Trùng Sinh Chi Quyển Lang
Chương 12: Tân sinh quân huấn (tam)

Cố Viêm ngồi trên ghế xoay, đem di động kết nối với màn hình điện tử, hướng mèo Mun ngoắc tay: “Lại đây, cho mày xem thứ tốt này.”

Mèo Mun đang tọa ngoài ban công sưởi nắng. Ánh mặt trời chiếu lên người nó làm bộ lông đen thêm óng mượt. Nó híp mắt, lười biếng mà liếc nhìn Cố Viêm, vẫn không có ý định nhúc nhích.

“Không nhìn?”

Cố Viêm nhíu mày, đặt chiếc điện thoại vừa nhận dữ liệu từ Cố Lãnh Đông lên bàn, cầm tờ giấy có chữ kí của Đường Viễn lên rồi chỉ vào màn hình, cố ý nhấn mạnh : “Có thể là bạn của……Tuyết Lang cùng mày đó?”

Mèo Mun mãnh liệt nhe răng kêu “Meo” một tiếng, lăn uỵch một cái, đứng lên, cái đuôi vểnh lên ve vẩy, rồi le te chạy đến gần, nhảy lên đầu Cố Viêm, bắt đầu dùng móng vuốt điên cuồng cào cào đầu: “Ngao ——! Ngao——! Ngao ——!”.

Cố Viêm cũng không giận, vẻ mặt bình tĩnh mà vươn tay cầm đuôi nó kéo xuống, đè lên người không cho nó động đậy. Video Đường Viễn chơi bóng rổ nhanh chóng truyền phát tin lên màn hình lớn.

Thẳng đến video chiếu lại lần thứ ba, mèo Mun cũng không phản ứng gì.

Nó ngồi xổm trên bàn, cái đuôi thong thả mà tao nhã khua đi khua lại, còn không thì híp mắt liếm chân, liếm cổ.

Cố Viêm thở dài, một tay bụm mặt, cả người đều ngả trên ghế xoay, ánh mắt nheo lại, từ khe hở của các ngón tay nhìn chằm chằm mèo mun, lẩm bẩm nói: “Đường Viễn cùng người ấy thật sự không có bất cứ quan hệ nào sao? Chữ viết giống, phong cách chơi cũng có bóng dáng của anh ta, mày nhìn mà đoán không ra sao? Ha hả a…”

Nói xong, bản thân lại bất đắc dĩ mà nở nụ cười, cầm mấy bộ bài thi của Đường Viễn và Đường Niệm hồi học trung học, Cố Viêm nhìn chữ viết cơ hồ không có sai biệt với Tuyết Lang, nói: “Cũng đúng! Có thể có quan hệ gì cơ chứ? Anh ta đã chết sáu năm, trên thế giới này người tương tự nhiều lắm…”

Thời khắc này, Đường Viễn cũng không biết, nguyên chủ nhân của thân thể hắn lại một lần nữa trời xui đất khiến mà giúp hắn bảo vệ bí mật của mình.

Kỳ thật sau khi mới trùng sinh, từ bệnh viện đến Đường gia, hắn cũng từng rất kinh ngạc với chữ viết của nguyên bản chủ nhân thân thể này. Bất quá sau hắn lại nghĩ đỡ phải cố gắng thay đổi chữ viết của mình, điều này cũng đúng một chuyện tốt.

Mèo Mun xoay người lại nhìn Cố Viêm.

Qua một hồi lâu, nó dịch vài bước lên phía trước, đại khái là muốn cọ cọ, an ủi cái nhân loại ngu xuẩn thường xuyên chọc phá vật nuôi là nó bấy lâu nay.

Cố Viêm sửng sốt, tất nhiên là nhìn thấu ý tứ của mèo Mun, tâm nói ‘con mèo này rốt cục đã có điểm nhân tính với mình rồi’.

Kết quả, mèo Mun đi không quá năm bước, vươn ra móng vuốt ngay tại không trung tát một cái, bá bá bá như một trận gió, nhảy lên thảm lông dê, khoanh chân, cuộn tròn người lại đó, nhắm mắt tỏ vẻ miễn làm phiền.

Cố Viêm: “…”

Thầy Viên nói không sai một chút nào, lần này đại học A mời các giáo quan đến từ quân đoàn dã chiến, tính tình cứ như đã được cam kết hết với nhau, tất cả đều là nóng nảy. Vài ngày đầu tiên, bọn họ kéo cổ họng rống còn chưa đã nghiền. Mấy ngày nay, rõ ràng có một người còn xách cái loa để khuếch đại âm thanh.

Khi các giáo quan kia đồng thanh rống đi ra ngoài, lực sát thương đã rất không tồi, giờ được cộng thêm năng lực của phương tiện khoa học kĩ thuật, quả thật lực sát thương được tăng vút lên theo cấp số nhân. Không có gì cản trở, từng đợt âm thanh cứ oanh oanh liệt liệt mà ầm ầm lăn từ đầu sân thể dục bên này đến tận đầu sân thể dục bên kia.

Cho nên cuối tuần qua, sau khi Đường Niệm đón em trai về nhà xong, chuyện thứ nhất cậu phải làm chính là đem Đường Viễn ấn đến trên giường, lăn qua lộn lại mà kiểm tra.

“Tiểu Viễn, em nói thật với anh! Có chỗ nào phơi nắng đến không thoải mái không? Thính lực có bị ảnh hưởng gì không? Hô hấp có thông thuận không? Dạ dày có đau hay không? Lần này hai trường đều thỉnh mấy thứ quân đoàn dã chiến gì đó làm huấn luyện viên, đặc biệt lắm sao mà gây sức ép người ta thế này…”

“A! Cái cổ phơi nắng như thế nào mà đỏ lên hết rồi?” Đường Niệm tru lên một tiếng, bật người đau lòng khôn cùng mà cầm một đống đồ dưỡng da cho em bé, làm như sắp mất mạng đến nơi mà hướng đến cổ Đường Viễn, một bên chà xát một bên lải nhải: “… Không được, cưởi hết quần áo ra cho anh, hôm nay anh tắm rửa cho em.”

“Anh——! Phốc —— ha ha ha ha…”

Mặt Đường Viễn đều đỏ lựng hết rồi, hắn không nghĩ tới độ mẫn cảm của thân thể này cư nhiên cao như vậy. Cổ chỉ bị Đường Niệm xoa một chút, hắn liền không thể khống chế, ở trên giường cười đến lăn qua lăn lại: “Ha ha ha ha… Anh… Anh… Nhột… Ha ha ha ha… Nhột quá … Ha ha ha…”

Đường Niệm cơ hồ cùng hắn lăn thành một đoàn, một bên bớt thời giờ chà xát cổ cho hắn, một bên cũng cười to theo, hoàn toàn không ngừng cố ý gãi cổ, vai của Đường Viễn: “Em từ nhỏ đến lớn sợ nhất anh cùng mẹ xuất chiêu này. Xem anh sử dụng mười tám sờ đây, trên, dưới, trái, dưới, dưới, phải, trên,… Ha ha ha ha…”

Tia Chớp đang ở trong phòng khách đùa nghịch món đồ chơi mới. Vừa nghe trong phòng ngủ có âm thanh cười đùa, nó bật người nhổm dậy, dựng thẳng lỗ tai to, cái đuôi xù ngoáy tít lên. Sau đó, nó chạy như điên mà xông vào phòng, không giảm tốc độ, chân trước duỗi ra, mãnh liệt bổ nhào vào trên người hai anh em. Cái đầu dụi dụi vào người Đường Viễn, nhanh chóng học theo lăn qua lăn lại trên giường.

“Tia Chớp to gan, dám lợi dụng tình hình trèo lên giường quậy phá?” Đường Niệm vừa cười vừa mắng, thừa dịp nó lăn đến mép giường, một cước đá nhẹ nó xuống: “Ha ha ha… Xuống nè …”

Tia Chớp ngã chổng vó, lại nhanh nhẹn đứng lên, xù lông lắc lắc vài lần, cái mũi vừa nhíu, mắt long lanh hướng Đường Niệm, thè lưỡi ra, ý là “Em rất sạch sẽ, có thể lên đi?”

Sau đó đồng chí Tia Chớp cũng không đợi Đường Niệm cho phép, cong đuôi, bật người lại một lần nữa phi lên, tiếp tục đi theo lăn qua lăn lại.

Đường Viễn cuối cùng cũng thật sự nở nụ cười từ trong đáy lòng, cười đến đau sốc hông, cả người ghé vào trên giường lăn lộn. Tia Chớp ngậm ống tay áo hắn vừa lắc vừa giật, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Đường Viễn nằm thở vẫn còn thấy cơ bụng đau lâm râm.

“Ngày hôm qua mẹ gọi điện thoại cho anh. Mẹ đi Hawaii, nói khi về nhà sẽ đến đây thăm em, còn mang cho em bộ quần áo cộc in hình chim cò lòe loẹt gì đó nữa.” Đường Niệm cầm lấy bàn chân hắn, vỗ nhẹ nhẹ lên, cười nói: “Đêm nay ăn chân heo cùng canh thịt dê, được chứ?”

Đường Viễn gật gật đầu, lại hừ hừ ra tiếng: “Anh… Cười nhiều đến đau bụng… Không còn sức lực …”

Đường Niệm nhu nhu đầu hắn, lại “Ba” mà hôn lên trán hắn một cái, cười nói: “Nằm nghỉ ngơi một chút, lát nữa đi tắm rửa, anh đi nấu cơm đây.”

Đường Viễn giật mình, vuốt cái trán, đó là nơi viên đạn đã từng xỏ xuyên qua. Trong lòng hắn tràn đầy cảm giác nói không nên lời, đây phải chăng là cảm giác hạnh phúc được cả nhà thương yêu?

Thật tốt.

“Tiểu Viễn ——! Đừng quên đem quần lót để vào trong máy giặt a, ngày mai anh tẩy.” Đường Niệm đang nghêu ngao một đoạn nhạc, sực nhớ ra, cầm thìa hướng phòng ngủ hô lên.

Đường Viễn lớn tiếng “Vâng” đáp lại, đem Tia Chớp ôm xuống giường, vuốt đầu nó, nói: “Tia Chớp, đi ra phòng khách chơi.”

Tia Chớp cọ cọ cánh tay hắn, lon ton đi nghịch bóng .

Đường Viễn cầm quần lót hướng phòng tắm đi đến, đáy mắt tràn ngập thả lỏng cùng thỏa mãn vô tận. Hắn nghĩ nếu cứ mãi như thế này, có lẽ sẽ nhanh chóng hòa nhập thành người một nhà với họ.

Cửa phòng tắm vừa mới đóng lại, di động của Đường Viễn ở trên giường đã rung lên, Cố Thiếu Cảnh nhắn tin tới: [Nghe anh tôi nói, hết quân huấn sẽ đón các cậu đến chơi.]

Cố Thiếu Cảnh nắm di động chờ nửa ngày cũng không thấy hồi âm, đành phải mang gương mặt nhắn nhó mà đem điện thoại đặt lên giường, thay đồng phục luyện tập màu đen, cúi đầu lết xuống lầu.

“Đối kháng tay không hay bắn đạn thật, em tự chọn đi.” Cố Viêm xỏ bao tay màu đen, mang kính râm, khóe môi hơi hơi câu lên.

Cố Thiếu Cảnh đứng ở cầu thang, trở mình một cái xem thường, gõ gõ giày tác chiến đến vang dội, trong lòng hung hăng mắng ông anh bụng dạ hẹp hòi.

Khi trộm huy chương của Tuyết Lang hôm khai giảng, Cố Viêm đã nói với cậu: “Cuối tuần này, theo anh đi dạo Lầu một.” Lúc ấy cậu còn tưởng rằng cũng chỉ là nói cho có mà thôi, thật sự không nghĩ đến, ông anh cư nhiên lại bắt cậu tới thật.

Đánh tay đôi kịch liệt với anh? Chơi đạn thật với anh?

Trừ phi đầu óc em bị thần kinh!

“Em huấn luyện thể năng, có được không a? Anh!” Cố Thiếu Cảnh lôi kéo, y như con Koala bám trên người Cố Viêm, ánh mắt trông mong cầu cứu nhìn về Hướng Đông: “Anh! Anh là người anh tốt nhất thế giới này! Mới trước khai giảng vừa tập huấn ba tháng, cùng anh đánh nhau kịch liệt với đạn thật rồi, cho em huấn luyện thể năng đi? Được không a? Anh… Anh, em cam đoan về sau nghiêm túc nghe anh nói mà!”

Hướng Đông “khụ” một tiếng, đang muốn nói chuyện, Cố Viêm lập tức liếc ánh mắt nhìn anh: “Huấn luyện thể năng? Em xác định?”

“Xác định! Xác định, phi thường xác định a!” Cố Thiếu Cảnh điên cuồng gật đầu.

Cố Viêm nở nụ cười.

Anh cân nhắc chọn súng ngắm trên bàn, đeo lên vai, nhìn nhân viên căn cứ nói: “Thanh lý hào 9 sân huấn luyện, mở trăm mét chướng ngại vật, hai bên đường phải luôn phóng cơ quan di động, ở ven đường tùy thời gian phóng dưa hấu, loại càng lớn càng tốt.”

Giờ khắc này, Cố Thiểu Cảnh hoàn toàn không nghĩ nhiều, chính là cảm thấy thế giới giống như nháy mắt tràn ngập tình yêu.

Khóe mắt Hướng Đông rút hai cái, hung hăng vỗ vỗ bờ vai của Cố Thiếu Cảnh, thấp giọng nói: “Nhóc con, em tốt nhất là dùng tốc độ nhanh nhất đến bên người chú Vân xin một cái kính bảo hộ đặc chế quang học.”

Cố Thiếu Cảnh hướng anh trừng mắt nhìn: “Anh Đông, anh nói cái gì?”

“… Lát nữa em sẽ biết anh nói cái gì, về sau nếu không có việc gì thì chớ chọc anh em nhá.” Hướng Đông thở dài, bỏ đi.

Căn cứ BOF sở hữu sân huấn luyện cùng đặc công, toàn bộ thiết lập dưới lòng đất, không gian to lớn, khoa học kỹ thuật cao mà thường nhân vô pháp tưởng tượng. Nơi này, có thể nói là một thế giới thu nhỏ, thuộc loại vương quốc dưới lòng đất của BOF.

Chốc lát sau, hào số 9 sân huấn luyện.

“… Cố Viêm! Anh có phải là anh của em hay không? Anh quả thực thật là không có nhân tính! Anh quả thực rất lãnh huyết! Đây là súng thật, đạn thật a! Mẹ ——! Chị ——! Chú Vân —— cứu mạng a!” Cố Thiếu Cảnh chạy đến điên rồi, trên mặt bị lá cây ba ba ba mà sượt qua, kéo cổ họng tận trời rống to, đồng phục dính đầy vết nước dưa hấu vỡ.

Xuyên qua hào số 9 sân huấn luyện là những chướng ngại vật được thiết lập để cản trở như rừng mưa, cục đá lộ thiên và hố chiếm đa số, hai bên đường che dấu hai trụ di động đặt súng máy cùng quỹ đạo di chuyển của nó, từng trụ một cứ bùm bùm mà đột kích.

Cố Viêm treo người trên dây, lướt giữa không trung. Khi dưa hấu tùy cơ xuất hiện ở ven đường, gần sát bên người Cố Thiếu Cảnh, anh chẳng buồn phân biệt lớn nhỏ, xuất hiện quả nào dùng súng ngắm bạo rụng quả đó.

“Cố Viêm! Hãy đợi đấyyyyyyyyy!”

Cố Thiếu Cảnh một bên phải chạy như bay để trốn, né tránh súng máy, một bên phải phòng bị mấy quả dưa hấu đột ngột xuất hiện bên người. Cậu dùng cánh tay bán che mắt, đối với tai nghe quát: “Đừng cho là em không biết anh đang để ý Đường Viễn, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng em về sau sẽ tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không nói cho anh biết tư liệu của cậu ấy —— a a a ——!”

Cố Viêm một cước quấn dây thừng, đem mình đổi chiều trượt xuống, yêu cầu phóng dưa hấu tốc độ cao hơn, kính râm tự động tập trung mục tiêu, mím môi nổ súng liên tục.

Cố Thiếu Cảnh chỉ biết là hơn mười giây, bên cạnh mình phỏng chừng phải nổ gần ba mươi quả dưa hấu. Đống dưa hấu này đều là Lầu ba bồi dưỡng ra, toàn quả to đùng siêu ngọt, quá lãng phí!

“Anh! Sau khi quân huấn kết thúc sẽ thi đấu bóng rổ của sinh viên mới, em cùng Đường Viễn đều tham gia, anh có đi xem không?”

Cố Thiếu Cảnh hô, con ngươi xoay động, vươn tay tiếp được một mảnh dưa hấu vỡ nát, trước cúi đầu gặm, lại kéo vài đồ vật đặc chế trên trang phục, ấn vào bên trong mảnh dưa hấu, trong miệng đếm một…hai….ba, đợi cho súng máy bên phải đổi băng đạn, trong nháy mắt tay vung, dưa hấu + dây lưng + miếng hộ tay lăn thẳng vào họng súng máy tự động, hỏa lực mở ra, “Phanh ——”, nghẹn nổ.

“Yes!” Cố Thiếu Cảnh nắm tay huy lên.

Khóe môi Cố Viêm câu lên, một tay giơ lên súng ngắm, dọc theo dây thừng lên xuống vài lần nữa, sau đó trở mình quay về trong tàu lượn. Anh đè lại tai nghe: “Huấn luyện chấm dứt, thông tri đội vệ sinh tiến vào dọn dẹp.”

Trong phòng khống chế hào số 9 sân huấn luyện, kỹ thuật viên theo thứ tự đi tắt chốt mở, quay đầu nói với người chịu trách nhiệm cao nhất báo cáo: “Mục tiêu chạy mười tám km, cơ bản bảo trì quân tốc, tần suất hô hấp đủ tư cách, không trúng đạn, không bị thương, thể năng đạt tiêu chuẩn.”

Người này gật gật đầu, tùy tay viết vài cái biểu thức số học trên giấy, thông qua cổng thông tin nội tuyến: “Chuyển lời cho nhị thiếu gia yêu cầu lắp ráp sáu ngàn khẩu C, giao trang bị cho phòng quản sự của đại thiếu gia.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đường Niệm về sau đối mặt với  Cố Viêm… BOSS siêu cấp lớn? =. =

Ngày mai sẽ thi đấu bóng rổ giữa các lớp…

Koala, hay gấu túi, (Phascolarctos cinereus) là một loại thú có túi ăn thực vật sống tại Úc và là loài vật duy nhất hiện còn sống trong họ Phascolarctidae.

Tên khoa học của koala xuất xứ từ phaskolos trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là “túi” và arktos có nghĩa là “gấu”. Chữ cinereus là chữ Latin nghĩa là “màu bạc”. Chữ “koala” là tiếng thổ dân Úc nghĩa là “không uống”.

Koala sống ở vùng ven biển phía đông Australia từ Adelaide đến bán đảo Cape York và một số nơi có lượng mưa đủ lớn để có rừng cây. Ở Nam Úc koala đã suýt bị tuyệt chủng vào đầu thế kỷ 20, nhưng sau đó bang Victoria đã bảo tồn chúng.

Koala cái trưởng thành đủ để sinh sản vào tầm 2 đến 3 tuổi, còn con đực ở độ tuổi 3 đến 4. Nếu khỏe mạnh, một koala cái có thể đẻ một con mỗi năm trong vòng 12 năm. Chu kì mang thai là 35 ngày. Rất hiếm khi có sinh đôi. Con đực và cái thường giao hợp trong khoảng từ tháng 12 đến tháng 3, tương ứng với mùa hè tại Nam Bán Cầu.

Koala mới sinh không có lông, chưa mở mắt, chưa có tai và chỉ bé bằng hạt đậu. Koala khi lọt lòng mẹ trèo lên cái túi lộn ngược của mẹ nó (có thể đóng mở theo ý muốn của koala mẹ) và bám vào một trong hai núm vú của mẹ. Koala nhỏ ở trong túi của mẹ trong khoảng 6 tháng đầu tiên, chỉ bú sữa. Trong thời gian này, nó phát triển tai, mắt và lông. Sau đó koala nhỏ sẽ bắt đầu đi ra ngoài. Khoảng 30 tuần tuổi, nó bắt đầu ăn thức ăn sệt gọi là “pap” do koala mẹ tiết ra. Koala nhỏ tiếp tục ở với mẹ khoảng 6 tháng sau, trèo trên lưng mẹ, bú sữa và ăn lá cây. Sau 12 tháng ở với mẹ, koala cái tự đi kiếm ăn ở vùng xung quanh; trong khi koala đực tiếp tục ở với mẹ tới tận 2 đến 3 tuổi.

Gấu Koala – loài thú có túi dễ thương của Australia đang đứng trước nguy cơ bị tuyệt chủng trong vòng 30 năm tới do bệnh tật, tình trạng biến đổi khí hậu và sự phát triển đô thị quá mức. Chỉ tính riêng trong vòng 10 năm qua, 25.000 cá thể gấu Koala đã bị chết vì các nguyên nhân khác nhau. Việc khí hậu ngày càng nóng và khô hơn đã làm giảm giá trị dinh dưỡng của lá cây khuynh diệp – nguồn thức ăn chính của gấu Koala. Hậu quả là gấu Kola không có nhiều thức ăn, dần dần bị suy dinh dưỡng và chết.

Bên cạnh đó, một trong những yếu tố khác là do môi trường sống của chúng ngày càng bị thu hẹp. Tình trạng chặt phá rừng bừa bãi buộc loài gấu này phải di cư ra khỏi khu vực sống của mình để tìm kiếm nguồn thức ăn xung quanh các trang trại và khu dân cư. Chính vì lang thang kiếm ăn mà chúng phải đi lại trên mặt đất nhiều hơn. Khi đó, nguy cơ bị chết đói hoặc chó tấn công là rất cao. Nếu giữa các vườn cây có đường, rất có thể, những chú gấu Koala sẽ bị cán chết trên đường bởi xe cộ qua lại. Theo thống kê, tính đến hết năm 2009, có hơn 4.500 gấu túi đã bị xe ô tô cán khi băng qua đường, khiến cho chính phủ nước này kêu gọi cần phải xây dựng những con đường “thân thiện” để giúp loài gấu túi có thể băng qua đường an toàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương