Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân
-
Chương 49
Hiên Viên Hạo Y cũng là người tính tình nôn nóng, nói động liền động. Thỉnh an hoàng hậu nương nương nói việc này, hoàng hậu nương nương cũng cho phép , chỉ cho rằng nữ nhi muốn gặp Tô Mộ Tịch , cũng không hỏi nhiều. Hiên Viên Hạo Y vừa đến Tô phủ liền ném cung nhân đi theo ở phía sau, trực tiếp đến Hồng Dập viên. Đi đến cửa viện thấy Tô Hồng Dập đang luyện tập kiếm. Nha hoàn bên cạnh nhìn thấy Hiên Viên Hạo Y, khom người hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Vĩnh Ninh công chúa.” ( chú: Vĩnh Ninh là phong hào của Hiên Viên Hạo Y. )
Tô Hồng Dập nghe tiếng ngừng động tác nhìn nhìn Hiên Viên Hạo Y lại tiếp tục luyện kiếm. Tiểu công chúa tức giận, xú tiểu tử này dám không nhìn nàng, nổi giận đùng đùng tiêu sái đến trước mặt Tô Hồng Dập quát: “Nhìn thấy bản công chúa ngươi dám không hành lễ.”
Tô Hồng Dập sợ mình làm nàng bị thương mà dừng múa kiếm, mắc tội mưu sát công chúa thì không tốt lắm: “Nói đi, ngươi tới tìm bản công tử làm gì? Lần này ta không bắt nạt ca ca bảo bối của ngươi, hừ…” Nha đầu chết tiệt kia, khi nào đến cũng không phải vì mình bắt nạt Thành hoàng tử sao, hừ hừ… Người hắn không mong muốn gặp nhất là Hiên Viên Hạo Y . .
Hiên Viên Hạo Y nghĩ chút nữa mình còn có việc cầu người, thái độ không thể rất ác liệt. Nở nụ cười, hai lúm đồng tiền nhợt nhạt xuất hiện nhìn vô cùng đáng yêu, Tô Hồng Dập sợ run một chút, không được tự nhiên sờ sờ đầu: “Không nói thì bản công tử đi a…” Hừ… công chúa điêu ngoa này đáng yêu gì chứ? vừa rồi hắn nhìn lầm, nhất định là nhìn lầm rồi…
Hiên Viên Hạo Y lôi kéo quần áo Tô Hồng Dập, cười hỏi: “Tô Hồng Dập, bản công chúa có việc muốn hỏi ngươi? Ngươi, ngươi không được đi.” Nghĩ có chuyện muốn hỏi người ta, mặt Hiên Viên Hạo Y luôn luôn không sợ trời không sợ đất cũng có chút đỏ.
Tô Hồng Dập giống như bị thứ gì nóng cháy chạm vào, không kiên nhẫn bỏ tay Hiên Viên Hạo Y ra: “Có chuyện nói mau, bản công tử rất vội, không có thời gian kì kèo với ngươi.”
Hiên Viên Hạo Y nhìn nhìn chung quanh, thấy không có người mới đỏ mặt lên tiếng: “Cái kia… Cái kia…” Cái kia nửa ngày cũng không nói ra, Tô Hồng Dập kỳ quái, không phải là công chúa điêu ngoa này muốn thổ lộ với mình chứ? Bằng không mặt đỏ cái gì? Nghĩ có khả năng này, Tô Hồng Dập xem nhẹ mừng thầm trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: “Ai, ta nói rốt cuộc ngươi có nói hay không, không nói ta đi!”
“Cái kia, động phòng hoa chúc hai người cởi hết rồi phải làm gì?” Hiên Viên Hạo Y nóng nảy thốt ra. Nghe xong, mặt Tô Hồng Dập đỏ không chịu nổi, quả nhiên là công chúa điêu ngoa, vừa phát hiện thích mình đã bắt đầu hỏi cái này, hừ, nếu thích người khác có phải đều phải làm vậy hay không? Tô Hồng Dập tức giận không nhẹ, thô thanh nói: “Ngươi một cô nương gia, hỏi cái này làm gì? Rất kỳ cục .”
Vốn đã mất mặt còn bị xú tiểu tử này mắng cho một trận, Hạo Y công chúa từ xấu hổ chuyển thành giận dữ: “Xú tiểu tử ngươi đừng có được mặt mũi còn không biết xấu hổ, ta mà không vì chuyện hoàng huynh cùng Tịch tỷ tỷ mới không tới hỏi ngươi.”
Mặt Tô Hồng Dập cũng đỏ, thì ra là vậy: “Ngươi nói sớm không được sao? Quanh co một vòng lớn làm gì?”
“Ngươi vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Rốt cuộc có biết không, không biết ta đi hỏi người khác.” Hiên Viên Hạo Y thấy xú tiểu tử Tô Hồng Dập càng ngày càng đắc ý, tức giận sắp hộc máu. Hừ, sớm biết vậy đã không tới hỏi hắn . Tiểu công chúa, việc này Tô Hồng Dập sẽ không . .
Tô Hồng Dập đỏ mặt nói: “Ngươi chờ.” Nói xong, liền chạy vào phòng. Động phòng hoa chúc hắn biết sẽ làm chuyện gì, nhưng đương nhiên hắn sẽ không làm. Chuyện là như vậy, trước đó cha mẹ có tìm phu tử cho hắn, ở ngay Hồng Dập viên. Phu tử nhìn rất quen thuộc, hắn cũng thích thân cận phu tử. Có lần hắn đi tới phòng phu tử tìm người, thấy phu tử ôm một quyển sách, nhìn mà mặt đỏ tai hồng . Khi đó hắn còn tò mò là sách gì mà phu tử xem chăm chú như vậy cho nên thừa dịp phu tử không chú ý lấy sách ra. Muốn nhìn xem trong sách rốt cuộc là cái gì, trở lại trong phòng, mở ra liền thấy bên trong lại là hình ảnh nam nữ xích lõa quấn lấy nhau. Xấu hổ đến mức hắn không dám trả lại, vẫn giấu ở dưới sàng không dám lấy ra nữa. Tô Hồng Dập tìm được sách, mặt đỏ nhét vào trong tay Hiên Viên Hạo Y: “Đây~~ thứ này ngươi cầm cho Thành hoàng tử xem, nhưng mà ngươi không được xem.” Nói xong, không được tự nhiên đỏ mặt tránh ra .
Hiên Viên Hạo Y nhìn Tô Hồng Dập chạy đi, hừ, không cho nàng xem, xú tiểu tử kia cũng dám ra lệnh cho nàng, nàng càng muốn xem thì làm được gì? Hừ, Hiên Viên Hạo Y nghĩ, cốt khí mở sách, liếc một trang bên trong liền sợ tới mức lập tức khép sách lại. Mặt đỏ đến độ sắp chảy máu , một hồi lâu mới hiểu được chuyện gì xảy ra, đỏ mặt mắng Tô Hồng Dập rất nhiều lần lúc này mới hồi cung. Trên đường trở về nhịn không được nghĩ, sách này xú tiểu tử kia lấy ở đâu ra? Sẽ không… Hừ, Hiên Viên Hạo Y muốn đạp chết Tô Hồng Dập .
Hiên Viên Hạo Y trở về cung cũng không hồi Vĩnh Ninh cung, trực tiếp đi Thần Hi cung, hỏi Băng Thu biết Hiên Viên Hạo Thành đến Tây điện. Mới vừa đi vào liền thấy hoàng huynh nhà mình hai tay nâng cằm ngây ngô cười. Hiên Viên Hạo Y bất đắc dĩ trợn mắt, hoàng huynh thật sự là hết thuốc chữa. Phất phất tay, cho cung nữ bên trong đều đi xuống, lúc này Hiên Viên Hạo Y mới lên tiếng: “Hoàng huynh, huynh cười ngốc cái gì?”
Lúc này Hiên Viên Hạo Thành mới ngốc ngốc lấy lại tinh thần, nhìn Hiên Viên Hạo Y mắt một cái, cười cười hỏi: “Y nhi sao lại đến đây? hôm nay nữ quan không dạy muội lễ nghi sao?”
“Còn không phải vì huynh.” Hiên Viên Hạo Y không khách khí trợn mắt.
Hiên Viên Hạo Thành vô tội sờ sờ đầu: “Thành nhi không có làm sai chuyện gì, vì sao Y nhi lại nói vì ta?” Y nhi làm sao vậy, lúc này thật hung dữ nha…
“Hoàng huynh, Y nhi hỏi huynh, huynh có biết động phòng hoa chúc muốn làm gì hay không?” Hiên Viên Hạo Y vô cùng bình tĩnh , vừa rồi cái gì nàng cũng không thấy được, cái gì cũng không thấy…
Hiên Viên Hạo Thành lập tức đỏ mặt, thấp giọng than thở: “Y nhi chán ghét, hỏi cái này làm gì?” Loại chuyện này làm sao có thể nói với muội muội, không thể.
“Nói mau, không nói ta làm cho Tịch tỷ tỷ mặc hỉ phục cũng không gả cho huynh, hừ hừ… Đến lúc đó cho huynh giống đại hoàng huynh không thú được tân nương tử…” Hì hì… Ta không tin huynh không trúng chiêu.
Hiên Viên Hạo Thành lập tức nóng nảy: “Ta nói ta nói… Động phòng hoa chúc chính là, Thành nhi cùng với Tịch nhi ngủ trên một cái giường…” Tuy rằng Tịch nhi nói, thú nàng rồi có thể ăn quà vặt, nhưng việc này không thể nói cho Y nhi, bằng không nàng nhất định se chê cười Thành nhi .
Hiên Viên Hạo Y nghe xong, vỗ vỗ trán, nàng biết hoàng huynh còn ngốc hơn nàng nghĩ mà, làm sao có thể biết động phòng hoa chúc muốn làm cái gì. Vì có thể sớm làm cô cô, nàng đành phải tự thân xuất mã , lấy ra quyển sách trong lòng, nói: “Hoàng huynh, sách này cho huynh, về Đông điện đóng cửa ở một mình mới được xem, nhất định phải xem kỹ đó. Huynh đọc kỹ sách, hạnh phúc của Tịch tỷ tỷ phải dựa vào huynh…”
Hiên Viên Hạo Thành tiếp nhận sách, nhãn tình sáng lên còn thành thực hỏi: “Y nhi, muội nói thật sao? Chỉ cần Thành nhi đọc hết nó, Tịch nhi sẽ hạnh phúc sao?” Có loại sách này sao? Y nhi thật tốt…
Hiên Viên Hạo Y dùng sức gật gật đầu: “Ừ, cứ làm theo trong sách, Tịch tỷ tỷ khẳng định sẽ hạnh phúc .” Vì sao nàng cảm thấy mình đang lừa gạt tình cảm của hoàng huynh nhỉ. Bình tĩnh bình tĩnh, đây đều là vì chất nhi đáng yêu, nàng làm đúng…
Hiên Viên Hạo Thành dùng sức gật gật đầu: “Thành nhi đã biết, Thành nhi nhất định sẽ đọc kỹ, nhớ rõ mọi thứ viết trong sách, sau đó dùng trên người Tịch nhi.” Ừ, Tịch nhi là thê tử của hắn, hắn nhất định phải làm cho nàng hạnh phúc.
“Ừ, hoàng huynh ngoan nhất.” Nói xong, Hiên Viên Hạo Y liền rời khỏi, một chút cũng không có tự giác đã dạy hư hoàng huynh nhà mình. Hiên Viên Hạo Thành cầm sách lập tức hồi Đông điện đóng kỹ cửa, một người ngồi ở trên giường vẻ mặt tò mò mở sách. Mở ra trang đầu tiên đã bị nội dung bên trong dọa, đỏ mặt ném sách ra rất xa… Hai người làm sao có thể thoát hết trơn bày ra tư thế kỳ quái như vậy? Ừm ừm… thật xấu hổ mà…
Suy nghĩ trong chốc lát, mới nghĩ đến lời Hiên Viên Hạo Y nói, đỏ mặt nhặt sách về. Vì hạnh phúc của Tịch nhi, hắn xem, còn phải nhớ kỹ mới được. Một lần nữa mở sách ra, áp chế xấu hổ không ngừng toát ra trong lòng, vừa nhìn vừa mở to ánh mắt. Nam cùng nữ sao phải bày ra tư thế kỳ quái như vậy? Thật xấu hổ, vì sao nơi đó cuả nam phải thả ở nơi đó của nữ… Nữ sẽ không đau sao? Nàng hình như thực thoải mái, chẳng lẽ đây là hạnh phúc sao?
Nhìn vài tờ, mặt Hiên Viên Hạo Thành đỏ đến độ sắp nhỏ máu. Trong đầu không tự chủ được tưởng tượng người trong họa thành Tô Mộ Tịch, nam tử thành chính hắn. Nếu, nếu Thành nhi cùng Tịch nhi cũng cởi sạch làm chuyện này, nghĩ cũng thực muốn… Ôi, không thể nghĩ, nhìn hạ phúc sưng lên một cục, Hiên Viên Hạo Thành vô thố nhéo nhéo tay. Vô tội nhìn hạ phúc phồng to, vì sao lại phồng lên? Chẳng lẽ Thành nhi lại bị bệnh? Hắn không thể sinh bệnh, bằng không làm sao khiến Tịch nhi hạnh phúc.
Manh tịch viên, nghe xong lời Hoa Ngữ nói, Tô Mộ Tịch thấy kỳ lạ, tiểu công chúa đến Tô phủ sao không đến Manh tịch viên? Không phải là Hạo Thành xảy ra chuyện gì? Hẳn là sẽ không, tên kia nghe lời nàng nhất, sẽ không có chuyện gì di? Chuyện nơi này còn không hiểu rõ đầu đuôi, Xảo Tâm đi vào nói: “Tiểu thư, nha hoàn ở Trà Tuyết viên đến, nói muốn gặp người, người xem…”
Tô Mộ Tịch nhíu mày, sao nào? nha hoàn ở Trà Tuyết viên không bị cấm, khẳng định là Tô Mộ Tuyết sai tới! Nàng muốn nhìn xem Tô Mộ Tuyết muốn chơi trò gì? Gật gật đầu: “Để nàng ta vào đi!”
“Tiểu thư…” Hoa Ngữ lên tiếng, bị Tô Mộ Tịch nâng tay ngăn lại. Đã thành như vậy, các nàng không làm dậy nổi sóng gió gì đi? Tiểu nha hoàn vào không nói gì, chỉ cung kính giao thư cho Tô Mộ Tịch liền lui xuống. Tô Mộ Tịch xem xong thư, thản nhiên cười khẽ. Quả nhiên thiếu kiên nhẫn, xem ra nên gọi ám vệ ở Trà Tuyết viên tới hỏi một chút …
Cận Băng Tâm, lần này đến phiên ngươi, yên tâm, ta sẽ cho ngươi như nguyện. Không phải thích nam nhân sao? Thành toàn ngươi.
Tô Hồng Dập nghe tiếng ngừng động tác nhìn nhìn Hiên Viên Hạo Y lại tiếp tục luyện kiếm. Tiểu công chúa tức giận, xú tiểu tử này dám không nhìn nàng, nổi giận đùng đùng tiêu sái đến trước mặt Tô Hồng Dập quát: “Nhìn thấy bản công chúa ngươi dám không hành lễ.”
Tô Hồng Dập sợ mình làm nàng bị thương mà dừng múa kiếm, mắc tội mưu sát công chúa thì không tốt lắm: “Nói đi, ngươi tới tìm bản công tử làm gì? Lần này ta không bắt nạt ca ca bảo bối của ngươi, hừ…” Nha đầu chết tiệt kia, khi nào đến cũng không phải vì mình bắt nạt Thành hoàng tử sao, hừ hừ… Người hắn không mong muốn gặp nhất là Hiên Viên Hạo Y . .
Hiên Viên Hạo Y nghĩ chút nữa mình còn có việc cầu người, thái độ không thể rất ác liệt. Nở nụ cười, hai lúm đồng tiền nhợt nhạt xuất hiện nhìn vô cùng đáng yêu, Tô Hồng Dập sợ run một chút, không được tự nhiên sờ sờ đầu: “Không nói thì bản công tử đi a…” Hừ… công chúa điêu ngoa này đáng yêu gì chứ? vừa rồi hắn nhìn lầm, nhất định là nhìn lầm rồi…
Hiên Viên Hạo Y lôi kéo quần áo Tô Hồng Dập, cười hỏi: “Tô Hồng Dập, bản công chúa có việc muốn hỏi ngươi? Ngươi, ngươi không được đi.” Nghĩ có chuyện muốn hỏi người ta, mặt Hiên Viên Hạo Y luôn luôn không sợ trời không sợ đất cũng có chút đỏ.
Tô Hồng Dập giống như bị thứ gì nóng cháy chạm vào, không kiên nhẫn bỏ tay Hiên Viên Hạo Y ra: “Có chuyện nói mau, bản công tử rất vội, không có thời gian kì kèo với ngươi.”
Hiên Viên Hạo Y nhìn nhìn chung quanh, thấy không có người mới đỏ mặt lên tiếng: “Cái kia… Cái kia…” Cái kia nửa ngày cũng không nói ra, Tô Hồng Dập kỳ quái, không phải là công chúa điêu ngoa này muốn thổ lộ với mình chứ? Bằng không mặt đỏ cái gì? Nghĩ có khả năng này, Tô Hồng Dập xem nhẹ mừng thầm trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: “Ai, ta nói rốt cuộc ngươi có nói hay không, không nói ta đi!”
“Cái kia, động phòng hoa chúc hai người cởi hết rồi phải làm gì?” Hiên Viên Hạo Y nóng nảy thốt ra. Nghe xong, mặt Tô Hồng Dập đỏ không chịu nổi, quả nhiên là công chúa điêu ngoa, vừa phát hiện thích mình đã bắt đầu hỏi cái này, hừ, nếu thích người khác có phải đều phải làm vậy hay không? Tô Hồng Dập tức giận không nhẹ, thô thanh nói: “Ngươi một cô nương gia, hỏi cái này làm gì? Rất kỳ cục .”
Vốn đã mất mặt còn bị xú tiểu tử này mắng cho một trận, Hạo Y công chúa từ xấu hổ chuyển thành giận dữ: “Xú tiểu tử ngươi đừng có được mặt mũi còn không biết xấu hổ, ta mà không vì chuyện hoàng huynh cùng Tịch tỷ tỷ mới không tới hỏi ngươi.”
Mặt Tô Hồng Dập cũng đỏ, thì ra là vậy: “Ngươi nói sớm không được sao? Quanh co một vòng lớn làm gì?”
“Ngươi vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Rốt cuộc có biết không, không biết ta đi hỏi người khác.” Hiên Viên Hạo Y thấy xú tiểu tử Tô Hồng Dập càng ngày càng đắc ý, tức giận sắp hộc máu. Hừ, sớm biết vậy đã không tới hỏi hắn . Tiểu công chúa, việc này Tô Hồng Dập sẽ không . .
Tô Hồng Dập đỏ mặt nói: “Ngươi chờ.” Nói xong, liền chạy vào phòng. Động phòng hoa chúc hắn biết sẽ làm chuyện gì, nhưng đương nhiên hắn sẽ không làm. Chuyện là như vậy, trước đó cha mẹ có tìm phu tử cho hắn, ở ngay Hồng Dập viên. Phu tử nhìn rất quen thuộc, hắn cũng thích thân cận phu tử. Có lần hắn đi tới phòng phu tử tìm người, thấy phu tử ôm một quyển sách, nhìn mà mặt đỏ tai hồng . Khi đó hắn còn tò mò là sách gì mà phu tử xem chăm chú như vậy cho nên thừa dịp phu tử không chú ý lấy sách ra. Muốn nhìn xem trong sách rốt cuộc là cái gì, trở lại trong phòng, mở ra liền thấy bên trong lại là hình ảnh nam nữ xích lõa quấn lấy nhau. Xấu hổ đến mức hắn không dám trả lại, vẫn giấu ở dưới sàng không dám lấy ra nữa. Tô Hồng Dập tìm được sách, mặt đỏ nhét vào trong tay Hiên Viên Hạo Y: “Đây~~ thứ này ngươi cầm cho Thành hoàng tử xem, nhưng mà ngươi không được xem.” Nói xong, không được tự nhiên đỏ mặt tránh ra .
Hiên Viên Hạo Y nhìn Tô Hồng Dập chạy đi, hừ, không cho nàng xem, xú tiểu tử kia cũng dám ra lệnh cho nàng, nàng càng muốn xem thì làm được gì? Hừ, Hiên Viên Hạo Y nghĩ, cốt khí mở sách, liếc một trang bên trong liền sợ tới mức lập tức khép sách lại. Mặt đỏ đến độ sắp chảy máu , một hồi lâu mới hiểu được chuyện gì xảy ra, đỏ mặt mắng Tô Hồng Dập rất nhiều lần lúc này mới hồi cung. Trên đường trở về nhịn không được nghĩ, sách này xú tiểu tử kia lấy ở đâu ra? Sẽ không… Hừ, Hiên Viên Hạo Y muốn đạp chết Tô Hồng Dập .
Hiên Viên Hạo Y trở về cung cũng không hồi Vĩnh Ninh cung, trực tiếp đi Thần Hi cung, hỏi Băng Thu biết Hiên Viên Hạo Thành đến Tây điện. Mới vừa đi vào liền thấy hoàng huynh nhà mình hai tay nâng cằm ngây ngô cười. Hiên Viên Hạo Y bất đắc dĩ trợn mắt, hoàng huynh thật sự là hết thuốc chữa. Phất phất tay, cho cung nữ bên trong đều đi xuống, lúc này Hiên Viên Hạo Y mới lên tiếng: “Hoàng huynh, huynh cười ngốc cái gì?”
Lúc này Hiên Viên Hạo Thành mới ngốc ngốc lấy lại tinh thần, nhìn Hiên Viên Hạo Y mắt một cái, cười cười hỏi: “Y nhi sao lại đến đây? hôm nay nữ quan không dạy muội lễ nghi sao?”
“Còn không phải vì huynh.” Hiên Viên Hạo Y không khách khí trợn mắt.
Hiên Viên Hạo Thành vô tội sờ sờ đầu: “Thành nhi không có làm sai chuyện gì, vì sao Y nhi lại nói vì ta?” Y nhi làm sao vậy, lúc này thật hung dữ nha…
“Hoàng huynh, Y nhi hỏi huynh, huynh có biết động phòng hoa chúc muốn làm gì hay không?” Hiên Viên Hạo Y vô cùng bình tĩnh , vừa rồi cái gì nàng cũng không thấy được, cái gì cũng không thấy…
Hiên Viên Hạo Thành lập tức đỏ mặt, thấp giọng than thở: “Y nhi chán ghét, hỏi cái này làm gì?” Loại chuyện này làm sao có thể nói với muội muội, không thể.
“Nói mau, không nói ta làm cho Tịch tỷ tỷ mặc hỉ phục cũng không gả cho huynh, hừ hừ… Đến lúc đó cho huynh giống đại hoàng huynh không thú được tân nương tử…” Hì hì… Ta không tin huynh không trúng chiêu.
Hiên Viên Hạo Thành lập tức nóng nảy: “Ta nói ta nói… Động phòng hoa chúc chính là, Thành nhi cùng với Tịch nhi ngủ trên một cái giường…” Tuy rằng Tịch nhi nói, thú nàng rồi có thể ăn quà vặt, nhưng việc này không thể nói cho Y nhi, bằng không nàng nhất định se chê cười Thành nhi .
Hiên Viên Hạo Y nghe xong, vỗ vỗ trán, nàng biết hoàng huynh còn ngốc hơn nàng nghĩ mà, làm sao có thể biết động phòng hoa chúc muốn làm cái gì. Vì có thể sớm làm cô cô, nàng đành phải tự thân xuất mã , lấy ra quyển sách trong lòng, nói: “Hoàng huynh, sách này cho huynh, về Đông điện đóng cửa ở một mình mới được xem, nhất định phải xem kỹ đó. Huynh đọc kỹ sách, hạnh phúc của Tịch tỷ tỷ phải dựa vào huynh…”
Hiên Viên Hạo Thành tiếp nhận sách, nhãn tình sáng lên còn thành thực hỏi: “Y nhi, muội nói thật sao? Chỉ cần Thành nhi đọc hết nó, Tịch nhi sẽ hạnh phúc sao?” Có loại sách này sao? Y nhi thật tốt…
Hiên Viên Hạo Y dùng sức gật gật đầu: “Ừ, cứ làm theo trong sách, Tịch tỷ tỷ khẳng định sẽ hạnh phúc .” Vì sao nàng cảm thấy mình đang lừa gạt tình cảm của hoàng huynh nhỉ. Bình tĩnh bình tĩnh, đây đều là vì chất nhi đáng yêu, nàng làm đúng…
Hiên Viên Hạo Thành dùng sức gật gật đầu: “Thành nhi đã biết, Thành nhi nhất định sẽ đọc kỹ, nhớ rõ mọi thứ viết trong sách, sau đó dùng trên người Tịch nhi.” Ừ, Tịch nhi là thê tử của hắn, hắn nhất định phải làm cho nàng hạnh phúc.
“Ừ, hoàng huynh ngoan nhất.” Nói xong, Hiên Viên Hạo Y liền rời khỏi, một chút cũng không có tự giác đã dạy hư hoàng huynh nhà mình. Hiên Viên Hạo Thành cầm sách lập tức hồi Đông điện đóng kỹ cửa, một người ngồi ở trên giường vẻ mặt tò mò mở sách. Mở ra trang đầu tiên đã bị nội dung bên trong dọa, đỏ mặt ném sách ra rất xa… Hai người làm sao có thể thoát hết trơn bày ra tư thế kỳ quái như vậy? Ừm ừm… thật xấu hổ mà…
Suy nghĩ trong chốc lát, mới nghĩ đến lời Hiên Viên Hạo Y nói, đỏ mặt nhặt sách về. Vì hạnh phúc của Tịch nhi, hắn xem, còn phải nhớ kỹ mới được. Một lần nữa mở sách ra, áp chế xấu hổ không ngừng toát ra trong lòng, vừa nhìn vừa mở to ánh mắt. Nam cùng nữ sao phải bày ra tư thế kỳ quái như vậy? Thật xấu hổ, vì sao nơi đó cuả nam phải thả ở nơi đó của nữ… Nữ sẽ không đau sao? Nàng hình như thực thoải mái, chẳng lẽ đây là hạnh phúc sao?
Nhìn vài tờ, mặt Hiên Viên Hạo Thành đỏ đến độ sắp nhỏ máu. Trong đầu không tự chủ được tưởng tượng người trong họa thành Tô Mộ Tịch, nam tử thành chính hắn. Nếu, nếu Thành nhi cùng Tịch nhi cũng cởi sạch làm chuyện này, nghĩ cũng thực muốn… Ôi, không thể nghĩ, nhìn hạ phúc sưng lên một cục, Hiên Viên Hạo Thành vô thố nhéo nhéo tay. Vô tội nhìn hạ phúc phồng to, vì sao lại phồng lên? Chẳng lẽ Thành nhi lại bị bệnh? Hắn không thể sinh bệnh, bằng không làm sao khiến Tịch nhi hạnh phúc.
Manh tịch viên, nghe xong lời Hoa Ngữ nói, Tô Mộ Tịch thấy kỳ lạ, tiểu công chúa đến Tô phủ sao không đến Manh tịch viên? Không phải là Hạo Thành xảy ra chuyện gì? Hẳn là sẽ không, tên kia nghe lời nàng nhất, sẽ không có chuyện gì di? Chuyện nơi này còn không hiểu rõ đầu đuôi, Xảo Tâm đi vào nói: “Tiểu thư, nha hoàn ở Trà Tuyết viên đến, nói muốn gặp người, người xem…”
Tô Mộ Tịch nhíu mày, sao nào? nha hoàn ở Trà Tuyết viên không bị cấm, khẳng định là Tô Mộ Tuyết sai tới! Nàng muốn nhìn xem Tô Mộ Tuyết muốn chơi trò gì? Gật gật đầu: “Để nàng ta vào đi!”
“Tiểu thư…” Hoa Ngữ lên tiếng, bị Tô Mộ Tịch nâng tay ngăn lại. Đã thành như vậy, các nàng không làm dậy nổi sóng gió gì đi? Tiểu nha hoàn vào không nói gì, chỉ cung kính giao thư cho Tô Mộ Tịch liền lui xuống. Tô Mộ Tịch xem xong thư, thản nhiên cười khẽ. Quả nhiên thiếu kiên nhẫn, xem ra nên gọi ám vệ ở Trà Tuyết viên tới hỏi một chút …
Cận Băng Tâm, lần này đến phiên ngươi, yên tâm, ta sẽ cho ngươi như nguyện. Không phải thích nam nhân sao? Thành toàn ngươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook