Edit: Đầm♥Cơ

Ngày rằm Tháng tám, đêm Trung thu. Từ trước tới nay các quan viên từ tứ phẩm trở lên của Hiên viên hoàng triều đều có thể mang theo gia quyến cùng nhau đến Minh Nguyệt cung ngắm trăng cùng đế vương. Đương nhiên thân là Binh bộ thương thư Tô Thanh Hiệp cũng phải tiến cung, người một nhà đang chuẩn bị lên xe ngựa rời phủ, Tô Mộ Tuyết liền đuổi theo: “Cha, người không mang Tuyết Nhi theo sao? Tuyết Nhi muốn gặp tỷ tỷ .”

“Tuyết Nhi, thân mình con đã khỏe rồi sao? Không khỏe vẫn nên nghỉ ngơi nhiều chút, không nên tùy tiện xuất môn.” Tô Thanh Hiệp nhíu mày nhìn khuôn mặt trắng thất sắc của Tô Mộ Tuyết, không đồng ý để nàng tiến cung.

“Không cần, Tuyết Nhi nhớ tỷ tỷ, nhất định phải tiến cung xem nàng, cha nếu lo lắng thì để Băng di đi theo Tuyết Nhi, cha để ta đi đi mà.” Nói xong, vẻ mặt mất hứng bĩu môi, chết sống lôi kéo ống tay áo Tô Thanh Hiệp không buông.

Tô Thanh Hiệp theo bản năng nhìn Vương Hương Tú một cái, thấy nàng chỉ nhìn thoáng qua, liền cúi đầu nói chuyện cùng các nhi tử, thất vọng rất nhiều đáp: “Vậy cùng đi đi!” Tô Mộ Tuyết lập tức vui vẻ lên xe ngựa, Cận Băng Tâm vẻ mặt lạnh nhạt cũng chuẩn bị lên xe ngựa ngồi cạnh bên người Tô Mộ Tuyết.

Tô Thanh Hiệp thấy nàng lên xe ngựa, chau mày, lạnh lùng lên tiếng: “Ai cho ngươi lên xe ngựa, đừng quên thân phận của mình.” Hắn cũng không biết vì sao? Theo bản năng không hy vọng nữ nhân này quá thân cận. Nhưng mà xem nàng bình thường quy củ, giờ lại phạm như vậy lỗi.

Thân mình Cận Băng Tâm cứng đờ, trên mặt vẫn lạnh nhạt như nước, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tay nàng nắm có chút trắng bệch. Lập tức cười nhẹ một chút nói: “Là nô tỳ thất lễ, lão gia bớt giận.” Dứt lời, hơi hơi phúc lui thân ra ngoài, đi theo nhóm nô tỳ phía sau xe ngựa.

Tô Mộ Tuyết bất mãn bĩu môi, hỏi: “Cha, vì sao không cho Băng di cùng tọa xe ngựa, đi đường sẽ vất vả.” Trong lòng nàng, Băng di càng giống mẫu thân, hẳn nên cùng nàng toạ một chỗ mới đúng, sao lại phải đi xe ngựa của bọn nô tỳ.

Không đợi Tô Thanh Hiệp lên tiếng trả lời, Vương Hương Tú ngẩng đầu nghiêm khắc nhìn nàng một cái: “Tuyết Nhi đừng quên thân phận của mình hiện giờ, ngươi là Tô gia nhị tiểu thư không phải ai cũng có thể ngồi chung một chỗ.” Mỗi lần nhìn Tô Mộ Tuyết đang dần lớn, gương mặt càng ngày càng giống Cận Bang Lan, Vương Hương Tú càng không thể yêu thương nàng nổi. Nếu là một đứa nhỏ gia đình bình thường, chính mình còn có thể lấy tâm đối đãi, nhưng đối với Tô Mộ Tuyết nàng thật không thể yêu thương, cũng chỉ có thể nhìn nàng, nhưng nàng tốt nhất cầu nguyện không cần xúc phạm đến điểm mấu chốt của chính mình, bằng không nàng tuyệt đối không nương tay.

Bất mãn bĩu môi nhìn Vương Hương Tú một cái, cúi đầu vặn khăn tay trong tay. Hừ, có một ngày ta nhất định để Băng di lên làm mẫu thân ta, ai bảo ngươi đối với ta không như đối với Tô Mộ Tịch.

Hoàng cung, Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành được Quý công công đưa đến Quan Sư cung. Tô Mộ Tịch biết, hôm nay là mười lăm tháng tám, trong chốc lát bọn họ cùng Hoàng Thượng hoàng hậu đi Minh Nguyệt Cung. Nhớ chuyện sẽ xảy ra hôm nay kiếp trước, Tô Mộ Tịch muốn cáo ốm không đi. Nhưng lập tức nghĩ lại, vẫn đi, ông trời nếu cho nàng cơ hội trọng sinh một lần, như vậy nhất định phải để nàng bắt đầu một lần nữa, không thể tiếp tục trốn tránh. Ít nhất, hôm nay nàng nhất định sẽ không để hai tiện nhân kia tính kế lên người mình, nàng sẽ không trốn tránh nữa, Cận Băng Tâm ta nhìn xem ngươi tính kế ta như thế nào.

“Tịch nhi, đợi lát nữa đến Minh Nguyệt Cung ăn bánh Trung thu có phải không?” Hiên Viên Hạo Thành lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi Tô Mộ Tịch, vừa nghe tiểu cung nữ cùng tiểu thái giám nói hôm nay là Trung thu, hắn liền biết sẽ tới Minh Nguyệt Cung ăn bánh Trung thu. Nhưng hắn ghét đến nơi đó, nơi đó mọi người đều dối trá. Trước mặt phụ hoàng mẫu hậu liều mạng khen hắn, phụ hoàng mẫu hậu không chú ý họ liền dùng ánh mắt trào phúng nhìn hắn, hắn chán ghét những người dối trá đó, chán ghét Minh Nguyệt Cung.

“Đúng vậy, Hạo Thành không thích sao?” Tô Mộ Tịch nhìn ra cảm xúc của hắn có chút lạ, cố ý hỏi như vậy. Hạo Thành làm sao vậy? Vừa nghe muốn đi Minh Nguyệt Cung liền mất hứng, kiếp trước nàng không chú ý lắm, cũng không biết hôm nay hắn đã xảy ra chuyện gì.

“Tịch nhi, Thành nhi có thể không đi sao?” Tuy rằng nơi đó có rất nhiều rất nhiều tiểu bằng hữu nhưng bọn hắn cũng không chơi với mình, còn nhân lúc phụ hoàng mẫu hậu không ở bắt nạt hắn, hắn không muốn đi.

“Hạo Thành, vì sao không muốn đi? Nói cho Tịch nhi nghe đi.” Tô Mộ Tịch đi chậm lại, hỏi nghiêm túc, không phải là tiểu gia hỏa này bị người bắt nạt đi.

“Thành nhi chỉ không muốn đi, Thành nhi mệt muốn hồi Thần Hi cung ngủ.” Cúi đầu cố gắng không cho Tô Mộ Tịch nhìn hắn chột dạ.

“Hạo Thành không nói thật, cẩn thận nửa đêm tiểu quỷ đến giường huynh ngủ với huynh đó.” Tô Mộ Tịch giả cái mặt quỷ, cố ý phóng đưa tới trước mặt Hiên Viên Hạo Thành.

“A… Thành nhi đừng để tiểu quỷ ngủ với ta…” Hiên Viên Hạo Thành lắc lắc thân mình, cả kinh nói.

“Vậy huynh nói cho Tịch nhi biết vì sao không muốn đi?” Liền thay đổi mặt bức thiết muốn biết.

“Tịch nhi, nơi đó mọi người thật đáng ghét. Có kẻ mập mạp kêu Như Quân lần trước còn đẩy Thành nhi ngã trên mặt đất, ngã đau lắm, hắn còn không cho Thành nhi nói cho mẫu hậu cùng phụ hoàng, bằng không hắn sẽ tìm đại xà đến ăn ta. Tịch nhi, Thành nhi sợ…” Nói xong, hai mắt rưn rưng đáng thương lôi kéo ống tay áo Tô Mộ Tịch.

“Thành nhi đừng sợ, phụ hoàng huynh là hoàng đế, là người đứng đầu nhất thiên hạ, huynh là con của hoàng đế sao có thể sợ. Đợi lát nữa Tịch nhi cùng đi với huynh, đến lúc đó Tịch nhi giúp huynh báo thù.” Như Quân, Như Lâm, quả nhiên là huynh muội, làm chuyện để người ta chán ghét như nhau.

Nhớ tới phụ hoàng, ừ, phụ hoàng là người đứng đầu thiên hạ. Nhưng mẫu hậu nói phụ hoàng bận việc, không cần thường xuyên quấy rầy hắn, tiểu não suy nghĩ thật lâu khó xử nói: “Tịch nhi, Thành nhi không muốn báo thù, chỉ cần hắn không bắt nạt Thành nhi thì tốt rồi.” Kỳ thật tiểu tử kia sợ Tịch nhi đánh không lại Như Quân mập mạp, Như Quân kia rất lớn, sợ Tịch nhi thua, hắn đánh Tịch thì làm sao bây giờ?

“Phụt.” Tô Mộ Tịch nhìn hắn bối rối nở nụ cười một chút, nhưng cũng đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, trong nháy mắt lòng giống như bị cái gì lấp đầy “Được, chúng ta không báo thù.”Nhưng sẽ không để cho hắn đẹp mặt.

Đến Quan Sư cung thỉnh an xong, liền theo Đế hậu một đường đến Minh Nguyệt Cung. Hoàng hậu nương nương không ngừng lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành dặn dò này dặn dò kia, Tô Mộ Tịch không có xen mồm, nhớ tới mình tiến cung mẫu thân cũng dặn như vậy. Mẫu thân thiên hạ, phần lớn đều như vậy! Ngay cả Cận Băng Lan kia cũng như thế, không ai rõ ràng hơn nàng Tô Mộ Tuyết rốt cuộc là con ai, lại không biết xấu hổ để phụ thân gánh ô danh. Nhưng có lẽ nàng tồn tâm tư khác, nhưng phụ thân sẽ nhớ rõ nàng cả đời sao, chê cười. Cận gia hai tỷ muội một dạng như nhau, đều là tiện nhân không biết xấu hổ .

“Tịch nhi, Tịch nhi…” Hoàng hậu nương nương kêu vài tiếng, Tô Mộ Tịch mới lấy lại tinh thần.

“Mẫu hậu.”

“Làm sao vậy? Thân thể không khoẻ sao?” Sờ sờ Tô Mộ Tịch đầu, dịu dàng hỏi nói.

“Không phải, Tịch nhi chốc lát nữa là có thể nhìn thấy cha mẹ, thật vui vẻ.”Tiểu hài tử thôi, nhìn thấy cha mẹ mới là vui vẻ nhất .

“Làm khó con, bản cung đã hạ ý chỉ để Tô phu nhân có thể tùy thời tiến cung, nhưng nương con với tiểu nha con đều thủ lễ nha vậy, không chấp nhận.” hoàng hậu gặp Vương Hương Tú rất nhiều lần, ấn tượng với nàng cũng không tệ lắm. Người ta thủ lễ như vậy, đoạt nữ nhi của họ còn không cho gặp, nàng có chút ngượng ngùng.

“Mẫu hậu, đó đều là chuyện tất yếu.” Tô Mộ Tịch không muốn nhiều lời, hoàng cung vốn là nơi nhiều lễ nghi nhất, hoàng hậu nương nương nói lời này cũng chỉ vì mặt mũi thôi. Thân ở trong cung không có khả năng hoàn toàn làm theo chính mình, không phải ai cũng đơn thuần giống như Hạo Thành.

Vẫn không nói gì, Hoàng đế đánh giá Tô Mộ Tịch một thời gian, biết nàng thật tình tốt với con mình, kế hoạch trong lòng cũng chuẩn bị giao cho nàng. Thành nhi không thể làm hoàng đế là tiếc nuối lớn nhất của hắn đời này. Nếu Nguyệt nhi thật sự không thể mang thai, như vậy nhất định Dạ nhi sẽ đăng vị, đứa nhỏ kia tâm tư quá sâu, nếu thực sự đi lên đế vị, nhất định không đối xử tử tế với Thành nhi. Sớm chuẩn bị tốt mới được: “Tịch nhi, ngày mai đến thư phòng một chuyến, trẩm có việc tìm ngươi.”

“Vâng.” Tô Mộ Tịch dừng bước, hành lễ lên tiếng trả lời.

Hoàng hậu nghe được liền trao đổi một cái nhìn với Hoàng Thượng, chỉ có bọn họ mới hiểu, mong rằng Tô Mộ Tịch sẽ không phụ lòng bọn họ mới tốt.

Đoàn người vừa đến, Minh Nguyệt Cung đã sớm kín người hết chỗ. Mọi người thấy Đế Hậu giá lâm, tất cả đều quỳ thân hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, “ Hiên Viên Vinh Hi cầm tay Lâm Ánh Nguyệt ngồi xuống mới nói: “Bình thân.” Mọi người mới đứng lên.

“Đều ngồi xuống đi! Hôm nay là ngày hội Trung thu, quân thần chung vui, phổ thiên đồng nhạc.”

Mọi người thân nói: “Tạ Hoàng Thượng.”

Tô Mộ Tịch đứng ở bên người Đế hậu, không ngừng nhìn xung quanh. Thấy nơi cha mẹ ngồi, vui vẻ muốn nhảy dựng lên, nhiều ngày nàng không nhìn thấy cha. Hoàng hậu thấy nàng khó lộ ra một mặt đáng yêu, nói nhỏ: “Tịch nhi, con mang theo Thành nhi đi gặp cha mẹ con đi! Giúp bản cung chiếu cố tốt nó.”

“Tịch nhi tạ mẫu hậu.” Vui vẻ tạ lễ, lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đi đến hướng kia. Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú sớm thấy được Tô Mộ Tịch, bất đắc dĩ đây là hoàng cung hai người không dám thất lễ, lúc này gặp hai người đi đến trước mặt, việc đầu là hành lễ với Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành không biết làm sao, đây chính là phụ thân Tịch nhi a, hắn gặp qua ở ngự thư phòng: “Ngươi, ngươi đứng lên.”

Tô Mộ Tuyết dù sao còn nhỏ tuổi, gặp Hiên Viên Hạo Thành như vậy, trên mặt lập tức khinh bỉ. Hừ, đích trưởng nữ thì như thế nào, tương lai còn không phải gả cho một tên ngốc. Đột nhiên cảm giác sau lưng có người chạm chính mình, đang chuẩn bị xoay người mắng chửi, vừa thấy là Băng di liền ngừng lại. Gặp vài vị huynh trưởng đều chú ý Tô Mộ Tịch nơi đó, mới hỏi: “Băng di, làm sao vậy?”

“Tiểu thư, người xem nam hài bên cạnh hoàng thượng.” Băng di điềm đạm nói. Người có mục tiêu mới có thể không tiếc hết thảy, Tô Mộ Tuyết là người như vậy.

Tô Mộ Tuyết ngửa đầu, nhìn ánh sáng chiếu càng chói mắt Hiên Viên Hạo Dạ, trong lòng vừa động: “Băng di, hắn là ai vậy nha! Thật lớn khí phái.”

Cười lạnh nhạt: “Trưởng tử của Hoàng Thượng, Hiên Viên Hạo Dạ.” trên mặt Tô Mộ Tuyết lóe ra ánh sáng khiến nàng thực vừa lòng, không sợ ngươi động chỉ sợ ngươi bất động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương