“Ha ha, Tô tiên sinh cứ việc mạnh miệng cho lòng thoải mái, đợi lát nữa Thiên Hà nhất định hảo hảo chiêu đãi Tô tiên sinh, chỉ không biết tới chừng đó Tô tiên sinh có còn ung dung tự tại như lúc này, hay là khóc lóc cầu xin tha thứ.” Hạ lưu vươn lưỡi liếm liếm môi, Trần Thiên Hà lại vòng qua giường đi về phía Tô Bạch.

—–

Từ chiếc xe đen đỗ ven đường hai gã đàn ông mặc thường phục bước xuống, hai người thoạt nhìn như tùy ý đi vào quán cà phê tới bên bàn của Tô Bạch.

“Nhị thiếu, phiền cậu theo chúng tôi một chuyến.” Một con chó mực trong đó đến gần Trần Dư.

Trần Dư sắc mặt khẽ biến, biểu tình có chút ngưng trọng, lúc hắn cùng Tô Mặc ra ngoài đều không mang ai theo bên người, làm thế nào chạy thoát? Còn Tô Mặc tính sao đây? Đúng rồi, hắn có thể dụ đám người này đi.

“Xin khuyên nhị thiếu đừng hành động thiếu suy nghĩ, đại thiếu gia nhờ chúng tôi chuyển lời cho cậu, nếu không muốn mấy thứ đó bị công khai thì về nhà một chuyến.” Con chó mực kia lại sủa hai tiếng.

“Tôi đi với các người.” Trần Dư nhìn nam nhân đối diện đang nhàn nhã uống cà phê, “Đừng làm khó bạn tôi.”

“Nhị thiếu cứ yên tâm, đại thiếu cũng căn dặn chúng tôi phải tử tế chiêu đãi người nhà Đường tổng.” Một con chó mực khác chìa tay trước Tô Bạch, “Tô tiên sinh, mời.”

Buông ly cà phê, Tô Gia chống bàn đứng lên, tặc lưỡi thở dài: “Thật đáng tiếc a Tiểu Ngư Nhi, tôi vốn định rủ cậu đi xem Mission Impossible 4, xem ra chỉ có thể đợi đến dịp sau.”

……

……

“Xin lỗi, là em liên lụy anh.” Cúi đầu, Trần Dư thập phần áy náy nói.

“Khờ quá, thằng anh ngu ngốc của cậu không phải chỉ nhắm vào cậu.” Cảm giác cổ tay bị còng thật không tốt, Tô Bạch quan sát xung quanh, bốn vách tường một cánh cửa, đèn chân không treo lủng lẳng trên trần nhà trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng, cư nhiên ngay cả một ô cửa sổ thông gió cũng không có.

Mùi mốc hôi hám trong mật thất khiến người có chút buồn nôn, may mà bọn họ chỉ bị còng tay cố định trên một chiếc giường lớn coi như sạch sẽ, Trần Dư bên trái, Tô Bạch bên phải.

Lúc bị mang tới đây đầu bị chụp túi vải đen, công cụ liên lạc trên người cũng bị lục soát lấy hết, chính xác mà nói, bọn họ hiện tại là bị bắt cóc, lần đầu tiên trong đời, Tô Gia bị bắt cóc.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trần Dư có chút lo lắng.

Bất luận là Tống Sở Vân hay Đường Kiêu, muốn phát hiện hai người họ mất tích phỏng chừng cũng phải vài tiếng đồng hồ sau, huống chi bọn họ hiện tại cũng không biết mình đang ở nơi nào, không biết Trần Thiên Hà muốn làm gì, xác suất chờ cứu viện khá nhỏ, cho dù được cứu cũng không biết là chuyện của mấy ngày sau.

“Đợi.” Tô Gia keo kiệt phun ra một chữ.

Không để hai người họ chờ lâu lắm, cửa vào duy nhất trong phòng rất nhanh bị kéo ra từ bên ngoài, hai con chó mực hùng hổ đi vào, Trần Thiên Hà theo sau.

Hai tay buông hai bên người, Trần Thiên Hà cười sang sảng: “Hoan nghênh quang lâm hàn xá.”

“Lối hoan nghênh khách của Trần đại thiếu quả nhiên nhiệt tình lại độc đáo.” Tùy ý dựa vào đầu giường, Tô Bạch thoạt nhìn không có nửa điểm tự giác của một người bị bắt cóc.

Dáng vẻ trấn định tự nhiên này khiến Trần Thiên Hà bật cười, hắn hẹp mắt lại, liếc nhìn Trần Dư sắc mặt băng hàn: “Xem ra ngươi khí sắc không tệ, có phải ở trên giường được Tống Sở Vân làm thích lắm phải không, ha ha, ngươi với mẹ ngươi trời sinh một loại đều là thứ ham bị thao, đừng tưởng rằng hầu hạ Tống Sở Vân thoải mái ngươi liền cho mình có tư cách là một con người.”

“Không được động chạm mẹ ta!”

“Vẫn y như cũ, mắng hai câu liền bắt chước chó sủa, ngươi sao lại học hư rồi?” Cười lạnh một tiếng, Trần Thiên Hà vòng qua phía Trần Dư.

Trần Dư tức giận trừng tên cầm thú cách mình càng lúc càng gần, thân thể không tự chủ được cứng đờ.

“Trần đại thiếu đúng là mất mặt, chỉ biết bắt nạt người dễ bắt nạt, ta rất thích Tiểu Ngư, nếu ngươi chọc cậu ấy khóc lên, ta sẽ nổi giận đấy.” Ngữ khí tràn đầy khinh miệt.

Còn vài bước nữa là tới trước mặt Trần Dư, Trần Thiên Hà lại dừng chân, nghiêng người nhìn Tô Gia ngồi ở đầu bên kia giường.

“Trần Dư tuy trẻ trung tươi ngon nhưng chung quy vẫn còn non một chút, giờ ta đã hiểu tại sao Đường tổng lại cưng chiều bảo bối ngươi như vậy, Tô tiên sinh quả là càng nhìn càng có phong vị a.”

“Ta biết mình rất có mị lực, không cần Trần đại thiếu nhắc nhở.” Tô Bạch lơ đãng liếc nhìn cánh cửa sắt rộng mở.

“Ha ha, Tô tiên sinh cứ việc mạnh miệng cho lòng thoải mái, đợi lát nữa Thiên Hà nhất định hảo hảo chiêu đãi Tô tiên sinh, chỉ không biết tới chừng đó Tô tiên sinh có còn ung dung tự tại như lúc này, hay là khóc lóc cầu xin tha thứ.” Hạ lưu vươn lưỡi liếm liếm môi, Trần Thiên Hà lại vòng qua giường đi về phía Tô Bạch.

“Trần Thiên Hà, nếu ngươi dám động tới Tô Mặc ngươi nhất định phải hối hận, Đường Kiêu sẽ không tha cho ngươi!”

Trần Thiên Hà trừng mắt nhìn Trần Dư: “Rảnh rỗi lo chuyện người khác, không bằng tự lo cho mình đi, để ta xem ngươi bị người khác chơi nát rồi gia hỏa Tống Sở Vân kia có còn muốn ngươi nữa không!”

“Trần Thiên Hà, so với ức hiếp Trần Dư, ta cảm thấy ngươi nên tự lo cho mình mới phải.” Ngồi mãi ê mông, Tô Bạch khẽ nhích người một chút.

“Ha ha, Đường Kiêu bảo bối ngươi như vậy, có ngươi trong tay ta hắn còn dám manh động lỗ mãng sao?”

“Sai rồi.”

“Tô Mặc, đừng làm ra vẻ với ta.” Trần Thiên Hà nhíu mày.

Tô Gia nhẹ nhàng cười nói: “Nào dám, ta chỉ là muốn nhắc nhở Trần đại thiếu, thật ra ngươi bắt cóc ta là lựa chọn đúng đắn, ngoài lợi dụng ta uy hiếp Đường Kiêu, kỳ thực Trần đại thiếu còn có thể lấy ta đi uy hiếp vài người khác.”

Trần Thiên Hà hẹp mắt lại: “Tô tiên sinh có ý gì?”

Ngoài cửa sắt rộng mở tiến vào một hắc y nhân, là một trong hai kẻ trước đó “mời” Tô Bạch và Trần Dư ở quán cà phê, người nọ vừa vào trong liền thuận tiện đóng cửa lại.

Trần Thiên Hà chỉ quay đầu liếc mắt một cái, thấy là người của mình cũng không chú ý nữa.

“Gần đây còn có một người tên là Trần Uyên mỗi ngày đều tặng hoa cho ta, kể ra cũng thật trùng hợp, hắn cùng họ với Trần đại thiếu, không biết Trần đại thiếu có nghe qua người này chưa, Trần đại thiếu nếu kẹt tiền có thể lấy ta uy hiếp hắn thử xem, không chừng hắn thực sự thích ta thích đến phát điên, có lẽ sẽ chịu bỏ ra vài trăm triệu đem chuộc người.”

Trần Uyên? Trần Thiên Hà sao có thể chưa nghe qua cái tên này, ngay ngày thứ hai Trần Uyên tới Hong Kong hắn cũng đã tự mình đến cửa thăm hỏi hy vọng được hợp tác với đối phương, kết quả ngay cả mặt mũi đối phương cũng không nhìn thấy.

Trần Thiên Hà thần sắc có điểm khó coi, cơ mặt bắt đầu đông cứng.

“A, đúng rồi!” Tô Gia làm ra vẻ sực nhớ, “Ngươi còn có thể đi tìm Diệp Tử Ngọ, tiểu tử đó nói hắn là hình cảnh quốc tế, hình như chức vị cũng không thấp, hắn và ta có chút giao tình, nếu ngươi lấy ta uy hiếp Diệp tử, sau này Trần đại thiếu đi buôn lậu quốc tế khẳng định có thể được hình cảnh chiếu cố.”

“Ha ha, Tô tiên sinh quả là giao thiệp rộng, mị lực lớn.” Cười đến gượng gạo.

Đắc tội một Đường Kiêu ít nhất có thể đổi lấy địa vị hắn ở Trần gia được củng cố, huống hồ Đường Kiêu chỉ là người làm ăn, ở Hong Kong lại không có bao nhiêu thế lực, hắn cũng không sợ đối phương làm gì được hắn.

Nhưng nếu quả thực đúng như Tô Mặc nói còn có một Trần Uyên của Tô gia và một hình cảnh Diệp Tử Ngọ, đừng nói là củng cố địa vị hắn ở Trần gia, Trần Thiên Hà tin chắc hắn sống không đến sáng mai, cho dù bây giờ thả Tô Mặc……

Trần Thiên Hà hít một hơi, ngực bắt đầu ê ẩm phát đau, cho dù hắn có thả Tô Mặc mấy tên điên đó cũng nhất định không bỏ qua cho hắn.

“Trần đại thiếu không tin? Cứ gọi điện thoại thử sẽ rõ, nếu không biết số điện thoại ta có thể nói cho ngươi.” Tô Gia thập phần nhiệt tình kiến nghị.

Mẹ kiếp! Lúc trước đám hỗn đản kia điều tra Tô Mặc kiểu gì vậy? Nào là giáo sư đại học bình thường, nào là tính cách yếu đuối dễ bắt nạt, nào là bị một cậu ấm chơi chán nhảy xuống biển tự sát?

Nam nhân trước mắt này mồm miệng lợi hại, hoàn toàn không có đặc điểm nào trùng khớp với tư liệu điều tra.

“Không cần.” Trần Thiên Hà lồng ngực phập phồng lên xuống, hắn đăm đăm nhìn Tô Bạch trấn định tự nhiên, cười lạnh, “Tới giờ vẫn chưa ai biết ta bắt cóc ngươi.”

“Cho nên?” Tô Gia nhướn mày.

“Dù ta có giết ngươi, cũng sẽ không ai biết là ta làm.”

“Nói rất đúng, giống như bây giờ ta giết ngươi, cũng sẽ không ai biết là ta làm.” Một tia cười nhạt treo bên khóe miệng, ưu nhã cực điểm.

Bất giác đánh hơi được nguy hiểm, Trần Thiên Hà nhíu mày quát lớn: “Ngươi có ý gì?”

“Có ý gì? Ngươi sẽ biết nhanh thôi.”

“Păng – păng –” Tiếp đó là tiếng hai người nặng nề ngã xuống đất.

Trần Thiên Hà cũng không quay đầu tức tốc xông đến Tô Bạch, vào thời khắc cấp bách có thể quyết định ra động tác gì quả thật rất đáng khen, bất quá người Trần Thiên Hà nhào tới không phải cừu non có thể mặc hắn làm thịt, mà vừa vặn là đối tượng bắt cóc khó nhằn nhất.

“Pặc!” Tiếng súng giảm thanh trầm đục vang lên, một viên đạn chuẩn xác không sai một ly bắn trúng xương đầu gối Trần Thiên Hà.

“A –” Tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc huyết cũng theo đó vang lên.

Bàn tay Trần Thiên Hà còn chưa chạm tới vạt áo của Tô Bạch, trên mặt đã nghênh đón một cú đá hung hăng của Tô Gia, xương sống mũi phát ra tiếng gãy giòn giã, nhất thời máu chảy như suối, chật vật lại buồn cười.

Tô Gia mỉm cười nhìn Trần Dư trợn mắt há mồm: “Tiểu Ngư cậu xem, có giống suối phun không?”

Suối không phải phun nước mà là phun máu a, Trần Dư vẫn chưa qua giai đoạn hoảng hốt sừng sờ, nghe Tô Bạch hỏi chỉ ngơ ngác gật đầu, sau đó thấy Trần Thiên Hà giãy dụa từ trong áo móc súng ra, còn chưa cầm vững lại bị hắc y nhân bắn hai phát liên tục ngay tay, đôi tay của Trần Thiên Hà triệt để bị phế.

Hắc y nhân nổ súng kia bước chân trầm ổn đi qua, tùy tay kéo xuống lớp mặt nạ mô phỏng và tóc giả đội trên đầu, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng thuần Âu, mái tóc vàng óng đẹp rực rỡ như hoàng kim dưới ánh đèn.

Simon đeo găng tay trước khi mở còng tay cho Tô Bạch, Tô Gia có một thói quen kỳ quái, không thích người khác nổ súng xong không rửa tay đã muốn chạm tới y.

Sau đó Simon lại giúp Trần Dư mở còng.

“Cám ơn.” Đối phương diện vô biểu tình khiến Trần Dư có một loại cảm giác áp bách đánh thẳng vào đáy lòng, hắn cuống cuồng bỏ chạy đến bên cạnh Tô Bạch.

“Simon, ngươi dọa Tiểu Ngư của ta rồi kìa.” Xoa xoa cổ tay có chút tê, Tô Gia trêu ghẹo.

“Xin lỗi lão sư.” Nghiêm trang nhận lỗi, khom lưng cúi đầu.

“Lão sư đùa với ngươi thôi.” Quên đi quên đi, tiểu tử Simon này trong não không có nửa tế bào hài hước.

“Cám ơn lão sư!”

Trần Dư đứng một bên triệt để 囧, Tô Mặc thật có khí thế, người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này cũng nghe lời y.

Tô Bạch tùy ý ngồi bên giường, xòe tay hướng Simon, Simon lập tức dâng lên một điếu thuốc, bật lửa hầu hạ.

Trần Thiên Hà từng hơi từng hơi thở hồng hộc, giống như một con cá thối chờ lên thớt không ngừng giãy dụa dưới đất, hai phát súng này tuy không lấy mạng hắn, nhưng cũng đủ hại hắn đau đến chết đi sống lại.

“Ai, xem trí nhớ tệ lậu của ta này, kỳ thực vừa rồi ta còn kể sót một người, nếu ngươi muốn dùng ta uy hiếp, Simon.D cũng có thể làm việc cho ngươi.” Phà ra một làn khói, nam nhân đạm mạc nhìn Trần Thiên Hà thống khổ vùng vẫy.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Simon.D, sát thủ tầm cỡ quốc tế thế nào lại nghe lệnh một giảng viên đại học bình thường? Không, người này căn bản không phải giáo sư gì đó.

“Ta đặc biệt thích nhìn kẻ khác chết không nhắm mắt, ta là ai ư? Vấn đề này ngươi có thể đi hỏi Diêm vương.” Nở nụ cười tàn nhẫn, Tô Bạch tao nhã xua khói thuốc.

Tô Gia không có thói quen tốt dong dài với một kẻ sắp chết, y quay đầu nhìn Trần Dư vẫn một mực trừng Trần Thiên Hà: “Tiểu Ngư, nói đi, cậu muốn xử trí hắn thế nào?”

“Ngươi không thể giết ta –” Ở biên giới tử vong Trần Thiên Hà dữ tợn nhìn Trần Dư, điên cuồng rống, “Trần Dư, ta là anh của ngươi, ngươi không thể để hắn giết ta!”

“Anh của ta?” Như thể nghe được một câu chuyện hài cực kỳ buồn cười, Trần Dư nhịn không được phá lên cười, tức giận đến hắn muốn cười thật lớn.

Có kẻ làm anh nào đi cường bạo em mình không? Có kẻ làm anh nào dâng em mình lên giường người khác không?

“Trần Thiên Hà, ta không có thứ anh như ngươi.”

Tô Gia nháy mắt với Simon, đồ đệ của y liền đưa súng giảm thanh cho Trần Dư.

Trần Dư nhận súng, chậm rãi nhắm họng súng ngay đầu Trần Thiên Hà đang vật vã dưới đất: “Ngươi cũng có ngày này, hạng khốn nạn như ngươi nên chết sớm mới phải.”

Trần Thiên Hà như chó điên rú lên: “Trần Dư ngươi là đồ cẩu tạp chủng, đồ điếm thối –”

“Pặc –” Lại một tiếng súng trầm đục, mật thất nhất thời yên tĩnh.

“Ta nói rồi, phàm chuyện gì cũng có lần đầu tiên.” Tô Bạch nắm tay Trần Dư kéo cò súng, y thật sự chịu không nổi tiếng gào ầm ĩ chết tiệt của Trần Thiên Hà.

“Ta đã giết hắn, ta đã giết Trần Thiên Hà……” Bàn tay cầm súng của Trần Dư hơi run, Simon mắt sắc một phen đoạt lại khẩu súng đó, sơ ý lạc đạn thì không hay.

“Tốt lắm, đừng nhìn nữa.” Vươn tay bịt mắt Trần Dư, Tô Bạch kéo hắn xoay người không nhìn tới Trần Thiên Hà chết không nhắm mắt, Trần Dư chỉ là bởi vì lần đầu tiên giết người có chút tâm lý chướng ngại thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.

Tô Gia mang Trần Dư rời thạch thất, nơi này là biệt thự ngoại ô của Trần Thiên Hà, người của hắn canh giữ bên ngoài đã sớm bị Simon giải quyết, đống rác bừa bộn dọc ngang này Simon sẽ xử lý.

“Uống chút rượu, cậu sẽ dễ chịu hơn.” Tô Bạch tìm được hai cái ly, khui một chai rượu.

Phòng khách cũng nằm la liệt hai ba hắc y nhân, Trần Dư kinh hồn chưa hết sợ rúc vào một góc sô pha, mắt không dám ngó tới hắc y nhân, chỉ gắt gao cố định trên người Tô Bạch, Tô Bạch đi đâu hắn liền nhìn đến đó.

Tùy ý ngồi xuống, Tô Gia đưa một ly rượu cho Trần Dư, chính mình cũng cầm một ly nhấp một ngụm, hoàn toàn không để thi thể bốn phía vào trong mắt. Vẻ thản nhiên của Tô Bạch cực cuốn hút Trần Dư, hắn sau khi uống vài hớp rượu cũng dần bình tĩnh trở lại, tay không còn run như vừa rồi.

Simon trầm mặc bước ra, diện vô biểu tình lôi đi đống thi thể trong phòng khách.

“Em thật vô dụng.” So với Simon và Tô Bạch trấn định từ đầu tới cuối, Trần Dư cảm thấy mình quả là vô dụng hết chỗ nói.

“Đừng phủ định bản thân như thế, nếu lần đầu tiên nổ súng giết người mà vẫn có thể lãnh tĩnh đến kỳ quặc thì không phải người bình thường.” Nghĩ như vậy, Tô Gia đột nhiên phát hiện bản thân y cùng những kẻ bên cạnh y cư nhiên không ai bình thường, tất cả đều là một đám phần tử cực đoan nguy hiểm.

“Tô Mặc, anh…… trước kia từng giết người?” Ngoài uống rượu giải tỏa khẩn trương, còn một cách khác là nói chuyện phân tán tinh lực, Trần Dư hiện tại trong đầu hỗn loạn một mảnh.

Tô Gia hút một hơi thuốc, lại uống một hớp rượu, liếc mắt nhìn Simon lôi đi thi thể cuối cùng, mới nhìn tới thanh niên ngồi bên cạnh: “Phải, bất quá tôi không thích giết người.”

Trần Dư cật lực gật đầu, không ai thích giết người cả.

“Máu quá bẩn.” Kẻ đáng để y tự mình động thủ cũng không nhiều, Tô Gia bổ sung một câu, “Tiểu Ngư Nhi, về nhà nhớ rửa tay.”

Trần Dư lại cật lực gật đầu, trải qua nhiều vụ việc thế này, Tô Bạch hiện tại chính là thần tượng của hắn.

“Tô Mặc, vậy giờ chúng ta làm gì đây?” Vị Simon tiên sinh kia giết ngần ấy người, hơn nữa Trần Thiên Hà cũng đã chết.

“Thấy khá hơn chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi.” Thành thật trả lời.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Tô Bạch từ sô pha đứng dậy.

Trần Dư sửng sốt, ngập ngừng nói: “Thế nơi này……”

“Chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chúng ta buổi chiều cùng đi xem Mission Impossible 4 của Tom Cruise, giờ chúng ta đi ăn tối, sau đó cậu đến nhà tôi trò chuyện, bởi vì quá muộn nên ở lại nhà tôi qua đêm.”

Về phần nơi này, Simon sẽ xử lý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương