Trùng Sinh Chi Quyển Lang
-
Chương 71: Sinh tử một đường (nhất)
“… Ai, chị không cần đến đây đâu! Em cũng không biết phải nói chuyện này thế nào… còn đang hồ đồ đây! Nhưng nghe khẩu khí của anh Niệm thì… hình như Gấu mập thực sự có chút tài năng… Chị cứ ngủ tiếp đi, không cần lo lắng, có em ở đây mà!” Cố Thiếu Cảnh cúp điện thoại, bụng chứa đầy nghi vấn. Hiện tại, chưa nói đến chuyện Đường Viễn đang muốn làm cái gì, chỉ riêng vấn đề cậu ta làm thế nào để xâm nhập Lầu một lúc nửa đêm đã rất là khó hiểu rồi? A a a, thật sự là gặp quỷ mà!
Cố Thiếu Cảnh biết rất rõ BOF có hàng rào bảo vệ nghiêm mật như thế nào. Nếu ngoại nhân muốn xông vào, trừ phi hiểu rất rõ địa hình cùng các bẫy rập phòng hộ trong căn cứ, nếu không, chỉ riêng hệ thống ra đa hồng ngoại, laser phòng thủ cũng có thể đem người giết chết.
Khác với sự rối rắm của Cố Thiếu Cảnh, sau khi cúp điện thoại, Cố Lãnh Đông liền ngả người xuống gối, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp. Em trai của cô còn ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chứ cô thì rất rõ ràng. Lần trước, khi Cố Lãnh Đông nhận nhiệm vụ trợ giúp tiểu đội chiến đấu cùng Stephen, thông qua kính ngắm bắn, cô đã chính mắt trông thấy bản lĩnh của Đường Viễn, đây tuyệt đối là một tay già đời có kinh nghiệm thực chiến cực kì phong phú.
“Chậc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?” Cố Lãnh Đông trở mình mấy cái, mãnh liệt bật dậy, xoa xoa trán, nhìn đồng hồ báo thức, cau mày nói: “Sao tự nhiên mình mất ngủ vầy nè…. Không biết hiện tại anh cả thế nào rồi?”
Căn cứ Lầu một của BOF, Cố Thiếu Cảnh để trần thân trên, từ trên xe nhảy xuống, vội vội vàng vàng vọt tới chỗ ở trước kia của Tuyết Lang, đẩy cửa ra, câu nói đầu tiên chính là, “Gấu mập, cậu điên rồi à?”
Đường Viễn không nói câu nào. Mèo Mun ngồi xổm trên bàn, chăm chú nhìn chủ nhân đang thuần thục lắp ráp vũ khí cùng các loại trang bị.
Cố Thiếu Cảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, qua hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lẩm bẩm nói: “Gấu mập, cậu, cậu,…” Sao thủ pháp của cậu lại giống Tuyết Lang như tạc vậy?
Tuyết Lang có mặt trong rất nhiều video hướng dẫn, thậm chí, thủ pháp lắp ráp, tháo dỡ các loại súng ống của hắn còn được BOF coi là kiểu mẫu và dùng trong giảng dạy. Từ bé, trừ bỏ thời gian huấn luyện phải nghiêm túc quan sát từng băng hình rồi làm theo, đến thời gian nghỉ ngơi Cố Thiếu Cảnh cũng thường thấy anh trai mình nhìn chằm chằm những cái video đó mà ngẩn người cả buổi. Chính vì vậy, cậu đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn mấy thao tác này của Tuyết Lang.
“Chìa khóa xe đâu?” Đường Viễn không nhìn Cố Thiếu Cảnh, âm thanh nặng nề tự nhiên mà lộ ra một cỗ uy áp làm người ta không khỏi có ảo giác tuyệt đối phục tùng.
“A? Chìa khóa ở trên xe a…” Cố Thiếu Cảnh theo bản năng mà chỉ chỉ bên ngoài, cả người chợt giật mình sửng sốt, rốt cục kịp phản ứng, cả kinh nói: “Cậu muốn đi đến nước R sao? Tìm anh trai tôi?”
Đường Viễn liếc Cố Thiếu Cảnh một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Không được!” Cố Thiếu Cảnh nói chắc như đinh đóng cột.
Mèo Mun trực tiếp nhảy thẳng từ trên bàn xuống người Đường Viễn. Nó nhanh chóng rúc vào trong quần áo, đầu hướng lên trên củng củng, sau đó thò đầu ra từ cổ áo liếc Cố Thiếu Cảnh. Đường Viễn không lưu ý đến nó, khoác bao hành quân lên lưng, xoay người bước đi.
“Chậc!” Cố Thiếu Cảnh nhíu mày, vươn tay ra định giữ Đường Viễn lại. Không ngờ, bàn tay cậu còn chưa kịp chạm vào người Đường Viễn đã bị một cỗ lực lượng đẩy ra. Hơn nữa, Cố Thiếu Cảnh vốn không hề chuẩn bị tâm lý đề phòng Đường Viễn, cho nên cậu hoàn toàn không kịp làm ra phản ứng nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn cơ thể mình bị ép dính vào tường.
Đường Viễn hoạt động cổ tay, đạm mạc nói: “Tránh ra!”
Biểu tình khiếp sợ khó có thể che lấp, Cố Thiếu Cảnh run run chỉ vào người Đường Viễn, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu, cậu,…”
“Miêu ngao ~” một tiếng, mèo Mun vươn móng vuốt, thị uy mà hướng Cố Thiếu Cảnh quơ quơ, ý là, thấy chủ nhân của ta giỏi chưa? Xúc động đến đực mặt ra rồi hả?
Cố Thiếu Cảnh: “…”
Đường Viễn nhíu nhíu mày, thuận tay cởi chiếc áo khoác trên người, ném qua, lạnh nhạt nói: “Mặc vào. Chạy về đi. Hướng Đông huấn luyện cậu rất không hợp cách.”
Cố Thiếu Cảnh: “!”
“Gấu mập, cậu nghe tôi nói đã —— “
“Tiểu Cảnh, Dã Đại không phải là quả hồng mềm dễ bóp. Tôi biết anh trai cậu đã dẫn cả Lăng Vân, Độc Phong và Hướng Đông đi rồi.” Đường Viễn đứng ở cửa, đánh gãy lời nói của Cố Thiếu Cảnh.
Trầm mặc một hồi, hắn hơi nghiêng đầu tiến đến gần Cố Thiếu Cảnh, đưa tay nắm cằm cậu, nhìn thẳng vào mắt, gương mặt tràn đầy lãnh tĩnh và thành thục: “Nhưng anh cậu phải đối mặt với hang ổ của Dã Đại. Cậu có biết tiểu đội của Cố Viêm sẽ phải đối mặt với bao nhiêu người không? Tôi không thể ngồi một chỗ mà chờ tin tức được. Bởi vì đối với tôi, không chỉ riêng anh trai cậu, Đông, chú Vân, còn có Độc Phong, mỗi người đều là tồn tại vô cùng quan trọng. Tôi đã mất đi một người anh em, lần này có tôi ở đây, ai cũng không thể chết!”
Dừng một chút, Đường Viễn mỉm cười, kéo khóa lên hết cổ, đạm mạc nói: “Cho dù có ai đó trong bọn họ chết trận, tôi cũng phải đi nhặt xác đem về!”
Cả người Cố Thiếu Cảnh đều ngốc trệ, tựa vào trên tường, hoàn toàn không có cách nào phản ứng. Thẳng đến khi người trước mắt xoay lưng bước ra ngoài, biến mất trong bóng đêm, cậu mới như lửa đốt mông, cuống quýt lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở miệng nói tiếng nào, thanh âm của Cố Lãnh Đông từ đầu bên kia đã truyền đến: “Chị biết Đường Viễn phải đi con đường kia… đã ở bên cạnh chờ cậu ấy rồi. Nếu muốn đi theo thì em có nửa tiếng để đuổi theo xe. Chị đã đem trang bị theo rồi…”
“Đi đi đi… Ta sát!” Cố Thiếu Cảnh tùy tay mặc chiếc áo khoác Đường Viễn vừa ném cho, vừa chạy vừa lầm bầm: “Chẳng lẽ gần đây chị dâu lại cao thêm? Cư nhiên mình có thể miễn cưỡng mặc vừa áo khoác của ổng rồi…”
“Uỳnh ——”, một tiếng ầm vang rung chuyển mặt đất, nơi vốn là cửa thông gió đã trở thành một hố đất hỗn độn cháy đen, những mảnh đá vỡ vụn bay tứ tán. Uy lực như vậy, chỉ cần là người, phỏng chừng không có khả năng sống sót.
Hướng Đông đứng tại chỗ, toàn thân nhịn không được phát run, đôi mắt đỏ ngầu.
Sắc mặt của Độc Phong càng ngày càng khó coi, bàn tay vốn đang lôi kéo Hướng Đông đột nhiên thu về. Anh đứng lên, tùy tay lau vết máu trên mặt, quát: “Con mẹ nó, chết thì chết đi, dù sao nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi. Lăng Vân còn sống, đi! Đông! Mẹ nó, tôi không tin thằng nhóc Cố Viêm kia sẽ bị thứ đồ chơi này nổ chết!”
Mắt Hướng Đông lạnh như băng mà nhìn khói thuốc súng bốc lên trước ánh đèn pha của xe tăng, hai tay nắm chặt súng tự động, chậm rãi giơ lên. Anh hít sâu một hơi, hờ hững nói: “Chết đi!”
Dứt lời, khẩu súng giật một cái, chiếc đèn pha “Phanh” một tiếng và vỡ nát. Hạo Dương nhướng mày, khóe môi hơi hơi gợn lên, lạnh nhạt nói: “Giết!”
Tiểu đội trợ giúp đã xuất hiện, hai bên giao tranh kịch liệt, chiến hỏa dần lan tràn toàn bộ vùng ngoại ô. Đêm qua, Dã Đại đã khẩn cấp điều đến đây ba xe tăng, nhưng ngoại trừ mấy phát pháo đầu tiên báo hiệu sự xuất hiện của nó, thẳng đến tận hừng đông, người ta cũng không thấy mấy chiếc xe tăng đó bắn ra tràng pháo nào nữa.
Quân đoàn 23 đã tiến hành bao vây toàn diện vùng ngoại ô, tuy nhiên hiệu quả cũng không khả quan vì địa hình nơi này khá phức tạp do tiếp giáp nhiều đồi núi. Đối với nhóm quân nhân của BOF, hoàn cảnh này không thể nghi ngờ là chiến trường bọn họ quen thuộc nhất, các phân đội nhỏ phối hợp ăn ý với nhau, lần lượt lui lại.
Ba chiếc trực thăng màu đen dán dấu hiệu lính đánh thuê quốc tế sôi nổi tiếp nhận các nhân viên tác chiến của BOF, sau đó nhanh chóng rời đi trước mũi Dã Đại làm gã giận tái mặt.
“Tra cho ta! Tra rõ ràng cho ta!” Dã Đại điên tiết rống từng trận, quả thật là lửa giận đã bạo phát đến cực hạn.
Sau sự kiện căn cứ sinh hóa thực nghiệm bị đánh lén, quân đội nước R đã đưa Dã Đại ra trước tòa án quân sự và xử phạt nghiêm khắc, đồng thời cũng đề ra một chỉ thị khẩn cấp với nội dung chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với trạng thái chiến tranh. Tại các cửa khẩu, đầu mút giao thông quốc tế lần lượt xuất hiện các trạm gác và một số lượng lớn quân đội chính quy đóng giữ. Mà không rõ nội tình bên trong, người dân nước R lại ôm tâm tình xem náo nhiệt; cũng có thương gia nhân cơ hội đất nước đang bất ổn do đại chiến ngôn luận giữa các phe phái chính trị mà nâng giá hàng ào ào lên mức cao nhất trong lịch sử.
“Bố ơi, con muốn ăn cơm…” Một đứa trẻ năm tuổi trông mong mà nhìn bát cơm duy nhất trên bàn, nuốt nuốt nước miếng, cái mũi hít hít, ủy khuất mà lặp lại: “Bố ơi, con muốn ăn cơm cơ…”
“Sơn Bản, đây là phần dành cho chú. Con quên rồi sao, chú ấy đang bị bệnh mà!” Người mẹ trẻ hiền lành vuốt tóc con trai, hướng ông chồng đang lúng túng khó xử nháy mắt một cái, lại cúi đầu cười nói: “Lát nữa, mẹ mang Sơn Bản đi lấy những củ khoai tây thật mập mạp nhé, to như này này… Tối nay cho Sơn Bản ăn khoai tây nướng thỏa thích, được không nè?”
Cậu bé nhỏ bĩu môi, tựa hồ rất là nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng nheo mắt lại, bổ nhào vào lòng mẹ, lớn tiếng nói: “Vâng ạ! Mẹ ơi, chú ấy đang bệnh, mình để dành cho chú ấy một củ khoai tây nướng thật là to nhé!”
Hai vợ chồng nhìn cậu con nhỏ đáng yêu mà mỉm cười. Sau đó, người vợ nhìn sang căn phòng cách vách, nhỏ giọng than: “Ai! Thật đáng thương, tuổi còn trẻ đến vậy mà gặp phải tai nạn giao thông! Khổ thân cậu ta quá, trẻ tuổi như vậy a… May mắn là cậu ta có mang theo thuốc trị thương. Haizz! Còn sống là tốt rồi, cái chân kia… hơn nửa là muốn tàn phế, còn đôi mắt nữa…”
“Chỉ có nói bậy!” Người chồng đang thái rau chợt dừng tay lại, nói: “Tôi xem rồi, thân thể cậu ta rất cường tráng, chắc chắc là năng lực khôi phục sẽ rất mạnh. Hơn nữa, em cũng không phải là không biết, cậu ta hẳn là có học qua về y. Đợi lát nữa cậu ta tỉnh lại ăn chút cơm, anh phải đi mượn xe đưa cậu ta đến bệnh viện lớn trong thành phố kiểm tra cẩn thận xem thế nào…”
“Ai, nhưng hình như cậu ta không muốn đến bệnh viện…”
“Chuyện xảy ra thế này rồi, sao lại tùy vào cậu ta có nguyện ý hay không…”
Cố Viêm nằm ở trên giường. Giờ phút này, gương mặt anh tuấn trắng bệch một mảnh, bị phủ kín bởi những vết thương lớn nhỏ. Mà đùi phải của anh thì quấn đầy băng vải, vết máu đỏ sậm điểm điểm trên bề mặt, nhìn có vẻ nghê người.
Anh kéo kéo khóe miệng, đại khái là muốn cười một cái, nhưng nhìn qua thì thấy so với khóc còn khó coi hơn. Cố Viêm vuốt vuốt vòng Tuyết Lang còn hoàn hảo trên cổ, gương mặt có điều buông lỏng. Bàn tay còn lại vẫn luôn vắt ngang che trên mắt. Cố Viêm còn muốn, sau khi trở về sẽ tặng cho gia đình này một số tiền lớn để tạ ơn mới tốt.
“Chính là chỗ này, điểm đỏ vẫn bất động từ ba giờ sáng đến giờ.” Cố Lãnh Đông nhìn đăm đăm vào điểm đỏ nhỏ xíu nhấp nháy trên màn hình laptop.
Đây là bộ thiết bị truy tung chuyên dụng đối với máy định vị mini trên vòng cổ của Tuyết Lang. Trước kia, khi mèo Mun chuồn đến đại học A tìm Đường Viễn, Cố Viêm đã từng sử dụng nó một lần.
“Tiểu Cảnh, chị cứ cảm thấy rất bất an…” Cố Lãnh Đông vốn là một người rất lãnh tĩnh, giờ phút này, cô cũng không tránh khỏi có chút nóng lòng, cơ thể hơi phát run, đôi tay nắm chặt áo Cố Thiếu Cảnh, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “Anh ấy sẽ không có việc gì, sẽ không có việc gì đúng không? Trước đây anh ấy đã từng nói, chỉ cần vòng cổ Tuyết Lang kia không sao, anh ấy cũng không có chuyện gì, đúng không? Đúng không a?”
Cố Thiếu Cảnh mím môi, ôm chị gái mình thật chặt, một lần lại một lần mà gật đầu, “Đương nhiên, anh ấy làm sao có chuyện được! Một người vô địch đấy! Chị, cố ngủ một lát đi nào…”
Đường Viễn im lặng lái xe, chỉ có điều, nếu quan sát sẽ thấy hai tay đặt trên tay lái của hắn có chút phát run. Mèo Mun cuộn tròn trên ghế phó lái, lim dim ngủ, lỗ tai của nó ngẫu nhiên cũng run run một chút.
Nửa đêm tiến vào biên giới nước R, Đường Viễn không đi đường quốc lộ mà chuyên chọn những con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Một đêm xóc nảy, không biết đã trải qua bao lâu, chiếc xe bám đầy bụi đất đột nhiên ngừng lại ở một địa phương tương đối bí mật.
“Hai người ở yên trong xe, đừng động!” Đường Viễn khẽ quát một tiếng, miệng giữ thiết bị truy tung, lại xoay người đến băng ghế sau xách khẩu súng laser nặng trịch đeo vào vai. Con ngươi của hắn sáng lên, tràn đầy âm u như mắt của dã thú.
Đường Viễn lăn một vòng tại chỗ, trở mình xuống xe, bàn tay gắt gao siết chặt mã tấu Chó điên, giống như gió mà hướng vị trí điểm đỏ vọt tới. Không ai biết, từ giây phút này, trái tim của hắn bắt đầu nhảy lên thật là nhanh, nỗi sợ hãi khôn cùng và hy vọng cả đời tựa như hai thanh đao nhọn treo phía trên trái tim, đồng thời lăng trì hắn theo mỗi nhịp đập.
Tiểu Viêm, anh đến đây!
Cố Thiếu Cảnh biết rất rõ BOF có hàng rào bảo vệ nghiêm mật như thế nào. Nếu ngoại nhân muốn xông vào, trừ phi hiểu rất rõ địa hình cùng các bẫy rập phòng hộ trong căn cứ, nếu không, chỉ riêng hệ thống ra đa hồng ngoại, laser phòng thủ cũng có thể đem người giết chết.
Khác với sự rối rắm của Cố Thiếu Cảnh, sau khi cúp điện thoại, Cố Lãnh Đông liền ngả người xuống gối, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp. Em trai của cô còn ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chứ cô thì rất rõ ràng. Lần trước, khi Cố Lãnh Đông nhận nhiệm vụ trợ giúp tiểu đội chiến đấu cùng Stephen, thông qua kính ngắm bắn, cô đã chính mắt trông thấy bản lĩnh của Đường Viễn, đây tuyệt đối là một tay già đời có kinh nghiệm thực chiến cực kì phong phú.
“Chậc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?” Cố Lãnh Đông trở mình mấy cái, mãnh liệt bật dậy, xoa xoa trán, nhìn đồng hồ báo thức, cau mày nói: “Sao tự nhiên mình mất ngủ vầy nè…. Không biết hiện tại anh cả thế nào rồi?”
Căn cứ Lầu một của BOF, Cố Thiếu Cảnh để trần thân trên, từ trên xe nhảy xuống, vội vội vàng vàng vọt tới chỗ ở trước kia của Tuyết Lang, đẩy cửa ra, câu nói đầu tiên chính là, “Gấu mập, cậu điên rồi à?”
Đường Viễn không nói câu nào. Mèo Mun ngồi xổm trên bàn, chăm chú nhìn chủ nhân đang thuần thục lắp ráp vũ khí cùng các loại trang bị.
Cố Thiếu Cảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, qua hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lẩm bẩm nói: “Gấu mập, cậu, cậu,…” Sao thủ pháp của cậu lại giống Tuyết Lang như tạc vậy?
Tuyết Lang có mặt trong rất nhiều video hướng dẫn, thậm chí, thủ pháp lắp ráp, tháo dỡ các loại súng ống của hắn còn được BOF coi là kiểu mẫu và dùng trong giảng dạy. Từ bé, trừ bỏ thời gian huấn luyện phải nghiêm túc quan sát từng băng hình rồi làm theo, đến thời gian nghỉ ngơi Cố Thiếu Cảnh cũng thường thấy anh trai mình nhìn chằm chằm những cái video đó mà ngẩn người cả buổi. Chính vì vậy, cậu đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn mấy thao tác này của Tuyết Lang.
“Chìa khóa xe đâu?” Đường Viễn không nhìn Cố Thiếu Cảnh, âm thanh nặng nề tự nhiên mà lộ ra một cỗ uy áp làm người ta không khỏi có ảo giác tuyệt đối phục tùng.
“A? Chìa khóa ở trên xe a…” Cố Thiếu Cảnh theo bản năng mà chỉ chỉ bên ngoài, cả người chợt giật mình sửng sốt, rốt cục kịp phản ứng, cả kinh nói: “Cậu muốn đi đến nước R sao? Tìm anh trai tôi?”
Đường Viễn liếc Cố Thiếu Cảnh một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Không được!” Cố Thiếu Cảnh nói chắc như đinh đóng cột.
Mèo Mun trực tiếp nhảy thẳng từ trên bàn xuống người Đường Viễn. Nó nhanh chóng rúc vào trong quần áo, đầu hướng lên trên củng củng, sau đó thò đầu ra từ cổ áo liếc Cố Thiếu Cảnh. Đường Viễn không lưu ý đến nó, khoác bao hành quân lên lưng, xoay người bước đi.
“Chậc!” Cố Thiếu Cảnh nhíu mày, vươn tay ra định giữ Đường Viễn lại. Không ngờ, bàn tay cậu còn chưa kịp chạm vào người Đường Viễn đã bị một cỗ lực lượng đẩy ra. Hơn nữa, Cố Thiếu Cảnh vốn không hề chuẩn bị tâm lý đề phòng Đường Viễn, cho nên cậu hoàn toàn không kịp làm ra phản ứng nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn cơ thể mình bị ép dính vào tường.
Đường Viễn hoạt động cổ tay, đạm mạc nói: “Tránh ra!”
Biểu tình khiếp sợ khó có thể che lấp, Cố Thiếu Cảnh run run chỉ vào người Đường Viễn, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu, cậu,…”
“Miêu ngao ~” một tiếng, mèo Mun vươn móng vuốt, thị uy mà hướng Cố Thiếu Cảnh quơ quơ, ý là, thấy chủ nhân của ta giỏi chưa? Xúc động đến đực mặt ra rồi hả?
Cố Thiếu Cảnh: “…”
Đường Viễn nhíu nhíu mày, thuận tay cởi chiếc áo khoác trên người, ném qua, lạnh nhạt nói: “Mặc vào. Chạy về đi. Hướng Đông huấn luyện cậu rất không hợp cách.”
Cố Thiếu Cảnh: “!”
“Gấu mập, cậu nghe tôi nói đã —— “
“Tiểu Cảnh, Dã Đại không phải là quả hồng mềm dễ bóp. Tôi biết anh trai cậu đã dẫn cả Lăng Vân, Độc Phong và Hướng Đông đi rồi.” Đường Viễn đứng ở cửa, đánh gãy lời nói của Cố Thiếu Cảnh.
Trầm mặc một hồi, hắn hơi nghiêng đầu tiến đến gần Cố Thiếu Cảnh, đưa tay nắm cằm cậu, nhìn thẳng vào mắt, gương mặt tràn đầy lãnh tĩnh và thành thục: “Nhưng anh cậu phải đối mặt với hang ổ của Dã Đại. Cậu có biết tiểu đội của Cố Viêm sẽ phải đối mặt với bao nhiêu người không? Tôi không thể ngồi một chỗ mà chờ tin tức được. Bởi vì đối với tôi, không chỉ riêng anh trai cậu, Đông, chú Vân, còn có Độc Phong, mỗi người đều là tồn tại vô cùng quan trọng. Tôi đã mất đi một người anh em, lần này có tôi ở đây, ai cũng không thể chết!”
Dừng một chút, Đường Viễn mỉm cười, kéo khóa lên hết cổ, đạm mạc nói: “Cho dù có ai đó trong bọn họ chết trận, tôi cũng phải đi nhặt xác đem về!”
Cả người Cố Thiếu Cảnh đều ngốc trệ, tựa vào trên tường, hoàn toàn không có cách nào phản ứng. Thẳng đến khi người trước mắt xoay lưng bước ra ngoài, biến mất trong bóng đêm, cậu mới như lửa đốt mông, cuống quýt lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở miệng nói tiếng nào, thanh âm của Cố Lãnh Đông từ đầu bên kia đã truyền đến: “Chị biết Đường Viễn phải đi con đường kia… đã ở bên cạnh chờ cậu ấy rồi. Nếu muốn đi theo thì em có nửa tiếng để đuổi theo xe. Chị đã đem trang bị theo rồi…”
“Đi đi đi… Ta sát!” Cố Thiếu Cảnh tùy tay mặc chiếc áo khoác Đường Viễn vừa ném cho, vừa chạy vừa lầm bầm: “Chẳng lẽ gần đây chị dâu lại cao thêm? Cư nhiên mình có thể miễn cưỡng mặc vừa áo khoác của ổng rồi…”
“Uỳnh ——”, một tiếng ầm vang rung chuyển mặt đất, nơi vốn là cửa thông gió đã trở thành một hố đất hỗn độn cháy đen, những mảnh đá vỡ vụn bay tứ tán. Uy lực như vậy, chỉ cần là người, phỏng chừng không có khả năng sống sót.
Hướng Đông đứng tại chỗ, toàn thân nhịn không được phát run, đôi mắt đỏ ngầu.
Sắc mặt của Độc Phong càng ngày càng khó coi, bàn tay vốn đang lôi kéo Hướng Đông đột nhiên thu về. Anh đứng lên, tùy tay lau vết máu trên mặt, quát: “Con mẹ nó, chết thì chết đi, dù sao nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi. Lăng Vân còn sống, đi! Đông! Mẹ nó, tôi không tin thằng nhóc Cố Viêm kia sẽ bị thứ đồ chơi này nổ chết!”
Mắt Hướng Đông lạnh như băng mà nhìn khói thuốc súng bốc lên trước ánh đèn pha của xe tăng, hai tay nắm chặt súng tự động, chậm rãi giơ lên. Anh hít sâu một hơi, hờ hững nói: “Chết đi!”
Dứt lời, khẩu súng giật một cái, chiếc đèn pha “Phanh” một tiếng và vỡ nát. Hạo Dương nhướng mày, khóe môi hơi hơi gợn lên, lạnh nhạt nói: “Giết!”
Tiểu đội trợ giúp đã xuất hiện, hai bên giao tranh kịch liệt, chiến hỏa dần lan tràn toàn bộ vùng ngoại ô. Đêm qua, Dã Đại đã khẩn cấp điều đến đây ba xe tăng, nhưng ngoại trừ mấy phát pháo đầu tiên báo hiệu sự xuất hiện của nó, thẳng đến tận hừng đông, người ta cũng không thấy mấy chiếc xe tăng đó bắn ra tràng pháo nào nữa.
Quân đoàn 23 đã tiến hành bao vây toàn diện vùng ngoại ô, tuy nhiên hiệu quả cũng không khả quan vì địa hình nơi này khá phức tạp do tiếp giáp nhiều đồi núi. Đối với nhóm quân nhân của BOF, hoàn cảnh này không thể nghi ngờ là chiến trường bọn họ quen thuộc nhất, các phân đội nhỏ phối hợp ăn ý với nhau, lần lượt lui lại.
Ba chiếc trực thăng màu đen dán dấu hiệu lính đánh thuê quốc tế sôi nổi tiếp nhận các nhân viên tác chiến của BOF, sau đó nhanh chóng rời đi trước mũi Dã Đại làm gã giận tái mặt.
“Tra cho ta! Tra rõ ràng cho ta!” Dã Đại điên tiết rống từng trận, quả thật là lửa giận đã bạo phát đến cực hạn.
Sau sự kiện căn cứ sinh hóa thực nghiệm bị đánh lén, quân đội nước R đã đưa Dã Đại ra trước tòa án quân sự và xử phạt nghiêm khắc, đồng thời cũng đề ra một chỉ thị khẩn cấp với nội dung chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với trạng thái chiến tranh. Tại các cửa khẩu, đầu mút giao thông quốc tế lần lượt xuất hiện các trạm gác và một số lượng lớn quân đội chính quy đóng giữ. Mà không rõ nội tình bên trong, người dân nước R lại ôm tâm tình xem náo nhiệt; cũng có thương gia nhân cơ hội đất nước đang bất ổn do đại chiến ngôn luận giữa các phe phái chính trị mà nâng giá hàng ào ào lên mức cao nhất trong lịch sử.
“Bố ơi, con muốn ăn cơm…” Một đứa trẻ năm tuổi trông mong mà nhìn bát cơm duy nhất trên bàn, nuốt nuốt nước miếng, cái mũi hít hít, ủy khuất mà lặp lại: “Bố ơi, con muốn ăn cơm cơ…”
“Sơn Bản, đây là phần dành cho chú. Con quên rồi sao, chú ấy đang bị bệnh mà!” Người mẹ trẻ hiền lành vuốt tóc con trai, hướng ông chồng đang lúng túng khó xử nháy mắt một cái, lại cúi đầu cười nói: “Lát nữa, mẹ mang Sơn Bản đi lấy những củ khoai tây thật mập mạp nhé, to như này này… Tối nay cho Sơn Bản ăn khoai tây nướng thỏa thích, được không nè?”
Cậu bé nhỏ bĩu môi, tựa hồ rất là nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng nheo mắt lại, bổ nhào vào lòng mẹ, lớn tiếng nói: “Vâng ạ! Mẹ ơi, chú ấy đang bệnh, mình để dành cho chú ấy một củ khoai tây nướng thật là to nhé!”
Hai vợ chồng nhìn cậu con nhỏ đáng yêu mà mỉm cười. Sau đó, người vợ nhìn sang căn phòng cách vách, nhỏ giọng than: “Ai! Thật đáng thương, tuổi còn trẻ đến vậy mà gặp phải tai nạn giao thông! Khổ thân cậu ta quá, trẻ tuổi như vậy a… May mắn là cậu ta có mang theo thuốc trị thương. Haizz! Còn sống là tốt rồi, cái chân kia… hơn nửa là muốn tàn phế, còn đôi mắt nữa…”
“Chỉ có nói bậy!” Người chồng đang thái rau chợt dừng tay lại, nói: “Tôi xem rồi, thân thể cậu ta rất cường tráng, chắc chắc là năng lực khôi phục sẽ rất mạnh. Hơn nữa, em cũng không phải là không biết, cậu ta hẳn là có học qua về y. Đợi lát nữa cậu ta tỉnh lại ăn chút cơm, anh phải đi mượn xe đưa cậu ta đến bệnh viện lớn trong thành phố kiểm tra cẩn thận xem thế nào…”
“Ai, nhưng hình như cậu ta không muốn đến bệnh viện…”
“Chuyện xảy ra thế này rồi, sao lại tùy vào cậu ta có nguyện ý hay không…”
Cố Viêm nằm ở trên giường. Giờ phút này, gương mặt anh tuấn trắng bệch một mảnh, bị phủ kín bởi những vết thương lớn nhỏ. Mà đùi phải của anh thì quấn đầy băng vải, vết máu đỏ sậm điểm điểm trên bề mặt, nhìn có vẻ nghê người.
Anh kéo kéo khóe miệng, đại khái là muốn cười một cái, nhưng nhìn qua thì thấy so với khóc còn khó coi hơn. Cố Viêm vuốt vuốt vòng Tuyết Lang còn hoàn hảo trên cổ, gương mặt có điều buông lỏng. Bàn tay còn lại vẫn luôn vắt ngang che trên mắt. Cố Viêm còn muốn, sau khi trở về sẽ tặng cho gia đình này một số tiền lớn để tạ ơn mới tốt.
“Chính là chỗ này, điểm đỏ vẫn bất động từ ba giờ sáng đến giờ.” Cố Lãnh Đông nhìn đăm đăm vào điểm đỏ nhỏ xíu nhấp nháy trên màn hình laptop.
Đây là bộ thiết bị truy tung chuyên dụng đối với máy định vị mini trên vòng cổ của Tuyết Lang. Trước kia, khi mèo Mun chuồn đến đại học A tìm Đường Viễn, Cố Viêm đã từng sử dụng nó một lần.
“Tiểu Cảnh, chị cứ cảm thấy rất bất an…” Cố Lãnh Đông vốn là một người rất lãnh tĩnh, giờ phút này, cô cũng không tránh khỏi có chút nóng lòng, cơ thể hơi phát run, đôi tay nắm chặt áo Cố Thiếu Cảnh, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “Anh ấy sẽ không có việc gì, sẽ không có việc gì đúng không? Trước đây anh ấy đã từng nói, chỉ cần vòng cổ Tuyết Lang kia không sao, anh ấy cũng không có chuyện gì, đúng không? Đúng không a?”
Cố Thiếu Cảnh mím môi, ôm chị gái mình thật chặt, một lần lại một lần mà gật đầu, “Đương nhiên, anh ấy làm sao có chuyện được! Một người vô địch đấy! Chị, cố ngủ một lát đi nào…”
Đường Viễn im lặng lái xe, chỉ có điều, nếu quan sát sẽ thấy hai tay đặt trên tay lái của hắn có chút phát run. Mèo Mun cuộn tròn trên ghế phó lái, lim dim ngủ, lỗ tai của nó ngẫu nhiên cũng run run một chút.
Nửa đêm tiến vào biên giới nước R, Đường Viễn không đi đường quốc lộ mà chuyên chọn những con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Một đêm xóc nảy, không biết đã trải qua bao lâu, chiếc xe bám đầy bụi đất đột nhiên ngừng lại ở một địa phương tương đối bí mật.
“Hai người ở yên trong xe, đừng động!” Đường Viễn khẽ quát một tiếng, miệng giữ thiết bị truy tung, lại xoay người đến băng ghế sau xách khẩu súng laser nặng trịch đeo vào vai. Con ngươi của hắn sáng lên, tràn đầy âm u như mắt của dã thú.
Đường Viễn lăn một vòng tại chỗ, trở mình xuống xe, bàn tay gắt gao siết chặt mã tấu Chó điên, giống như gió mà hướng vị trí điểm đỏ vọt tới. Không ai biết, từ giây phút này, trái tim của hắn bắt đầu nhảy lên thật là nhanh, nỗi sợ hãi khôn cùng và hy vọng cả đời tựa như hai thanh đao nhọn treo phía trên trái tim, đồng thời lăng trì hắn theo mỗi nhịp đập.
Tiểu Viêm, anh đến đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook