Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
-
Chương 50
Ninh Vân Đình sau khi về nhà, thì bị kích động mà thẳng đến viện của đệ đệ.
Hắn đầu tiên là tóm lấy Ninh Vân Tấn từ trên xuống dưới nhìn chăm chú, trong miệng thì nói, “Gầy, quả thật gầy không ít, may mắn không bị rám đen, nhìn người tinh thần hơn. Nghe nói ngươi lúc ở Giang Nam còn giết thích khách, cứu Hoàng thượng và Thái tử nhanh nói cho ta nghe một chút đi.”
Ninh Vân Tấn trong lòng kích động nha, cuối cùng là có một người bình thường! Mình rõ ràng là biến thành soái, cố tình đám quân nương tử còn có cha ruột và cha nuôi lại đem mình giống như bị ngược đãi qua, một bộ thái độ muốn giúp mình đại bổ.
Nhìn đại ca thần tình kích động, Ninh Vân Tấn bắt đầu lên mặt mà nói phong cảnh một đường Giang Nam. Tài ăn nói của hắn vốn đã tốt, lại các loại thêm mắm thê muối, đem quang cảnh xuôi nam kia miêu tả đến xa hoa lộng lẫy, sau đó lại đem nguy hiểm vỡ đê, anh minh thần võ khi mình cứu giá, khoa trương đến giống như sách nói một loại ưu việt.
“Tiểu đệ ngươi thật đúng là dũng cảm, khi đó ngươi lẽ nào một chút cũng không sợ sao?” Ninh Vân Tấn vẻ mặt nghĩ mà sợ, “Nếu như là ta, chỉ là nhìn thấy nước ngập qua chỉ sợ là sẽ sợ tới mức hoảng loạn lên, ngươi cư nhiên còn có thể cầm chủy thủ đi giết thích khách. Bất quá ngươi cũng quả thật hơi quá lỗ mãng, nếu vạn nhất không thể giết thích khách, ngược lại mình bị thương thì làm sao mới tốt.”
“Tình huống lúc đó khẩn cấp, ta cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, cũng không thể nhìn Hoàng thượng và Thái tử gặp chuyện không may mà!” Ninh Vân Tấn thần tình kiên định tinh trung báo quốc, lại chọc cho Ninh Vân Đình một trận mê tít, phải biết loại cứu giá này cơ hội lại là rất ít.
Thấy Ninh Vân Đình tuy rằng hâm mộ, không chút nào bộ dáng ghen tị, Ninh Vân Tấn có chút cảm thán, người vẫn là nên biết thỏa mãn mới tốt.
Hắn đối với ca ca này một chút vừa ý nhất chính là điểm người thành thật này, ban đầu mình đã có tước vị trước người thừa kế hắn đây, lần này còn kiếm công cứu giá, nếu là đổi thành người nhiều tâm nhãn chỉ sợ sẽ đối với mình có kiêng kị, rất sợ bị mình thủ nhi đại chi (giành lấy), cũng chỉ có đại ca loại người thành thật này còn sẽ nghĩ tới quan tâm mình khi đó an toàn hay không an toàn.
Chỉ thấy Ninh Vân Đình nhìn phía nam, có chút hâm mộ nói, “Nghe ngươi vừa nói như thế, ta còn thật muốn đi Giang Nam, chỗ đó quả nhiên giống như trong sách nói xinh đẹp giống nhau, ta lớn như thế cũng còn chưa đi qua chỗ xa như thế!”
Ninh Vân Tấn cũng không muốn cổ động hắn hiện tại thì ra ngoài du lịch, người giống đại ca thành thật như thế vẫn là học tập nhiều vài năm là tốt hơn. Hắn vội vàng lục lọi ra lễ vật mình mang về, dỗ nói, “Đại ca ngươi cũng sắp mười lăm, đợi đến thời điểm đó phụ thân chỉ sợ muốn sắp xếp ngươi làm sai dịch, về sau còn nhiều cơ hội quang minh chính đại đi các nơi mà!”
Ninh Vân Đình suy nghĩ cũng đúng, liền bắt đầu thưởng thức đồ tiểu đệ đưa cho mình.
Ninh Vân Tấn mang về chủ yếu là tượng đất, bút lông Hồ Châu, tranh sắt vân vân, đều là đồ chơi nhỏ không đáng giá, bất quá đều có chứa phong tình độc hữu Giang Nam, Ninh Vân Đình hiếu kỳ ngắm nghía, một chút phiền muộn nhỏ trong lòng lập tức ném đến chín tầng mây.
Tất cả mọi người nhận định Ninh Vân Tấn lần này sẽ có đại phúc, nhưng ngoài tưởng tượng của mọi người, trừ bỏ khen thưởng lần này ra, những thứ khác ban cho lại vẫn không nhúc nhích.
Bản thân Ninh Vân Tấn cũng không phải cấp bách, hắn đã nhận được đồ thực tế ích lợi nhất, những thứ khác đều có thể chậm rãi đợi. Nếu Văn Chân cảm thấy một mạng của mình và Thái tử chỉ cần một chút đồ như thế là có thể sắp xếp, chỉ cần hắn không biết xấu hổ, Ninh Vân Tấn cũng không ngại chê cười.
Gần đây trong triều đình thay đổi lớn nhất không gì khác ngoài Giang Nam, sau khi Văn Chân quay về kinh Tổng đốc Chiết Giang đã trực tiếp đổi người, sau đó chính là nhân sự liên tiếp thay đổi.
Ninh Vân Tấn lật công báo của Ninh Kính Hiền nhìn vài lần, nhìn thấy họ Chu kia cư nhiên cuối cùng chỉ là bị cách chức gọt tước mà thôi, hắn không khỏi chậc chậc vài tiếng.
Sau hắn lại hỏi qua Ninh Kính Hiền mới biết được chuyện tình phía sau, nghe nói khi nghị tội cho Chu Thăng nặng nhất chính là không làm tròn trách nhiệm, thiếu đôn đốc kiểm tra vân vân, ngược lại là tham ô bị xem nhẹ, cứ như vậy giới hạn hình phạt liền lớn.
Dù sao lũ lụt lần này ảnh hưởng quá lớn, đối với Chu Thăng Tổng đốc thất trách này phán không nặng đủ để bình dân phẫn, nhưng là do ở sau lưng Chu Thăng còn có một Trưởng công chúa, tất cả mọi người cảm thấy rất đau đầu, vì thế cứ từ khoan đến nghiêm nghĩ hai bộ phương án đưa lên chiết tử để Hoàng thượng tự mình khoanh chọn.
Văn Chân đối với Chu Thăng hận đến nghiến răng, hễ là người có đầu óc sáng suốt, sau khi nghe mình gặp chuyện không may nghe theo an bài của Thị Kỳ Như Hải trước an bài nhân thủ giúp nạn thiên tai, cũng sẽ không khiến thế cục Chiết Giang về sau càng ngày càng chuyển biến xấu, tạo thành nhiều người bán nhi bán nữ như thế.
Càng nghĩ, cuối cùng, hắn khoanh chính là cách chức gọt tước, vĩnh viễn không dùng, tù tội ba năm.
Với tội danh bên ngoài của Chu Thăng, xử phạt này xem như theo nghiêm phán quyết, chẳng khác gì là triệt để kết thúc đường quan của Chu Thăng, huống chi còn phải tiến hành lao động ba năm, cho dù Chu Thăng tự mình hoàn thành, Trưởng công chúa cũng không có biện pháp tuân theo ba năm quả phụ.
Ý chỉ vừa mới định ra, Trưởng công chúa đã không biết từ nơi nào nhận được tin tức này, nàng thẳng đến hoàng cung diện thánh, cuối cùng nàng trải qua ở trước mặt Văn Chân sau khi một hồi đau khổ cầu xin, tù tội ba năm cải thành cho phép nộp lên vạn lượng bạc tương đương.
Sau khi Ninh Vân Tấn biết việc này, có một lần ở trên đường đụng phải Chu Thăng vẻ mặt mệt mỏi, phảng phất thấy được sơn đương đợi làm thịt, hiện giờ người này lại chỉ có danh hiệu Phò mã trên người, chỉ cần bản thân lại tìm đường chết, vậy thật sự có thể chết – nhưng Chu Thăng chỗ nào là người an phận chứ?!
Văn Chân tuy rằng hận không thể đem quan trường Giang Nam từ đầu tới đuôi chải vuốt một lần, nhưng dù sao đó chỉ là giấc mộng mà thôi, hắn không phải người xúc động như thế, nhân sự Giang Nam quan hệ rắc tối phức tạp, rất có thể sau lưng là Thân vương, phía sau là Đại học sĩ, cho dù hắn thân là Hoàng đế cũng không thể tùy ý làm, đem toàn bộ thần tử đắc tội.
Giết một đám, tù một đám, đày một đám, còn có một chút vấn đề không lớn giáng một bậc giữ dùng, vì thế trận địa chấn quan trường Giang Nam oanh oanh liệt liệt vẫn liên tục đến cuối tháng mười mới chấm dứt.
Ninh Vân Tấn sau khi tìm hiểu kết cục của Chu Thăng thì không hề chú ý việc này, trong khoảng thời gian này hắn đang bận rộn kiếm tiền và chuyện Ninh Xảo Hân đại tuyển.
Thời gian đại tuyển năm nay đã sắp định, từ tháng mười hai bắt đầu sơ tuyển, bởi vì trong cung không có Hoàng hậu, việc này thì do Tuệ phi và Nhu phi chủ trì, hiện giờ tất cả gia đình trong kinh muốn tham tuyển đều vội vàng đại sự này.
Trong nhà có người muốn tham gia đại tuyển không khí liền lập tức không giống với lúc trước, tất cả mọi người Ninh gia bắt đầu vây quanh Ninh Xảo Hân chuyển động, chính nàng ấy thì vùi đầu càng không ngừng làm thêu thùa.
Ngày hôm đó Ninh Vân Tấn bồi xong lão thái thái, thì đi tìm Ninh Xảo Hân, hắn biết chỉ có thời gian mình đi tìm nàng, đại tỷ mới có thể nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhưng nếu chậm trễ quá lâu, tỷ tỷ lại sẽ thức đêm đêm tiến bộ bù trở về, Ninh Vân Tấn biết buổi tối thêu đồ hao tổn mắt nhất, tự nhiên cũng luyến tiếc tỷ tỷ quá hao tâm tổn sức, chỉ có thể khống chế tốt thời gian.
Sau khi thỉnh an, hắn đến gần quan sát chất vải trên tay Ninh Xảo Hân.
Đó là áo choàng màu xanh ngọc, dùng đường viền ngân tuyến, vạt áo choàng và trên tay áo dùng tuyến cùng màu thêu hoa hồng lên, hoa hồng cành lá xum xuê, sau đó dùng hạt châu nhỏ lớn bằng hạt gạo đem hoa đồng đều tô lại một lần, nhìn vừa đơn giản lại xa hoa.
Ninh Vân Tấn thích nhất loại y phục bị Ninh Vân Đình gọi là bảnh chọe, ánh mắt đầu tiên nhìn đã thích, trong lòng cân nhắc nên hay không cũng đi làm một bộ để mặc.
Màu sắc chất vải này vừa nhìn đúng là cho nam nhân mặc, nghĩ đến tỷ tỷ xinh đẹp ôn nhu của mình đã phải lập gia đình, Ninh Vân Tấn ghen mà kéo y phục kia trêu ghẹo nói, “Yo, về sau ta cũng không phải là bảo duy nhất của tỷ tỷ, còn chưa có qua cửa mà đã bắt đầu làm y phục cho tỷ phu tương lai!”
Ninh Xảo Hân một tiểu thư khuê các nào chịu được vui đùa này, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ bừng.
Cúc Hương một bên bịt cái miệng nhỏ cười ha ha không ngừng, vừa cười vừa nói, “Nhị thiếu gia cũng không cần nhặt ghen đâu, tiểu thư gần đây đều là vội vàng làm y phục cho ngươi và Đại thiếu gia. Cái này lại là đặc biệt làm cho ngươi.”
“Cho ta?” Ninh Vân Tấn vừa mừng vừa sợ, cầm áo choàng kia run rẩy một chút, “Tỷ tỷ, cái này làm lớn quá!”
Ninh Xảo Hân cầm y phục ở trên người hắn so, lắc đầu nói, “Lớn một chút mới tốt, ngươi còn nhỏ gần đây vóc người lại lớn nhanh, hiện tại để cho người cao một chút là có thể mặc, như vậy mới không lãng phí chất vải thượng hạng này. Hơn nữa ngươi gần đây cao không ít, rất nhiều y phục cũng không vừa người, tỷ tỷ chuẩn bị trước xuất giá làm cho ngươi đủ năm bộ.”
Cúc Hương chen miệng nói, “Đại thiếu gia cũng chỉ có ba bộ thôi, Nhị thiếu gia ngươi cũng không thể nói ra ngoài nha!”
“Cũng không nhất định chỉ hôn sang năm sẽ gả. Ta thật là luyến tiếc sớm như vậy đã lập gia đình nha!” Ninh Vân Tấn chu môi nói.
“Tiểu thiếu gia ngài nói, Tiểu thư đang ở thời kỳ như hoa, lẽ nào cũng bởi vì ngài luyến tiếc phải ở nhà ở cả đời sao?” Cúc Hương cười nói.
Ninh Vân Tấn đầu nghiêng qua, hung hăng nói, “Chỉ cần tỷ tỷ nguyện ý, nuôi tỷ tỷ cả đời có cái gì không được. Nếu ngày sau tỷ phu kia dám không tốt với tỷ tỷ, xem ta làm sao thu thập hắn.”
Ninh Xảo Hân bị hai người ngươi một lời ta một câu biến thành khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Ninh Vân Tấn thật lo lắng nói thêm gì đi nữa mặt tỷ tỷ sẽ nóng chín, liền vội vàng vòng vo đề tài.
“Đẹp hay không?” Ninh Vân Tấn đem y phục choàng ở trước ngực quay một vòng, oán trách nói, “Đại ca tục nhân kia, mặc y phục gì đều là hiệu quả giống nhau, tỷ tỷ làm ba bộ cho hắn đều là lãng phí!”
Lời này của hắn chọc Ninh Xảo Hân mím môi nở nụ cười, phải biết điều này thật đúng là đâm chọt chỗ đau của Ninh Vân Đình.
Có lẽ là mặt tùy tâm sinh, Ninh Vân Đình tuổi càng lớn, trên mặt làm cho người ta cảm giác lại càng là hàm hậu thành thật, biến thành mặc bất cứ quần áo nào đều có một loại cảm giác dáng vẻ quê mùa thật thà chất phác, càng là quần áo xinh đẹp tinh xảo cho hắn mặc, người khác nhìn lại càng không được tự nhiên.
“Ngươi này thích nói xấu, để Vân Đình nghe được xem hắn không đánh ngươi mới là lạ.” Ninh Xảo Hân cười duyên tủm tỉm mà ở trên trán hắn chọt một cái, “Bất quá tiểu nhị nhà chúng ta làn da trắng bộ dáng lại cao tuấn tú như thế, thật sự là mặc y phục gì nhìn cũng đẹp.”
Ninh Vân Tấn đắc ý giương cao cằm, còn đặc biệt ở trên cổ gật gật, “Đó là đương nhiên, ta chính là mỗi ngày đều dùng nước hoa hồng đó! Ngửi ngửi, thơm ha!”
Ninh Xảo Hân cùng Cúc Hương lại nở nụ cười, nàng nén lòng không ở trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của đệ đệ mà ngắt một cái, “Thơm, thơm đến ghê gớm. Nhưng mà ngươi đi làm ‘Người phát ngôn’ gì đó, có thể so với mẫu thân và ta ra trận dữ dội hơn nhiều.”
Ninh Vân Tấn cười đùa nói, “Vậy cũng không giống, ta là người phát ngôn nam, các ngươi là người phát ngôn nữ, sản phẩm chúng ta sử dụng đều là khác nhau.”
“Chính là mấy thứ quỷ linh tinh đa dạng ngươi đã làm này, mấy thứ kia thật sự có người mua sao? Ngươi còn bán mắc như thế.” Ninh Xảo Hân hiếu kỳ hỏi, “Nghe Chân ma ma nói Văn Hương cư hai tháng trước vẫn không có sinh ý gì, đệ đệ của nàng nóng vội đến cơm cũng ăn không vô nữa.”
“Đó là bởi vì ta lúc trước không có đây, tỷ tỷ ngươi cứ việc yên tâm đi!” Ninh Vân Tấn vung tay nhỏ lên, buông hào ngôn nói, “Ngày mai đầu tháng ngày một tháng mười vừa vặn là hoạt động của chúng ta, đến lúc đó nhất định là tài nguyên cuồn cuộn đến! Năm nay kiếm bạc, tiểu đệ đến lúc đó toàn bộ cho ngươi thêm đồ cưới.”
Ninh Xảo Hân bị hắn ầm ĩ đến mặt đỏ chín, xấu hổ mà đem tiểu tử da dày này đuổi ra ngoài.
Hắn đầu tiên là tóm lấy Ninh Vân Tấn từ trên xuống dưới nhìn chăm chú, trong miệng thì nói, “Gầy, quả thật gầy không ít, may mắn không bị rám đen, nhìn người tinh thần hơn. Nghe nói ngươi lúc ở Giang Nam còn giết thích khách, cứu Hoàng thượng và Thái tử nhanh nói cho ta nghe một chút đi.”
Ninh Vân Tấn trong lòng kích động nha, cuối cùng là có một người bình thường! Mình rõ ràng là biến thành soái, cố tình đám quân nương tử còn có cha ruột và cha nuôi lại đem mình giống như bị ngược đãi qua, một bộ thái độ muốn giúp mình đại bổ.
Nhìn đại ca thần tình kích động, Ninh Vân Tấn bắt đầu lên mặt mà nói phong cảnh một đường Giang Nam. Tài ăn nói của hắn vốn đã tốt, lại các loại thêm mắm thê muối, đem quang cảnh xuôi nam kia miêu tả đến xa hoa lộng lẫy, sau đó lại đem nguy hiểm vỡ đê, anh minh thần võ khi mình cứu giá, khoa trương đến giống như sách nói một loại ưu việt.
“Tiểu đệ ngươi thật đúng là dũng cảm, khi đó ngươi lẽ nào một chút cũng không sợ sao?” Ninh Vân Tấn vẻ mặt nghĩ mà sợ, “Nếu như là ta, chỉ là nhìn thấy nước ngập qua chỉ sợ là sẽ sợ tới mức hoảng loạn lên, ngươi cư nhiên còn có thể cầm chủy thủ đi giết thích khách. Bất quá ngươi cũng quả thật hơi quá lỗ mãng, nếu vạn nhất không thể giết thích khách, ngược lại mình bị thương thì làm sao mới tốt.”
“Tình huống lúc đó khẩn cấp, ta cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, cũng không thể nhìn Hoàng thượng và Thái tử gặp chuyện không may mà!” Ninh Vân Tấn thần tình kiên định tinh trung báo quốc, lại chọc cho Ninh Vân Đình một trận mê tít, phải biết loại cứu giá này cơ hội lại là rất ít.
Thấy Ninh Vân Đình tuy rằng hâm mộ, không chút nào bộ dáng ghen tị, Ninh Vân Tấn có chút cảm thán, người vẫn là nên biết thỏa mãn mới tốt.
Hắn đối với ca ca này một chút vừa ý nhất chính là điểm người thành thật này, ban đầu mình đã có tước vị trước người thừa kế hắn đây, lần này còn kiếm công cứu giá, nếu là đổi thành người nhiều tâm nhãn chỉ sợ sẽ đối với mình có kiêng kị, rất sợ bị mình thủ nhi đại chi (giành lấy), cũng chỉ có đại ca loại người thành thật này còn sẽ nghĩ tới quan tâm mình khi đó an toàn hay không an toàn.
Chỉ thấy Ninh Vân Đình nhìn phía nam, có chút hâm mộ nói, “Nghe ngươi vừa nói như thế, ta còn thật muốn đi Giang Nam, chỗ đó quả nhiên giống như trong sách nói xinh đẹp giống nhau, ta lớn như thế cũng còn chưa đi qua chỗ xa như thế!”
Ninh Vân Tấn cũng không muốn cổ động hắn hiện tại thì ra ngoài du lịch, người giống đại ca thành thật như thế vẫn là học tập nhiều vài năm là tốt hơn. Hắn vội vàng lục lọi ra lễ vật mình mang về, dỗ nói, “Đại ca ngươi cũng sắp mười lăm, đợi đến thời điểm đó phụ thân chỉ sợ muốn sắp xếp ngươi làm sai dịch, về sau còn nhiều cơ hội quang minh chính đại đi các nơi mà!”
Ninh Vân Đình suy nghĩ cũng đúng, liền bắt đầu thưởng thức đồ tiểu đệ đưa cho mình.
Ninh Vân Tấn mang về chủ yếu là tượng đất, bút lông Hồ Châu, tranh sắt vân vân, đều là đồ chơi nhỏ không đáng giá, bất quá đều có chứa phong tình độc hữu Giang Nam, Ninh Vân Đình hiếu kỳ ngắm nghía, một chút phiền muộn nhỏ trong lòng lập tức ném đến chín tầng mây.
Tất cả mọi người nhận định Ninh Vân Tấn lần này sẽ có đại phúc, nhưng ngoài tưởng tượng của mọi người, trừ bỏ khen thưởng lần này ra, những thứ khác ban cho lại vẫn không nhúc nhích.
Bản thân Ninh Vân Tấn cũng không phải cấp bách, hắn đã nhận được đồ thực tế ích lợi nhất, những thứ khác đều có thể chậm rãi đợi. Nếu Văn Chân cảm thấy một mạng của mình và Thái tử chỉ cần một chút đồ như thế là có thể sắp xếp, chỉ cần hắn không biết xấu hổ, Ninh Vân Tấn cũng không ngại chê cười.
Gần đây trong triều đình thay đổi lớn nhất không gì khác ngoài Giang Nam, sau khi Văn Chân quay về kinh Tổng đốc Chiết Giang đã trực tiếp đổi người, sau đó chính là nhân sự liên tiếp thay đổi.
Ninh Vân Tấn lật công báo của Ninh Kính Hiền nhìn vài lần, nhìn thấy họ Chu kia cư nhiên cuối cùng chỉ là bị cách chức gọt tước mà thôi, hắn không khỏi chậc chậc vài tiếng.
Sau hắn lại hỏi qua Ninh Kính Hiền mới biết được chuyện tình phía sau, nghe nói khi nghị tội cho Chu Thăng nặng nhất chính là không làm tròn trách nhiệm, thiếu đôn đốc kiểm tra vân vân, ngược lại là tham ô bị xem nhẹ, cứ như vậy giới hạn hình phạt liền lớn.
Dù sao lũ lụt lần này ảnh hưởng quá lớn, đối với Chu Thăng Tổng đốc thất trách này phán không nặng đủ để bình dân phẫn, nhưng là do ở sau lưng Chu Thăng còn có một Trưởng công chúa, tất cả mọi người cảm thấy rất đau đầu, vì thế cứ từ khoan đến nghiêm nghĩ hai bộ phương án đưa lên chiết tử để Hoàng thượng tự mình khoanh chọn.
Văn Chân đối với Chu Thăng hận đến nghiến răng, hễ là người có đầu óc sáng suốt, sau khi nghe mình gặp chuyện không may nghe theo an bài của Thị Kỳ Như Hải trước an bài nhân thủ giúp nạn thiên tai, cũng sẽ không khiến thế cục Chiết Giang về sau càng ngày càng chuyển biến xấu, tạo thành nhiều người bán nhi bán nữ như thế.
Càng nghĩ, cuối cùng, hắn khoanh chính là cách chức gọt tước, vĩnh viễn không dùng, tù tội ba năm.
Với tội danh bên ngoài của Chu Thăng, xử phạt này xem như theo nghiêm phán quyết, chẳng khác gì là triệt để kết thúc đường quan của Chu Thăng, huống chi còn phải tiến hành lao động ba năm, cho dù Chu Thăng tự mình hoàn thành, Trưởng công chúa cũng không có biện pháp tuân theo ba năm quả phụ.
Ý chỉ vừa mới định ra, Trưởng công chúa đã không biết từ nơi nào nhận được tin tức này, nàng thẳng đến hoàng cung diện thánh, cuối cùng nàng trải qua ở trước mặt Văn Chân sau khi một hồi đau khổ cầu xin, tù tội ba năm cải thành cho phép nộp lên vạn lượng bạc tương đương.
Sau khi Ninh Vân Tấn biết việc này, có một lần ở trên đường đụng phải Chu Thăng vẻ mặt mệt mỏi, phảng phất thấy được sơn đương đợi làm thịt, hiện giờ người này lại chỉ có danh hiệu Phò mã trên người, chỉ cần bản thân lại tìm đường chết, vậy thật sự có thể chết – nhưng Chu Thăng chỗ nào là người an phận chứ?!
Văn Chân tuy rằng hận không thể đem quan trường Giang Nam từ đầu tới đuôi chải vuốt một lần, nhưng dù sao đó chỉ là giấc mộng mà thôi, hắn không phải người xúc động như thế, nhân sự Giang Nam quan hệ rắc tối phức tạp, rất có thể sau lưng là Thân vương, phía sau là Đại học sĩ, cho dù hắn thân là Hoàng đế cũng không thể tùy ý làm, đem toàn bộ thần tử đắc tội.
Giết một đám, tù một đám, đày một đám, còn có một chút vấn đề không lớn giáng một bậc giữ dùng, vì thế trận địa chấn quan trường Giang Nam oanh oanh liệt liệt vẫn liên tục đến cuối tháng mười mới chấm dứt.
Ninh Vân Tấn sau khi tìm hiểu kết cục của Chu Thăng thì không hề chú ý việc này, trong khoảng thời gian này hắn đang bận rộn kiếm tiền và chuyện Ninh Xảo Hân đại tuyển.
Thời gian đại tuyển năm nay đã sắp định, từ tháng mười hai bắt đầu sơ tuyển, bởi vì trong cung không có Hoàng hậu, việc này thì do Tuệ phi và Nhu phi chủ trì, hiện giờ tất cả gia đình trong kinh muốn tham tuyển đều vội vàng đại sự này.
Trong nhà có người muốn tham gia đại tuyển không khí liền lập tức không giống với lúc trước, tất cả mọi người Ninh gia bắt đầu vây quanh Ninh Xảo Hân chuyển động, chính nàng ấy thì vùi đầu càng không ngừng làm thêu thùa.
Ngày hôm đó Ninh Vân Tấn bồi xong lão thái thái, thì đi tìm Ninh Xảo Hân, hắn biết chỉ có thời gian mình đi tìm nàng, đại tỷ mới có thể nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhưng nếu chậm trễ quá lâu, tỷ tỷ lại sẽ thức đêm đêm tiến bộ bù trở về, Ninh Vân Tấn biết buổi tối thêu đồ hao tổn mắt nhất, tự nhiên cũng luyến tiếc tỷ tỷ quá hao tâm tổn sức, chỉ có thể khống chế tốt thời gian.
Sau khi thỉnh an, hắn đến gần quan sát chất vải trên tay Ninh Xảo Hân.
Đó là áo choàng màu xanh ngọc, dùng đường viền ngân tuyến, vạt áo choàng và trên tay áo dùng tuyến cùng màu thêu hoa hồng lên, hoa hồng cành lá xum xuê, sau đó dùng hạt châu nhỏ lớn bằng hạt gạo đem hoa đồng đều tô lại một lần, nhìn vừa đơn giản lại xa hoa.
Ninh Vân Tấn thích nhất loại y phục bị Ninh Vân Đình gọi là bảnh chọe, ánh mắt đầu tiên nhìn đã thích, trong lòng cân nhắc nên hay không cũng đi làm một bộ để mặc.
Màu sắc chất vải này vừa nhìn đúng là cho nam nhân mặc, nghĩ đến tỷ tỷ xinh đẹp ôn nhu của mình đã phải lập gia đình, Ninh Vân Tấn ghen mà kéo y phục kia trêu ghẹo nói, “Yo, về sau ta cũng không phải là bảo duy nhất của tỷ tỷ, còn chưa có qua cửa mà đã bắt đầu làm y phục cho tỷ phu tương lai!”
Ninh Xảo Hân một tiểu thư khuê các nào chịu được vui đùa này, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ bừng.
Cúc Hương một bên bịt cái miệng nhỏ cười ha ha không ngừng, vừa cười vừa nói, “Nhị thiếu gia cũng không cần nhặt ghen đâu, tiểu thư gần đây đều là vội vàng làm y phục cho ngươi và Đại thiếu gia. Cái này lại là đặc biệt làm cho ngươi.”
“Cho ta?” Ninh Vân Tấn vừa mừng vừa sợ, cầm áo choàng kia run rẩy một chút, “Tỷ tỷ, cái này làm lớn quá!”
Ninh Xảo Hân cầm y phục ở trên người hắn so, lắc đầu nói, “Lớn một chút mới tốt, ngươi còn nhỏ gần đây vóc người lại lớn nhanh, hiện tại để cho người cao một chút là có thể mặc, như vậy mới không lãng phí chất vải thượng hạng này. Hơn nữa ngươi gần đây cao không ít, rất nhiều y phục cũng không vừa người, tỷ tỷ chuẩn bị trước xuất giá làm cho ngươi đủ năm bộ.”
Cúc Hương chen miệng nói, “Đại thiếu gia cũng chỉ có ba bộ thôi, Nhị thiếu gia ngươi cũng không thể nói ra ngoài nha!”
“Cũng không nhất định chỉ hôn sang năm sẽ gả. Ta thật là luyến tiếc sớm như vậy đã lập gia đình nha!” Ninh Vân Tấn chu môi nói.
“Tiểu thiếu gia ngài nói, Tiểu thư đang ở thời kỳ như hoa, lẽ nào cũng bởi vì ngài luyến tiếc phải ở nhà ở cả đời sao?” Cúc Hương cười nói.
Ninh Vân Tấn đầu nghiêng qua, hung hăng nói, “Chỉ cần tỷ tỷ nguyện ý, nuôi tỷ tỷ cả đời có cái gì không được. Nếu ngày sau tỷ phu kia dám không tốt với tỷ tỷ, xem ta làm sao thu thập hắn.”
Ninh Xảo Hân bị hai người ngươi một lời ta một câu biến thành khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Ninh Vân Tấn thật lo lắng nói thêm gì đi nữa mặt tỷ tỷ sẽ nóng chín, liền vội vàng vòng vo đề tài.
“Đẹp hay không?” Ninh Vân Tấn đem y phục choàng ở trước ngực quay một vòng, oán trách nói, “Đại ca tục nhân kia, mặc y phục gì đều là hiệu quả giống nhau, tỷ tỷ làm ba bộ cho hắn đều là lãng phí!”
Lời này của hắn chọc Ninh Xảo Hân mím môi nở nụ cười, phải biết điều này thật đúng là đâm chọt chỗ đau của Ninh Vân Đình.
Có lẽ là mặt tùy tâm sinh, Ninh Vân Đình tuổi càng lớn, trên mặt làm cho người ta cảm giác lại càng là hàm hậu thành thật, biến thành mặc bất cứ quần áo nào đều có một loại cảm giác dáng vẻ quê mùa thật thà chất phác, càng là quần áo xinh đẹp tinh xảo cho hắn mặc, người khác nhìn lại càng không được tự nhiên.
“Ngươi này thích nói xấu, để Vân Đình nghe được xem hắn không đánh ngươi mới là lạ.” Ninh Xảo Hân cười duyên tủm tỉm mà ở trên trán hắn chọt một cái, “Bất quá tiểu nhị nhà chúng ta làn da trắng bộ dáng lại cao tuấn tú như thế, thật sự là mặc y phục gì nhìn cũng đẹp.”
Ninh Vân Tấn đắc ý giương cao cằm, còn đặc biệt ở trên cổ gật gật, “Đó là đương nhiên, ta chính là mỗi ngày đều dùng nước hoa hồng đó! Ngửi ngửi, thơm ha!”
Ninh Xảo Hân cùng Cúc Hương lại nở nụ cười, nàng nén lòng không ở trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của đệ đệ mà ngắt một cái, “Thơm, thơm đến ghê gớm. Nhưng mà ngươi đi làm ‘Người phát ngôn’ gì đó, có thể so với mẫu thân và ta ra trận dữ dội hơn nhiều.”
Ninh Vân Tấn cười đùa nói, “Vậy cũng không giống, ta là người phát ngôn nam, các ngươi là người phát ngôn nữ, sản phẩm chúng ta sử dụng đều là khác nhau.”
“Chính là mấy thứ quỷ linh tinh đa dạng ngươi đã làm này, mấy thứ kia thật sự có người mua sao? Ngươi còn bán mắc như thế.” Ninh Xảo Hân hiếu kỳ hỏi, “Nghe Chân ma ma nói Văn Hương cư hai tháng trước vẫn không có sinh ý gì, đệ đệ của nàng nóng vội đến cơm cũng ăn không vô nữa.”
“Đó là bởi vì ta lúc trước không có đây, tỷ tỷ ngươi cứ việc yên tâm đi!” Ninh Vân Tấn vung tay nhỏ lên, buông hào ngôn nói, “Ngày mai đầu tháng ngày một tháng mười vừa vặn là hoạt động của chúng ta, đến lúc đó nhất định là tài nguyên cuồn cuộn đến! Năm nay kiếm bạc, tiểu đệ đến lúc đó toàn bộ cho ngươi thêm đồ cưới.”
Ninh Xảo Hân bị hắn ầm ĩ đến mặt đỏ chín, xấu hổ mà đem tiểu tử da dày này đuổi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook