Trùng Sinh Chi Phúc
-
Chương 93: Thân phận chân chính
Miệng thì hỏi nhưng mắt đã nhìn chằm chằm vào Lương Tuấn Hy rồi. Gia Luật Cẩn biết mình còn có một thân đệ đệ, chỉ là vì thái tử vị của hắn cùng vì an toàn của thân đệ đệ, nên vừa sinh ra đã phải nhờ Hoa Âm cùng Lương Lạc mang xuất cung. Nay mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay thì lại tìm không thấy hạ lạc của bọn họ vì vậy trễ nãi đến hiện nay.
Lúc nãy thì không nói, hiện tại lại cảm thấy có chút sai rồi. Nhìn quét qua nơi này cũng chỉ có mỗi mình Lương Tuấn Hy là che mắt thôi, đây để hắn không hoài nghi là không được. Mà điều đáng nói hơn chính là, hôm hạ sinh hoàng đệ, hắn nghe mẫu hậu dặn Hoa Âm, nói hoàng đệ hắn tên ‘Hy’ là do phụ hoàng đích thân đặt.
Hoa Âm cùng Lương Lạc cũng nhìn về phía Lương Tuấn Hy cẩn thận hít thở. Lương Lạc kính cẩn bước đến phía sau của Lương Tuấn Hy, đưa tay kéo băng che mặt của hắn xuống, cung kính nói: “Hoàng tử điện hạ ở nơi này.”
Lương Tuấn Hy nghe được câu của Niên Khánh Tụ thì toàn thân đều đông cứng không nói nên lời. Đúng, mắt của hắn màu hổ phách, chính vì sợ người nói hắn là quái nhân nên lúc nào cũng che lại. Đến ngày hôm nay hắn mới biết được, bản thân không phải quái nhân, mà thân phận của hắn cùng mọi người khác biệt rất nhiều.
Trách không được cha nương, hạn chế hắn gọi ‘cha nương’, không để hắn xưng nhi tử, không để hắn gọi Lương Vân Kha là nhị đệ, không để hắn quỳ, bắt hắn học thật nhiều thứ, kể hắn nghe rất nhiều quy tắc cùng hoàng đế các lịch đại, luôn luôn thiên vị hắn. Hóa ra toàn bộ đều là có nguyên nhân, nguyên nhân sâu xa nhất bởi vì đó mới là thân phận chân chính của hắn.
Mà mỗi lần nói gì hắn đều bảo vì sao Lương Vân Kha có thể hắn lại không thể, cha nương đều sẽ im lặng đáp không được, cuối cùng là tùy ý hắn. Chỉ có mỗi chuyện của Điềm Điềm là bọn họ rất cương quyết không để hắn thú nàng.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Khi băng che mắt rời ra, đôi mắt phượng màu hổ phách của Lương Tuấn Hy rất lâu rồi mới được nhìn thấy ánh sáng nên khẽ nhíu lại, theo bản năng đưa tay lên che trên mắt. Sau khi thích nghi thì cánh tay kia hạ xuống, để mọi người có mặt đều hút khí, đến một âm thanh nhỏ cũng không phát ra được khỏi cổ họng.
Lương Vân Kha nhìn thấy lập tức ngã ngồi trên đất. Không ngờ thân phận của đại ca mà hắn luôn bảo vệ từ đó đến nay lại cao như vậy. Trách không được phụ mẫu thiên vị đại ca như vậy, hắn vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng, đại ca thiếu đi đôi mắt, so với hắn vất vả hơn rất nhiều, xem ra hôm nay lầm to rồi.
Gia Luật Cẩn nở ra một nụ cười từ lúc bước vào đến nay mới thấy, nhấc chân bước đến trước mặt Lương Tuấn Hy, “Hoàng đệ? Thật không ngờ người cứu ta lại là hoàng đệ.”
Sau đó cao hứng ha ha bật cười, hai tay nắm lấy hai bắp tay của Lương Tuấn Hy. Trách không được hắn nhìn thấy Lương Tuấn Hy ánh mắt đầu tiên đã thấy rất quen mắt, hóa ra tiểu tử này giống mẫu hậu, còn hắn lại tựa như phụ hoàng, vì vậy nhìn không giống như cũng là chuyện bình thường.
“Lương ngự y, mắt của hoàng đệ vì sao lại như vậy?” Gia Luật Cẩn quan sát Lương Tuấn Hy một mắt lại hỏi. Bởi xung quanh mắt của Lương Tuấn Hy đều là vết sẹo lòi lõm chồng chéo nhau, cực kỳ ác tâm.
Lương Lạc kính cẩn đáp trả: “Hồi thái tử điện hạ, vì để che giấu màu mắt này nên tiểu dân mỗi ngày đều để Hoàng tử điện hạ dùng dược duy trì vết sẹo này. Chỉ cần ngưng dược, ba ngày sau sẽ không còn vết tích.” Sao đó còn bồi thêm: “Tiểu dân vốn muốn dùng dược đổi màu mắt cho Hoàng tử điện hạ nhưng lại nghiên cứu chưa ra nên đành ủy khuất vương gia.”
Lương Tuấn Hy có chút hiểu rõ, lúc nhỏ hắn từng hiếu kỳ mở băng che mắt ra xem. Mắt hắn vốn nhìn rõ ràng vì sao cha nương lại bắt hắn che lại, tại những vết sẹo kia sao? Kết quả bị cha phát hiện, cha để hắn xem rõ mắt của hắn cùng mắt người bình thường khác thế nào rồi dặn hắn tuyệt đối không nên mở ra.
Hắn sợ nhị đệ ghét bỏ hắn nên từ đó cũng không dám mở. Hôm nàng tặng y phục cho hắn, hắn mở ra mặc xong đội ngọc quan nàng tặng lên nhìn mình trong gương đồng đến thẩn thờ. Đó là đồ nàng tặng cho hắn, cũng may hôm đó nàng xông vào hắn kịp thời mang lên lại. Hôm hắn cứu Gia Luật Cẩn, hắn cũng phải dùng mắt nhìn vì vậy mới đuổi nàng ra ngoài. Hôm ngã vực hắn cũng có mở ra, lại sợ nàng nhìn thấy nên căn bản không dám nhìn nàng.
Mỗi ngày cha nương mang dược đến cho hắn đều nói dược này giúp hắn đổi màu mắt, nhưng là vẫn còn đang trong quá trình điều chế nên chưa phát huy tác dụng, cha nương dặn hắn phải kiên trì. Hóa ra thất cả đều không phải sự thật, đây là thay hắn che giấu thân phận mà thôi.
Hoa Âm khóc đến đứng không vững phải đưa tay đỡ lấy bàn. Nàng vốn cùng Lương Lạc cũng muốn tìm hiểu chuyện ở kinh thành nhưng lại không quen biết người nào, sợ bị truy sát nên mới trễ nãi. Lại không nghe hoàng thất tìm người, vốn nghĩ sẽ xem Lương Tuấn Hy như Lương Vân Kha vậy, đều là hài tử của mình, nhưng hôm nay đột nhiên Gia Luật Cẩn xuất hiện, để nàng cảm thấy đau như mất hài tử vậy.
Nàng chậm rãi xoay người nói với Khúc thị cùng Niên Sở Hoằng: “Lão gia, phu nhân, không phải nô tỳ muốn giấu giếm hai người, toàn bộ đều là bất đắc dĩ.”
Toàn Niên gia thụ sủng nhược kinh lui lại về vị trí của mình. Ai mà ngờ được Niên phủ nho nhỏ của bọn họ có chứa một đại phật vương gia cơ chứ. Mà vương gia đó còn thường xuyên bị Niên Khai Điềm khi dễ bắt nạt lâu dài nữa chứ, nếu là trách tội, chỉ sợ tội chết thì miễn những tội sống khó tha, toàn bộ bị tịch biên a.
Gia Luật Cẩn đứng thẳng thắt lưng nói với Hoa Âm: “Hoa Âm a di, hoàng đệ hắn vẫn còn có chút không tin, ngươi kể hắn nghe một chút đi.” Nói xong hắn bước về chỗ của mình cầm chén trà nóng lên chậm rãi nhấp.
“Vâng.” Hoa Âm kinh cẩn kể lại: “Năm đó nô tỳ cùng phu quân phụng mệnh hoàng hậu nương nương mang hoàng tử điện hạ âm thầm xuất cung. Lẩn tránh ở một thôn nhỏ gần kinh thành.”
Lương Lạc chính vì chuyến xuất cung này mà tự chặt đứt ngón tay cáo bệnh hồi hương. Do năm đó hoàng hậu có ân với hắn, hắn không thể không đáp đền được.
Thế nên hắn tiếp lời Hoa Âm: “Chỉ là liên tục bị truy sát nên phải đổi chỗ ở không ngừng tận nửa năm lấy thân thủ của nương tử khoàn toàn có thể tự mình thoát thân nhưng còn có mang nô tài cùng hoàng tử điện hạ nên khó có thể chống cự, sau lại bị sơn tặc bắt được. Lúc đó may mắn gặp được lão gia, cuối cùng được mang về Lan Châu phân cho một viện nhỏ.”
Thực chất là Niên Sở Hoằng cứu được bọn họ thì Lương Lạc run sợ đáp quan hệ của hai người là phu thê nên Niên Sở Hoằng mời để bọn họ ở cùng một phòng. Sau này phát sinh tình cảm, rồi hạ sinh Lương Vân Kha.
“Mà Vân Kha cũng không phải nhỏ hơn hoàng tử điện hạ hai tuổi, mà chỉ nhỏ hơn một tuổi thôi.” Hoa Âm đưa tay lau nước mắt thuật lại. Sắp đến lễ cập kê của nhi tử rồi, nàng cùng phu quân cũng mua quan mão cho hắn, vốn nghĩ năm sau mới có thể sử dụng, xem ra không cần thiết kéo dài nữa.
Lương Lạc hít hít mũi, đưa tay thấm giọt lệ nặng trĩu chuẩn bị rơi khỏi khóe mắt rồi nói: “Hoàng tử điện hạ, người mang họ Gia Luật của hoàng thất, tên độc một chữ Hy, do hoàng thượng đích thân chọn.”
Biết Gia Luật Hy là một lòng với Niên Khai Điềm bọn họ cũng chỉ có thể im lặng cho qua, bởi lúc đó nàng căn bản không thích hắn. Mà bọn họ cũng không ngăn cản hắn đến gần nàng là bởi vì thông qua khi dễ của nàng để tôi luyện hắn cũng xem như là một chuyện tốt. Chỉ là gần đây quan hệ của hắn và nàng trở nên rất tốt đẹp, để bọn họ phải lo lắng rồi ngăn cản.
Niên Khai Điềm là độc nữ, thú nàng nhất định phải ở rể, hoàng thất là sao có thể ở rể được? Hôm nghe được hắn nói nàng không muốn hắn ở rể nhưng lâu như vậy bụng phu nhân cũng không có động tĩnh, hỏi nàng làm sao yên tâm cho được.
Mà cũng do thân phận của Lương Tuấn Hy là hoàng tử nên nàng cùng Lương Lạc mới ngăn cản hắn thú Niên Khai Điềm. Nói gì thì nói Niên Sở Hoằng cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nếu như Lương Tuấn Hy nhận tổ quy tông, lấy thân phận của Niên gia, Niên Khai Điềm sẽ không ngồi được chính thê vị mà cao lắm thì chỉ là ngồi vị trí bình thê mà thôi, như vậy là ủy khuất nữ nhi của ân nhân, bọn họ không làm được.
Đây là còn chưa nói, tính tình của Niên Sở Hoằng mọi người cũng biết rõ, nóng như lửa, nếu nghe được độc nữ của mình bị biếm thành bình thê, vậy thì cũng như thiếp thôi, chỉ là cao quý hơn thiếp nhưng cũng không thể sánh được với chính thê, vậy thì sẽ còn thế nào nữa.
Mà tính cách của Niên Khai Điềm cũng biết được là không thể nào chấp nhận một phu quân nhiều thiếp thất, vì vậy, cách tốt nhất vẫn là không nên có dính dấp.
“Chính vì vậy hoàng tử điện hạ không thể thú đại tiểu thư được.” Hoa Âm quỳ xuống cầu khẩu Gia Luật Hy.
Câu nói của Hoa Âm để mọi người thanh tỉnh lại một chút. Lúc này người người khi biết được thân phận của Lương Tuấn Hy đều chê bai Niên Khai Điềm ngu ngốc, vớ được một hoàng tử nay để tuột mất, đến phu phụ Niên gia cũng đầy tiếc nuối. Chỉ là câu nói của Hoa Âm để bọn họ cảm thấy không còn tiếc nuối nữa, vì đây căn bản là chuyện không thể nào.
Lúc nãy thì không nói, hiện tại lại cảm thấy có chút sai rồi. Nhìn quét qua nơi này cũng chỉ có mỗi mình Lương Tuấn Hy là che mắt thôi, đây để hắn không hoài nghi là không được. Mà điều đáng nói hơn chính là, hôm hạ sinh hoàng đệ, hắn nghe mẫu hậu dặn Hoa Âm, nói hoàng đệ hắn tên ‘Hy’ là do phụ hoàng đích thân đặt.
Hoa Âm cùng Lương Lạc cũng nhìn về phía Lương Tuấn Hy cẩn thận hít thở. Lương Lạc kính cẩn bước đến phía sau của Lương Tuấn Hy, đưa tay kéo băng che mặt của hắn xuống, cung kính nói: “Hoàng tử điện hạ ở nơi này.”
Lương Tuấn Hy nghe được câu của Niên Khánh Tụ thì toàn thân đều đông cứng không nói nên lời. Đúng, mắt của hắn màu hổ phách, chính vì sợ người nói hắn là quái nhân nên lúc nào cũng che lại. Đến ngày hôm nay hắn mới biết được, bản thân không phải quái nhân, mà thân phận của hắn cùng mọi người khác biệt rất nhiều.
Trách không được cha nương, hạn chế hắn gọi ‘cha nương’, không để hắn xưng nhi tử, không để hắn gọi Lương Vân Kha là nhị đệ, không để hắn quỳ, bắt hắn học thật nhiều thứ, kể hắn nghe rất nhiều quy tắc cùng hoàng đế các lịch đại, luôn luôn thiên vị hắn. Hóa ra toàn bộ đều là có nguyên nhân, nguyên nhân sâu xa nhất bởi vì đó mới là thân phận chân chính của hắn.
Mà mỗi lần nói gì hắn đều bảo vì sao Lương Vân Kha có thể hắn lại không thể, cha nương đều sẽ im lặng đáp không được, cuối cùng là tùy ý hắn. Chỉ có mỗi chuyện của Điềm Điềm là bọn họ rất cương quyết không để hắn thú nàng.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Khi băng che mắt rời ra, đôi mắt phượng màu hổ phách của Lương Tuấn Hy rất lâu rồi mới được nhìn thấy ánh sáng nên khẽ nhíu lại, theo bản năng đưa tay lên che trên mắt. Sau khi thích nghi thì cánh tay kia hạ xuống, để mọi người có mặt đều hút khí, đến một âm thanh nhỏ cũng không phát ra được khỏi cổ họng.
Lương Vân Kha nhìn thấy lập tức ngã ngồi trên đất. Không ngờ thân phận của đại ca mà hắn luôn bảo vệ từ đó đến nay lại cao như vậy. Trách không được phụ mẫu thiên vị đại ca như vậy, hắn vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng, đại ca thiếu đi đôi mắt, so với hắn vất vả hơn rất nhiều, xem ra hôm nay lầm to rồi.
Gia Luật Cẩn nở ra một nụ cười từ lúc bước vào đến nay mới thấy, nhấc chân bước đến trước mặt Lương Tuấn Hy, “Hoàng đệ? Thật không ngờ người cứu ta lại là hoàng đệ.”
Sau đó cao hứng ha ha bật cười, hai tay nắm lấy hai bắp tay của Lương Tuấn Hy. Trách không được hắn nhìn thấy Lương Tuấn Hy ánh mắt đầu tiên đã thấy rất quen mắt, hóa ra tiểu tử này giống mẫu hậu, còn hắn lại tựa như phụ hoàng, vì vậy nhìn không giống như cũng là chuyện bình thường.
“Lương ngự y, mắt của hoàng đệ vì sao lại như vậy?” Gia Luật Cẩn quan sát Lương Tuấn Hy một mắt lại hỏi. Bởi xung quanh mắt của Lương Tuấn Hy đều là vết sẹo lòi lõm chồng chéo nhau, cực kỳ ác tâm.
Lương Lạc kính cẩn đáp trả: “Hồi thái tử điện hạ, vì để che giấu màu mắt này nên tiểu dân mỗi ngày đều để Hoàng tử điện hạ dùng dược duy trì vết sẹo này. Chỉ cần ngưng dược, ba ngày sau sẽ không còn vết tích.” Sao đó còn bồi thêm: “Tiểu dân vốn muốn dùng dược đổi màu mắt cho Hoàng tử điện hạ nhưng lại nghiên cứu chưa ra nên đành ủy khuất vương gia.”
Lương Tuấn Hy có chút hiểu rõ, lúc nhỏ hắn từng hiếu kỳ mở băng che mắt ra xem. Mắt hắn vốn nhìn rõ ràng vì sao cha nương lại bắt hắn che lại, tại những vết sẹo kia sao? Kết quả bị cha phát hiện, cha để hắn xem rõ mắt của hắn cùng mắt người bình thường khác thế nào rồi dặn hắn tuyệt đối không nên mở ra.
Hắn sợ nhị đệ ghét bỏ hắn nên từ đó cũng không dám mở. Hôm nàng tặng y phục cho hắn, hắn mở ra mặc xong đội ngọc quan nàng tặng lên nhìn mình trong gương đồng đến thẩn thờ. Đó là đồ nàng tặng cho hắn, cũng may hôm đó nàng xông vào hắn kịp thời mang lên lại. Hôm hắn cứu Gia Luật Cẩn, hắn cũng phải dùng mắt nhìn vì vậy mới đuổi nàng ra ngoài. Hôm ngã vực hắn cũng có mở ra, lại sợ nàng nhìn thấy nên căn bản không dám nhìn nàng.
Mỗi ngày cha nương mang dược đến cho hắn đều nói dược này giúp hắn đổi màu mắt, nhưng là vẫn còn đang trong quá trình điều chế nên chưa phát huy tác dụng, cha nương dặn hắn phải kiên trì. Hóa ra thất cả đều không phải sự thật, đây là thay hắn che giấu thân phận mà thôi.
Hoa Âm khóc đến đứng không vững phải đưa tay đỡ lấy bàn. Nàng vốn cùng Lương Lạc cũng muốn tìm hiểu chuyện ở kinh thành nhưng lại không quen biết người nào, sợ bị truy sát nên mới trễ nãi. Lại không nghe hoàng thất tìm người, vốn nghĩ sẽ xem Lương Tuấn Hy như Lương Vân Kha vậy, đều là hài tử của mình, nhưng hôm nay đột nhiên Gia Luật Cẩn xuất hiện, để nàng cảm thấy đau như mất hài tử vậy.
Nàng chậm rãi xoay người nói với Khúc thị cùng Niên Sở Hoằng: “Lão gia, phu nhân, không phải nô tỳ muốn giấu giếm hai người, toàn bộ đều là bất đắc dĩ.”
Toàn Niên gia thụ sủng nhược kinh lui lại về vị trí của mình. Ai mà ngờ được Niên phủ nho nhỏ của bọn họ có chứa một đại phật vương gia cơ chứ. Mà vương gia đó còn thường xuyên bị Niên Khai Điềm khi dễ bắt nạt lâu dài nữa chứ, nếu là trách tội, chỉ sợ tội chết thì miễn những tội sống khó tha, toàn bộ bị tịch biên a.
Gia Luật Cẩn đứng thẳng thắt lưng nói với Hoa Âm: “Hoa Âm a di, hoàng đệ hắn vẫn còn có chút không tin, ngươi kể hắn nghe một chút đi.” Nói xong hắn bước về chỗ của mình cầm chén trà nóng lên chậm rãi nhấp.
“Vâng.” Hoa Âm kinh cẩn kể lại: “Năm đó nô tỳ cùng phu quân phụng mệnh hoàng hậu nương nương mang hoàng tử điện hạ âm thầm xuất cung. Lẩn tránh ở một thôn nhỏ gần kinh thành.”
Lương Lạc chính vì chuyến xuất cung này mà tự chặt đứt ngón tay cáo bệnh hồi hương. Do năm đó hoàng hậu có ân với hắn, hắn không thể không đáp đền được.
Thế nên hắn tiếp lời Hoa Âm: “Chỉ là liên tục bị truy sát nên phải đổi chỗ ở không ngừng tận nửa năm lấy thân thủ của nương tử khoàn toàn có thể tự mình thoát thân nhưng còn có mang nô tài cùng hoàng tử điện hạ nên khó có thể chống cự, sau lại bị sơn tặc bắt được. Lúc đó may mắn gặp được lão gia, cuối cùng được mang về Lan Châu phân cho một viện nhỏ.”
Thực chất là Niên Sở Hoằng cứu được bọn họ thì Lương Lạc run sợ đáp quan hệ của hai người là phu thê nên Niên Sở Hoằng mời để bọn họ ở cùng một phòng. Sau này phát sinh tình cảm, rồi hạ sinh Lương Vân Kha.
“Mà Vân Kha cũng không phải nhỏ hơn hoàng tử điện hạ hai tuổi, mà chỉ nhỏ hơn một tuổi thôi.” Hoa Âm đưa tay lau nước mắt thuật lại. Sắp đến lễ cập kê của nhi tử rồi, nàng cùng phu quân cũng mua quan mão cho hắn, vốn nghĩ năm sau mới có thể sử dụng, xem ra không cần thiết kéo dài nữa.
Lương Lạc hít hít mũi, đưa tay thấm giọt lệ nặng trĩu chuẩn bị rơi khỏi khóe mắt rồi nói: “Hoàng tử điện hạ, người mang họ Gia Luật của hoàng thất, tên độc một chữ Hy, do hoàng thượng đích thân chọn.”
Biết Gia Luật Hy là một lòng với Niên Khai Điềm bọn họ cũng chỉ có thể im lặng cho qua, bởi lúc đó nàng căn bản không thích hắn. Mà bọn họ cũng không ngăn cản hắn đến gần nàng là bởi vì thông qua khi dễ của nàng để tôi luyện hắn cũng xem như là một chuyện tốt. Chỉ là gần đây quan hệ của hắn và nàng trở nên rất tốt đẹp, để bọn họ phải lo lắng rồi ngăn cản.
Niên Khai Điềm là độc nữ, thú nàng nhất định phải ở rể, hoàng thất là sao có thể ở rể được? Hôm nghe được hắn nói nàng không muốn hắn ở rể nhưng lâu như vậy bụng phu nhân cũng không có động tĩnh, hỏi nàng làm sao yên tâm cho được.
Mà cũng do thân phận của Lương Tuấn Hy là hoàng tử nên nàng cùng Lương Lạc mới ngăn cản hắn thú Niên Khai Điềm. Nói gì thì nói Niên Sở Hoằng cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nếu như Lương Tuấn Hy nhận tổ quy tông, lấy thân phận của Niên gia, Niên Khai Điềm sẽ không ngồi được chính thê vị mà cao lắm thì chỉ là ngồi vị trí bình thê mà thôi, như vậy là ủy khuất nữ nhi của ân nhân, bọn họ không làm được.
Đây là còn chưa nói, tính tình của Niên Sở Hoằng mọi người cũng biết rõ, nóng như lửa, nếu nghe được độc nữ của mình bị biếm thành bình thê, vậy thì cũng như thiếp thôi, chỉ là cao quý hơn thiếp nhưng cũng không thể sánh được với chính thê, vậy thì sẽ còn thế nào nữa.
Mà tính cách của Niên Khai Điềm cũng biết được là không thể nào chấp nhận một phu quân nhiều thiếp thất, vì vậy, cách tốt nhất vẫn là không nên có dính dấp.
“Chính vì vậy hoàng tử điện hạ không thể thú đại tiểu thư được.” Hoa Âm quỳ xuống cầu khẩu Gia Luật Hy.
Câu nói của Hoa Âm để mọi người thanh tỉnh lại một chút. Lúc này người người khi biết được thân phận của Lương Tuấn Hy đều chê bai Niên Khai Điềm ngu ngốc, vớ được một hoàng tử nay để tuột mất, đến phu phụ Niên gia cũng đầy tiếc nuối. Chỉ là câu nói của Hoa Âm để bọn họ cảm thấy không còn tiếc nuối nữa, vì đây căn bản là chuyện không thể nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook