Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài
-
Chương 1: Ve sầu và cái chết
“Tiền đã lấy được, có nên…. thả nó không?”
“Thả cái gì mà thả, cứ bỏ nó ở đây đi.” Vẻ mặt của người đàn ông với vết sẹo ngang dữ tợn trên má trái đầy tức giận, đá đá đứa bé đang hôn mê trên mặt đất.
Ông mặt trời vẫn thiêu đốt mãnh liệt, trong một tàu chở hàng ngột ngạt, một đứa bé đang mở to đôi mắt sưng húp nhìn mọi thứ mơ hồ xung quanh. Nó phát hiện tên bắt cóc nó đã không còn ở đây, cái bàn cũ nát đã được thu dọn vô cùng sạch sẽ.
Sợi dây thừng cột chặt hai tay của đứa bé vẫn chưa được tháo, bị giam cầm một thời gian dài khiến cho tay nó tê dại và ứ máu, bọn bắt cóc cũng không vì nó còn nhỏ mà đối xử khoan dung với nó, suốt ba ngày qua, trừ một ít nước nó cái gì cũng không được ăn.
Cái bụng trống rỗng, thân thể khó chịu, khiến cho đứa bé không khỏi phát ra từng tiếng nức nở, mặc dù nó đã thử kiên cường, tự nói với bản thân rằng không được khóc, nhưng lúc này không thể kiềm được nữa.
Mơ màng khóc một trận, tựa hồ nghe được tiếng bước chân.
Là ba ba tới cứu mình sao?
Đứa bé cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy một đôi giày boot chạy về phía nó.
“Tìm thấy rồi.” Một giọng nói trầm tĩnh vang lên.
Mạt Kình Lộc thật cẩn thận cắt bỏ dây thừng, hai tay xoa bóp cánh tay bị tụ máu của đứa bé, dịu dàng đem nhóc con ôm vào ngực mình, nhìn nước mắt trên gương mặt nhóc con, không khỏi thấp giọng yêu thương nói: “Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi......”
Đứa bé níu chặt vạt áo Mạt Kình Lộc.
Ve sầu bám trên thân cây kêu to, Tô Kha buồn bực trở mình, cuối cùng vẫn vì thân thể khô khốc mà xoay người ngồi dậy. Vò vò đầu, mặc quần vào, nửa người trên vẫn trần trụi, đi vào phòng bếp, ngồi xổm trước tủ lạnh, Tô Kha ngắt lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng.
Cửa sổ và cửa ban công đều mở toang, làn gió ấm áp thổi tấm rèm cửa màu xanh biển bay phất phới, Tô Kha sau khi lấp đầy bụng rồi liền nằm dài trên cái chiếu trải trên mặt đất. Ngửa đầu nhìn về phía chân trời xa, ông mặt trời chói mắt làm cậu không thể mở mắt.
Cậu lại mơ thấy người đó.
Chuyện lúc cậu còn nhỏ và người anh hùng ấy.
..........
“Kha tử mau lại đây, Ngưu mập dẫn chúng ta đi bắt nòng nọc nè!”
Một cậu nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh đứng ở phía xa vẫy vẫy tay, Tô Kha ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngắm đám lông trên cỏ đuôi chó, không hứng thú lắc đầu, nói: “Tao không đi, tụi bây đi đi!”
“Vậy thôi.... tao đi trước, chừng nào về tao cho mày mấy con nòng nọc.” Cậu nhóc thoáng thất vọng rồi lúc lắc cái tay nhỏ, chạy nhanh như chớp.
Tô Kha nhổ sạch đám lông trên cỏ đuôi chó, đám lông ngắn dính lên trên ngón tay đâm vào da nhồn nhột. Bĩu môi, phủi tay đứng dậy. Chạy hai ba bước đến cái ao nhỏ cạnh đường cách đó không xa, một gương mặt hiện lên trên mặt nước, Tô Kha kéo kéo mặt mình, vẻ trẻ con trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút góc cạnh, làn da hơi vàng do không ăn uống đầy đủ, cậu lại sờ sờ tay chân lèo khèo của mình.
Đang nghĩ nên bồi bổ thế nào thì phía sau liền truyền đến tiếng kêu của mẹ cậu.
“A Tử, về thôi.” Mẹ Tô Kha đã cắt xong cỏ tươi đặt vào trong cái giỏ vác sau lưng, mặt đất có chút bấp bênh, Tô Kha kiễng chân chạy tới, tiếp nhận cái liềm trên tay mẹ cậu để ở bên hông.
“Nhanh một chút, về còn phải cho ngựa ăn, Đại Quảng cũng không tới giúp đỡ, dạo này ông ta càng ngày càng kỳ cục......” Vừa đi, mẹ cậu vừa cằn nhằn, Tô Kha ở bên cạnh vẫn không nói lời nào.
.........
Mấy đứa nhóc hàng xóm đều tụ tập đi bắt cá, dòng suối nhỏ trong núi rất tinh khiết, nước suối chảy ào ạt, đá trong lòng suối cũng bị mài mòn trơn bóng. Thằng bé ngày đó tên là Phương Viên, nó và Tô Kha quan hệ không tệ, hôm nay lại tới kêu Tô Kha đi chơi. Nhưng đã nhiều ngày Tô Kha vẫn mệt mỏi chả muốn động, lắc đầu nói không đi. Phương Viên vẻ mặt thất vọng, trước khi đi còn quay đầu lại nói sẽ mang cá về cho Tô Kha.
Tô Kha nằm trên bãi cỏ trước nhà, mặt cỏ xanh biếc bị Tô Kha đè lên, dê bò ngựa cách đó không xa đều do nhà cậu nuôi. Cậu híp mắt, cảm nhận được ấm áp trên mi mắt, trong lòng khó có được thả lỏng.
Cậu ở đây cũng được một tháng rồi, lúc bắt đầu cuộc sống cũng không thích ứng lắm, bây giờ thì quen rồi. Chăn trâu ăn cỏ, ngẫu nhiên có thể phơi nắng, cả ngày lười biếng, không chút tinh thần. Bà nhìn Tô Kha như vậy cảm thấy con mình bệnh còn chưa khỏe hẳn, vẫn cần nghỉ ngơi.
Sau khi đến đây một thời gian, thật ra Tô Kha vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cậu cảm giác mình chết thật uất ức, nay được sống lại nhưng cũng không thể nói với người khác, sợ người ta cho cậu là yêu quái.
Nhưng cậu không cam lòng, cậu vẫn nhớ rất rõ ngày ấy.
Tiếng ve bên ngoài làm cho cậu buồn bực liền mang giày ra cửa. Cậu còn đang đi học, bình thường cũng đi làm thêm bán thời gian kiếm chút tiền lẻ, trên người cậu chỉ mang theo hai tờ một trăm, nhiều hơn nữa cũng chỉ có cái di động. Đi ở trên đường vừa thấy cũng biết là đứa học sinh nghèo kiết hủ lậu, nhưng không ngờ vẫn gặp cướp.
Cậu bị bắt cóc, bị con dao khống chế ở sau lưng, cậu thất thố, bị kẻ phía sau dẫn tới trong ngõ nhỏ. Kẻ phía sau trên người mang theo một cỗ sát khí, con dao để ngay hông Tô Kha ấn vào, hung ác nói: “Đem hết tiền trên người bỏ ra đây.”
Tô Kha sờ túi tiền trên người, chỉ có hai trăm, kẻ phía sau không tin chỉ có như thế, liền lục túi tiền Tô Kha, lôi di động ra, cầm trong tay suy nghĩ một chút rồi bỏ vào túi áo mình. Theo lý mà nói, sau khi tiền bị cướp sạch, Tô Kha sẽ an toàn, nhưng ai ngờ cậu thấy được mặt kẻ phía sau.
Gương mặt với vết sẹo dữ tợn đó vĩnh viễn không thể quên được, đó là ký ức đáng sợ nhất hồi còn bé, vô số đêm gặp ác mộng về kẻ này, khoảng thời gian bị bắt cóc hồi bé dù muốn cũng không thể quên đi.
Tô Kha bắt đầu giãy dụa.
Sau đó, ác quỷ đã từng cướp đi sinh mạng của nhiều người, hắn sớm không còn sợ gì nữa, con dao trong tay liên tục đâm vào Tô Kha.
Ánh mặt trời thực rực rỡ, chiếu vào trên mặt khiến người ta sinh thương yêu, sáng ngời làm cho người ta rơi lệ. Tô Kha từ trên cỏ ngồi dậy, lau mặt, phủi phủi đám cỏ vụn trên người, cậu mặc một cái áo thun màu đen, là Đại Quảng để lại, cái áo to mặc ở trên người đứa bé có vẻ lớn, rộng thùng thình, càng để lộ ra thân thể mảnh mai của Tô Kha.
Khi mặt trời đã lên cao Đại Quảng mới rời giường, ông ta là cha dượng của Tô Kha, hồi mẹ cậu gả cho ông ấy, người này vẫn rất có tinh thần, bộ mặt chữ điền, cười cực kỳ sáng lạn, nhưng về sau dần dần không xong. Tiếp xúc lâu ngày, tính lười biếng cũng không che giấu được, ỷ vào nông trại tổ tiên lưu lại mà không cần làm việc, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do mẹ cậu làm, còn người này lại giống lão già làm biếng ở nhà, một chỗ cũng không đi.
Ấn tượng của Tô Kha đối với Đại Quảng không tốt, gương mặt lạnh lùng nhìn ông ta, cũng không gọi. Đại Quảng rít một hơi thuốc lá, mặc một cái quần lót nhăn nhúm, nửa thân trên ngăm đen cởi trần, đi đến trước mặt Tô Kha.
Ngón tay Tô Kha run nhè nhẹ, cậu cố nén tức giận, ép buộc bản thân mình bình tĩnh ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán, khi nhìn vào đôi mắt đục ngầu của Đại Quảng, cậu liền thấy được dục vọng tham lam không thèm che giấu của người đàn ông này.
Cậu biết cậu bé này chết như thế nào, cậu bé có cùng tên với mình.
Khi Tô Kha lê thân thể đầy vết thương từ dưới chân núi đi lên, đi một bước bò một bước, tay chân đầy máu, ký ức không thuộc về cậu từng chút từng chút một hiện lên. Những ngày qua tên cha dượng này đã *** loạn cậu bé, ánh mắt ghê tởm như loài bò sát lướt qua thân thể cậu bé, bàn tay thô ráp của tên cha dượng này lưu lại vô số vết đỏ trên thân thể non nớt của cậu, ông ta thừa dịp Tô mẫu đi ra ngoài mà sờ mó thân thể cậu.
Cậu bé mỗi ngày đều bị giày vò, mà tên cha dượng này bởi vì dục vọng đã kiềm nén đã lâu, không nhịn được nữa, muốn chân chính đoạt lấy cậu bé này, ông ta dẫn cậu lên trên núi, bắt đầu tiến hành xâm phạm. Xé rách quần áo, lộ ra thân thể non nớt, thưởng thức cậu bé này sợ hãi, những chuyện như thế cũng làm cho ông ta cảm thấy hưng phấn.
Loại cảm giác sợ hãi tột cùng này, Tô Kha hiện tại không thể nào quên.
Cuối cùng, do cậu bé ấy giãy dụa phản kháng rớt xuống triền núi, mà Tô Kha mới có thể sống lại.
“Thả cái gì mà thả, cứ bỏ nó ở đây đi.” Vẻ mặt của người đàn ông với vết sẹo ngang dữ tợn trên má trái đầy tức giận, đá đá đứa bé đang hôn mê trên mặt đất.
Ông mặt trời vẫn thiêu đốt mãnh liệt, trong một tàu chở hàng ngột ngạt, một đứa bé đang mở to đôi mắt sưng húp nhìn mọi thứ mơ hồ xung quanh. Nó phát hiện tên bắt cóc nó đã không còn ở đây, cái bàn cũ nát đã được thu dọn vô cùng sạch sẽ.
Sợi dây thừng cột chặt hai tay của đứa bé vẫn chưa được tháo, bị giam cầm một thời gian dài khiến cho tay nó tê dại và ứ máu, bọn bắt cóc cũng không vì nó còn nhỏ mà đối xử khoan dung với nó, suốt ba ngày qua, trừ một ít nước nó cái gì cũng không được ăn.
Cái bụng trống rỗng, thân thể khó chịu, khiến cho đứa bé không khỏi phát ra từng tiếng nức nở, mặc dù nó đã thử kiên cường, tự nói với bản thân rằng không được khóc, nhưng lúc này không thể kiềm được nữa.
Mơ màng khóc một trận, tựa hồ nghe được tiếng bước chân.
Là ba ba tới cứu mình sao?
Đứa bé cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy một đôi giày boot chạy về phía nó.
“Tìm thấy rồi.” Một giọng nói trầm tĩnh vang lên.
Mạt Kình Lộc thật cẩn thận cắt bỏ dây thừng, hai tay xoa bóp cánh tay bị tụ máu của đứa bé, dịu dàng đem nhóc con ôm vào ngực mình, nhìn nước mắt trên gương mặt nhóc con, không khỏi thấp giọng yêu thương nói: “Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi......”
Đứa bé níu chặt vạt áo Mạt Kình Lộc.
Ve sầu bám trên thân cây kêu to, Tô Kha buồn bực trở mình, cuối cùng vẫn vì thân thể khô khốc mà xoay người ngồi dậy. Vò vò đầu, mặc quần vào, nửa người trên vẫn trần trụi, đi vào phòng bếp, ngồi xổm trước tủ lạnh, Tô Kha ngắt lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng.
Cửa sổ và cửa ban công đều mở toang, làn gió ấm áp thổi tấm rèm cửa màu xanh biển bay phất phới, Tô Kha sau khi lấp đầy bụng rồi liền nằm dài trên cái chiếu trải trên mặt đất. Ngửa đầu nhìn về phía chân trời xa, ông mặt trời chói mắt làm cậu không thể mở mắt.
Cậu lại mơ thấy người đó.
Chuyện lúc cậu còn nhỏ và người anh hùng ấy.
..........
“Kha tử mau lại đây, Ngưu mập dẫn chúng ta đi bắt nòng nọc nè!”
Một cậu nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh đứng ở phía xa vẫy vẫy tay, Tô Kha ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngắm đám lông trên cỏ đuôi chó, không hứng thú lắc đầu, nói: “Tao không đi, tụi bây đi đi!”
“Vậy thôi.... tao đi trước, chừng nào về tao cho mày mấy con nòng nọc.” Cậu nhóc thoáng thất vọng rồi lúc lắc cái tay nhỏ, chạy nhanh như chớp.
Tô Kha nhổ sạch đám lông trên cỏ đuôi chó, đám lông ngắn dính lên trên ngón tay đâm vào da nhồn nhột. Bĩu môi, phủi tay đứng dậy. Chạy hai ba bước đến cái ao nhỏ cạnh đường cách đó không xa, một gương mặt hiện lên trên mặt nước, Tô Kha kéo kéo mặt mình, vẻ trẻ con trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút góc cạnh, làn da hơi vàng do không ăn uống đầy đủ, cậu lại sờ sờ tay chân lèo khèo của mình.
Đang nghĩ nên bồi bổ thế nào thì phía sau liền truyền đến tiếng kêu của mẹ cậu.
“A Tử, về thôi.” Mẹ Tô Kha đã cắt xong cỏ tươi đặt vào trong cái giỏ vác sau lưng, mặt đất có chút bấp bênh, Tô Kha kiễng chân chạy tới, tiếp nhận cái liềm trên tay mẹ cậu để ở bên hông.
“Nhanh một chút, về còn phải cho ngựa ăn, Đại Quảng cũng không tới giúp đỡ, dạo này ông ta càng ngày càng kỳ cục......” Vừa đi, mẹ cậu vừa cằn nhằn, Tô Kha ở bên cạnh vẫn không nói lời nào.
.........
Mấy đứa nhóc hàng xóm đều tụ tập đi bắt cá, dòng suối nhỏ trong núi rất tinh khiết, nước suối chảy ào ạt, đá trong lòng suối cũng bị mài mòn trơn bóng. Thằng bé ngày đó tên là Phương Viên, nó và Tô Kha quan hệ không tệ, hôm nay lại tới kêu Tô Kha đi chơi. Nhưng đã nhiều ngày Tô Kha vẫn mệt mỏi chả muốn động, lắc đầu nói không đi. Phương Viên vẻ mặt thất vọng, trước khi đi còn quay đầu lại nói sẽ mang cá về cho Tô Kha.
Tô Kha nằm trên bãi cỏ trước nhà, mặt cỏ xanh biếc bị Tô Kha đè lên, dê bò ngựa cách đó không xa đều do nhà cậu nuôi. Cậu híp mắt, cảm nhận được ấm áp trên mi mắt, trong lòng khó có được thả lỏng.
Cậu ở đây cũng được một tháng rồi, lúc bắt đầu cuộc sống cũng không thích ứng lắm, bây giờ thì quen rồi. Chăn trâu ăn cỏ, ngẫu nhiên có thể phơi nắng, cả ngày lười biếng, không chút tinh thần. Bà nhìn Tô Kha như vậy cảm thấy con mình bệnh còn chưa khỏe hẳn, vẫn cần nghỉ ngơi.
Sau khi đến đây một thời gian, thật ra Tô Kha vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cậu cảm giác mình chết thật uất ức, nay được sống lại nhưng cũng không thể nói với người khác, sợ người ta cho cậu là yêu quái.
Nhưng cậu không cam lòng, cậu vẫn nhớ rất rõ ngày ấy.
Tiếng ve bên ngoài làm cho cậu buồn bực liền mang giày ra cửa. Cậu còn đang đi học, bình thường cũng đi làm thêm bán thời gian kiếm chút tiền lẻ, trên người cậu chỉ mang theo hai tờ một trăm, nhiều hơn nữa cũng chỉ có cái di động. Đi ở trên đường vừa thấy cũng biết là đứa học sinh nghèo kiết hủ lậu, nhưng không ngờ vẫn gặp cướp.
Cậu bị bắt cóc, bị con dao khống chế ở sau lưng, cậu thất thố, bị kẻ phía sau dẫn tới trong ngõ nhỏ. Kẻ phía sau trên người mang theo một cỗ sát khí, con dao để ngay hông Tô Kha ấn vào, hung ác nói: “Đem hết tiền trên người bỏ ra đây.”
Tô Kha sờ túi tiền trên người, chỉ có hai trăm, kẻ phía sau không tin chỉ có như thế, liền lục túi tiền Tô Kha, lôi di động ra, cầm trong tay suy nghĩ một chút rồi bỏ vào túi áo mình. Theo lý mà nói, sau khi tiền bị cướp sạch, Tô Kha sẽ an toàn, nhưng ai ngờ cậu thấy được mặt kẻ phía sau.
Gương mặt với vết sẹo dữ tợn đó vĩnh viễn không thể quên được, đó là ký ức đáng sợ nhất hồi còn bé, vô số đêm gặp ác mộng về kẻ này, khoảng thời gian bị bắt cóc hồi bé dù muốn cũng không thể quên đi.
Tô Kha bắt đầu giãy dụa.
Sau đó, ác quỷ đã từng cướp đi sinh mạng của nhiều người, hắn sớm không còn sợ gì nữa, con dao trong tay liên tục đâm vào Tô Kha.
Ánh mặt trời thực rực rỡ, chiếu vào trên mặt khiến người ta sinh thương yêu, sáng ngời làm cho người ta rơi lệ. Tô Kha từ trên cỏ ngồi dậy, lau mặt, phủi phủi đám cỏ vụn trên người, cậu mặc một cái áo thun màu đen, là Đại Quảng để lại, cái áo to mặc ở trên người đứa bé có vẻ lớn, rộng thùng thình, càng để lộ ra thân thể mảnh mai của Tô Kha.
Khi mặt trời đã lên cao Đại Quảng mới rời giường, ông ta là cha dượng của Tô Kha, hồi mẹ cậu gả cho ông ấy, người này vẫn rất có tinh thần, bộ mặt chữ điền, cười cực kỳ sáng lạn, nhưng về sau dần dần không xong. Tiếp xúc lâu ngày, tính lười biếng cũng không che giấu được, ỷ vào nông trại tổ tiên lưu lại mà không cần làm việc, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do mẹ cậu làm, còn người này lại giống lão già làm biếng ở nhà, một chỗ cũng không đi.
Ấn tượng của Tô Kha đối với Đại Quảng không tốt, gương mặt lạnh lùng nhìn ông ta, cũng không gọi. Đại Quảng rít một hơi thuốc lá, mặc một cái quần lót nhăn nhúm, nửa thân trên ngăm đen cởi trần, đi đến trước mặt Tô Kha.
Ngón tay Tô Kha run nhè nhẹ, cậu cố nén tức giận, ép buộc bản thân mình bình tĩnh ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán, khi nhìn vào đôi mắt đục ngầu của Đại Quảng, cậu liền thấy được dục vọng tham lam không thèm che giấu của người đàn ông này.
Cậu biết cậu bé này chết như thế nào, cậu bé có cùng tên với mình.
Khi Tô Kha lê thân thể đầy vết thương từ dưới chân núi đi lên, đi một bước bò một bước, tay chân đầy máu, ký ức không thuộc về cậu từng chút từng chút một hiện lên. Những ngày qua tên cha dượng này đã *** loạn cậu bé, ánh mắt ghê tởm như loài bò sát lướt qua thân thể cậu bé, bàn tay thô ráp của tên cha dượng này lưu lại vô số vết đỏ trên thân thể non nớt của cậu, ông ta thừa dịp Tô mẫu đi ra ngoài mà sờ mó thân thể cậu.
Cậu bé mỗi ngày đều bị giày vò, mà tên cha dượng này bởi vì dục vọng đã kiềm nén đã lâu, không nhịn được nữa, muốn chân chính đoạt lấy cậu bé này, ông ta dẫn cậu lên trên núi, bắt đầu tiến hành xâm phạm. Xé rách quần áo, lộ ra thân thể non nớt, thưởng thức cậu bé này sợ hãi, những chuyện như thế cũng làm cho ông ta cảm thấy hưng phấn.
Loại cảm giác sợ hãi tột cùng này, Tô Kha hiện tại không thể nào quên.
Cuối cùng, do cậu bé ấy giãy dụa phản kháng rớt xuống triền núi, mà Tô Kha mới có thể sống lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook