Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân
-
Chương 9
Edit: Trucxinh
Hai người từ Quan Sư cung đi ra, Hiên Viên Hạo Thành liền buồn rầu cau mày, vừa thấy liền biết hắn có tâm sự. Đi được chốc lát, rốt cục Tô Mộ Tịch nhịn không được ngừng lại, giữ chặt tay hắn dắt đi vào một cái đình gần đó, chúng cung nữ cùng ma ma đương nhiên không dám cùng đi qua. Tô Mộ Tịch để Hiên Viên Hạo Thành ngồi xuống, hỏi: “Hạo Thành, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không vui?”
“Không… Không có…” Hiên Viên Hạo Thành vô tội trốn tránh ánh mắt Tô Mộ Tịch, hai tay nhỏ bé đều hoảng không biết bỏ chỗ nào.
Tô Mộ Tịch vừa thấy liền biết tên nhóc này đang nói dối, còn giả vờ: “Hạo Thành, Tịch nhi là thê tử tương lai của huynh đúng không?” Ánh mắt vô tội nhìn về phía Tô Mộ Tịch, dùng sức gật gật đầu. Tô Mộ Tịch tiếp tục dụ dỗ: “Vậy huynh có biết cái gì là thê tử không? Thê tử cưới về để làm gì nào?”
Hắn sờ sờ đầu đáp: “Thành nhi biết, thê tử là người cùng mình ở chung một chỗ cả đời. Còn cưới về làm gì? Cưới về làm gì?…” Hiên Viên Hạo Thành vuốt đầu nghĩ cả ngày cũng không ra, mẫu hậu không nói cho hắn. Ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Tô Mộ Tịch, hy vọng nàng có thể nói cho mình.
Tô Mộ Tịch thấy gian kế thực hiện được, làm bộ như đại nhân sờ sờ đầu Hiên Viên Hạo Thành: “Thê tử chính là người khi huynh gặp chuyện không vui hoặc mất hứng đều phải nói với nàng. Nếu huynh không nói, Tịch nhi sẽ không làm thê tử của Hạo Thành biết không?”
“Thực… Thật sao?” Vừa nghe Tô Mộ Tịch nói không làm thê tử của hắn, Hiên Viên Hạo Thành gấp đến độ mắt đỏ lên, lôi kéo tay Tô Mộ Tịch.
Lúc này, đổi thành Tô Mộ Tịch gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên thật, huynh không nói cho Tịch nhi vì sao không vui, Tịch nhi sẽ không thể làm thê tử của Hạo Thành, có nghĩa ta phải về Tô phủ.” Vì sao nhìn con ngươi đen vô tội của Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch lại có loại cảm giác lừa gạt tiểu hài tử. (tác giả: ngươi đúng là đang lừa gạt Hạo Thành nhà ta ●﹏●) Hiên Viên Hạo Thành: ngươi… dì là ai? Tránh ra được không, dì ở đây, Tịch nhi nhà ta thấy sẽ mất hứng. tác giả bi thảm mở to hai mắt, con cư nhiên không nhận mẹ ruột, ::>_
“Vậy… vậy Thành nhi nói với muội… muội đừng không làm thê tử của Thành nhi được không?” Giữ chặt tay Tô Mộ Tịch sợ Tô Mộ Tịch chạy mất.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, Tô Mộ Tịch nhịn không được dùng tay nhéo nhéo mặt Hiên Viên Hạo Thành, đáp: “Được, Tịch nhi nghe Hạo Thành nói.”
Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu, mất một lúc lâu mới nói: “Tịch nhi, có phải ta thực vô dụng hay không?”
“Không có, Hạo Thành sao có thể vô dụng, vì sao lại nghĩ như vậy?” Tô Mộ Tịch không ngờ hắn sẽ nói vậy, giật mình sửng sốt một chút hỏi.
“Thành nhi đúng là vô dụng, vừa rồi mặc dù mẫu hậu nói chuyện cùng Thành nhi, nhưng Thành nhi biết, mẫu hậu đang thất vọng, bởi vì ta không có thông minh như hoàng huynh. Tịch nhi, muội có phải cũng thất vọng Thành nhi hay không? Muội đừng thất vọng Thành nhi được không? Thành nhi, Thành nhi sẽ cố gắng biến thông minh.” Hiên Viên Hạo Thành hồng hồng hốc mắt, hắn vẫn biết hắn không thông minh như hoàng huynh, cho nên chúng tiểu bằng hữu đều không thích chơi với hắn. Giờ hắn có Tịch nhi lại sợ Tịch nhi cũng giống các tiểu bằng hữu khác, bởi vì hắn không thông minh nên không thích hắn.
Thì ra Hạo Thành biết. Còn nhỏ tuổi như vậy sao lại mẫn cảm thế? Trách không được hắn sợ mình rời đi như vậy. Trước khi Tô Mộ Tịch tiến cung đã suy nghĩ thật lâu, trong lòng đã có biện pháp giúp Hiên Viên Hạo Thành. Sờ sờ đầu của hắn: “Tịch nhi vĩnh viễn sẽ không thất vọng Hạo Thành, nhưng Hạo Thành muốn mẫu hậu vui vẻ sao? Tịch nhi có biện pháp!”
Nghe xong, ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành sáng long lanh chờ mong nhìn Tô Mộ Tịch: “Thật sao? Biện pháp gì?” Chỉ cần mẫu hậu vui vẻ, muốn hắn làm gì cũng được.
“Chỉ cần…” Tô Mộ Tịch còn chưa nói hết câu Hiên Viên Hạo Thành hình như nghe được cái gì, bỏ chạy ra đình một chút. Tô Mộ Tịch vừa thấy cũng đuổi theo, đuổi kịp hắn đã thấy hắn ôm một con chim nhỏ thấp giọng không biết đang nói cái gì đó?
Đinh ma ma các nàng đương nhiên cũng theo tới , nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành đang làm chuyện ngu ngốc, Tống ma ma lạnh lùng cười cười, tiểu nha đầu lừa đảo này gặp phải Hiên Viên Hạo Thành làm chuyện ngu ngốc như vậy còn có thể thích hắn không?
Tô Mộ Tịch ngồi xổm xuống, hỏi: “Hạo Thành làm gì vậy?”
“Tịch nhi, tiểu Linh Nhi bị thương, chúng ta cứu nó được không?” Hiên Viên Hạo Thành đáng thương nhìn Tô Mộ Tịch, rất sợ nàng cự tuyệt chính mình.
“Tiểu Linh Nhi là con chim sơn ca nhỏ này sao?” Tô Mộ Tịch chỉ vào chim sơn ca trong tay Hiên Viên Hạo Thành hỏi.
“Ừ, mẫu thân tiểu Linh Nhi đi ra ngoài. Tiểu Linh Nhi muốn bay đi tìm mẫu thân nhưng bay không được mới té xuống mặt đất bị thương.” Hiên Viên Hạo Thành còn nghiêm túc giải thích cho Tô Mộ Tịch, chỉ sợ Tô Mộ Tịch cảm thấy hắn là đồ ngốc.
“Ừ, tốt, chúng ta bắt nó mang về Cung Thần Hi trước được không?” Tô Mộ Tịch bật cười, muốn cứu chim nhỏ thì cứu thôi, còn kể chuyện xưa làm gì?
“Được.” Nghe Tô Mộ Tịch nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng lên, Tịch nhi đối với hắn thực tốt, một tay lôi kéo tay Tô Mộ Tịch, thật cẩn thận che chở chim nhỏ đi tới Cung Thần Hi.
Tống ma ma mở to hai mắt nhìn. Lầm chỗ nào? Tô Mộ Tịch cư nhiên một chút cũng không cười nhạo. Sao lại thế này? Dạ hoàng tử còn muốn dùng việc này để nàng mượn sức Tô Mộ Tịch. Nếu, Tô Mộ Tịch vốn không quan tâm Hiên Viên Hạo Thành là tên ngốc, vậy nàng phải làm như thế nào để mượn sức Tô Mộ Tịch?
Hiên Viên Hạo Thành tự mình đi Đông điện để Băng Lan tìm mảnh vải, bất đắc dĩ băng bó nửa ngày cũng không băng bó xong, miệng không ngừng nói: “Tiểu Linh Nhi thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Tiểu chim sơn ca đáng thương nhìn hắn, đứa nhỏ này vì sao còn chưa băng bó xong? Nó đau quá , ô ô…
Tô Mộ Tịch từ Tây điện lấy được dược, tiến vào Đông điện liền nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành ôm chim nhỏ nói xin lỗi. Cười đi qua lấy mảnh vải trong tay Hiên Viên Hạo Thành: “Hạo Thành, ta làm cho!” Nói xong, rắc chút thuốc bột giảm đau lên mảnh vải, cẩn thận băng bó cho tiểu chim sơn ca: “Xem, được rồi!”
Hiên Viên Hạo Thành xoa xoa đầu, vẻ mặt hâm mộ: “Tịch nhi, Tịch nhi thật thông minh.” Hắn ngu ngốc, làm đã lâu cũng chưa xong.
“Thành nhi cũng thực thông minh nha! Cứu tiểu Linh Nhi, chờ vết thương của tiểu Linh Nhi khỏi rồi, chúng ta sẽ đưa nó trở về tìm mẫu thân được không?” Thấy vẻ mặt nhụt chí của Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch lên tiếng chuyển đề tài.
“Ừ, tốt…” Vừa nói xong, chợt nghe gặp tiểu chim sơn ca líu ríu kêu lên. Hiên Viên Hạo Thành cố gắng cúi đầu, một hồi lâu tiểu chim sơn ca không kêu nữa mới ngẩng đầu nói: “Tịch nhi, tiểu Linh Nhi nói nó không đau, muốn ta thay nó cám ơn muội.”
Tô Mộ Tịch há hốc mồm, tình huống gì vậy, tiểu tử kia lại nghĩ ra chuyện ma quỷ lừa mình đi! Không đành lòng nhìn hắn thất vọng, Tô Mộ Tịch cười nói đáp: “Vậy huynh giúp ta nói với nó, không cần cảm tạ!”
“Ừ, tốt.” Nói xong Hiên Viên Hạo Thành lại kích động cúi đầu nói với tiểu chim sơn ca, một người một chim nói rất giống thật, Tô Mộ Tịch nhìn mà không khỏi bật cười.
Cuối cùng Đinh ma ma cũng an tâm, không bao giờ lo lắng Mộ Tịch sẽ khinh thường Hiên Viên Hạo Thành nữa. Tống ma ma càng xem mặt càng thâm trầm, chuyện Dạ hoàng tử dặn dò càng ngày nàng càng không hy vọng. Hoa Ngữ mở to rộng, tiểu thư nhà nàng từ khi nào thì kiên nhẫn như vậy? Xảo Tâm nhìn, càng ngày càng cảm thấy Tô tiểu thư chỉ là tiểu hài tử, mấy ngày trước đây khẳng định là nàng nhìn lầm rồi.
Hiên Viên Hạo Dạ trở lại Tử Kim cung liền ngồi yên ở một bên, bên người hắn chỉ có Vi ma ma, bà đi đến bên người Hiên Viên Hạo Dạ, quy củ hành lễ: “Hoàng tử, ngài suy nghĩ chuyện gì?”
“Ma ma, ngươi gặp qua Tô Mộ Tịch chưa?” Hiên Viên Hạo Dạ hoàn hồn, có chút bất an hỏi.
“Gặp qua, là một tiểu cô nương mà thôi.” Cũng không có chỗ nào đặc biệt, chẳng lẽ… Nghĩ tới khả năng này, lập tức lạnh lùng nói: “Hoàng tử, không phải là người động lòng với nàng chứ? Nhớ rõ “nàng” nói, người không thể động lòng với bất kỳ kẻ nào.” Vi ma ma lạnh lùng nhắc nhở.
“Ma ma nghĩ cái gì, ta chỉ cảm thấy Tô Mộ Tịch này thực không đơn giản.” Hiên Viên Hạo Dạ nhíu mày nhớ tới lần đầu tiên gặp Tô Mộ Tịch, tuy nàng cực lực che giấu, nhưng hắn vẫn phát hiện nàng có chút chán ghét chính mình. Hắn và Tô Mộ Tịch chưa từng gặp qua, chán ghét này từ đâu mà đến?
“Chỉ là cái tiểu nha đầu thôi, Dạ hoàng tử không cần để tâm tới nàng. Nhưng mà, chớ quên thân cận nàng, nàng là một quân cờ rất hữu dụng.” Biểu cảm trên mặt Vi ma ma bí hiểm. Tô Mộ Tịch cũng không phải chỉ là một quân cờ hữu dụng mà thôi, một tên trúng cả Lâm Ánh Nguyệt cùng Hiên Viên Hạo Thành.
“Ma ma, ta biết.” Hiên Viên Hạo Dạ còn có chút lo lắng, cứ cảm thấy ma ma quá coi thường Tô Mộ Tịch. Mà thôi, hắn chú ý nhiều một chút là được.
“Ừ, người an bài bên cạnh Lâm Ánh Nguyệt vẫn chưa bị phát hiện đi?” Vi ma ma thường rất ít rời đi Tử Kim cung, cho nên mọi chuyện đều là Hiên Viên Hạo Dạ nói cho bà. Mà bà, sẽ an bài mọi thứ bên người Hiên Viên Hạo Dạ.
“Chưa bị phát hiện.” Hôm nay hắn còn thấy cung nữ kia, tiểu cung nữ ở phía dưới cùng, không bắt mắt nhất.
“Vậy là tốt rồi, người phải cố gắng theo Thôi Thái Phó học tập! Nô tỳ đi xuống trước.” Vi ma ma cười lui xuống. Chỉ cần Lâm Ánh Nguyệt không mang thai, giang sơn này sớm hay muộn sẽ là của Hiên Viên Hạo Dạ . Chỉ cần Hiên Viên Hạo Dạ làm hoàng đế, như vậy… ( chú ý: mọi người có lẽ sẽ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng tiếp tục xem sẽ biết. ) Trong chốc lát, Vi ma ma lại vào: “Dạ hoàng tử, Tô Tam công tử đến đây.” Hoàn toàn quy củ, vô lễ vừa rồi hết thảy giống như đều là giả.
“Để cho hắn vào đi!”
“Vâng.”
Vi ma ma lui ra ngoài không bao lâu Tô Hồng Diệu liền vào: “Hồng Diệu gặp qua Dạ hoàng tử.”
“Hôm nay sao Hồng Diệu lại đến Tử Kim cung, ngày thường bổn hoàng tử có mời cũng mời không được.” Hiên Viên Hạo Dạ đã nắm chắc Tô Hồng Diệu sẽ đến đây, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng trêu chọc.
“Dạ hoàng tử nói đùa, hôm nay Hồng Diệu là có chuyện muốn nhờ.” Tô Hồng Diệu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ý đồ đến.
“Cầu cái gì? Nói nghe một chút.”
“Thỉnh Dạ hoàng tử mang ta đi gặp muội muội một lần, Hồng Diệu có việc nói với nàng.” Tịch nhi tiến cung đã mấy ngày, mọi người trong nhà thực lo lắng, bất đắc dĩ là hậu cung cũng chỉ có hắn mới có thể tìm cớ tiến vào.
“Trực tiếp đi là được, cần gì đến cầu ta.” Hiên Viên Hạo Thành nhớ tới Tô Mộ Tịch khi gặp mình mặt liền lạnh, không hiểu sao lại muốn làm khó Tô Hồng Diệu một chút.
“Hoàng tử nói đùa, hậu cung là nơi Hồng Diệu có thể tùy tiện đi lại sao, thỉnh hoàng tử hỗ trợ.”
“Được rồi, ta mang ngươi cùng đi!” Thân cận Tô Mộ Tịch, từ hôm nay trở đi!
Hai người từ Quan Sư cung đi ra, Hiên Viên Hạo Thành liền buồn rầu cau mày, vừa thấy liền biết hắn có tâm sự. Đi được chốc lát, rốt cục Tô Mộ Tịch nhịn không được ngừng lại, giữ chặt tay hắn dắt đi vào một cái đình gần đó, chúng cung nữ cùng ma ma đương nhiên không dám cùng đi qua. Tô Mộ Tịch để Hiên Viên Hạo Thành ngồi xuống, hỏi: “Hạo Thành, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không vui?”
“Không… Không có…” Hiên Viên Hạo Thành vô tội trốn tránh ánh mắt Tô Mộ Tịch, hai tay nhỏ bé đều hoảng không biết bỏ chỗ nào.
Tô Mộ Tịch vừa thấy liền biết tên nhóc này đang nói dối, còn giả vờ: “Hạo Thành, Tịch nhi là thê tử tương lai của huynh đúng không?” Ánh mắt vô tội nhìn về phía Tô Mộ Tịch, dùng sức gật gật đầu. Tô Mộ Tịch tiếp tục dụ dỗ: “Vậy huynh có biết cái gì là thê tử không? Thê tử cưới về để làm gì nào?”
Hắn sờ sờ đầu đáp: “Thành nhi biết, thê tử là người cùng mình ở chung một chỗ cả đời. Còn cưới về làm gì? Cưới về làm gì?…” Hiên Viên Hạo Thành vuốt đầu nghĩ cả ngày cũng không ra, mẫu hậu không nói cho hắn. Ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Tô Mộ Tịch, hy vọng nàng có thể nói cho mình.
Tô Mộ Tịch thấy gian kế thực hiện được, làm bộ như đại nhân sờ sờ đầu Hiên Viên Hạo Thành: “Thê tử chính là người khi huynh gặp chuyện không vui hoặc mất hứng đều phải nói với nàng. Nếu huynh không nói, Tịch nhi sẽ không làm thê tử của Hạo Thành biết không?”
“Thực… Thật sao?” Vừa nghe Tô Mộ Tịch nói không làm thê tử của hắn, Hiên Viên Hạo Thành gấp đến độ mắt đỏ lên, lôi kéo tay Tô Mộ Tịch.
Lúc này, đổi thành Tô Mộ Tịch gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên thật, huynh không nói cho Tịch nhi vì sao không vui, Tịch nhi sẽ không thể làm thê tử của Hạo Thành, có nghĩa ta phải về Tô phủ.” Vì sao nhìn con ngươi đen vô tội của Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch lại có loại cảm giác lừa gạt tiểu hài tử. (tác giả: ngươi đúng là đang lừa gạt Hạo Thành nhà ta ●﹏●) Hiên Viên Hạo Thành: ngươi… dì là ai? Tránh ra được không, dì ở đây, Tịch nhi nhà ta thấy sẽ mất hứng. tác giả bi thảm mở to hai mắt, con cư nhiên không nhận mẹ ruột, ::>_
“Vậy… vậy Thành nhi nói với muội… muội đừng không làm thê tử của Thành nhi được không?” Giữ chặt tay Tô Mộ Tịch sợ Tô Mộ Tịch chạy mất.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, Tô Mộ Tịch nhịn không được dùng tay nhéo nhéo mặt Hiên Viên Hạo Thành, đáp: “Được, Tịch nhi nghe Hạo Thành nói.”
Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu, mất một lúc lâu mới nói: “Tịch nhi, có phải ta thực vô dụng hay không?”
“Không có, Hạo Thành sao có thể vô dụng, vì sao lại nghĩ như vậy?” Tô Mộ Tịch không ngờ hắn sẽ nói vậy, giật mình sửng sốt một chút hỏi.
“Thành nhi đúng là vô dụng, vừa rồi mặc dù mẫu hậu nói chuyện cùng Thành nhi, nhưng Thành nhi biết, mẫu hậu đang thất vọng, bởi vì ta không có thông minh như hoàng huynh. Tịch nhi, muội có phải cũng thất vọng Thành nhi hay không? Muội đừng thất vọng Thành nhi được không? Thành nhi, Thành nhi sẽ cố gắng biến thông minh.” Hiên Viên Hạo Thành hồng hồng hốc mắt, hắn vẫn biết hắn không thông minh như hoàng huynh, cho nên chúng tiểu bằng hữu đều không thích chơi với hắn. Giờ hắn có Tịch nhi lại sợ Tịch nhi cũng giống các tiểu bằng hữu khác, bởi vì hắn không thông minh nên không thích hắn.
Thì ra Hạo Thành biết. Còn nhỏ tuổi như vậy sao lại mẫn cảm thế? Trách không được hắn sợ mình rời đi như vậy. Trước khi Tô Mộ Tịch tiến cung đã suy nghĩ thật lâu, trong lòng đã có biện pháp giúp Hiên Viên Hạo Thành. Sờ sờ đầu của hắn: “Tịch nhi vĩnh viễn sẽ không thất vọng Hạo Thành, nhưng Hạo Thành muốn mẫu hậu vui vẻ sao? Tịch nhi có biện pháp!”
Nghe xong, ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành sáng long lanh chờ mong nhìn Tô Mộ Tịch: “Thật sao? Biện pháp gì?” Chỉ cần mẫu hậu vui vẻ, muốn hắn làm gì cũng được.
“Chỉ cần…” Tô Mộ Tịch còn chưa nói hết câu Hiên Viên Hạo Thành hình như nghe được cái gì, bỏ chạy ra đình một chút. Tô Mộ Tịch vừa thấy cũng đuổi theo, đuổi kịp hắn đã thấy hắn ôm một con chim nhỏ thấp giọng không biết đang nói cái gì đó?
Đinh ma ma các nàng đương nhiên cũng theo tới , nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành đang làm chuyện ngu ngốc, Tống ma ma lạnh lùng cười cười, tiểu nha đầu lừa đảo này gặp phải Hiên Viên Hạo Thành làm chuyện ngu ngốc như vậy còn có thể thích hắn không?
Tô Mộ Tịch ngồi xổm xuống, hỏi: “Hạo Thành làm gì vậy?”
“Tịch nhi, tiểu Linh Nhi bị thương, chúng ta cứu nó được không?” Hiên Viên Hạo Thành đáng thương nhìn Tô Mộ Tịch, rất sợ nàng cự tuyệt chính mình.
“Tiểu Linh Nhi là con chim sơn ca nhỏ này sao?” Tô Mộ Tịch chỉ vào chim sơn ca trong tay Hiên Viên Hạo Thành hỏi.
“Ừ, mẫu thân tiểu Linh Nhi đi ra ngoài. Tiểu Linh Nhi muốn bay đi tìm mẫu thân nhưng bay không được mới té xuống mặt đất bị thương.” Hiên Viên Hạo Thành còn nghiêm túc giải thích cho Tô Mộ Tịch, chỉ sợ Tô Mộ Tịch cảm thấy hắn là đồ ngốc.
“Ừ, tốt, chúng ta bắt nó mang về Cung Thần Hi trước được không?” Tô Mộ Tịch bật cười, muốn cứu chim nhỏ thì cứu thôi, còn kể chuyện xưa làm gì?
“Được.” Nghe Tô Mộ Tịch nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng lên, Tịch nhi đối với hắn thực tốt, một tay lôi kéo tay Tô Mộ Tịch, thật cẩn thận che chở chim nhỏ đi tới Cung Thần Hi.
Tống ma ma mở to hai mắt nhìn. Lầm chỗ nào? Tô Mộ Tịch cư nhiên một chút cũng không cười nhạo. Sao lại thế này? Dạ hoàng tử còn muốn dùng việc này để nàng mượn sức Tô Mộ Tịch. Nếu, Tô Mộ Tịch vốn không quan tâm Hiên Viên Hạo Thành là tên ngốc, vậy nàng phải làm như thế nào để mượn sức Tô Mộ Tịch?
Hiên Viên Hạo Thành tự mình đi Đông điện để Băng Lan tìm mảnh vải, bất đắc dĩ băng bó nửa ngày cũng không băng bó xong, miệng không ngừng nói: “Tiểu Linh Nhi thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Tiểu chim sơn ca đáng thương nhìn hắn, đứa nhỏ này vì sao còn chưa băng bó xong? Nó đau quá , ô ô…
Tô Mộ Tịch từ Tây điện lấy được dược, tiến vào Đông điện liền nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành ôm chim nhỏ nói xin lỗi. Cười đi qua lấy mảnh vải trong tay Hiên Viên Hạo Thành: “Hạo Thành, ta làm cho!” Nói xong, rắc chút thuốc bột giảm đau lên mảnh vải, cẩn thận băng bó cho tiểu chim sơn ca: “Xem, được rồi!”
Hiên Viên Hạo Thành xoa xoa đầu, vẻ mặt hâm mộ: “Tịch nhi, Tịch nhi thật thông minh.” Hắn ngu ngốc, làm đã lâu cũng chưa xong.
“Thành nhi cũng thực thông minh nha! Cứu tiểu Linh Nhi, chờ vết thương của tiểu Linh Nhi khỏi rồi, chúng ta sẽ đưa nó trở về tìm mẫu thân được không?” Thấy vẻ mặt nhụt chí của Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch lên tiếng chuyển đề tài.
“Ừ, tốt…” Vừa nói xong, chợt nghe gặp tiểu chim sơn ca líu ríu kêu lên. Hiên Viên Hạo Thành cố gắng cúi đầu, một hồi lâu tiểu chim sơn ca không kêu nữa mới ngẩng đầu nói: “Tịch nhi, tiểu Linh Nhi nói nó không đau, muốn ta thay nó cám ơn muội.”
Tô Mộ Tịch há hốc mồm, tình huống gì vậy, tiểu tử kia lại nghĩ ra chuyện ma quỷ lừa mình đi! Không đành lòng nhìn hắn thất vọng, Tô Mộ Tịch cười nói đáp: “Vậy huynh giúp ta nói với nó, không cần cảm tạ!”
“Ừ, tốt.” Nói xong Hiên Viên Hạo Thành lại kích động cúi đầu nói với tiểu chim sơn ca, một người một chim nói rất giống thật, Tô Mộ Tịch nhìn mà không khỏi bật cười.
Cuối cùng Đinh ma ma cũng an tâm, không bao giờ lo lắng Mộ Tịch sẽ khinh thường Hiên Viên Hạo Thành nữa. Tống ma ma càng xem mặt càng thâm trầm, chuyện Dạ hoàng tử dặn dò càng ngày nàng càng không hy vọng. Hoa Ngữ mở to rộng, tiểu thư nhà nàng từ khi nào thì kiên nhẫn như vậy? Xảo Tâm nhìn, càng ngày càng cảm thấy Tô tiểu thư chỉ là tiểu hài tử, mấy ngày trước đây khẳng định là nàng nhìn lầm rồi.
Hiên Viên Hạo Dạ trở lại Tử Kim cung liền ngồi yên ở một bên, bên người hắn chỉ có Vi ma ma, bà đi đến bên người Hiên Viên Hạo Dạ, quy củ hành lễ: “Hoàng tử, ngài suy nghĩ chuyện gì?”
“Ma ma, ngươi gặp qua Tô Mộ Tịch chưa?” Hiên Viên Hạo Dạ hoàn hồn, có chút bất an hỏi.
“Gặp qua, là một tiểu cô nương mà thôi.” Cũng không có chỗ nào đặc biệt, chẳng lẽ… Nghĩ tới khả năng này, lập tức lạnh lùng nói: “Hoàng tử, không phải là người động lòng với nàng chứ? Nhớ rõ “nàng” nói, người không thể động lòng với bất kỳ kẻ nào.” Vi ma ma lạnh lùng nhắc nhở.
“Ma ma nghĩ cái gì, ta chỉ cảm thấy Tô Mộ Tịch này thực không đơn giản.” Hiên Viên Hạo Dạ nhíu mày nhớ tới lần đầu tiên gặp Tô Mộ Tịch, tuy nàng cực lực che giấu, nhưng hắn vẫn phát hiện nàng có chút chán ghét chính mình. Hắn và Tô Mộ Tịch chưa từng gặp qua, chán ghét này từ đâu mà đến?
“Chỉ là cái tiểu nha đầu thôi, Dạ hoàng tử không cần để tâm tới nàng. Nhưng mà, chớ quên thân cận nàng, nàng là một quân cờ rất hữu dụng.” Biểu cảm trên mặt Vi ma ma bí hiểm. Tô Mộ Tịch cũng không phải chỉ là một quân cờ hữu dụng mà thôi, một tên trúng cả Lâm Ánh Nguyệt cùng Hiên Viên Hạo Thành.
“Ma ma, ta biết.” Hiên Viên Hạo Dạ còn có chút lo lắng, cứ cảm thấy ma ma quá coi thường Tô Mộ Tịch. Mà thôi, hắn chú ý nhiều một chút là được.
“Ừ, người an bài bên cạnh Lâm Ánh Nguyệt vẫn chưa bị phát hiện đi?” Vi ma ma thường rất ít rời đi Tử Kim cung, cho nên mọi chuyện đều là Hiên Viên Hạo Dạ nói cho bà. Mà bà, sẽ an bài mọi thứ bên người Hiên Viên Hạo Dạ.
“Chưa bị phát hiện.” Hôm nay hắn còn thấy cung nữ kia, tiểu cung nữ ở phía dưới cùng, không bắt mắt nhất.
“Vậy là tốt rồi, người phải cố gắng theo Thôi Thái Phó học tập! Nô tỳ đi xuống trước.” Vi ma ma cười lui xuống. Chỉ cần Lâm Ánh Nguyệt không mang thai, giang sơn này sớm hay muộn sẽ là của Hiên Viên Hạo Dạ . Chỉ cần Hiên Viên Hạo Dạ làm hoàng đế, như vậy… ( chú ý: mọi người có lẽ sẽ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng tiếp tục xem sẽ biết. ) Trong chốc lát, Vi ma ma lại vào: “Dạ hoàng tử, Tô Tam công tử đến đây.” Hoàn toàn quy củ, vô lễ vừa rồi hết thảy giống như đều là giả.
“Để cho hắn vào đi!”
“Vâng.”
Vi ma ma lui ra ngoài không bao lâu Tô Hồng Diệu liền vào: “Hồng Diệu gặp qua Dạ hoàng tử.”
“Hôm nay sao Hồng Diệu lại đến Tử Kim cung, ngày thường bổn hoàng tử có mời cũng mời không được.” Hiên Viên Hạo Dạ đã nắm chắc Tô Hồng Diệu sẽ đến đây, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng trêu chọc.
“Dạ hoàng tử nói đùa, hôm nay Hồng Diệu là có chuyện muốn nhờ.” Tô Hồng Diệu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ý đồ đến.
“Cầu cái gì? Nói nghe một chút.”
“Thỉnh Dạ hoàng tử mang ta đi gặp muội muội một lần, Hồng Diệu có việc nói với nàng.” Tịch nhi tiến cung đã mấy ngày, mọi người trong nhà thực lo lắng, bất đắc dĩ là hậu cung cũng chỉ có hắn mới có thể tìm cớ tiến vào.
“Trực tiếp đi là được, cần gì đến cầu ta.” Hiên Viên Hạo Thành nhớ tới Tô Mộ Tịch khi gặp mình mặt liền lạnh, không hiểu sao lại muốn làm khó Tô Hồng Diệu một chút.
“Hoàng tử nói đùa, hậu cung là nơi Hồng Diệu có thể tùy tiện đi lại sao, thỉnh hoàng tử hỗ trợ.”
“Được rồi, ta mang ngươi cùng đi!” Thân cận Tô Mộ Tịch, từ hôm nay trở đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook