Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài
-
Chương 27
Sau khi Quân Khải phóng xuất, Dư Hạc đã người đầy mồ hồi, cậu nhíu mày, biểu tình hơi cứng ngắc.
Quân Khải hôn hôn khóe môi cậu, sau đó cầm lấy phân thân của Dư Hạc, cao thấp vuốt ve.
“A –” Dư Hạc không khỏi phát ra một tiếng ngâm, cổ rướn lên, thắt lưng cũng hơi ưỡn, khóe mắt đuôi mày đều hiện lên một tia phiếm dục.
Rốt cục cũng đạt cao trào, Dư Hạc chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn xuống cả ở hạ thân, không tự chủ được thở dốc một tiếng, sau đó rốt cục yên tĩnh lại. Hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, dồn dập thở.
Quân Khải ôn nhu vén gọn mái tóc rối tung của cậu lại, nhẹ giọng cười, “Thoải mái không ?”
Dư Hạc bĩu môi, “Tuyệt không, đau chết.”
Vì thế ý cười của Quân Khải càng sâu, anh giúp Dư Hạc lau người xong, sau đó nằm xuống cạnh cậu, lấy chăn đắp kín người cả hai, cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ cơ thể đối phương.
“Tiểu Hạc, nếu nói một cách buồn nôn thì, nếu có thể cứ như vậy mà ôm em thì quả thật là một chuyện hạnh phúc nhất trên đời.” Quân Khải một tay ôm lấy hông Dư Hạc, lẳng lặng nhìn trần nhà.
“Lại đoạt lời em.” Dư Hạc bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái.
“Chuyện kia…” Cậu cọ cọ bên cổ Giản Quân Khải, sau đó ngước mắt nhìn anh, “Sớm biết cuối cùng vẫn sẽ về lại nhà anh ngủ, em đã không quay lại lấy sách giáo khoa, ngày mai lại phải cầm đến, bài tập cũng chưa làm nữa!”
Quân Khải cười cười, “Ai kêu em cứ lộn xộn này kia.”
Dư Hạc mím môi, không nói.
“Này, không phải chứ, lại giận rồi !” Quân Khải nhéo nhéo mũi cậu.
“Ưm ~~” Dư Hạc không tự giác phát ra một tiếng rên, sau đó trừng to hai mắt, toàn thân cứng đờ. Tay của Quân Khải không biết từ bao giờ lại lén lút mò mẫm xuống dưới, đang nhẹ nhàng xoa nắn.
“Anh muốn… Thêm một lần nữa hả ?” Thanh âm Dư Hạc hơi phát run.
“Ha ha ha.” Giản Quân Khải đột nhiên cười lớn, “Dọa em rồi, anh giỡn đấy. Với lại, nếu không phải bị em câu dẫn, anh cũng không định ăn sạch em sớm vậy đâu.”
“Không phải. Em cảm nhận được nguy hiểm, nên sớm bị anh ăn an tâm hơn.” Dư Hạc lắc lắc đầu, ngữ khi vô cùng kiên quyết.
Quân Khải lại phụt một tiếng bật cười, bất quá lần này anh không nói gì thêm. Loại cảm giác từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy những biểu cảm khác nhau của Dư Hạc thật sự quá tuyệt vời, một Dư Hạc như vậy chỉ thuộc về mình anh.
“Nhưng mà… Không phải cuối tuần anh phải về nhà sao ? Sao trở lại rồi, ba anh không ở nhà ?”
Quân Khải hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ, “Hôm nay lúc về nhà, thấy ba cùng một người phụ nữ khác trong nhà… Ừm, làm chuyện mà chúng ta vừa làm.”
“Sao ?” Đáy mắt Dư Hạc chợt hiện lên sự ngượng ngùng, rồi chỉ còn lại sự lo lắng nồng đậm, “Anh…”
Chỉ nói một chữ rồi ngừng lại, biểu tình biến hóa mấy lượt, giống như căn bản không biết nên nói gì.
“Ổn mà.” Quân Khải xoa xoa đầu cậu, “Mẹ anh đã mất nhiều năm rồi, cho nên anh thật ra đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần về chuyện ba sẽ tìm một người mẹ kế cho mình, nói không chừng đến lúc đó còn có thể sinh cho anh một em trai nữa ! Ai, đến lúc đó, anh ở nhà sẽ thành một người dư thừa, tiểu Hạc nhất định phải thu lưu anh a !”
Dư Hạc bĩu môi, “Anh sao đến lượt em thu lưu !”
Bọn họ cứ như vậy im lặng nằm trên giường trò chuyện, nói một hồi thì ngủ thiếp đi. Đến lúc Dư Hạc tỉnh dậy, liền phát hiện chỗ bên cạnh trống trơn, Quân Khải không thấy đâu.
Cậu nhíu mày, đứng lên mặc quần áo, cả quá trình diễn ra trong đau đớn, khiến cho vẻ mặt cậu cũng trở nên rất khó coi.
“Dậy rồi à.” Lúc cậu ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Giản Quân Khải đã nấu xong cháo, trên bàn còn bày thêm mấy món ăn sáng khác, thoạt nhìn khiến người ta muốn ăn thật nhiều.
Dư Hạc đi đến trước bàn ngồi xuống, “Kỳ thật em vẫn luôn muốn biết, một cậu ấm như anh sao tài nghệ nấu ăn tốt như vậy a ?”
“Nè, ai quy định cậu ấm thì tài nấu ăn không được tốt ?!” Quân Khải thật ủy khuất trừng mắt nhìn, nói cho cùng, anh học nấu ăn còn chẳng phải vì em sao.
“Đúng rồi.” Giản Quân Khải bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Dư Hạc, biểu tình trở nên nghiêm túc.
“Tiểu Hạc, vừa rồi anh đến nhà em mang sách giáo khoa lại, có gặp vài người.”
“Ừm ?” Dư Hạc hơi nghi hoặc nhìn anh, nhà cậu bên kia sao có thể gặp được ai.
“Bọn họ hình như là người của công ty bất động sản.” Quân Khải nhíu nhíu mày, chuyện này hình như cũng đến sớm hơn kiếp trước vài tháng. Anh nhớ rõ ràng trong tư liệu là vào học kỳ sau khi Dư Hạc học lớp 11 mới phát sinh chuyện đó. Kiếp trước, Dư Hạc là chọn nhận tiền bồi thường, thuê một căn phòng nhỏ để ở, sau đó đem số tiền kia cùng với tiền nhận được sau cái chết của cha mà đầu tư vào chứng khoán, mất khoảng thời gian hai tháng thì lấy lại gấp bốn lần số vốn đã bỏ.
Đương nhiên, hiện tại em ấy không cần phải thuê nhà nữa, vừa vặn nhân cơ hội dụ dỗ tiểu Hạc đến ở cùng mới được.
“Công ty bất động sản ?” Dư Hạc mấy máy môi, “Em hình như có nghe nói bọn họ muốn mua đất chỗ đó để mở phòng kinh doanh. Bọn họ nói thế nào ?”
Quân Khải nhún vai, “Bọn họ hình như đã tìm em mấy lần rồi, nhưng lần nào đến nhà cũng không có ai.” Nói tới đây anh làm như có chút chột dạ cười, “Lần này vừa khéo gặp phải anh, nên đã nói với anh về chuyện tiền bồi thường. Người đó nói khoảng chừng mồng một tháng năm sẽ tiến hành bồi thường tính theo thước vuông, nhà của em diện tích quá nhỏ, chỉ có bốn mươi mấy thước vuông, đại khái chỉ có thể bồi thường trên dưới 65 vạn. Tất nhiên em cũng có thể kiếm thêm mấy chục vạn bằng việc tham gia vào dự án xây dựng của bọn họ, tùy em lựa chọn. Anh đã cho họ số điện thoại của mình, chừng nào được thì hãy em nói chuyện với họ.”
Dư Hạc cau mày, ngưng thần như đang tự hỏi cái gì.
“Còn có a tiểu Hạc, đã kêu là em mua di động đi, không mua thì anh không thể liên lạc với em được.”
Dư Hạc rốt cục cũng phục hồi tinh thần, “Ừm, biết rồi, ngày mai em đi mua.”
Quân Khải lúc này mới vừa lòng gật đầu, anh mở to hai mắt, ướm hỏi, “Vậy em rốt cuộc muốn trực tiếp lấy tiền bồi thường, hay là…”
“Em hiện giờ nào có tiền tham gia dự án của bọn họ a!” Biểu tình của Dư Hạc có vẻ rất bình tĩnh.
Quân Khải lập tức nở nụ cười, “Bán đi, bán là tốt nhất, bán rồi em có thể hoàn toàn dọn tới đây.”
Dư Hạc trừng mắt nhìn anh một cái.
Anh lại tức khắc bỏ thêm câu, “Cùng lắm thì hai đứa mình chia tiền thuê nhà, dù sao tiền thuê cũng không đắt.”
Quân Khải hôn hôn khóe môi cậu, sau đó cầm lấy phân thân của Dư Hạc, cao thấp vuốt ve.
“A –” Dư Hạc không khỏi phát ra một tiếng ngâm, cổ rướn lên, thắt lưng cũng hơi ưỡn, khóe mắt đuôi mày đều hiện lên một tia phiếm dục.
Rốt cục cũng đạt cao trào, Dư Hạc chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn xuống cả ở hạ thân, không tự chủ được thở dốc một tiếng, sau đó rốt cục yên tĩnh lại. Hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, dồn dập thở.
Quân Khải ôn nhu vén gọn mái tóc rối tung của cậu lại, nhẹ giọng cười, “Thoải mái không ?”
Dư Hạc bĩu môi, “Tuyệt không, đau chết.”
Vì thế ý cười của Quân Khải càng sâu, anh giúp Dư Hạc lau người xong, sau đó nằm xuống cạnh cậu, lấy chăn đắp kín người cả hai, cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ cơ thể đối phương.
“Tiểu Hạc, nếu nói một cách buồn nôn thì, nếu có thể cứ như vậy mà ôm em thì quả thật là một chuyện hạnh phúc nhất trên đời.” Quân Khải một tay ôm lấy hông Dư Hạc, lẳng lặng nhìn trần nhà.
“Lại đoạt lời em.” Dư Hạc bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái.
“Chuyện kia…” Cậu cọ cọ bên cổ Giản Quân Khải, sau đó ngước mắt nhìn anh, “Sớm biết cuối cùng vẫn sẽ về lại nhà anh ngủ, em đã không quay lại lấy sách giáo khoa, ngày mai lại phải cầm đến, bài tập cũng chưa làm nữa!”
Quân Khải cười cười, “Ai kêu em cứ lộn xộn này kia.”
Dư Hạc mím môi, không nói.
“Này, không phải chứ, lại giận rồi !” Quân Khải nhéo nhéo mũi cậu.
“Ưm ~~” Dư Hạc không tự giác phát ra một tiếng rên, sau đó trừng to hai mắt, toàn thân cứng đờ. Tay của Quân Khải không biết từ bao giờ lại lén lút mò mẫm xuống dưới, đang nhẹ nhàng xoa nắn.
“Anh muốn… Thêm một lần nữa hả ?” Thanh âm Dư Hạc hơi phát run.
“Ha ha ha.” Giản Quân Khải đột nhiên cười lớn, “Dọa em rồi, anh giỡn đấy. Với lại, nếu không phải bị em câu dẫn, anh cũng không định ăn sạch em sớm vậy đâu.”
“Không phải. Em cảm nhận được nguy hiểm, nên sớm bị anh ăn an tâm hơn.” Dư Hạc lắc lắc đầu, ngữ khi vô cùng kiên quyết.
Quân Khải lại phụt một tiếng bật cười, bất quá lần này anh không nói gì thêm. Loại cảm giác từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy những biểu cảm khác nhau của Dư Hạc thật sự quá tuyệt vời, một Dư Hạc như vậy chỉ thuộc về mình anh.
“Nhưng mà… Không phải cuối tuần anh phải về nhà sao ? Sao trở lại rồi, ba anh không ở nhà ?”
Quân Khải hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ, “Hôm nay lúc về nhà, thấy ba cùng một người phụ nữ khác trong nhà… Ừm, làm chuyện mà chúng ta vừa làm.”
“Sao ?” Đáy mắt Dư Hạc chợt hiện lên sự ngượng ngùng, rồi chỉ còn lại sự lo lắng nồng đậm, “Anh…”
Chỉ nói một chữ rồi ngừng lại, biểu tình biến hóa mấy lượt, giống như căn bản không biết nên nói gì.
“Ổn mà.” Quân Khải xoa xoa đầu cậu, “Mẹ anh đã mất nhiều năm rồi, cho nên anh thật ra đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần về chuyện ba sẽ tìm một người mẹ kế cho mình, nói không chừng đến lúc đó còn có thể sinh cho anh một em trai nữa ! Ai, đến lúc đó, anh ở nhà sẽ thành một người dư thừa, tiểu Hạc nhất định phải thu lưu anh a !”
Dư Hạc bĩu môi, “Anh sao đến lượt em thu lưu !”
Bọn họ cứ như vậy im lặng nằm trên giường trò chuyện, nói một hồi thì ngủ thiếp đi. Đến lúc Dư Hạc tỉnh dậy, liền phát hiện chỗ bên cạnh trống trơn, Quân Khải không thấy đâu.
Cậu nhíu mày, đứng lên mặc quần áo, cả quá trình diễn ra trong đau đớn, khiến cho vẻ mặt cậu cũng trở nên rất khó coi.
“Dậy rồi à.” Lúc cậu ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Giản Quân Khải đã nấu xong cháo, trên bàn còn bày thêm mấy món ăn sáng khác, thoạt nhìn khiến người ta muốn ăn thật nhiều.
Dư Hạc đi đến trước bàn ngồi xuống, “Kỳ thật em vẫn luôn muốn biết, một cậu ấm như anh sao tài nghệ nấu ăn tốt như vậy a ?”
“Nè, ai quy định cậu ấm thì tài nấu ăn không được tốt ?!” Quân Khải thật ủy khuất trừng mắt nhìn, nói cho cùng, anh học nấu ăn còn chẳng phải vì em sao.
“Đúng rồi.” Giản Quân Khải bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Dư Hạc, biểu tình trở nên nghiêm túc.
“Tiểu Hạc, vừa rồi anh đến nhà em mang sách giáo khoa lại, có gặp vài người.”
“Ừm ?” Dư Hạc hơi nghi hoặc nhìn anh, nhà cậu bên kia sao có thể gặp được ai.
“Bọn họ hình như là người của công ty bất động sản.” Quân Khải nhíu nhíu mày, chuyện này hình như cũng đến sớm hơn kiếp trước vài tháng. Anh nhớ rõ ràng trong tư liệu là vào học kỳ sau khi Dư Hạc học lớp 11 mới phát sinh chuyện đó. Kiếp trước, Dư Hạc là chọn nhận tiền bồi thường, thuê một căn phòng nhỏ để ở, sau đó đem số tiền kia cùng với tiền nhận được sau cái chết của cha mà đầu tư vào chứng khoán, mất khoảng thời gian hai tháng thì lấy lại gấp bốn lần số vốn đã bỏ.
Đương nhiên, hiện tại em ấy không cần phải thuê nhà nữa, vừa vặn nhân cơ hội dụ dỗ tiểu Hạc đến ở cùng mới được.
“Công ty bất động sản ?” Dư Hạc mấy máy môi, “Em hình như có nghe nói bọn họ muốn mua đất chỗ đó để mở phòng kinh doanh. Bọn họ nói thế nào ?”
Quân Khải nhún vai, “Bọn họ hình như đã tìm em mấy lần rồi, nhưng lần nào đến nhà cũng không có ai.” Nói tới đây anh làm như có chút chột dạ cười, “Lần này vừa khéo gặp phải anh, nên đã nói với anh về chuyện tiền bồi thường. Người đó nói khoảng chừng mồng một tháng năm sẽ tiến hành bồi thường tính theo thước vuông, nhà của em diện tích quá nhỏ, chỉ có bốn mươi mấy thước vuông, đại khái chỉ có thể bồi thường trên dưới 65 vạn. Tất nhiên em cũng có thể kiếm thêm mấy chục vạn bằng việc tham gia vào dự án xây dựng của bọn họ, tùy em lựa chọn. Anh đã cho họ số điện thoại của mình, chừng nào được thì hãy em nói chuyện với họ.”
Dư Hạc cau mày, ngưng thần như đang tự hỏi cái gì.
“Còn có a tiểu Hạc, đã kêu là em mua di động đi, không mua thì anh không thể liên lạc với em được.”
Dư Hạc rốt cục cũng phục hồi tinh thần, “Ừm, biết rồi, ngày mai em đi mua.”
Quân Khải lúc này mới vừa lòng gật đầu, anh mở to hai mắt, ướm hỏi, “Vậy em rốt cuộc muốn trực tiếp lấy tiền bồi thường, hay là…”
“Em hiện giờ nào có tiền tham gia dự án của bọn họ a!” Biểu tình của Dư Hạc có vẻ rất bình tĩnh.
Quân Khải lập tức nở nụ cười, “Bán đi, bán là tốt nhất, bán rồi em có thể hoàn toàn dọn tới đây.”
Dư Hạc trừng mắt nhìn anh một cái.
Anh lại tức khắc bỏ thêm câu, “Cùng lắm thì hai đứa mình chia tiền thuê nhà, dù sao tiền thuê cũng không đắt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook