*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMGIMGIMGIMGIMG

Trọng sinh sống lại, trừ người nhà của mình, cô không chịu đựng bất kỳ ai muốn bắt nạt mình, bao gồm cả Giang Phóng.

"Ông Tần, Hiệu trưởng, chú Giang, dì Tần, ông Vu, đã muộn rồi. Mọi người cứ trò chuyện đi, con phải về trước. anh Giang Phóng cũng biết, con còn nhiều bài tập chưa hoàn thành, ngày mai giảng viên yêu cầu nộp rồi. Giang Phóng anh cùng với mọi người ở lại nói chuyện đi. Chú Tần, chú đưa cháu về được không?"

Tần Phi Dương không nghĩ đến Kiều Kiều lại hỏi mình, lập tức gật đầu: "Được. đi thôi, tiểu công chúa."

Lễ phép cùng mọi người chào hỏi, sau đó Kiều Kiều lấy áo khoác. Giang Phóng cũng không có động đậy gì, Kiều Kiều nói như vậy, thật ra là có ý nói với hắn. Cho dù tất cả mọi người biết cô đang nói dối, nhưng hắn không thể đem chuyện này nói ra.

Nhìn thấy Tần Phi Dương mang theo Kiều Kiều đi về. Giang Phóng mặt đen xuống.

"Tiểu Phóng, con đến phòng bếp bảo chị Phương mang hoa quả ra đi." Giang Hải Dương nhìn cái bản mặt của con, biết hắn tức giận rồi. Sợ hắn nháo to chuyện, trực tiếp cho hắn đi chỗ khác.

Dù sao, Giang Phóng vẫn phải tôn trọng cha của hắn mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương