Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
-
Chương 68
Trong viện thừa một ngoại nhân, mỗi ngày của Ninh Vân Tấn vẫn là cứ như thường lệ trôi qua.
Từ sau ngày ấy, gần như hắn đều trốn ở trong phủ rất ít xuất môn, vì cứu Tả Sư Hoành quả thật có lẽ mất một chút khí lực. Đoạn thời gian này mặc dù được người trong nhà liên tục ép điều dưỡng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ vẫn là trắng bệch, hoàn toàn không như trước kia bộ dáng trong vắt lộ hồng kia.
Ninh Vân Tấn biết nếu muốn khiến thân thể nhanh chóng tốt lên, chỉ có nắm chặt thời gian luyện công. Bắt đầu từ năm trước hắn đã gặp phải bình cảnh, vẫn luôn kẹt ở tầng thứ hai đỉnh không hề có động tĩnh gì. Bất quá hoàn hảo hắn có kinh nghiệm đời trước, cho nên cũng không sốt ruột, đằng đẵng thời gian một năm cũng chỉ là làm nội lực từng bước tích lũy.
Lúc này không thể so với lần trước, chưa đầy mười hai tuổi có thể chạm đến tầng thứ hai đỉnh, cho nên hắn biết mình rất có hy vọng có thể đột phá đến tầng thứ ba.
Xét thấy tại giai đoạn dưỡng khí phải bảo trì thân đồng tử, Ninh Vân Tấn chính là khá giữ mình trong sạch, hắn không đợi kịp muốn biết công pháp vô danh thần kỳ đang luyện này khi đến giai đoạn dưỡng khí sẽ có chỗ đặc biệt gì.
Ngày bảy tháng chín, đầu sáng sớm Ninh phủ đã náo nhiệt, chờ sau khi ba vị nam đinh Ninh gia đi làm công vụ, bọn hạ nhân liền bắt đầu chuẩn bị xe ngựa, người các viện cũng kiểm kê lễ vật của viện mình, gộp ở trong một chiếc xe.
Hôm nay là ngày nhi tử Ninh Xảo Hân tròn một tuổi, thân là người nương gia tự nhiên phải toàn viên xuất động đi đến uống rượu. Bên nữ quyến trước là do Ninh Vân Tấn chiếu cố đưa đến phủ Lộc vương, ba vị khác thì đến nha môn trước giờ Mão, lại chạy tới là được.
Ninh lão thái thái và Mục Đồng Nhi ngồi một chiếc xe ngựa, Bội Hoa thì dẫn theo Ninh Vân Tường một chiếc xe, ở sau nge ngựa các nàng còn có ba tráng đinh áp một chiếc xe đầy lễ vật, Ninh Vân Tấn thì cưỡi ngựa, kèm ở bên cạnh xe của lão thái thái.
Giữa Lộc vương phủ và Ninh phủ có chút khoảng cách, cơ hồ xuyên qua non nửa nội thành, sáng sớm đoàn người đã xuất phát, bất quá xe ngựa thật sự đi rất chậm, mới được nửa lộ trình, thái dương đã dâng lên.
Lão thái thái ở trong xe ngựa chán đến nản, đẩy mành ra nhìn tôn nhi bên ngoài, “Tiểu nhị, thái dương bên ngoài lớn lắm, nếu không ngươi vào trong xe này đi!”
Ninh Vân Tấn nghiêng thân cười nói với lão thái thái, “Biết lão thái thái thương tôn nhi, nhưng tôn nhi là đại nhân, không tốt cùng tẩu tử cùng xe đâu, nếu để ca ca biết, không chừng đi đánh ta đó!”
“Hắn dám!” Lão thái thái dựng mày lên, có chút lo lắng mà nhìn Ninh Vân Tấn. Sắc mặt của hắn tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, khóe mắt có màu xanh mờ mờ, cánh môi cũng lộ ra chút sắc thâm, nhìn qua so với ngày thường còn nghiêm trọng hơn.
Bà lo lắng nói, “Vậy ngươi nên cẩn thận một chút, nếu không thoải mái, để cho Tần Minh đi thuê chiếc xe. Sớm biết hôm nay sẽ nóng như thế, để cho ngươi cũng ngồi xe!”
“Lão thái thái ngài cứ yên tâm đi! Tôn nhi sẽ không cậy mạnh, nếu bị bệnh, ngài lại đau lòng rồi.” Ninh Vân Tấn cười cười, nhìn thấy lão thái thái bỏ hạ mành, liền đưa tay sờ sờ hai má.
Xem ra bôi phấn rất đều, giả vờ để lộ công khai hôm nay hẳn là khá thành công. Lão thái thái khoảng cách gần như thế cũng không thể nhìn ra manh mối, trong chốc lát khả năng lộ ra tính nhỏ nhiều nha!
Nếu không thừa dịp cơ hội tốt này khiến nhóm dòng họ quyền quý cả triều nhìn xem mình bộ dáng tiều tụy, ngày sau một đám tìm tới cửa, mình có còn sống hay không?! Nói giỡn, hắn cũng không muốn làm cuộc sống Lôi Phong.
Mục Đồng Nhi là một tiểu cô nương mặt tròn thành thật hàm hậu, hoặc có lẽ là bởi vì sinh tại gia đình võ tướng, tính cách vô cùng trong sáng phóng khoáng. Nàng hâm mộ mà nhìn hỗ động giữa lão thái thái và Ninh Vân Tấn, nhịn không được xoa xoa bụng của mình, nếu hài tử của mình có thể có được một nửa tướng mạo nhân phẩm của Nhị thúc hắn, cũng đã quá đủ rồi.
Lão thái thái sau khi hạ mành vẻ mặt liền khôi phục nghiêm túc, bà quay đầu nói với Mục Đồng Nhi, “Dù sao cảm thấy Tiểu nhị vẫn là một hài tử, không nghĩ tới chớp mắt cũng đã đến tuổi trưởng thành!”
“Nhị đệ là một người hiểu chuyện, quả quyết sẽ không nỡ khiến cho lão thái thái ngài lo lắng đâu!” Lời nói chắc chắn này của lão thái thái nói xong, cũng may Mục Đồng Nhi là người điển hình bề ngoài không khớp với tâm, ngược là một người người có tâm tinh tế. Hơn nữa Ninh Vân Tấn sớm cùng nàng nhắc nhở qua, lão thái thái là một người mặt lạnh tâm nóng, cho nên cũng không sợ bà, hiểu lão nhân gia đây là vì buột miệng vừa rồi quanh co giải thích đó!
Nàng cười khanh khách nói, “Nhị đệ ngày thường không phải dạng nghiêm chỉnh, tôn tức cũng thường xuyên cảm thấy hắn còn dường như chưa lớn, đúng là khiến người yêu thương.”
“Đó là Tiểu nhị thân thiết với chúng ta thôi, tiểu tử này tinh quái, không phải được hắn xem trọng thì kiêu ngạo ngay.” Lão thái thái cầm lấy tay nàng vỗ vỗ, “Ta thấy ngươi chính là một người tốt, làm một nữ nhân đứng đầu, tâm phải khoan hồng độ lượng, tính toán chi li lên không được mặt bàn. Đừng cả ngày giống như người kia làm một chút thiêu thân, nhìn xem một hài tử tốt đẹp bị nàng nuôi thành bộ dáng thế nào, còn so ra kém một di nương.”
Mục Đồng Nhi nghĩ đến tiểu đệ bị bà bà nuôi đến béo ụt ịt bốc đồng, nhịn không được co rút khóe miệng. Bất quá cho dù Bội Hoa không phải bà bà đúng quy cách của mình, nàng cũng không nên nói trưởng bối không được, vội vàng chuyển đề tài.
Đến Lộc vương phủ, Ninh Vân Tấn đem lễ thiền (danh mục quà tặng) giao cho người gác cổng, cũng không lâu lắm Tông Chính Nhược Kỳ đã tự mình xuất môn nghênh đón.
Nhược Kỳ vừa thấy bộ dáng Ninh Vân Tấn đã chấn động, “Đây chính là đại thương nguyên khí?”
Ninh Vân Tấn cùng hắn là anh em kết nghĩa, mấy năm gần đây quan hệ vô cùng thân thiết, cười khổ nói, “Dù sao cũng là cố ngoại tổ phụ…”
“Hồ đồ.” Nhược Kỳ nhỏ giọng mắng, “Dùng đến tận sức thế sao, Tả Sư gia lẽ nào sẽ nhớ kỹ ngươi tốt?! Cứu sống người đó là công đức.” Hắn nhắc tới vài câu nhìn thấy Ninh Vân Tấn biểu tình bất đắc dĩ, lại cảm thấy không có ý nghĩa.
Kéo tay Ninh Vân Tấn, Nhược Kỳ giận dữ nói, “Thôi, không nói, tỷ tỷ ngươi sáng sớm đã ngóng trông các ngươi đến đó! Nhìn cái dạng này của ngươi, chỉ sợ lại khổ sở.”
Tại thời gian này Ninh Xảo Hân rất bận rộn, bất quá người nương gia đến cuối cùng vẫn có thể bớt thời gian gặp mặt. Nàng đầu tiên là dàn xếp tốt cho lão thái thái các nàng, nói nói mấy câu, đã tìm cớ xem Ninh Vân Tấn.
Từ khi tuổi nhiều lên, Ninh Vân Tấn đã không tiện lại tùy tiện xuất nhập nội viện, cho dù là thân cận như tỷ tỷ cũng phải tỵ hiềm, hai tỷ đệ đã lâu không hảo hảo nhìn mặt một lần.
Ninh Xảo Hân vừa nhìn thấy hắn, mắt đã ươn ướt, “Đệ đệ gầy.”
“Tỷ tỷ nở nang một chút, nhìn càng tỏ ra xinh đẹp nha.” Ninh Vân Tấn lấy chiếc khăn đưa cho nàng, “Nhìn thấy tỷ phu đối xử tốt với ngươi, đệ đệ an tâm.”
“Sau khi sinh hài tư thì không gầy nổi nữa, tỷ phu ngươi là một người tốt, cũng đừng lại cùng hắn giận dỗi.” Ninh Xảo Hân lấy khăn chấm chấm nước mắt, nín khóc mà cười nói, “Mấy năm trước tỷ tỷ vẫn luôn không sinh sản, Vương phi cho người thêm phòng hắn đều từ chối, Cúc Hương là sau khi có Tử Thuần tỷ tỷ làm chủ ra mặt, ngươi cũng đừng giận hắn.”
Ninh Vân Tấn đau lòng mà nhìn nàng, muốn đem trượng phu của mình phân ra, nữ nhân nào không khổ sở. Bất quá mệnh nữ nhân của niên đại hiện tại này, cho dù lão thái thái là quận chúa cao quý, tại thời điểm con nối dòng Ninh gia không sung túc cũng phải chủ động đặt a hoàn trong phòng gia gia, chớ nói chi là tỷ tỷ trèo cao gả đến Vương phủ.
Nhưng hiểu là một chuyện, năm nay thời điểm năm mới thấy Cúc Hương thay đổi trang phục, hắn vẫn là thiếu chút nữa muốn cho tỷ phu một cục gạch. Cũng có lẽ là lúc ấy sắc mặt của hắn quá khó coi, Ninh Xảo Hân sau khi về vương phủ ngược lại vẫn luôn viết thư khuyên giải an ủi hắn.
Nhược Kỳ khi là Thế tử còn đỡ một chút, chờ khi có thể danh chính ngôn thuận kế thừa vương vị lại nạp hai trắc phi, loại chuyện này sớm hay muộn đều phải có tâm lý chuẩn bị. Tỷ phu bây giờ có thể đứng vững áp lực, chỉ lấy người tỷ tỷ làm chủ an bài, hơn nữa kiên trì khiến tỷ tỷ sinh ra Trưởng tử, đúng là có thành ý đầy đủ.
“Thôi, tỷ tỷ cảm thấy tốt thì được.” Ninh Vân Tấn bất đắc dĩ mà nói, “Trò chơi xếp gỗ trong lễ thiền là đệ đệ cho người làm, tuy rằng không đáng tiền gì, lại chơi rất hay! Tỷ tỷ tỷ phu có thể dựa theo bản thuyết minh, hảo hảo cân nhắc một phen lại dạy cho Tử Thuần.”
Nói xong hắn lại mở hà bao trên thắt lưng, một phen nhét ở trong tay Ninh Xảo Hân, “Đây là không ghi chép trong lễ thiền, xâu tay trầm hương là cho tỷ tỷ, ngọc xanh hình cá sánh đôi là cho ngoại sanh chơi đùa, còn có một ngàn hai ngân phiếu tỷ tỷ cũng cất kỹ, thiếu cái gì thì mua, cũng đừng câu thúc.”
“Điều này sao được.” Ninh Xảo Hân thật sự cầm phỏng tay, ngày thường đệ đệ đưa đến sản phẩm của Văn Hương cư đã giá trị không ít tiền, bây giờ còn lén lút cho mình đồ vật. Phải biết rằng Hoàng hậu sinh sản cũng bất quá là thưởng ngàn hai bạc trắng, đệ đệ cũng quá hào phóng!
Ninh Vân Tấn đỉnh đạc mà cười nói, “Tỷ tỷ còn không biết đệ đệ sao, không thiếu nhất chính là tiền. Ta cũng chỉ có ngươi một người tỷ tỷ, nếu không phải lo lắng người khác sẽ nghĩ nhiều, trên mặt tỷ phu cũng ngượng ngùng, thật sự là hận không thể đem thứ tốt đều cho ngươi đó, mấy thứ này ngươi chỉ cần lo cầm là được!”
Rốt cuộc hắn là ngoại nam, cũng không tiện cùng Ninh Xảo Hân lén lút nói chuyện quá lâu, liền chủ động yêu cầu đi xem ngoại sanh.
Tông Chính Tử Thuần làm yến trảo chu cực kỳ náo nhiệt, văn võ cả triều đến mặt bàn sôi nổi chúc mừng.
Sau yếu mục đích của Ninh Vân Tấn cũng đạt tới, ai cũng biết nhi tử Ninh gia vì cứu cố ngoại tổ phụ bị thương nguyên khí, cực kỳ suy yếu, người nguyên bản rục rịch có chút ý kiến liền cũng đánh mất chủ ý, há mồm ngậm miệng cũng chỉ nói tiểu từ này là một người hiếu thuận.
Đối thoại giữa Ninh Vân Tấn và Ninh Xảo Hân tuy rằng bí mật, nhưng mà không cách vài ngày lại sẽ biến thành mật chiết đặt ở trên ngự án Văn Chân. Tuy rằng vẫn chưa có thể sắp xếp rõ ràng tâm tình của mình, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng đến một phần chú ý của Văn Chân với Ninh Vân Tấn, thậm chí để người đem chiết tử một mình về hắn bỏ một hộp.
“Tiểu tử này ngược lại cẩn thận. Mặc dù là một người tính tình tham tài, nhưng lại không keo kiệt, bỏ được ở trên người người nhà, là một người trọng tình trọng nghĩa!”
Văn Chân đối với thủ pháp xử lý của Ninh Vân Tấn quả thật vô cùng thưởng thức, tiểu tử kia mặc dù hay làm náo động nhưng biết điểm đến mà dừng, tuy rằng thích cùng người tranh cường đấu thằng rồi lại sẽ không khinh xuất, đúng mực nắm chắc vừa vặn hòa hợp, vừa khiến người có thể biết tài nghệ bản lĩnh của hắn, cũng sẽ không khiến người cảm thấy chán ghét, thật sự không giống một hài tử.
Cứ như lần tặng lễ cho Lộc vương phủ này, hắn đã xử lý cực diệu!
Thế nhân đều biết Ninh Vân Tấn có tiền, biết kiếm tiền, nhưng mà hắn dù sao cũng là Thứ tử Ninh gia, trên còn có phụ huynh ở, nếu hắn đưa lễ lướt qua bọn họ, trên mặt các trưởng bối cũng không dễ nhìn.
Nhưng mà hắn thân là thân đệ đệ của Ninh Xảo Hân, lại là một đương sự không thiếu tiền, đưa thiếu lễ, trên dưới Lộc vương phủ tự nhiên sẽ có suy nghĩ, lén lút cho Ninh Xảo Hân ngược lại thể diện cho cả người hai nhà.
Tiểu tử này mới chỉ qua mười hai tuổi mà thôi, đã đem đạo lý đối nhân xử thế mà rất nhiều người cả đời cũng đoán không ra chơi rất thuần thục, thật sự là rất hiếm có! Văn Chân ở trong cung tán thưởng, lại không biết Ninh Vân Tấn là bởi vì đời trước cưới vợ quá muộn, bị bức học được kỹ năng chuẩn bị lễ tặng này.
Cũng không biết có phải hay không tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Văn Chân càng thu thập tin tức về Ninh Vân Tấn, càng cảm thấy tiểu tử này không đơn giản, thông minh, có khả năng, nói ngọt, biết kiếm tiền, có thể dỗ người, diện mạo kia còn càng lâu càng đậm nồng, giống như tụ tập linh khí trong thiên địa, xinh đẹp đến không giống phàm nhân, thật sự khiến người muốn chán ghét cũng khó.
Vừa mới bắt đầu Văn Chân còn có thể chịu đựng một tháng triệu kiến Ninh Vân Tấn một lần, tiếp đã biến thành một tuần, mười ngày, năm ngày…Chờ đến ngày mười tháng mười một, sau khi yết bảng Thi Hương, vị thủ khoa cao trung năm nay niên kỷ nhỏ nhất trong các vị lập tức bỗng nhiên nổi tiếng đi vào tầm mắt mọi người.
Nhìn thấy nhóm thanh nhiên tài giỏi đến từ các nơi bái thiếp sôi nổi đưa vào Ninh phủ, Văn Chân có chút ngồi không yên!
Từ sau ngày ấy, gần như hắn đều trốn ở trong phủ rất ít xuất môn, vì cứu Tả Sư Hoành quả thật có lẽ mất một chút khí lực. Đoạn thời gian này mặc dù được người trong nhà liên tục ép điều dưỡng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ vẫn là trắng bệch, hoàn toàn không như trước kia bộ dáng trong vắt lộ hồng kia.
Ninh Vân Tấn biết nếu muốn khiến thân thể nhanh chóng tốt lên, chỉ có nắm chặt thời gian luyện công. Bắt đầu từ năm trước hắn đã gặp phải bình cảnh, vẫn luôn kẹt ở tầng thứ hai đỉnh không hề có động tĩnh gì. Bất quá hoàn hảo hắn có kinh nghiệm đời trước, cho nên cũng không sốt ruột, đằng đẵng thời gian một năm cũng chỉ là làm nội lực từng bước tích lũy.
Lúc này không thể so với lần trước, chưa đầy mười hai tuổi có thể chạm đến tầng thứ hai đỉnh, cho nên hắn biết mình rất có hy vọng có thể đột phá đến tầng thứ ba.
Xét thấy tại giai đoạn dưỡng khí phải bảo trì thân đồng tử, Ninh Vân Tấn chính là khá giữ mình trong sạch, hắn không đợi kịp muốn biết công pháp vô danh thần kỳ đang luyện này khi đến giai đoạn dưỡng khí sẽ có chỗ đặc biệt gì.
Ngày bảy tháng chín, đầu sáng sớm Ninh phủ đã náo nhiệt, chờ sau khi ba vị nam đinh Ninh gia đi làm công vụ, bọn hạ nhân liền bắt đầu chuẩn bị xe ngựa, người các viện cũng kiểm kê lễ vật của viện mình, gộp ở trong một chiếc xe.
Hôm nay là ngày nhi tử Ninh Xảo Hân tròn một tuổi, thân là người nương gia tự nhiên phải toàn viên xuất động đi đến uống rượu. Bên nữ quyến trước là do Ninh Vân Tấn chiếu cố đưa đến phủ Lộc vương, ba vị khác thì đến nha môn trước giờ Mão, lại chạy tới là được.
Ninh lão thái thái và Mục Đồng Nhi ngồi một chiếc xe ngựa, Bội Hoa thì dẫn theo Ninh Vân Tường một chiếc xe, ở sau nge ngựa các nàng còn có ba tráng đinh áp một chiếc xe đầy lễ vật, Ninh Vân Tấn thì cưỡi ngựa, kèm ở bên cạnh xe của lão thái thái.
Giữa Lộc vương phủ và Ninh phủ có chút khoảng cách, cơ hồ xuyên qua non nửa nội thành, sáng sớm đoàn người đã xuất phát, bất quá xe ngựa thật sự đi rất chậm, mới được nửa lộ trình, thái dương đã dâng lên.
Lão thái thái ở trong xe ngựa chán đến nản, đẩy mành ra nhìn tôn nhi bên ngoài, “Tiểu nhị, thái dương bên ngoài lớn lắm, nếu không ngươi vào trong xe này đi!”
Ninh Vân Tấn nghiêng thân cười nói với lão thái thái, “Biết lão thái thái thương tôn nhi, nhưng tôn nhi là đại nhân, không tốt cùng tẩu tử cùng xe đâu, nếu để ca ca biết, không chừng đi đánh ta đó!”
“Hắn dám!” Lão thái thái dựng mày lên, có chút lo lắng mà nhìn Ninh Vân Tấn. Sắc mặt của hắn tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, khóe mắt có màu xanh mờ mờ, cánh môi cũng lộ ra chút sắc thâm, nhìn qua so với ngày thường còn nghiêm trọng hơn.
Bà lo lắng nói, “Vậy ngươi nên cẩn thận một chút, nếu không thoải mái, để cho Tần Minh đi thuê chiếc xe. Sớm biết hôm nay sẽ nóng như thế, để cho ngươi cũng ngồi xe!”
“Lão thái thái ngài cứ yên tâm đi! Tôn nhi sẽ không cậy mạnh, nếu bị bệnh, ngài lại đau lòng rồi.” Ninh Vân Tấn cười cười, nhìn thấy lão thái thái bỏ hạ mành, liền đưa tay sờ sờ hai má.
Xem ra bôi phấn rất đều, giả vờ để lộ công khai hôm nay hẳn là khá thành công. Lão thái thái khoảng cách gần như thế cũng không thể nhìn ra manh mối, trong chốc lát khả năng lộ ra tính nhỏ nhiều nha!
Nếu không thừa dịp cơ hội tốt này khiến nhóm dòng họ quyền quý cả triều nhìn xem mình bộ dáng tiều tụy, ngày sau một đám tìm tới cửa, mình có còn sống hay không?! Nói giỡn, hắn cũng không muốn làm cuộc sống Lôi Phong.
Mục Đồng Nhi là một tiểu cô nương mặt tròn thành thật hàm hậu, hoặc có lẽ là bởi vì sinh tại gia đình võ tướng, tính cách vô cùng trong sáng phóng khoáng. Nàng hâm mộ mà nhìn hỗ động giữa lão thái thái và Ninh Vân Tấn, nhịn không được xoa xoa bụng của mình, nếu hài tử của mình có thể có được một nửa tướng mạo nhân phẩm của Nhị thúc hắn, cũng đã quá đủ rồi.
Lão thái thái sau khi hạ mành vẻ mặt liền khôi phục nghiêm túc, bà quay đầu nói với Mục Đồng Nhi, “Dù sao cảm thấy Tiểu nhị vẫn là một hài tử, không nghĩ tới chớp mắt cũng đã đến tuổi trưởng thành!”
“Nhị đệ là một người hiểu chuyện, quả quyết sẽ không nỡ khiến cho lão thái thái ngài lo lắng đâu!” Lời nói chắc chắn này của lão thái thái nói xong, cũng may Mục Đồng Nhi là người điển hình bề ngoài không khớp với tâm, ngược là một người người có tâm tinh tế. Hơn nữa Ninh Vân Tấn sớm cùng nàng nhắc nhở qua, lão thái thái là một người mặt lạnh tâm nóng, cho nên cũng không sợ bà, hiểu lão nhân gia đây là vì buột miệng vừa rồi quanh co giải thích đó!
Nàng cười khanh khách nói, “Nhị đệ ngày thường không phải dạng nghiêm chỉnh, tôn tức cũng thường xuyên cảm thấy hắn còn dường như chưa lớn, đúng là khiến người yêu thương.”
“Đó là Tiểu nhị thân thiết với chúng ta thôi, tiểu tử này tinh quái, không phải được hắn xem trọng thì kiêu ngạo ngay.” Lão thái thái cầm lấy tay nàng vỗ vỗ, “Ta thấy ngươi chính là một người tốt, làm một nữ nhân đứng đầu, tâm phải khoan hồng độ lượng, tính toán chi li lên không được mặt bàn. Đừng cả ngày giống như người kia làm một chút thiêu thân, nhìn xem một hài tử tốt đẹp bị nàng nuôi thành bộ dáng thế nào, còn so ra kém một di nương.”
Mục Đồng Nhi nghĩ đến tiểu đệ bị bà bà nuôi đến béo ụt ịt bốc đồng, nhịn không được co rút khóe miệng. Bất quá cho dù Bội Hoa không phải bà bà đúng quy cách của mình, nàng cũng không nên nói trưởng bối không được, vội vàng chuyển đề tài.
Đến Lộc vương phủ, Ninh Vân Tấn đem lễ thiền (danh mục quà tặng) giao cho người gác cổng, cũng không lâu lắm Tông Chính Nhược Kỳ đã tự mình xuất môn nghênh đón.
Nhược Kỳ vừa thấy bộ dáng Ninh Vân Tấn đã chấn động, “Đây chính là đại thương nguyên khí?”
Ninh Vân Tấn cùng hắn là anh em kết nghĩa, mấy năm gần đây quan hệ vô cùng thân thiết, cười khổ nói, “Dù sao cũng là cố ngoại tổ phụ…”
“Hồ đồ.” Nhược Kỳ nhỏ giọng mắng, “Dùng đến tận sức thế sao, Tả Sư gia lẽ nào sẽ nhớ kỹ ngươi tốt?! Cứu sống người đó là công đức.” Hắn nhắc tới vài câu nhìn thấy Ninh Vân Tấn biểu tình bất đắc dĩ, lại cảm thấy không có ý nghĩa.
Kéo tay Ninh Vân Tấn, Nhược Kỳ giận dữ nói, “Thôi, không nói, tỷ tỷ ngươi sáng sớm đã ngóng trông các ngươi đến đó! Nhìn cái dạng này của ngươi, chỉ sợ lại khổ sở.”
Tại thời gian này Ninh Xảo Hân rất bận rộn, bất quá người nương gia đến cuối cùng vẫn có thể bớt thời gian gặp mặt. Nàng đầu tiên là dàn xếp tốt cho lão thái thái các nàng, nói nói mấy câu, đã tìm cớ xem Ninh Vân Tấn.
Từ khi tuổi nhiều lên, Ninh Vân Tấn đã không tiện lại tùy tiện xuất nhập nội viện, cho dù là thân cận như tỷ tỷ cũng phải tỵ hiềm, hai tỷ đệ đã lâu không hảo hảo nhìn mặt một lần.
Ninh Xảo Hân vừa nhìn thấy hắn, mắt đã ươn ướt, “Đệ đệ gầy.”
“Tỷ tỷ nở nang một chút, nhìn càng tỏ ra xinh đẹp nha.” Ninh Vân Tấn lấy chiếc khăn đưa cho nàng, “Nhìn thấy tỷ phu đối xử tốt với ngươi, đệ đệ an tâm.”
“Sau khi sinh hài tư thì không gầy nổi nữa, tỷ phu ngươi là một người tốt, cũng đừng lại cùng hắn giận dỗi.” Ninh Xảo Hân lấy khăn chấm chấm nước mắt, nín khóc mà cười nói, “Mấy năm trước tỷ tỷ vẫn luôn không sinh sản, Vương phi cho người thêm phòng hắn đều từ chối, Cúc Hương là sau khi có Tử Thuần tỷ tỷ làm chủ ra mặt, ngươi cũng đừng giận hắn.”
Ninh Vân Tấn đau lòng mà nhìn nàng, muốn đem trượng phu của mình phân ra, nữ nhân nào không khổ sở. Bất quá mệnh nữ nhân của niên đại hiện tại này, cho dù lão thái thái là quận chúa cao quý, tại thời điểm con nối dòng Ninh gia không sung túc cũng phải chủ động đặt a hoàn trong phòng gia gia, chớ nói chi là tỷ tỷ trèo cao gả đến Vương phủ.
Nhưng hiểu là một chuyện, năm nay thời điểm năm mới thấy Cúc Hương thay đổi trang phục, hắn vẫn là thiếu chút nữa muốn cho tỷ phu một cục gạch. Cũng có lẽ là lúc ấy sắc mặt của hắn quá khó coi, Ninh Xảo Hân sau khi về vương phủ ngược lại vẫn luôn viết thư khuyên giải an ủi hắn.
Nhược Kỳ khi là Thế tử còn đỡ một chút, chờ khi có thể danh chính ngôn thuận kế thừa vương vị lại nạp hai trắc phi, loại chuyện này sớm hay muộn đều phải có tâm lý chuẩn bị. Tỷ phu bây giờ có thể đứng vững áp lực, chỉ lấy người tỷ tỷ làm chủ an bài, hơn nữa kiên trì khiến tỷ tỷ sinh ra Trưởng tử, đúng là có thành ý đầy đủ.
“Thôi, tỷ tỷ cảm thấy tốt thì được.” Ninh Vân Tấn bất đắc dĩ mà nói, “Trò chơi xếp gỗ trong lễ thiền là đệ đệ cho người làm, tuy rằng không đáng tiền gì, lại chơi rất hay! Tỷ tỷ tỷ phu có thể dựa theo bản thuyết minh, hảo hảo cân nhắc một phen lại dạy cho Tử Thuần.”
Nói xong hắn lại mở hà bao trên thắt lưng, một phen nhét ở trong tay Ninh Xảo Hân, “Đây là không ghi chép trong lễ thiền, xâu tay trầm hương là cho tỷ tỷ, ngọc xanh hình cá sánh đôi là cho ngoại sanh chơi đùa, còn có một ngàn hai ngân phiếu tỷ tỷ cũng cất kỹ, thiếu cái gì thì mua, cũng đừng câu thúc.”
“Điều này sao được.” Ninh Xảo Hân thật sự cầm phỏng tay, ngày thường đệ đệ đưa đến sản phẩm của Văn Hương cư đã giá trị không ít tiền, bây giờ còn lén lút cho mình đồ vật. Phải biết rằng Hoàng hậu sinh sản cũng bất quá là thưởng ngàn hai bạc trắng, đệ đệ cũng quá hào phóng!
Ninh Vân Tấn đỉnh đạc mà cười nói, “Tỷ tỷ còn không biết đệ đệ sao, không thiếu nhất chính là tiền. Ta cũng chỉ có ngươi một người tỷ tỷ, nếu không phải lo lắng người khác sẽ nghĩ nhiều, trên mặt tỷ phu cũng ngượng ngùng, thật sự là hận không thể đem thứ tốt đều cho ngươi đó, mấy thứ này ngươi chỉ cần lo cầm là được!”
Rốt cuộc hắn là ngoại nam, cũng không tiện cùng Ninh Xảo Hân lén lút nói chuyện quá lâu, liền chủ động yêu cầu đi xem ngoại sanh.
Tông Chính Tử Thuần làm yến trảo chu cực kỳ náo nhiệt, văn võ cả triều đến mặt bàn sôi nổi chúc mừng.
Sau yếu mục đích của Ninh Vân Tấn cũng đạt tới, ai cũng biết nhi tử Ninh gia vì cứu cố ngoại tổ phụ bị thương nguyên khí, cực kỳ suy yếu, người nguyên bản rục rịch có chút ý kiến liền cũng đánh mất chủ ý, há mồm ngậm miệng cũng chỉ nói tiểu từ này là một người hiếu thuận.
Đối thoại giữa Ninh Vân Tấn và Ninh Xảo Hân tuy rằng bí mật, nhưng mà không cách vài ngày lại sẽ biến thành mật chiết đặt ở trên ngự án Văn Chân. Tuy rằng vẫn chưa có thể sắp xếp rõ ràng tâm tình của mình, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng đến một phần chú ý của Văn Chân với Ninh Vân Tấn, thậm chí để người đem chiết tử một mình về hắn bỏ một hộp.
“Tiểu tử này ngược lại cẩn thận. Mặc dù là một người tính tình tham tài, nhưng lại không keo kiệt, bỏ được ở trên người người nhà, là một người trọng tình trọng nghĩa!”
Văn Chân đối với thủ pháp xử lý của Ninh Vân Tấn quả thật vô cùng thưởng thức, tiểu tử kia mặc dù hay làm náo động nhưng biết điểm đến mà dừng, tuy rằng thích cùng người tranh cường đấu thằng rồi lại sẽ không khinh xuất, đúng mực nắm chắc vừa vặn hòa hợp, vừa khiến người có thể biết tài nghệ bản lĩnh của hắn, cũng sẽ không khiến người cảm thấy chán ghét, thật sự không giống một hài tử.
Cứ như lần tặng lễ cho Lộc vương phủ này, hắn đã xử lý cực diệu!
Thế nhân đều biết Ninh Vân Tấn có tiền, biết kiếm tiền, nhưng mà hắn dù sao cũng là Thứ tử Ninh gia, trên còn có phụ huynh ở, nếu hắn đưa lễ lướt qua bọn họ, trên mặt các trưởng bối cũng không dễ nhìn.
Nhưng mà hắn thân là thân đệ đệ của Ninh Xảo Hân, lại là một đương sự không thiếu tiền, đưa thiếu lễ, trên dưới Lộc vương phủ tự nhiên sẽ có suy nghĩ, lén lút cho Ninh Xảo Hân ngược lại thể diện cho cả người hai nhà.
Tiểu tử này mới chỉ qua mười hai tuổi mà thôi, đã đem đạo lý đối nhân xử thế mà rất nhiều người cả đời cũng đoán không ra chơi rất thuần thục, thật sự là rất hiếm có! Văn Chân ở trong cung tán thưởng, lại không biết Ninh Vân Tấn là bởi vì đời trước cưới vợ quá muộn, bị bức học được kỹ năng chuẩn bị lễ tặng này.
Cũng không biết có phải hay không tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Văn Chân càng thu thập tin tức về Ninh Vân Tấn, càng cảm thấy tiểu tử này không đơn giản, thông minh, có khả năng, nói ngọt, biết kiếm tiền, có thể dỗ người, diện mạo kia còn càng lâu càng đậm nồng, giống như tụ tập linh khí trong thiên địa, xinh đẹp đến không giống phàm nhân, thật sự khiến người muốn chán ghét cũng khó.
Vừa mới bắt đầu Văn Chân còn có thể chịu đựng một tháng triệu kiến Ninh Vân Tấn một lần, tiếp đã biến thành một tuần, mười ngày, năm ngày…Chờ đến ngày mười tháng mười một, sau khi yết bảng Thi Hương, vị thủ khoa cao trung năm nay niên kỷ nhỏ nhất trong các vị lập tức bỗng nhiên nổi tiếng đi vào tầm mắt mọi người.
Nhìn thấy nhóm thanh nhiên tài giỏi đến từ các nơi bái thiếp sôi nổi đưa vào Ninh phủ, Văn Chân có chút ngồi không yên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook