Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
-
Chương 110
Sau khi cùng xe lương xác nhập, Ninh Vân Tấn đã một đầu chui vào xe ngựa, không lại đứng ở bên ngoài hứng gió. Hắn lúc này cấp quan chính thức phải gọi là Đốc vận lương thảo, là phụ trách giám sát hành trình và sinh hoạt dọc theo đường đi.
Có Thái tử đồng hành, màn trận tự nhiên không thể đơn sơ quá mức. Văn Chân trực tiếp điều hai ngàn kỵ binh và ba nghìn bộ binh làm hộ vệ, trong đó còn có một đội súng kíp. Nhiệm vụ của riêng đội này ngoại trừ áp lương ra, quan trọng hơn tất nhiên là bảo hộ Hồng Minh an toàn.
Mà người đứng đầu đội quân này lại là người quen của Ninh Vân Tấn, Mục Đan Thư.
Mục Đan Thư đã từng là một nhóc mập mạp này, lần lượt lăn lộn trong chiến tranh một vòng rồi về, chẳng những cao lớn, thịt mỡ trên người cũng thành cơ bắp, nhìn cùng tháp sắt giống nhau, nếu không phải trên mặt còn mang theo tươi cười hàm hậu, Ninh Vân Tấn thiếu chút nữa nhận không ra.
Hắn là anh vợ của Ninh Vân Đình, lại nói tiếp hai người xem như là quan hệ thông gia. Chỉ là điểm này, là có thể nhìn ra được Văn Chân an bài như vậy vẫn là làm cho mình tiện làm việc, dù sao nếu là một đội quân lõi lọc, mình làm việc đã khó làm hơn.
Từ bắc Kinh đến Quy Hóa thành, ước chừng năm sáu trăm km, nếu tại xã hội hiện đại, tám giờ đã tới, nếu khoái mã chỉ cần bốn năm ngày. Nhưng như bọn họ tiến bước vận chuyển lương thực như thế, tốc độ thật sự chậm kinh người, một ngày có thể đi hai mươi km thì tính tốc độ nhanh rồi rồi, đống lương thực này muốn chuyển đến Quy Hóa ít nhất phải thời gian một tháng.
Ninh Vân Tấn trước kia từng dẫn binh, tự nhiên sẽ không bại não tùy tiện định bậy, hắn tính toán từ bắc Kinh đến Đại Đồng đều dùng tốc độ nhanh nhất, cần mỗi ngày ít nhất phải hành quân hai mươi km, chờ sau khi vượt qua Đại Đồng, mỗi ngày đổi thành mười km.
Mục Đan Thư với yêu cầu này của hắn có chút khó xử, dù sao đám lính còn đỡ, bọn họ cũng đã quen hành quân như thế, nhưng những dân phu khẳng định sẽ không chịu nổi.
Ninh Vân Tấn đành phải phân tích nói, “Từ bắc Kinh đến Đại Đồng một đoạn này, có đường đi tu sửa hoàn chỉnh, không bị mối lo tập kích, chúng ta vất vả chạy một đường, hẳn là không thành vấn đề. Mỗi tốp dân phu chúng ta chỉ dùng vừa vặn hai ngày, sau đó khoái mã đến một huyện trấn lần nữa mướn người là được. Chờ qua Đại Đồng, tốc độ khẳng định không thể nhanh như vậy, hơn nữa càng tới gần Quy Hóa chúng ta càng dễ dàng bị Đại Thương tập kích, vì có thể nhanh chóng đem đống lương thực này chuyển đến, chỉ có thể đem tốc độ sớm chạy đến.”
Nghe hắn vừa nói như thế, Mục Đan Thư cũng hiểu được có lý, hắn trêu ghẹo nói, “Ta chỉ cho ngươi là quan văn tay trói gà không chặt, không nghĩ tới với dẫn binh đánh trận cũng rất có bài bản há!”
Ninh Vân Tấn cười he he nói, “Ta cũng chỉ là xem qua mấy quyển binh thư thôi! Bài quân tranh của Tôn tử đã sớm nói, xoắn giáp đi gấp là không thể thực hiện.”
“Nói không qua ngươi.” Mục Đan Thư so với Ninh Vân Đình còn ghét đọc sách hơn, từ nhỏ tính tình chính là nhắc tới đọc sách đã đau đầu, vội vàng khoát tay nói: “Ngươi thấy được thì theo ý ngươi.”
Hai người sau khi thương định, thì đem phương án nghị định tốt đưa cho Hồng Minh xem qua.
Hồng Minh nào biết thứ này, hắn tuy rằng cảm thấy tốc độ này hơn chậm, nhưng thấy hai người này đều đồng ý phương án này, đã gật đầu đồng ý. Hắn tuy rằng không hiểu rất nhiều chuyện, lại nhớ kỹ Văn Chân nói qua với hắn, thân là thượng vị giả quan trọng nhất là biết người dễ dùng, kiêng kị nhất chính là không hiểu giả vờ hiểu, cho nên cũng không nhúng tay lung tung.
Sự thật chứng minh phương án này của Ninh Vân Tấn rất tốt, ngày đi hai mươi km tuy rằng hành trình khẩn trương một chút, nhưng không phải không có biện pháp đạt thành. Có Thái tử linh vật tôn quý ở đây, bọn họ cứ việc cách hai ngày thì đổi một đám dân phu, còn là nơi đi qua quan viên đều vô cùng phối hợp, thậm chí có cơ linh đã hỏi thăm lộ tuyến của bọn họ, thường thường là mệnh lệnh mượn người vừa đến, dân phu cũng đã chuẩn bị tốt, trực tiếp có thể dẫn theo.
Một đường hành quân này sau khi chạy gấp tới Đại Đồng, Ninh Vân Tấn mới sắp xếp chỗ nghỉ ngơi nửa ngày cho mọi người, dù sao hành trình như vậy, ngoại trừ những kỵ binh hơi chút thoải mái, mọi người đều mệt đến không chịu nổi.
Bấm ngón tính toán bọn họ đã rời kinh ước chừng nửa tháng, Ninh Vân Tấn tại đây rốt cuộc nhận được phong thư nhà đầu tiên.
Thư là đáp chuyển binh lính chiến báo tiền phương cùng tới, khi binh sĩ kia đem hai phong thư một dày một mỏng đưa cho hắn ái muội cười cười.
Ninh Vân Tấn đầu đầy mờ mịt nhìn hai phong thư kia, phong dày kia hắn chỉ là quét mắt một cái đã nhận ra đó là thể chữ của phụ thân, không cần phải nói là trong nhà gửi tới.
Chờ khi cầm lấy phong thư mỏng kia, hắn nhất thời hắc tuyến.
Nguyên lai phong thư không phải giấy, mà là tơ lụa màu trắng, cho dù trải qua thời gian bôn ba dài như thế, còn mang theo mùi hương thơm thoang thoảng.
Ninh Vân Tấn nhìn phong thư trên tay, thật sự là giống như khoai lang phỏng tay, khó trách binh sĩ kia lại cười đến ái muội như thế.
Phương thức gửi thư như vậy đến từ một điển cố trong tộc, đã từng có một đôi nam nữ yêu nhau, bởi vì nữ tử không biết viết thư tình, đã nhờ người gửi một tấm khăn trắng tơ lụa trắng noãn cho người tình nhân của mình. Tình nhân của nàng sau khi nhận được tấm khăn trắng kia, thì tỏ ý, trái phải nhìn là tơ, thẳng nhìn cũng là tơ. Sau này câu chuyện đã được biên thành sơn ca*, lời ca, trái phải cũng là tơ (tư)** đến thẳng tắp cũng là tơ (tư), nỗi lòng như vậy có ai biết?
*Ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía nam, Trung Quốc.
**Tư: Hoài niệm, nhớ nhung, đồng âm với ti – tơ tằm.
Câu chuyện này sau khi truyền lưu ra, trong tộc đã có không ít cô nương tiểu tư dùng loại biện pháp ẩn dụ này kể ra tương tư.
Ninh Vân Tấn dùng đầu ngón chân cũng biết là ai gửi tới, tuy rằng trong lòng giống như có mười con mèo cào, rất muốn biết người nọ viết nội dung gì, nhưng vẫn là mặt 囧 đem để một bên, trước mở phong Ninh gia kia ra.
Thư Ninh gia sở dĩ dày là bởi vì ca ca tỷ tỷ lão thái thái, thậm chí ngay cả Ninh Xảo Bình đều viết vài tờ giấy, tuy rằng không ngoài gì khác là hỏi thăm thân thể hắn có mạnh khỏe, thương thế hoàn toàn khôi phục chưa, nhưng mọi người trong nhà quan tâm chính là khiến cho hắn hết sức vui vẻ.
Mà phong của Ninh Kính Hiền tự nhiên là dày nhất, ngoại trừ những lời quan tâm, còn nói cho hắn biết một ít động thái trong kinh. Trên thư viết không phải rất kỹ càng tỉ mỉ, chỉ là giản lược thô sơ nhắc tới một ít, nhưng chỉ là mấy câu như thế, đã làm Ninh Vân Tấn khoanh vòng thế cục hiện giờ của quan trường kinh thành.
Như Ninh Kính Hiền suy đoán, Văn Chân đúng là đồng thời đối với Tả Sư gia và An Bình gia xuống tay, lúc này đây người hắn nhằm vào phân biệt là Tả Sư Bình Lâm và An Bình Bách Xuyên. Nguyên nhân sự tình gây ra là một tên Ngự sử thủ hạ của An Bình Bách Xuyên vạch tội Tả Sư Bình Lâm thu nhận mười vạn hai hối lộ của thương muối Giang Nam, đồng thời còn vạch tội hắn xén bớt gần hai mươi vạn lượng tiền thuế của Sùng Văn môn.
Tả Sư Bình Lâm thân là quốc trượng lại là Hộ bộ Thượng thư, còn có một người cha làm Thủ phụ nội các, cho tới bây giờ cũng không thiếu người hiếu kính, hơn nữa hắn cũng không phải tính tình lặng tiếng, trên thực tế người hiểu biết hắn cũng biết, hắn khẳng định thu vượt quá chút bạc như thế.
Chuyện hiếm thấy đã ngoài dự đoán này một Ngự sử nho nhỏ làm sao dám công khai vạch tội căn nguyên của hắn!
Bất quá lý lịch sơ lược của Ngự sử người vạch tội này được điều tra ra, mọi người đã ngộ! Người nọ là An Bình Bách Xuyên một tay đề bạt đi lên, vẫn luôn cho rằng có ích bồi dưỡng tâm phúc. Nếu là vấn đề giữa hai tiền quốc trượng, tuy rằng khiến cho không ít gây chú ý, nhưng không ai lại cảm thấy Tả Sư Bình Lâm sẽ bị chuyện này lật đổ.
Nhưng với Tả Sư Bình Lâm mà nói quả thật là vấn đề thể diện, chưa đến ba ngày hắn đã đảo ngược vạch tội An Bình Bách Xuyên một tấu chương.
An Bình gia ở trong năm đại gia tộc xem như tương đối lặng tiếng, đặc biệt gia chủ An Bình Bách Xuyên này từ khi ngồi vững vàng phụ tá Đô Sát viện sau đó cũng chỉ nâng một vị Ngự sử này, càng là làm việc phá lệ cẩn thận, theo lý thuyết rất khó tìm sơ hở của hắn.
Nhưng mà vạch tội Tả Sư Bình Lâm chính là hắn cho Thiếu Chính Kỳ và Lý Liên Châu hàng loạt trọng lễ, đồng thời ngay cả lễ vật là gì cũng viết ra.
Việc này lại liên lụy tới một cọc án năm đó khiến Văn Chân căm tức! Hai lần của hắn sau này đều là do Thiếu Chính Kỳ và Lý Liên Châu phụ trách bói tính, An Bình Bách Xuyên vì điều gì cho hai người này trọng lễ, chỉ cần phát tán liên tưởng một chút có thể đoán được nguyên nhân trong đó.
Thấy chuyện của hai tiền quốc trượng ầm ĩ ngày càng lớn, thậm chí còn liên lụy đến trên người mình, vì thế Văn Chân viện cớ tức giận, đối với hai người mỗi người đánh năm mươi đại bản, đồng thời đem bọn họ tước chức một bậc, giữ lại quan hàng ba cấp.
Ninh Kính Hiền cũng không đối với chuyện này làm bất luận phân tích gì, Ninh Vân Tấn lại từ trong đó nhìn ra nhất định có bút tích của Văn Chân, dù sao chỉ cần nhìn xem việc này cuối cùng ai có lợi nhất là biết ai là người phía sau màn, không cần phải nói, chỉ có Văn Chân.
Theo tuổi tác của Thái tử và Nhị hoàng tử càng lớn, hoài nghi người ở bên cạnh hai người cũng càng ngày càng nhiều. Thân là Hoàng tử xuất cung không dễ, người phát ngôn của bọn họ ở bên ngoài tự nhiên chính là hai người này. Vài năm nay bọn họ đã mở rộng không ít thân tín, khiến đảng Thái tử và đảng Nhị hoàng tử dần dần lớn mạnh lên, ẩn ẩn hình thành một cỗ thế lực, ở trong triều đánh đối lẫn nhau.
Ninh Vân Tấn đối với lựa chọn của Văn Chân lại tại trước khi bắt đầu đại chiến đối với hai người cảnh cáo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu đổi thành mình đặt ở vị trí kia, rõ ràng còn chưa đến nhi lập chi năm, hơn nữa trẻ tuổi thân thể cường tráng, lại đã có người thay nhi tử nhớ thương vị trí của mình, chỉ sợ đã sớm khó chịu trong lòng rồi.
Nếu đổi thành bình thường, có thể còn sẽ để bọn họ tiếp tục gây sức ép tiếp, xem như mài luyện mài đao đá cho nhi tử, nhưng mà Văn Chân lập tức đã phải ngự giá thân chinh, nếu không giết kiêu ngạo của bọn họ, nào dám dễ dàng rời kinh?!
Sau khi xem xong thư của phụ thân, Ninh Vân Tấn do dự một chút, vẫn là lựa chọn mở ra phong thư Văn Chân gửi kia. Trong thư chỉ có hai trang giấy, một tờ chỉ dùng bút đỏ vẽ vài ký hiệu mũi tên, khởi điểm mỗi mũi tên phân biệt viết một địa danh, ở trung tâm nhất mũi tên đậm to vừa vặn là Quy Hóa.
Tuy rằng Văn Chân không viết rõ nội dung, nhưng Ninh Vân Tấn lập tức hiểu được đây mới chính là bản đồ xuất binh. Ngoại trừ Quy Hóa, mũi tên thật bên trái là Ninh Hạ, đường ảo là Tây An, mũi tên thật bên phải là Ninh Cổ Tháp, đường ảo là Thịnh Kinh.
Thật đúng là lớn mật, chẳng lẽ không lo lắng thư này bị người chặn được?! Ninh Vân Tấn nhịn không được đảo cái xem thường, sau đó quẹt lửa, đem tờ giấy này tiêu hủy.
Sau khi xử lý xong tờ giấy kia, Ninh Vân Tấn mới đi xem trang viết khác, nội dung phía trên cũng không nhiều, Văn Chân viết khi đến cuối tháng hắn liền sẽ thân chinh, đồng thời còn nhắc tới một đội chuyển lương đi trước tại phụ cận A Lạp Thiện bị tập kích tổn thất thảm trọng, Đại Thương hiện tại thiếu lương nghiêm trọng khẳng định sẽ chuẩn bị tấn công đống lương thực này, khiến hắn chú ý an toàn nhiều hơn.
Ninh Vân Tấn nhìn tờ giấy kia lăng lăng xuất thần, Văn Chân biết bản lĩnh của mình, cho dù gặp nguy hiểm, hắn nếu có ý định muốn chạy thoát cũng không phải không chạy thoát được, yêu cầu mình chú ý an toàn chỉ có một loại tình huống, thì chính là thời điểm phải liều chết bảo hộ Thái tử.
Đám hộ vệ chuyển lương này của bọn họ so với đội chuyển lương trước nhiều gấp đôi, hơn nữa lại có Thái tử đồng hành, nhất định là bị chú ý. Nếu người Đại Thương thật sự muốn tới, xuất binh nhất định không phải ít.
Mà Thái tử dù sao cũng là chủ đội, mình là thần tử, thật phải xảy ra chuyện đầu tiên chính là thế sống chết bảo hộ Hồng Minh. Văn Chân làm cho mình chú ý nhiều an toàn, chẳng phải là đem an nguy của Thái tử đặt ở trong tay mình.
Hắn liếm liếm môi, đôi mắt tối lại, thật đúng là tín nhiệm mình nha! Cư nhiên không sợ mình nhân cơ hội giết chết Thái tử?!
Vừa mới đem thư này cất kỹ, ngoài doanh trướng đã truyền đến âm thanh Tần Minh, “Công tử, Cao tổng quản đến.”
Người tới là Cao Khả, Thái tử lần này xuất môn chỉ dẫn theo Thái giám này bên người. Hắn vừa thấy Ninh Vân Tấn, đã sốt ruột mà nói, “Ninh đại nhân, Thái tử điện hạ mời ngài đi qua một chuyến, có việc cùng bàn.”
Ninh Vân Tấn nhìn hắn ta một cái, thấy thần sắc của hắn có chút hoảng loạn, nhất thời trong lòng đã hiểu được một phần, nếu mình cũng nhận được nội dung này, chỗ Hồng Minh tự nhiên cũng sẽ không thiếu, trước không nói tin Tả Sư Bình Lâm xảy ra chuyện sẽ làm Thái tử đệ đệ của mình trong lòng nghĩ thế nào, chỉ là sắp gặp phải nguy cơ chỉ sợ đã phải trong lòng hắn ta lo lắng không ngừng!
Thời điểm hắn đi theo Cao Khả đi vào doanh trướng Thái tử, Hồng Minh đang cầm một tờ giấy lo lắng đi qua đi lại.
“Ninh Vân Tấn ngươi đã đến rồi? Mau mau, ngươi hãy tới xem một chút, chúng ta nên làm gì bây giờ mới tốt?” Hồng Minh nói xong đem tờ giấy trong tay nhét vào trong tay của hắn.
Ninh Vân Tấn không nhanh không chậm mở tờ giấy kia ra, phát hiện trên mặt cư nhiên là quân báo khẩn cấp. Mặt trên viết tại phụ cận Ulanqab và Bao Đầu đều đã từng thấy qua tung tích của kỵ binh Đại Thương, càng nhắc tới Mông Hoặc thả ra hào ngôn nói muốn bắt được Thái tử Đại Hạ.
Trên quân báo kỹ càng tỉ mỉ viết ra phân bố binh lực hiện giờ của Mông Hoặc, bọn họ đã chiếm cờ riêng biệt của Ulanqab, năm vạn đại quân ngoại trừ một vạn trú đóng ở nơi đó, còn lại một phân thành hai, ẩn nấp hành tung. Dựa theo lộ tuyến hành quân của bọn họ, suy doán khả năng một phần chuẩn bị tấn công huyện Ngũ Nguyên, một phần chuẩn bị tấn công huyện Cố Dương.
Huyện Cố Dương cách Quy Hóa vô cùng gần, khoái mã chạy chớp nhoáng chỉ cần thời gian chưa đến một ngày. Nếu bọn họ có ý định muốn phục kích đội chuyển lương động tác thong thả này, không phải không có cơ hội.
Từ sau khi ra Đại Đồng cho đến Quy Hóa đoạn khoảng cách này hình như không có thành trì, cũng không có cửa quan ải có thể chống đỡ kỵ binh, điều này có ý nghĩa rời Đại Đồng, Ninh Vân Tấn bọn họ sẽ lộ ra ngoài nguy hiểm.
Hồng Minh sưng nghiêm mặt, cố gắng trấn định nói, “Ngươi thấy thế nào?”
Ninh Vân Tấn liếc liếc đệ đệ đang làm bộ làm tích, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười. Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử chưa trải qua chiến hỏa, nghe nói có thể phải đối mặt hai vạn đại quân trong lòng đã luống cuống.
“Thái tử điện hạ, vi thần ngược lại có một chủ ý.”
Hồng Minh vội hỏi, “Nói nghe một chút.”
Chuyến đi này của bọn họ chỉ dẫn theo một bộ bản đồ, ngay tại bên trong doanh trướng Thái tử chỉ vào đường bản đồng trên tường, “Bình thường đi qua Quy Hóa có hai con đường, để thuận tiện thông thường sẽ lựa chọn đi qua huyện Lương Thành thẳng đến Quy Hóa. Nếu là đi ngựa, lại là trước đường vòng Ulanqab, thì mới đến Quy Hóa.”
Từ lúc biết quân báo trong tay, Hồng Minh đã luôn luôn cân nhắc đến địa đồ. Không cần nhìn hắn cũng biết huyện Lương Thành bốn phía núi vây quanh, địa hình phức tạp, tuy rằng từ trên bản đồ nhìn là khoảng cách thẳng tắp, nhưng thật là phải đi, không nhất định sẽ hướng đường vòng Ulanqab, dù sao bọn họ mang theo nhiều lương thực như vậy.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là đi từ Lương Thành, dù sao so với Ulanqab người ở rất thưa thớt, tại Lương Thành dễ chiêu dân phu hơn.
“Ý của ngươi là chúng ta đổi thành đi Ulanqab?”
Ninh Vân Tấn lắc đầu nói, “Không, ý vi thần là thu hồi nghi trượng Thái tử binh chia làm hai đường. Cứ như vậy đối phương sờ không rõ hư thật, cho dù muốn phục kích cũng phải tách ra lần nữa.”
Hồng Minh nhất thời do dự, “Ban đầu chúng ta đã có năm nghìn binh mã, nếu còn chia, thật sự gặp phải kỵ binh Đại Thương thì làm sao đối phó được?”
“Thái tử điện hạ, khi đánh giặc không thể tính như vậy. Từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu chiến sự lấy ít thắng nhiều đó!” Ninh Vân Tấn chỉ vào huyện Lương Thành trên bản đồ nói, “Nơi này bốn phía núi vây quanh, chúng ta có thể đi dọc theo đường núi, tuy rằng tốc độ đi sẽ chậm một chút, nhưng cũng là đem ưu thế kỵ binh của đối phương loại trừ. Chúng ta có lương thực bọn họ không có, một khi gặp nhau chỉ cần cố thủ dựa vào địa thế hiểm, nổi khói báo động thì có thể chờ đến cứu viện.”
Hắn vừa nói xong Hồng Minh đã nhăn mày, Hồng Minh tuy rằng chưa đánh giặc, nhưng cũng là học qua binh pháp, phương pháp như vậy nghe qua không tồi, nhưng mà nếu cứu viện không kịp hoặc là thủ không được trận địa thì sẽ trở thành bị đơn độc bao vây, làm sao cũng cảm thấy đây là hành động bất đắc dĩ.
Ninh Vân Tấn liếc mắt ánh mắt của hắn, trong lòng cười thầm, tiếp lại chỉ vào vị trí Ulanqab nói, “Nếu đường vòng như thế, thì có thể cùng nơi đóng quân hội họp, mời bọn họ hiệp trợ đem quân lương áp tải đến Quy Hóa. Cứ như vậy có đại quân hột tống, số người Đại Thương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Sau khi nghe Ninh Vân Tấn phân tích xong, Hồng Minh lâm vào trầm tư, hắn lại hỏi vài câu, “Nên chia như thế nào” “Lại nên làm sao che giấu hành tung của mình”, tiếp nhân tiện nói, “Cô phải hảo hảo ngẫm lại.”
Ninh Vân Tấn ra doanh trướng, nhịn không được đảo cái xem thường, hắn thì không tin Hồng Minh có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này cuối cùng hơn phân nửa là phải chia. Thời gian cấp bách, hắn đã trực tiếp đến doanh trướng Mục Đan Thư, đi thương lượng chuyện tách ra.
Thái tử xuất hành tự nhiên không có khả năng một mưu sĩ cũng không mang, hắn đi rồi Hồng Minh đã sai Cao Khả đem Thẩm Lữ Công kêu tiến vào.
Thẩm Lữ Công tuy rằng đã bị chuyện Trần Lập Ngôn trước đây ảnh hưởng, nhưng hắn đi theo Thái tử nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, Thẩm gia xem như là người bị hại, bởi vậy cũng không mất đi niềm tin một bề.
Thẩm gia cũng là đi theo Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ, tuy rằng Thẩm Lữ Công này một đời người cũng chưa từng lên chiến trường, nhưng nên biết cũng đều biết. Sau khi hắn nghe Thái tử trần thuật xong, trầm ngâm một khắc, thuận tiện nói, “Thái tử điện hạ, không thể không nói biện pháp này của Ninh đại nhân là tốt nhất! Trừ phi buông tha chuyện công vụ lần này, nếu không vô luận thế nào cũng phải đến Quy Hóa một hồi!”
“Làm sao có thể buông tha.” Hồng Minh nổi giận mà vỗ bàn, “Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu buông tha mặt Cô phải đặt ở đâu.”
Thẩm Lữ Công tự nhiên cũng là ủng hổ hắn tiếp tục hoàn thành công vụ lần này, đôi mắt hạt châu của hắn quay một vòng, “Muốn vi thần nói, chủ ý khác của Ninh đại nhân đều không tồi, nhưng thu hồi nghi trượng Thái tử điểm ấy không ổn.”
Hắn dừng một chút, nói rằng, “Dù sao toàn dân trong thiên hạ cũng biết lần chuyển lương lần này là Thái tử điện hạ ngài làm Giám quân, nếu mà đem nghi trượng Thái tử thu hồi ngược lại như là sợ Đại Thương. Không bằng đơn giản đem nghi trượng cũng phân làm hai, ngài cùng Ninh đại nhân tuổi xấp xỉ, dáng người xấp xỉ, nếu để hắn giả làm ngài, không phải người thân cận tuyệt đối không phát hiện, như vậy thì có thể che giấu tai mắt của người.”
“Để hắn giả làm Cô…” Hồng Minh có chút chần chờ.
Thẩm Lữ Công vội hỏi, “Thời kỳ đặc biệt tất nhiên phải có thực hiện đặc biệt, cho dù là Hoàng thượng cũng sẽ lượng thứ. Hư hư thật thật, thật thật hư hư, chính là đạo lý binh pháp phù hợp.”
Bên này hai chủ tớ bọn họ vừa mới thương lượng xong, Ninh Vân tấn và Mục Đan Thư bên kia ngay cả binh mã phân chia như thế nào cũng đã sắp nghiên cứu xong.
Một đường đến Lương Thành, chia năm trăm kỵ binh, hai ngàn bộ binh, một đường đến Ulanqab thì chia một ngàn năm kỵ binh và một ngàn bộ binh. Lương thực thì hai phần ba giao cho một đường Lương Thành, dù sao bọn họ tốc độ chậm, vạn nhất gặp nạn cũng có thể tốc độ nhanh hành động, mang nhiều lương thực hơn ngược lại trở thành liên lụy.
Không ngoài Ninh Vân Tấn sở liệu, Hồng Minh quả nhiên lựa chọn một mạch đi Ulanqab, dù sao chỉ cần chạy tới ngay tại đại quân, nghe qua đều an toàn hơn nhiều. Thái tử có thân binh thủ lĩnh của bản thân, tự nhiên không lo người dẫn binh, vì thế hắn cùng Mục Đan Thư lại chỉ có lựa chọn đi bên Lương Thành.
Cách ngày, chuyến đi của bọn họ từ Đại Đồng xuất phát, chờ sau khi đến chỗ mười dặm, đại quân phân thành hai, mỗi bên đều có một bộ nghi trượng Thái tử, hướng phía bất đồng của mỗi bên đi tới.
Lần xuất hành này hết thảy giản lược, Hồng Minh vốn là đã không mang toàn bộ hết thảy nghi trượng. Bất quá các loại lọng hoa, cờ truyền giáo, cờ cáo chỉ, cờ tín, cờ kéo đỏ, long xí ngũ sắc lại không ít, hơn nữa đều có dự phòng, vừa lúc lấy ra chính là một bộ.
Duy có xa giá Thái tử là đặc biệt làm theo quy định, nếu muốn cả đem phục chế ra rất khó. Cuối cùng đành phải đem chiếc xe này đặt ở Đại Đồng, sau đó khẩn cấp từ nơi gần Đại Đồng yêu cầu hai chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, sau đó lại tiến hành cải tạo.
Tâm xe trong bánh xe tăng thêm một vòng bánh xe kim loại đồng cánh hoa sen, đầu trục trái phải đều dùng chốt sắt buộc với ghi đông mạ đồng đóng trung tâm, nhìn sao cũng thấy là thật giả lẫn lộn, không phải người quen thuộc lễ chế thoáng qua căn bản nhận không ra.
Ninh Vân Tấn nằm ở trên chỗ nhuyễn tọa khắc cánh hoa sen rũ, nhìn những màn che sắc hương mùa thu hoặc là màu kim tuyết bên trong xe ngựa, ngửi huân hương say lòng người, mặc dù là ngồi ở trên xa giá Thái tử làm giả, cũng có loại cảm giác lâng lâng.
“Hóa ra làm Thái tử là cảm giác này!”
Mục Đan Thư ngồi chung một xe với hắn, đang muốn thương lượng chuyện nghênh địch, nhịn không được hướng hắn đảo cái xem thường, “Ngươi ngược lại nói cẩn thận một chút!”
“Đây không phải chỉ có mình ngươi sao?” Ninh Vân Tấn cười hì hì nói, “Chẳng lẽ ngươi còn sẽ đi tố giác ta với Hoàng thượng hay sao.”
“Ta đây không thèm đi tố giác ngươi.” Mục Đan Thư tức giận mà nói, “Ta chỉ sợ ngươi mất mạng về kinh đó! Đại Đồng bên kia có người cố ý truyền ra tin, nói là Thái từ núi Lương đi rồi. Chúng ta tốc độ chậm như vậy, đồ lại nhiều, khả năng gặp địch tính lớn nhất.”
“Xí, có thể hay không trước để cho ta hảo hảo hưởng thụ trong chốc lát, miễn bàn chuyện phiền phức này.” Ninh Vân Tấn bất đắc dĩ mà nói, “Ngươi thật đúng là mất mặt.”
“Ta đây không phải gấp sao!” Mục Đan Thư đối với đức hạnh không chút nào khẩn trương của hắn thật sự cảm thấy không lời gì để nói.
“Gấp thì đi nhà xí đi, ta cũng không cản ngươi.” Ninh Vân Tấn híp mắt thích ý mà nói, “Hơn nữa, nếu Mông Hoặc kia dám đến, chúng ta đã nghĩ biện pháp đem người nuốt. Tân tân khổ khổ chạy một vòng, ta cũng không muốn chỉ là áp chế tranh lương thực, chung quy phải mang chút chiến công chứ.”
Bị hắn trêu chọc một trận Mục Đan Thư cũng không tức giận, hắn đồng dạng là một người không sự chuyện, mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói, “Ngươi cư nhiên còn có loại tâm tư đó, nói nhanh lên nên làm như thế nào hả!” Hắn mãnh liệt vỗ đùi nói, “Vậy còn đưa Thái tử đi làm chi, biến thành chúng ta cũng bị ép chia.”
Ninh Vân Tấn khóe miệng nổi lên một tia cười xấu xa, “Chỉ cần vừa nghĩ tới chúng ta không cần liều chết bảo hộ Thái tử, ta đã thần thanh khí sảng.”
“Đủ gian trá!” Mục Đan Thư tỉnh tức khắc. Dù sao đánh mất lương thực sẽ không rơi đầu, nhưng ném mất Thái tử đó chỉ có chết chắc à!
Có Thái tử đồng hành, màn trận tự nhiên không thể đơn sơ quá mức. Văn Chân trực tiếp điều hai ngàn kỵ binh và ba nghìn bộ binh làm hộ vệ, trong đó còn có một đội súng kíp. Nhiệm vụ của riêng đội này ngoại trừ áp lương ra, quan trọng hơn tất nhiên là bảo hộ Hồng Minh an toàn.
Mà người đứng đầu đội quân này lại là người quen của Ninh Vân Tấn, Mục Đan Thư.
Mục Đan Thư đã từng là một nhóc mập mạp này, lần lượt lăn lộn trong chiến tranh một vòng rồi về, chẳng những cao lớn, thịt mỡ trên người cũng thành cơ bắp, nhìn cùng tháp sắt giống nhau, nếu không phải trên mặt còn mang theo tươi cười hàm hậu, Ninh Vân Tấn thiếu chút nữa nhận không ra.
Hắn là anh vợ của Ninh Vân Đình, lại nói tiếp hai người xem như là quan hệ thông gia. Chỉ là điểm này, là có thể nhìn ra được Văn Chân an bài như vậy vẫn là làm cho mình tiện làm việc, dù sao nếu là một đội quân lõi lọc, mình làm việc đã khó làm hơn.
Từ bắc Kinh đến Quy Hóa thành, ước chừng năm sáu trăm km, nếu tại xã hội hiện đại, tám giờ đã tới, nếu khoái mã chỉ cần bốn năm ngày. Nhưng như bọn họ tiến bước vận chuyển lương thực như thế, tốc độ thật sự chậm kinh người, một ngày có thể đi hai mươi km thì tính tốc độ nhanh rồi rồi, đống lương thực này muốn chuyển đến Quy Hóa ít nhất phải thời gian một tháng.
Ninh Vân Tấn trước kia từng dẫn binh, tự nhiên sẽ không bại não tùy tiện định bậy, hắn tính toán từ bắc Kinh đến Đại Đồng đều dùng tốc độ nhanh nhất, cần mỗi ngày ít nhất phải hành quân hai mươi km, chờ sau khi vượt qua Đại Đồng, mỗi ngày đổi thành mười km.
Mục Đan Thư với yêu cầu này của hắn có chút khó xử, dù sao đám lính còn đỡ, bọn họ cũng đã quen hành quân như thế, nhưng những dân phu khẳng định sẽ không chịu nổi.
Ninh Vân Tấn đành phải phân tích nói, “Từ bắc Kinh đến Đại Đồng một đoạn này, có đường đi tu sửa hoàn chỉnh, không bị mối lo tập kích, chúng ta vất vả chạy một đường, hẳn là không thành vấn đề. Mỗi tốp dân phu chúng ta chỉ dùng vừa vặn hai ngày, sau đó khoái mã đến một huyện trấn lần nữa mướn người là được. Chờ qua Đại Đồng, tốc độ khẳng định không thể nhanh như vậy, hơn nữa càng tới gần Quy Hóa chúng ta càng dễ dàng bị Đại Thương tập kích, vì có thể nhanh chóng đem đống lương thực này chuyển đến, chỉ có thể đem tốc độ sớm chạy đến.”
Nghe hắn vừa nói như thế, Mục Đan Thư cũng hiểu được có lý, hắn trêu ghẹo nói, “Ta chỉ cho ngươi là quan văn tay trói gà không chặt, không nghĩ tới với dẫn binh đánh trận cũng rất có bài bản há!”
Ninh Vân Tấn cười he he nói, “Ta cũng chỉ là xem qua mấy quyển binh thư thôi! Bài quân tranh của Tôn tử đã sớm nói, xoắn giáp đi gấp là không thể thực hiện.”
“Nói không qua ngươi.” Mục Đan Thư so với Ninh Vân Đình còn ghét đọc sách hơn, từ nhỏ tính tình chính là nhắc tới đọc sách đã đau đầu, vội vàng khoát tay nói: “Ngươi thấy được thì theo ý ngươi.”
Hai người sau khi thương định, thì đem phương án nghị định tốt đưa cho Hồng Minh xem qua.
Hồng Minh nào biết thứ này, hắn tuy rằng cảm thấy tốc độ này hơn chậm, nhưng thấy hai người này đều đồng ý phương án này, đã gật đầu đồng ý. Hắn tuy rằng không hiểu rất nhiều chuyện, lại nhớ kỹ Văn Chân nói qua với hắn, thân là thượng vị giả quan trọng nhất là biết người dễ dùng, kiêng kị nhất chính là không hiểu giả vờ hiểu, cho nên cũng không nhúng tay lung tung.
Sự thật chứng minh phương án này của Ninh Vân Tấn rất tốt, ngày đi hai mươi km tuy rằng hành trình khẩn trương một chút, nhưng không phải không có biện pháp đạt thành. Có Thái tử linh vật tôn quý ở đây, bọn họ cứ việc cách hai ngày thì đổi một đám dân phu, còn là nơi đi qua quan viên đều vô cùng phối hợp, thậm chí có cơ linh đã hỏi thăm lộ tuyến của bọn họ, thường thường là mệnh lệnh mượn người vừa đến, dân phu cũng đã chuẩn bị tốt, trực tiếp có thể dẫn theo.
Một đường hành quân này sau khi chạy gấp tới Đại Đồng, Ninh Vân Tấn mới sắp xếp chỗ nghỉ ngơi nửa ngày cho mọi người, dù sao hành trình như vậy, ngoại trừ những kỵ binh hơi chút thoải mái, mọi người đều mệt đến không chịu nổi.
Bấm ngón tính toán bọn họ đã rời kinh ước chừng nửa tháng, Ninh Vân Tấn tại đây rốt cuộc nhận được phong thư nhà đầu tiên.
Thư là đáp chuyển binh lính chiến báo tiền phương cùng tới, khi binh sĩ kia đem hai phong thư một dày một mỏng đưa cho hắn ái muội cười cười.
Ninh Vân Tấn đầu đầy mờ mịt nhìn hai phong thư kia, phong dày kia hắn chỉ là quét mắt một cái đã nhận ra đó là thể chữ của phụ thân, không cần phải nói là trong nhà gửi tới.
Chờ khi cầm lấy phong thư mỏng kia, hắn nhất thời hắc tuyến.
Nguyên lai phong thư không phải giấy, mà là tơ lụa màu trắng, cho dù trải qua thời gian bôn ba dài như thế, còn mang theo mùi hương thơm thoang thoảng.
Ninh Vân Tấn nhìn phong thư trên tay, thật sự là giống như khoai lang phỏng tay, khó trách binh sĩ kia lại cười đến ái muội như thế.
Phương thức gửi thư như vậy đến từ một điển cố trong tộc, đã từng có một đôi nam nữ yêu nhau, bởi vì nữ tử không biết viết thư tình, đã nhờ người gửi một tấm khăn trắng tơ lụa trắng noãn cho người tình nhân của mình. Tình nhân của nàng sau khi nhận được tấm khăn trắng kia, thì tỏ ý, trái phải nhìn là tơ, thẳng nhìn cũng là tơ. Sau này câu chuyện đã được biên thành sơn ca*, lời ca, trái phải cũng là tơ (tư)** đến thẳng tắp cũng là tơ (tư), nỗi lòng như vậy có ai biết?
*Ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía nam, Trung Quốc.
**Tư: Hoài niệm, nhớ nhung, đồng âm với ti – tơ tằm.
Câu chuyện này sau khi truyền lưu ra, trong tộc đã có không ít cô nương tiểu tư dùng loại biện pháp ẩn dụ này kể ra tương tư.
Ninh Vân Tấn dùng đầu ngón chân cũng biết là ai gửi tới, tuy rằng trong lòng giống như có mười con mèo cào, rất muốn biết người nọ viết nội dung gì, nhưng vẫn là mặt 囧 đem để một bên, trước mở phong Ninh gia kia ra.
Thư Ninh gia sở dĩ dày là bởi vì ca ca tỷ tỷ lão thái thái, thậm chí ngay cả Ninh Xảo Bình đều viết vài tờ giấy, tuy rằng không ngoài gì khác là hỏi thăm thân thể hắn có mạnh khỏe, thương thế hoàn toàn khôi phục chưa, nhưng mọi người trong nhà quan tâm chính là khiến cho hắn hết sức vui vẻ.
Mà phong của Ninh Kính Hiền tự nhiên là dày nhất, ngoại trừ những lời quan tâm, còn nói cho hắn biết một ít động thái trong kinh. Trên thư viết không phải rất kỹ càng tỉ mỉ, chỉ là giản lược thô sơ nhắc tới một ít, nhưng chỉ là mấy câu như thế, đã làm Ninh Vân Tấn khoanh vòng thế cục hiện giờ của quan trường kinh thành.
Như Ninh Kính Hiền suy đoán, Văn Chân đúng là đồng thời đối với Tả Sư gia và An Bình gia xuống tay, lúc này đây người hắn nhằm vào phân biệt là Tả Sư Bình Lâm và An Bình Bách Xuyên. Nguyên nhân sự tình gây ra là một tên Ngự sử thủ hạ của An Bình Bách Xuyên vạch tội Tả Sư Bình Lâm thu nhận mười vạn hai hối lộ của thương muối Giang Nam, đồng thời còn vạch tội hắn xén bớt gần hai mươi vạn lượng tiền thuế của Sùng Văn môn.
Tả Sư Bình Lâm thân là quốc trượng lại là Hộ bộ Thượng thư, còn có một người cha làm Thủ phụ nội các, cho tới bây giờ cũng không thiếu người hiếu kính, hơn nữa hắn cũng không phải tính tình lặng tiếng, trên thực tế người hiểu biết hắn cũng biết, hắn khẳng định thu vượt quá chút bạc như thế.
Chuyện hiếm thấy đã ngoài dự đoán này một Ngự sử nho nhỏ làm sao dám công khai vạch tội căn nguyên của hắn!
Bất quá lý lịch sơ lược của Ngự sử người vạch tội này được điều tra ra, mọi người đã ngộ! Người nọ là An Bình Bách Xuyên một tay đề bạt đi lên, vẫn luôn cho rằng có ích bồi dưỡng tâm phúc. Nếu là vấn đề giữa hai tiền quốc trượng, tuy rằng khiến cho không ít gây chú ý, nhưng không ai lại cảm thấy Tả Sư Bình Lâm sẽ bị chuyện này lật đổ.
Nhưng với Tả Sư Bình Lâm mà nói quả thật là vấn đề thể diện, chưa đến ba ngày hắn đã đảo ngược vạch tội An Bình Bách Xuyên một tấu chương.
An Bình gia ở trong năm đại gia tộc xem như tương đối lặng tiếng, đặc biệt gia chủ An Bình Bách Xuyên này từ khi ngồi vững vàng phụ tá Đô Sát viện sau đó cũng chỉ nâng một vị Ngự sử này, càng là làm việc phá lệ cẩn thận, theo lý thuyết rất khó tìm sơ hở của hắn.
Nhưng mà vạch tội Tả Sư Bình Lâm chính là hắn cho Thiếu Chính Kỳ và Lý Liên Châu hàng loạt trọng lễ, đồng thời ngay cả lễ vật là gì cũng viết ra.
Việc này lại liên lụy tới một cọc án năm đó khiến Văn Chân căm tức! Hai lần của hắn sau này đều là do Thiếu Chính Kỳ và Lý Liên Châu phụ trách bói tính, An Bình Bách Xuyên vì điều gì cho hai người này trọng lễ, chỉ cần phát tán liên tưởng một chút có thể đoán được nguyên nhân trong đó.
Thấy chuyện của hai tiền quốc trượng ầm ĩ ngày càng lớn, thậm chí còn liên lụy đến trên người mình, vì thế Văn Chân viện cớ tức giận, đối với hai người mỗi người đánh năm mươi đại bản, đồng thời đem bọn họ tước chức một bậc, giữ lại quan hàng ba cấp.
Ninh Kính Hiền cũng không đối với chuyện này làm bất luận phân tích gì, Ninh Vân Tấn lại từ trong đó nhìn ra nhất định có bút tích của Văn Chân, dù sao chỉ cần nhìn xem việc này cuối cùng ai có lợi nhất là biết ai là người phía sau màn, không cần phải nói, chỉ có Văn Chân.
Theo tuổi tác của Thái tử và Nhị hoàng tử càng lớn, hoài nghi người ở bên cạnh hai người cũng càng ngày càng nhiều. Thân là Hoàng tử xuất cung không dễ, người phát ngôn của bọn họ ở bên ngoài tự nhiên chính là hai người này. Vài năm nay bọn họ đã mở rộng không ít thân tín, khiến đảng Thái tử và đảng Nhị hoàng tử dần dần lớn mạnh lên, ẩn ẩn hình thành một cỗ thế lực, ở trong triều đánh đối lẫn nhau.
Ninh Vân Tấn đối với lựa chọn của Văn Chân lại tại trước khi bắt đầu đại chiến đối với hai người cảnh cáo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu đổi thành mình đặt ở vị trí kia, rõ ràng còn chưa đến nhi lập chi năm, hơn nữa trẻ tuổi thân thể cường tráng, lại đã có người thay nhi tử nhớ thương vị trí của mình, chỉ sợ đã sớm khó chịu trong lòng rồi.
Nếu đổi thành bình thường, có thể còn sẽ để bọn họ tiếp tục gây sức ép tiếp, xem như mài luyện mài đao đá cho nhi tử, nhưng mà Văn Chân lập tức đã phải ngự giá thân chinh, nếu không giết kiêu ngạo của bọn họ, nào dám dễ dàng rời kinh?!
Sau khi xem xong thư của phụ thân, Ninh Vân Tấn do dự một chút, vẫn là lựa chọn mở ra phong thư Văn Chân gửi kia. Trong thư chỉ có hai trang giấy, một tờ chỉ dùng bút đỏ vẽ vài ký hiệu mũi tên, khởi điểm mỗi mũi tên phân biệt viết một địa danh, ở trung tâm nhất mũi tên đậm to vừa vặn là Quy Hóa.
Tuy rằng Văn Chân không viết rõ nội dung, nhưng Ninh Vân Tấn lập tức hiểu được đây mới chính là bản đồ xuất binh. Ngoại trừ Quy Hóa, mũi tên thật bên trái là Ninh Hạ, đường ảo là Tây An, mũi tên thật bên phải là Ninh Cổ Tháp, đường ảo là Thịnh Kinh.
Thật đúng là lớn mật, chẳng lẽ không lo lắng thư này bị người chặn được?! Ninh Vân Tấn nhịn không được đảo cái xem thường, sau đó quẹt lửa, đem tờ giấy này tiêu hủy.
Sau khi xử lý xong tờ giấy kia, Ninh Vân Tấn mới đi xem trang viết khác, nội dung phía trên cũng không nhiều, Văn Chân viết khi đến cuối tháng hắn liền sẽ thân chinh, đồng thời còn nhắc tới một đội chuyển lương đi trước tại phụ cận A Lạp Thiện bị tập kích tổn thất thảm trọng, Đại Thương hiện tại thiếu lương nghiêm trọng khẳng định sẽ chuẩn bị tấn công đống lương thực này, khiến hắn chú ý an toàn nhiều hơn.
Ninh Vân Tấn nhìn tờ giấy kia lăng lăng xuất thần, Văn Chân biết bản lĩnh của mình, cho dù gặp nguy hiểm, hắn nếu có ý định muốn chạy thoát cũng không phải không chạy thoát được, yêu cầu mình chú ý an toàn chỉ có một loại tình huống, thì chính là thời điểm phải liều chết bảo hộ Thái tử.
Đám hộ vệ chuyển lương này của bọn họ so với đội chuyển lương trước nhiều gấp đôi, hơn nữa lại có Thái tử đồng hành, nhất định là bị chú ý. Nếu người Đại Thương thật sự muốn tới, xuất binh nhất định không phải ít.
Mà Thái tử dù sao cũng là chủ đội, mình là thần tử, thật phải xảy ra chuyện đầu tiên chính là thế sống chết bảo hộ Hồng Minh. Văn Chân làm cho mình chú ý nhiều an toàn, chẳng phải là đem an nguy của Thái tử đặt ở trong tay mình.
Hắn liếm liếm môi, đôi mắt tối lại, thật đúng là tín nhiệm mình nha! Cư nhiên không sợ mình nhân cơ hội giết chết Thái tử?!
Vừa mới đem thư này cất kỹ, ngoài doanh trướng đã truyền đến âm thanh Tần Minh, “Công tử, Cao tổng quản đến.”
Người tới là Cao Khả, Thái tử lần này xuất môn chỉ dẫn theo Thái giám này bên người. Hắn vừa thấy Ninh Vân Tấn, đã sốt ruột mà nói, “Ninh đại nhân, Thái tử điện hạ mời ngài đi qua một chuyến, có việc cùng bàn.”
Ninh Vân Tấn nhìn hắn ta một cái, thấy thần sắc của hắn có chút hoảng loạn, nhất thời trong lòng đã hiểu được một phần, nếu mình cũng nhận được nội dung này, chỗ Hồng Minh tự nhiên cũng sẽ không thiếu, trước không nói tin Tả Sư Bình Lâm xảy ra chuyện sẽ làm Thái tử đệ đệ của mình trong lòng nghĩ thế nào, chỉ là sắp gặp phải nguy cơ chỉ sợ đã phải trong lòng hắn ta lo lắng không ngừng!
Thời điểm hắn đi theo Cao Khả đi vào doanh trướng Thái tử, Hồng Minh đang cầm một tờ giấy lo lắng đi qua đi lại.
“Ninh Vân Tấn ngươi đã đến rồi? Mau mau, ngươi hãy tới xem một chút, chúng ta nên làm gì bây giờ mới tốt?” Hồng Minh nói xong đem tờ giấy trong tay nhét vào trong tay của hắn.
Ninh Vân Tấn không nhanh không chậm mở tờ giấy kia ra, phát hiện trên mặt cư nhiên là quân báo khẩn cấp. Mặt trên viết tại phụ cận Ulanqab và Bao Đầu đều đã từng thấy qua tung tích của kỵ binh Đại Thương, càng nhắc tới Mông Hoặc thả ra hào ngôn nói muốn bắt được Thái tử Đại Hạ.
Trên quân báo kỹ càng tỉ mỉ viết ra phân bố binh lực hiện giờ của Mông Hoặc, bọn họ đã chiếm cờ riêng biệt của Ulanqab, năm vạn đại quân ngoại trừ một vạn trú đóng ở nơi đó, còn lại một phân thành hai, ẩn nấp hành tung. Dựa theo lộ tuyến hành quân của bọn họ, suy doán khả năng một phần chuẩn bị tấn công huyện Ngũ Nguyên, một phần chuẩn bị tấn công huyện Cố Dương.
Huyện Cố Dương cách Quy Hóa vô cùng gần, khoái mã chạy chớp nhoáng chỉ cần thời gian chưa đến một ngày. Nếu bọn họ có ý định muốn phục kích đội chuyển lương động tác thong thả này, không phải không có cơ hội.
Từ sau khi ra Đại Đồng cho đến Quy Hóa đoạn khoảng cách này hình như không có thành trì, cũng không có cửa quan ải có thể chống đỡ kỵ binh, điều này có ý nghĩa rời Đại Đồng, Ninh Vân Tấn bọn họ sẽ lộ ra ngoài nguy hiểm.
Hồng Minh sưng nghiêm mặt, cố gắng trấn định nói, “Ngươi thấy thế nào?”
Ninh Vân Tấn liếc liếc đệ đệ đang làm bộ làm tích, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười. Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử chưa trải qua chiến hỏa, nghe nói có thể phải đối mặt hai vạn đại quân trong lòng đã luống cuống.
“Thái tử điện hạ, vi thần ngược lại có một chủ ý.”
Hồng Minh vội hỏi, “Nói nghe một chút.”
Chuyến đi này của bọn họ chỉ dẫn theo một bộ bản đồ, ngay tại bên trong doanh trướng Thái tử chỉ vào đường bản đồng trên tường, “Bình thường đi qua Quy Hóa có hai con đường, để thuận tiện thông thường sẽ lựa chọn đi qua huyện Lương Thành thẳng đến Quy Hóa. Nếu là đi ngựa, lại là trước đường vòng Ulanqab, thì mới đến Quy Hóa.”
Từ lúc biết quân báo trong tay, Hồng Minh đã luôn luôn cân nhắc đến địa đồ. Không cần nhìn hắn cũng biết huyện Lương Thành bốn phía núi vây quanh, địa hình phức tạp, tuy rằng từ trên bản đồ nhìn là khoảng cách thẳng tắp, nhưng thật là phải đi, không nhất định sẽ hướng đường vòng Ulanqab, dù sao bọn họ mang theo nhiều lương thực như vậy.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là đi từ Lương Thành, dù sao so với Ulanqab người ở rất thưa thớt, tại Lương Thành dễ chiêu dân phu hơn.
“Ý của ngươi là chúng ta đổi thành đi Ulanqab?”
Ninh Vân Tấn lắc đầu nói, “Không, ý vi thần là thu hồi nghi trượng Thái tử binh chia làm hai đường. Cứ như vậy đối phương sờ không rõ hư thật, cho dù muốn phục kích cũng phải tách ra lần nữa.”
Hồng Minh nhất thời do dự, “Ban đầu chúng ta đã có năm nghìn binh mã, nếu còn chia, thật sự gặp phải kỵ binh Đại Thương thì làm sao đối phó được?”
“Thái tử điện hạ, khi đánh giặc không thể tính như vậy. Từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu chiến sự lấy ít thắng nhiều đó!” Ninh Vân Tấn chỉ vào huyện Lương Thành trên bản đồ nói, “Nơi này bốn phía núi vây quanh, chúng ta có thể đi dọc theo đường núi, tuy rằng tốc độ đi sẽ chậm một chút, nhưng cũng là đem ưu thế kỵ binh của đối phương loại trừ. Chúng ta có lương thực bọn họ không có, một khi gặp nhau chỉ cần cố thủ dựa vào địa thế hiểm, nổi khói báo động thì có thể chờ đến cứu viện.”
Hắn vừa nói xong Hồng Minh đã nhăn mày, Hồng Minh tuy rằng chưa đánh giặc, nhưng cũng là học qua binh pháp, phương pháp như vậy nghe qua không tồi, nhưng mà nếu cứu viện không kịp hoặc là thủ không được trận địa thì sẽ trở thành bị đơn độc bao vây, làm sao cũng cảm thấy đây là hành động bất đắc dĩ.
Ninh Vân Tấn liếc mắt ánh mắt của hắn, trong lòng cười thầm, tiếp lại chỉ vào vị trí Ulanqab nói, “Nếu đường vòng như thế, thì có thể cùng nơi đóng quân hội họp, mời bọn họ hiệp trợ đem quân lương áp tải đến Quy Hóa. Cứ như vậy có đại quân hột tống, số người Đại Thương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Sau khi nghe Ninh Vân Tấn phân tích xong, Hồng Minh lâm vào trầm tư, hắn lại hỏi vài câu, “Nên chia như thế nào” “Lại nên làm sao che giấu hành tung của mình”, tiếp nhân tiện nói, “Cô phải hảo hảo ngẫm lại.”
Ninh Vân Tấn ra doanh trướng, nhịn không được đảo cái xem thường, hắn thì không tin Hồng Minh có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này cuối cùng hơn phân nửa là phải chia. Thời gian cấp bách, hắn đã trực tiếp đến doanh trướng Mục Đan Thư, đi thương lượng chuyện tách ra.
Thái tử xuất hành tự nhiên không có khả năng một mưu sĩ cũng không mang, hắn đi rồi Hồng Minh đã sai Cao Khả đem Thẩm Lữ Công kêu tiến vào.
Thẩm Lữ Công tuy rằng đã bị chuyện Trần Lập Ngôn trước đây ảnh hưởng, nhưng hắn đi theo Thái tử nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, Thẩm gia xem như là người bị hại, bởi vậy cũng không mất đi niềm tin một bề.
Thẩm gia cũng là đi theo Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ, tuy rằng Thẩm Lữ Công này một đời người cũng chưa từng lên chiến trường, nhưng nên biết cũng đều biết. Sau khi hắn nghe Thái tử trần thuật xong, trầm ngâm một khắc, thuận tiện nói, “Thái tử điện hạ, không thể không nói biện pháp này của Ninh đại nhân là tốt nhất! Trừ phi buông tha chuyện công vụ lần này, nếu không vô luận thế nào cũng phải đến Quy Hóa một hồi!”
“Làm sao có thể buông tha.” Hồng Minh nổi giận mà vỗ bàn, “Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu buông tha mặt Cô phải đặt ở đâu.”
Thẩm Lữ Công tự nhiên cũng là ủng hổ hắn tiếp tục hoàn thành công vụ lần này, đôi mắt hạt châu của hắn quay một vòng, “Muốn vi thần nói, chủ ý khác của Ninh đại nhân đều không tồi, nhưng thu hồi nghi trượng Thái tử điểm ấy không ổn.”
Hắn dừng một chút, nói rằng, “Dù sao toàn dân trong thiên hạ cũng biết lần chuyển lương lần này là Thái tử điện hạ ngài làm Giám quân, nếu mà đem nghi trượng Thái tử thu hồi ngược lại như là sợ Đại Thương. Không bằng đơn giản đem nghi trượng cũng phân làm hai, ngài cùng Ninh đại nhân tuổi xấp xỉ, dáng người xấp xỉ, nếu để hắn giả làm ngài, không phải người thân cận tuyệt đối không phát hiện, như vậy thì có thể che giấu tai mắt của người.”
“Để hắn giả làm Cô…” Hồng Minh có chút chần chờ.
Thẩm Lữ Công vội hỏi, “Thời kỳ đặc biệt tất nhiên phải có thực hiện đặc biệt, cho dù là Hoàng thượng cũng sẽ lượng thứ. Hư hư thật thật, thật thật hư hư, chính là đạo lý binh pháp phù hợp.”
Bên này hai chủ tớ bọn họ vừa mới thương lượng xong, Ninh Vân tấn và Mục Đan Thư bên kia ngay cả binh mã phân chia như thế nào cũng đã sắp nghiên cứu xong.
Một đường đến Lương Thành, chia năm trăm kỵ binh, hai ngàn bộ binh, một đường đến Ulanqab thì chia một ngàn năm kỵ binh và một ngàn bộ binh. Lương thực thì hai phần ba giao cho một đường Lương Thành, dù sao bọn họ tốc độ chậm, vạn nhất gặp nạn cũng có thể tốc độ nhanh hành động, mang nhiều lương thực hơn ngược lại trở thành liên lụy.
Không ngoài Ninh Vân Tấn sở liệu, Hồng Minh quả nhiên lựa chọn một mạch đi Ulanqab, dù sao chỉ cần chạy tới ngay tại đại quân, nghe qua đều an toàn hơn nhiều. Thái tử có thân binh thủ lĩnh của bản thân, tự nhiên không lo người dẫn binh, vì thế hắn cùng Mục Đan Thư lại chỉ có lựa chọn đi bên Lương Thành.
Cách ngày, chuyến đi của bọn họ từ Đại Đồng xuất phát, chờ sau khi đến chỗ mười dặm, đại quân phân thành hai, mỗi bên đều có một bộ nghi trượng Thái tử, hướng phía bất đồng của mỗi bên đi tới.
Lần xuất hành này hết thảy giản lược, Hồng Minh vốn là đã không mang toàn bộ hết thảy nghi trượng. Bất quá các loại lọng hoa, cờ truyền giáo, cờ cáo chỉ, cờ tín, cờ kéo đỏ, long xí ngũ sắc lại không ít, hơn nữa đều có dự phòng, vừa lúc lấy ra chính là một bộ.
Duy có xa giá Thái tử là đặc biệt làm theo quy định, nếu muốn cả đem phục chế ra rất khó. Cuối cùng đành phải đem chiếc xe này đặt ở Đại Đồng, sau đó khẩn cấp từ nơi gần Đại Đồng yêu cầu hai chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, sau đó lại tiến hành cải tạo.
Tâm xe trong bánh xe tăng thêm một vòng bánh xe kim loại đồng cánh hoa sen, đầu trục trái phải đều dùng chốt sắt buộc với ghi đông mạ đồng đóng trung tâm, nhìn sao cũng thấy là thật giả lẫn lộn, không phải người quen thuộc lễ chế thoáng qua căn bản nhận không ra.
Ninh Vân Tấn nằm ở trên chỗ nhuyễn tọa khắc cánh hoa sen rũ, nhìn những màn che sắc hương mùa thu hoặc là màu kim tuyết bên trong xe ngựa, ngửi huân hương say lòng người, mặc dù là ngồi ở trên xa giá Thái tử làm giả, cũng có loại cảm giác lâng lâng.
“Hóa ra làm Thái tử là cảm giác này!”
Mục Đan Thư ngồi chung một xe với hắn, đang muốn thương lượng chuyện nghênh địch, nhịn không được hướng hắn đảo cái xem thường, “Ngươi ngược lại nói cẩn thận một chút!”
“Đây không phải chỉ có mình ngươi sao?” Ninh Vân Tấn cười hì hì nói, “Chẳng lẽ ngươi còn sẽ đi tố giác ta với Hoàng thượng hay sao.”
“Ta đây không thèm đi tố giác ngươi.” Mục Đan Thư tức giận mà nói, “Ta chỉ sợ ngươi mất mạng về kinh đó! Đại Đồng bên kia có người cố ý truyền ra tin, nói là Thái từ núi Lương đi rồi. Chúng ta tốc độ chậm như vậy, đồ lại nhiều, khả năng gặp địch tính lớn nhất.”
“Xí, có thể hay không trước để cho ta hảo hảo hưởng thụ trong chốc lát, miễn bàn chuyện phiền phức này.” Ninh Vân Tấn bất đắc dĩ mà nói, “Ngươi thật đúng là mất mặt.”
“Ta đây không phải gấp sao!” Mục Đan Thư đối với đức hạnh không chút nào khẩn trương của hắn thật sự cảm thấy không lời gì để nói.
“Gấp thì đi nhà xí đi, ta cũng không cản ngươi.” Ninh Vân Tấn híp mắt thích ý mà nói, “Hơn nữa, nếu Mông Hoặc kia dám đến, chúng ta đã nghĩ biện pháp đem người nuốt. Tân tân khổ khổ chạy một vòng, ta cũng không muốn chỉ là áp chế tranh lương thực, chung quy phải mang chút chiến công chứ.”
Bị hắn trêu chọc một trận Mục Đan Thư cũng không tức giận, hắn đồng dạng là một người không sự chuyện, mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói, “Ngươi cư nhiên còn có loại tâm tư đó, nói nhanh lên nên làm như thế nào hả!” Hắn mãnh liệt vỗ đùi nói, “Vậy còn đưa Thái tử đi làm chi, biến thành chúng ta cũng bị ép chia.”
Ninh Vân Tấn khóe miệng nổi lên một tia cười xấu xa, “Chỉ cần vừa nghĩ tới chúng ta không cần liều chết bảo hộ Thái tử, ta đã thần thanh khí sảng.”
“Đủ gian trá!” Mục Đan Thư tỉnh tức khắc. Dù sao đánh mất lương thực sẽ không rơi đầu, nhưng ném mất Thái tử đó chỉ có chết chắc à!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook