Ninh Vân Tấn sau khi đi qua cửa, Ninh Kính Hiền đang ngồi trên kháng uống nước, vừa thấy hắn, đã buông chén trà trong tay xuống, trong mắt lộ ra lo lắng nói không nên lời.

“Cũng đã nói với con không nên vào cung…”

Ninh Vân Tấn bước nhanh đi đến bên cạnh hắn, bắt lấy tay hắn nói, “Phụ thân, không có chuyện gì! Hoàng thượng đã đáp ứng, việc này thì tra được thái thái là thôi.” Tiếp hắn lộ ra một tia mỉm cười, nhỏ giọng nói “Đó là ngài vẫn luôn anh minh thần võ nguyện trung thành với Hoàng thượng đó!”

Chính là vẫn luôn nguyện trung thành với người nọ, mới biết được chỗ khó chơi của hắn ta!

Ninh Kính Hiền nắm chặt lại tay hắn, “Hoàng thượng hắn thật không nói gì?”

“Không có mà!” Ninh Vân Tấn ra vẻ vui vẻ mà nói, “Hoàng thượng còn nói phải giúp con chỉ hôn!”

Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấy sau khi mình nói xong câu đó, tay đột nhiên bị phụ thân nắm đến đau. Hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Kính Hiền, chỉ thấy trong mắt phụ thân hối hận và áy náy cũng sắp bao trùm.

Hai gia đều biết, điều kiện như của Văn Chân chính là vì đem quyền hôn nhân của Ninh Vân Tấn tóm trong tay.

Ninh Vân Tấn sợ hắn khổ sở, vội vàng lại bổ sung nói, “Bất quá Hoàng thượng nói con bây giờ còn quá nhỏ, phải tại ba năm sau mới cân nhắc.”

Cho dù hắn thêm một câu như vậy, thần sắc Ninh Kính Hiền cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ba năm lâu lắm, Tiểu nhị hiện tại ngày càng lộ ra ngoài sắc bén, càng ngày càng chói lọi, tài hoa xuất chúng, ai biết ba năm sau Hoàng thượng có thể hay không lại càng không nguyện ý buông tay.

Ninh Đào Húc không biết phiền não của hai người bọn họ, với suy nghĩ của ngươi bình thường mà nói, một thần tử có thể được Hoàng đế chỉ hôn là chuyện tốt lớn lao và quang vinh. Hắn nhịn không được vừa lòng mà gật đầu, “Đây là chuyện tốt! Cuối cùng trong nhà cũng có thể nghe được một cọc chuyện vui xua xui xẻo.”

“…” Ninh Vân Tấn không biết nên nói gì mới tốt, vội vàng lui sang một bên, để gia gia cùng phụ thân nói chuyện.

Ninh Đào Húc ngồi ở cạnh kháng, đem quyết định tối qua của mình nói qua một lần với Ninh Kính Hiền, lại phân phó hắn phải hảo hảo điều dưỡng thân thể.

Hắn nói, “Chỉ là một lần răn dạy, Vân Tường cũng không nhất định sẽ thay đổi. Hắn hiện tại đối với gặp phải sai lầm sau đó hối hận không giả dối, nhưng không chân chính nhận thức được sai ở đâu. Hiện giờ thân ở nội trạch lại dưỡng thành bậc tính tình ác độc này, nếu lại để hắn ở trong kinh, chờ sau khi lớn lên cũng những tên hoàng khố xen lẫn với nhau, chỉ sợ phải biến thành gia môn bất hạnh.”

Ninh Kính Hiền nghe xong gật đầu, hắn lo lắng cũng chính là điểm này, “Đều là nhi tử sai. Lão đại và Tiểu nhị đều là một dạng nuôi, lại…Aiz.”

“Còn không phải đều là nương hắn phóng túng ra!” Ninh Đào Húc giận dữ nói, “Chung quy để hắn ăn khổ, biết thế đạo giản đơn. Bắt đầu từ sang năm, tự lão phu sẽ làm hắn lĩnh hội lĩnh hội người bình thường sinh hoạt như thế nào.”

Hai trưởng bối nói xong về chuyện nuôi dạy Ninh Vân Tường, Ninh Vân Tấn tự nhiên chen miệng vào không lọt, nhưng mà đưa người xuất kinh, trong lòng hắn cũng là đồng ý.

Hắn nhớ rõ năm đó Ninh gia nổi danh nhất chính là Lão đại rất trung hậu, Lão nhị rất ác độc, do mặc kệ việc đời, nếu không phải biết phùng cát tị hung, sớm không biết đem Ninh gia làm hại bao nhiêu thảm. Tuy rằng không biết gia gia đưa người đến tay tự mình nuôi dạy có thể hay không đem tính tình Ninh Vân Tường sửa lại một ít, nhưng tuyệt đối so với để người lại trong kinh đối với Ninh gia chỗ tốt nhiều hơn.

Trước đât lực chú ý đều ở trên chuyện Ninh Vân Tường, chờ đến dừng lại tự hỏi, Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấy nóng đến cả người đổ mồ hôi, lưỡi khô miệng khát. Trong phòng phương Bắc đều đốt ấm kháng, vào cửa đã cởi áo, nhưng mà hắn hôm nay vì che giấu ứ động trên cổ, đặc biệt mà mặc y phục cổ cao, nào dám tùy ý cởi nữa.

Hắn vị trưởng bối đang nói chuyện, lúc này đột nhiên đánh gãy bọn họ, tự xét mục đích bản thân rời đi lại không tốt, hắn đành phải đi đến bên cạnh bàn rót một chén nước.

Chén cùng mặt bàn va chạm ra động tĩnh, kinh động Ninh Đào Húc, hắn liếc mắt một cái, hỏi, “Nếu nóng tại sao không đem áo khoác cởi!”

Hắn nói khiến hai người khác trong phòng đều có chút vẻ mặt không được tự nhiên, Ninh Vân Tấn vội vàng nói, “Gia gia, tôn nhi một hồi còn phải ra ngoài mà, lười gây sức ép.”

Ninh Đào Húc hồ nghi mà nhìn hắn, tuy rằng nhi tử và tôn nhi biểu tình che giấu rất tốt, nhưng mà hắn là ai?! Rất rõ ràng hai người này đang nhất trí chuyện gì gạt mình, bất quá hắn cũng không tiếp tục truy hỏi, mà là đem chuyện này ghi tạc trong lòng.

Ninh Vân Tấn cảm thấy mình cũng sắp bị ánh mắt sắc bén của gia gia nhìn thấu, thừa dịp hai người bọn họ tạm dừng nói chuyện, vội vàng mượn cớ cơ hội cáo từ.

Trở lại viện mình, hắn vội vàng để Tịch Nhan lấy một bộ trung y cổ cao thay cho mình. Dùng qua ngọ thiện, Ninh Vân Tấn đang chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi, lại không nghĩ rằng Tần Minh lại đến thông báo, nói là phủ Thuận Thiên đến một sư gia.

Sư gia tới là họ Trần, bốn mươi tuổi, để chòm râu dê, là một sư gia Thiệu Hưng mà Hà Khôn phủ doãn Thuận Thiên đắc dụng.

Sau khi nhìn thấy Ninh Vân Tấn, hắn đầu tiên là thưởng một hồi lời khách sáo Tiểu Ninh đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiếp mới nói ý đồ mình đến, nói là đại nhân nhà hắn mời Ninh Vân Tấn khi thuận tiện đi qua nha môn một chuyến, hiện tại đã bắt được không ít người, cần Ninh Vân Tấn khổ chủ này đi qua phân biệt.

Phủ doãn Thuận Thiên tuy rằng chỉ là một viên quan chính tam phẩm, cũng có thể trực tiếp diện thánh, người ta là trưởng quan hành chính cao nhất của kinh thành, cho mình đầy đủ lễ ngộ, Ninh Vân Tấn cũng không tiện kéo dài, vội vàng thay quần áo cùng Trần sư gia đồng thời đến trước nha môn.

Trên đường, hai người ngồi chung một xe, Ninh Vân Tấn liền hỏi tin tức tình huống án thích khách ngày ấy. Mấy ngày nay hắn đến thăm hỏi chú ý đống sạp loạn của Ninh phủ, ngược lại vẫn luôn không để ý.

Theo lý tình tiết vụ án là không thể nói lung tung, bất quá Trần sư gia cũng biết án này luẩn quẩn không qua Ninh Vân Tấn, dù sao còn cần hắn hiệp trợ điều tra, tự nhiên là không chỗ nào không nói.

Từ trong miệng Trần sư gia, Ninh Vân Tấn thế mới biết, mình đêm đó một hồi hành động lửa và ven đường phá cửa chính là kinh động nửa kinh thành. Lúc ấy môn nhân của Quân bộ Đô thống và phủ Thuận Thiên đều cử người ra ngoài ven đường đuổi theo, bất quá bởi vì bọn hắn tốc độ quá nhanh, người có thể đuổi theo không nhiều lắm, chỉ có thể căn cứ dấu vết ven đường tìm tới cửa.

Nhưng mà những người này cũng không ngu ngốc, tư trạch cạnh hồ kia tự nhiên thời gian đầu tiên đã bị khống chế, người bên trong trừ Thanh Thanh và Lý vĩnh được một người võ công cao cường phá vây ra ngoài, người khác đều bị giữ lại.

Sau từ miệng những người đó đào ra tin tức, tìm hiểu nguồn gốc mà tra, cư nhiên đào ra tổ chức tình báo tộc Phụng Vũ tiềm tàng nhiều năm.

Căn cứ tình báo, chỗ tư trạch này đã tồn tại trong kinh gần năm năm thời gian, không ít mệnh quan triều đình đều ở nơi này xã giao. Mỹ nhân nơi này cũng không phải tiện tịch, mà là tiêu phí số tiền lớn mấy năm công phu bồi dưỡng ra. Các nàng tuy rằng không nhất định đều là thám tử, nhưng mà sẽ nói ngọt dụ người, hỏi thăm tin tức đến chút dấu vết không lọt.

Người chủ sự dường như sẽ không để cho các nàng dễ bị người mua về nhà, nhưng mà chỉ khi tiếp khách nữ tử này có thể dụ ra không ít hướng đi của triều đình. Có thể chuộc mua mấy nữ tử này, bình thường chỉ có những quan viên quan chức tạm thời không hiển đạt lại có tiền đồ, hoặc là có chức vị mấu chốt. Trong năm năm nay nữ tử chỉ là bị mang về làm thiếp đã có ba bốn mươi người, khiến hệ thống tình báo của tộc Phụng Vũ dùng mỹ nhân kế rất truyền thống này đã ở kinh thành dệt ra một tấm lưới vô hình.

Phủ Thuận Thiên tra đến nước này, đã không dám tiếp tục nữa, dù sao liên lụy thật sự rất rộng!

Trần sư gia than thở nói, “Buổi sáng đại nhân nhà ta đã trình bài tử diện thánh, còn không biết bây giờ trở về nha môn chưa! Tiểu Ninh đại nhân làm sao bộ dáng dường như một chút cũng không kinh ngạc?”

“Không phải không kinh ngạc, mà là sớm đã có chuẩn bị trong lòng! Dù sao trong đám người trực tiếp tham dự ám sát đã có mệnh quan triều đình, việc này không nhỏ.” Ninh Vân Tấn cười nói. Tuy rằng nói vậy, kỳ thật hắn là nhớ tới khi ở thế đầu tiên đã nghe nói qua chuyện tương tự.

Lần phát sinh kia thời gian không phải năm nay, mà là trước khi cùng tộc Phụng Vũ chính thức khai chiến. Nghe nói năm đó tướng lãnh Hoàng đế chỉ định là Cung Thành Nhân đủ uy danh và hung danh nhất làm Trung lộ, người này cùng với những tướng quân lớn lên trong nhà kính bất đồng, mà là chân chính là một tên mãnh tướng.

Tổ tiên của hắn theo Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ, tuy rằng không tính là gia thế hiển hách, nhưng cũng là gia học sâu xa. Người nọ là Lão nhị trong nhà, trời sinh tính phản nghịch, lại bạo ngược thích giết chóc, bởi vì thân là Thứ tử không thể kế thừa gia nghiệp, lại có một lần trong nổi nóng đánh chết một hạ nhân, khiến cha hắn bị tấu chương vạch tội, cuối cùng bị trong nhà ném đến Tây Bắc tham gia quân ngũ.

Người này từ lúc bắt đầu là một tiểu binh, thật sự dựa vào hung hãn của mình cùng đám thôn quê, trở thành một trong tên tham tướng đóng quân ở Bắc Thiểm Tây. Những năm trước Tây Bắc vẫn luôn có chiến sự quy mô nhỏ, chỉ cần hắn xuất chiến đều nhất định không có tù binh, dẫn đến người này tại Tây Bắc quả thật là tồn tại có thể dọa sự trẻ con đêm la khóc.

Ninh Vân Tấn phỏng chừng Văn Chân lúc ấy hẳn là cân nhắc xuất phát từ kinh sợ tộc Phụng Vũ, mới chỉ định người này đảm nhiệm Trung lộ, dù sao khi đó Đại Hạ đã mất đi đại tông sư đứng ở triều đình bên này, nhất định phải ở trong khoảng thời gian ngắn đả bại quân đội Đại Thương.

Nhưng mà người này lại xuất sư chưa thành danh đã chết trước, khi hồi kinh nhận hổ phù lãnh chỉ, hắn bị một đám người dụ đi ẩm khánh công tửu, kết quả đã mất mạng ở nơi đó. Nghe nói lúc ấy kinh thành lâm vào chấn động, Hoàng đế hạ lệnh tra rõ, lúc này mới đào ra án gián điệp này.

Việc này Ninh Vân Tấn cũng chỉ là nghe nói qua, ngoại trừ Cung Thành Nhân xui xẻo ra, hắn một người tên không nhớ kỹ, cho dù muốn nhắc nhở Văn Chân cũng không có biện pháp, ngược lại không cách nào tự bào chữa, nên tạm thời đặt ở một bên, chuẩn bị chờ chiến tranh trước lại nói, không nghĩ tới đời này chuyện lại xảy ra biến hóa, người bị ám sát thành chính mình.

Hắn ảo não mà nói, “Bọn họ tại sao lại lựa chọn ta một người mới vừa vào triều làm quan xuống tay?” Chẳng lẽ mình lại so với một Đại tướng quân quan trọng hơn?!

“Tiểu Ninh đại nhân chính là liều mình nông cạn!” Trần sư gia cười nói, “Tuy rằng ngài hiện giờ chiến tích không có, nhưng gần đây luân phiên trình chiết tử, nói ra đều là đề nghị chân chính lợi quốc lợi dân. Lão gia nhà ta ở nhà đã thường xuyên khen ngài, nói là ngài ngày sau nhất định tiền đồ rộng lớn, Hoàng thượng có một hiền thần ngài đây, nhất định có thể làm cho Đại Hạ càng lớn mạnh hơn. Chớ nói chi, Tiểu Ninh đại nhân ngài còn là một tế địa giả, chỉ sợ ở trong mắt tộc Phụng Vũ sớm đem ngài trở thành cái đinh trong mắt, nghĩ muốn thừa dịp ngài còn chưa lớn đã bẻ cánh đó!”

Ninh Vân Tấn vừa nghe đã rất buồn bực, mình còn chưa làm gì tại sao cũng đã vào sổ đen tộc Phụng Vũ. Bất quá trong lòng lại đang may mắn năm đó đem thân phận tế thiên giả của mình giấu diếm, nếu không người động thủ lần này chỉ sợ đã không phải chỉ là những đối thủ yếu nhược đó!

Đến nha môn phủ Thuận Thiên, Ninh Vân Tấn cư nhiên còn đụng phải một người quen – Tôn Bản Thiện.

Tôn Bản Thiện là đến nha môn đưa tranh, dù sao lúc trước chỉ có hắn gần gũi cùng hàng thương Tây Bắc ngụy trang kia giao tiếp qua. Họa sĩ chuyên nghiệp như hắn, chỉ cần nhìn qua người vài lần, là có thể đem thần vận người nọ nắm được, vẽ ra tất nhiên không thành vấn đề.

Ninh Vân Tấn vừa thấy bức tranh kia đã ngây ngẩn cả người, thốt ra nói, “Đây là Tam hoàng tử Đại Thương!”

Tôn Bản Thiện và Trần sư gia kia đều tò mò nhìn hắn, không biết hắn làm sao lại nhận ra tranh ngày giống người đó.

Ninh Vân Tấn làm sao giải thích với bọn họ mình là đời trước gặp qua người nọ, tâm của hắn đã lộp bộp một tiếng trầm đến đáy cốc, biết mình lần này chỉ sợ phá hư đại sự! Với khôn khéo của Tam hoàng tử, ngày đó ở cửa phủ đại tông sư ầm ĩ thành như vậy cũng không thấy lão sư Âu Hầu lộ diện, chỉ sợ đợi hắn thoát thân thì sẽ không chút do dự cổ động Mông Tháp khai chiến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương