Trùng Sinh Chi Phúc
-
Chương 47: Yêu cầu kỳ quái
Niên Khai Điềm lại nghiên đầu trêu: “Thất vọng?” Nguyên lai là như vậy a. Nàng nhớ thọ thần của Bá lão gia cũng là ngày sinh thần của Lương Tuấn Hy. Bởi lúc nào nàng đến đó dự yến xong về, đến tối hắn cũng sẽ mang Sinh Cổn Ngư Phiến Chúc đến cho nàng.
Món Sinh Cổn Ngư Phiến Chúc đó, là mỗi năm sinh thần của hắn, Hoa nhũ nương cũng sẽ nấu cho hắn dùng. Nàng nhớ lúc nhỏ, có lần đám đệ tử trong tiêu cục thấy lạ liền hỏi Lương Vân Kha, vì sao sinh thần hắn Hoa nhũ nương không có nấu mà sinh thần của Lương Tuấn Hy lại có nấu.
Lương Vân Kha nói do hắn sinh ra đến hiện tại, mọi thứ đều đầy đủ, mà Lương Tuấn Hy lại không thể nhìn thấy, Hoa nhũ nương cùng Lương quản gia thiên vị hắn cũng là đều bình thường. Lúc đó nói câu đó mặt của Lương Vân Kha không có biểu tình gì, nhưng sau khi hắn quay mặt rời đi, nàng nhìn thấy trên mặt hắn có chút thoáng buồn.
Bị thiên vị ra mặt như thế cơ mà, đổi lại là ai thì cũng sẽ buồn thôi. Nàng cũng còn nhớ, lúc còn nhỏ, nàng từng một mình xuống trù phòng tìm thức ăn, thấy được Lương gia bốn người bọn họ dùng cơm.
Thức ăn trên bàn của hạ nhân thì không cần nói cùng biết rồi, chỉ có ba món một canh thôi, mà trong đó chỉ có một đĩa thịt duy nhất, lại cực kỳ ít. Ba người bọn họ không ai được ăn thịt, chỉ có mỗi mình Lương Tuấn Hy ăn đĩa thịt đó.
Lương Vân Kha nhìn thịt liên tục nuốt nước bọt, đưa đũa đến gắp lại bị Lương quản gia dùng đũa ngăn lại, trừng mắt cảnh cáo khẽ lắc đầu. Sau đó hắn như sắp khóc nhìn cha nương của mình, cuối cùng nói: “Nhi tử gắp cho đại ca.”
Thế là Lương quản gia mới thu đũa về tiếp tục ăn. Lương Vân Kha gắp cho Lương Tuấn Hy xong lại, lại cho đũa vào miệng, hệt như là nếm nước thịt thôi cũng để hắn thỏa mãn rồi. Sau khi Lương Tuấn Hy ăn xong, thịt còn dư lại hắn mới được phép ăn.
Từ đó nàng cảm thấy rất hiếu kỳ, thế nên mỗi lần đến lúc bọn họ dùng bữa liền cũng sẽ đến xem trộm. Chỉ là gần như được chừng mười mấy ngày, Lương Tuấn Hy hình như phát hiện ra chuyện này, thế nên hắn chỉ ăn một ít rồi đứng dậy nhường hết đĩa thịt cho Lương Vân Kha.
Cuối cùng nàng mang chuyện này nói với phụ mẫu, và bốn người bọn họ cũng không cần thấy thịt như thấy vàng nữa. Chỉ là nàng lưu ý rõ, những thứ ngon thứ tốt đến đều được dành cho Lương Tuấn Hy.
Lúc đầu nàng cũng rất ghét hắn, nhưng hắn không nhìn thấy làm sao trách hắn được. Sau khi thấy hắn nhường cho Lương Vân Kha nàng cũng không còn ác cảm với hắn nữa.
“Ta mới không có.” Niên Tuệ Nhàn cúi đầu ngượng ngùng nói, đề tại cũng rất nhanh bị chuyển đi, “Đúng rồi, lễ vật lần trước, đa tạ a, ta rất thích.”
“Thích là được rồi, ta tốn không ít bạc a! Chỉ là vẫn so ra kém tam sư huynh.” Niên Khai Điềm một lần nữa thành công dời đề tài trở về. Để xem lần này sinh thần của Lương Tuấn Hy nàng nên tặng thứ gì a. Năm nào hắn cũng tặng nàng mà nàng có tặng gì cho hắn đâu.
“Không thèm nói với ngươi nữa, toàn trêu ta!” Bỏ lại câu này, Niên Tuệ Nhàn ôm mặt xấu hổ một mạch trở về viện tử của mình.
Niên Khai Điềm truy theo phía sau, âm thanh khanh khách mà cười.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Nàng ở đó đến ăn xong vãn thiện mới trở về Điềm viên. Nàng còn chưa đến viện môn, Thước nhi đã từ xa hấp tấp chạy đến, hạ thấp âm thanh nói với nàng: “Tiểu thư a, người đi đâu lâu như vậy?”
“Có chuyện gì sao? “Niên Khai Điềm vẫn chưa ý thức được có gì sai, chân vẫn cứ hướng về phía chính phòng.
“Hy ca ở đây chờ người từ trưa đến giờ a.” Thước nhi có chút không cam lòng thay Lương Tuấn Hy.
Niên Khai Điềm vừa nghe nhắc đến Lương Tuấn Hy, lập tức nhớ lại chuyện lúc sáng ở bên viện của Khúc thị. Miệng treo ý cười tự nhiên cười không nỗi nữa, hôm nay đột nhiên nàng quên mất chuyện này, đáng chết, sao nàng có thể quên được chứ!
“Vì sao không sớm tìm ta nói!”
Thước nhi đột nhiên bị Niên Khai Điềm nhét một hộp vào người cũng theo bản năng ôm lấy, miệng không quên đáp: “Nô tỳ đã muốn đi, nhưng Hy ca bảo không cần, hắn có thể đợi.” Từ lúc dùng xong ngọ thiện không lâu liền đợi đến trời tối rồi, tiểu thư cũng thật là, đi chơi cũng không nhớ đường về.
Niên Khai Điềm vừa bước đến hành lang bên ngoài thính tử, nàng dừng bước nhìn bóng dáng đạm bạc của Lương Tuấn Hy ngồi đó. Do lúc này tuyết rơi dày, nên hắn nghe không ra tiếng bước chân của nàng, nếu không hắn đã sớm bước đến rồi.
Nàng đột nhiên lại nhớ đến câu nói cuối cùng của hắn trước khi rời đi, nàng không muốn phụ hắn, càng không thể đáp ứng gả cho hắn được, nàng rõ ràng thích đại sư huynh, nào có thể hoa tâm chuyển sang hắn được. Vậy giờ đây hắn đến tìm nàng là vì chuyện gì?
“Ngươi tìm ta?”
Lương Tuấn Hy nghe được âm thanh của nàng, lập tức đứng lên, mỉm cười ôn nhu nói: “Nàng trở về?”
“Ân.” Niên Khai Điềm lướt qua hắn, bước đến chủ vị ngồi xuống. Hai tay lập tức ma xát vào nhau đặt vào chậu than bên cạnh liên tục làm ấm.
Lương Tuấn Hy cũng cầm một hộp lễ vật bước đến đưa cho nàng: “Tặng nàng!” Biết nàng sẽ ngạc nhiên nên hắn còn nói thêm: “Chẳng phải nàng nói hễ ra ngoài trở về liền tặng lễ vật cho nàng sao? Ta muốn tặng lâu rồi nhưng nhiều chuyện phát sinh đến hôm nay mới tặng được, sẽ không trễ chứ?”
Nhìn miệng hắn treo dáng tươi cười, lòng của Niên Khai Điềm lại như đang rỉ máu vậy. Hắn cười như mọi chuyện lúc sáng chưa từng phát sinh, nhưng nàng lại không thể xem như thế được. Nàng đưa tay run rẩy nhận lấy cái hộp được hắn bọc cẩn thận: “Đa...đa tạ.”
“Không cần khách sao như vậy.” Lương Tuấn Hy trở về vị trí của mình ngồi xuống: “Mở ra xem, có thích không?” Hắn rất muốn nghe thấy âm thanh cao hứng cười của nàng.
Niên Khai Điềm không mở, chỉ lẳng lặng đặt ở trên bàn, mắt không rời khỏi gương mặt mang tiếu ý ôn nhuận nhu ngọc của hắn. Hắn đến đây chờ nàng cả buổi trời, cũng chỉ vì tặng lễ vật thôi sao?
Lương Tuấn Hy không nghe nàng đáp, có chút bất an hỏi: “Thế nào? Có thích không?” Sẽ không phải hắn mua nhầm chứ, điếm tiểu nhị nói nàng nhìn trúng kiện này a.
“Rất thích.” Niên Khai Điềm hít hít mũi nói xong, nàng lập tức mím chặt môi. Lúc sáng hắn mới bị mẫu thân đả kích, nếu giờ đây nàng lại nói ra, hắn có chịu đựng nỗi không? Hay là đợi qua sinh thần của hắn mới nói đi.
“Thích là tốt rồi.” Lương Tuấn Hy như được an ủi khẽ gật đầu, sau đó hắn hít một hơi lấy can đảm nói: “Kỳ thực hôm nay ta cảm thấy rất bất an, đột nhiên muốn nghe nàng nói, nàng nói gì đi, có được không?” Hắn nhìn không thấy nàng, cũng chỉ có cách này mới có thể trấn an được lòng hắn mà thôi.
Niên Khai Điềm đương nhiên biết hắn vì sao lại bất an rồi, chỉ là nàng cũng không biết nên nói gì. Trong đầu nàng đang đấu tranh liên tục xem nên nói hay là không, bởi nàng không thể chậm trễ hắn như vậy, đã một đời là quá đủ rồi.
Thước nhi đặt hộp lễ vật của Hứa Bộ Nam vào tủ lại chạy ra ngoài nghe được câu này, vui vẻ hô lên: “Vậy nô tỳ nói trước a!”
Niên Khai Điềm khép hờ mắt nhìn nha đầu không hiểu chuyện cười đến chói lóa trước mắt. Người ta bảo nàng nói, nào có bảo nàng ta nói đâu chứ, vui như vậy làm cái gì.
Lương Tuấn Hy vẫn bảo trụ nụ cười ôn hòa trên mặt khẽ gật đầu. Thước nhi cao hứng lại nói: “Hôm nay nô tỳ mới thám thính được, đám hỉ nương kia đến cửa có một phần vì hôn sự của các vị tiểu thư trong phủ a.”
Thấy được ánh mắt mang đao của Niên Khai Điềm, nàng vội bổ sung thêm: “Không phải nô tỳ lười biếng đâu, là đám nam nhân bàn tán nô tỳ vô tình nghe được a!”
“Vậy thì tốt.” Niên Khai Điềm khẽ gật đầu. Đời trước Niên phủ cũng không có náo nhiệt như vậy. Tuy vẫn là có hỉ nương đến, lúc đó là đến không phải làm mai mà là ép hôn, dùng hôn sự đổi bạc, thế nên mẫu thân càng buồn rầu hơn.
Món Sinh Cổn Ngư Phiến Chúc đó, là mỗi năm sinh thần của hắn, Hoa nhũ nương cũng sẽ nấu cho hắn dùng. Nàng nhớ lúc nhỏ, có lần đám đệ tử trong tiêu cục thấy lạ liền hỏi Lương Vân Kha, vì sao sinh thần hắn Hoa nhũ nương không có nấu mà sinh thần của Lương Tuấn Hy lại có nấu.
Lương Vân Kha nói do hắn sinh ra đến hiện tại, mọi thứ đều đầy đủ, mà Lương Tuấn Hy lại không thể nhìn thấy, Hoa nhũ nương cùng Lương quản gia thiên vị hắn cũng là đều bình thường. Lúc đó nói câu đó mặt của Lương Vân Kha không có biểu tình gì, nhưng sau khi hắn quay mặt rời đi, nàng nhìn thấy trên mặt hắn có chút thoáng buồn.
Bị thiên vị ra mặt như thế cơ mà, đổi lại là ai thì cũng sẽ buồn thôi. Nàng cũng còn nhớ, lúc còn nhỏ, nàng từng một mình xuống trù phòng tìm thức ăn, thấy được Lương gia bốn người bọn họ dùng cơm.
Thức ăn trên bàn của hạ nhân thì không cần nói cùng biết rồi, chỉ có ba món một canh thôi, mà trong đó chỉ có một đĩa thịt duy nhất, lại cực kỳ ít. Ba người bọn họ không ai được ăn thịt, chỉ có mỗi mình Lương Tuấn Hy ăn đĩa thịt đó.
Lương Vân Kha nhìn thịt liên tục nuốt nước bọt, đưa đũa đến gắp lại bị Lương quản gia dùng đũa ngăn lại, trừng mắt cảnh cáo khẽ lắc đầu. Sau đó hắn như sắp khóc nhìn cha nương của mình, cuối cùng nói: “Nhi tử gắp cho đại ca.”
Thế là Lương quản gia mới thu đũa về tiếp tục ăn. Lương Vân Kha gắp cho Lương Tuấn Hy xong lại, lại cho đũa vào miệng, hệt như là nếm nước thịt thôi cũng để hắn thỏa mãn rồi. Sau khi Lương Tuấn Hy ăn xong, thịt còn dư lại hắn mới được phép ăn.
Từ đó nàng cảm thấy rất hiếu kỳ, thế nên mỗi lần đến lúc bọn họ dùng bữa liền cũng sẽ đến xem trộm. Chỉ là gần như được chừng mười mấy ngày, Lương Tuấn Hy hình như phát hiện ra chuyện này, thế nên hắn chỉ ăn một ít rồi đứng dậy nhường hết đĩa thịt cho Lương Vân Kha.
Cuối cùng nàng mang chuyện này nói với phụ mẫu, và bốn người bọn họ cũng không cần thấy thịt như thấy vàng nữa. Chỉ là nàng lưu ý rõ, những thứ ngon thứ tốt đến đều được dành cho Lương Tuấn Hy.
Lúc đầu nàng cũng rất ghét hắn, nhưng hắn không nhìn thấy làm sao trách hắn được. Sau khi thấy hắn nhường cho Lương Vân Kha nàng cũng không còn ác cảm với hắn nữa.
“Ta mới không có.” Niên Tuệ Nhàn cúi đầu ngượng ngùng nói, đề tại cũng rất nhanh bị chuyển đi, “Đúng rồi, lễ vật lần trước, đa tạ a, ta rất thích.”
“Thích là được rồi, ta tốn không ít bạc a! Chỉ là vẫn so ra kém tam sư huynh.” Niên Khai Điềm một lần nữa thành công dời đề tài trở về. Để xem lần này sinh thần của Lương Tuấn Hy nàng nên tặng thứ gì a. Năm nào hắn cũng tặng nàng mà nàng có tặng gì cho hắn đâu.
“Không thèm nói với ngươi nữa, toàn trêu ta!” Bỏ lại câu này, Niên Tuệ Nhàn ôm mặt xấu hổ một mạch trở về viện tử của mình.
Niên Khai Điềm truy theo phía sau, âm thanh khanh khách mà cười.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Nàng ở đó đến ăn xong vãn thiện mới trở về Điềm viên. Nàng còn chưa đến viện môn, Thước nhi đã từ xa hấp tấp chạy đến, hạ thấp âm thanh nói với nàng: “Tiểu thư a, người đi đâu lâu như vậy?”
“Có chuyện gì sao? “Niên Khai Điềm vẫn chưa ý thức được có gì sai, chân vẫn cứ hướng về phía chính phòng.
“Hy ca ở đây chờ người từ trưa đến giờ a.” Thước nhi có chút không cam lòng thay Lương Tuấn Hy.
Niên Khai Điềm vừa nghe nhắc đến Lương Tuấn Hy, lập tức nhớ lại chuyện lúc sáng ở bên viện của Khúc thị. Miệng treo ý cười tự nhiên cười không nỗi nữa, hôm nay đột nhiên nàng quên mất chuyện này, đáng chết, sao nàng có thể quên được chứ!
“Vì sao không sớm tìm ta nói!”
Thước nhi đột nhiên bị Niên Khai Điềm nhét một hộp vào người cũng theo bản năng ôm lấy, miệng không quên đáp: “Nô tỳ đã muốn đi, nhưng Hy ca bảo không cần, hắn có thể đợi.” Từ lúc dùng xong ngọ thiện không lâu liền đợi đến trời tối rồi, tiểu thư cũng thật là, đi chơi cũng không nhớ đường về.
Niên Khai Điềm vừa bước đến hành lang bên ngoài thính tử, nàng dừng bước nhìn bóng dáng đạm bạc của Lương Tuấn Hy ngồi đó. Do lúc này tuyết rơi dày, nên hắn nghe không ra tiếng bước chân của nàng, nếu không hắn đã sớm bước đến rồi.
Nàng đột nhiên lại nhớ đến câu nói cuối cùng của hắn trước khi rời đi, nàng không muốn phụ hắn, càng không thể đáp ứng gả cho hắn được, nàng rõ ràng thích đại sư huynh, nào có thể hoa tâm chuyển sang hắn được. Vậy giờ đây hắn đến tìm nàng là vì chuyện gì?
“Ngươi tìm ta?”
Lương Tuấn Hy nghe được âm thanh của nàng, lập tức đứng lên, mỉm cười ôn nhu nói: “Nàng trở về?”
“Ân.” Niên Khai Điềm lướt qua hắn, bước đến chủ vị ngồi xuống. Hai tay lập tức ma xát vào nhau đặt vào chậu than bên cạnh liên tục làm ấm.
Lương Tuấn Hy cũng cầm một hộp lễ vật bước đến đưa cho nàng: “Tặng nàng!” Biết nàng sẽ ngạc nhiên nên hắn còn nói thêm: “Chẳng phải nàng nói hễ ra ngoài trở về liền tặng lễ vật cho nàng sao? Ta muốn tặng lâu rồi nhưng nhiều chuyện phát sinh đến hôm nay mới tặng được, sẽ không trễ chứ?”
Nhìn miệng hắn treo dáng tươi cười, lòng của Niên Khai Điềm lại như đang rỉ máu vậy. Hắn cười như mọi chuyện lúc sáng chưa từng phát sinh, nhưng nàng lại không thể xem như thế được. Nàng đưa tay run rẩy nhận lấy cái hộp được hắn bọc cẩn thận: “Đa...đa tạ.”
“Không cần khách sao như vậy.” Lương Tuấn Hy trở về vị trí của mình ngồi xuống: “Mở ra xem, có thích không?” Hắn rất muốn nghe thấy âm thanh cao hứng cười của nàng.
Niên Khai Điềm không mở, chỉ lẳng lặng đặt ở trên bàn, mắt không rời khỏi gương mặt mang tiếu ý ôn nhuận nhu ngọc của hắn. Hắn đến đây chờ nàng cả buổi trời, cũng chỉ vì tặng lễ vật thôi sao?
Lương Tuấn Hy không nghe nàng đáp, có chút bất an hỏi: “Thế nào? Có thích không?” Sẽ không phải hắn mua nhầm chứ, điếm tiểu nhị nói nàng nhìn trúng kiện này a.
“Rất thích.” Niên Khai Điềm hít hít mũi nói xong, nàng lập tức mím chặt môi. Lúc sáng hắn mới bị mẫu thân đả kích, nếu giờ đây nàng lại nói ra, hắn có chịu đựng nỗi không? Hay là đợi qua sinh thần của hắn mới nói đi.
“Thích là tốt rồi.” Lương Tuấn Hy như được an ủi khẽ gật đầu, sau đó hắn hít một hơi lấy can đảm nói: “Kỳ thực hôm nay ta cảm thấy rất bất an, đột nhiên muốn nghe nàng nói, nàng nói gì đi, có được không?” Hắn nhìn không thấy nàng, cũng chỉ có cách này mới có thể trấn an được lòng hắn mà thôi.
Niên Khai Điềm đương nhiên biết hắn vì sao lại bất an rồi, chỉ là nàng cũng không biết nên nói gì. Trong đầu nàng đang đấu tranh liên tục xem nên nói hay là không, bởi nàng không thể chậm trễ hắn như vậy, đã một đời là quá đủ rồi.
Thước nhi đặt hộp lễ vật của Hứa Bộ Nam vào tủ lại chạy ra ngoài nghe được câu này, vui vẻ hô lên: “Vậy nô tỳ nói trước a!”
Niên Khai Điềm khép hờ mắt nhìn nha đầu không hiểu chuyện cười đến chói lóa trước mắt. Người ta bảo nàng nói, nào có bảo nàng ta nói đâu chứ, vui như vậy làm cái gì.
Lương Tuấn Hy vẫn bảo trụ nụ cười ôn hòa trên mặt khẽ gật đầu. Thước nhi cao hứng lại nói: “Hôm nay nô tỳ mới thám thính được, đám hỉ nương kia đến cửa có một phần vì hôn sự của các vị tiểu thư trong phủ a.”
Thấy được ánh mắt mang đao của Niên Khai Điềm, nàng vội bổ sung thêm: “Không phải nô tỳ lười biếng đâu, là đám nam nhân bàn tán nô tỳ vô tình nghe được a!”
“Vậy thì tốt.” Niên Khai Điềm khẽ gật đầu. Đời trước Niên phủ cũng không có náo nhiệt như vậy. Tuy vẫn là có hỉ nương đến, lúc đó là đến không phải làm mai mà là ép hôn, dùng hôn sự đổi bạc, thế nên mẫu thân càng buồn rầu hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook