Hong Kong, sân bay.

Một hàng hắc y nhân quần áo chỉnh tề lục tục từ lối dành cho khách VIP bước đều ra ngoài, nam nhân đi chính giữa hàng trên tay đeo một đôi găng tay trắng, giữa một đám hắc y nhân có vẻ đặc biệt nổi bật.

Hàng người khí thế cường hãn không cần lên tiếng cũng có người tự động tránh ra nhường đường, tư thái kiêu ngạo khiến không ít du khách đến Hong Kong lầm tưởng đây là đại minh tinh nào đó đang quay phim, lôi máy ảnh ra nhắm đám hắc y nhân “tách” một tiếng chụp lại, vài gã cao to lực lưỡng trong đó liền sấn tới xua đuổi quan chúng hiếu kỳ.

“Thấy cái cậu đeo găng tay trắng đó không? Đẹp trai ghê, chắc là diễn viên mới của TVB nhỉ?” Một bà khách đến Hong Kong du lịch kiễng chân truy tìm bóng dáng nam nhân găng tay trắng.

Một du khách trẻ tuổi ăn mặc bụi đời đứng bên cạnh đẩy đẩy cặp kính gọng đen trên mũi, chỉ vào một người khác nói: “Gã găng tay trắng nhìn bệnh hoạn sao ấy, cháu cảm thấy người mặc áo màu be bên kia đẹp hơn.”

Bà dì nhìn theo hướng ngón tay thanh niên tóc đen chỉ, chỉ kịp thấy một thân ảnh màu be chui vào chiếc xe hơi đen bóng dài ngoằng, căn bản không thấy rõ mặt mũi người đó.

“Đi mất rồi, không thấy.” Bà dì phiền muộn thở dài.

“Cháu có chụp lại này.” Người trẻ tuổi cầm lên chiếc máy ảnh SLR (*) treo trước ngực mình, nhiệt tình cho bà dì nọ xem tấm ảnh anh ta vừa mới chụp được, ngoài hắc y nhân đeo găng tay trắng còn có người đàn ông mặc áo màu be kia.

“Hai người tướng mạo đều rất chuẩn a.” Bà khách ngẩng đầu nhìn người thanh niên ngồi cùng máy bay đến Hương Cảng, tấm tắc khen, “Chàng trai trẻ, cậu cũng không kém gì họ, nếu đi đóng phim nhất định sẽ nổi tiếng.”

“Cám ơn dì.”

Thu lại máy ảnh, tạm biệt bà khách nhiệt tình, giữa một mảnh đêm tối phồn hoa người trẻ tuổi đứng bên đường đón một chiếc taxi đến một khách sạn gần sân bay, tới quầy lễ tân nhận chìa khóa gian phòng đã sớm đặt trước, lên thang máy, vào phòng.

Người trẻ tuổi cởi áo khoác, máy ảnh kết nối với di động, mở thao tác gửi tập tin, nhìn hai giây xác nhận quá trình truyền tải được tiến hành bình thường, mới đứng lên đi đến quầy bar rót cho mình một ly whisky, gỡ cặp kính gọng đen trên sống mũi xuống, xoay người mang theo ly rượu vào phòng tắm.

Thọc tay vào túi quần móc ra một gói nhỏ thoạt nhìn như để chứa sữa rửa mặt, mở bao bì trút dịch thể màu trắng dạng sữa vào lòng bàn tay đánh đều tạo bọt rồi xát lên mặt, bọt trắng nhanh chóng bị nhuộm thành màu nâu nhạt, hắn vặn vòi nước rửa sạch bọt sữa trên mặt.

Giũ giũ nước đọng trên tay, người trẻ tuổi mở mắt cấp tốc dùng bụng ngón tay lấy đi kính sát tròng đen trên đồng tử, lộ ra một đôi mắt xanh thẳm như nước biển.

Tùy tay túm bộ tóc giả màu đen trên đầu ném vào thùng rác, thanh niên trong gương đã hoàn toàn lột xác từ một nam tử gốc Á bình thường biến thành một người da trắng dung mạo xuất sắc, tóc vàng mắt lam.

Nghiêng ly một hơi uống hết phân nửa rượu, nam nhân tùy tiện gãi gãi đầu kéo mành buồng tắm, trong bồn tắm thả một cái túi đen, hắn xách túi đặt lên bồn rửa mặt, kéo khóa lấy ra một bộ âu phục mới tinh, quần áo nguyên bản trên người bị cởi ra nhét vào thùng rác, hắn thay đồ mới.

Đối diện gương nhìn trái nhìn phải, nam nhân mang một đôi găng tay nylon tiện lợi lấy ra một tuýp thuốc nhuộm, pha thuốc xong nhanh nhẹn phết lên tóc, mái tóc vàng óng lập tức bị nhuộm thành màu bạch kim.

Cuối cùng đeo một cặp kính gọng vàng không có độ, nam nhân nhét hết toàn bộ vật phẩm vào thùng rác.

Xách túi rác đen sì bước nhanh ra khỏi buồng tắm, nam nhân rút thẻ nhớ từ trong máy ảnh ra bẻ thành hai nửa, kiểm tra điện thoại xong đem túi rác dồn vào ba lô du lịch hắn mang ngay từ đầu, cả người lẫn ba lô cấp tốc lao ra cửa.

[Thời gian: Hai mươi giờ hai mươi ba phút mười bảy giây.]

……

[Thời gian: Hai mươi giờ hai mươi bốn phút mười lăm giây.]

Cửa phòng bị đột phá từ bên ngoài, một đội cảnh sát trong tay cầm súng lục vọt vào gian phòng trống không người.

“Chết tiệt, lại để hắn chạy!” Harvey hung hăng mắng một câu, tự dẫn đầu một mình xông vào buồng tắm, cuối cùng cầm một ly thủy tinh bên trong còn phân nửa rượu chạy ra, nói với một nam tử trẻ tuổi mới đi vào, “Diệp tổ trưởng, có lẽ hắn vừa rời khỏi không lâu!”

Diệp Tử Ngọ xoay người liền chạy ra khỏi phòng, Harvey thở dài, nhìn ly rượu trong tay lắc đầu, hạ lệnh xuống tổ đội: “Lục soát một hồi, xem tên khốn đó có để lại thứ gì hữu dụng hay không.”

“Harvey, trong tay anh không phải đã cầm ly rượu hắn uống qua rồi sao, trên đó chắc có thể lấy vân tay.” Một tiểu cảnh viên thu súng.

Harvey ném cho tiểu cảnh viên một ánh mắt “cậu thật ngu ngốc”.

“Rookie, đối tượng chúng ta phải bắt là Simon.D tiếng tăm lừng lẫy, cậu nghĩ hắn sẽ ngốc nỗi để lại vân tay của mình trên ly rượu?!” Harvey quay đầu bỏ chiếc ly kia xuống, hùng hùng hổ hổ nói, “Không đúng, cho dù biết dấu vân tay thì cũng có ích gì, vẫn không bắt được Simon.”

“Bất quá lần này Simon.D sao lại chạy tới Hong Kong, cư nhiên còn đến cùng một ngày với Trần Uyên?”

……

……

[Thời gian: Hai mươi giờ hai mươi phút, tiệc rượu]

“Không cần khách sáo, tôi chỉ là không quen nhìn lũ bại hoại kia ra vẻ đạo mạo.” Tô Gia xoay người đối diện Trần Dư, lo lắng nói, “Những gì tên khốn đó nói ban nãy cậu cứ coi như chó sủa, đừng để trong lòng.”

“Cám ơn.” Đây là lần đầu có người thay mình ra mặt, Trần Dư không khỏi có chút câu nệ vì khẩn trương.

“Tô Mặc.” Tô Gia ung dung vươn tay, lại lộ ra một nụ cười thân thiện.

“Tôi, tôi là Trần Dư.” Lòng bàn tay dùng sức xát xát lên áo mới cuống quýt đưa qua.

“Có muốn ra ngoài đổi không khí không?”

Tô Bạch thuận thế nắm tay Trần Dư, tuy là hỏi nhưng căn bản không cho đối phương cơ hội để cự tuyệt, trước mặt công chúng kéo Trần Dư ngang nhiên rời khỏi đại sảnh.

“Thấy mấy người vừa rồi không, bọn chúng ngoài miệng lưỡi ra đến rắm cũng không dám đánh một cái, chỉ cần cậu biểu hiện đủ cường thế, bọn chúng liền là một vài thể khí khó ngửi, ngoài gây buồn nôn ra không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho cậu.” Tô Gia vừa đi vừa nói với Trần Dư ở bên cạnh.

Hai người rất nhanh tới hoa viên trên sân thượng lộ thiên, không khí se lạnh buổi tối khiến người tinh thần phấn chấn, Tô Bạch buông tay Trần Dư hít một hơi thật sâu.

“Nơi này thoải mái hơn nhiều.” Trần Dư bất giác học theo Tô Bạch hít sâu, ngực cũng không còn uất nghẹn như trước, khóe miệng hắn liền cong lên.

Tô Gia mỉm cười, vẫy tay gọi phục vụ ở một bên: “Hai ly champagne.”

Trần Dư một mực nhìn Tô Bạch, cho dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng hắn nảy sinh hảo cảm rất lớn với nam nhân đã thay hắn ra mặt này, thậm chí còn cường liệt sùng bái.

“Tô ca, anh thật lợi hại, ý em là…… chẳng hạn vừa rồi, ngoại trừ lui ra sau em căn bản không biết ứng phó thế nào, không giống như anh, anh thật sự quá lợi hại! Mấy câu anh nói, thật sự quá lợi hại!” Hưng phấn quá độ đâm ra nói năng lộn xộn.

“Gọi tôi là Tô Mặc thôi.” Từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, Tô Gia rút một điếu, “Hút không?”

“Em không biết hút.”

“Học.” Tô Gia đưa điếu thuốc cho Trần Dư, “Trên đời này chỉ cần cậu hạ quyết tâm, hơn nữa quyết tâm đủ lớn, thì không có gì không học được. Giống như khí thế ban nãy của tôi, những lời tôi nói, cậu cũng sẽ làm được.”

Châm một điếu thuốc nhẹ nhàng hút một hơi, Tô Bạch phun ra một vòng khói, khói trắng lan đi trong bóng tối, rất nhanh biến mất sạch sẽ, không lưu lại nửa tia vết tích.

Xoay người tựa lưng vào lan can, y nhìn Trần Dư châm thuốc, Trần Dư bắt chước động tác của y hút một hơi, sau đó bị sặc đến chảy cả nước mắt, bọn họ nhìn nhau, sau đó cười rộ lên.

“Hút hơi đầu phải chậm một chút.”

“Hơi dễ sặc, bất quá…… Cảm giác rất kỳ quái, lần đầu tiên em cảm thấy hút thuốc cũng không đến nỗi khó tiếp thu như vậy.” Có điểm yêu thích cảm giác phà ra khói khi hút thuốc, Trần Dư lập tức hút hơi thứ hai, hắn học rất nhanh, tiếp thu cũng rất nhanh, giờ không còn bị sặc khói ho khan nữa.

“Tô Mặc, ban nãy anh đã làm thế nào? Ý em là…… anh đánh nam nhân đó.” Trần Dư mô phỏng động tác tát tay, màn kịch của Tô Bạch và Đường Kiêu diễn ra quá mức hung mãnh, hắn muốn không chú ý cũng khó, trên thực tế ngay từ ánh nhìn đầu tiên lúc Tô Bạch tát Đường Kiêu hắn cũng đã bị vẻ cường thế của nam nhân này hấp dẫn.

Sau đó khi gã đàn ông ghê tởm kia tới trêu chọc hắn, trong lòng hắn đã muốn học theo Tô Bạch tát cho gã một bạt tai, nhưng trên thực tế hắn căn bản không dám.

“Em không dám làm như vậy.” Trần Dư thập phần chán nản.

Hắn chỉ là một đứa con riêng không quyền không thế, bị kẻ gọi là thân nhân tặng cho người khác làm sủng vật. Đánh người ư? Quên đi, giống như gã ghê tởm kia nói, hắn căn bản không có đường để lựa chọn, hắn trốn không thoát nơi này.

“Làm sủng vật cho kẻ khác, hoặc là bắt kẻ khác làm sủng vật; bị kẻ khác giẫm đạp dưới chân, hoặc là nhấc chân giẫm đạp lên kẻ khác.” Tô Gia đem chỗ thuốc còn lại nhét vào túi áo Trần Dư, vỗ vỗ vai đối phương, “Lựa chọn khác nhau, con đường về sau cũng sẽ không giống nhau.”

“Chó bị đánh còn biết sủa một tiếng, nếu người bị hiếp đáp mà vẫn cúi đầu không hé răng, cậu còn trông mong kẻ khác xem cậu là người xem sao? Trong mắt họ cậu không bằng một con chó.”

“Trần Dư, cậu có cảm thấy mình thống khổ không?” Tô Gia hỏi.

“Em chỉ là một đứa con ngoài giá thú……”

“Tôi cũng là con riêng, nhưng đây không phải cái cớ.” Tô Bạch chỉ xuống dưới lầu, “Những người bên dưới có người không nhà để về, có người không được ăn cơm, còn có người mặc quần áo rách rưới. Mỗi người đều có nỗi khổ nhiều như nhau, nếu cậu thật sự thống khổ thì phải liều mạng tìm cách thoát khỏi tình cảnh quẫn bách này, một người nếu ngay cả ý tưởng thay đổi hiện trạng cũng không có, vậy cả đời hắn cũng không nhà để về, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị người khi dễ.”

“Sẽ không ai cảm thông.” Tô Gia cúi đầu nhìn đồng hồ, cuối cùng để lại một nụ cười, “Cậu tự suy nghĩ cho kỹ, chúng ta sẽ còn gặp mặt.”

Bỏ lại một mình Trần Dư, Tô Bạch trở về đại sảnh, một nam nhân tóc bạch kim đeo kính gọng vàng đi tới chính diện, lúc hai người đi ngang qua nhau ly rượu trong tay Tô Gia không cẩn thận bị va đổ, rượu văng vào áo của nam nhân tóc bạch kim.

“Có ba chữ ta không bao giờ nói với người khác ngươi biết là gì không?” Tô Gia mở miệng.

“Thật xin lỗi.” Trong đôi mắt xanh bên dưới cặp kính lóe lên một tia sáng.

—–

(*) Máy ảnh SLR: Single-lens reflex camera, máy ảnh phản xạ ống kính đơn, như chiếc Olympus OM-2 dưới đây (nhìn đẹp và chuyên nghiệp quá >_<)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương