Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài
-
Chương 17
“Xong rồi xong rồi.” Dư Hạc từ phòng tắm bước ra, lúc này tóc của cậu ướt đẫm, vẫn còn nhỏ vài giọt nước, cái cằm gầy gầy dưới mái tóc đen càng thêm trắng. Cậu mặc một bộ quần áo của Giản Quân Khải, nhìn qua có hơi thùng thình và rộng rãi, lại ngoài ý muốn để lộ ra đường cong từ thắt lưng cho tới vùng hông động lòng người. Trên mặt cậu còn phiếm một mạt ửng hồng do nhiệt độ của hơi nước, ánh mắt cũng ươn ướt, một đôi mắt như vậy cứ ngốc lăng mang theo chút khẩn trương mà nhìn, khiến lòng Quân Khải chợt kích động.
Quân Khải xấu hổ ho khan hai tiếng, ánh mắt hơi trốn tránh, “Tối nay cậu ngủ trên giường tớ đi, tớ ngủ dưới đất là được rồi.”
“A” Dư Hạc kinh ngạc nhìn anh, sau đó vội vàng cự tuyệt, “Không cần, để tớ lấy chăn đệm xuống dưới đất nằm.”
Giản Quân Khải khẽ cười, lấy một chiếc khăn kéo Dư Hạc qua ngồi xuống ghế salon, “Chuyện này mà cũng muốn tranh giành nữa hả ?” Anh vừa nói vừa dùng động tác mềm nhẹ lau tóc giúp Dư Hạc.
“Cậu không cần như vậy.” Dư Hạc cau mày, cậu tận lực làm cho mình thả lỏng thân thể, nhưng vẫn như cũ có chút cứng ngắc. Hô hấp ấm áp của Quân Khải cứ lướt ngang tai cậu, gần đến như thế, khiến cho cậu theo bản năng muốn di đầu ra, thế nhưng cậu lại cố ép buộc bản thân không làm ra động tác gì. “Không sau, tớ có thể ngủ dưới đất mà.”
“Ừm……” Tiếng ‘ừm’ của Quân Khải kéo dài thật dài, giống như vẫn đang cân nhắc, cuối cùng anh dường như đã hạ được quyết định, “Như vậy đi, nếu cậu không ngại thì chúng ta cùng ngủ trên giường, dù sao giường của tớ cũng khá rộng.”
Lỗ tai của Dư Hạc bất chợt đỏ lên, cậu rốt cục cũng nhịn không được mà nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi lau khô bớt tóc Dư Hạc, Giản Quân Khải vừa lòng cười cười, anh thật thích cái cảm giác này, cái cảm giác có thể tận tâm tận lực chiếu cố Dư Hạc, làm anh thấy vô cùng thỏa mãn.
“Chúng ta học bài đi, nếu cậu có gì không hiểu có thể hỏi tớ.”
“Ừm.”
Bọn họ cùng ngồi trước bàn học, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của bọn họ cùng với tiếng lật sách. Mặc dù không ai nói gì, nhưng hai người trong lúc đó lại đặc biệt ăn ý, khiến người ta vô thức cảm nhận được một sự an bình.
Đến khi bọn họ làm xong bài tập, Giản Quân Khải cảm giác rượu thuốc trên người hẳn đã phát huy tác dụng, anh mới nhanh chóng đi tắm một lượt, sau đó mang quần áo bọn họ vừa thay ra bỏ vào máy giặt giặt sạch.
Lúc trở lại phòng, anh thấy Dư Hạc đang mơ mơ màng màng ngồi trên giường cầm quyển sách, đầu còn gật gà gật gù, một bộ dáng đang rất buồn ngủ nhưng dường như cố kiềm nén để đợi anh.
Quân Khải kìm lòng không đậu nở nụ cười, trong lòng ấm áp, còn dâng lên một cỗ chua xót. Anh đi đến nhẹ nhàng rút quyển sách trong tay Dư Hạc ra, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, “Chờ tớ sa o?”
“Ừm.”
“Mệt thì cứ ngủ trước đi !”
“Không có gì.”
Giản Quân Khải xốc một góc chăn chui vào nằm, khẩn trương đến cơ hồ cứng ngắc toàn thân, anh vốn có thể lấy thêm một bộ chăn khác tới, nhưng lại vì tư tâm mà cố tình làm lơ chuyện đó đi. Lúc này hai người bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường dưới một tấm chăn, anh thậm chí có thể cảm thụ được nhiệt độ cơ thể gần kề của Dư Hạc, làm cho anh nhịn không được muốn tới gần.
Vì thế anh nhẹ nhàng di thân qua nắm lấy một bàn tay của Dư Hạc, cảm giác được bàn tay kia run lên một cái, trong bóng đêm anh trộm nở nụ cười.
Dư Hạc lẳng lặng đợi chờ, Giản Quân Khải cũng không tiến thêm bước nào nữa, hô hấp chậm rãi ổn định, giống như đã ngủ say.
Dư Hạc thật không dám động, từ lúc còn rất nhỏ cậu vẫn luôn ngủ một mình, cả một thời gian dài như vậy, dài đến giờ khắc này cậu đã không quen có người nằm bên cạnh, cả người cứ cứng ngắc e là khó mà đi vào giấc ngủ, ngay cả trái tim cũng nhảy bình bịch lên. Cậu yên lặng nằm vào một góc giường, toàn thân cuộn thành một cụm, chỉ chiếm một diện tích rất chi là nhỏ.
Sau khi cậu vẫn duy trì tư thế kia mà chậm rãi đi vào giấc ngủ, mí mắt Giản Quân Khải trong bóng tối lại đột nhiên giật giật, anh khẽ khàng thở dài, còn nhớ đã từng thấy ở nơi nào đó, có một tư thế cuộn mình đi vào giấc ngủ hệt như vậy giống như là không có cảm giác an toàn. Anh nghĩ như thế rồi cố gắng áp chế sự khô nóng dưới bụng, sau đó di chuyển toàn bộ thân thể sang, gắt gao áp vào lưng Dư Hạc, kéo kéo chăn, khóa cả người Dư Hạc vào lòng, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, lúc này mới vừa lòng mà ngủ.
Ai, hiện giờ đã không thể xơi thịt ngon lành, chẳng lẽ một chút đậu hũ cũng không có? Bất quá, tư thế bây giờ đối với Quân Khải mà nói, quả thật là một sự khiêu khích cực lớn. Ai, nhân sinh thật sự là một cả đoạn đường tu hành a !
Sáng sớm hôm sau, Dư Hạc từ trong giấc ngủ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, liền phát hiện mình bị một thân hình ấm áp giam chặt vào trong ngực, hai thân hình kề sát vào nhau, một hơi thở nóng hổi cứ không ngừng phả vào cổ cậu, làm cho cậu lăng lăng trừng to hai mắt.
Qua hồi lâu, cậu mới chậm rãi kéo hai cánh tay đang ôm chặt thắt lưng mình qua một bên, sau đó lén lút chuẩn bị thoát khỏi vòng vây của Quân Khải. Thế nhưng cậu vừa động đậy, Quân Khải liền bật người tỉnh giấc, khi Dư Hạc ngồi dậy phần hông vô tình đụng lướt qua một nơi ở hạ thân anh, làm anh nhịn không được khẽ hừ một tiếng. Âm cuối nhẹ lên cao, lại còn thêm một tia khàn khàn.
Toàn thân Dư Hạc dường như chợt sững sờ tại chỗ, sau đó khuôn mặt cậu đột nhiên đỏ lên, động tác vô cùng nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường. Giản Quân Khải phía sau cũng đã thanh tỉnh, anh ngẩn người rồi bình tĩnh nở nụ cười, “Tiểu Hạc cần gì thẹn thùng như vậy a, chúng ta đều là đàn ông, loại chuyện này rất bình thường mà ?”
Dư Hạc quay người lại liếc nhìn Quân Khải một cái, sau đó yên lăng đi toilet rửa mặt.
Giản Quân Khải ha ha phá lên cười, đôi mắt trộm liếc anh vừa nãy của Dư Hạc, thật sự là không thể đáng yêu hơn.
Liên tiếp vài ngày sau, Giản Quân Khải mỗi ngày đều tìm đủ mọi lý do ép Dư Hạc ở lại nhà mình, nói gì là nếu lỡ cha Dư Hạc ngày nào đó lại đột nhiên trở về, lại không dưng đánh cho cậu một trận thì mình sẽ đau lòng chết mất.
Dư Hạc kỳ thật cảm thấy cha cậu trong thời gian nay chắc sẽ không trở về đâu, nhưng dường như cảm giác mà Quân Khải mang lại cho cậu quá mức ấm áp, cho nên cậu không một chút muốn cự tuyệt. Vì vậy cũng thuận thế đáp ứng đề nghị của anh, tạm thời (?) vào nhà Quân Khải ở.
Cứ như vậy ở liền mấy tháng, bọn họ ngày nào cũng cùng đi học, cùng về nhà, Giản Quân Khải mỗi ngày cung cấp đủ loại món ăn cho Dư Hạc, cảm tình của bọn họ trong khoảng thời gian này dường như ngày càng phù hợp, ở chung cũng ngày càng tự nhiên. Thậm chí nhiều khi sẽ khiến cho Dư Hạc sinh ra cảm giác giống như đang ở nhà, đúng vậy, cậu cảm thấy phòng ở của Giản Quân Khải còn giống nhà mình hơn, là một nơi có thể khiến cậu thả lỏng toàn thân, yên bình và thoải mái.
.
Không hiểu sao, Trương Luân suốt một tháng nay không đi học, sau khi hắn không ở trường thì mỗi ngày không còn ai cố ý gây phiền toái cho Dư Hạc nữa. Tuy rằng vẫn bị người khác bài xích, nhưng ít nhất sẽ không động tí là bị đánh cho cả người bị thương.
Hôm nay, Dư Hạc đang có tiết lại đột nhiên bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài.
Dư Hạc cau mày nhìn ông, biểu tình của chủ nhiệm lớp có chút kỳ quái, trong mắt ẩn ẩn lộ ra chút kiêng kị, cũng có chút đau lòng. Ông ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt hơi trốn tránh, “Chuyện là, Dư Hạc, em trước tiên đi theo thầy một lát.”
Dư Hạc trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi sát theo lão thầy.
Đến văn phòng, chủ nhiệm lớp bảo Dư Hạc ngồi xuống, miệng lập lờ bắt đầu hỏi han về cuộc sống và việc học hành của Dư Hạc.
Còn Dư Hạc thì lại không có kiên nhẫn, lão thầy giáo hỏi gì cậu trả lời nấy, vẻ mặt thập phần yên ổn, giống như tuyệt không lo lắng tiếp theo lão thầy sẽ nói đến chuyện gì.
Hồi lâu sau, lão thầy giáo rốt cục ngừng lại, ông khẽ thở dài một hơi, “Dư Hạc, thầy biết em kỳ thật vẫn luôn rất khó khăn.”
Dư Hạc vẻ mặt chấn động, cậu nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn ông.
“Nghe nói mẹ em đã qua đời từ khi còn nhỏ đúng không ?”
Dư Hạc mím môi, miễn cưỡng gật đầu. Cậu không thích nói với người khác về việc tư của mình, dù cho đây có là thầy giáo của cậu.
Quân Khải xấu hổ ho khan hai tiếng, ánh mắt hơi trốn tránh, “Tối nay cậu ngủ trên giường tớ đi, tớ ngủ dưới đất là được rồi.”
“A” Dư Hạc kinh ngạc nhìn anh, sau đó vội vàng cự tuyệt, “Không cần, để tớ lấy chăn đệm xuống dưới đất nằm.”
Giản Quân Khải khẽ cười, lấy một chiếc khăn kéo Dư Hạc qua ngồi xuống ghế salon, “Chuyện này mà cũng muốn tranh giành nữa hả ?” Anh vừa nói vừa dùng động tác mềm nhẹ lau tóc giúp Dư Hạc.
“Cậu không cần như vậy.” Dư Hạc cau mày, cậu tận lực làm cho mình thả lỏng thân thể, nhưng vẫn như cũ có chút cứng ngắc. Hô hấp ấm áp của Quân Khải cứ lướt ngang tai cậu, gần đến như thế, khiến cho cậu theo bản năng muốn di đầu ra, thế nhưng cậu lại cố ép buộc bản thân không làm ra động tác gì. “Không sau, tớ có thể ngủ dưới đất mà.”
“Ừm……” Tiếng ‘ừm’ của Quân Khải kéo dài thật dài, giống như vẫn đang cân nhắc, cuối cùng anh dường như đã hạ được quyết định, “Như vậy đi, nếu cậu không ngại thì chúng ta cùng ngủ trên giường, dù sao giường của tớ cũng khá rộng.”
Lỗ tai của Dư Hạc bất chợt đỏ lên, cậu rốt cục cũng nhịn không được mà nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi lau khô bớt tóc Dư Hạc, Giản Quân Khải vừa lòng cười cười, anh thật thích cái cảm giác này, cái cảm giác có thể tận tâm tận lực chiếu cố Dư Hạc, làm anh thấy vô cùng thỏa mãn.
“Chúng ta học bài đi, nếu cậu có gì không hiểu có thể hỏi tớ.”
“Ừm.”
Bọn họ cùng ngồi trước bàn học, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của bọn họ cùng với tiếng lật sách. Mặc dù không ai nói gì, nhưng hai người trong lúc đó lại đặc biệt ăn ý, khiến người ta vô thức cảm nhận được một sự an bình.
Đến khi bọn họ làm xong bài tập, Giản Quân Khải cảm giác rượu thuốc trên người hẳn đã phát huy tác dụng, anh mới nhanh chóng đi tắm một lượt, sau đó mang quần áo bọn họ vừa thay ra bỏ vào máy giặt giặt sạch.
Lúc trở lại phòng, anh thấy Dư Hạc đang mơ mơ màng màng ngồi trên giường cầm quyển sách, đầu còn gật gà gật gù, một bộ dáng đang rất buồn ngủ nhưng dường như cố kiềm nén để đợi anh.
Quân Khải kìm lòng không đậu nở nụ cười, trong lòng ấm áp, còn dâng lên một cỗ chua xót. Anh đi đến nhẹ nhàng rút quyển sách trong tay Dư Hạc ra, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, “Chờ tớ sa o?”
“Ừm.”
“Mệt thì cứ ngủ trước đi !”
“Không có gì.”
Giản Quân Khải xốc một góc chăn chui vào nằm, khẩn trương đến cơ hồ cứng ngắc toàn thân, anh vốn có thể lấy thêm một bộ chăn khác tới, nhưng lại vì tư tâm mà cố tình làm lơ chuyện đó đi. Lúc này hai người bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường dưới một tấm chăn, anh thậm chí có thể cảm thụ được nhiệt độ cơ thể gần kề của Dư Hạc, làm cho anh nhịn không được muốn tới gần.
Vì thế anh nhẹ nhàng di thân qua nắm lấy một bàn tay của Dư Hạc, cảm giác được bàn tay kia run lên một cái, trong bóng đêm anh trộm nở nụ cười.
Dư Hạc lẳng lặng đợi chờ, Giản Quân Khải cũng không tiến thêm bước nào nữa, hô hấp chậm rãi ổn định, giống như đã ngủ say.
Dư Hạc thật không dám động, từ lúc còn rất nhỏ cậu vẫn luôn ngủ một mình, cả một thời gian dài như vậy, dài đến giờ khắc này cậu đã không quen có người nằm bên cạnh, cả người cứ cứng ngắc e là khó mà đi vào giấc ngủ, ngay cả trái tim cũng nhảy bình bịch lên. Cậu yên lặng nằm vào một góc giường, toàn thân cuộn thành một cụm, chỉ chiếm một diện tích rất chi là nhỏ.
Sau khi cậu vẫn duy trì tư thế kia mà chậm rãi đi vào giấc ngủ, mí mắt Giản Quân Khải trong bóng tối lại đột nhiên giật giật, anh khẽ khàng thở dài, còn nhớ đã từng thấy ở nơi nào đó, có một tư thế cuộn mình đi vào giấc ngủ hệt như vậy giống như là không có cảm giác an toàn. Anh nghĩ như thế rồi cố gắng áp chế sự khô nóng dưới bụng, sau đó di chuyển toàn bộ thân thể sang, gắt gao áp vào lưng Dư Hạc, kéo kéo chăn, khóa cả người Dư Hạc vào lòng, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, lúc này mới vừa lòng mà ngủ.
Ai, hiện giờ đã không thể xơi thịt ngon lành, chẳng lẽ một chút đậu hũ cũng không có? Bất quá, tư thế bây giờ đối với Quân Khải mà nói, quả thật là một sự khiêu khích cực lớn. Ai, nhân sinh thật sự là một cả đoạn đường tu hành a !
Sáng sớm hôm sau, Dư Hạc từ trong giấc ngủ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, liền phát hiện mình bị một thân hình ấm áp giam chặt vào trong ngực, hai thân hình kề sát vào nhau, một hơi thở nóng hổi cứ không ngừng phả vào cổ cậu, làm cho cậu lăng lăng trừng to hai mắt.
Qua hồi lâu, cậu mới chậm rãi kéo hai cánh tay đang ôm chặt thắt lưng mình qua một bên, sau đó lén lút chuẩn bị thoát khỏi vòng vây của Quân Khải. Thế nhưng cậu vừa động đậy, Quân Khải liền bật người tỉnh giấc, khi Dư Hạc ngồi dậy phần hông vô tình đụng lướt qua một nơi ở hạ thân anh, làm anh nhịn không được khẽ hừ một tiếng. Âm cuối nhẹ lên cao, lại còn thêm một tia khàn khàn.
Toàn thân Dư Hạc dường như chợt sững sờ tại chỗ, sau đó khuôn mặt cậu đột nhiên đỏ lên, động tác vô cùng nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường. Giản Quân Khải phía sau cũng đã thanh tỉnh, anh ngẩn người rồi bình tĩnh nở nụ cười, “Tiểu Hạc cần gì thẹn thùng như vậy a, chúng ta đều là đàn ông, loại chuyện này rất bình thường mà ?”
Dư Hạc quay người lại liếc nhìn Quân Khải một cái, sau đó yên lăng đi toilet rửa mặt.
Giản Quân Khải ha ha phá lên cười, đôi mắt trộm liếc anh vừa nãy của Dư Hạc, thật sự là không thể đáng yêu hơn.
Liên tiếp vài ngày sau, Giản Quân Khải mỗi ngày đều tìm đủ mọi lý do ép Dư Hạc ở lại nhà mình, nói gì là nếu lỡ cha Dư Hạc ngày nào đó lại đột nhiên trở về, lại không dưng đánh cho cậu một trận thì mình sẽ đau lòng chết mất.
Dư Hạc kỳ thật cảm thấy cha cậu trong thời gian nay chắc sẽ không trở về đâu, nhưng dường như cảm giác mà Quân Khải mang lại cho cậu quá mức ấm áp, cho nên cậu không một chút muốn cự tuyệt. Vì vậy cũng thuận thế đáp ứng đề nghị của anh, tạm thời (?) vào nhà Quân Khải ở.
Cứ như vậy ở liền mấy tháng, bọn họ ngày nào cũng cùng đi học, cùng về nhà, Giản Quân Khải mỗi ngày cung cấp đủ loại món ăn cho Dư Hạc, cảm tình của bọn họ trong khoảng thời gian này dường như ngày càng phù hợp, ở chung cũng ngày càng tự nhiên. Thậm chí nhiều khi sẽ khiến cho Dư Hạc sinh ra cảm giác giống như đang ở nhà, đúng vậy, cậu cảm thấy phòng ở của Giản Quân Khải còn giống nhà mình hơn, là một nơi có thể khiến cậu thả lỏng toàn thân, yên bình và thoải mái.
.
Không hiểu sao, Trương Luân suốt một tháng nay không đi học, sau khi hắn không ở trường thì mỗi ngày không còn ai cố ý gây phiền toái cho Dư Hạc nữa. Tuy rằng vẫn bị người khác bài xích, nhưng ít nhất sẽ không động tí là bị đánh cho cả người bị thương.
Hôm nay, Dư Hạc đang có tiết lại đột nhiên bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài.
Dư Hạc cau mày nhìn ông, biểu tình của chủ nhiệm lớp có chút kỳ quái, trong mắt ẩn ẩn lộ ra chút kiêng kị, cũng có chút đau lòng. Ông ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt hơi trốn tránh, “Chuyện là, Dư Hạc, em trước tiên đi theo thầy một lát.”
Dư Hạc trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi sát theo lão thầy.
Đến văn phòng, chủ nhiệm lớp bảo Dư Hạc ngồi xuống, miệng lập lờ bắt đầu hỏi han về cuộc sống và việc học hành của Dư Hạc.
Còn Dư Hạc thì lại không có kiên nhẫn, lão thầy giáo hỏi gì cậu trả lời nấy, vẻ mặt thập phần yên ổn, giống như tuyệt không lo lắng tiếp theo lão thầy sẽ nói đến chuyện gì.
Hồi lâu sau, lão thầy giáo rốt cục ngừng lại, ông khẽ thở dài một hơi, “Dư Hạc, thầy biết em kỳ thật vẫn luôn rất khó khăn.”
Dư Hạc vẻ mặt chấn động, cậu nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn ông.
“Nghe nói mẹ em đã qua đời từ khi còn nhỏ đúng không ?”
Dư Hạc mím môi, miễn cưỡng gật đầu. Cậu không thích nói với người khác về việc tư của mình, dù cho đây có là thầy giáo của cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook