Trùng Sinh Chi Phúc
Chương 31: Vị chua nồng nặc

Niên Khai Điềm được hạ nhân đưa đến phủ của hình bộ thượng thư, nhìn sang Thước nhi vẫn đang ăn kẹo hồ lô ngon lành: “Ngươi nói xem có phải thượng thư đại nhân xem trọng Hứa sư huynh không?” Nhãn thần kia của hình bộ thượng thư, nàng nhìn thấy rất rõ ràng, hệt như lúc trại chủ nhìn Lương Tuấn Hy vậy.

“Nô tỳ làm sao mà biết được.” Nàng là một giới hạ nhân nào dám tự tiện suy đoán tâm tư của chủ tử, nhất là vị kìa còn là quan to nữa chứ.

Nhìn thấy Thước nhi vẫn không rời tâm tư ra khỏi xiên kẹo hồ lô chua ngọt trên tay, Niên Khai Điềm khép hờ mắt mắng: “Lương Vân Kha nói không sai, ngươi quả là heo.”

Thước nhi cũng không đáp trả lời nào.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Rất nhanh tới được thượng thư phủ, Niên Khai Điềm vừa xuống ngựa đã thấy một đám người đứng trước cửa nói gì đó. Nàng đảo mắt một cái lập tức đứng không vững bám chặt Thước nhi: “Ngươi nói ta có phải hoa mắt không a? Vì sao Thủy gì đó lại ở nơi này?”

Thước nhi chớp chớp mắt vài cái, nàng lập tức tâm hoa nộ phóng cười: “Đúng là hắn a tiểu thư, người đẹp cười cũng đẹp, ăn nói lại nho nhã nữa.”

Niên Khai Điềm lập tức xoay người, ý định muốn trở lại khách điếm, bởi nàng vừa nhìn qua tấm bảng to trên thượng thư phủ, thấy được bên trên viết hai từ rất to “Thủy phủ”. Lúc nãy nàng mới to miệng nói với người ta không gặp lại nữa đột nhiên hiện lại gặp a.

Ai biết Thước nhi thấy được Thủy Ảnh Tư bước xuống bậc thềm đá cao, đi tới chỗ bọn họ liền vẫy tay hô: “Thủy công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Thật trùng hợp, nhị vị cô nương đến đây là vì chuyện gì a?” Tìm hắn sao? Hắn cũng không quái lạ gì, Thủy gia nổi tiếng ở kinh thành mọi người điều biết. Mà hắn một công tử thế gia, cô nương nào cũng muốn gả đương nhiên cũng không lạ lẫm chuyện mấy cô nương tìm đến cửa.

Chỉ là nếu như là những người khác hắn sẽ từ chối không gặp, nhưng còn nàng hắn nhất định tiếp đãi chu đáo. Dù sao người ta cũng giúp mình, mình lại nghi oan người ta.

Niên Khai Điềm xoay người nở nụ cười méo mó so với khóc còn khó coi hơn: “Đúng a, thật trùng hợp như vậy a.”

Không để người nào nói thêm, Niên Sở Hoằng lớn tiếng đứng ở đại môn nhìn nữ nhi hỏi: “Điềm Điềm quen biết Thủy thiếu công tử?” Lần đầu đến kinh thành làm sao có thể quen đại nhân vật như vậy? Là Thủy Ảnh Tư từng đến Lan Châu sao?

Ba người đồng thanh đáp.

“Không quen.”

“Quen.”

Niên Khai Điềm trừng mắt Thước nhi như muốn giết chết nàng ta vậy. Dám trùng khớp ý kiến với nam nhân khác, rõ ràng nàng mới là chủ tử của nàng ta a! Bất quá cũng không đứng đó lâu, nàng vội chạy đến chỗ phụ thân cùng nhị thúc.

Niên Sở Hoằng nhíu mày hỏi: “Đến cùng là quen hay không quen?”

“Nhìn là biết có quen biết a đại ca!” Niên Khánh Tụ cũng còn đang tiếc nuối chuyện lúc đầu bản thân dưỡng hai nữ nhi thành khuê nữ hương thư, nếu không hôm nay có lẽ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lương Tuấn Hy khẩn trương nhịn không được mím môi: “Nàng lúc nào nhận thức Thủy công tử?” Lúc nãy hắn có nghe nhị đệ tán thán tướng mạo của Thủy Ảnh Tư, thế nên hắn cực kỳ lo lắng. Một Hứa Bộ Nam hắn đã đối phó không xong rồi, một thiếu trại chủ vừa đi hiện lại xuất hiện thêm một công tử ca.

Lại nói lúc nãy Thủy thượng thư hỏi xong gia quyến mới lưu người, có phải cũng có ý gì với Điềm Điềm hay không? Thật khiến hắn bất an!

Thủy Ảnh Tư dùng chiết phiến vỗ vào cổ vài cái cũng bước đến: “Nguyên lai đây là lệnh thiên kim của Niên tổng tiêu đầu a.” Trách không được thân thủ tốt như vậy, quả nhiên cùng nàng có duyên.

Sau đó hắn nhìn nàng hỏi: “Niên cô nương muốn tự nói hay muốn tại hạ nói thay?” Ý hắn là câu hỏi của Lương Tuấn Hy.

Niên Khai Điềm hừ khẽ một tiếng, hơi có chút khó chịu nói: “Lúc nãy trên đường vô tình gặp.”

“Chỉ có như vậy?” Hứa Bộ Nam cũng khẩn trương đến khó nhịn mà thêm miệng hỏi.

“Ân.” Niên Khai Điềm gật đầu.

Thủy Ảnh Tư chép chép miệng thán một câu rất có vị đạo ái muội để người nghe hiểu lầm: “Hình như tại hạ nhớ cũng không phải chỉ có như vậy! Là Niên cô nương trí nhớ kém hay do trí nhớ của tại hạ quá tốt?”

“Sư muội!” Hứa Bộ Nam cau mày nhìn Niên Khai Điềm như thể hỏi nàng ‘sư muội còn có chuyện gì giấu ta’.

Lương Tuấn Hy tuy cũng biết không phải đơn giản như vậy nhưng thấy nàng không nói hắn cũng không để Thủy Ảnh Tư làm khó nàng: “Là do Điềm Điềm không quá chú ý tiểu tiết mà thôi, Thủy công tử cũng không nên lưu ý quá nhiều tiểu tiết không quan trọng.”

Một câu này vừa ra, để mọi người cảm thấy tình huống trên đã triệt để được giải quyết. Tâm treo lơ lửng của Niên Khai Điềm cũng được đặt xuống, tuy giúp Thủy Ảnh Tư là nàng không có định liệu trước, nhưng cũng không muốn nói ra.

Thủy Ảnh Tư định thần nhìn Lương Tuấn Hy, trong mắt có thêm phần tán thưởng lẫn ngạc nhiên. Đây rõ ràng vừa giải vây cho Niên Khai Điềm vừa là mắng hắn nam tử hán đại trượng phu lại lưu ý quá nhiều tiểu tiết như nữ nhân, còn thua cả nàng. Xem ra quan hệ giữa họ thực sự không bình thường, hoặc là nói, nam nhân này tự tác đa tình.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Lúc này hạ nhân bước ra nói Thủy phu nhân đang đợi ở tiền thính thế nên đám người cũng không thể tiếp tục đôi co nữa. Mọi người theo chân Thủy Ảnh Tư bước đến tiền thính.

Niên Khai Điềm được dẫn đến một viện tử dành cho khách nhân. Nơi này nàng ở cùng với phụ thân, nhị thúc, huynh đệ Lương gia còn có Hứa Bộ Nam nữa. Trong viện trong rất nhiều hoa cỏ, đẹp và to hơn Điềm viên rất nhiều nhưng nàng vẫn cảm thấy thích Điềm viên hơn.

Mặc kệ Thước nhi vào phòng dọn dẹp, nàng ngồi ở ngoài bàn đá tùy tiện nhấm nháp chút điểm tâm hạ nhân Thủy phủ mang đến. Lương Tuấn Hy mắt nhìn không thấy cũng ngồi ở đối diện nàng, hắn ân cần hỏi: “Lúc nãy Điềm Điềm ra ngoài mua được thứ gì a?”

“Mua một ít đồ cho mẫu thân bọn họ.” Niên Khai Điềm nằm xuống mặt bàn, chán nản hỏi hắn: “Vì sao phụ thân lại lưu ở đây a?” Nàng muốn hồi phủ thôi, sắp có tiểu đệ đệ rồi, nàng muốn nhìn hắn.

Hứa Bộ Nam bị đám huynh đệ kéo đi đâu đó nên giờ mới trở lại, hắn vừa thấy được Niên Khai Điềm lập tức bước đến, ngồi giữa nàng cùng Lương Tuấn Hy: “Sư muội, chuyện của Thủy công tử là thế nào?”

“Có thế nào được, thì bèo nước gặp nhau thôi.” Niên Khai Điềm vừa thấy Hứa Bộ Nam ngồi xuống lập tức thẳng thắt lưng, vẻ mặt cũng bày ra chút e lệ. Hắn nhiều lần nhắc lại vấn đề này hẳn là quan tâm đến nàng đi.

“Hứa huynh không ở trong phòng dưỡng bệnh sao? Nội thương nên hảo hảo nằm trên giường vài ngày vậy mới không sợ lưu di chứng.” Lương Tuấn Hy ngoài mặt thì là quan tâm nhưng thực chất lại là đuổi người. Mấy ngày qua Điềm Điềm vẫn không có chú ý đến hắn, giờ lại bị Hứa Bộ Nam chen chân, hắn làm sao nhịn nỗi.

Hứa Bộ Nam quét mắt Lương Tuấn Hy một cái, rồi đáp trả: “Ta không phải lo lắng sư muội sao? Lúc nãy ta nghe nói Thủy công tử này còn chưa thú thê.”

Hắn lo lắng nàng a, chính miệng hắn thừa nhận rồi!

Lúc này đây Niên Khai Điềm tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào khác. Hai lòng bàn tay áp lên gương mặt nóng bừng đỏ ửng của mình, nhắm mắt lại cảm nhận tiếng tim đập rộn ràng không thể không chế. Quả nhiên hắn thích nàng, nếu đời trước Lương Tuấn Hy không chạy vào tân phòng níu kéo nàng thì hắn cũng sẽ không khí đi nàng thú Niên Tuệ Nhàn rồi.

“Cho dù là như vậy thì bá phụ cũng tuyệt không để Điềm Điềm gả đến đây, Hứa huynh đây là đang vẽ rắn thêm chân rồi.” Miệng thì nói ra lời như vậy nhưng lòng của Lương Tuấn Hy so với Hứa Bộ Nam sợ là còn nóng hơn trăm vạn lần. Hắn nói thế cũng như tự an ủi bản thân mình mà thôi, người ta là quan to nào phải một giới giang hồ nhỏ nhoi nói từ chối là được.

“Được rồi được rồi.” Niên Khai Điềm có chút ngượng cắt đứt đối thoại của hai nam nhân trước mặt mình: “Muội thấy a, Hứa sư huynh mới là người nên lo lắng!”

Khi thấy được hai nam nhân đều đồng loạt nhìn về phía nàng như muốn hỏi ‘lời này là ý gì’, thì nàng thở dài một tiếng nói: “Lúc nãy nhìn thượng thư đại nhân có lẽ là muốn giữ Hứa sư huynh lại a!”

“Sư muội nói đùa cái gì?” Hứa Bộ Nam kéo khóe miệng lên cười, vì xấu hổ mà mặt nhiễm hồng. Nếu thực sự hắn được coi trọng vậy liền quá tốt rồi.

Niên Khai Điềm vừa há miệng thì có hạ nhân đến báo Thủy phu nhân muốn tìm Hứa Bộ Nam rồi. Nhìn hắn đi nàng bĩu môi cầm đũa đâm đâm mấy khối điểm tâm trước mặt, thất vọng treo đầy.

Lương Tuấn Hy thả mềm giọng, mặt hỏi nhìn hướng nàng, lại hỏi: “Điềm Điềm nhớ bá mẫu muốn trở về nhà sao?”

Hắn đương nhiên biết rõ biểu tình của nàng lúc này hơn bất kỳ kẻ nào khác. Mỗi lần nàng cùng Hứa Bộ Nam trò chuyện có người đến gọi hắn đi mất nàng cũng sẽ mất hứng bày ra bộ dáng này. Biết khi nào hắn mới được như Hứa Bộ Nam, được nàng xem trọng dù chỉ một chút.

Nghe nhắc đến Khúc thị, tâm trạng của Niên Khai Điềm có tốt hơn một chút: “Ân! Ngươi không nhớ nhũ mẫu Lương bá sao?” Đời trước người thân bên cạnh nàng dần dần rời xa nàng, đời này nàng vì mọi người phải áp tiêu xa xôi như vậy, đương nhiên sẽ nhớ rồi.

Lương Tuấn Hy khẽ cười thành tiếng, nâng ly trà nóng trong tay lên sưởi ấm hai tay: “Nhớ, đương nhiên sẽ nhớ, những cũng không thể lúc nào cũng ở bên bọn họ được, mà bọn họ không muốn ta lúc nào cũng bám lấy bọn họ như tiểu hài tử.”

Nhìn nụ cười kia của hắn, phảng phất như thần tiên, không vướn chút bụi trần khiến Niên Khai Điềm có chút bay luôn hồn phách ra ngoài. Tận hai đời nàng nàng mới thấy được nụ cười này của hắn, hay nói chính xác hơn là nàng chưa từng lưu ý hắn nên mới không phát hiện.

Nàng vươn tay gắp cho hắn một khối điểm tâm cho vào đĩa, “Ngươi dùng điểm tâm đi, cái này ngon lắm, ở phủ chúng ta không có được đâu.” Hắn nói cũng có lý, nam nhi chí ở tứ phương là sao có thể suốt ngày nhớ phụ mẫu được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương