Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 37: Người thần bí, hồ Nước có linh khí

“Các em! đây làm điểm đến để cắm trại của chúng ta năm nay, bây giờ việc đầu tiên của mọi người là cần phải học cách để dựng trại!” ngày hôm sau khi mà mọi người đã nghỉ ngơi khỏe khoắn lại thì liền đi tới địa danh thắng cảnh du lịch nổi tiếng của Côn Minh – Tây Sươn. Khi mà mọi người đang hào hứng đảo mắt thăm thú xung quanh thì tiếng nói của giáo viên vang lên.

“Hả? Cô ơi, lại còn phải tự dựng trại á?” cô giáo vừa dứt lời liền nghe thấy giọng nói thất vọng vẻ phản đối của các học sinh.

Cô giáo thấy vậy, cười nhẹ nhàng, nói từ tốn: “Mục đích để chúng ta đi cắm trại, thứ nhất là giúp các em được mở rộng tầm mắt với thế giới bên ngoài, thứ hai là giúp các em học được khả năng sinh tồn! Việc tự dựng trại cũng được coi là một bài học bắt buộc.”

Giáo viên nói xong, cô giáo mở mắt to tròn cố gắng đảo mắt để tương tác với tất cả các học sinh: “Bạn nào biết dựng trại thì giơ tay, tới đây làm mẫu cho các bạn khác với.”

Vừa dứt lời, các học sinh đều đưa mắt nhìn nhau, rất tò mò, ai biết dựng trại không, ai biết thì đúng là lợi hại thật đấy.

Song, cuối cùng thì các học sinh cũng thất vọng rồi, dù gì cũng mới chỉ là những đứa trẻ 7, 8 tuổi, chưa đủ lớn để mà biết dựng trại, vì vậy đó cũng là một sự việc hết sức bình thường. Đối với Ngọc Tình mà nói, dựng trại đúng là chuyện nhỏ, nhưng cô thực lòng không có chút hứng thú gì, lại còn cái gì mà đi làm mẫu chứ, như thế cảm giác chẳng khác nào giống như con khỉ trong vườn thú cho mọi người thăm quan.

Giáo viên thấy các học sinh gãi đầu gãi tai, cũng không tỏ ra thất vọng, chỉ cười: “Không sao cả! Các em không biết nhưng cô biết, để cô dạy các em dựng, sau này khi các em biết rồi thì có thể dạy lại các bạn nhỏ khác nhé.”

Nghe cô giáo nói vậy, mắt các học sinh sáng lên, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh bản thân mình đi dạy người khác, đột nhiên ai cũng nắm chặt tay quyết tâm giống như chuẩn bị bước vào một cuộc chiến.

Ngọc Tình thấy vậy, nhướn mày không nói gì, lùi về phía sau một bước, nhường chỗ lại cho các bạn khác quan sát, biểu thị không tham gia.

“He he, Ngọc Tình cậu có biết dựng trại không?” Phong Nhã Trần cũng lùi lại thì thấy Ngọc Tình lùi xuống, lấy tay hất vào cánh tay Ngọc Tình, nói nhỏ.

“Cậu nói xem!”Ngọc Tình khẽ cười, kéo tay Phong Nhã Trần, nói thì thầm: “Đi đi, đi dạo một chút.”

Phong Nhã Trần nghe thấy thế thì vui quá, lập tức gật đầu, chỉ sợ nếu gật đầu chậm một tí thì Ngọc Tình sẽ đổi ý vậy. Ngọc Tình thấy cũng buồn cười, hai đứa bé tí lôi nhau trốn đi chơi.

Tây Sơn không chỉ có phong cảnh đẹp, hơn nữa còn có cao nguyên bao quanh hồ nước, đây tuyệt đối là một danh lam thắng cảnh hiếm có. Ngọc Tình và Phong Nhã Trần nắm tay nhau lắc lư đi quanh hồ nước.

Chỉ nhìn nước trong hồ xanh trong như một viên ngọc sáng lấp lánh, thỉnh thoáng có vài con cá bơi lội làm cho viên ngọc ấy càng thêm sức sống. Nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống, cùng với núi Tây Sơn, thì đây quả là giống với hình ảnh một người con gái đẹp ôm một viên ngọc khổng lồ nằm ngủ.

“Tình Tình, đẹp quá!” Phong Nhã Trần nhìn mặt nước hồ, đôi mắt to tròn của cậu lấp lánh sự say mê.

Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần cũng khẽ cười, không nói gì, trong ánh mắt đó là sự bao dung và yêu thương không giới hạn. Cô đang nghĩ nếu Phong Nhã Trần cứ có thể mãi mãi như thế này trước mặt cô thì tốt biết bao.

Sau một lúc, Ngọc Tình hướng ánh mặt mình về phía mặt hồ phẳng lạnh. Cô chưa bao giờ thấy mình hiền hòa như lúc này, nếu có một ngày, đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều nằm dưới lớp bụi thời gian rồi, nếu ngày đó bọn họ vẫn ở bên nhau giống như bây giờ thì họ sẽ tìm đến một hòn đảo, sống một cuộc sống bình lặng không tranh đấu với người đời....hi vọng sẽ có một ngày như thế!

Song sự hiền hòa và bình tĩnh của Ngọc Tình cũng không kéo dài được bao lâu, lúc này cô nhìn chằm chằm về phía đông, ở đó có một người rất kì lại, ông ta đi những bước đi thong dong tự tại, nhưng dường như không có ai có thể nhìn thấy ông ta vậy, ông ta cứ thế đi, đi tới bên cạnh hồ, bước chân vào dòng nước và biến mất.

Lúc này Ngọc Tình chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy ông ta, vì ở phía đông hồ nước cũng có rất nhiều khách du lịch, trên thế giới này tuyệt đối không có người có thể nhìn thấy người khác đang bước vào chỗ chết mà nhắm mắt làm ngơ, vì vậy, người đàn ông đó nhất định có vấn đề.

“Hello, Ngọc Tình!” lúc này Ngân Nguyên trong không gian lên tiếng, giọng nói còn có chút hoài nghi: “Cái hồ nước này có vấn đề!”

“Vấn đề?” thần sắc Ngọc Tình có chút thay đổi, sức mạnh tinh thần được toát ra, bao phủ lấy toàn bộ bề mặt hồ, ngay lập tức, trên mặt Ngọc Tình xuất hiện biểu hiện của sự say mê, ngây ngất: “Nước của mặt hồ này hàm chứa một linh khí rất nặng.”

“Nhưng linh khí của hồ nước có chút cổ quái kì lạ!” trong không gian, Ngân Nguyên lại kêu lên, Ngọc Tình gật gật đầu tán thành, trong lòng cô nghĩ buổi tốt sẽ đi thăm dò một lượt.

Phong Nhã Trần lại nắm tay Ngọc Tình đi dạo hồi lâu nữa, mãi cho tới khi hoàng hôn hai người mới trở lại khu cắm trại.

“Hai em đi đây về đấy? trẻ con thì không thể tùy tiện chạy lung tung nhớ chưa? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?!” giáo viên nhìn thấy Ngọc Tình và Phong Nhã Trần quay về liền nhắc nhở.

Ngọc Tình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt cô giáo có chút lo lắng và tức giận, đứng phía sau cô giáo là cô bạn An Tiểu Mễ đang làm mặt xấu trêu hai người bạn.

“Cô ơi, chúng em chỉ đi loanh quanh đây thôi, ở đây rất đẹp.” Phong Nhã Trần thấy cô giáo tức giận rồi, liền cười cười giải thích.

“Phạt hai em hôm nay tự dựng trại!” giáo viên liếc nhìn Phong Nhã Trần, trong lòng biết rõ không thể đắc tội, hít thở sâu sau đó nói, rồi quay người bước đi.

“Tình Tình.” Phong Nhã Trần thấy giáo viên nói đi là đi, trên mặt xuất hiện sự oán trách, quay đầu sang nhìn Ngọc Tình, trong ánh mắt đều là sự xin lỗi vì đã đi cùng cô về muộn, giờ lại còn phải tự dựng trại.

Ngọc Tình nhướn mày, bước lên phía trước, nhận lấy hai cái bạt trại con con trên tay AN Tiểu Mễ, động tác thành thục bắt đầu, chỉ một lát sau, hai chiếc trại nhỏ xinh đã xuất hiện trên mặt đất.

“Woa! Tình Tình, cậu giỏi thật đấy!” Phong Nhã Trần nhìn động tác của Ngọc Tình, hai mắt ánh lên sự ngưỡng mộ, sùng báo.

Mất mặt quá đi thôi! An Tiểu Mễ nhìn bộ dạng của Phong Nhã Trần, không thể thở dài thất vọng, sự việc mất mặt như thế này mà không thấy xấu hổ, có đánh chết An Tiểu Mễ cũng không chịu thừa nhận Phong Nhã Trần là anh họ của cô.

Ngọc Tình nhìn hai người bạn mỉm cười- một người bạn tốt, một người là bạn trai, cuộc đời này có họ ở bên cạnh thật tốt biết bao.

Dựng trại xong, tiếp sau đó là bữa tối, tối nay mọi người sẽ ăn đồ nướng, mọi người sớm đã chuẩn bị xong các đồ, học sinh vừa nướng đồ ăn vừa chơi đùa với nhau, cứ thế mãi cho tới đêm khuya.

Khi mà xung quanh hồ nước đều trở nên yên lặng, khi trời đã tối hẳn, trong một chiếc lều nhỏ, một thân hình bé xíu thò ra ngoài, mục tiêu rất rõ ràng, đó là hồ nước ở phía đông.

Tốc độ của Ngọc Tình rất nhanh, chẳng bao lâu cô đã tới nơi buổi chiều vị quái nhân kia từng xuất hiện, Ngọc Tình đứng trong bóng tối nhìn vào hồ nước lặng như tờ, trong lòng có chút khó chịu, nước ở hồ này khá sâu, cô không có cách nào xuống được.

“Ngọc Tình, đi vào không gian đi, tôi đưa cô xuống.” Lúc này Ngân Nguyên lại lên tiếng, giải quyết khó khăn của Ngọc Tình, cô không nói lời nào, nháy mắt đã vào không gian.

Dưới bầu trời tối đen như mực, chiếc nhẫn kì lạ giống như một ngôi sao băng lướt qua trên bầy trời, rồi nhanh chóng rơi xuống hồ nước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương