Trùng Sinh Chi Quyển Lang
-
Chương 39: Gấu mập vô địch quyền tấu phi tiểu ca hậu (nhất)
Mạch máu trên thái dương Cố Viêm rần rật càng lúc càng nhanh, mày nhăn lại, mặt cũng lúc trắng lúc xanh.
Đường Viễn đang bám trên người Cố Viêm, nôn a nôn a, ói a, phun a …
“Đường Viễn ——! Anh ——!” Cố Viêm quát lớn, vừa muốn khóc vừa muốn cười, còn đặc biệt muốn phun hỏa, trên đầu treo một loạt dấu chấm hỏi thêm dấu chấm than.
“Nha oa a —— nha nha nha —— nha oa a ——” tiếng khóc kinh thiên động địa đột nhiên truyền xa ngàn dặm. Jason đang giấc mộng xuân ở phòng đối diện sợ toát mồ hôi, nâng chăn lăn mình xuống gầm giường, vẻ mặt hoảng hốt: “Động đất?”
Mèo Mun ngồi xổm đờ ra, thú cưng có giá trị công kích và trời sinh thân thiện bị tiếng khóc của Đường Viễn bạo đứng trong nháy mắt. Đồng tử mở to, kịch liệt co rút lại, dựng đứng lên. Nó té trên cầu thang tầng hai, đạp đạp duỗi chân, bất động.
Đường Viễn khóc vô cùng đau đớn, tê tâm liệt phế, nước mắt nước mũi giàn dụa, hoàn toàn đem Cố Viêm thành một khối đặc biệt có quý danh là ‘khăn lau mặt di động’ mà đấm ngực dậm chân, gào lớn cộng thêm không ngừng thút thít, nói ngắt quãng: “Vệ… Vệ sinh… Sinh… Giấy vệ sinh…. Nha oa oa oa a…”
Cố Viêm: “…”
Cái này? Là sao ta? Trước kia tiểu Viễn cũng uống say ở sở chỉ huy của mình mà, não lớn não nhỏ cơ bản bình thường, hôm nay…. đây là…. làm sao ta?
Đỉnh đầu Cố Viêm treo một loạt dấu chấm hỏi, thật vất vả đem Đường Viễn say rượu ôm lên giường. Đường Viễn cảm thấy mĩ mãn mà lấy được giấy vệ sinh, cũng không lau đi nước mắt nước mũi mà ôm từng cuộn giấy một, bắt đầu xé lại xé, cầm từng khối nhét vào túi áo, túi quần, lỗ mũi, lỗ tai Cố Viêm…. Chỉ cần địa phương nào hở ra là lập tức nhét đầy, cánh mũi sụt sịt, vô cùng ủy khuất nói: “Đây… Cho cậu… Nha oa oa oa…. Chia… Chia cho cậu…. Nha oa oa oa…. Một nửa…. Tôi một nửa…. Nha oa oa oa….”
“…” Thiếu chút nữa hai mắt Cố Viêm trắng dã, khẽ nhếch miệng nhìn Đường Viễn. Dừng một chút, sắc mặt anh nháy mắt khó coi cực kỳ, mãnh liệt vỗ đầu, trực tiếp quyết đoán đem lá bùa trong túi áo xin được từ một đại sư danh tiếng ở Hongkong ném ra ngoài cửa, còn không quên bổ thêm một cước.
Xoay người, mắt thấy Đường Viễn căn bản không có phản ứng gì, Cố Viêm lại lòng vòng chung quanh phòng lật lật, tìm cái cái bật lửa, một phen đốt an hồn phù, giơ giơ trước mặt Đường Viễn, ôm chặt lấy hắn: “Tiểu Viễn? Em xem xem anh đi! Anh là Cố Viêm…”
Tiếng khóc thút thít cực kì bi thương cộng với thanh âm “Cậu một nửa tôi một nửa” vẫn như cũ cao thấp phát ra, vang khắp tầng trên tầng dưới.
Tuyết Lang đứng ở bên giường, đồng tử kịch liệt co rút, dụi dụi mắt không thể tin, tóc gáy toàn thân lấy tốc độ mắt thường trông thấy mà dựng thẳng lên. Hắn nhìn hai người trước giường, nghẹn họng trân trối, hầu kết giật giật, một câu đều không nói được.
“Đừng có dụi nữa! Đó chính là anh.” Một thiếu niên giống Đường Viễn như đúc đột nhiên xuất hiện vỗ vỗ bả vai hắn, cười hì hì nói: “”Ba hồn bảy vía ba hồn bảy vía, nguyên lai anh cũng có hồn phách như vậy, dường như giống một đứa trẻ, chậc chậc…”
Tuyết Lang: “!”
“Anh dám?” Đột nhiên thiếu niên kia gầm lên, nhấc chân đạp lên giường, không coi ai ra gì mà cưỡi lên cổ Cố Viêm, chỉ vào người đang say rượu hóa điên nằm lăn lóc vẫn đang chia giấy vệ sinh, hừ hừ nói: “Tôi đã đem thân thể mình giao cho anh, anh còn dám đánh tôi?”
Sét đánh giữa trời quang, Tuyết Lang hoàn toàn tỉnh ra.
Một lúc lâu, Tuyết Lang giật giật môi, tối nghĩa hỏi: “Cậu là… Đường Viễn?”
“Nếu không anh cho là ai?” “Hàng thật” Đường Viễn nhếch chân bắt chéo, nhìn “hàng giả” thật lâu mới miễn cưỡng nói: “Bố mẹ, anh trai em có khỏe không?”
Máu trong người Tuyết Lang quay cuồn cuộn, đột nhiên có tư vị nói không lên lời, hắn thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn Đường Viễn, giọng nói khàn khàn: “Tốt lắm!”
Đường Viễn “Ân” một tiếng, lại từ trên giường nhảy xuống, xỏ dép lê gấu mèo, vỗ vỗ đầu Cố Viêm, cười nói: “Người này cũng không tệ lắm, đối xử với anh rất tốt, em yên tâm.”
Tuyết Lang: “?”
Yên tâm? Cái gì mà yên tâm?
Tuyết Lang không rên một tiếng mà nhìn Đường Viễn “hàng thật”. Hắn đột nhiên đứng thẳng thân mình, đánh cái chào theo nghi thức quân đội, còn chưa kịp nói gì, Đường Viễn đã khoát tay, từ trên cổ Cố Viêm nhảy xuống, kéo tay Tuyết Lang đang chào theo nghi thức quân đội xuống, ôm lấy hắn nói: “Không, đây là thiếu anh.” Nói xong, cậu còn dụi đầu vào ngực Tuyết Lang cọ cọ, giống như tâm sự trong nháy mắt đã giải xong, cười buồn nói: “Thay em chăm sóc bố mẹ, ông bà, anh trai.”
Từ “anh trai” dừng lại một chút, Tuyết Lang cũng không biết Đường Viễn đang nói Đường Niệm hay nói chính mình. Kì thực tính theo tuổi, Đường Viễn gọi mình bằng chú cũng được.
“Em nên trở về, người nhà rất nhớ em, đối với em cũng rất tốt.” Trong nháy mắt, hốc mắt Tuyết Lang đỏ lên, trong lòng lại không tự chủ được mà có chút nhức mỏi, hắn sờ sờ đầu Đường Viễn, nhìn Cố Viêm, chậm rãi nói: “Không nghĩ tới sau khi anh chết đi còn có thể trải qua những ngày này. Tiểu Viễn, cám ơn em, sống thật tốt nhé…”
Nói còn chưa nói xong, đột nhiên một trận tiếng đập cửa vang lên, Kiều Mạch hắng giọng lo lắng gọi: “Giám đốc? Làm sao vậy? Anh làm sao vậy? Mở cửa nhanh, em là Kiều Mạch!” Nói xong, lòng như lửa đốt mà quay sang nhìn Jason đang run rẩy đào ra cái chìa khóa, cô không ngừng thúc giục: “Nhanh lên! Giáo sư nhanh lên! Nhanh lên đi….”
“OK OK OK…” Jason nuốt ngụm nước miếng, rốt cục đem cái chìa khóa nhắm ngay ổ khóa. Cửa vừa mở ra, hai người giống như bị sét đánh, hấp tấp lao thẳng lên phòng ngủ tầng hai, nhất thời há miệng nói không ra lời.
Cố Viêm ôm Đường Viễn trong ngực. Trên người, trên tóc, trong lỗ tai, trên giường, trên mặt đất ngập tràn giấy vệ sinh. Anh không ngừng dùng bàn tay to vỗ nhè nhẹ lưng Đường Viễn, thỉnh thoảng cúi đầu quan sát, ôn nhu dỗ dành: “Tiểu Viễn, em xem anh đi! Đừng khóc! Ngoan! Chỗ nào khó chịu em nói với anh! Anh ở đây! Anh nghĩ biện pháp giúp em… được không? Ngoan nào, đừng khóc…. anh đau lòng….”
“Chia, chia….” Ba hồn bảy vía chỉ còn chừa một, Đường Viễn không khác một đứa trẻ ba tuổi. Hắn khóc một trận, cổ họng rõ ràng đã ách nghẹn lại, hai cánh tay vẫn sờ cuộn giấy vệ sinh tiếp tục xé. Hắn hướng Cố Viêm cọ cọ nước mũi, kéo xuống hai đoạn giấy vệ sinh, hướng Kiều Mạch và Jason quơ quơ, thút thít nói: “Chia cho cô….”
Jason than một tiếng “Oh my god!”, dùng hai tay che mắt, lập tức xoay người, dùng đầu gõ vào cửa, buông tay ra hỏi: “Chúa ơi! Hóa ra không phải con nằm mơ?”
Từ lúc 12 tuổi Kiều Mạch đã bắt đầu trà trộn vào giới giải trí, cả trai lẫn gái, tình cảm ích lợi, quyền thế nhà giàu có, cô đã sớm thấy nhưng không thể trách.
Cho nên, một màn này của Cố Viêm cùng Đường Viễn, chân chân giả giả, có xem hiểu được cũng tốt, không hiểu được cũng tốt. Tóm lại, sinh viên phong vân của đại học A đã tóm thành công sếp lớn Cố Viêm.
Giác quan thứ sáu trời sinh của nữ nhân đã nói cho Kiều Mạch, người trước mắt đang nắm cổ áo Cố Viêm, kẻ đang chia giấy như thằng điên kia chính là loại đàn ông chuyên lên giường đê tiện, háo sắc trăng hoa! Phải diệt trừ ngay lập tức!
Vì thế, cô đạp giày cao gót như điên xông lên, muốn vứt cho Đường Viễn một cái bạt tai, tâm nói ‘Mịa nó! Trách không được ta dùng mỹ nhân kế thế nào cũng không ăn thua. Hóa ra là tại thằng nhãi này quyến rũ! Đem anh Cố trả lại cho bà ngay!’
Đường Viễn “hàng thật” sợ hãi nhảy lên, ôm Tuyết Lang rầm rì nói: “Người đàn bà chanh chua ghê gớm quá…”
Cơ hồ khi Kiều Mạch tiến lên, đồng thời Tuyết Lang cũng theo bản năng muốn vươn tay đi chắn. Chỉ không ngờ, một hồn một phách còn lại trên người Đường Viễn như một tay thiện xạ, lực đạo lớn và vô cùng chuẩn xác ấn thẳng một cuộn giấy vệ sinh lên mặt Kiều Mạch, lại tiếp tục vươn tay đập một phát nữa lên mặt, đẩy người đàn bà chanh chua ngã nhào trên mặt đất, tiếp tục “Oa” mà khóc lớn, ngắt quãng nói: “Chia cho… Đều chia… Nha oa oa …”
Tuyết Lang: “!”
Mọi người: “…”
Ở một đầu khác của điện thoại, Cố Thiếu Cảnh ngao một tiếng trong cổ họng, bị Cố Lãnh Đông nhanh tay che miệng quát: “Kêu la cái gì? Bị anh ấy phát hiện ra em trong lúc vô tình táy máy điện thoại của Gấu mập, biết hai ta nghe lén, em không chết không xong!”
Trong lòng Cố Thiếu Cảnh sợ hãi gật đầu, ngượng ngùng nói: “Chị à, muốn xử lý thì phải xử cả hai chứ?” Dứt lời, cậu lại nói: “Đệch! Chị nghe giọng điệu của anh ấy đi! Cái thanh âm ngọt chết người kia có phải là của ông ấy không? Anh ấy muốn đoạn tụ hả? Bố khẳng định sẽ bắn chết! Em thích một chị dâu người Bắc Kinh hiền lành dịu dàng cơ! Thực mẹ nó, cánh rừng lớn cái gì—— ta kháo! Chị, đừng có vò đầu em!”
“Câm miệng!” Cố Lãnh Đông tiếp tục đem mặt dán tới tai nghe, biểu tình cổ quái nói: “Gấu mập uống rượu thích chia đồ vật à? Thế cậu ấy đang chia cái gì? Cậu một nửa tôi một nửa?….”
Vì thế, nửa đường bắt đầu nghe lén, hai chị em cũng bất mãn treo trên đầu một loạt dấu chấm hỏi, một lần nữa dán vào ống nghe.
Lại nói, hiện trường đang một mảnh hỗn loạn. Kiều Mạch đã tức giận đến hoa dung thất sắc, khuôn mặt vừa trang điểm đã muốn hủy hết, lộ ra sự oán giận cùng tàn nhẫn. Cô đảo mắt ngắm giày cao gót mình bị đá ra ngoài, trong lòng cười lạnh một tiếng, đồ đê tiện! Đêm nay mày cứ chờ coi!
Tuyết Lang nhìn Cố Viêm đang thuận tay cầm hai cuộn giấy vệ sinh đưa cho Đường Viễn, như kiến bò trên chảo nóng không ngừng khuyên nhủ: “Được được, em chia nhiều ít đều được hết! Ngày mai anh mua cho em một nhà giấy vệ sinh được không? Đừng khóc a! Tiểu Viễn, anh ở đây, nghe lời nào….”
“Hàng thật” Đường Viễn nhìn cổ Tuyết Lang đều phát hồng rồi, bật người cười hì hì nói: “Cái này, một hồn một phách của anh thế nhưng chơi thật khá nha, em —— “
Lời nói chưa dứt, một giọng nam trầm thấp đột nhiên từ hư không vang lên, lộ ra một cỗ uy nghiêm mười phần, giống như lời chủ nhân cực kì bất mãn, cả giận nói: “Vẫn chưa trở lại ——!”
Tuyết Lang: “?”
Đường Viễn thè lưỡi, nhanh chân đeo lại dép lê gấu mèo, hấp tấp chạy ra ngoài cửa, trong lúc xuyên qua thân thể Jason còn hướng Tuyết Lang tề mi lộng nhãn, xua tay hô lớn: “Anh đếm tới 100 rồi trở về đi, em đi trước, thay em trở thành một minh tinh nổi tiếng nha!”
Tuyết Lang: “…”
Khi “hàng thật” Đường Viễn từ cầu thang tầng hai phóng xuống dưới, cậu giật mình nhìn thấy mèo Mun, cười tít mắt, phất tay: “Oh? Thông linh vật? Có thể thấy được ta? Ha ha ha…”
Mèo Mun mới từ hỗn loạn thanh tỉnh, thấy chủ nhân lướt qua đỉnh đầu, nó lập tức té ngã lăn ra đất, đạp duỗi chân, bất động.
Một đạo kim quang hiện lên trong phòng khách, “hàng thật” Đường Viễn lập tức không thấy bóng dáng. Tuyết Lang giật mình đờ người ra. Còn Kiều Mạch quyết định công kích lần thứ hai.
.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương này có 3 điểm chính:
1. Tình cảm của Tuyết Lang tăng lên, chỉ số EQ đột phá vượt tiêu chuẩn.
2. “Hàng thật” Gấu Mập chỉ là đi ngang qua, xem náo nhiệt, thỉnh không cần để ý.
3. Sờ đầu Cố Viêm, tình địch đã xuất hiện, anh Viêm của chúng ta là rất có sức quyến rũ.
Khác: Chương tiếp theo Tuyết Lang già nua, mặt đỏ hồng trở về thân thể, khặc khặc khặc ~~~
Đường Viễn đang bám trên người Cố Viêm, nôn a nôn a, ói a, phun a …
“Đường Viễn ——! Anh ——!” Cố Viêm quát lớn, vừa muốn khóc vừa muốn cười, còn đặc biệt muốn phun hỏa, trên đầu treo một loạt dấu chấm hỏi thêm dấu chấm than.
“Nha oa a —— nha nha nha —— nha oa a ——” tiếng khóc kinh thiên động địa đột nhiên truyền xa ngàn dặm. Jason đang giấc mộng xuân ở phòng đối diện sợ toát mồ hôi, nâng chăn lăn mình xuống gầm giường, vẻ mặt hoảng hốt: “Động đất?”
Mèo Mun ngồi xổm đờ ra, thú cưng có giá trị công kích và trời sinh thân thiện bị tiếng khóc của Đường Viễn bạo đứng trong nháy mắt. Đồng tử mở to, kịch liệt co rút lại, dựng đứng lên. Nó té trên cầu thang tầng hai, đạp đạp duỗi chân, bất động.
Đường Viễn khóc vô cùng đau đớn, tê tâm liệt phế, nước mắt nước mũi giàn dụa, hoàn toàn đem Cố Viêm thành một khối đặc biệt có quý danh là ‘khăn lau mặt di động’ mà đấm ngực dậm chân, gào lớn cộng thêm không ngừng thút thít, nói ngắt quãng: “Vệ… Vệ sinh… Sinh… Giấy vệ sinh…. Nha oa oa oa a…”
Cố Viêm: “…”
Cái này? Là sao ta? Trước kia tiểu Viễn cũng uống say ở sở chỉ huy của mình mà, não lớn não nhỏ cơ bản bình thường, hôm nay…. đây là…. làm sao ta?
Đỉnh đầu Cố Viêm treo một loạt dấu chấm hỏi, thật vất vả đem Đường Viễn say rượu ôm lên giường. Đường Viễn cảm thấy mĩ mãn mà lấy được giấy vệ sinh, cũng không lau đi nước mắt nước mũi mà ôm từng cuộn giấy một, bắt đầu xé lại xé, cầm từng khối nhét vào túi áo, túi quần, lỗ mũi, lỗ tai Cố Viêm…. Chỉ cần địa phương nào hở ra là lập tức nhét đầy, cánh mũi sụt sịt, vô cùng ủy khuất nói: “Đây… Cho cậu… Nha oa oa oa…. Chia… Chia cho cậu…. Nha oa oa oa…. Một nửa…. Tôi một nửa…. Nha oa oa oa….”
“…” Thiếu chút nữa hai mắt Cố Viêm trắng dã, khẽ nhếch miệng nhìn Đường Viễn. Dừng một chút, sắc mặt anh nháy mắt khó coi cực kỳ, mãnh liệt vỗ đầu, trực tiếp quyết đoán đem lá bùa trong túi áo xin được từ một đại sư danh tiếng ở Hongkong ném ra ngoài cửa, còn không quên bổ thêm một cước.
Xoay người, mắt thấy Đường Viễn căn bản không có phản ứng gì, Cố Viêm lại lòng vòng chung quanh phòng lật lật, tìm cái cái bật lửa, một phen đốt an hồn phù, giơ giơ trước mặt Đường Viễn, ôm chặt lấy hắn: “Tiểu Viễn? Em xem xem anh đi! Anh là Cố Viêm…”
Tiếng khóc thút thít cực kì bi thương cộng với thanh âm “Cậu một nửa tôi một nửa” vẫn như cũ cao thấp phát ra, vang khắp tầng trên tầng dưới.
Tuyết Lang đứng ở bên giường, đồng tử kịch liệt co rút, dụi dụi mắt không thể tin, tóc gáy toàn thân lấy tốc độ mắt thường trông thấy mà dựng thẳng lên. Hắn nhìn hai người trước giường, nghẹn họng trân trối, hầu kết giật giật, một câu đều không nói được.
“Đừng có dụi nữa! Đó chính là anh.” Một thiếu niên giống Đường Viễn như đúc đột nhiên xuất hiện vỗ vỗ bả vai hắn, cười hì hì nói: “”Ba hồn bảy vía ba hồn bảy vía, nguyên lai anh cũng có hồn phách như vậy, dường như giống một đứa trẻ, chậc chậc…”
Tuyết Lang: “!”
“Anh dám?” Đột nhiên thiếu niên kia gầm lên, nhấc chân đạp lên giường, không coi ai ra gì mà cưỡi lên cổ Cố Viêm, chỉ vào người đang say rượu hóa điên nằm lăn lóc vẫn đang chia giấy vệ sinh, hừ hừ nói: “Tôi đã đem thân thể mình giao cho anh, anh còn dám đánh tôi?”
Sét đánh giữa trời quang, Tuyết Lang hoàn toàn tỉnh ra.
Một lúc lâu, Tuyết Lang giật giật môi, tối nghĩa hỏi: “Cậu là… Đường Viễn?”
“Nếu không anh cho là ai?” “Hàng thật” Đường Viễn nhếch chân bắt chéo, nhìn “hàng giả” thật lâu mới miễn cưỡng nói: “Bố mẹ, anh trai em có khỏe không?”
Máu trong người Tuyết Lang quay cuồn cuộn, đột nhiên có tư vị nói không lên lời, hắn thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn Đường Viễn, giọng nói khàn khàn: “Tốt lắm!”
Đường Viễn “Ân” một tiếng, lại từ trên giường nhảy xuống, xỏ dép lê gấu mèo, vỗ vỗ đầu Cố Viêm, cười nói: “Người này cũng không tệ lắm, đối xử với anh rất tốt, em yên tâm.”
Tuyết Lang: “?”
Yên tâm? Cái gì mà yên tâm?
Tuyết Lang không rên một tiếng mà nhìn Đường Viễn “hàng thật”. Hắn đột nhiên đứng thẳng thân mình, đánh cái chào theo nghi thức quân đội, còn chưa kịp nói gì, Đường Viễn đã khoát tay, từ trên cổ Cố Viêm nhảy xuống, kéo tay Tuyết Lang đang chào theo nghi thức quân đội xuống, ôm lấy hắn nói: “Không, đây là thiếu anh.” Nói xong, cậu còn dụi đầu vào ngực Tuyết Lang cọ cọ, giống như tâm sự trong nháy mắt đã giải xong, cười buồn nói: “Thay em chăm sóc bố mẹ, ông bà, anh trai.”
Từ “anh trai” dừng lại một chút, Tuyết Lang cũng không biết Đường Viễn đang nói Đường Niệm hay nói chính mình. Kì thực tính theo tuổi, Đường Viễn gọi mình bằng chú cũng được.
“Em nên trở về, người nhà rất nhớ em, đối với em cũng rất tốt.” Trong nháy mắt, hốc mắt Tuyết Lang đỏ lên, trong lòng lại không tự chủ được mà có chút nhức mỏi, hắn sờ sờ đầu Đường Viễn, nhìn Cố Viêm, chậm rãi nói: “Không nghĩ tới sau khi anh chết đi còn có thể trải qua những ngày này. Tiểu Viễn, cám ơn em, sống thật tốt nhé…”
Nói còn chưa nói xong, đột nhiên một trận tiếng đập cửa vang lên, Kiều Mạch hắng giọng lo lắng gọi: “Giám đốc? Làm sao vậy? Anh làm sao vậy? Mở cửa nhanh, em là Kiều Mạch!” Nói xong, lòng như lửa đốt mà quay sang nhìn Jason đang run rẩy đào ra cái chìa khóa, cô không ngừng thúc giục: “Nhanh lên! Giáo sư nhanh lên! Nhanh lên đi….”
“OK OK OK…” Jason nuốt ngụm nước miếng, rốt cục đem cái chìa khóa nhắm ngay ổ khóa. Cửa vừa mở ra, hai người giống như bị sét đánh, hấp tấp lao thẳng lên phòng ngủ tầng hai, nhất thời há miệng nói không ra lời.
Cố Viêm ôm Đường Viễn trong ngực. Trên người, trên tóc, trong lỗ tai, trên giường, trên mặt đất ngập tràn giấy vệ sinh. Anh không ngừng dùng bàn tay to vỗ nhè nhẹ lưng Đường Viễn, thỉnh thoảng cúi đầu quan sát, ôn nhu dỗ dành: “Tiểu Viễn, em xem anh đi! Đừng khóc! Ngoan! Chỗ nào khó chịu em nói với anh! Anh ở đây! Anh nghĩ biện pháp giúp em… được không? Ngoan nào, đừng khóc…. anh đau lòng….”
“Chia, chia….” Ba hồn bảy vía chỉ còn chừa một, Đường Viễn không khác một đứa trẻ ba tuổi. Hắn khóc một trận, cổ họng rõ ràng đã ách nghẹn lại, hai cánh tay vẫn sờ cuộn giấy vệ sinh tiếp tục xé. Hắn hướng Cố Viêm cọ cọ nước mũi, kéo xuống hai đoạn giấy vệ sinh, hướng Kiều Mạch và Jason quơ quơ, thút thít nói: “Chia cho cô….”
Jason than một tiếng “Oh my god!”, dùng hai tay che mắt, lập tức xoay người, dùng đầu gõ vào cửa, buông tay ra hỏi: “Chúa ơi! Hóa ra không phải con nằm mơ?”
Từ lúc 12 tuổi Kiều Mạch đã bắt đầu trà trộn vào giới giải trí, cả trai lẫn gái, tình cảm ích lợi, quyền thế nhà giàu có, cô đã sớm thấy nhưng không thể trách.
Cho nên, một màn này của Cố Viêm cùng Đường Viễn, chân chân giả giả, có xem hiểu được cũng tốt, không hiểu được cũng tốt. Tóm lại, sinh viên phong vân của đại học A đã tóm thành công sếp lớn Cố Viêm.
Giác quan thứ sáu trời sinh của nữ nhân đã nói cho Kiều Mạch, người trước mắt đang nắm cổ áo Cố Viêm, kẻ đang chia giấy như thằng điên kia chính là loại đàn ông chuyên lên giường đê tiện, háo sắc trăng hoa! Phải diệt trừ ngay lập tức!
Vì thế, cô đạp giày cao gót như điên xông lên, muốn vứt cho Đường Viễn một cái bạt tai, tâm nói ‘Mịa nó! Trách không được ta dùng mỹ nhân kế thế nào cũng không ăn thua. Hóa ra là tại thằng nhãi này quyến rũ! Đem anh Cố trả lại cho bà ngay!’
Đường Viễn “hàng thật” sợ hãi nhảy lên, ôm Tuyết Lang rầm rì nói: “Người đàn bà chanh chua ghê gớm quá…”
Cơ hồ khi Kiều Mạch tiến lên, đồng thời Tuyết Lang cũng theo bản năng muốn vươn tay đi chắn. Chỉ không ngờ, một hồn một phách còn lại trên người Đường Viễn như một tay thiện xạ, lực đạo lớn và vô cùng chuẩn xác ấn thẳng một cuộn giấy vệ sinh lên mặt Kiều Mạch, lại tiếp tục vươn tay đập một phát nữa lên mặt, đẩy người đàn bà chanh chua ngã nhào trên mặt đất, tiếp tục “Oa” mà khóc lớn, ngắt quãng nói: “Chia cho… Đều chia… Nha oa oa …”
Tuyết Lang: “!”
Mọi người: “…”
Ở một đầu khác của điện thoại, Cố Thiếu Cảnh ngao một tiếng trong cổ họng, bị Cố Lãnh Đông nhanh tay che miệng quát: “Kêu la cái gì? Bị anh ấy phát hiện ra em trong lúc vô tình táy máy điện thoại của Gấu mập, biết hai ta nghe lén, em không chết không xong!”
Trong lòng Cố Thiếu Cảnh sợ hãi gật đầu, ngượng ngùng nói: “Chị à, muốn xử lý thì phải xử cả hai chứ?” Dứt lời, cậu lại nói: “Đệch! Chị nghe giọng điệu của anh ấy đi! Cái thanh âm ngọt chết người kia có phải là của ông ấy không? Anh ấy muốn đoạn tụ hả? Bố khẳng định sẽ bắn chết! Em thích một chị dâu người Bắc Kinh hiền lành dịu dàng cơ! Thực mẹ nó, cánh rừng lớn cái gì—— ta kháo! Chị, đừng có vò đầu em!”
“Câm miệng!” Cố Lãnh Đông tiếp tục đem mặt dán tới tai nghe, biểu tình cổ quái nói: “Gấu mập uống rượu thích chia đồ vật à? Thế cậu ấy đang chia cái gì? Cậu một nửa tôi một nửa?….”
Vì thế, nửa đường bắt đầu nghe lén, hai chị em cũng bất mãn treo trên đầu một loạt dấu chấm hỏi, một lần nữa dán vào ống nghe.
Lại nói, hiện trường đang một mảnh hỗn loạn. Kiều Mạch đã tức giận đến hoa dung thất sắc, khuôn mặt vừa trang điểm đã muốn hủy hết, lộ ra sự oán giận cùng tàn nhẫn. Cô đảo mắt ngắm giày cao gót mình bị đá ra ngoài, trong lòng cười lạnh một tiếng, đồ đê tiện! Đêm nay mày cứ chờ coi!
Tuyết Lang nhìn Cố Viêm đang thuận tay cầm hai cuộn giấy vệ sinh đưa cho Đường Viễn, như kiến bò trên chảo nóng không ngừng khuyên nhủ: “Được được, em chia nhiều ít đều được hết! Ngày mai anh mua cho em một nhà giấy vệ sinh được không? Đừng khóc a! Tiểu Viễn, anh ở đây, nghe lời nào….”
“Hàng thật” Đường Viễn nhìn cổ Tuyết Lang đều phát hồng rồi, bật người cười hì hì nói: “Cái này, một hồn một phách của anh thế nhưng chơi thật khá nha, em —— “
Lời nói chưa dứt, một giọng nam trầm thấp đột nhiên từ hư không vang lên, lộ ra một cỗ uy nghiêm mười phần, giống như lời chủ nhân cực kì bất mãn, cả giận nói: “Vẫn chưa trở lại ——!”
Tuyết Lang: “?”
Đường Viễn thè lưỡi, nhanh chân đeo lại dép lê gấu mèo, hấp tấp chạy ra ngoài cửa, trong lúc xuyên qua thân thể Jason còn hướng Tuyết Lang tề mi lộng nhãn, xua tay hô lớn: “Anh đếm tới 100 rồi trở về đi, em đi trước, thay em trở thành một minh tinh nổi tiếng nha!”
Tuyết Lang: “…”
Khi “hàng thật” Đường Viễn từ cầu thang tầng hai phóng xuống dưới, cậu giật mình nhìn thấy mèo Mun, cười tít mắt, phất tay: “Oh? Thông linh vật? Có thể thấy được ta? Ha ha ha…”
Mèo Mun mới từ hỗn loạn thanh tỉnh, thấy chủ nhân lướt qua đỉnh đầu, nó lập tức té ngã lăn ra đất, đạp duỗi chân, bất động.
Một đạo kim quang hiện lên trong phòng khách, “hàng thật” Đường Viễn lập tức không thấy bóng dáng. Tuyết Lang giật mình đờ người ra. Còn Kiều Mạch quyết định công kích lần thứ hai.
.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương này có 3 điểm chính:
1. Tình cảm của Tuyết Lang tăng lên, chỉ số EQ đột phá vượt tiêu chuẩn.
2. “Hàng thật” Gấu Mập chỉ là đi ngang qua, xem náo nhiệt, thỉnh không cần để ý.
3. Sờ đầu Cố Viêm, tình địch đã xuất hiện, anh Viêm của chúng ta là rất có sức quyến rũ.
Khác: Chương tiếp theo Tuyết Lang già nua, mặt đỏ hồng trở về thân thể, khặc khặc khặc ~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook