Tháng thứ nhất sau khai giảng binh hoang mã loạn thật nhanh qua đi, Lục Khôn Đức cùng Đồng Kha ở chung hết sức hòa hợp, quân huấn, đi học, mở họp, hai người đều là ở bên nhau.

Hai người đều không có ý định tranh cử vào hội sinh viên, một tháng đầu vẫn là rất nhẹ nhàng.

Tính cách tương tự nhau, đều không dễ cùng người xa lạ ở chung, dung nhập cuộc sống đại học lại rất thuận lợi.
Lục Quân Cường và Vu Hạo Phong đều đã tới ký túc xá vài lần, mang cho hai người chút trái cây cùng đồ ăn vặt, Lục Quân Cường còn mua một cái máy giặt loại nhỏ để trên ban công.
Bất tri bất giác quốc khánh đã tới, trường cho nghỉ một tuần, Lục Khôn Đức và Đồng Kha thu dọn đồ đạc, về sau không còn mỗi ngày đều trọ ở trường nữa, hai người thu dọn đồ đạc, đóng cửa cài khóa.
Đồng Kha cùng Lục Khôn Đức vừa xuống cầu thang vừa thảo luận: "Kỳ nghỉ này cậu tính đi đâu?" Lục Khôn Đức nói: "Tới giúp ở tiệm cơm của em tôi, cậu thì sao, cùng với bác sĩ ra ngoài du lịch?"
Đồng Kha lắc đầu, ảm đạm nói: "Bệnh viện rất bận, ảnh toàn bộ kỳ nghỉ đều không có thời gian, không bằng tôi cũng tới tiệm các cậu giúp đi, tôi không cần lương, cùng các cậu ăn cơm là được rồi." Lục Khôn Đức vội cười nói: "Cậu tới ăn cơm đi, tôi mời, việc trong tiệm cậu làm không được đâu." Đồng Kha nhún nhún vai, nói: "Vậy thôi tôi không đi đâu, chán lắm."
Đồ của Đồng Kha không nhiều lắm, cậu hỏi Lục Khôn Đức: "Tôi giúp cậu đưa đồ về nhà cho, dù sao cũng rất gần."
Lục Khôn Đức đeo cái cặp lại cầm mấy quyển sách, lắc đầu cười nói: "Không cần, Tiểu Quân ngày hôm qua gọi điện thoại nói muốn tới đón tôi."
Đồng Kha gật gật đầu không hề kiên trì, Lục Quân Cường đã sớm cưỡi chiếc xe đạp cũ đứng dưới ký túc xá đợi, tiếp nhận cặp sách của Lục Khôn Đức để ở trên tay lái, chờ Lục Khôn Đức ngồi ổn rồi, hướng Vu Hạo Phong đang đậu xe ở chỗ rất xa cổng trường chào một cái, lảo đảo lắc lư chở Lục Khôn Đức về nhà.
Lễ quốc khánh trong tiệm Lục Quân Cường bận túi bụi, mỗi ngày bận chạy tới chạy lui cơ hồ có thể bốc ra lửa, dứt khoát nghe theo ý kiến Lục Khôn Đức, ở trong trường anh dán một tờ thông báo thuê người, thuê sinh viên tới tiệm làm công trong kỳ nghỉ này, một tuần ba trăm đồng, bao ăn không bao ở.

Lập tức có không ít sinh viên tới xin việc, Lục Quân Cường chọn hai nam sinh tay chân lanh lẹ, trong tiệm nhân thủ lập tức thong dong rất nhiều.
Lục Khôn Đức vẫn làm nghề cũ, thu ngân.

Nhờ Lục Quân Cường tay cầm tay dạy học nên kỹ thuật của Lục Khôn Đức tiến bộ không ít, hơn nữa nghỉ hè luyện tập hai tháng, hiện tại vào thời điểm nhiều khách nhất thì một người trên cơ bản cũng có thể ứng phó rồi.
Lúc vắng khách Lục Khôn Đức cầm một quyển tiểu thuyết tựa vào trên quầy đọc, lúc Lục Quân Cường nhập hàng về thì thấy Lục Khôn Đức đang gối lên quyển sách ngủ gà ngủ gật, Ngô Hạo kêu người đi dỡ hàng, Lục Quân Cường bê cái thùng nhỏ đi tới, đẩy đẩy bả vai Lục Khôn Đức, trầm giọng nói: "Tính tiền."

Lục Khôn Đức lập tức ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn nhìn Lục Quân Cường, ngáp một cái cười nói: "Sao hôm nay em về trễ vậy?"
Lục Quân Cường đặt thùng nhỏ lên trên quầy, nói: "Tìm bạn cho anh."
Thùng nhỏ giật giật, Lục Khôn Đức nghi hoặc nhìn Lục Quân Cường, Lục Quân Cường cười không nói lời nào, Lục Khôn Đức mở cái thùng ra, là một chú chó nhỏ lông xù xù màu trắng!
"Oa!" Lục Khôn Đức cao hứng kêu to, đôi tay nâng chân trước của chó nhỏ ôm nó lên, chó nhỏ chỉ dài có một thước, đi theo xe vận tải xóc nảy một đường, đôi mắt to mờ mịt nhìn Lục Khôn Đức, nhẹ nhàng đá đá chân sau.

Lục Khôn Đức để nó lên trên quầy, chó nhỏ lập tức co rúm lại hướng tới tựa trên người Lục Khôn Đức.
Lục Khôn Đức hưng phấn mặt đều có chút phiếm hồng, quay sang Lục Quân Cường cười nói: "Nhóc này ở đâu ra đấy?"
Lục Quân Cường xoa xoa đầu chó nhỏ, nói: "Chó lớn bên nhà người nhập hàng sinh, một lần bốn con, đều đã hơn một tháng, em liền xin một con." Lục Khôn Đức không ngừng vuốt ve chó nhỏ, hỏi: "Đây là chủng loại nào? Anh cảm giác nó cứ như đang cười..."
Lục Quân Cường nói: "Samoyed, người ta hay gọi là Thiên sứ mỉm cười, con này cũng không thuần chủng, anh đặt cho nó cái tên đi." Lục Khôn Đức đối với các chủng loại chó không có khái niệm, ôm chó nhỏ cao hứng vẫn luôn xoa xoa, hỏi: "Nó là đực hay cái?"
Lục Quân Cường nhìn nhìn hai chân sau của nhóc Samoyed, nói: "Đực." Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ, nói: "Tiền Nhiều Hơn! Kêu Tiền Nhiều Hơn đi, Tiền Nhiều Hơn..."
Lục Quân Cường cười cười không quản anh, theo bọn Ngô Hạo cùng nhau dỡ hàng.
Lục Khôn Đức ôm Tiền Nhiều Hơn bỏ vào trong thùng, đến phòng bếp lấy một ít gan gà đặt vào một cái mâm nhỏ bưng tới cho Tiền Nhiều Hơn, chó nhỏ từ buổi sáng chưa có ăn gì, thấy gan gà liền nhào tới, một chân đạp lên trên mâm, một chân đẩy một miếng gan gà đến bên miệng, bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ.
Lục Khôn Đức nhẹ nhàng xoa đầu Tiền Nhiều Hơn, chó nhỏ ngẩng đầu nhìn Lục Khôn Đức, liếm liếm ngón tay anh, cúi đầu tiếp tục từng ngụm ăn gan gà.

Lục Khôn Đức lại cầm một cái chén nhỏ đựng sữa bò đặt ở một bên, Tiền Nhiều Hơn đi qua, ngửi ngửi, bắt đầu từng chút từng chút liếm sữa bò.
Chỉ chốc lát sau Tiền Nhiều Hơn liền ăn no, bụng nhỏ tròn tròn phình phình.

Lục Khôn Đức ngồi xổm xuống nhìn nó, Tiền Nhiều Hơn cọ ở bên chân Lục Khôn Đức, dùng đầu nhẹ nhàng dụi dụi vào tay anh.

Lục Khôn Đức bế nó lên đặt trên đùi, Tiền Nhiều Hơn lập tức chồm lên, hai chân trước ấn ở trên ngực Lục Khôn Đức, in trên chiếc áo thun màu trắng sạch sẽ của anh hai đóa hoa nhỏ.


Lục Khôn Đức nhìn nó dở khóc dở cười, Tiền Nhiều Hơn hoàn toàn không tự biết, giương miệng thè lưỡi đối Lục Khôn Đức thở hộc hộc.
Một lát sau khách bắt đầu nhiều lên, Lục Khôn Đức vội vàng thu tiền nên bỏ Tiền Nhiều Hơn vào thùng giấy, lại vò một cục giấy ném vào trong thùng.

Tiền Nhiều Hơn hưng phấn nhào vào trên cục giấy, cục giấy bị bật lên, Tiền Nhiều Hơn như lâm đại địch, khom người nhìn chằm chằm cục giấy, lại nhào lên, vì dùng lực quá đà, toàn bộ cơ thể lộn nhào một vòng.

Tiền Nhiều Hơn lập tức bò dậy ngồi xổm, gắt gao nhìn chằm chằm cục giấy, tận lực đè thấp thân thể, từng bước nhỏ bước tới gần cục giấy...
Lục Khôn Đức: "......"
Lục Khôn Đức không đành lòng nhìn Tiền Nhiều Hơn làm chuyện ngốc nghếch, dùng chân đẩy thùng giấy đến phía dưới quầy, chuyên tâm thu tiền.
Lại bận việc một buổi trưa, sau khi đợt khách cuối cùng rời đi thì chân Lục Khôn Đức đã rã rời, lắc lư đi đến đại đường ngồi.

Lục Quân Cường rửa tay từ phòng bếp đi ra, nhìn Lục Khôn Đức cười nói: "Anh hai mệt mỏi sao?" Lục Quân Cường ngồi bên cạnh Lục Khôn Đức, nhấc một chân của anh gác lên trên đùi mình nhẹ nhàng xoa, Lục Khôn Đức đơn giản cầm cái ghế dựa đặt ở phía sau rồi nằm xuống, áo thun trên thân trượt lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn.
"Tiền Nhiều Hơn đâu?" Lục Quân Cường hỏi, không chút thanh sắc kéo áo Lục Khôn Đức xuống.
Lục Khôn Đức lười biếng nhẹ nhàng huơ chân, nói: "Phía dưới quầy kìa, giờ lại không kêu nữa."
Lục Quân Cường cẩn thận nghe rồi nghe, dưới quầy vẫn là có tiếng Tiền Nhiều Hơn nhỏ giọng ô ô kêu, bất quá...!Lục Quân Cường buông chân Lục Khôn Đức xuống, đi đến sau quầy thì thấy...!Chó nhỏ mềm mại nằm nghiêng trong thùng giấy, bên cạnh phun ra đầy uế vật.
Lục Khôn Đức cũng chạy tới, hoảng sợ nhìn Tiền Nhiều Hơn, nhỏ giọng nói: "Nãy anh có cho nó ăn một chút gan gà cùng sữa bò." Lục Quân Cường kéo mí mắt Tiền Nhiều Hơn ra nhìn nhìn, an ủi Lục Khôn Đức: "Hẳn là không có việc gì, nhà bọn họ cũng nói có thể ăn cơm, em mang nó tới bệnh viện thú cưng coi sao."
Lục Khôn Đức sốt ruột đổ mồ hôi: "Đều do anh cho nó ăn bậy, anh..."
Lục Quân Cường hướng Lục Khôn Đức cười cười: "Không có việc gì, chó con đều dễ bị bệnh, em mang nó đi xem."
Lục Khôn Đức gật gật đầu: "Kia chúng ta nhanh lên đi, anh thấy nó có vẻ đang sợ lắm."

Lục Quân Cường lấy một cái thùng rượu ôm Tiền Nhiều Hơn bỏ vào, nói: "Em đạp xe đi, không chở anh được, anh chờ ở trong tiệm, em đi một lát sẽ về." Lục Khôn Đức vội vã còn muốn nói gì nữa, bất đắc dĩ Lục Quân Cường kiên trì không cho anh đi, cuối cùng chỉ phải ngốc trong tiệm mà chờ.
Lục Quân Cường mang theo Tiền Nhiều Hơn tới bệnh viện thú cưng gần nhất, bác sĩ vừa thấy đã biết nguyên nhân: khó tiêu.
Bác sĩ cho Tiền Nhiều Hơn uống chút thuốc lại tiêm một mũi, kê một chút thuốc đưa cho Lục Quân Cường, nói: "May là phát hiện sớm, không có việc gì.

Các cậu thật quá không cẩn thận! Nó còn quá nhỏ, tiêu hóa không được sữa bò, nếu là có sữa dê có thể cho uống một chút, mấy tháng này vẫn là nên ăn thức ăn cho chó con thôi."
Lục Quân Cường buông tâm, cậu kiên trì không cho Lục Khôn Đức đi theo tới chính là sợ việc cứu chữa Tiền Nhiều Hơn sẽ khiến Lục Khôn Đức nhìn mà khó chịu.

Lục Quân Cường nhẹ nhàng vuốt Tiền Nhiều Hơn yếu ớt mà thở dài, nghĩ thầm may mắn Tiền Nhiều Hơn mạng lớn, bằng không còn phải nghĩ cách đi tìm một con chó nhỏ khác trở về lừa Lục Khôn Đức.
Lục Quân Cường lại nhờ bác sĩ tiêm các loại vắc-xin phòng bệnh cần thiết cho Tiền Nhiều Hơn, mua mấy túi thức ăn cho chó mà bác sĩ đề cử.
Trở lại trong tiệm Lục Khôn Đức thấy Tiền Nhiều Hơn đã lên tinh thần thì an tâm không ít, vội vàng hỏi Lục Quân Cường: "Rốt cuộc là bị làm sao?" Lục Quân Cường nghĩ nghĩ, nói: "Bác sĩ nói là chó con đều sẽ bị bệnh, có thể là nhà bọn họ vẫn luôn nuôi không tốt lắm, không có gì vấn đề lớn, về sau đều ăn thức ăn cho chó là được."
Lục Quân Cường nói cái gì Lục Khôn Đức đều sẽ tin tưởng, nghe xong buông tâm, nhẹ nhàng xoa sau lưng Tiền Nhiều Hơn hống nó.

Tới tối Lục Quân Cường đem thức ăn cho Tiền Nhiều Hơn ăn, chó nhỏ không có thích như lúc ăn gan gà , nhưng cũng chậm rãi ăn hết một chén nhỏ thức ăn.

Tiền Nhiều Hơn vẫn thân với Lục Khôn Đức, sau khi ăn no lật thân qua lộ cái bụng trắng bóc ở trên đùi Lục Khôn Đức rầm rầm rì rì.
Lục Quân Cường nhẹ nhàng sờ trên cái bụng của Tiền Nhiều Hơn, Lục Khôn Đức chọt chọt cái mũi của nó, nhỏ giọng nói: "Hôm nay thực xin lỗi." Tiền Nhiều Hơn đã không còn khó chịu nữa, như cũ hướng về phía Lục Khôn Đức thè lưỡi thở hộc hộc.
Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức không khỏi xuất thần, đều nói chó sẽ thích người linh hồn thiện lương, quả nhiên không sai.
Sau khi có Tiền Nhiều Hơn Lục Khôn Đức phân tâm không ít, mỗi ngày đều cùng Tiền Nhiều Hơn chơi trò "Tới bắt tao đi tới bắt tao đi", không còn nhìn chằm chằm quầy nữa, Lục Quân Cường thực vừa lòng.

Trong phòng khách ở nhà dùng thùng giấy cùng quần áo cũ làm cho Tiền Nhiều Hơn một cái ổ chó thật ấm áp, lại ở trong toilet thả một cái bồn cát, chủ cũ của Tiền Nhiều Hơn dạy dỗ rất tốt, Lục Khôn Đức dạy vài lần tiểu gia hỏa liền biết tự đi WC.
Mỗi ngày Lục Quân Cường dậy sớm làm xong bữa sáng liền ôm Tiền Nhiều Hơn từ trong ổ ra, Tiền Nhiều Hơn liền thẳng tiến đến phòng ngủ của Lục Khôn Đức, ngao ngao vui vẻ kêu Lục Khôn Đức rời giường.

Ăn sáng xong hai người một chó cùng đi tới tiệm cơm, Lục Quân Cường cưỡi xe đạp mang theo Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức ôm Tiền Nhiều Hơn.


Bận rộn hết một ngày rồi về nhà, như cũ là Lục Quân Cường cưỡi xe đạp mang theo Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức ôm Tiền Nhiều Hơn.
Trong tiệm người đều thực thích Tiền Nhiều Hơn, nhưng cố kỵ nó là sủng vật của Lục Khôn Đức, cũng không dám chọc nó nhiều, chỉ có Lý Thanh không biết rõ tình huống, thích kéo đuôi của Tiền Nhiều Hơn, Tiền Nhiều Hơn chỉ thích dán lấy Lục Khôn Đức, người khác chọc nó nó đều chạy, Lý Thanh muốn chọc Tiền Nhiều Hơn chơi liền lôi kéo cái đuôi nó không cho nó động, Tiền Nhiều Hơn rất thành thật, bị kéo đuôi cũng không dám động, nhỏ giọng ô ô để Lý Thanh sờ tới xoa đi.

Ngô Hạo có một lần thấy Lý Thanh kéo đuôi để nghịch tai nó, vội ôm Tiền Nhiều Hơn đi, may mắn không có để cho Lục Quân Cường cùng Lục Khôn Đức thấy, Ngô Hạo nói Lý Thanh vài câu.
Một ngày trước khi quay lại trường Lục Quân Cường kêu Lục Khôn Đức ở nhà ngủ.
"Ngày mai tiết thứ nhất bắt đầu lúc 8 giờ, hoàn toàn kịp giờ tới trường, hôm nay anh vẫn là ở nhà ngủ đi." Tiền Nhiều Hơn như là nghe hiểu điều Lục Quân Cường nói, cũng thò qua hồng hộc vẫy đuôi.
Lục Khôn Đức bất đắc dĩ, nói: "Ngày mai học lại, chỉ đạo viên rất có khả năng kiểm tra nhân số mở họp gì đó, không quay về khẳng định không được."
Lục Khôn Đức khăng khăng phải về trường học, Lục Quân Cường cũng không có biện pháp, ăn cơm chiều xong liền đưa Lục Khôn Đức về trường học, lúc gần đi Tiền Nhiều Hơn còn chưa hiểu tình huống, ngậm tiểu bố vịt nó thích nhất cũng tung tăng vui tươi hớn hở đi theo phía sau, Lục Khôn Đức dở khóc dở cười, đuổi nó: "Không phải ra ngoài chơi, vào nhà! Giữa trưa ngày mai tao liền trở lại, nghe lời, tao đóng cửa! Nhanh lên! "
Tới trường thì thấy cơ hồ toàn bộ học sinh đã trở lại, Lục Khôn Đức hướng Lục Quân Cường hừ hừ: "Xem đi, ai cũng biết phải về trường trước một ngày..." Lục Quân Cường cùng Lục Khôn Đức lên lầu, cười nói: "Có khả năng Đồng Kha không về, nếu anh ta không về...!Em liền lưu lại vậy, anh ở một mình có sợ không?" Lục Khôn Đức chớp chớp mắt, cười to: "Anh sao có thể sợ được, em vẫn là về nhà bồi Tiền Nhiều Hơn đi, nó phỏng chừng mới sẽ sợ đó."
Lục Khôn Đức cùng Lục Quân Cường cười nói đi tới cửa ký túc xá, Lục Quân Cường còn đang hỏi Lục Khôn Đức ngày mai buổi trưa muốn ăn cái gì...
"Nhìn đi!" Lục Khôn Đức nhỏ giọng nói, "Ký túc xá sáng đèn kìa, tiểu Đồng Kha hẳn đã trở lại, chúng ta nói nhỏ thôi, hù cậu ta." Lục Quân Cường cười cười cũng theo Lục Khôn Đức bước chậm lại đi đến cửa ký túc xá.

Hàng hiên yên tĩnh, trong ký túc xá truyền ra tới một chút thanh âm...
"Có đau hay không? Hửm? Thế này thì sao..."
"Ưn...!Thực thích..."
"Bảo bối nâng lên một chút, rất thích anh ấn nơi này sao?"
"Nhẹ thôi...!Ah..."
Nụ cười xấu xa trên mặt Lục Khôn Đức hạ xuống, nghi hoặc nhìn Lục Quân Cường.

Trực giác bảo Lục Khôn Đức nên kéo Lục Quân Cường rời đi, Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức liếc mắt một cái, trong mắt tối sầm một chút, nhỏ giọng nói: "Đây là âm thanh gì, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Nói xong không đợi Lục Khôn Đức phản ứng liền một cước đá văng cửa ký túc xá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương