Tô Bình Nam uống hơi nhiều.

Thật sự là lâu rồi mấy người này không uống rượu, ai cũng nhiệt tình như lửa.Tiệc rượu kéo dài đến mười hai giờ mới kết thúc, Lâm Tuân Lý còn kính rượu một lần nữa, cười ha hả cạn ly với Tô Bình Nam.Hiện giờ Lâm Tuân Lý khác hẳn lão đầu cáu kỉnh trước kia, mặt đỏ gay, bụng cũng to hơn nhiều.Đối với một đầu bếp giỏi mà nói, Cẩm Tú Các tuyệt đối là thiên đường của hắn."Lâm sư phụ, có lẽ qua Tết ta cần dùng hai đồ đệ xuất sắc nhất của ngươi."Tô Bình Nam uống cạn ly rượu rồi nói với Lâm Tuân Lý."Được, quả thật hai tiểu tử kia đã có thể một mình đảm đương một phía.

Tô tổng sắp mở chi nhánh sao?"Tô Bình Nam gật đầu: "Đúng vậy, sang năm sẽ mở một chi nhánh ở Thiên Đô và một chi nhánh ở Phong thành."Lâm Tuân Lý cũng vui thay hai đồ đệ của mình: "Quả nhiên Tô tổng có hùng tâm tráng chí."Tô Bình Nam cười to, ý tưởng trong lòng hắn là Cẩm Tú Các đi theo con đường nhà hàng cao cấp, trải khắp Thiên Nam, tích lũy kinh nghiệm trước, sau đó mở các chi nhánh cấp trung và cấp thấp khắp toàn quốc.Một trăm tám mươi tiệm game kia chỉ thu được lợi nhuận kếch xù trong mấy năm thôi, sau đó sẽ đổi sang hình thức siêu thị hoặc tiệm cơm.

Dù sao vẫn còn thời gian, không vội nhất thời.Tiệc rượu giải tán trong bầu không khí vui vẻ.

Vết thương của Tiểu Trang vẫn chưa lành nên hắn chỉ uống chút rượu vang, đương nhiên hắn sẽ lái xe chở Tô Bình Nam về.Cứ cách hai mươi phút Đỗ Cửu lại đứng lên vận động tay chân một lát.


Tô Bình Nam quá bận rộn, hắn đã ngồi canh bảy tám ngày rồi, hôm nay hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.Tuyết càng lúc càng dày, may mà không có gió.

Bông tuyết to như nắm đấm rơi dồn dập.

Dưới ánh đèn sáng ngời ở Cẩm Tú Các, trông đẹp lạ thường."Tiên sinh, cho ngươi chiếc ô này."Đỗ Cửu quay đầu lại, một nữ tử xinh đẹp ớt mặc chiếc sườn xám đón khách của Cẩm Tú Các đứng trước mặt hắn.Thấy nam nhân phía đối diện đứng dậy, ánh mắt như mãnh hổ nhìn mình, Tào Lệ sợ hãi lùi về sau vài bước.Tào Lệ là người Tô Gia thôn, nàng làm ở Cẩm Tú Các rất lâu rồi.

Tô Bình Nam đối xử với các đồng hương không tệ, nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Hôm nay nàng phụ trách đón khách, trông thấy một nam tử mặc đồ nông dân ngồi ở bên kia đường rất lâu.

Tào Lệ là người tâm địa thiện lương, không hiểu sao nàng lại nhớ đến anh trai đang làm nông ở nhà.

Nàng không đành lòng, bèn mang một chiếc ô cho hắn.Đỗ Cửu đang định lên tiếng thì trông thấy người đàn ông trong bức phác họa đã xuất hiện.

Mấy người trẻ tuổi đô con vây quanh hắn, đang cung kính tiễn hắn rời đi.

Đỗ Cửu ngước mắt, mấy chiếc xe việt dã màu đen đang dần tiến tới, hắn dịu dàng nói: "Không cần.

Đừng sợ."Đỗ Cửu lập tức quyết định ra tay mạnh mẽ.


Em gái không đợi thêm được nữa, hắn cần khoản tiền kia.

Sau ngày hôm nay khó mà điều tra hành tung của Tô Bình Nam, không thể kéo dài thêm nữa.

Hắn rất tự tin với bản lĩnh của mình, cho rằng mình sẽ không thất bại tại đây.Tào Lệ còn chưa kịp hiểu ra câu "đừng sợ" của nam tử trước mặt có ý gì, thì đã trông thấy nam tử kia linh hoạt như mèo, lộn nhào qua hàng rào sắt bên đường, cúi rạp người lao nhanh về phí Tô tổng của công ty."Á!"Bình thường Tô Bình Nam đối xử với người nhà cực tốt, Tào Lệ buột miệng hét lên đầy hoảng sợ.Tô Bình Nam phản ứng rất nhanh, tiếng hét của nữ tử vang lên bên tai.

Hắn nghiêng người, tức thì trông thấy một thân ảnh vạm vỡ lao như tên bắn về phía mình.Tô Văn Văn đứng gần nhất, đầu óc mơ màng vì men say lập tức tỉnh táo."Có người muốn ra tay với Tô Bình Nam!"Hắn gần như không hề do dự, hai tay đan chéo trước ngực, hung hăng đâm sầm vào thân ảnh kia.Lòng sùng bái của Tô Văn Văn đối với võ lực của Tô Bình Nam đã đạt tới cảnh giới mù quáng, hắn tin rằng chỉ cần mình ngăn cản đòn công kích đầu tiên của tên này, thì không có bất kỳ ai là đối thủ của lão đại."Phụt!"Âm thanh va chạm vang lên, Tô Văn Văn có cảm giác như mình đụng vào một chiếc tàu hỏa đang chạy, cả người bay ra ngoài, hai mắt tối sầm lại, không còn biết gì nữa.Quách Quang Diệu và Dương Thiên Lý phản ứng chậm một nhịp, nhìn thấy Tô Văn Văn đã bay ra ngoài.

Hai người đồng thời giận dữ quát to.

Quách Quang Diệu nhào lên ghì chặt eo đối phương.Đỗ Cửu hạ eo, khuỷu tay lập tức thúc vào cổ hán tử đang ghì eo mình.


Hắn điên cuồng thét một tiếng, sau đó nâng Quách Quang Diệu nặng gần một trăm bảy mươi cân (85 kg) lên, hung hăng ném xuống đất.Dương Thiên Lý nói ít nhất, phòng thủ chặt chẽ đằng trước Tô Bình Nam.

Thấy Quách Quang Diệu bị nhấc lên, trong mắt hắn ngùn ngụt sát khí.

Hắn bước đến, một đạo hàn quang từ trong tay lóe lên, đâm thẳng vào phần eo đối phương.Đỗ Cửu cười gằn.

Những người này rất dũng mãnh! Trước khí thế của hắn, đối phương phản ứng rất nhanh, không hề lùi bước, là hán tử chân chính!Hắn lùi về sau, nghiêng người, đá chân.Khi nghe thấy kẻ địch đá chân phát ra tiếng "vèo" xé gió, Tô Bình Nam vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh nãy giờ bỗng đanh mặt.Lần trước ở Tương Nam, Tô Bình Nam đã phát hiện sau khi trùng sinh, sức mạnh và tốc độ của mình tự dưng tăng rất nhiều.

Hắn lập tức xông lên, dùng sức kéo cổ áo của Dương Thiên Lý.Đỗ Cửu hung ác đá sượt qua tai Dương Thiên Lý, mang theo tiếng gió khiến Dương Thiên Lý sợ toát mồ hôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương