Sáng mùng một, Lục Khôn Đức bị âm thanh của một trận pháo làm tỉnh giấc, không kiên nhẫn đá đá Lục Quân Cường bên cạnh: "Đi luộc sủi cảo đi..."

Đá phải khoảng không, Lục Khôn Đức nhắm hai mắt hướng sang bên trái cọ cọ, một chân duỗi dài huơ trái huơ phải, lẩm bẩm: "Tiểu Quân đâu... Đi xuống đốt pháo đi, hôm nay còn có việc..."

Lục Quân Cường đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, vào phòng ngủ muốn kêu Lục Khôn Đức rời giường thì thấy anh nửa ngủ nửa tỉnh, một chân đang thử thăm dò tìm cậu. Lục Quân Cường cười cười, bắt lấy chân anh, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn chân.

"Á!" Lục Khôn Đức sợ ngứa giật lại, mơ mơ màng màng ngồi dậy, ngáp một cái: "Mới ngủ được mấy tiếng, đi nấu sủi cảo đi kìa."

Lục Quân Cường cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn đưa cho anh, nói: "Sủi cảo đã vớt ra rồi, mau đứng lên, em đốt pháo xong rồi mình ăn."


Lục Khôn Đức gật đầu: "Ăn xong rồi thì... sang nhà bác hai chúc Tết đi." Mắt Lục Quân Cường tối sầm lại, nói: "Anh không cần phải lo, chúng ta không ở nhà bọn họ ăn cơm, chúc Tết xong thì về."

Lục Khôn Đức tỉnh táo lại đi đánh răng, miệng ngậm bàn chải đánh răng mơ hồ không rõ nói: "Như vậy được không... có hơi... ấy quá không?"

Lục Quân Cường không nói gì nhìn Lục Khôn Đức trong gương, xoay người đi xuống lầu đốt pháo.

Ăn sủi cảo đầu năm xong, hai người chuẩn bị đồ đạc trước, ra cửa kêu taxi đi tới nhà bác hai Lục gia chúc Tết.

Cha của Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường chỉ có một anh trai, sau khi xảy ra chuyện cũng có giúp đỡ chu cấp tiền cho hai người họ được một năm, sau đó thì ngưng, Lục Quân Cường khi đó tuổi trẻ khí thịnh, đánh chết cũng không chịu lại tới nhà bác hai xin tiền phải xem sắc mặt bác gái, dứt khoát thôi học tự mình đi làm công.


Bác hai sau khi nghe nói lập tức gửi mấy ngàn đồng, Lục Quân Cường nói cậu không cần, cực lực từ chối, bác gái chạy tới nhà họ quậy, nói Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường là gánh nặng chỉ biết ngửa tay xin tiền. Bác hai cũng thực sự là nhờ vợ đưa tiền tới, nhất thời không nói rõ được, Lục Khôn Đức bảo bác gái mang tiền về, sau đó lại nói mình đang trong hiếu kỳ không thể đi chúc Tết, cho đến nay chưa từng liên hệ với nhà bác hai lần nào nữa.

Năm nay hiếu kỳ đã hết, theo quy củ phải bắt đầu dán câu đối xuân đốt pháo đi thăm họ hàng, nhưng Lục Quân Cường lại muốn năm nay cũng không cần phải đi, mất công bị coi là nịnh nọt lấy lòng, nhưng Lục Khôn Đức không chịu. Mẹ Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường là con gái một, cha cũng chỉ có một người anh trai như vậy, có nghĩa đây là thân thích duy nhất của họ. Lục Khôn Đức tuy rằng cũng đối với chuyện trước kia khó có thể tiêu tan, nhưng thân thích tóm lại vẫn là thân thích, máu mủ tình thâm, dù gì cũng không thể cả đời không qua lại với nhau.


Lục Khôn Đức vỗ vỗ cái tay của Lục Quân Cường đang đặt ở trên đùi cậu, nhỏ giọng nói: "Lát nữa đến nhà bác hai đừng xụ mặt, đều đã nhiều năm không gặp, em coi như là làm dáng thôi cũng được, sau này cũng không tới thường xuyên mà, nha?"

Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức, thật sự không rõ sao lại có người lương thiện như anh vậy, châm chọc: "Anh hai thật là gì cũng đều có thể nhẫn nhịn được, vậy sao trước kia lại không tha thứ cho em? Thánh mẫu bạch liên hoa..."

Lục Khôn Đức: "Bạch... Bạch liên hoa? Anh không tha thứ cho em khi nào?"

Lục Quân Cường tự biết mình nói lỡ, xấu hổ cười cười chuyển đề tài, nói: "Em không phải giận anh, chỉ là nhớ tới nhiều chuyện trước kia thôi."

Lục Quân Cường trước đây chịu bao nhiêu khổ cực Lục Khôn Đức hiểu rõ hơn ai hết, thông cảm cười cười: "Năm nay mình đi một lần này thôi, Tết nhất, đừng khiến mình không thoải mái." Lục Quân Cường gật đầu, đưa tiền cho tài xế, ra phía sau mở thùng xe lấy đồ.
Lục Quân Cường xách đồ ra đi ấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau cửa mở, bác gái thấy bọn họ cười không ngậm được miệng mời hai người vào bên trong, trong miệng vẫn luôn nói: "Hôm qua bác đã biểu bác hai kêu tụi con lại đây ăn Tết, vậy mà ổng không chịu đi, gọi điện thoại cho tụi con cũng không thông, mau ngồi mau ngồi, Minh Kiệt! Mau gọi anh đi con, đây là hai anh của con đó."

Trên sô pha có một bé trai mười tuổi đang ngồi, bác Lục có hai đứa, lúc còn trẻ bởi vì không có con, liền nhận nuôi con gái của chị bác gái, hiện tại đã hai mươi tuổi, con thứ hai là do bác hai sinh ra lúc về già, Lục Minh kiệt, từ nhỏ đã được cưng chiều cực kỳ.

Đứa bé trai sắc mặt bất thiện không nói lời nào nhìn người xa lạ tới nhà, trộm liếc mắt một cái thấy Lục Quân Cường mang hai hộp điểm tâm cao cấp, kêu to một tiếng đoạt lấy chạy ào vào phòng mình.
Lục Quân Cường trên mặt nhàn nhạt, không để tâm nói: "Gọi điện thoại không thông? À... Hai năm trước bởi vì không có tiền trả tiền điện thoại nên bị cắt, năm trước mới đổi cái mới."

Bác hai nghe xong trên mặt không nhịn được, thở dài nói: "Mấy năm nay đều là bác hai không tốt, haizz... Không nói nữa, Lục Khôn Đức con thi đậu đại học đi?"

Lục Khôn Đức cười cười gật đầu: "Đại học Hưng Bang, rất gần nhà."

Bác gái lập tức lên tinh thần, cười nói: "Ây dà! Thành tích Khôn Đức tốt dữ ta? Em con đây nè không được gì hết, con có rảnh thì tới phụ đạo cho nó nha, đứa nhỏ này thiệt làm bác phí hết hy vọng à."

Lục Khôn Đức: "?"

Lục Khôn Đức phản ứng lại đây bác gái nói em con là con của bà ta Lục Minh kiệt, cười một cái, "Đương nhiên..."

"Đương nhiên là không tiện rồi ạ." Lục Quân Cường tiếp lời cười cười, "Anh hai trong trường bận lắm, ngày nghỉ còn muốn ở trong tiệm ghi sổ sách cho con, một chút cũng đều không rảnh."
Lục Khôn Đức thiếu chút nữa bị nghẹn, cười gượng nói: "Ha ha... Trong tiệm bận lắm ạ."

Bác hai cười cười, rót thêm nước trà cho bọn họ, nói: "Bác cũng nghe nói tới cửa tiệm của Quân Cường, nghe nói là ăn nên làm ra lắm, bác... cũng không dám qua nhìn xem, thế nào? Bận bịu dữ lắm hả con?"

Lục Khôn Đức nhìn trên đầu bác hai lấm tấm bạc không tránh khỏi thổn thức, kỳ thật trong lòng anh vẫn còn có bọn họ, chỉ là bởi vì bác gái... Lục Khôn Đức cười cười: "Bác hai yên tâm đi, Tiểu Quân rất có khả năng, tụi con hiện tại kiếm cũng đủ dùng."

Bác hai gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Bác gái cười cười: "Bác biết Tiểu Quân có khả năng mà! Từ nhỏ nhìn đã thấy không giống con nhà người ta rồi, trong tiệm kiếm được nhiều không con? Năm nay kiếm được nhiêu vậy con?"
Lục Khôn Đức: "..."

Lục Quân Cường cũng không ngẩng đầu lên, lười nhác lia mắt nhìn thời gian trên di động. Bác hai hầy một tiếng, nói: "Giữa trưa ở lại đây ăn đi, nha con? Ba người chúng ta uống chút đỉnh."

Lục Quân Cường đứng lên duỗi eo, dậm chân một cái, nhìn Lục Khôn Đức nói: "Anh hai, hôm qua Vu Hạo Phong nói sẽ tới nhà chúng ta chúc Tết đấy, mình về sớm một chút."

Lục Khôn Đức biết Lục Quân Cường ngồi không yên, sợ cậu lát nữa bực lên, cũng đứng lên, cười giải thích: "Một người bạn của Tiểu Quân còn có hẹn với nó, tụi con cũng không ở lại lâu nữa, xin phép đi trước ạ."

Bác hai xấu hổ cũng đứng lên, nói: "Vậy... vậy thì thôi, sau này có rảnh thì thường xuyên đến đây, bác mong tụi con lắm." Bác gái cũng vội vàng nói: "Ầy vậy biết nói sao nữa đây? Thôi tụi con đi đi... Về sau thường xuyên tới nha con, bác làm thêm vài món ngon đãi tụi con."
Hai vợ chồng đưa bọn họ ra đến cửa, Lục Khôn Đức vâng vâng dạ dạ đáp ứng ra cửa.

Lục Khôn Đức nhìn Lục Quân Cường cười cười, nhéo mặt cậu, nói: "Coi em kìa! Ngày thường ở bên ngoài cùng khách hàng mình không thích cũng như vậy hay sao?"

Lục Quân Cường thuận thế bắt lấy tay anh, khẽ cắn một ngụm, diện vô biểu tình nói: "Những người kia là giúp em kiếm tiền, còn loại người này thì lười giả vờ với họ." Lục Khôn Đức biết cậu hận cũ tích tụ, cũng không khuyên can gì, lôi kéo tay cậu lắc qua lắc lại, "Vậy chúng ta về nhà à?"

"Ừm." Lục Quân Cường cầm di động nhìn nhìn, "Vu Hạo Phong thật sự có nói muốn tới gặp chúng ta, buổi chiều... Đồng Kha hẳn là cũng tới."

Hai người về đến nhà mới vừa ăn cơm trưa xong thì Vu Hạo Phong và Đồng Kha tới, chúc Tết xong, Đồng Kha "Ố" một tiếng liền cùng Tiền Nhiều Hơn lăn đến một đoàn.
Đồng Kha tay nâng một cái bao giấy cực cực lớn, đưa cho Lục Khôn Đức như hiến vật quý: "Khoai lang nướng ở cửa hàng gần nhà tụi tôi nè, ăn đặc biệt ngon, tôi ăn từ nhỏ đến lớn luôn đó."

Đồng Kha lấy khoai lang chín đỏ ra, sang qua sang lại giữa hai tay: "Mau ăn! Nhân lúc còn nóng."

Lục Quân Cường cùng Vu Hạo Phong mỗi người cũng cầm một củ, khoai lang đỏ nướng lửa rất vừa lúc, vừa mở túi giấy ra đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng.

Lục Khôn Đức cũng bị nóng không dám bốc, dùng hai ngón tay "xách" củ khoai lang: "Nóng muốn bỏng rồi, sao cậu không thấy nóng? Cái kia của cậu nguội rồi à?"

Đồng Kha nâng củ khoai lang của mình lên bắt đầu ăn, thở phà phà, cười nói: "Lúc này ăn mới ngon, của cậu cũng đâu quá nóng đâu..." Nói rồi muốn sờ khoai lang của Lục Khôn Đức, Vu Hạo Phong "A" một tiếng muốn ngăn cản, nhưng mà không kịp, Đồng Kha nhanh tay lẹ mắt ở trên củ khoai của Lục Khôn Đức hung hăng chụp một phát, véo ra năm cái dấu tay, trên củ khoai nướng đen sì nhất thời nhiều thêm năm cái vòng tròn vàng rực, Đồng Kha cười ha ha.
Lục Khôn Đức rơi lệ đầy mặt, nhào qua muốn nhéo Đồng Kha, Đồng Kha sớm có phòng bị, cười ha ha trốn tránh không cho Lục Khôn Đức chạm vào. Lục Khôn Đức nhìn củ khoai vỡ nát trong tay mình, vạn tiễn xuyên tâm, bi phẫn xoay người một phen nhắm củ khoai của Vu Hạo Phong bóp một cái nát nhừ.

Vu Hạo Phong: "......"

Lục Quân Cường nhàn nhã nhìn chiến trường hỗn loạn, nhanh chóng nhét khoai của mình vào miệng ăn luôn cả vỏ, tán thưởng: "Quả nhiên ăn ngon."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương