“Simon hành tung khó dò, tìm không ra.” Uể oải ngã xuống sô pha.
“Không phải hỏi cậu chuyện này.” Đường lão đại trừng mắt nhìn gã biểu đệ đang lim dim, “Ta có bảo cậu tìm Simon sao?”
“Xong rồi xong rồi, tổng bộ đã tung tin anh nhận nhiệm vụ của Tô Bạch sinh tiền, bất quá lão đại, anh thật sự từng tiếp nhận nhiệm vụ của vị Ngọc Diện Diêm La đó?” Đường Tạp lập tức lên tinh thần, hai mắt sáng rực, bên trong hừng hực lửa bát quái.
“Từng nhận.” Hiện giờ Tô Mặc cũng coi là Tô Bạch.
“Rốt cuộc là nhiệm vụ gì thế?” Thuận miệng hỏi ra, nói xong mới phát giác mình đã phạm vào điều tối kị của tổ chức, vội che miệng lắc đầu, “Coi như em chưa hỏi!”
Trong mắt lóe lên một tia tà ác, Đường Kiêu nhếch mép cười gian: “Nhiệm vụ này cậu cũng có phần, nói cho cậu biết cũng không sao.”
“Nhiệm vụ do anh đích thân nhận, còn liên quan đến Tô Gia, nghe thế nào cũng quá mức kích thích, lão đại, em vẫn rúc ở Hong Kong bảo vệ lãnh thổ đông nam cho anh thì hay hơn, loại nhiệm vụ đẳng cấp tầm cỡ này giao người khác đi!” Đứng lên chuẩn bị đánh bài chuồn.
“Đây là mệnh lệnh.”
Tốt lắm, lấy chức đè người, Đường Tạp bí xị rụt lại.
“Nhiệm vụ lần này thành công, tiền thưởng cuối năm gấp bội kèm thêm được nghỉ hưởng lương, các loại trợ cấp cũng không thiếu phần cậu.”
Đồng chí Tạp lập tức vỗ ngực tạo dáng liệt sĩ: “Lão đại, có nhiệm vụ gì cứ việc giao cho em, Đường Tạp có đầu rơi máu chảy cũng nhất định toàn lực hoàn thành sứ mệnh tổ chức phó thác, quyết không làm mất mặt tổ chức.”
“Nửa tháng sau chúng ta rời Hong Kong đi London, nhiệm vụ là, toàn lực bảo vệ sự an toàn cho Tô Mặc, người nối nghiệp do Tô Bạch chỉ định, giúp Tô Mặc tiếp nhận vị trí của Tô Bạch.”
Đường Tạp kích động nhảy dựng lên: “Lão đại, này còn không phải đối nghịch với Trần Uyên?!” Tên đó khét tiếng điên ở châu Âu đấy nhé!
“Không muốn nhận? Cậu có thể từ chối nhiệm vụ.” Hai chân bắt chéo, ung dung nhìn biểu đệ.
“Nhiệm vụ ngon như vậy, cả đời cũng không gặp được mấy lần, em nhận! Bảo đảm hiệp trợ tổ chức hoàn thành nhiệm vụ!” Giơ tay phải sắt son thề thốt, trong lòng thầm nói, không chừng còn có cơ hội gặp được Simon.
Ngày hôm sau, tin tức Trần Thiên Hà tử vong nhanh chóng lan đến Trần gia, Trần gia một mảnh hỗn loạn nghi kỵ lẫn nhau. Họa vô đơn chí, buổi chiều lại truyền tin xấu đầu nậu bị Trần Uyên đoạt mất, lão Trần chịu không nổi cú sốc ngã bệnh nằm liệt giường, Trần Tam đứng ra chủ trì cục diện, còn đề cử Trần Dư lên ngôi, Trần Dư quay lại Trần gia.
Tống Sở Vân đến Trần gia đòi người, Trần gia không chịu trả, Tống gia hòa Trần gia triệt để xung đột, Tống Sở Vân tuyên bố chắc nịch sẽ báo thù Trần gia và Đường Kiêu nói không giữ lời.
Đường Kiêu trở thành đối tác lớn nhất của Trần gia trước mắt, giới thiệu cho Trần gia vài nguồn hàng buôn lậu mới, lại nắm giữ con đường ở nội địa do Tống gia lúc trước trải sẵn cho Trần gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook