Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
-
Chương 40
Văn Chân khảo xét duyệt binh là không có nói thông tri trước, làm cho nhóm quan viên địa phương Hàng Châu ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có. Kéo binh ra, hay nha, già yếu bệnh tàn đủ cả.
Quan võ địa phương cũng không phải chưa làm qua chuẩn bị Hoàng đế có thể sẽ duyệt binh, binh Bát Kỳ cùng lục doanh đều có mấy đội ngũ có thể đảm đương bề ngoài.
Nhưng Văn Chân mặc dù chưa hề mang binh, thưởng thức cơ bản cùng miêu nị trong đó cũng rõ ràng. Miền Giang Nam bình thường tối đa là tiêu diệt cường đạo, đánh giặc Oa mà thôi, mặc dù mấy người này cực kỳ hung ác, nhưng cũng là binh lực không dùng được, binh Bát Kỳ và lục doanh đóng quân kém đi nữa cũng là quân chính quy, lấy nhiều hiếp ít như ong vỡ tổ vẫn là làm được, bởi vậy ăn vô ích tiền lương, hiện tượng dối quân công cực kỳ nghiêm trọng.
Nói như thế duyệt binh đều là tách ra binh Bát Kỳ và lục doanh, thế thì mấy chuyện như xuất hiện ở trước mặt Hoàng đế là thuộc về quân Bát Kỳ, bởi vậy trước khi Thánh giá đến áo giáp của bọn hắn đã lau lòe lòe tỏa sáng, thậm chí còn triệu tập một số binh lục doanh đến cho đủ số, tụ lại di chuyển đội ngũ vài lần.
Chỉ là Văn Chân căn bản không dựa vào bài cũ ra mục, khi điều động duyệt binh dứt khoát hai bên cùng nhau, hơn nữa định thời gian thật sự gấp, việc này có thể đã rối loạn tổng thể, không chỉ phải cho mấy người bị mượn trở về chỗ cũ, còn phải bổ sung chỉnh tề nhân số nguyên bản, rối loạn bên trong cũng lo không được có phải người già yếu hay không, chỉ cần là người phải đủ.
Bởi vậy trên tràng duyệt binh đã có thể thấy được có áo giáp trang bị đầy đủ hết, cũng có cầm vũ khí gỗ chế bình thường dùng luyện tập đã lên sân khấu. Lại khảo giáo kỵ xạ, lại càng không xong, cư nhiên còn có người cung cũng kéo không ra, người cũng không ở trên ngựa, vừa nhìn cũng không biết từ chỗ nào lôi ra đội ngũ này.
Đừng nói Văn Chân, mà ngay cả mặt Chu Thăng cũng tức méo, tham là một chuyện, ít nhất cũng đừng làm đến quá đáng quá là được! Hắn đây là lần thứ hai hối hận mình để làm chi từ nha môn Tổng đốc Ôn Châu chạy đến nơi đây kéo theo mắng chửi.
Trường hợp mất mặt này Văn Chân cũng nhìn không được nữa, bỏ lại một câu “Bắn mũi tên không trúng, người cưỡi ngựa rớt đất’ đã phẩy tay áo bỏ đi. Hắn lúc này tức giận, Tây Hồ cũng không muốn đi thăm, trực tiếp lần nữa hướng Hải Ninh xuất phát.
Văn Chân là rất buồn bực, khai quốc chưa đến năm mươi năm thôi mà, lại trị* cư nhiên đã hủ bại đến trình độ này, ngay cả quân đội cũng là cái dạng này, vậy công trình trị thủy miếng thịt béo lớn nhất này, còn không biết bị bao nhiêu người lớp lớp bóc lột, hắn là thât lo lắng không thôi.
*Tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.
Phải biết rằng hắn lo lắng không phải không có đạo lý, Tây Hải Ninh kề Hàng Châu, Nam kề sông Tiền Đường, là vùng xem thủy triều nổi danh xa gần cả nước. Lúc bấy giờ thủy triều cửa sông Tiền Đường ra vào có ba cửa khẩu, khi thủy triều đột kích thì, chỉ có dòng chính thời điểm chảy trong cửa nhỏ hai bờ sông mới ít có tai ương thủy triều, bằng không chảy hướng về cổng Nam thì gây họa Thiệu Hưng, hướng cổng Bắc thì khu vực Hải Ninh xui xẻo. Càng không xong chính là, một khi đại đê Hải Ninh bị va đập hỏng, như vậy Tô Hàng Gia Hưng khu đông đúc và giàu có nhất cả nước vân vân sẽ bị nước biển bao phủ, trong lần tu sửa đê này xuống hơn tám phần ngân lượng chính là sửa xây đê vùng này.
Văn Chân bộ dáng lo lắng buồn phiền làm cho hai bé cùng xe với hắn đều chỉ có thể thật cẩn thận không dám phát ra một chút âm thanh, đem Ninh Vân Tấn hối hận đến không nhẹ, sớm biết hẳn là lấy cớ thân phận không hợp, tránh ở trên mã xa của mình.
Thật vất vả đến thời gian nghỉ ngơi trên đường, Hồng Minh tìm Ninh Vân Tấn, vẻ mặt không tình nguyện nói, “Ngươi không phải giỏi nhất vuốt mông ngựa sao, làm sao cũng không có biện pháp làm cho phụ hoàng tâm tình tốt một chút?”
“Vuốt mông ngựa! Thái tử điện hạ, tiểu nhân làm sao chụp qua mông ngựa Hoàng thượng.” Ninh Vân Tấn thần tình vô tội nói.
Hồng Minh trừng mắt hắn, một bộ biểu tình tự ngươi hiểu được, đáng tiếc da mặt Ninh Vân Tấn có thể so với hắn dày hơn, căn bản là thờ ơ, coi như giống như bị vũ nhục.
Nghĩ đến thân phận chuẩn đại tông sư của hắn, Hồng Minh cũng không tốt đem người hướng trong cụt đắc tội – ít nhất trước khi hắn đăng cơ không được, hắn đành phải nói, “Cô mặc kệ, phụ hoàng hiện giờ không biết vì sao có chuyện lo lắng, ngươi phải nghĩ biện pháp đi dỗ hắn vui vẻ.”
Ninh Vân Tấn không nói gì mà nhìn hắn, “Điện hạ, chuyện như thế vẫn là thân nhi tử ngài đi làm tương đối hay hơn!”
Cô nếu làm được, còn cần cầu tiểu nhân ngươi sao! Hồng Minh buồn bực quặm môi, khó chịu mà xoạt liếc hắn một cái thở phì phì mà xoay người rời đi.
May mắn cảm xúc Văn Chân sau khi dùng qua bữa trưa đã dịu lại, vì dời đi tâm tình hắn đã cầm lấy sách bắt đầu khảo giáo công khóa hai người nhỏ, làm cho hai bé nguyên bản tinh thần sáng sủa cũng ỉu xìu.
Hải Ninh cùng Hàng Châu là tiếp giáp, bọn họ một hàng dọc theo đê đi đến, sau khi ở Diêm Thương nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị buổi tối ở trấn Diêm Quan tá túc, dù sao nơi đây là vùng đất huyện lị huyện Hải Ninh.
Đi trên hàng đầu Văn Chân thỉnh thoảng sẽ để cho người dừng xe trên đê xem xét tình huống, càng xem sắc mặt của hắn càng không tốt, mặc dù đê đập nhìn như xây dựng rất cao, còn dựa theo yêu cầu trồng cây liễu, nhưng mà có nhiều chỗ người giẫm lên nhiều chút đã sụp.
Vẫn luôn đi theo giá ở phía sau hắn Chu Thăng nhìn công trình bã đậu này, cả người đã đờ đẫn, ngay cả thở mạnh cũng không dám bật ra một tiếng.
Thị Kỳ Như Hải nhìn mực nước sông, lo lắng nói với Văn Chân, “Hoàng thượng, năm nay mực nước cao khác thường, xem tình huống này vạn nhất có nước lớn chỉ sợ là ngăn không được.
Văn Chân làm sao không biết, hắn nhăn đầu mày nói, “Kêu người tốc độ mã xa nhanh chút, trẫm muốn đến trấn Diêm Quan nhìn xem.”
“Hoàng thượng không thể.” Đã biết mình hơn phân nửa mũ ô sa khó giữ được Chu Thăng trong lòng cả kinh, há mồm nhân tiện nói, “Nhiều ngày nay chính là thời điểm nước lớn, nên…nên là…”
Văn Chân tức giận trừng mắt hắn, “Trẫm trái lại nhanh chân đến xem đường cắt ngang sông thiên hạ này kỳ quan này.”
Nhìn thấy Hoàng thượng lên xe ngựa, Chu Thăng trong lòng sầu ghê luôn! Hôm nay chính là mười tám tháng tám xem triều nhật tốt nhất, khu vực trấn Diêm Quan mặt sông chỉ có ba km, chỉ có thể nhìn thấy ‘Giang hoành bạch luyện nhất tuyến triều’ (một đường thủy triều vắt ngang màu trắng), vấn đề là tình trạng đại đê chỉ cần có vạn nhất…Hắn quả thật không dám tưởng tượng.
Đáng tiếc ý chí Văn Chân không phải có thể từ hắn chuyển biến, Hoàng thượng cố ý muốn đi thì ai có thể ngăn được.
Có lẽ là gần đây chuyện làm cho hắn phiền lòng quá nhiều, Ninh Vân Tấn phát hiện sắc mặt Văn Chân tựa hồ có chút không tốt, là thật sự có chút xám trắng, đầu mày cũng bắt đầu nhíu chặt như nhẫn nại gì đó, xem bộ dáng là thân thể có chút không khỏe. Điều này làm cho trong lòng hắn vừa kích động vừa hưng phấn, lẽ nào hôm nay chính là ngày gặp chuyện không may sao?!
Đoàn người rất nhanh đến trấn Diêm Quan, lúc này ở cạnh đê đã tụ tập không ít người, xem ra đều là hướng về triều lên hôm nay tới. Huyện quan nơi đây mặc dù được thông tin dọn dẹp để cho ngự giá thông hành, nhưng cũng không có biện pháp đem toàn bộ mọi người cạnh đê đuổi đi.
Lúc này kỳ thật đã có thể nhìn thấy được cảnh hùng tráng của thủy triều Tiền Đường, từng sóng từng sóng đồ sộ khí lớn, rước lấy người ở nơi đây thỉnh thoảng kinh hô. Thủy triều mấy lần này không phải rất hung mãnh, Văn Chân liền bắt đầu để cho Chu Thăng vì mình chỉ điểm chỗ nào là đê mới xây sửa.
Hồng Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh hùng vĩ như thế, mặc dù cũng đi theo phía sau Văn Chân, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng lại bị thủy triều kia hấp dẫn.
Khi bọn họ tiến đến một chỗ đại đê mới sửa xây, đột nhiên có một nữ nhân la to hướng về phía mặt sông kêu khóc, “Con ta, con ta té xuống…Van cầu các ngươi giúp hỗ trợ, xin thương xót, cứu lấy hắn.”
Nàng nói là tiếng địa phương, Văn Chân bọn hắn người đi cùng phần lớn là người phương Bắc căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, chỉ là bị la hét ồn ào có chút không thoải mái, vì thế lực chú ý bị nàng hấp dẫn. Ngay tại trong thời gian chớp mắt này, đột nhiên một trận mưa tên đã hướng đến chỗ bọn hắn bên đây bắn lại.
Ninh Vân Tấn vẫn luôn mắt nhìn tứ phía tai nghe tám phương chú ý tình huống xung quanh, vừa thấy tên đã kéo Thái tử bên người một phen, chính mình thuận thế nằm nhào.
Lực chú ý của Hồng Minh luôn luôn ở trên thủy triều, đột nhiên bị người mình ghét nhất kéo một phen, trong lòng hắn tức giận, cư nhiên dựa vào một cỗ nghị lực ngược lại đứng vững vàng. Nhưng hắn vừa đứng thì lại ngã đổ, phải biết rằng tên này tự nhiên hướng mục tiêu rõ ràng nhất là chỗ Văn Chân, mà hắn thân là Thái tử lại là cách Hoàng đế khoảng cách gần nhất.
Văn Chân đã đánh rớt một ít tên hướng mình mà đến, còn lại thì dựa vào thân pháp tránh thoát, dư quang khóe mắt nhìn thấy hai mũi rõ ràng bắn lệch sắp găm vào trên người nhi tử mình, thậm chí ngay cả đánh rớt cũng không kịp, hắn không chút do dự nào vươn cánh tay trái đem hai mũi tên kia cản lại.
Hành động của hắn như nhắc nhở thích khách mai phục một bên, làn mũi tên lần thứ hai đã chia là ba, một đợt bắn về phía Thái tử, một đợt bắn về phía Văn Chân, đợt khác nhiều nhất tự nhiên là hướng tới đại thần tùy giá khác, ngăn cản bọn hắn đến gần Văn Chân tiến hành hộ giá.
Tên nếu đều là bắn về phía mình ngược lại dễ chắn, nhưng nếu nói phải phân tâm bảo hộ Hồng Minh cho dù Văn Chân võ công cao đến đâu cũng hơi khó khăn, đặc biệt trong đó có một người tên vừa hung vừa chuẩn, còn phảng phất như có tính biết trước, chuyên tấn công chỗ cần phải cứu của Văn Chân.
Sau hai đợt tên nhóm binh lính hộ giá rốt cuộc động, thị vệ bên người Văn Chân cũng giải quyết tên nhích lại gần, mắt thấy chính là vấn đề thời gian có thể giải quyết thích khách này. Chỉ là người xui xẻo chính là uống nước cũng kẹt răng, vừa lúc đó một đợt sóng to chưa từng có trực tiếp đập ở trên đê.
Văn Chân phản ứng nhanh chóng một phen ôm Hồng Minh, sau đó bị sóng lớn kia đánh cho kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp theo đó là có người kinh hô, kêu thảm thiết.
“Đại đê sụp!”
“Chạy mau đi!”
Từng sóng tiếp từng sóng sông đánh tới, nguyên bản kỳ cảnh hùng vĩ biến thành một hồi tai họa. Đoạn đê mới sửa nơi Văn Chân bọn hắn đứng là sụp đổ trước, gặp phải sóng lớn như thế căn bản không phải con người có thể ngăn cản, hắn chỉ có thể ôm chặt nhi tử theo dòng nước cuốn.
Văn Chân chỉ cảm thấy mình bị nước dập hướng đến nện ở trên một khối đá lớn, tay hắn bị thương không biết đụng phải cái gì, đau đến run lên rốt cuộc ôm không được Hồng Minh. Bọn hắn hai người màu vàng chói mắt quả thật là bia ngắm rõ ràng cực kỳ, chỉ là sóng nước hơi chút đẩy lui trong chớp mắt đã có tên hướng bọn hắn bắn tới.
Thân là người phương Bắc, hai gia Văn Chân đều là vịt trên cạn, với dòng nước hung mãnh như thế vốn là có chút phát ra kính sợ từ bản năng, lại còn phải đối mặt thích khách ùn ùn công kích, Hồng Minh cho dù trưởng thành sớm cũng chỉ có thể tránh ở phía sau Văn Chân, tận lực không để hắn thêm rối.
Dòng nước tựa hồ bình lặng một chút, thậm chí còn rút về phía sau, Văn Chân chống tảng đá kia chuyên tâm đối phó mũi tên, vừa lúc đó hắn đột nhiên phát hiện trong nước tựa hồ thấy nguy hiểm hướng mình mà đến. Chính là lúc này cũng đã chậm, một nam tử y phục màu đen dựa vào nước đem chủy thủ hướng hắn đâm đến.
Phía trên là tên, đối mặt chính là chủy thủ hung ác, Văn Chân nguyên bản cũng còn có tin tưởng bảo hộ nhi tử, nhưng mà ngay tại lúc hắn muốn đem nam tử kia đẩy lui, đột nhiên nội lực bên trong của hắn lại nhấc không nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy chủy thủ kia chui vào bên hông mình, hắn cũng bất chấp chật vật dựa vào động tác ngăn cản, tiếp theo tay chân cùng ngực vẫn bị đâm mấy đao.
Ngay lúc nam tử kia hung tợn mà muốn kết thúc Văn Chân đã sắp vô lực ngăn cản thì, đột nhiên mắt hắn trợn trừng cả người cứng đờ toản thân. Khi hắn chậm rãi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện một tiểu đậu đinh đem một cây kiếm từ thân thể của mình □.
Ninh Vân Tấn một cước đá văng người nọ, đem tiểu chủy thủ cắm ở bên hông, một tay bắt lấy Văn Chân, một tay bắt lấy Hồng Minh, ‘Hít vào.”
Chỉ thị này của hắn thật sự mạc danh kỳ diệu, Hồng Minh chậm một bước, kết quả nhìn thấy một đợt sóng lớn so lúc trước lớn hơn đánh úp lại, lần này cũng không có người bảo hộ, dòng nước mãnh liệt trực tiếp cọ rửa trên người, tiếp theo hắn liền cái gì cũng không biết.
Quan võ địa phương cũng không phải chưa làm qua chuẩn bị Hoàng đế có thể sẽ duyệt binh, binh Bát Kỳ cùng lục doanh đều có mấy đội ngũ có thể đảm đương bề ngoài.
Nhưng Văn Chân mặc dù chưa hề mang binh, thưởng thức cơ bản cùng miêu nị trong đó cũng rõ ràng. Miền Giang Nam bình thường tối đa là tiêu diệt cường đạo, đánh giặc Oa mà thôi, mặc dù mấy người này cực kỳ hung ác, nhưng cũng là binh lực không dùng được, binh Bát Kỳ và lục doanh đóng quân kém đi nữa cũng là quân chính quy, lấy nhiều hiếp ít như ong vỡ tổ vẫn là làm được, bởi vậy ăn vô ích tiền lương, hiện tượng dối quân công cực kỳ nghiêm trọng.
Nói như thế duyệt binh đều là tách ra binh Bát Kỳ và lục doanh, thế thì mấy chuyện như xuất hiện ở trước mặt Hoàng đế là thuộc về quân Bát Kỳ, bởi vậy trước khi Thánh giá đến áo giáp của bọn hắn đã lau lòe lòe tỏa sáng, thậm chí còn triệu tập một số binh lục doanh đến cho đủ số, tụ lại di chuyển đội ngũ vài lần.
Chỉ là Văn Chân căn bản không dựa vào bài cũ ra mục, khi điều động duyệt binh dứt khoát hai bên cùng nhau, hơn nữa định thời gian thật sự gấp, việc này có thể đã rối loạn tổng thể, không chỉ phải cho mấy người bị mượn trở về chỗ cũ, còn phải bổ sung chỉnh tề nhân số nguyên bản, rối loạn bên trong cũng lo không được có phải người già yếu hay không, chỉ cần là người phải đủ.
Bởi vậy trên tràng duyệt binh đã có thể thấy được có áo giáp trang bị đầy đủ hết, cũng có cầm vũ khí gỗ chế bình thường dùng luyện tập đã lên sân khấu. Lại khảo giáo kỵ xạ, lại càng không xong, cư nhiên còn có người cung cũng kéo không ra, người cũng không ở trên ngựa, vừa nhìn cũng không biết từ chỗ nào lôi ra đội ngũ này.
Đừng nói Văn Chân, mà ngay cả mặt Chu Thăng cũng tức méo, tham là một chuyện, ít nhất cũng đừng làm đến quá đáng quá là được! Hắn đây là lần thứ hai hối hận mình để làm chi từ nha môn Tổng đốc Ôn Châu chạy đến nơi đây kéo theo mắng chửi.
Trường hợp mất mặt này Văn Chân cũng nhìn không được nữa, bỏ lại một câu “Bắn mũi tên không trúng, người cưỡi ngựa rớt đất’ đã phẩy tay áo bỏ đi. Hắn lúc này tức giận, Tây Hồ cũng không muốn đi thăm, trực tiếp lần nữa hướng Hải Ninh xuất phát.
Văn Chân là rất buồn bực, khai quốc chưa đến năm mươi năm thôi mà, lại trị* cư nhiên đã hủ bại đến trình độ này, ngay cả quân đội cũng là cái dạng này, vậy công trình trị thủy miếng thịt béo lớn nhất này, còn không biết bị bao nhiêu người lớp lớp bóc lột, hắn là thât lo lắng không thôi.
*Tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.
Phải biết rằng hắn lo lắng không phải không có đạo lý, Tây Hải Ninh kề Hàng Châu, Nam kề sông Tiền Đường, là vùng xem thủy triều nổi danh xa gần cả nước. Lúc bấy giờ thủy triều cửa sông Tiền Đường ra vào có ba cửa khẩu, khi thủy triều đột kích thì, chỉ có dòng chính thời điểm chảy trong cửa nhỏ hai bờ sông mới ít có tai ương thủy triều, bằng không chảy hướng về cổng Nam thì gây họa Thiệu Hưng, hướng cổng Bắc thì khu vực Hải Ninh xui xẻo. Càng không xong chính là, một khi đại đê Hải Ninh bị va đập hỏng, như vậy Tô Hàng Gia Hưng khu đông đúc và giàu có nhất cả nước vân vân sẽ bị nước biển bao phủ, trong lần tu sửa đê này xuống hơn tám phần ngân lượng chính là sửa xây đê vùng này.
Văn Chân bộ dáng lo lắng buồn phiền làm cho hai bé cùng xe với hắn đều chỉ có thể thật cẩn thận không dám phát ra một chút âm thanh, đem Ninh Vân Tấn hối hận đến không nhẹ, sớm biết hẳn là lấy cớ thân phận không hợp, tránh ở trên mã xa của mình.
Thật vất vả đến thời gian nghỉ ngơi trên đường, Hồng Minh tìm Ninh Vân Tấn, vẻ mặt không tình nguyện nói, “Ngươi không phải giỏi nhất vuốt mông ngựa sao, làm sao cũng không có biện pháp làm cho phụ hoàng tâm tình tốt một chút?”
“Vuốt mông ngựa! Thái tử điện hạ, tiểu nhân làm sao chụp qua mông ngựa Hoàng thượng.” Ninh Vân Tấn thần tình vô tội nói.
Hồng Minh trừng mắt hắn, một bộ biểu tình tự ngươi hiểu được, đáng tiếc da mặt Ninh Vân Tấn có thể so với hắn dày hơn, căn bản là thờ ơ, coi như giống như bị vũ nhục.
Nghĩ đến thân phận chuẩn đại tông sư của hắn, Hồng Minh cũng không tốt đem người hướng trong cụt đắc tội – ít nhất trước khi hắn đăng cơ không được, hắn đành phải nói, “Cô mặc kệ, phụ hoàng hiện giờ không biết vì sao có chuyện lo lắng, ngươi phải nghĩ biện pháp đi dỗ hắn vui vẻ.”
Ninh Vân Tấn không nói gì mà nhìn hắn, “Điện hạ, chuyện như thế vẫn là thân nhi tử ngài đi làm tương đối hay hơn!”
Cô nếu làm được, còn cần cầu tiểu nhân ngươi sao! Hồng Minh buồn bực quặm môi, khó chịu mà xoạt liếc hắn một cái thở phì phì mà xoay người rời đi.
May mắn cảm xúc Văn Chân sau khi dùng qua bữa trưa đã dịu lại, vì dời đi tâm tình hắn đã cầm lấy sách bắt đầu khảo giáo công khóa hai người nhỏ, làm cho hai bé nguyên bản tinh thần sáng sủa cũng ỉu xìu.
Hải Ninh cùng Hàng Châu là tiếp giáp, bọn họ một hàng dọc theo đê đi đến, sau khi ở Diêm Thương nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị buổi tối ở trấn Diêm Quan tá túc, dù sao nơi đây là vùng đất huyện lị huyện Hải Ninh.
Đi trên hàng đầu Văn Chân thỉnh thoảng sẽ để cho người dừng xe trên đê xem xét tình huống, càng xem sắc mặt của hắn càng không tốt, mặc dù đê đập nhìn như xây dựng rất cao, còn dựa theo yêu cầu trồng cây liễu, nhưng mà có nhiều chỗ người giẫm lên nhiều chút đã sụp.
Vẫn luôn đi theo giá ở phía sau hắn Chu Thăng nhìn công trình bã đậu này, cả người đã đờ đẫn, ngay cả thở mạnh cũng không dám bật ra một tiếng.
Thị Kỳ Như Hải nhìn mực nước sông, lo lắng nói với Văn Chân, “Hoàng thượng, năm nay mực nước cao khác thường, xem tình huống này vạn nhất có nước lớn chỉ sợ là ngăn không được.
Văn Chân làm sao không biết, hắn nhăn đầu mày nói, “Kêu người tốc độ mã xa nhanh chút, trẫm muốn đến trấn Diêm Quan nhìn xem.”
“Hoàng thượng không thể.” Đã biết mình hơn phân nửa mũ ô sa khó giữ được Chu Thăng trong lòng cả kinh, há mồm nhân tiện nói, “Nhiều ngày nay chính là thời điểm nước lớn, nên…nên là…”
Văn Chân tức giận trừng mắt hắn, “Trẫm trái lại nhanh chân đến xem đường cắt ngang sông thiên hạ này kỳ quan này.”
Nhìn thấy Hoàng thượng lên xe ngựa, Chu Thăng trong lòng sầu ghê luôn! Hôm nay chính là mười tám tháng tám xem triều nhật tốt nhất, khu vực trấn Diêm Quan mặt sông chỉ có ba km, chỉ có thể nhìn thấy ‘Giang hoành bạch luyện nhất tuyến triều’ (một đường thủy triều vắt ngang màu trắng), vấn đề là tình trạng đại đê chỉ cần có vạn nhất…Hắn quả thật không dám tưởng tượng.
Đáng tiếc ý chí Văn Chân không phải có thể từ hắn chuyển biến, Hoàng thượng cố ý muốn đi thì ai có thể ngăn được.
Có lẽ là gần đây chuyện làm cho hắn phiền lòng quá nhiều, Ninh Vân Tấn phát hiện sắc mặt Văn Chân tựa hồ có chút không tốt, là thật sự có chút xám trắng, đầu mày cũng bắt đầu nhíu chặt như nhẫn nại gì đó, xem bộ dáng là thân thể có chút không khỏe. Điều này làm cho trong lòng hắn vừa kích động vừa hưng phấn, lẽ nào hôm nay chính là ngày gặp chuyện không may sao?!
Đoàn người rất nhanh đến trấn Diêm Quan, lúc này ở cạnh đê đã tụ tập không ít người, xem ra đều là hướng về triều lên hôm nay tới. Huyện quan nơi đây mặc dù được thông tin dọn dẹp để cho ngự giá thông hành, nhưng cũng không có biện pháp đem toàn bộ mọi người cạnh đê đuổi đi.
Lúc này kỳ thật đã có thể nhìn thấy được cảnh hùng tráng của thủy triều Tiền Đường, từng sóng từng sóng đồ sộ khí lớn, rước lấy người ở nơi đây thỉnh thoảng kinh hô. Thủy triều mấy lần này không phải rất hung mãnh, Văn Chân liền bắt đầu để cho Chu Thăng vì mình chỉ điểm chỗ nào là đê mới xây sửa.
Hồng Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh hùng vĩ như thế, mặc dù cũng đi theo phía sau Văn Chân, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng lại bị thủy triều kia hấp dẫn.
Khi bọn họ tiến đến một chỗ đại đê mới sửa xây, đột nhiên có một nữ nhân la to hướng về phía mặt sông kêu khóc, “Con ta, con ta té xuống…Van cầu các ngươi giúp hỗ trợ, xin thương xót, cứu lấy hắn.”
Nàng nói là tiếng địa phương, Văn Chân bọn hắn người đi cùng phần lớn là người phương Bắc căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, chỉ là bị la hét ồn ào có chút không thoải mái, vì thế lực chú ý bị nàng hấp dẫn. Ngay tại trong thời gian chớp mắt này, đột nhiên một trận mưa tên đã hướng đến chỗ bọn hắn bên đây bắn lại.
Ninh Vân Tấn vẫn luôn mắt nhìn tứ phía tai nghe tám phương chú ý tình huống xung quanh, vừa thấy tên đã kéo Thái tử bên người một phen, chính mình thuận thế nằm nhào.
Lực chú ý của Hồng Minh luôn luôn ở trên thủy triều, đột nhiên bị người mình ghét nhất kéo một phen, trong lòng hắn tức giận, cư nhiên dựa vào một cỗ nghị lực ngược lại đứng vững vàng. Nhưng hắn vừa đứng thì lại ngã đổ, phải biết rằng tên này tự nhiên hướng mục tiêu rõ ràng nhất là chỗ Văn Chân, mà hắn thân là Thái tử lại là cách Hoàng đế khoảng cách gần nhất.
Văn Chân đã đánh rớt một ít tên hướng mình mà đến, còn lại thì dựa vào thân pháp tránh thoát, dư quang khóe mắt nhìn thấy hai mũi rõ ràng bắn lệch sắp găm vào trên người nhi tử mình, thậm chí ngay cả đánh rớt cũng không kịp, hắn không chút do dự nào vươn cánh tay trái đem hai mũi tên kia cản lại.
Hành động của hắn như nhắc nhở thích khách mai phục một bên, làn mũi tên lần thứ hai đã chia là ba, một đợt bắn về phía Thái tử, một đợt bắn về phía Văn Chân, đợt khác nhiều nhất tự nhiên là hướng tới đại thần tùy giá khác, ngăn cản bọn hắn đến gần Văn Chân tiến hành hộ giá.
Tên nếu đều là bắn về phía mình ngược lại dễ chắn, nhưng nếu nói phải phân tâm bảo hộ Hồng Minh cho dù Văn Chân võ công cao đến đâu cũng hơi khó khăn, đặc biệt trong đó có một người tên vừa hung vừa chuẩn, còn phảng phất như có tính biết trước, chuyên tấn công chỗ cần phải cứu của Văn Chân.
Sau hai đợt tên nhóm binh lính hộ giá rốt cuộc động, thị vệ bên người Văn Chân cũng giải quyết tên nhích lại gần, mắt thấy chính là vấn đề thời gian có thể giải quyết thích khách này. Chỉ là người xui xẻo chính là uống nước cũng kẹt răng, vừa lúc đó một đợt sóng to chưa từng có trực tiếp đập ở trên đê.
Văn Chân phản ứng nhanh chóng một phen ôm Hồng Minh, sau đó bị sóng lớn kia đánh cho kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp theo đó là có người kinh hô, kêu thảm thiết.
“Đại đê sụp!”
“Chạy mau đi!”
Từng sóng tiếp từng sóng sông đánh tới, nguyên bản kỳ cảnh hùng vĩ biến thành một hồi tai họa. Đoạn đê mới sửa nơi Văn Chân bọn hắn đứng là sụp đổ trước, gặp phải sóng lớn như thế căn bản không phải con người có thể ngăn cản, hắn chỉ có thể ôm chặt nhi tử theo dòng nước cuốn.
Văn Chân chỉ cảm thấy mình bị nước dập hướng đến nện ở trên một khối đá lớn, tay hắn bị thương không biết đụng phải cái gì, đau đến run lên rốt cuộc ôm không được Hồng Minh. Bọn hắn hai người màu vàng chói mắt quả thật là bia ngắm rõ ràng cực kỳ, chỉ là sóng nước hơi chút đẩy lui trong chớp mắt đã có tên hướng bọn hắn bắn tới.
Thân là người phương Bắc, hai gia Văn Chân đều là vịt trên cạn, với dòng nước hung mãnh như thế vốn là có chút phát ra kính sợ từ bản năng, lại còn phải đối mặt thích khách ùn ùn công kích, Hồng Minh cho dù trưởng thành sớm cũng chỉ có thể tránh ở phía sau Văn Chân, tận lực không để hắn thêm rối.
Dòng nước tựa hồ bình lặng một chút, thậm chí còn rút về phía sau, Văn Chân chống tảng đá kia chuyên tâm đối phó mũi tên, vừa lúc đó hắn đột nhiên phát hiện trong nước tựa hồ thấy nguy hiểm hướng mình mà đến. Chính là lúc này cũng đã chậm, một nam tử y phục màu đen dựa vào nước đem chủy thủ hướng hắn đâm đến.
Phía trên là tên, đối mặt chính là chủy thủ hung ác, Văn Chân nguyên bản cũng còn có tin tưởng bảo hộ nhi tử, nhưng mà ngay tại lúc hắn muốn đem nam tử kia đẩy lui, đột nhiên nội lực bên trong của hắn lại nhấc không nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy chủy thủ kia chui vào bên hông mình, hắn cũng bất chấp chật vật dựa vào động tác ngăn cản, tiếp theo tay chân cùng ngực vẫn bị đâm mấy đao.
Ngay lúc nam tử kia hung tợn mà muốn kết thúc Văn Chân đã sắp vô lực ngăn cản thì, đột nhiên mắt hắn trợn trừng cả người cứng đờ toản thân. Khi hắn chậm rãi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện một tiểu đậu đinh đem một cây kiếm từ thân thể của mình □.
Ninh Vân Tấn một cước đá văng người nọ, đem tiểu chủy thủ cắm ở bên hông, một tay bắt lấy Văn Chân, một tay bắt lấy Hồng Minh, ‘Hít vào.”
Chỉ thị này của hắn thật sự mạc danh kỳ diệu, Hồng Minh chậm một bước, kết quả nhìn thấy một đợt sóng lớn so lúc trước lớn hơn đánh úp lại, lần này cũng không có người bảo hộ, dòng nước mãnh liệt trực tiếp cọ rửa trên người, tiếp theo hắn liền cái gì cũng không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook