Trong 《Tiếng vọng nơi góc biển》, nam chính Kha Nguyên Vũ mặc dù chỉ là một thị dân thông thường, thế nhưng từ lúc đột ngột bị cuốn vào sự kiện tranh quyền của Hồng Nghĩa xã đoàn hắn không chỉ không cam chịu sợ hãi, để mặc thủ hạ của Cừu Phục đến hiếp bức mình mà còn chủ động đứng lên bảo vệ bản thân.

Kha Nguyên Vũ vừa thông minh vừa có vận khí, hắn liên lạc với con trai của Đại đương gia, thuyết phục đối phương cùng mình thống nhất mặt trận đối phó Cừu Phục. Con trai của Đại đương gia cũng chính là nam 3 A Thần, hắn và Cừu Phục từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tự nhiên không tin Cừu Phục sẽ muốn hại mình, bất quá mọi việc lần lượt xảy ra lại khiến hắn không thể không hoài nghi Cừu Phục.

Dưới tình huống như vậy, Cừu Phục hiển nhiên liền dàn dựng một mà khổ nhục kế, thắng được sự tín nhiệm của A Thần và Đại đương gia.

Vì vậy, màn diễn hôm nay là cảnh tượng Kha Nguyên Vũ kiến nghị A Thần bày ra một cuộc cờ ép Cừu Phục lộ ra cái đuôi của mình, nhưng bọn họ lại không ngờ rằng gian tế Cừu Phục an bày trong nội bộ đã sớm báo cho y chuyện đó, y cũng chuẩn bị tương kế tựu kế, ly gián Kha Nguyên Vũ và A Thần.

Trong nhà xưởng bỏ hoang cũ nát u ám, bốn phía đều là vách tường đen xám, phế phẩm bị vứt đầy đất, trong không khí tràn đầy vị mốc do đã lâu không được thông gió. Có vài giọt nước mưa từ trên trần rịn xuống, đập vào mặt đất vang lên tiếng tí tách, đánh vỡ sự tịch mịch gần như ngưng đọng của không gian.

Trong gian nhà xưởng bỏ hoang này, cho dù là ai cũng không ngờ được, ‘Chó điên’ Cừu Phục ở bên ngoài hoành hành ngang ngược lại đang nằm phục trên mặt đất thở dốc phì phò, cả người y đều là vết thương, máu tươi không ngừng đổ ra, khiến y gần như trở thành huyết nhân.

Hình tượng thô bạo của Cừu Phục quá thâm nhập lòng người, thế nhưng dáng dấp bị thương thê thảm này của y bất ngờ cũng mang theo một cảm giác bạo lực mỹ học kỳ lại nào đó. Mấy tên lưu manh đang không ngừng dùng côn sắt gõ vào tường, cảnh cáo Cừu Phục mau nói ra sự thật, thế nhưng Cừu Phục vẫn trầm mặc cúi đầu, không ngừng thở dốc.

Mái tóc của Sở Ngôn từ sớm đã được nhân viên trang điểm thiết kế tốt, lúc này có máu nhiễm ở trên, khô thành từng túm, còn có một ít dính trên mặt. Gò má có vài chỗ bầm dập, cánh tay đại khái đã bị gãy mất, dùng một tư thế vô cùng quỷ dị mà vặn vẹo, bất quá y vẫn chỉ đứng yên đó thở dốc, không hề kêu đau tiếng nào, trái lại còn dùng đôi mắt đen như mực của mình chặt chẽ nhìn thẳng đám lưu manh trước mặt.

Mấy tên côn đồ này tự nhiên không phải đối thủ của Cừu Phục, thân thủ Cừu Phục rất tốt, ờ Hồng Nghĩa xã đoàn cũng xếp số một số hai, hơn nữa đấu pháp của y vẫn luôn rất liều mạng, người bình thường không ai muốn đánh nhau cùng y. Bất quá hôm nay khi Cừu Phục chạy moto đến trường đua dã ngoại lại bị vài tên lưu manh đánh lén từ phía sau, giáng cả thanh côn sắt vào ót của y.

Đợi đến khi Cừu Phục tỉnh lại, cả người sớm bị trói lên ghế, lúc này đám lưu manh kia liền dùng đủ thủ đoạn dụ dỗ hành hạ, muốn y khai ra tung tích của cây trâm vàng, bất quá Cừu Phục thủy chung đều không để ý đến bọn họ.

Nếu đem chuyện Nhị đương gia của Hồng Nghĩa xã bị một đám tép riu đánh đập nói ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến người ta cười rớt răng, bất quá sự thực lúc này chính là như vậy. Thủ hạ của Cừu Phục sẽ rất nhanh tìm đến được nơi này, đám lưu manh tép riu kia sớm muộn gì cũng chết, bất quá bọn họ lại giống như không chút sợ hãi tiếp tục đánh đập Cừu Phục, dù sao chuyện này cũng hoàn toàn là do con trai của Đại đương gia chỉ điểm.

Mà cảnh tượng khiến Sở Ngôn vẫn luôn NG chính là khi Cừu Phục lần nữa bị đánh vào gáy, rơi vào cơn hôn mê tối tăm.

Mặc dù nói đây là khổ nhục kế, bất quá Cừu Phục cũng không ngờ A Thần cư nhiên thực sự ngoan tâm đánh mình mạnh tay như vậy. Sau tình tiết này, Cừu Phục bị thương phi thường nặng, nằm trên giường suốt ba tháng trời mới xuống tới, cũng thành công khiến cho A Thần thực sự tín nhiệm, đồng thời bước vào bẫy rập mà Cừu Phục giăng sẵn, từ đó mất mạng.

Màn diễn này đối với việc thể hiện nhân vật Cừu Phục là vô cùng trọng yếu, là tạo hình thê thảm nhất của y trong suốt cả bộ phim, Nhị đương gia cao cao tại thượng lại bị một đám tép riu hành hung, xem thế nào cũng là uất nghẹn, cho dù là ‘Chó điên’ cũng không thể ngăn cản thế cục như vậy, cho nên ngay lúc bị đánh đến gần chết, Cừu Phục lại nở nụ cười.

Khi Cừu Phục sắp chết rốt cục sẽ có tâm tình thế nào? Kịch bản chỉ viết sơ lược y sẽ nở nụ cười, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, bất quá lại không miêu tả tâm tình cụ thể. Kịch bản AI càng không cần đề cập, căn bản chỉ có một nụ cười sắp chết vô cùng thê thảm.

Tại màn diễn này, Sở Ngôn bắt đầu NG.

Đầu tiên Sở Ngôn biểu diễn ‘người sắp chết, có ác cũng hóa thiện’, cho dù Cừu Phục có điên cuồng tàn bạo thế nào đi nữa, khi đối mặt với cái chết y đều sẽ quay về nguồn cội nhân tính, tỷ như suy nghĩ những việc cả đời này chưa từng làm, hối hận một chút tội nghiệt mình đã từng phạm phải.

Đạo diễn Tưởng đối với lý giải này của y cũng không dị nghị gì, thế nhưng sau khi quay xong hiệu quả lại vô cùng quái dị.

Mãi về sau, khi đã NG tận bảy lần, Tưởng Hoành Chính liền tạm dừng cảnh quay này, bắt đầu gọi Sở Ngôn ra bàn bạc nên quay như thế nào. Sau một hồi thương lượng, Tương Hoành Chính đột nhiên hỏi: “Sở Ngôn, tôi đột nhiên nhớ tới, cậu trước giờ dường như chưa diễn qua vai sáng sủa chính diện nào.”

Lời này vừa dứt, Sở Ngôn cũng hơi ngơ ngác, sau đó vuốt cằm nói: “Hình như là như vậy.”

Chử Thần là nhân vật chính diện, thế nhưng tuyệt đối không tính hào sảng chính trực, Tần Mộ bản thân đã là tội phạm lừa đảo, Ti Tích càng căn bản không phải người tốt, về phần Phượng Tu… càng là không có một đồng tiền quan hệ cùng sáng sủa tích cực. Tính theo cách này, Sở Ngôn quả thật chưa từng diễn vai chính thiện lương dương quang theo đúng ý nghĩa truyền thống.

Tưởng Hoành Chính cũng là vô cùng kinh ngạc: “Cậu năm nay mới mười chín tuổi, không ngờ chưa từng diễn qua vai trẻ trung non nớt nào, thực sự quá kỳ quái. Tôi đại khái đã hiểu được lý do, nếu không tôi gọi Liễu Mộng có không ít kinh nghiệm diễn nữ chính ngốc bạch ngọt đến thị phạm cho cậu một chút?”

Lần này chưa đợi Liễu Mộng mở miệng, Tần Bác Dung đã nở nụ cười: “Đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, đạo diễn Tưởng còn nhớ rõ vậy sao?”

Tưởng Hoành Chính lập tức cười cười: “Sao lại không nhớ chứ, lúc đó cậu cũng nhận đủ loại vai, phần lớn đều là nam thần trong nóng ngoài lạnh.”

Liễu Mộng khẽ hừ một tiếng, mỉm cười nói: “Lúc còn trẻ ai chưa từng diễn qua vài bộ phim ‘Cô bé Lọ Lem yêu thầm Vương tử’ chứ? Đây là chuyện rất bình thường, đạo diễn Tưởng đừng trêu chọc bọn tôi.” Dừng một chút, Liễu Mộng nhìn về phía Sở Ngôn: “Bất quá Tiểu Ngôn ngược lại cũng là hiếm thấy, cư nhiên chưa từng diễn qua phim thần tượng.”

Bốn người lại trò chuyện một hồi, Liễu Mộng thực sự bắt đầu giảng diễn cho Sở Ngôn.

Trên thực tế, diễn xuất của Liễu Mộng so với Sở Ngôn thì kém hơn, chuyện này chính cô cũng thừa nhận, mỗi khi cùng Sở Ngôn đối diễn cô đều có loại cảm giác mình bị đối phương mang theo nhập vai. Cho dù tình huống như vậy sẽ khiến biểu hiện của cô càng thêm xuất sắc, thế nhưng cũng đồng thời tôn lên lối diễn tinh tế của Sở Ngôn.

Bất quá, trên thế giới này thật sự có diễn viên chưa từng diễn qua phim thần tượng ngốc bạch ngọt, thậm chí ngay cả vai có tính cách tương tự cũng chưa từng diễn qua.

Đời này không cần nói tiếp, ngay cả đời trước Sở Ngôn cũng chưa từng diễn qua vai đơn thuần thơ ngây nào. Y từ lúc ra mắt cho đến khi đạt giải Ảnh đế, y từng diễn qua tiểu nhân gian trá ác độc, từng diễn qua đại hiệp trung can nghĩa đảm, cũng diễn qua Đế vương thiếu niên quyền thế nghiêng trời, nhưng thủy chung cũng không có nhân vật nào là ngốc bạch ngọt.

Tuy rằng không diễn qua cũng không có nghĩa không thể diễn tốt, thế nhưng Sở Ngôn quả thực có chút khó thể nắm bắt loại tâm lý này. Sau khi Liễu Mộng giảng giải một hồi Sở Ngôn mới đại khái hiểu chút ít, đồng thời cũng hiểu được vì sao bản thân mãi vẫn không diễn được ——

Đó là vì tâm tư của y chưa từng đơn thuần như vậy.

Đời trước y là cô nhi, trước khi tiến vào giới giải trí thì lăn lộn ngoài xã hội đã rất không dễ dàng, mà sau khi gia nhập giới giải trí càng là không có bối cảnh gì, lúc nào cũng phải chú ý bị người ta ám toán. Đời này vừa mới trọng sinh đã bị ném cho một cuộc hôn nhân không thể giải thích được, vẫn cùng người đàn ông thế lực ngập trời kia đấu trí so dũng, không thể buông lỏng cảnh giác.

Đợi hiểu được chỗ mấu chốt, khi lần nữa khởi quay, tuy rằng Sở Ngôn vẫn bị NG như cũ nhưng Tưởng Hoành Chính đã có thể thấy được sự tiến bộ của cậu. Đây là lần đầu NG, kế tiếp còn có lần thứ hai, bất quá đợi đến lần thứ ba, Tưởng Hoành Chính chăm chú nhìn vào màn ảnh giả lập, nín thở, bàn tay xiết chặt.

Chỉ thấy trong nhà xưởng bỏ hoang khắp nơi bẩn loạn, thanh niên tóc đen bị đánh gần chết nằm trên mặt đất, thanh âm hô hấp dần nhỏ đi, gương mặt tuấn mỹ lấm lem bùn đất và mồ hôi còn có vết máu khủng bố ngưng kết thành khối, có vẻ dữ tợn dọa người.

Gò má của y áp xuống mặt đất, dính lên không ít bụi bẩn.

Lúc này, Cừu Phục cũng bất quá chỉ là một nhân loại bình thường, thế nhưng bộ dạng thê thảm xinh đẹp kia lại phảng phất giống như thiên sứ bị ác quỷ xâm thực, cho dù đã đến giới hạn vẫn cố chấp thủ lấy ánh sáng trong tận đáy lòng, y dùng sự bạo lực và hung tàn thể hiện một loại mỹ học, quấn lấy ánh mắt của tất cả mọi người.

Giờ khắc này, ngay cả Cừu Phục cũng bắt đầu ý thức mơ hồ, chỉ thấy y chậm rãi nâng mắt lên, ánh nhìn bình tĩnh hướng về phía xa. Tầm mắt của y không có tiêu điểm, chỉ đơn thuần là nhìn, an tĩnh mà nhìn, không chút tiếng động nhìn ngắm, thủy chung không muốn dời mắt đi.

Đến hiện tại, ngay cả Tần Bác Dung cũng cẩn thận nhìn vào màn ảnh giả lập.

Một giây phút ngắn ngủi phảng phất bị kéo dài thành cả thế kỷ, ‘Chó điên’ hung tàn thô bạo chật vật đến còn thấp hèn hơn cả bùn đất, y cố gắng kéo lên khóe môi lộ ra một nụ cười bình thường đơn giản. Nụ cười này so với bất luận diễn xuất nào trước đây của Sở Ngôn thì đều bình thường hơn nhiều lắm, ngay cả khóe miệng cũng gần như không hề nhếch lên, chỉ miễn cưỡng làm ra một động tác tương tự với mỉm cười.

Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng xuống dưới, vừa cười xong, Sở Ngôn đột nhiên đóng sầm mắt lại. Y không nhìn nữa, cũng không làm ra bất luận động tác gì khác, chỉ yên tâm chờ đợi tử vong tiếp cận, không có oán cũng không có hối, chỉ tuân theo quy luật thắng làm vua thua làm giặc, có trách cũng chỉ có thể trách mình đoán sai ý nghĩ của địch thủ.

Nụ cười nỗ lực bày ra này, chợt càng thêm vài phần sáng lạn.

Ngọn đèn sáng loáng chiếu xạ lên gương mặt của thiếu niên, đem hình ảnh ấy lưu giữ vĩnh hằng.

“Cut! Lần thứ mười, qua!”

Qua chín lần NG, màn diễn này rốt cuộc cũng hoàn thành!

Ngay khi Tưởng Hoành Chính hô ‘Cut’, Vu Đồng Đồng đã lập tức lao tới đỡ Sở Ngôn lên, giúp y lau vết bùn đất trên mặt, còn không ngừng giúp y xoa bóp cơ thể. Mấy thanh côn sắt này tuy chỉ là đạo cụ, nhưng vì hiệu quả hình ảnh cũng vẫn có chút phân lượng, tuy rằng đánh vào người sẽ không tạo thành vết thương, thế nhưng nói sao đi nữa cũng sẽ cảm thấy đau.

Vu Đồng Đồng một bên xoa bóp, một bên nhịn không được nhỏ giọng oán hận: “Làm diễn viên thực không dễ mà, chỉ một màn ảnh mà phải bị thương đến như vậy…”

Sáng hôm nay lúc Sở Ngôn đóng phim đã không cẩn thận làm đứt tay, bất quá sau khi bôi chút thuốc mỡ hiện tại đã khôi phục như ban đầu.

Sở Ngôn nghe vậy cũng chỉ cười: “Làm chuyện gì cũng không có dễ dàng, tôi đã là nhẹ nhàng nhất rồi, thế thân võ thuật của tôi so với tôi còn vất vả hơn nhiều. Đợi lát nữa em nói với anh Chu đưa chút canh và thức ăn nóng qua cho đối phương, anh ta đã giúp tôi hoàn thiện những cảnh đánh nhau với hiệu quả tốt như vậy, cũng là vất vả.”

Vu Đồng Đồng lập tức đáp ứng.

Một cảnh quay phải NG chín lần, đối với Sở Ngôn mà nói tuyệt đối là hiếm thấy. Chu Hòa Huy cũng cùng y phân tích hồi lâu, hy vọng có thể từ đó thu hoạch chút kinh nghiệm, dần dần tiến bộ. Mà sau khi trò chuyện xong Sở Ngôn lại hỏi: “Anh Chu, gần đây trong số kịch bản anh nhận giúp em, có cái nào thích hợp không?”

Chu Hòa Huy suy nghĩ một chút, hồi đáp: “Có vai nam chính của một bộ phim cũng rất tốt, tôi nghĩ cậu có thể diễn được. Ngoài ra còn có hai bộ phim mời cậu vào vai nam phụ, hình tượng cũng là thích hợp, có thể suy tính một chút.”

Nào ngờ Chu Hòa Huy vừa nói xong, Sở Ngôn lại hỏi: “Có vai gì tương đối ngốc nghếch không?”

Chu Hòa Huy nhất thời không kịp phản ứng: “… A?”

Sở Ngôn thần sắc nhiêm trang, trịnh trọng nói: “Em nghĩ, em hẳn là nên tìm một vai trái ngược để đột phá bản thân.”

Ba ngày sau, ngay khi Sở Ngôn đọc xong kịch bản Chu Hòa Huy gửi cho mình, y không biết ban đầu vì cái gì mình phải đào ra cái hố như vậy, còn vui vẻ nhảy vào. Bộ phim này hai tuần sau sẽ mở máy, thời gian hoàn toàn đuổi kịp, bởi vì sau khi tiến vào đoàn phim 《Tiếng vọng nơi góc biển》 được một tháng, Sở Ngôn rốt cục cũng quay xong cảnh cuối cùng của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương