Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
-
Chương 70
An Úc Đông cười, nói từng câu từng chữ: “Bởi vậy, con cho rằng, cái chết của chú con, và cả cái chết của mẹ con là do bố đã ra tay?”
An Lạc không trả lời.
An Úc Đông lặng im một hồi, sau đó khẽ thở dài, rồi nói: “Tiểu Lạc, bố rất đau buồn, cũng rất áy náy vì cái chết của mẹ và của chú hai con. Những năm gần đây, bố hết lòng hết dạ chăm sóc cho con, cho con điều kiện sinh hoạt tốt nhất, mọi việc đều theo ý của con. Bố muốn bù đắp một phần sai lầm của năm đó, muốn mẹ con có thể yên nghỉ.”
An Lạc nghe ông nói như vậy, trong lòng rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả là tiêu tan.
Cái chết của mẹ không liên quan đến bố, như vậy mới là tốt nhất, dù sao ông ấy cũng là bố của mình… Nếu thực sự ông ấy đã gây ra việc đó, thì An Lạc lại chẳng biết đối mặt với ông thế nào.
An Úc Đông im lặng thật lâu, rồi mới thấp giọng giải thích: “Lên cao trung thì bố quen bọn họ. Lâm Thế Đông, và Từ Tử Minh, ba người chúng ta đã từng là những người bạn thân nhất. Về sau, bố Thế Đông thiếu nợ một khoản tiền lớn vì đánh bạc, đúng lúc đó An gia cũng rơi vào khốn cảnh vì tài chính xoay vòng, ông nội con cả ngày bôn ba khắp mọi nơi, còn bố thì lại chẳng giúp được việc gì, trong lòng rất lo lắng…
“Năm đó, cảnh sát tiến hành một đợt càn quét quy mô lớn, tất cả các thủ lĩnh của tập đoàn buôn lậu ma túy lớn nhất trong vùng đều bị sa lưới. Từ Tử Minh không biết tiêu thụ ma túy theo con đường nào, nên hắn bèn thương lượng với hai người chúng ta, lợi dụng bối cảnh của ba nhà yểm trợ, buôn lậu ma túy để kiếm tiền.
“Lúc đó bố với Thế Đông hãy còn trẻ, đúng lúc cần tiền gấp, hơn nữa có thế lực của Từ gia yểm trợ, nên chúng ta đã không suy nghĩ kỹ lưỡng gì mà cùng Từ Tử Minh bán số ma túy đầu tiên. Không ngờ, lợi nhuận của việc bán ma túy còn nhiều hơn so với tưởng tượng của bố…”
Nói đến đây, đoạn An Úc Đông dừng lại, ông khẽ thở dài, đè thấp giọng nói: “Ai cũng có lòng tham, một khi đã rơi vào thì sẽ như kẻ nghiện, căn bản không có cách nào để có thể thoát thân dễ dàng.”
“Từ đó về sau, ba người chúng ta phân công hợp tác, phạm vi buôn lậu thuốc phiện cũng ngày càng mở rộng, số tiền trong tài khoản ngân hàng không ngừng tăng lên. Nhưng bắt đầu từ lúc thằng em út An Trạch của con ra đời, lòng bố lại thấy bất an nhiều hơn. Bố sợ bố sẽ làm liên lụy đến toàn bộ An gia, bởi vậy bố bèn mang Bích Trân và An Nham, An Mạch sang Pháp sống, hy vọng họ không bị liên lụy. Khi đó con vẫn còn đang ở với mẹ con, con theo mẹ nên bố cũng tương đối yên tâm…
“Đến một ngày, chú hai con đột nhiên đến khách sạn tìm bố. Nó không gõ cửa mà vào thẳng phòng làm việc của bố, đúng lúc thấy bố từ mật thất đi ra. Sau khi phát hiện ra chuyện này, nó vô cùng phẫn nộ, muốn nói cho ông biết, thậm chí còn muốn báo cho cảnh sát…
“Bố khuyên nó không nên kích động, rồi hai người chúng ta ngồi xuống nói chuyện, nhưng nó vẫn không nghe bố, nhất định phải gọi ông nội con ra mặt. Bố biết, ông nội chính trực nghiêm cẩn, nếu ông biết bố tham gia vào việc buôn bán ma túy, ông tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bố, thậm chí có thể trục xuất bố ra khỏi gia môn… Bố không còn cách nào khác, bèn nói chuyện này cho Tử Minh. Tử Minh nói không sao, chuyện này hắn có thể xử lý được.”
“Không ngờ, cách xử lý của hắn lại là…” Nói đến đây, An Úc Đông đột nhiên ngừng lại.
An Lạc nhìn bố, nói tiếp: “Lại là giết người diệt khẩu?”
An Úc Đông gật đầu, sắc mặt có vẻ vặn vẹo vì thống khổ.
“Cũng từ ngày đó, bố mới nhận ra bộ mặt thật của hắn, nhân lúc bố và Thế Đông không biết, hắn bí mật thành lập Quang Minh Hội. Dã tâm của hắn vô cùng lớn, thậm chí hắn còn muốn Quang Minh Hội khống chế toàn bộ thị trường ma túy của cả châu Á. Để làm được “đại sự” này, hắn không ngại mà tạo ra vụ tai nạn xe để giả chết, làm biến mất thân phận Từ Tử Minh. Từ đó về sau, ngoài bố và Thế Đông, mọi người trong Quang Minh Hội chỉ biết đến cái danh hiệu Tam gia này mà không biết thân phận thật sự của hắn. Bố sợ đến cuối cùng, ngay cả bố và Thế Đông hắn cũng sẽ không bỏ qua.”
Cha con hai người lặng im một hồi lâu. An Lạc mới nói: “Người của Từ gia có biết chuyện này không?”
An Úc Đông lắc đầu, “Bọn họ đều nghĩ rằng Từ Tử Minh đã chết. Sau cái chết giả vì tai nạn xe, hắn liền đổi tên thành Lâm Tam. Sợ người của Từ gia tìm mình, ngay cả họ hắn cũng sửa lại.”
Nghĩ đến ngày đó trong khách sạn, trong khoảnh khắc người kia ngẩng đầu lên từ máy theo dõi, An Lạc không khỏi có chút ớn lạnh bởi ánh mắt lạnh lẽo của ông ta. Tuy tính tình Từ Thiếu Khiêm lãnh huyết bạc tình, nhưng ít nhất tâm địa y vẫn là thiện lương. Có lẽ vì lớn lên bên chú tư nên y cũng không hoàn toàn di truyền thủ đoạn độc ác của cha mình.
An Úc Đông thoáng dừng lại, rồi nói tiếp: “Tiểu Lạc, hôm nay con gọi Thiếu Khiêm ra ngoài đi ăn, thực sự là quá kích động. Tuy Từ Tử Minh hiện nay đã cắt đứt quan hệ với Từ gia, nhưng dù sao Thiếu Khiêm vẫn là con của hắn, hắn vẫn quan tâm đến chuyển động của con mình. Lúc này con hẹn Thiếu Khiêm đi ăn, rất có thể đã khiến cho hắn hoài nghi.”
“…” An Lạc cũng không nghĩ sâu xa đến vậy. Lúc đó hẹn Thiếu Khiêm ra ngoài đi ăn chỉ muốn chứng minh một vài vấn đề. Giờ nghĩ lại, đúng thật là mình đã không suy nghĩ chu toàn.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của An Lạc, An Úc Đông bất đắc dĩ nói: “Hôm nay bố gọi con tới đây nói rõ tất cả, chỉ hy vọng con nhanh chóng biết chân tướng, không nên điều tra thêm nữa mà khiến bọn chúng hoài nghi. Bố đã chuẩn bị vé máy bay sang Pháp rồi, con và Hiểu Đồng hãy mau chóng xuất ngoại, trốn tránh một thời gian đi.”
“… Hiểu Đồng?” An Lạc nhớ tới cô gái vừa gặp trong phòng thí nghiệm kia.
An Úc Đông gật đầu: “Cô gái con vừa gặp kia tên là Lâm Hiểu Đồng, là con gái của Lâm Thế Đông. Thế Đông phụ trách vận chuyển ma túy ra quốc tế trong Quang Minh Hội, cậu ta sợ Interpol theo dõi liên lụy đến người nhà của mình, nên con gái của cậu ta vẫn do bố bí mật chăm sóc. Chuyên ngành học của Hiểu Đồng là hóa học, nó giúp bố nghiên cứu chế tạo ma túy mới nhất trong phòng thí nghiệm.”
An Lạc im lặng một hồi, “Con với cô ấy cùng đi, với lý do gì?”
“Hôm nào bố sẽ giới thiệu Hiểu Đồng là bạn gái của con với mọi người, rằng con bé sắp ra nước ngoài du học. Con sẽ đi cùng nó, như vậy miễn cho mấy đứa em của con hoài nghi. Nhất là An Trạch, nó rất chu đáo, lại rất để ý đến chuyện của con. Nếu con đột nhiên xuất ngoại, nó mà ra mặt can thiệp thì hỏng bét.”
An Lạc nhíu mày: “Bố sợ con bị Tam gia giết người diệt khẩu?”
An Úc Đông bất đắc dĩ gật đầu, “Không chỉ con, mà Hiểu Đồng cũng biết rất nhiều bí mật của Quang Minh Hội. Con bé có phương pháp điều chế loại ma túy mới nhất, hai con tiếp tục ở lại đây cũng không an toàn. Cũng may sự tồn tại của Hiểu Đồng vẫn là một bí mật, hiện tại Tam gia chưa hoài nghi dấu vết của con. Bố nói Hiểu Đồng là bạn gái của con, con cùng nó ra nước ngoài du học, lý do này vừa có thể giấu được mọi người.”
***
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu Đồng mang theo quà tặng đến nhà họ An thăm hỏi. An Lạc dựa theo giao hẹn định trước, đưa cô về nhà tiếp đãi.
Hôm đó, An Nham và An Mạch đều có ở nhà. Việc anh cả luôn luôn lạnh nhạt tự nhiên tìm được bạn gái, còn dẫn về nhà gặp trưởng bối, đối với An Nham và An mạch mà nói thì còn khó hơn xác suất trúng được xổ số độc đắc. An Nham hóng hớt và An Mạch hiếu kỳ đều chờ sẵn ở nhà để gặp vị “đại tẩu” thần bí kia. Cha con An Úc Đông và An Quang Diệu đều ở nhà, chỉ có An Trạch đang tham gia diễn tập quân sự trong bộ đội nên lúc đó không có mặt.
Mọi người An gia cùng nhau ăn cơm tối. Trên bàn cơm, An Quang Diệu rất quý cô gái có đôi mắt to mà lại thông minh hoạt bát này, vui vui mừng mừng hỏi cô: “Hiểu Đồng, Tiểu Lạc, hai cháu quen nhau khi nào thế?”
An Lạc mặt không biểu cảm nói: “Học chung đại học ạ.”
Lâm Hiểu Đồng mỉm cười nói: “Học chung cao trung ạ.”
An Lạc: “…”
Vì sự việc được sắp xếp quá đột ngột nên không trao đổi trước với nhau, hai người đồng thời mở miệng suýt chút nữa thì làm lộ.
May mà Lâm Hiểu Đồng cơ trí, thấy An Lạc lỡ miệng, cô lập tức bịa ra một chuyện cũ, “Thật ra hồi cháu học lớp 11, An Lạc khi ấy là chủ tịch hội học sinh của trường, cháu vẫn luôn sùng bái học trưởng An Lạc, đáng tiếc là anh ấy không biết cháu. Sau đó chúng cháu học chung một trường đại học. Trước khi tốt nghiệp vào năm thứ tư, cháu có vào khách sạn Hoa An thực tập một tháng, làm trợ lý nhỏ cho chú An, chú An nói con cả của chú cũng là bạn học với cháu, bèn giới thiệu hai đứa bọn cháu quen nhau.”
An Úc Đông vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, lúc thực tập ở khách sạn, Hiểu Đồng thể hiện rất tốt. Con cũng ngẫu nhiên mới phát hiện con bé là đàn em trực hệ của Tiểu Lạc, nên giới thiệu hai đứa quen nhau.”
An Quang Diệu cười tủm tỉm: “Thế hả, ra là vậy. Úc Đông, nói như vậy thì chẳng phải con chính là ông mối cho hai đứa sao.”
An Úc Đông cười nói: “Đúng vậy đúng vậy ạ, con cũng không ngờ hai đứa lại nhất kiến chung tình như thế.”
An Lạc: “…”
An Nham liếc nhìn An Lạc, giọng điệu bình thản: “Anh mà cũng nhất kiến chung tình với người khác cơ á? Thế mà không nhận ra, con gái bình thường tiếp cận với anh ấy đều nhanh chóng bị anh ấy làm cho chết cóng, con còn tưởng anh ấy muốn độc thân cả đời này chứ.”
Lâm Hiểu Đồng cười nói: “Không có chuyện đó đâu, thật ra An Lạc là một người rất dịu dàng.”
An Lạc: “…”
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, An Trạch vừa kết thúc diễn tập bộ đội trở về.
Ánh mắt cậu hờ hững nhìn lướt qua phòng ăn, rồi dừng lại trên người Lâm Hiểu Đồng. Mang theo chút nghi ngờ, cậu hỏi: “Đây là?”
An Úc Đông cười giới thiệu: “Đây là bạn gái của anh con, tên là Lâm Hiểu Đồng.”
“Bạn gái… của anh?” An Trạch đột nhiên nhìn sang An Lạc, giọng điệu cứng ngắc hỏi.
An Lạc cũng không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén của An Trạch làm lòng anh có phần khó chịu, bèn tránh đi.
An Lạc không trả lời, bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngập. Lâm Hiểu Đồng bèn cười, phá bỏ bầu không khí, “Đây chính là em tư An Trạch phải không?”
An Trạch khẽ nhíu mày, “Cách gọi ‘em tư’ này, chờ đến khi nào chị lấy anh ấy thì hẵng gọi cũng chưa muộn.”
“An Trạch!” Vẻ mặt An Lạc có phần xấu đi, không ngờ An Trạch lại gây khó dễ ngay trước mặt Lâm Hiểu Đồng. Điều này làm cho anh thấy bất ngờ, cũng cảm thấy vô cùng mất mặt trước Lâm Hiểu Đồng vô tội.
An Trạch từ tốn bước tới, dừng lại trước mặt An Lạc, nhìn vào mắt anh, rồi nói rành mạch từng chữ từng câu: “Anh đưa bạn gái về nhà cũng không nói một tiếng cho em biết, em cảm thấy… với chuyện này, vì em không biết nên không đáng gì chứ?”
An Lạc cảm thấy khó thở bởi ánh nhìn chòng chọc ngay trong gang tấc của cậu, có chút xấu hổ mà dời đường nhìn, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ cậu đang bận, nên không báo cho cậu biết.”
“Chuyện lớn như vậy, chỉ cần anh nói một tiếng thì dù bận đến đâu em cũng có thể trở về ngay tức khắc.” An Trạch thoáng dừng lại, tiến gần đến tai An Lạc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, khẽ nói: “Anh à, anh làm em… khổ quá.”
Dứt lời liền xoay người về phòng ngủ.
An Quang Diệu gọi cậu: “An Trạch, ở lại cùng ăn cơm đã.”
An Trạch nhàn nhạt đáp: “Mọi người ăn đi, cháu ăn rồi ạ.”
Dáng lưng cậu có phần cứng ngắc lạ lùng. Mọi người ở đây, ngoại trừ An Nham thì không ai biết vì sao, chỉ nghĩ hôm nay tâm trạng cậu không tốt.
An Lạc củng cảm thấy kỳ lạ. Sau khi đưa “bạn gái” về nhà, ngoài An Mạch vẫn chăm chú mà một mình ăn hoa quả ra, thái độ của An Nham và An Trạch sao lại lạ lùng như vậy? An Nham nghịch ngầm lúc nào cũng thích pha trò cười, hôm nay lại rất lạnh nhạt với Lâm Hiểu Đồng. An Trạch thì thẳng thừng đối chọi gay gắt… Chẳng lẽ bọn nó không thích “người chị dâu tương lai” này?
An Lạc nhìn bóng lưng rời đi của An Trạch, có chút khó hiểu mà nhíu mày.
***
Bữa cơm qua đi, An Lạc làm theo ý của ông nội, tự mình lái xe đưa Lâm Hiểu Đồng về nhà.
Anh không biết rằng, An Trạch trong phòng ngủ vẫn đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn theo bóng chiếc xe rời đi, tay nắm chặt thành nắm đấm.
An Nham gõ cửa phòng rồi đi vào, vẻ mặt bình thản mà nói: “Cái cô Lâm Hiểu Đồng kia, mày thấy thế nào?”
An Trạch im lặng.
“Lần này anh đưa bạn gái về nhà ra mắt người lớn, hiển nhiên là nghiêm túc rồi. Lâm Hiểu Đồng xinh thật, cũng thông minh nữa. Hôm nay tới gặp ông nội còn tặng một miếng ngọc khắc vô giá nữa, hiển nhiên là đã tìm hiểu sở thích của ông cụ nhà mình rồi. Đàn em trong đại học của anh, còn đang thực tập trong khách sạn của bố một tháng nữa. Bố rất thích cô này, ông cũng rất thích. Có khi, bà chị này là chị dâu tương lai của tụi mình lắm đấy.”
“An Trạch, xưng hô “chị dâu” này, mày có gọi ra khỏi miệng được không?”
“…” An Trạch đâm móng tay vào sâu lòng bàn tay, nhưng cậu không cảm nhận được chút đau đớn nào. Cậu chỉ nhíu mày thật chặt, nhìn không chuyển mắt bóng xe đi xa dần của anh trai.
An Nham khẽ thở dài: “Bố vừa nói, Lâm Hiểu Đồng cuối tuần này sẽ sang Pháp học nghiên cứu sinh, anh cũng sẽ đi cùng, có khả năng bọn họ sẽ ở nước ngoài mấy năm rồi mới về.” Thấy sống lưng An Trạch cứng ngắc, An Nham có phần không đành lòng mà vỗ nhẹ lên vai cậu, thấp giọng: “Tao đã nói rồi, mày với anh ấy không có khả năng đâu. Từ bỏ đi, An Trạch.”
An Trạch trầm mặc thật lâu, rồi mới nói: “Những lời anh nói tôi đều biết. Thế nhưng… tôi không làm được.”
Biết rõ bên An Lạc là không thể có kết quả, vậy nhưng, tình cảm yêu thương bao nhiêu năm chẳng thể nào mà từ bỏ dễ dàng được. Thứ tình cảm này, đã ăn sâu bén rễ dưới đáy lòng từ lâu, đã trở nên hiển nhiên như hơi thở rồi.
*
Bên trong xe, rốt cục Lâm Hiểu Đồng cũng khôi phục lại khuôn mặt vốn có, cô thu hồi nụ cười, khẽ nói với An Lạc: “An Lạc, anh định làm theo lời bố anh diễn trò với em, thật sự cùng em ra nước ngoài?”
An Lạc nhíu mày: “Tôi không định ra nước ngoài, tôi chỉ dùng cách này để ổn định bố tôi trước thôi.”
Lâm Hiểu Đồng im lặng một hồi, rồi nói: “Mấy hôm trước em nhận được điện thoại của bố em, bố nói Quang Minh Hội gần đây mới vận chuyển một loại ma túy mới từ Mỹ về. Chuyến này do Tam gia dùng tiền mua máy bay tư nhân vận chuyển về, chiếc máy bay đó có hệ thống chống rada trinh sát tiên tiến nhất, sau đó nó sẽ bí mật đáp xuống một khu đất trống, hẳn là rất an toàn…. Nhưng lòng em mãi không yên, bởi vì bố em nói rằng sau lần này sẽ không làm nữa, bố muốn đưa mẹ con em ra nước ngoài sống yên ổn. Tam gia cũng nói là đồng ý, rằng đây là lần cuối cùng ông ta để bố em làm việc, khi nào xong xuôi sẽ thả bố em đi.”
An Lạc thấp giọng: “Đừng ngây thơ, Tam gia sẽ không dễ dàng buông tha cho bố em đâu.”
Lâm Hiểu Đồng gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy. Với tính cách của Tam gia, không thể có chuyện tùy tiện thả người đi. Bố em biết rất nhiều bí mật của ông ta, đối với người biết bí mật, nếu một ngày không làm việc cho ông ta nữa, với tác phong của mình, ông ta sẽ giết người diệt khẩu.”
“Đó cũng là điều tôi lo lắng. Hiện tại chúng ta ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, nếu một ngày Tam gia hoài nghi, lão ta nhất định sẽ hạ thủ với bố của chúng ta. Hơn nữa còn món nợ của mẹ tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với lão.” Nói đến đây, ánh mắt An Lạc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Thật ra tôi có cách đối phó với lão rồi, có điều cần em phối hợp.”
“Hiện tại chúng ta đang có cùng một mục tiêu, anh nói đi, em nhất định sẽ toàn lực phối hợp với anh.”
An Lạc cho xe đỗ lại bên đường, quay sang nhìn Lâm Hiểu Đồng, khẽ nói: “Em nghiên cứu chế tạo ma túy trong phòng thí nghiệm của bố tôi, hẳn là em biết rõ cách điều chế ma túy mà Quang Minh Hội bán chứ?”
Lâm Hiểu Đồng gật đầu, “Trong tay em có toàn bộ cách điều chế.”
An Lạc nói: “Sau khi trở về em hãy thay đổi cách điều chế, làm cho ma túy có vẻ ngoài giống như trước đây nhưng thêm độc tố mới vào trong đó, gây ra ngộ độc thuốc cho người hít ma túy trực tiếp. Với lòng dạ độc ác của Tam gia, lão nhất định sẽ nghĩ cách nhanh chóng bán ra loại ma túy kém chất lượng này, đến lúc đó chúng ta sẽ thâu tóm được tất cả.”
Lâm Hiểu Đồng kinh ngạc: “Lẽ nào anh muốn tiêu diệt hoàn toàn Quang Minh Hội?”
An Lạc im lặng một hồi, rồi mặt không biểu cảm nói: “Chỉ có thể tiêu diệt hoàn toàn lão, chúng ta mới có thể thôi lo lắng và sợ hãi.”
Lâm Hiểu Đồng bị hoảng sợ bởi ánh mắt lạnh lùng của An Lạc, cô giật mình: “Nhưng bố em và bố anh đều là tòng phạm, dựa vào số lượng ma túy mà bọn họ đã tiêu thụ, nếu một khi bị cảnh sát bắt được thì rất có khả năng sẽ bị phán án tử hình!”
“Bởi vậy chúng ta mới phải từ bị động chuyển sang chủ động.” Ánh mắt An Lạc nhìn thẳng vào bóng đêm tối tăm phía trước, “Chỉ khi chúng ta chủ động nắm giữ đầy đủ chứng cứ, để họ ra tự thú làm nhân chứng vết đen, giúp đỡ cảnh sát dọn dẹp hoàn toàn Quang Minh Hội, như vậy hình phạt của bọn họ mới được giảm đi, hơn nữa bạn của ông nội tôi sẽ hỗ trợ, hình phạt có thể giảm thêm.”
Lâm Hiểu Đồng im lặng một chốc, rồi khẽ hỏi: “Chỉ có con đường này thôi ư?”
“Trừ phi cảnh sát không bao giờ tìm ra được bằng chứng xác thực Quang Minh Hội buôn lậu ma túy.” An Lạc thoáng dừng lại, “Khả năng này cực thấp, nếu tôi đoán không sai, cảnh sát nhất định sẽ gài nội ứng vào nội bộ trọng điểm quản chế của tổ chức ngầm, có thể điều tra được nhiều ít. Nếu người nằm vùng kia đủ lợi hại thì có thể trong ngoài phối hợp với cảnh sát, tiêu diệt toàn bộ tổ chức Quang Minh Hội. Đến lúc đó, bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Lâm Hiểu Đồng có chút ngờ vực, hỏi: “Hình như anh hiểu rất rõ việc này?”
An Lạc không trả lời.
Sở dĩ anh hiểu rõ, là bởi anh đã từng trải qua.
Đã từng. Tô Tử Hàng với thân phận nằm vùng tiếp cận An Dương, dưới sự hiệp trợ toàn lực của anh ta, tổ chức Lam Dạ do An gia quản lý đã bị cảnh sát tiêu diệt hoàn toàn. An Lạc còn nhớ rõ cảnh tượng các anh em đã từng kề vai chiến đấu bị cảnh sát bao vây bốn phía. Anh vĩnh viễn không thể quên những tiếng súng chói tai ấy…
An Lạc đã từng căm ghét cái thế giới tăm tối kia. Thế nhưng, từ khi sinh ra anh đã bị định trước là con riêng của trùm xã hội đen mà không có lựa chọn nào khác. Bò lên từ bụi gai rậm rạp, nhất định phải có năng lực tự bảo vệ mình, kỹ thuật bắn súng của An Lạc vừa nhanh vừa chuẩn, đó là bởi, nếu anh không cầm súng, thì kẻ khác sẽ chĩa súng vào đầu anh.
Khi vẫn còn ở An gia, anh chưa từng có một giấc ngủ yên ổn. Anh mong những ngày tháng đó mau chóng kết thúc không gì sánh được. Anh mong được sống một cuộc sống yên bình không gì sánh được.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại kết thúc thảm hại như vậy.
Tô Tử Hàng chết, An Dương thiếu chút nữa thì phát điên, bố chết bệnh. An gia vốn náo nhiệt phồn hoa, vậy mà trong một đêm chỉ còn lại một mình An Lạc là nhân vật chính.
Năm ấy anh mới hai mươi tuổi.
Thân thích An gia, thủ hạ một thời, anh em tin cậy, một đám người như lang như hổ chằm chằm vào vị trí nắm quyền của An gia. Không ai ngờ, An Lạc hai mươi tuổi có thể mở đường máu trong hoàn cảnh khốn cùng như vậy, thậm chí thành công đưa An gia ra nước ngoài chuyển sang kinh doanh đứng đắn.
Vết thương trên người anh, thậm chí chẳng thể đếm xuể.
Kiếp trước An Lạc đã trải qua vô số sự việc. Thế giới xã hội đen sống mái với nhau, cảnh sát kiểm soát, nằm vùng một kích trí mạng, yêu hận tình thù đắp lên từ máu tươi, anh em phản bội, giết chóc, phản bội, hủy diệt…
Nguyên nhân chính là vì kiếp trước đã từng trải qua những sự việc này, An Lạc càng không muốn người cha của anh sẽ mãi mãi chìm trong vũng bùn, cũng không muốn thân nhân trong An gia bị liên lụy. Nếu bố tiếp tục đi theo con đường này, một ngày nào đó sẽ cửa nát nhà tan như kiếp trước.
Nếu muốn ông được giải thoát, nếu muốn làm cho cả gia đình An gia được ngủ yên bình, An Lạc chỉ có thể nghĩ đến một cách duy nhất, tiêu diệt hoàn toàn Quang Minh Hội.
Chỉ là An Lạc không ngờ, kế hoạch lần này lại đổ sập lên chính người mình, thậm chí chôn vùi mạng sống của Lâm Hiểu Đồng non trẻ!
An Lạc không trả lời.
An Úc Đông lặng im một hồi, sau đó khẽ thở dài, rồi nói: “Tiểu Lạc, bố rất đau buồn, cũng rất áy náy vì cái chết của mẹ và của chú hai con. Những năm gần đây, bố hết lòng hết dạ chăm sóc cho con, cho con điều kiện sinh hoạt tốt nhất, mọi việc đều theo ý của con. Bố muốn bù đắp một phần sai lầm của năm đó, muốn mẹ con có thể yên nghỉ.”
An Lạc nghe ông nói như vậy, trong lòng rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả là tiêu tan.
Cái chết của mẹ không liên quan đến bố, như vậy mới là tốt nhất, dù sao ông ấy cũng là bố của mình… Nếu thực sự ông ấy đã gây ra việc đó, thì An Lạc lại chẳng biết đối mặt với ông thế nào.
An Úc Đông im lặng thật lâu, rồi mới thấp giọng giải thích: “Lên cao trung thì bố quen bọn họ. Lâm Thế Đông, và Từ Tử Minh, ba người chúng ta đã từng là những người bạn thân nhất. Về sau, bố Thế Đông thiếu nợ một khoản tiền lớn vì đánh bạc, đúng lúc đó An gia cũng rơi vào khốn cảnh vì tài chính xoay vòng, ông nội con cả ngày bôn ba khắp mọi nơi, còn bố thì lại chẳng giúp được việc gì, trong lòng rất lo lắng…
“Năm đó, cảnh sát tiến hành một đợt càn quét quy mô lớn, tất cả các thủ lĩnh của tập đoàn buôn lậu ma túy lớn nhất trong vùng đều bị sa lưới. Từ Tử Minh không biết tiêu thụ ma túy theo con đường nào, nên hắn bèn thương lượng với hai người chúng ta, lợi dụng bối cảnh của ba nhà yểm trợ, buôn lậu ma túy để kiếm tiền.
“Lúc đó bố với Thế Đông hãy còn trẻ, đúng lúc cần tiền gấp, hơn nữa có thế lực của Từ gia yểm trợ, nên chúng ta đã không suy nghĩ kỹ lưỡng gì mà cùng Từ Tử Minh bán số ma túy đầu tiên. Không ngờ, lợi nhuận của việc bán ma túy còn nhiều hơn so với tưởng tượng của bố…”
Nói đến đây, đoạn An Úc Đông dừng lại, ông khẽ thở dài, đè thấp giọng nói: “Ai cũng có lòng tham, một khi đã rơi vào thì sẽ như kẻ nghiện, căn bản không có cách nào để có thể thoát thân dễ dàng.”
“Từ đó về sau, ba người chúng ta phân công hợp tác, phạm vi buôn lậu thuốc phiện cũng ngày càng mở rộng, số tiền trong tài khoản ngân hàng không ngừng tăng lên. Nhưng bắt đầu từ lúc thằng em út An Trạch của con ra đời, lòng bố lại thấy bất an nhiều hơn. Bố sợ bố sẽ làm liên lụy đến toàn bộ An gia, bởi vậy bố bèn mang Bích Trân và An Nham, An Mạch sang Pháp sống, hy vọng họ không bị liên lụy. Khi đó con vẫn còn đang ở với mẹ con, con theo mẹ nên bố cũng tương đối yên tâm…
“Đến một ngày, chú hai con đột nhiên đến khách sạn tìm bố. Nó không gõ cửa mà vào thẳng phòng làm việc của bố, đúng lúc thấy bố từ mật thất đi ra. Sau khi phát hiện ra chuyện này, nó vô cùng phẫn nộ, muốn nói cho ông biết, thậm chí còn muốn báo cho cảnh sát…
“Bố khuyên nó không nên kích động, rồi hai người chúng ta ngồi xuống nói chuyện, nhưng nó vẫn không nghe bố, nhất định phải gọi ông nội con ra mặt. Bố biết, ông nội chính trực nghiêm cẩn, nếu ông biết bố tham gia vào việc buôn bán ma túy, ông tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bố, thậm chí có thể trục xuất bố ra khỏi gia môn… Bố không còn cách nào khác, bèn nói chuyện này cho Tử Minh. Tử Minh nói không sao, chuyện này hắn có thể xử lý được.”
“Không ngờ, cách xử lý của hắn lại là…” Nói đến đây, An Úc Đông đột nhiên ngừng lại.
An Lạc nhìn bố, nói tiếp: “Lại là giết người diệt khẩu?”
An Úc Đông gật đầu, sắc mặt có vẻ vặn vẹo vì thống khổ.
“Cũng từ ngày đó, bố mới nhận ra bộ mặt thật của hắn, nhân lúc bố và Thế Đông không biết, hắn bí mật thành lập Quang Minh Hội. Dã tâm của hắn vô cùng lớn, thậm chí hắn còn muốn Quang Minh Hội khống chế toàn bộ thị trường ma túy của cả châu Á. Để làm được “đại sự” này, hắn không ngại mà tạo ra vụ tai nạn xe để giả chết, làm biến mất thân phận Từ Tử Minh. Từ đó về sau, ngoài bố và Thế Đông, mọi người trong Quang Minh Hội chỉ biết đến cái danh hiệu Tam gia này mà không biết thân phận thật sự của hắn. Bố sợ đến cuối cùng, ngay cả bố và Thế Đông hắn cũng sẽ không bỏ qua.”
Cha con hai người lặng im một hồi lâu. An Lạc mới nói: “Người của Từ gia có biết chuyện này không?”
An Úc Đông lắc đầu, “Bọn họ đều nghĩ rằng Từ Tử Minh đã chết. Sau cái chết giả vì tai nạn xe, hắn liền đổi tên thành Lâm Tam. Sợ người của Từ gia tìm mình, ngay cả họ hắn cũng sửa lại.”
Nghĩ đến ngày đó trong khách sạn, trong khoảnh khắc người kia ngẩng đầu lên từ máy theo dõi, An Lạc không khỏi có chút ớn lạnh bởi ánh mắt lạnh lẽo của ông ta. Tuy tính tình Từ Thiếu Khiêm lãnh huyết bạc tình, nhưng ít nhất tâm địa y vẫn là thiện lương. Có lẽ vì lớn lên bên chú tư nên y cũng không hoàn toàn di truyền thủ đoạn độc ác của cha mình.
An Úc Đông thoáng dừng lại, rồi nói tiếp: “Tiểu Lạc, hôm nay con gọi Thiếu Khiêm ra ngoài đi ăn, thực sự là quá kích động. Tuy Từ Tử Minh hiện nay đã cắt đứt quan hệ với Từ gia, nhưng dù sao Thiếu Khiêm vẫn là con của hắn, hắn vẫn quan tâm đến chuyển động của con mình. Lúc này con hẹn Thiếu Khiêm đi ăn, rất có thể đã khiến cho hắn hoài nghi.”
“…” An Lạc cũng không nghĩ sâu xa đến vậy. Lúc đó hẹn Thiếu Khiêm ra ngoài đi ăn chỉ muốn chứng minh một vài vấn đề. Giờ nghĩ lại, đúng thật là mình đã không suy nghĩ chu toàn.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của An Lạc, An Úc Đông bất đắc dĩ nói: “Hôm nay bố gọi con tới đây nói rõ tất cả, chỉ hy vọng con nhanh chóng biết chân tướng, không nên điều tra thêm nữa mà khiến bọn chúng hoài nghi. Bố đã chuẩn bị vé máy bay sang Pháp rồi, con và Hiểu Đồng hãy mau chóng xuất ngoại, trốn tránh một thời gian đi.”
“… Hiểu Đồng?” An Lạc nhớ tới cô gái vừa gặp trong phòng thí nghiệm kia.
An Úc Đông gật đầu: “Cô gái con vừa gặp kia tên là Lâm Hiểu Đồng, là con gái của Lâm Thế Đông. Thế Đông phụ trách vận chuyển ma túy ra quốc tế trong Quang Minh Hội, cậu ta sợ Interpol theo dõi liên lụy đến người nhà của mình, nên con gái của cậu ta vẫn do bố bí mật chăm sóc. Chuyên ngành học của Hiểu Đồng là hóa học, nó giúp bố nghiên cứu chế tạo ma túy mới nhất trong phòng thí nghiệm.”
An Lạc im lặng một hồi, “Con với cô ấy cùng đi, với lý do gì?”
“Hôm nào bố sẽ giới thiệu Hiểu Đồng là bạn gái của con với mọi người, rằng con bé sắp ra nước ngoài du học. Con sẽ đi cùng nó, như vậy miễn cho mấy đứa em của con hoài nghi. Nhất là An Trạch, nó rất chu đáo, lại rất để ý đến chuyện của con. Nếu con đột nhiên xuất ngoại, nó mà ra mặt can thiệp thì hỏng bét.”
An Lạc nhíu mày: “Bố sợ con bị Tam gia giết người diệt khẩu?”
An Úc Đông bất đắc dĩ gật đầu, “Không chỉ con, mà Hiểu Đồng cũng biết rất nhiều bí mật của Quang Minh Hội. Con bé có phương pháp điều chế loại ma túy mới nhất, hai con tiếp tục ở lại đây cũng không an toàn. Cũng may sự tồn tại của Hiểu Đồng vẫn là một bí mật, hiện tại Tam gia chưa hoài nghi dấu vết của con. Bố nói Hiểu Đồng là bạn gái của con, con cùng nó ra nước ngoài du học, lý do này vừa có thể giấu được mọi người.”
***
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu Đồng mang theo quà tặng đến nhà họ An thăm hỏi. An Lạc dựa theo giao hẹn định trước, đưa cô về nhà tiếp đãi.
Hôm đó, An Nham và An Mạch đều có ở nhà. Việc anh cả luôn luôn lạnh nhạt tự nhiên tìm được bạn gái, còn dẫn về nhà gặp trưởng bối, đối với An Nham và An mạch mà nói thì còn khó hơn xác suất trúng được xổ số độc đắc. An Nham hóng hớt và An Mạch hiếu kỳ đều chờ sẵn ở nhà để gặp vị “đại tẩu” thần bí kia. Cha con An Úc Đông và An Quang Diệu đều ở nhà, chỉ có An Trạch đang tham gia diễn tập quân sự trong bộ đội nên lúc đó không có mặt.
Mọi người An gia cùng nhau ăn cơm tối. Trên bàn cơm, An Quang Diệu rất quý cô gái có đôi mắt to mà lại thông minh hoạt bát này, vui vui mừng mừng hỏi cô: “Hiểu Đồng, Tiểu Lạc, hai cháu quen nhau khi nào thế?”
An Lạc mặt không biểu cảm nói: “Học chung đại học ạ.”
Lâm Hiểu Đồng mỉm cười nói: “Học chung cao trung ạ.”
An Lạc: “…”
Vì sự việc được sắp xếp quá đột ngột nên không trao đổi trước với nhau, hai người đồng thời mở miệng suýt chút nữa thì làm lộ.
May mà Lâm Hiểu Đồng cơ trí, thấy An Lạc lỡ miệng, cô lập tức bịa ra một chuyện cũ, “Thật ra hồi cháu học lớp 11, An Lạc khi ấy là chủ tịch hội học sinh của trường, cháu vẫn luôn sùng bái học trưởng An Lạc, đáng tiếc là anh ấy không biết cháu. Sau đó chúng cháu học chung một trường đại học. Trước khi tốt nghiệp vào năm thứ tư, cháu có vào khách sạn Hoa An thực tập một tháng, làm trợ lý nhỏ cho chú An, chú An nói con cả của chú cũng là bạn học với cháu, bèn giới thiệu hai đứa bọn cháu quen nhau.”
An Úc Đông vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, lúc thực tập ở khách sạn, Hiểu Đồng thể hiện rất tốt. Con cũng ngẫu nhiên mới phát hiện con bé là đàn em trực hệ của Tiểu Lạc, nên giới thiệu hai đứa quen nhau.”
An Quang Diệu cười tủm tỉm: “Thế hả, ra là vậy. Úc Đông, nói như vậy thì chẳng phải con chính là ông mối cho hai đứa sao.”
An Úc Đông cười nói: “Đúng vậy đúng vậy ạ, con cũng không ngờ hai đứa lại nhất kiến chung tình như thế.”
An Lạc: “…”
An Nham liếc nhìn An Lạc, giọng điệu bình thản: “Anh mà cũng nhất kiến chung tình với người khác cơ á? Thế mà không nhận ra, con gái bình thường tiếp cận với anh ấy đều nhanh chóng bị anh ấy làm cho chết cóng, con còn tưởng anh ấy muốn độc thân cả đời này chứ.”
Lâm Hiểu Đồng cười nói: “Không có chuyện đó đâu, thật ra An Lạc là một người rất dịu dàng.”
An Lạc: “…”
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, An Trạch vừa kết thúc diễn tập bộ đội trở về.
Ánh mắt cậu hờ hững nhìn lướt qua phòng ăn, rồi dừng lại trên người Lâm Hiểu Đồng. Mang theo chút nghi ngờ, cậu hỏi: “Đây là?”
An Úc Đông cười giới thiệu: “Đây là bạn gái của anh con, tên là Lâm Hiểu Đồng.”
“Bạn gái… của anh?” An Trạch đột nhiên nhìn sang An Lạc, giọng điệu cứng ngắc hỏi.
An Lạc cũng không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén của An Trạch làm lòng anh có phần khó chịu, bèn tránh đi.
An Lạc không trả lời, bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngập. Lâm Hiểu Đồng bèn cười, phá bỏ bầu không khí, “Đây chính là em tư An Trạch phải không?”
An Trạch khẽ nhíu mày, “Cách gọi ‘em tư’ này, chờ đến khi nào chị lấy anh ấy thì hẵng gọi cũng chưa muộn.”
“An Trạch!” Vẻ mặt An Lạc có phần xấu đi, không ngờ An Trạch lại gây khó dễ ngay trước mặt Lâm Hiểu Đồng. Điều này làm cho anh thấy bất ngờ, cũng cảm thấy vô cùng mất mặt trước Lâm Hiểu Đồng vô tội.
An Trạch từ tốn bước tới, dừng lại trước mặt An Lạc, nhìn vào mắt anh, rồi nói rành mạch từng chữ từng câu: “Anh đưa bạn gái về nhà cũng không nói một tiếng cho em biết, em cảm thấy… với chuyện này, vì em không biết nên không đáng gì chứ?”
An Lạc cảm thấy khó thở bởi ánh nhìn chòng chọc ngay trong gang tấc của cậu, có chút xấu hổ mà dời đường nhìn, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ cậu đang bận, nên không báo cho cậu biết.”
“Chuyện lớn như vậy, chỉ cần anh nói một tiếng thì dù bận đến đâu em cũng có thể trở về ngay tức khắc.” An Trạch thoáng dừng lại, tiến gần đến tai An Lạc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, khẽ nói: “Anh à, anh làm em… khổ quá.”
Dứt lời liền xoay người về phòng ngủ.
An Quang Diệu gọi cậu: “An Trạch, ở lại cùng ăn cơm đã.”
An Trạch nhàn nhạt đáp: “Mọi người ăn đi, cháu ăn rồi ạ.”
Dáng lưng cậu có phần cứng ngắc lạ lùng. Mọi người ở đây, ngoại trừ An Nham thì không ai biết vì sao, chỉ nghĩ hôm nay tâm trạng cậu không tốt.
An Lạc củng cảm thấy kỳ lạ. Sau khi đưa “bạn gái” về nhà, ngoài An Mạch vẫn chăm chú mà một mình ăn hoa quả ra, thái độ của An Nham và An Trạch sao lại lạ lùng như vậy? An Nham nghịch ngầm lúc nào cũng thích pha trò cười, hôm nay lại rất lạnh nhạt với Lâm Hiểu Đồng. An Trạch thì thẳng thừng đối chọi gay gắt… Chẳng lẽ bọn nó không thích “người chị dâu tương lai” này?
An Lạc nhìn bóng lưng rời đi của An Trạch, có chút khó hiểu mà nhíu mày.
***
Bữa cơm qua đi, An Lạc làm theo ý của ông nội, tự mình lái xe đưa Lâm Hiểu Đồng về nhà.
Anh không biết rằng, An Trạch trong phòng ngủ vẫn đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn theo bóng chiếc xe rời đi, tay nắm chặt thành nắm đấm.
An Nham gõ cửa phòng rồi đi vào, vẻ mặt bình thản mà nói: “Cái cô Lâm Hiểu Đồng kia, mày thấy thế nào?”
An Trạch im lặng.
“Lần này anh đưa bạn gái về nhà ra mắt người lớn, hiển nhiên là nghiêm túc rồi. Lâm Hiểu Đồng xinh thật, cũng thông minh nữa. Hôm nay tới gặp ông nội còn tặng một miếng ngọc khắc vô giá nữa, hiển nhiên là đã tìm hiểu sở thích của ông cụ nhà mình rồi. Đàn em trong đại học của anh, còn đang thực tập trong khách sạn của bố một tháng nữa. Bố rất thích cô này, ông cũng rất thích. Có khi, bà chị này là chị dâu tương lai của tụi mình lắm đấy.”
“An Trạch, xưng hô “chị dâu” này, mày có gọi ra khỏi miệng được không?”
“…” An Trạch đâm móng tay vào sâu lòng bàn tay, nhưng cậu không cảm nhận được chút đau đớn nào. Cậu chỉ nhíu mày thật chặt, nhìn không chuyển mắt bóng xe đi xa dần của anh trai.
An Nham khẽ thở dài: “Bố vừa nói, Lâm Hiểu Đồng cuối tuần này sẽ sang Pháp học nghiên cứu sinh, anh cũng sẽ đi cùng, có khả năng bọn họ sẽ ở nước ngoài mấy năm rồi mới về.” Thấy sống lưng An Trạch cứng ngắc, An Nham có phần không đành lòng mà vỗ nhẹ lên vai cậu, thấp giọng: “Tao đã nói rồi, mày với anh ấy không có khả năng đâu. Từ bỏ đi, An Trạch.”
An Trạch trầm mặc thật lâu, rồi mới nói: “Những lời anh nói tôi đều biết. Thế nhưng… tôi không làm được.”
Biết rõ bên An Lạc là không thể có kết quả, vậy nhưng, tình cảm yêu thương bao nhiêu năm chẳng thể nào mà từ bỏ dễ dàng được. Thứ tình cảm này, đã ăn sâu bén rễ dưới đáy lòng từ lâu, đã trở nên hiển nhiên như hơi thở rồi.
*
Bên trong xe, rốt cục Lâm Hiểu Đồng cũng khôi phục lại khuôn mặt vốn có, cô thu hồi nụ cười, khẽ nói với An Lạc: “An Lạc, anh định làm theo lời bố anh diễn trò với em, thật sự cùng em ra nước ngoài?”
An Lạc nhíu mày: “Tôi không định ra nước ngoài, tôi chỉ dùng cách này để ổn định bố tôi trước thôi.”
Lâm Hiểu Đồng im lặng một hồi, rồi nói: “Mấy hôm trước em nhận được điện thoại của bố em, bố nói Quang Minh Hội gần đây mới vận chuyển một loại ma túy mới từ Mỹ về. Chuyến này do Tam gia dùng tiền mua máy bay tư nhân vận chuyển về, chiếc máy bay đó có hệ thống chống rada trinh sát tiên tiến nhất, sau đó nó sẽ bí mật đáp xuống một khu đất trống, hẳn là rất an toàn…. Nhưng lòng em mãi không yên, bởi vì bố em nói rằng sau lần này sẽ không làm nữa, bố muốn đưa mẹ con em ra nước ngoài sống yên ổn. Tam gia cũng nói là đồng ý, rằng đây là lần cuối cùng ông ta để bố em làm việc, khi nào xong xuôi sẽ thả bố em đi.”
An Lạc thấp giọng: “Đừng ngây thơ, Tam gia sẽ không dễ dàng buông tha cho bố em đâu.”
Lâm Hiểu Đồng gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy. Với tính cách của Tam gia, không thể có chuyện tùy tiện thả người đi. Bố em biết rất nhiều bí mật của ông ta, đối với người biết bí mật, nếu một ngày không làm việc cho ông ta nữa, với tác phong của mình, ông ta sẽ giết người diệt khẩu.”
“Đó cũng là điều tôi lo lắng. Hiện tại chúng ta ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, nếu một ngày Tam gia hoài nghi, lão ta nhất định sẽ hạ thủ với bố của chúng ta. Hơn nữa còn món nợ của mẹ tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với lão.” Nói đến đây, ánh mắt An Lạc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Thật ra tôi có cách đối phó với lão rồi, có điều cần em phối hợp.”
“Hiện tại chúng ta đang có cùng một mục tiêu, anh nói đi, em nhất định sẽ toàn lực phối hợp với anh.”
An Lạc cho xe đỗ lại bên đường, quay sang nhìn Lâm Hiểu Đồng, khẽ nói: “Em nghiên cứu chế tạo ma túy trong phòng thí nghiệm của bố tôi, hẳn là em biết rõ cách điều chế ma túy mà Quang Minh Hội bán chứ?”
Lâm Hiểu Đồng gật đầu, “Trong tay em có toàn bộ cách điều chế.”
An Lạc nói: “Sau khi trở về em hãy thay đổi cách điều chế, làm cho ma túy có vẻ ngoài giống như trước đây nhưng thêm độc tố mới vào trong đó, gây ra ngộ độc thuốc cho người hít ma túy trực tiếp. Với lòng dạ độc ác của Tam gia, lão nhất định sẽ nghĩ cách nhanh chóng bán ra loại ma túy kém chất lượng này, đến lúc đó chúng ta sẽ thâu tóm được tất cả.”
Lâm Hiểu Đồng kinh ngạc: “Lẽ nào anh muốn tiêu diệt hoàn toàn Quang Minh Hội?”
An Lạc im lặng một hồi, rồi mặt không biểu cảm nói: “Chỉ có thể tiêu diệt hoàn toàn lão, chúng ta mới có thể thôi lo lắng và sợ hãi.”
Lâm Hiểu Đồng bị hoảng sợ bởi ánh mắt lạnh lùng của An Lạc, cô giật mình: “Nhưng bố em và bố anh đều là tòng phạm, dựa vào số lượng ma túy mà bọn họ đã tiêu thụ, nếu một khi bị cảnh sát bắt được thì rất có khả năng sẽ bị phán án tử hình!”
“Bởi vậy chúng ta mới phải từ bị động chuyển sang chủ động.” Ánh mắt An Lạc nhìn thẳng vào bóng đêm tối tăm phía trước, “Chỉ khi chúng ta chủ động nắm giữ đầy đủ chứng cứ, để họ ra tự thú làm nhân chứng vết đen, giúp đỡ cảnh sát dọn dẹp hoàn toàn Quang Minh Hội, như vậy hình phạt của bọn họ mới được giảm đi, hơn nữa bạn của ông nội tôi sẽ hỗ trợ, hình phạt có thể giảm thêm.”
Lâm Hiểu Đồng im lặng một chốc, rồi khẽ hỏi: “Chỉ có con đường này thôi ư?”
“Trừ phi cảnh sát không bao giờ tìm ra được bằng chứng xác thực Quang Minh Hội buôn lậu ma túy.” An Lạc thoáng dừng lại, “Khả năng này cực thấp, nếu tôi đoán không sai, cảnh sát nhất định sẽ gài nội ứng vào nội bộ trọng điểm quản chế của tổ chức ngầm, có thể điều tra được nhiều ít. Nếu người nằm vùng kia đủ lợi hại thì có thể trong ngoài phối hợp với cảnh sát, tiêu diệt toàn bộ tổ chức Quang Minh Hội. Đến lúc đó, bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Lâm Hiểu Đồng có chút ngờ vực, hỏi: “Hình như anh hiểu rất rõ việc này?”
An Lạc không trả lời.
Sở dĩ anh hiểu rõ, là bởi anh đã từng trải qua.
Đã từng. Tô Tử Hàng với thân phận nằm vùng tiếp cận An Dương, dưới sự hiệp trợ toàn lực của anh ta, tổ chức Lam Dạ do An gia quản lý đã bị cảnh sát tiêu diệt hoàn toàn. An Lạc còn nhớ rõ cảnh tượng các anh em đã từng kề vai chiến đấu bị cảnh sát bao vây bốn phía. Anh vĩnh viễn không thể quên những tiếng súng chói tai ấy…
An Lạc đã từng căm ghét cái thế giới tăm tối kia. Thế nhưng, từ khi sinh ra anh đã bị định trước là con riêng của trùm xã hội đen mà không có lựa chọn nào khác. Bò lên từ bụi gai rậm rạp, nhất định phải có năng lực tự bảo vệ mình, kỹ thuật bắn súng của An Lạc vừa nhanh vừa chuẩn, đó là bởi, nếu anh không cầm súng, thì kẻ khác sẽ chĩa súng vào đầu anh.
Khi vẫn còn ở An gia, anh chưa từng có một giấc ngủ yên ổn. Anh mong những ngày tháng đó mau chóng kết thúc không gì sánh được. Anh mong được sống một cuộc sống yên bình không gì sánh được.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại kết thúc thảm hại như vậy.
Tô Tử Hàng chết, An Dương thiếu chút nữa thì phát điên, bố chết bệnh. An gia vốn náo nhiệt phồn hoa, vậy mà trong một đêm chỉ còn lại một mình An Lạc là nhân vật chính.
Năm ấy anh mới hai mươi tuổi.
Thân thích An gia, thủ hạ một thời, anh em tin cậy, một đám người như lang như hổ chằm chằm vào vị trí nắm quyền của An gia. Không ai ngờ, An Lạc hai mươi tuổi có thể mở đường máu trong hoàn cảnh khốn cùng như vậy, thậm chí thành công đưa An gia ra nước ngoài chuyển sang kinh doanh đứng đắn.
Vết thương trên người anh, thậm chí chẳng thể đếm xuể.
Kiếp trước An Lạc đã trải qua vô số sự việc. Thế giới xã hội đen sống mái với nhau, cảnh sát kiểm soát, nằm vùng một kích trí mạng, yêu hận tình thù đắp lên từ máu tươi, anh em phản bội, giết chóc, phản bội, hủy diệt…
Nguyên nhân chính là vì kiếp trước đã từng trải qua những sự việc này, An Lạc càng không muốn người cha của anh sẽ mãi mãi chìm trong vũng bùn, cũng không muốn thân nhân trong An gia bị liên lụy. Nếu bố tiếp tục đi theo con đường này, một ngày nào đó sẽ cửa nát nhà tan như kiếp trước.
Nếu muốn ông được giải thoát, nếu muốn làm cho cả gia đình An gia được ngủ yên bình, An Lạc chỉ có thể nghĩ đến một cách duy nhất, tiêu diệt hoàn toàn Quang Minh Hội.
Chỉ là An Lạc không ngờ, kế hoạch lần này lại đổ sập lên chính người mình, thậm chí chôn vùi mạng sống của Lâm Hiểu Đồng non trẻ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook