Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài
Chương 71: Phiên ngoại 1

Quân Khải im lặng nghe đầu dây bên kia báo cáo hành động của họ, ánh mắt lạnh đến cực độ. Sau một lúc lâu, anh rốt cục mới “Ừ” khẽ một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên tạo một nụ cười âm độc, “Trước tiên cúp máy đi, các người có thể tự ý vui đùa một chút, bất quá đừng giết chết, đợi tôi đến đó… A !”

Đột nhiên từ phần eo truyền đến một trận tê dại, Quân Khải không khỏi cả người run lên, phát ra một tiếng kinh hô ngắn.

“Đang làm gì đó !” Dư Hạc từ phía sau ôm trọn lấy thắt lưng anh, cằm khoát lên vai anh, nhẹ nhàng cọ cọ. “Em nấu canh cho anh rồi đó, muốn uống ngay không ?”

Quân Khải nhất thời cảm thấy da gà từng tầng nổi lên, “À ừ, tôi cúp đây.” Anh vội vã cúp di động, xoay người sang vẻ mặt hồ nghi nhìn Dư Hạc, “Em làm sao vậy Tiểu Hạc ? Từ sau khi em tỉnh lại thì có rất nhiều điểm không bình thường, đừng nói lần đó bị thương ở đâu trên đầu nha ?”

Dư Hạc vốn có thể làm những chuyện như này là đã lấy dũng khí rất lớn, bây giờ bị Quân Khải nói một câu khiến cho mặt mũi đỏ bừng, lông mi hơi rũ xuống, không ngừng dao động run rẩy.

“Giận rồi ?” Quân Khải cười hì hì sáp lại, lấy tay chạm chạm lông mi cậu, “Hay là mắc cỡ ?”

“Anh ăn canh đi, không sẽ nguội.” Dư Hạc ngẩng đầu liếc xéo anh một cái, có chút ảo não xoay người rời đi.

Quân Khải cười đi theo, một phen câu cổ cậu, “Tiểu Hạc gần đây sao đối với anh tốt vậy ?”

Mỗi ngày đứng chờ anh tan học từ sớm, anh có công sự về muộn sẽ làm sẵn bữa khuya chờ anh, hở một tí là sáp lại cọ cọ vào người anh, bắt đầu thường xuyên làm nũng, nhưng vẫn chưa làm ra chuyện gì kinh người.

Lần trước khi em ấy cũng biểu hiện khác thường như vậy chính là khi em ấy thấy mình với Hạ Hàm trong quán bar, còn lần này anh tự nhận là không hề làm gì khiến Tiểu Hạc hiểu lầm a !

“Đối tốt với anh không được sao ?” Ánh mắt Dư Hạc hơi né tránh.

Điều này khiến Quân Khải không khỏi cảnh giác, lẽ nào thật sự đã khiến em ấy hiểu lầm cái gì chứ ! “Nè nè nè, mấu chốt không phải là em đối tốt với anh hay không, mà là đột nhiên đối tốt với anh đến thế, em có phải đã hiểu sai chuyện gì không ?”

Dư Hạc cúi đầu, thẳng tắp bước đi.

“Tiểu Hạc, Tiểu Hạc anh đang nói chuyện với em mà !” Quân Khải mang trên mặt nụ cười lấy lòng, “Em lại làm sao vậy ? Chẳng lẽ em vẫn chưa tin anh sao ? Đã nói người anh thích chỉ có… Ô !”

Quân Khải trợn tròn mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Dư Hạc tiến lại gần, trên môi là một trận xúc cảm ướt át và mềm mại. Trong thoáng chốc, trái tim dường như bắt đầu vui sướng nhảy nhót, bầu không khí dâng lên hương vị ngọt ngấy. Mặt Quân Khải hơi phiếm hồng, anh nhìn Dư Hạc cố gồng sức dùng cặp mắt trong suốt trừng mình, chỉ cảm thấy từ nơi đó bay tới một cọng lông chim, gãi vào lòng anh khiến nó ngứa ngáy.

“Nói nhiều vô nghĩa, em thích anh cho nên đối tốt với anh, cần gì phải nghi ngờ ?” Tự thân Dư Hạc không biết là, tuy cậu đã cố ý đề cao âm lượng, nhưng sự run rẩy trong giọng nói đã không lừa được người khác.

Quân Khải đành chấp nhận thở dài, từng bước tiến tới ôm thắt lưng cậu, “Dư Hạc, em thật sự quá lợi hại !” Rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy, thế mà em còn có thể khiến anh giống như một thằng nhóc mới yêu tim đập không thôi thế kia !

“Ưm ?” Dư Hạc không rõ ý của anh lắm, mở to hai mắt.

Quân Khải nhẹ nhàng cười, cúi người hôn lên. Vừa rồi cái hôn vừa nhẹ hều vừa thẹn thùng kia làm cách nào có thể khiến anh vừa lòng nhỉ ?

Sau một hồi, mặt Dư Hạc trở nên đỏ bừng, không biết là ngộp thở hay xấu hổ. Đôi mắt cậu lập lờ một tầng hơi nước, ánh mắt ướt sũng hơi trách cứ nhìn anh.

Quân Khải thật có chút muốn cười, rốt cục cũng buông cậu ra. “Tiểu Hạc.”

“Ừm ?” Dư Hạc giận dỗi lên tiếng, vẫn còn đang thở phì phò.

“Người của anh đã tìm được Kiều Tân Hạo.”

Dư Hạc trong lòng run lên, cậu suýt nữa đã quên còn có một người như thế tồn tại.

Quân Khải cau mày nghiêm túc quan sát biểu tình trên mặt Dư Hạc, “Em…”

Dư Hạc biết Quân Khải có ý gì, anh là đang hỏi ý kiến mình. Trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lại thân ảnh máu me đầy người của Quân Khải trong tầm mắt mơ hồ, Dư Hạc hơi hơi cắn môi, “Thật vậy ư ?”

Cậu nghiêng đầu mỉm cười nhìn Quân Khải, ngữ khí thoải mái nói: “Thiếu chút nữa em đã chết dưới tay hắn, anh phải báo thù giúp em nha !”

Quân Khải theo dõi sắc mặt cậu, một lúc lâu không nói gì.

“Ưm ?” Dư Hạc hơi nghi hoặc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quân Khải.

“Anh biết rồi.” Anh bỗng nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Hạc, “Chiều nay anh có chút việc, sẽ không đến trường cùng em được.”

Vốn dĩ anh định hỏi, em sẽ mềm lòng vì hắn chứ ? Bất luận anh xử lí hắn như thế nào em cũng sẽ không để ý sao ? Em thật sự có thể xem hắn như một người bình thường được sao ?

Bất quá, hình như những câu hỏi này đều đã không trọng yếu nữa. Anh hẳn phải nên tin tưởng Dư Hạc, không phải sao ? Hơn nữa, mặc kệ Dư Hạc có mềm lòng hay không, anh đều tuyệt đối sẽ không tha cho tên kia.

Dư Hạc ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười, “Đã biết.”



Nơi này là một nhà xưởng đã bỏ hoang, Quân Khải từng bước một đi vào, trong đôi mắt không có lấy một chút độ ấm.

Càng đi vào, tiếng đau đớn kêu rên cũng càng nghe rõ hơn, khóe miệng Quân Khải hơi hiện lên ý cười lạnh lẽo, tiếng rên ẩn nhẫn bên tai nghe thật thống khổ, điều đó khiến anh thấy sung sướng lạ kỳ.

“Giản tiên sinh, anh đã tới.” Nhìn thấy thân ảnh anh, một thanh niên mặt mũi âm ngoan vội vàng chạy tới, trên mặt mang theo nụ cười xu nịnh.

Quân Khải chuyển tầm nhìn, bộ dạng Kiều Tân Hạo lúc này chật vật khác hẳn bình thường, trên cơ thể trần trụi của hắn lúc này đã bị phủ kín bởi các dấu vết tra tấn, máu loãng hỗn loạn, mồ hôi lạnh dọc theo da thịt của hắn trượt xuống, hai tay bị trói bởi sợi dây thừng móc với trần nhà, chỉ có thể miễn cưỡng dùng mũi chân đứng thẳng. Hắn cau chặt chân mày, trên đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh, biểu tình có vẻ vô cùng khó nhịn.

“Kiều Tân Hạo, đã lâu không gặp.”

Nghe thấy giọng nói của anh, Kiều Tân Hạo mạnh ngẩng đầu lên, đôi mắt đã hơi ám chìm không biết vì điều gì mà đột nhiên phát ra tia sáng bén nhọn. “Mày… Là mày, tao sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.” Đôi môi Kiều Tân Hạo càng không ngừng run rẩy, tay chân bắt đầu mãnh liệt vùng vẫy.

Giản Quân Khải thần tình trào phúng cười, anh nhìn Kiều Tân Hạo trước mặt hệt như một con khỉ đang không ngừng đá chân, hai tay thì hung hãn, anh hơi giương cằm, từ tận đáy mắt là một tràng khinh thường.

“Đã qua lâu như vậy rồi mà còn sức để giãy loạn à ?” Anh cười nói.

“Mày nhốt tao trong này là trái pháp luật, tao sẽ báo nguy. Việc mày làm chính là bắt cóc, tao sẽ tố cáo mày, cáo cho đến khi mày thân bại danh liệt, cáo cho đến khi mày…” Kiều Tân Hạo thở hào hển, hắn dừng lại những động tác phí công kia, chỉ còn hung tợn trừng anh.

“Aa, Kiều Tân Hạo, sao đã qua lâu như vậy mà mày vẫn còn khờ dại như thế ? Mày cho rằng, tao sẽ để mày còn cơ hội ư ? Kiếp trước mày đã đấu không lại tao, kiếp này còn thua thảm hại hơn, mày thật đúng là thất bại a ! Vốn nghĩ mày có ký ức của kiếp trước sẽ làm mày thông minh hơn chút, không ngờ vẫn ngu xuẩn như cũ, thật vô nghĩa quá đi, một chút tính thách thức cũng không có.” Giản Quân Khải nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, dùng mắt ra hiệu cho đám người đang đứng một bên.

Người thanh niên kia âm hiểm cười, cất bước đi về hướng nọ. Chỉ chốc lát sau, gã đã cầm trên tay một ống tiêm, thử ấn, nhìn kim tiêm tràn ra một giọt nước nho nhỏ, liền vừa lòng đi về phía Kiều Tân Hạo.

Kiều Tân Hạo cả kinh, nhất thời sợ đến mức cảm thấy tóc gáy dựng đứng, hắn hiện giờ cả người mềm nhũn không có chút khí lực, nhịn không được khẽ phát run, “Mày, bọn mày muốn làm gì ?”

“Đây là heroin có độ tinh khiết cao, tao thấy…” Giản Quân Khải cười khẽ, “Chắc hẳn mày sẽ rất thích !”

“Không…” Kiều Tân Hạo run rẩy từ đầu đến chân, lắc đầu liên tục, hắn cố gắng muốn lùi về sau, nhưng hai tay lại bị trói buộc không thể cựa quậy. “Mày sẽ không dám làm như thế, đây là phạm pháp, là phạm pháp, mày không dám… không dám…”

Cùng với thanh niên cầm ống tiêm chậm rãi đến gần, ánh mắt của hắn cũng càng lúc càng điên cuồng, toàn bộ cảm xúc giống như đột nhiên hỏng hết, “Không !” Hắn lớn tiếng la chói tai, cố gắng muốn giãy thoát khỏi dây thừng trên cổ tay. “Không, tao đã làm gì chứ, tao căn bản là chưa làm gì với mày cả mà. Cái chết của Dư Hạc kiếp trước cũng đâu phải tao gây ra, tao đâu có làm gì, cái gì cũng chưa làm, mày không thể đối xử với tao như vậy, không thể…”

“Ha hả.” Quân Khải cười lạnh, “Cái gì cũng chưa làm, thế lần trước cái nhóm người định giết tao, còn làm cho Dư Hạc phải nằm viện là ai sai tới ?” Anh đi đến, cầm lấy cánh tay không ngừng giãy giụa của Kiều Tân Hạo, ý bảo một người tới tiêm thuốc phiện vào. “Đừng nói với tao là mày không biết, tao đã điều ra chính xác xong mới ra tay.”

“A !”

Mũi kim đã chạm vào da thịt hắn.

“Đám người kia là Lý Y Dương phái đi, đúng, chính là Lý Y Dương phái, là anh ta thuê người, không liên quan đến tao… A !”

Một cơn đau rất nhỏ từ cánh tay truyền tới, cả người hắn bắt đầu run kịch liệt, Giản Quân Khải giữ tay hắn chặt chẽ, làm cho hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng chất lỏng trong ống tiêm chậm rãi tiến vào mạch máu của mình, sau đó toàn bộ thân thể đều bắt đầu phát lạnh.

“Không, không…” Cổ họng hắn giật giật, phát ra tiếng gào tuyệt vọng.

“Bởi vì độ tinh khiết của thuốc phiện này rất cao, cho nên từ hôm trở đi, cách mỗi hai ngày mày sẽ lên cơn một lần, đến lúc đó mày sẽ thấy thống khổ, toàn thân mỗi một điểm trên cơ thể để không thoát được loại đau đớn này, mày sẽ sống không bằng chết, sẽ hận không thể tự giết mình.” Khóe miệng Quân Khải mang theo một nụ cười tàn nhẫn, “Cho nên, mời mày cứ từ từ hưởng thụ cho hết loại thống khổ ấy đi !”

“Không !” Kiều Tân Hạo càng không ngừng lắc đầu, nghe những lời mà Giản Quân Khải ghé vào tai mình nói, hắn cơ hồ đã có thể cảm thụ được thứ chất lỏng ác độc kia đang thong thả lưu chuyển trong máu mình, sau đó đóng đô tạm nghỉ ở mỗi ngóc ngách trong cơ thể, cùng hắn chờ đợi đến hai ngày sau để ùn ùn kéo đến sự thống khổ giày vò.

Não hắn trống rỗng, thình lình mất đi ý thức.

Thanh niên bên cạnh ném ống tiêm trên tay sang một bên, châm biếm cười nói: “Hình như hắn đã ngất xỉu.”

Quân Khải hừ lạnh, “Hắn quả thật tin lời tôi nói a, chắc là độ “tín nhiệm” của hắn đối với tôi hơi cao nhỉ !”

Thật ra thuốc chích vừa rồi tiêm vào chỉ là dịch dinh dưỡng bình thường mà thôi, Quân Khải sẽ không bao giờ chỉ vì muốn trả thù người trước mắt mà dính líu đến thuốc phiện đâu ! Phương thức trả thù hắn chẳng phải có rất nhiều sao ? Hơn nữa, heroin tinh khiết cũng đâu phải dễ dàng mua được, anh lười phải phí tâm sức vào đó.

“Tiếp tục trói đi, đừng để hắn chạy.” Đơn giản dặn dò một câu, anh lại liếc nhìn Kiều Tân Hạo đã hôn mê bất tỉnh một cái, sau đó không quay đầu rời khỏi nơi này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương