Thấy vẻ mặt âm tình bất định của An Lạc, Chu Duyệt Bình lo lắng: “An Lạc, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”

An Lạc cầm giấy ăn lau cái tràn đầy mồ hôi lạnh, hít một hơi thật sâu, rồi nói, “Không có gì, chỉ đau đầu thôi.”

Chu Duyệt Bình vỗ nhẹ lên vai anh, thấp giọng an ủi: “Đừng lo lắng, chuyện lâu như vậy rồi không thể một lần là nhớ lại ngay được, cậu cũng không cần gấp gáp, sau này có nhớ ra cái gì vụn vặt thì tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu hoàn thiện ký ức.”

An Lạc gật đầu, “Ừ.”

“Vậy tôi đi trước nhá, bệnh án này của An Dương, tôi sẽ mang đi hủy.”

An Lạc nhẹ giọng: “Cảm ơn anh.”

Chu Duyệt Bình mỉm cười, “Không cần cảm ơn, tôi là bạn bè của An Dương, tôi cũng mong hắn sống tốt mà. Nếu đã bắt đầu lại từ đầu, thì những ký ức trước đây không nên dây dưa làm gì.”

An Lạc khẽ giật mình, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào.

Chu Duyệt Bình lấy danh thiếp từ trong túi áo ra đưa cho An Lạc, “Sau này có cần tôi giúp gì thì cứ gọi điện luôn cho tôi là được. Đây là danh thiếp của tôi.”

An Lạc nhận tấm danh thiếp, gật đầu, “Cảm ơn.”

Chờ đến khi bóng lưng gã đi mất, An Lạc mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Thật ra anh cũng không hoàn toàn tin tưởng Chu Duyệt Bình, kể chuyện của An Dương cho gã nghe chỉ là muốn gã đừng để An Dương nhớ lại những chuyện trước đây. Không cần nghi ngờ, cách làm này là vô cùng mạo hiểm, ngộ nhỡ Chu Duyệt Bình có liên quan tới những kẻ đó, làm lộ chuyện này ra, như vậy anh sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.

Chỉ là, vì An Dương, An Lạc mới có thể mạo hiểm đánh cuộc một phen thế này.

Không biết vì sao, sau khi gặp Chu Duyệt Bình, An Lạc luôn có cảm giác thân thiết kỳ lạ, trực giác nói cho anh biết, Chu Duyệt Bình không phải là kẻ địch. Có thể từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nên trong thân thể này vẫn còn lưu lại một vài ký ức về Chu Duyệt Bình?

An Lạc trăm việc không giải thích được, cầm danh thiếp của Chu Duyệt Bình lên xem kỹ, trên đó đơn giản viết cái tên của Chu Duyệt Bình, số điện thoại, địa chỉ email và địa chỉ phòng khám tâm lý của gã. An Lạc lưu những thông tin này vào điện thoại, sau đó vào nhà tắm, ném tấm danh thiếp vào bồn cầu.

Lúc cúi người xả nước, đột nhiên thấy trong sọt giấy có mảnh giấy ăn trông như dính máu. An Lạc giật mình, nhìn kỹ lại, quả nhiên có mấy mảnh giấy dính máu, chỉ là đã bị lấp xuống dưới nên rất khó phát giác.

Anh nhớ là mình đã băng bó cẩn thân vết thương cho An Dương, sáng nay sau khi lấy đạn ra đã băng bó lại lần nữa. Vết thương trên cánh tay An Dương cũng không sâu, chảy máu không nhiều, hơn nữa vết máu đều được lau băng khăn mặt và bông băng.

Vậy, máu này là…

Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh đêm khuya hôm qua lúc vào nhà An Dương, An Trạch vừa vào cửa đã vội vàng vào toilet, lúc đó anh đang chú ý tới vật dụng sắp xếp trong phòng khách, cứ nghĩ rằng An Trạch chỉ là mót tiểu tiện, nên không để tâm.

Giờ nghĩ lại, nhất định là cậu bị thương nên mới vội vã vào toilet như vậy. Suốt đường đi An Trạch chẳng nói lời nào, sắc mặt cũng có phần khó chịu, nhưng cậu vẫn chăm chú lái xe với tốc độ nhanh nhất, về đến nơi thì lặng lẽ vào toilet xử lý vết thương, thậm chí không nói một lời cho bất cứ ai biết chuyện mình bị thương.

Nhìn vết máu đáng sợ trong sọt giấy, đáy lòng An Lạc đột nhiên xuất hiện một cảm giác đau nhói ngớ ngẩn.

Đó là cảm giác… đau thương kỳ lạ.

Không biết cậu ta có bị thương nặng không?

An Lạc mở điện thoại tìm danh bạ, cái tên An Trạch đứng thứ nhất, ngón tay anh thoáng chốc dừng lại ở tên cậu, rồi cuối cùng chẳng thể ấn nút gọi. Dù sao cũng không phải là anh ruột của cậu ta, hiện tại chắc cậu ta đang đau khổ muốn chết vì sự ra đi của anh trai, lúc này mà gọi điện cho cậu ta, chẳng khác nào xát thêm muối vào vết thương.

An Lạc nhìn số điện thoại, rồi buồn phiền mà cất điện thoại vào trong túi.

Cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã để tâm đến An Trạch, cảm xúc này thậm chí khó mà tự động kiềm chế được.

An Lạc quay lại phòng khách, tâm tình có chút rối loạn.

Áp chế cảm giác lo lắng cho An Trạch đang từ đáy lòng dâng lên, An Lạc tĩnh tâm, cẩn trọng hồi tưởng lại chi tiết vụ tai nạn xe vừa mới nhớ ra hồi nãy. Nếu suy đoán ban nãy không sai, vụ tai nạn năm đó rất có thể có liên quan đến cha của An Lạc, mẹ An Chi hiển nhiên vì đổi chỗ ngồi nên mới dẫn đến ngộ thương. Còn thợ chụp ảnh Trần Dịch kia là ai? Còn đứa trẻ tên Tiểu Duệ kia sau đó thế nào?

Tất cả những điều này An Lạc đều không nghĩ ra, càng nghĩ càng đau dầu, không thể làm gì khác là tựa lưng xuống ghế sô pha, cố sức hít sâu để điều chỉnh.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng mở khóa cửa. An Lạc quay đầu lại, thấy An Dương đang mở cửa bước vào. Anh ta thay dép ở huyền quan, sau đó vào phòng khách, tiện tay ném áo khoác xuống ghế, thấp giọng hỏi: “Nửa giờ tôi đi không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì.” An Lạc lắc đầu, thấy vẻ mặt An Dương vô cùng uể oải, bèn quan tâm hỏi han, “Muộn như vậy mà gọi anh về, có phải xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi không?”

An Dương im lặng một hồi, khẽ thở dài, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, ngẩng đầu nhìn An Lạc: “Định không nói cho anh biết, nhưng tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến vụ mất tích của anh. Thực ra tôi vẫn luôn nghi ngờ, trước khi bị bắt cóc, có thể là do anh đã chọc phải một tổ chức xã hội đen.”

“Tổ chức xã hội đen?” An Lạc không khỏi khẽ cau mày.

Thật ra mới đầu, anh vẫn cho rằng việc An Lạc bị bắt cóc là do anh em trong An gia ra tay, dù sao tình cảm anh em trong đại gia tộc thương nghiệp kiểu này thường không sâu đậm, vì muốn tranh giành quyền lực mà diệt trừ kẻ làm huynh trưởng này là anh là khả năng vô cùng cao.

Vậy nhưng đến hôm nay, An Lạc nhận ra suy nghĩ của mình ngay từ đầu đã rẽ sai đường. Mấy anh em An gia không có cơ mưu như anh tưởng. An Lạc bị bắt cóc, có thể là vì anh ta đã biết một vài bí mật không nên biết.

An Dương gật đầu: “Tổ chức kia có tên là Quang Minh Hội, chủ yếu tham gia vào việc buôn bán ma túy ở khu vực Đông Nam Á. Tổ chức này có ba thủ lĩnh chủ chốt, trong đó một tên phụ trách cứ điểm nghiên cứu chế tạo ma túy bí mật ở nước ngoài, một tên phụ trách vận chuyển ma túy quốc tế, tên còn lại thì chủ trì con đường tiêu thụ.”

“Ma túy từ sở nghiên cứu chế tạo của bọn chúng là loại ma túy đá* mới có kỹ thuật tân tiến nhất trên thế giới, từ ma túy đá gây kích thích thần kinh và số lượng chất gây ảo giác tổng hợp tryptamine** thích hợp, sẽ khiến người dùng có cảm giác tinh thần hưởng thụ đến cực hạn, tính gây nghiện của nó cũng rất mạnh, một khi đã dùng thì tuyệt nhiên không thể từ bỏ.”

“Quang Minh Hội dựa vào việc buôn bán ma túy mà kiếm được lợi nhuận kếch xù, thân phận của tay thủ lĩnh tổ chức này cực kỳ thần bí, cảnh sát điều tra nhiều năm mà vẫn chưa tìm ra được cứ điểm của bọn chúng.”

“Chúng tôi cài người nằm vùng trong Quang Minh Hội, ẩn náu suốt 5 năm trời, lúc này mới dần tiếp xúc được nhân vật chủ chốt của tổ chức. Chỉ là thông tin của hắn rất hạn chế, chúng tôi chỉ biết là tổ chức này có chế độ cấp bậc hết sức nghiêm ngặt, phía sau phần thắt lưng của các thành viên chủ chốt có hình xăm một ngôi sao sáu cánh tượng trưng cho địa vị.

Nghe An Dương mô tả, trong đầu An Lạc đột nhiên hiện lên một ký ức. Không lâu trước, An Trạch nhận được nhiệm vụ từ cấp trên, ngăn chặn một chiếc máy bay buôn lậu ma túy trên không… An Lạc không kiềm được mà hỏi: “Tôi nhớ cách đây không lâu, cảnh sát đã bắt được một tên dùng máy bay tư nhân vận chuyển ma túy vào quốc nội, liệu hắn có liên quan đến tổ chức này không?”

An Dương gật đầu, “Hắn chính là thành viên của Quang Minh Hội.”

“Các anh không tìm ra được bất cứ điều gì hữu dụng từ hắn sao?”

“Hắn không chịu khai.” An Dương lắc đầu, “Tôi vừa bị gọi quay về cục khẩn cấp, là bởi vì… Tên đó, đã tự sát trong ngục.”

“Tự sát?” An Lạc kinh ngạc nhìn An Dương, anh trầm tư giây lát rồi mở miệng nói, “Nói như vậy, việc An Lạc bị bắt cóc và các chết của Lâm Hiểu Đồng có thể đều liên quan đến chuyện này. Tên kia cũng không chắc chắn là cam tâm tình nguyện tự sát, rất có thể ngay cả trong hàng ngũ của các anh cũng có người của đối phương gài vào.” An Lạc đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Tôi phải về An gia một chuyến.”

An Dương đứng dậy ngăn anh lại, “Không được, hiện tại anh mà trở về sẽ rất nguy hiểm.”

An Lạc khẽ nhếch khóe môi, “Nguy hiểm? Đã chết một lần rồi, còn có thể sợ nguy hiểm nữa ư?” Thoáng dừng lại, An Lạc ngẩng đầu nhìn An Dương một cách nghiêm túc, “Tôi phải tìm ra sự thật. Để tôi quay về An gia được không, trốn ở chỗ anh thế này cũng không phải là cách giải quyết.”

Thấy An Lạc cố chấp, An Dương không thể làm gì khác là khẽ thở dài: “Nếu anh đã khăng khăng như vậy thì tôi sẽ liên lạc với ông An, giúp anh sắp xếp. Sau khi về nhà phải cẩn thận tất cả, tôi sẽ cử người âm thầm bảo vệ anh.”

An Lạc gật đầu: “Được.”

***

10h tối, Chu Bích Trân vừa bước vào cửa thì điện thoại trong phòng khách An gia đột nhiên vang lên. Chu Bích Trân vội vàng thay dép ở huyền quan, chạy vào nghe điện thoại, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “A lô?”

Chu Bích Trân đáp: “Là Thái Bình phải không? Có chuyện gì thế?”

Chu Thái Bình cười cười: “Cô đấy à, là thế này ạ. Cháu vừa nhận được thông báo là thân thể anh An Lạc đã khôi phục khá ổn, nếu không có vấn đề thì ngày mai có thể xuất viện rồi ạ.”

Chu Bích Trân nghi ngờ: “Không phải lúc trước nói là bị lây nhiễm nghiêm trọng lắm mà, còn không cho người nhà thăm hỏi?” 

Chu Thái Bình giải thích: “Bởi vì lúc đó còn chưa xác định được bị nhiễm vi khuẩn gây bệnh gì, bác sĩ lo người nhà ở gần sẽ khiến bệnh tình của anh ấy chuyển biến xấu, cho nên mới đưa anh ấy vào phòng bệnh cách ly. Giờ đã khống chế được sự lây nhiêm rồi, thể trạng cũng khá tốt, không cần phải ở lại bệnh viện thêm nữa ạ.”

Chu Bích Trân gật đầu, “Được rồi, cô biết rồi. Ngày mai cô sẽ bảo An Trạch đến đón anh nó về.”

Chu Bích Trân cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì đụng phải đôi mắt đen thẳm của An Trạch. Chu Bích Trân giật mình, hỏi: “An Trạch, con làm gì ở chỗ này vậy?”

An Trạch thấp giọng trả lời: “Vừa rồi là điện thoại của anh Thái Bình?”

Chu Bích Trân nói: “Ừ, anh họ con vừa gọi đến, bảo là thân thể anh An Lạc đã bình phục rồi, ngày mai con đến đón anh xuất viện nhé.”

An Trạch khẽ nhếch khóe môi, “Anh ấy muốn ra viện?”

“Ừ.” Chu Bích Trân dừng một chút, khó hiểu hỏi, “Sao vậy An Trạch? Nhìn con có vẻ không vui lắm?”

An Trạch nhàn nhạt đáp: “Không có gì đâu ạ. Mai con sẽ đi đón anh.”

***

Sáng hôm sau, khi An Trạch đến bệnh viện, An Lạc đã được chuyển từ khu cách ly sang khu bình thường.

Lúc An Trạch đẩy cửa vào thì thấy An Lạc đang ngồi trên xe lăn nói chuyện với Chu Thái Bình. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, An Lạc liền ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, bất chợt chạm phải ánh mắt của An Trạch. Vẻ mặt An Lạc không khỏi nao nao, cả thân thể cũng cứng ngắc mất tự nhiên.

Trái lại An Trạch tỏ ra dường như không có gì, cậu tới trước xe lăn, nhàn nhạt nói: “Em đến đón anh xuất viện.”

Chu Thái Bình tới gần vỗ nhẹ lên vai An Trạch: “An Trạch, anh phải đi kiểm tra, cậu đưa anh ấy về nhé, thủ tục xuất viện đều làm xong hết rồi.”

An Trạch gật đầu: “Em biết rồi, anh đi đi.”

“Ừ, vậy anh đi trước.” Chu Thái Bình quay lại chào An Lạc một cái, rồi xoay người rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, bầu không khí trong nháy mắt đã đông cứng lại.

An Lạc cứ nghĩ rằng người đến đón mình sẽ là bố mẹ hoặc ông nội, nhưng không ngờ lại là An Trạch, vậy nên nhất thời anh không biết nên đối mặt với cậu ra sao.

Ánh mắt An Trạch vô cùng lạnh nhạt, trong đôi mắt sâu thẳm là sự trầm tịch kết thành băng. Chỉ hai ngày không gặp nhưng xa lạ ngỡ như cách nhau cả một thế kỷ. An Lạc biết, An Trạch sẽ không gọi anh là anh trai một cách thân mật như trước đây nữa, trong mắt cậu bây giờ đã không còn vẻ quan tâm của ngày đó nữa.

Vờ như không thấy sự lạnh lẽo trong đáy mắt An Trạch, An Lạc giả bộ bình tĩnh mà mở miệng trước: “Việc kia cậu không nói cho người khác, đúng không?”

An Trạch khẽ nhếch khóe môi lên, “Yên tâm, tôi sẽ không nói cho bọn họ biết, ông nội có bệnh tim, không chịu nổi kích động này.” Nói xong thì bước tới gần, dừng lại trước xe lăn, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt An Lạc, lạnh lùng thốt ra, “Hơn nữa, tôi tin rằng với hành động của anh, việc giấu diếm bọn họ với anh không thành vấn đề.”

Bị ánh mắt lạnh như băng của An Trạch nhìn xoáy vào mình, An Lạc khó chịu nhíu mày: “Cậu đã không có ý định vạch trần tôi, vậy cậu có thể chọn cách là hợp tác với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra chân tướng vụ bắt cóc anh trai cậu. Tôi nghĩ, cậu cũng không muốn anh mình chết mà không rõ nguyên nhân?”

An Trạch trầm mặc nhìn An Lạc, cái cau mày khẽ khàng ấy cũng giống hệt như của ‘anh’ trong trí nhớ, nhưng anh ta lại điềm nhiên như không có việc gì mà nói ra được câu ‘Anh mình chết mà không rõ nguyên nhân’… Thực sự là mỉa mai không gì sánh được.

“Tôi biết, tôi sẽ không để anh ấy chêt oan uổng.” An Trạch khẽ nắm chặt tay, đè nén nỗi đau đớn và cơn phẫn nộ đang bốc lên trong lòng, vòng ra phía sau xe lăn, vẻ mặt không cảm xúc, “Về nhà nào, ông nội đang chờ anh ở nhà.”

***

Về đến nhà thì đã là buổi trưa, phòng ăn đã dọn sẵn một bàn món ăn phòng phú, hiển nhiên là do An Quang Diệu cố ý dặn người hầu làm. Thấy An Trạch vào cửa, An Quang Diệu tủm tỉm: “An Trạch, đưa anh cháu xuống phòng ăn, dùng bữa với cả nhà.”

An Trạch đẩy xe An Lạc xuống phòng ăn, dừng lại cạnh chỗ ngồi của ông nội, rồi ngồi xuống phía đối diện.

An Quang Diệu nắm tay An Lạc, vỗ nhẹ lên tay anh, nói: “Tiểu Lạc, mấy ngày nay cháu chịu khổ rồi.”

An Lạc vội đáp: “Không sao đâu ạ, ông nội.”

An Quang Diệu khe khẽ thở dài, “Về cũng tốt, ông với An Trạch đều ở nhà, cháu sẽ an toàn hơn.”

An Lạc khó hiểu hỏi: “An Trạch không cần trở về quân khu nữa ư?”

An Quang Diệu cười nói: “Ha ha, em cháu nghĩ thông suốt rồi, nó quyết định về nhà hỗ trợ xử lý chuyện làm ăn, ông đã già rồi, chuyện làm ăn của gia đình một ngày nào đó sẽ phải giao lại cho các cháu hết, anh em các cháu trông nom lẫn nhau, ông cũng yên tâm.”

An Lạc ngẩng đầu nhìn An Trạch đối diện, phát hiện cậu đang cúi đầu ăn, trên mặt không mang bất kì biểu cảm nào.

Ngực An Lạc đột nhiên có chút khó chịu.

Anh hiểu rõ lí do An Trạch trở về nhà. Hiển nhiên, An Trạch lo rằng ông nội sẽ giao lại gia nghiệp cho một kẻ “ngoại nhân” như anh, lo rằng anh sẽ mượn thân phận cậu cả của An gia mà cướp đi tài sản thuộc về An gia, cho nên mới chọn cách là trở về nhà, nắm giữ đại cục.

Không ngờ, trong lòng An Trạch, kẻ mang thân thể và dung mạo anh trai cậu ta, đã không đáng để cậu ta dành chút tin tưởng từ lúc nào, thậm chí còn bắt đầu đề phòng An Lạc.

Một điều nực cười là, An Lạc không bao giờ có ý nghĩ tranh đoạt gia sản của An gia.

Từ thời khắc trùng sinh, điều An Lạc muốn chỉ là một cuộc sống bình thản yên lặng. Tiền tài và quyền lợi, kiếp trước anh đã nhận được quá nhiều rồi, nhưng kết quả là gì? Kết quả, đánh bạn với anh chỉ là nhiều năm cô độc và tịch mịch, nhiều năm thấp thỏm lo sợ, những ngày tháng đêm không thể ngủ.

Anh đã mệt mỏi rồi. Đã chẳng còn ý chí và dã tâm chiến đấu của lúc đó nữa. Anh chỉ muốn mau chóc tìm ra sự thật về cái chết của An Lạc, tìm một lời giải thích đầy đủ cho An gia, nhất là An Trạch, sau đó sẽ tìm một nơi an tĩnh, bình thản trải qua cuộc đời này.

Tuy biết suy nghĩ của An Trạch như vậy là thường tình, nhưng bị cậu hiểu lầm như vậy, An Lạc vẫn cảm thấy trái tim nguội lạnh vô cùng. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương