Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
-
Chương 26
Tối hôm đó, vì đã uống thuốc ngủ nên An Lạc ngủ rất say. Một đêm không mộng mị, cho đến 7h30 sáng ngày hôm sau theo đồng hồ sinh học mà tỉnh dậy.
Mở mắt ra, An Lạc phát hiện có một cánh tay xa lạ đang ôm lấy thắt lưng mình, còn tay kia thì bá đạo mà ôm ngang ngực…
Khi ngủ An Lạc có thói quen quấn chăn, trong khoảng thời gian này lại nằm chung một giường với An Trạch, An Trạch đều phải lấy thảm lông để đắp, mà tối hôm qua, hiển nhiên cậu không có thảm, có thể nửa đêm quá lạnh không có chăn đắp nên cậu mới vươn tay ra, ôm cả anh lẫn chăn như ôm một cái gối, cuốn trọn vào trong lòng.
Bị cậu ôm chặt từ phía sau như một con gấu koala ôm cây, An Lạc không khỏi cứng người.
Cố sức kéo cái tay của cậu em đang vắt ngang ngực mình ra, An Lạc ngồi dậy, quay đầu lại, nhìn An Trạch nhắm mắt như đang ngủ rất ngon. An Lạc cũng chẳng muốn tính toán với cậu, cau mày ném cái chăn lên người cậu, sau đó vịn theo mép giường, gian nan trèo xuống xe đẩy, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đứng trước gương nhìn khuôn mặt của mình, hình như môi bị sưng đỏ một cách khó hiểu… Là do gần đây hay ăn mấy món nóng của An Trạch ư? Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày An Trạch đều dựa theo dặn dò của bác sĩ mà bổ sung dinh dưỡng cho anh, thần sắc của An Lạc cũng ngày càng khá lên.
An Lạc chạm lên đôi môi bị sưng nhẹ, rồi hất nước lạnh lên mặt.
Trở lại phòng ngủ, An Trạch đã rời giường, tinh thần cậu dường như rất tốt, đang lanh lẹ gấp chăn chiếu. Có thể do học trong trường quân đội nên đã hình thành được thói quen tốt, ngày nào sau khi rời giường cậu cũng gấp chăn ngay ngắn thành một cái hộp vuông vức rồi đặt lên đầu giường, sau đó xếp gối để lên trên. Không như An Lạc, trải thẳng ra cho xong chuyện.
An Trạch gấp chăn xong thì quay đầu lại, An Lạc chạm phải ánh mắt của cậu, chợt nhớ đến hình ảnh bị cậu ôm gọn vào ngực, lòng bất giác có chút mất tự nhiên, vội quay đi.
Ánh mắt. Ngược lại, An Trạch dường như không hề phát giác ra chuyện đó, bước tới trước mặt An Lạc, cúi xuống nhìn anh, khẽ hỏi: “Anh dậy sớm như vậy, tối hôm qua có ngủ ngon không?”
An Lạc gật đầu: “Ừm.”
An Trạch nhìn đôi môi sưng đỏ của anh, khẽ mỉm cười.
An Lạc thấy cậu cười không duyên cớ, khó hiểu nhìn cậu, hỏi: “Tối qua cậu về lúc nào?”
An Trạch đáp: “Khoảng 12h.”
An Lạc hỏi tiếp: “Là đi chấp hành nhiệm vụ đúng không? Thuận lợi chứ?”
An Trạch nói: “Rất thuận lợi.”
An Lạc gật đầu, “Vậy à.”
Tuy rất muốn hỏi cụ thể quá trình nhiệm vụ của cậu ra sao, nhưng An Lạc vốn không quá quan tâm tới người khác, hỏi nhiều lại có vẻ dài dòng, vì vậy chỉ dùng một câu “Vậy à” để kết thúc cuộc trò chuyện.
An Trạch nói: “Anh không tò mò em đi chấp hành nhiệm vụ gì ư?”
An Lạc đáp: “Nếu là cơ mật quân sự thì không cần phải nói cho tôi biết.”
An Trạch nói: “Lần này không phải là cơ mật. Nếu anh muốn biết, em có thể kể cho anh.”
An Lạc ngẩng đầu nhìn cậu, “Vậy cậu kể xem nào.”
Rõ ràng tò mò muốn chết lại giả vờ hờ hững không có hứng thú, An Trạch cực kỳ thích cái tính miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, mạnh miệng nhẹ dạ này của anh, không nhịn được mà mỉm cười, giải thích: “Tối hôm qua cảnh sát nhờ chúng em hiệp trợ, theo dõi và chặn đường một chiếc máy bay buôn lậu ma túy trên không.”
Buôn lậu ma túy?
An Lạc khẽ nhíu mày, anh cũng không xa lạ gì với thứ này, vì kiếp trước trong giới xã hội đen An gia cũng buôn bán thứ này, sau khi cha qua đời, anh trai thoái ẩn, An Lạc cũng dần xa rời xã hội đen, sau đó mang một khoản tiền lớn sang Vancouver kinh doanh đứng đắn. Không ngờ qua nhiều năm như vậy, những kẻ buôn ma túy vẫn khiến cảnh sát phải đau đầu, giờ còn dùng cả máy bay tư nhân để vận chuyển, đúng là càng ngày càng tinh vi.
An Trạch tiếp tục nói: “Sau đó tổ chuyên án đặc biệt chạy tới hiện trường, quả nhiên tìm ra được gần nửa tấn ma túy, tên buôn lậu từ nước ngoài về nước kia đã phải vào tù, nhưng hiện giờ vẫn chưa có manh mối nào về tập đoàn buôn lậu trong nước, cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Thấy An Trạch lúc nhắc tới hai từ ‘ma túy’ thì tỏ ra ác cảm rõ rệt, lòng An Lạc đột nhiên có chút phức tạp.
Nếu cậu ta biết anh cậu ta trước đây cũng từng là xã hội đen nhơ bẩn, liệu cậu ta có cảm thấy căm ghét không?
Có điều, chỉ cần không nói ra thì mọi người trong gia đình sẽ không bao giờ biết được bí mật này. Có lẽ làm như vậy là có phần ích kỷ, nhưng so với việc để bọn họ biết được rằng An Lạc – người thừa kế của một thế gia trong xã hội đen – đã trùng sinh vào thân thể này mà nói, thì thà để cho họ tin rằng An Lạc chỉ là bị mất trí nhớ, như vậy sẽ tốt hơn với tất cả mọi người.
An Lạc nhanh chóng áp chế nỗi bất an xuống đáy lòng, quay người nói: “Tôi đói rồi, ăn sáng được chưa.”
An Trạch nói: “Em đi luộc cho anh hai quả trứng.”
An Lạc muốn ngăn cậu lại, “Không cần phiền phức, trong tủ lạnh có bánh mì…”
An Trạch khẽ cười, “Không phiền phức, anh thích ăn là được rồi.”
Cậu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Nhìn bóng dáng An Trạch bận rộn trong phòng bếp, ngực An Lạc đột nhiên trào lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cậu em này thực sự đối xử với anh rất tốt, trong khoảng thời gian này, cậu ta còn chăm sóc anh tận tụy hơn cả người giúp việc cao cấp.
Chiều thứ Hai, An Lạc lại được An Trạch đưa đến bệnh viện quân khu. Lúc này đang là tháng Sáu, mùa trăm hoa đua nở, ven đường của quân khu Tây Lâm trồng rất nhiều hoa, đủ loại tranh nhau khoe sắc, bầu trời xa xăm như được gột rửa thành một tấm vải xanh thẳm trong vắt, trong làn gió như cũng thoang thoảng mùi hoa.
An Trạch hít ngửi không khí mới mẻ, tâm tình lập tức trở nên sáng sủa.
Sau ngày hôm nay tháo thạch cao, ngày tiếp theo sẽ tuần tự đến bệnh viện làm trị liệu phục hồi, khoảng cách đến mục tiêu có thể đứng dậy bước đi ngày một gần.
An Lạc cũng không sốt ruột, anh sẽ từ từ từng bước một, chăm sóc thân thể khỏe mạnh trước, sau đó mới trừng trị kẻ đã hại mình.
Anh từ trước đến nay luôn biết nhẫn nhịn, nhưng cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết.
Đến khoa chỉnh hình, bác sĩ Tống đã chờ sẵn ở đó, thấy An Lạc thì nở một nụ cười cởi mở, “An Lạc, trông thần sắc cậu rất khá.”
An Lạc gật đầu với hắn, “Giờ có thể tháo thạch cao rồi sao?”
Bác sĩ Tống nói: “Có thể rồi, tôi đưa anh vào phòng trị liệu.”
Đưa An Lạc vào phòng trị liệu, cẩn thận tháo thạch cao ra, thạch cao vừa nặng vừa dày bị gỡ xuống, An Lạc chỉ cảm thấy như vừa trút được gánh nặng, cả người đều trở nên nhẹ nhõm. Cẳng chân bị bó thạch cao trong một thời gian dài, giờ nhìn có vẻ tái nhợt bệnh tật, thậm chí làn da cũng trở nên nhăn nheo khó nhìn, nặng mùi… Nhưng An Lạc cũng không lo lắng, anh tin mình sẽ đứng dậy được.
Đến tối sau khi được An Trạch mang về, An Lạc liền vào phòng tắm tắm rửa kỹ càng một lượt, dùng khăn mặt ấm nhẹ nhàng lau cẳng chân, tuy không có cảm giác gì nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc phải bó thạch cao, mọi chuyện vẫn luôn tiến triển theo hướng tốt, An Lạc không hề nản lòng.
Cho dù trong lúc gian nan nhất, anh cũng chưa bao giờ để nỗi thất vọng quật ngã bản thân.
Tắm rửa xong thì đi ra, thấy An Trạch đang sắp xếp đồ đạc trong phòng ngủ, đủ loại quần áo sạch sẽ được nhét đầy vali. Ngày mai sẽ chính thức vào bệnh viện quân khu trị liệu, đối với An Lạc thì chẳng qua chỉ là thay đổi một chỗ ngủ khác mà thôi, nhưng trông vẻ mặt của An Trạch thì lại có vẻ không đơn giản như vậy.
Nhận thấy anh đang lại gần, An Trạch liền quay đầu lại, nhẹ giọng: “Anh à, sau khi vào viện, bác sĩ Tống sẽ chiếu cố cho anh, cử một y tá tên là Tống Nguyên tới phòng anh, đó là một cô gái rất chu đáo, trừ hai người họ, nếu có những người khác tiếp cận, anh nhất định phải chú ý.”
Ánh mắt của cậu rất nghiêm túc, An Lạc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, thận trọng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
An Trạch đi tới trước xe lăn, cúi xuống, nhẹ nhàng cầm tay An Lạc, “Tuy bệnh viện quân khu rất an toàn, nhưng dù sao đó cũng là nơi công cộng, khó lòng phòng bị. Anh nhất thiết không được sơ suất.”
An Lạc gật đầu, “Yên tâm, tôi sẽ chú ý đối phó.”
An Trạch trầm mặc chốc lát, “Ngày mai anh bắt đầu ở lại bệnh viện trị liệu, phương pháp trị liệu tốt tân của bác sĩ Tống rất có hữu hiệu, mỗi ngày em sẽ đến thăm anh.”
An Lạc đáp. “Được.”
***
Tối hôm đó, An Lạc nằm trên giường một lâu rồi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ, tuy một tuần nay vẫn nằm cùng một giường gối chung một chiếc với An Trạch, nhưng An Lạc vẫn không tài nào quen được với tình trạng bên cạnh có người mà an tâm chìm vào giấc ngủ. Mỗi tối, An Trạch đều nhanh chóng vào giấc, còn An Lạc thì toàn thân cứng ngắc, phải điều chỉnh hồi lâu mới dần dà ngủ được.
Dù giường rất rộng, hai người có thể nằm cách nhau một khoảng cánh tay, nhưng trong đêm vắng vẻ vẫn vang lên tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh một cách rất rõ ràng, mùi vị ấm áp thuộc về An Trạch lấp kín khoang mũi, tiếng động khi xoay người, nhiệt độ nóng rực của cậu, tất cả đều khiến ngực An Lạc cực kỳ mất tự nhiên.
Tới hừng đông, rốt cục An Lạc cũng ngủ được, trong giấc mơ lại xuất hiện những hình ảnh đáng sợ ——
Một vụ tai nạn xe hơi, xe lăn mình từ đường cao tốc xuống phía dưới, anh nghe thấy An Lạc nhỏ tuổi khản giọng gọi mẹ, trước mặt là ánh lửa lóa mắt… Tiếp theo vụ tai nạn xe vừa rồi, anh nằm mơ thấy mình và An Dương cùng nhau lái xe ra ngoài, trên đường cao tốc xe bị đâm xuống sườn núi, An Dương khuôn mặt đẫm máu nắm chặt tay anh: Tiểu Lạc, em không sao là tốt rồi…
Tiểu Lạc, Tiểu Lạc…
Là ai gọi anh? Là người mẹ có nụ cười dịu dàng kia? Hay là anh An Dương của kiếp trước?
Ngực như bị một tảng đá nặng trịch đè lên, An Lạc đến ngay cả thở cũng không được, hai tay ấn chặt trái tim. An Lạc như người chết đuối, cố sức há miệng hít thở…
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, khẽ gọi: “Anh… Tỉnh lại đi…”
An Lạc vùng vẫy thoát khỏi cơn ác mộng, phát hiện đèn đầu giường đã được bật lên, ánh vàng ấm áp đang chiếu xuống, kế bên, là An Trạch với đôi mắt đầy lo âu.
“Anh gặp ác mộng sao?” An Trạch cầm khăn mặt tới, nhẹ nhàng lau mái đầu đầy mồ hôi lạnh của An Lạc.
An Lạc nắm chặt tay, hồi phục nhịp tim, thở dài một hơi: “Ừ, tôi mơ thấy một vài hình ảnh kỳ quái.”
An Trạch hỏi: “Hình ảnh gì?”
An Lạc nhíu mày, không trả lời.
An Trạch thấy anh không muốn trả lời thì cũng không hỏi nữa, dịu dàng xoa dịu: “Cảnh trong mơ có đôi khi không thể giải thích được, anh cũng đừng để ý quá nhiều.” Nói xong liền đứng dậy, rót một cốc nước ấm, tiện tay lấy một viên thuốc ngủ đưa cho anh, “Giờ mới có 3h, anh uống thuốc rồi ngủ một giấc cho khỏe nhé.”
An Lạc gật đầu, nhận viên thuốc rồi uống cốc nước ấm.
Sau khi tắt đèn ngủ tiếp, tinh thần An Lạc lại có chút không yên, anh không nói cho An Trạch biết những hình ảnh kỳ quái vừa rồi là gì… Hai vụ tai nạn xe trong mơ, cách phát sinh giống hệt nhau. Cùng ở trên đường cao tốc, cùng bị đâm xuống sườn núi, cùng bị lăn mình xuống dưới, sau đó nổ tan tành thành tro bụi.
Chỉ có điều, An Dương năm ấy đã nhào ra bảo vệ anh, anh cũng cố sức kéo An Dương ra khỏi xe, mặc dù sau đó chiếc xe phát nổ, nhưng anh em hai người vẫn thoát chết suôn sẻ. Còn vụ tai nạn kia, mẹ của tiểu An Lạc và cha mẹ của tiểu An Mạch, không kịp chạy thoát thì đã bị nổ tung đến hôi phi yến diệt.
Hai vụ tai nạn xe đó… Ngoại trừ hình thức phát sinh đặc biệt giống nhau ra, liệu có thể còn điểm nào liên quan đến nhau không?
An Lạc khẽ nhíu mày.
Theo lý thuyết, anh trùng sinh tới thành phố Tây Lâm của hơn hai mươi năm sau, không chỉ thời gian mà cả không gian cũng đều thay đổi rất nhiều, hơn nữa những người năm đó và các thành viên trong An gia hiện nay đều không có chút quan hệ nào với nhau, hai vụ tai nạn xe không thể tồn tại mối liên hệ khách quan.
Thế nhưng, trong cơn mê liên tục mơ thấy hai vụ tai nạn, hình ảnh chiếc xe nổ tung thậm chí còn xuất hiện đè lên nhau… Chỉ bởi vì hai vụ tai nạn này quá giống nhau thôi ư? Hay… những ký ức vụn vặt mơ hồ đó định ám chỉ điều gì?
Đúng rồi ——
Trong đầu An Lạc đột nhiên hiện lên một điểm then chốt đáng ngờ!
Năm ấy, anh và An Dượng gặp tai nạn xe là vì có kẻ mưu sát, phải chăng điều này có nghĩa là, cái chết của mẹ tiểu An Lạc năm 7 tuổi cũng là do có kẻ mưu sát? Nếu không, chiếc xe đang tốt lành thế nào lại đột ngột trượt bánh rơi xuống sườn núi rồi nổ tung? Cái chết của mẹ An Lạc lúc đó với vụ mất tích của An Lạc lần này có liên quan gì với nhau?
Suy nghĩ có phần rối loạn chợt lóe lên trong đầu, giống như có một đáp án sẵn sàng được bung ra, nhưng vì tác dụng của thuốc ngủ mà suy nghĩ đó từ từ ngừng hoạt động, rốt cục An Lạc không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, lần thứ hai rơi vào giấc ngủ sâu.
***
Hôm sau, An Lạc ngủ thẳng đến 2h chiều mới tỉnh dậy.
Không hiểu sao những suy nghĩ lộn xộn thoảng qua trong đầu tối hôm qua khiến đáy lòng anh thấy cực kỳ bất an, anh nghĩ, dường như có một số sự việc nếu được xâu chuỗi với nhau thì sẽ thành một mạch hoàn chỉnh, chỉ cần tìm được đầu mối kia là có thể giải thích rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui mà không thể nghĩ ra được cái chết của mẹ An Lạc và vụ bắt cóc An Lạc có liên hệ gì với nhau.
An Lạc này và An Lạc của 27 năm trước là hai sinh mệnh khác nhau, sự việc của An Lạc này anh không nên có cảm ứng mãnh liệt như thế này mới đúng chứ. Nhưng kỳ lạ là, sau khi trùng sinh, anh luôn nằm mơ thấy những giấc mơ xa lạ, luôn là những hình ảnh vui vẻ của tiểu An Lạc cùng mẹ chơi đùa…
Cảnh tượng chân thực đến vậy, nụ cười thân thiết của người phụ nữ xa lạ kia, bàn tay vuốt ve mái tóc mình, tiếng gọi “Tiểu Lạc” dịu dàng… Tất cả khiến anh tưởng lầm, đứa trẻ trong mộng kia chính là mình.
An Lạc không biết nên giải thích như thế nào về hiện tượng kỳ lạ này.
Rửa mặt sạch sẽ xong, làm cho mình bình tĩnh lại, An Lạc liền ra phòng ngủ, phát hiện An Trạch đang ngồi trong phòng khách đọc báo, trên bàn cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa. An Lạc không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Hôm nay cậu không đi làm sao?”
An Trạch đáp: “Vâng, hôm nay em nghỉ.” Nói xong thì buông tờ báo xuống, bước tới đẩy xe lăn của An Lạc sang phòng ăn, “Ăn trưa thôi, ăn xong em đưa anh đến bệnh viện nhé.”
An Lạc gật đầu, cùng cậu dùng bữa trưa.
Hơn một tuần nay, An Trạch lúc rảnh rỗi lại tự mình xuống bếp, thói quen ăn uống của An Lạc đã bị cậu phá hủy, quen ăn canh cậu nấu, An Lạc nguyên bản không khem ăn dường như đã biến thành một con mèo ham ăn.
_________________
Mở mắt ra, An Lạc phát hiện có một cánh tay xa lạ đang ôm lấy thắt lưng mình, còn tay kia thì bá đạo mà ôm ngang ngực…
Khi ngủ An Lạc có thói quen quấn chăn, trong khoảng thời gian này lại nằm chung một giường với An Trạch, An Trạch đều phải lấy thảm lông để đắp, mà tối hôm qua, hiển nhiên cậu không có thảm, có thể nửa đêm quá lạnh không có chăn đắp nên cậu mới vươn tay ra, ôm cả anh lẫn chăn như ôm một cái gối, cuốn trọn vào trong lòng.
Bị cậu ôm chặt từ phía sau như một con gấu koala ôm cây, An Lạc không khỏi cứng người.
Cố sức kéo cái tay của cậu em đang vắt ngang ngực mình ra, An Lạc ngồi dậy, quay đầu lại, nhìn An Trạch nhắm mắt như đang ngủ rất ngon. An Lạc cũng chẳng muốn tính toán với cậu, cau mày ném cái chăn lên người cậu, sau đó vịn theo mép giường, gian nan trèo xuống xe đẩy, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đứng trước gương nhìn khuôn mặt của mình, hình như môi bị sưng đỏ một cách khó hiểu… Là do gần đây hay ăn mấy món nóng của An Trạch ư? Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày An Trạch đều dựa theo dặn dò của bác sĩ mà bổ sung dinh dưỡng cho anh, thần sắc của An Lạc cũng ngày càng khá lên.
An Lạc chạm lên đôi môi bị sưng nhẹ, rồi hất nước lạnh lên mặt.
Trở lại phòng ngủ, An Trạch đã rời giường, tinh thần cậu dường như rất tốt, đang lanh lẹ gấp chăn chiếu. Có thể do học trong trường quân đội nên đã hình thành được thói quen tốt, ngày nào sau khi rời giường cậu cũng gấp chăn ngay ngắn thành một cái hộp vuông vức rồi đặt lên đầu giường, sau đó xếp gối để lên trên. Không như An Lạc, trải thẳng ra cho xong chuyện.
An Trạch gấp chăn xong thì quay đầu lại, An Lạc chạm phải ánh mắt của cậu, chợt nhớ đến hình ảnh bị cậu ôm gọn vào ngực, lòng bất giác có chút mất tự nhiên, vội quay đi.
Ánh mắt. Ngược lại, An Trạch dường như không hề phát giác ra chuyện đó, bước tới trước mặt An Lạc, cúi xuống nhìn anh, khẽ hỏi: “Anh dậy sớm như vậy, tối hôm qua có ngủ ngon không?”
An Lạc gật đầu: “Ừm.”
An Trạch nhìn đôi môi sưng đỏ của anh, khẽ mỉm cười.
An Lạc thấy cậu cười không duyên cớ, khó hiểu nhìn cậu, hỏi: “Tối qua cậu về lúc nào?”
An Trạch đáp: “Khoảng 12h.”
An Lạc hỏi tiếp: “Là đi chấp hành nhiệm vụ đúng không? Thuận lợi chứ?”
An Trạch nói: “Rất thuận lợi.”
An Lạc gật đầu, “Vậy à.”
Tuy rất muốn hỏi cụ thể quá trình nhiệm vụ của cậu ra sao, nhưng An Lạc vốn không quá quan tâm tới người khác, hỏi nhiều lại có vẻ dài dòng, vì vậy chỉ dùng một câu “Vậy à” để kết thúc cuộc trò chuyện.
An Trạch nói: “Anh không tò mò em đi chấp hành nhiệm vụ gì ư?”
An Lạc đáp: “Nếu là cơ mật quân sự thì không cần phải nói cho tôi biết.”
An Trạch nói: “Lần này không phải là cơ mật. Nếu anh muốn biết, em có thể kể cho anh.”
An Lạc ngẩng đầu nhìn cậu, “Vậy cậu kể xem nào.”
Rõ ràng tò mò muốn chết lại giả vờ hờ hững không có hứng thú, An Trạch cực kỳ thích cái tính miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, mạnh miệng nhẹ dạ này của anh, không nhịn được mà mỉm cười, giải thích: “Tối hôm qua cảnh sát nhờ chúng em hiệp trợ, theo dõi và chặn đường một chiếc máy bay buôn lậu ma túy trên không.”
Buôn lậu ma túy?
An Lạc khẽ nhíu mày, anh cũng không xa lạ gì với thứ này, vì kiếp trước trong giới xã hội đen An gia cũng buôn bán thứ này, sau khi cha qua đời, anh trai thoái ẩn, An Lạc cũng dần xa rời xã hội đen, sau đó mang một khoản tiền lớn sang Vancouver kinh doanh đứng đắn. Không ngờ qua nhiều năm như vậy, những kẻ buôn ma túy vẫn khiến cảnh sát phải đau đầu, giờ còn dùng cả máy bay tư nhân để vận chuyển, đúng là càng ngày càng tinh vi.
An Trạch tiếp tục nói: “Sau đó tổ chuyên án đặc biệt chạy tới hiện trường, quả nhiên tìm ra được gần nửa tấn ma túy, tên buôn lậu từ nước ngoài về nước kia đã phải vào tù, nhưng hiện giờ vẫn chưa có manh mối nào về tập đoàn buôn lậu trong nước, cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Thấy An Trạch lúc nhắc tới hai từ ‘ma túy’ thì tỏ ra ác cảm rõ rệt, lòng An Lạc đột nhiên có chút phức tạp.
Nếu cậu ta biết anh cậu ta trước đây cũng từng là xã hội đen nhơ bẩn, liệu cậu ta có cảm thấy căm ghét không?
Có điều, chỉ cần không nói ra thì mọi người trong gia đình sẽ không bao giờ biết được bí mật này. Có lẽ làm như vậy là có phần ích kỷ, nhưng so với việc để bọn họ biết được rằng An Lạc – người thừa kế của một thế gia trong xã hội đen – đã trùng sinh vào thân thể này mà nói, thì thà để cho họ tin rằng An Lạc chỉ là bị mất trí nhớ, như vậy sẽ tốt hơn với tất cả mọi người.
An Lạc nhanh chóng áp chế nỗi bất an xuống đáy lòng, quay người nói: “Tôi đói rồi, ăn sáng được chưa.”
An Trạch nói: “Em đi luộc cho anh hai quả trứng.”
An Lạc muốn ngăn cậu lại, “Không cần phiền phức, trong tủ lạnh có bánh mì…”
An Trạch khẽ cười, “Không phiền phức, anh thích ăn là được rồi.”
Cậu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Nhìn bóng dáng An Trạch bận rộn trong phòng bếp, ngực An Lạc đột nhiên trào lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cậu em này thực sự đối xử với anh rất tốt, trong khoảng thời gian này, cậu ta còn chăm sóc anh tận tụy hơn cả người giúp việc cao cấp.
Chiều thứ Hai, An Lạc lại được An Trạch đưa đến bệnh viện quân khu. Lúc này đang là tháng Sáu, mùa trăm hoa đua nở, ven đường của quân khu Tây Lâm trồng rất nhiều hoa, đủ loại tranh nhau khoe sắc, bầu trời xa xăm như được gột rửa thành một tấm vải xanh thẳm trong vắt, trong làn gió như cũng thoang thoảng mùi hoa.
An Trạch hít ngửi không khí mới mẻ, tâm tình lập tức trở nên sáng sủa.
Sau ngày hôm nay tháo thạch cao, ngày tiếp theo sẽ tuần tự đến bệnh viện làm trị liệu phục hồi, khoảng cách đến mục tiêu có thể đứng dậy bước đi ngày một gần.
An Lạc cũng không sốt ruột, anh sẽ từ từ từng bước một, chăm sóc thân thể khỏe mạnh trước, sau đó mới trừng trị kẻ đã hại mình.
Anh từ trước đến nay luôn biết nhẫn nhịn, nhưng cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết.
Đến khoa chỉnh hình, bác sĩ Tống đã chờ sẵn ở đó, thấy An Lạc thì nở một nụ cười cởi mở, “An Lạc, trông thần sắc cậu rất khá.”
An Lạc gật đầu với hắn, “Giờ có thể tháo thạch cao rồi sao?”
Bác sĩ Tống nói: “Có thể rồi, tôi đưa anh vào phòng trị liệu.”
Đưa An Lạc vào phòng trị liệu, cẩn thận tháo thạch cao ra, thạch cao vừa nặng vừa dày bị gỡ xuống, An Lạc chỉ cảm thấy như vừa trút được gánh nặng, cả người đều trở nên nhẹ nhõm. Cẳng chân bị bó thạch cao trong một thời gian dài, giờ nhìn có vẻ tái nhợt bệnh tật, thậm chí làn da cũng trở nên nhăn nheo khó nhìn, nặng mùi… Nhưng An Lạc cũng không lo lắng, anh tin mình sẽ đứng dậy được.
Đến tối sau khi được An Trạch mang về, An Lạc liền vào phòng tắm tắm rửa kỹ càng một lượt, dùng khăn mặt ấm nhẹ nhàng lau cẳng chân, tuy không có cảm giác gì nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc phải bó thạch cao, mọi chuyện vẫn luôn tiến triển theo hướng tốt, An Lạc không hề nản lòng.
Cho dù trong lúc gian nan nhất, anh cũng chưa bao giờ để nỗi thất vọng quật ngã bản thân.
Tắm rửa xong thì đi ra, thấy An Trạch đang sắp xếp đồ đạc trong phòng ngủ, đủ loại quần áo sạch sẽ được nhét đầy vali. Ngày mai sẽ chính thức vào bệnh viện quân khu trị liệu, đối với An Lạc thì chẳng qua chỉ là thay đổi một chỗ ngủ khác mà thôi, nhưng trông vẻ mặt của An Trạch thì lại có vẻ không đơn giản như vậy.
Nhận thấy anh đang lại gần, An Trạch liền quay đầu lại, nhẹ giọng: “Anh à, sau khi vào viện, bác sĩ Tống sẽ chiếu cố cho anh, cử một y tá tên là Tống Nguyên tới phòng anh, đó là một cô gái rất chu đáo, trừ hai người họ, nếu có những người khác tiếp cận, anh nhất định phải chú ý.”
Ánh mắt của cậu rất nghiêm túc, An Lạc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, thận trọng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
An Trạch đi tới trước xe lăn, cúi xuống, nhẹ nhàng cầm tay An Lạc, “Tuy bệnh viện quân khu rất an toàn, nhưng dù sao đó cũng là nơi công cộng, khó lòng phòng bị. Anh nhất thiết không được sơ suất.”
An Lạc gật đầu, “Yên tâm, tôi sẽ chú ý đối phó.”
An Trạch trầm mặc chốc lát, “Ngày mai anh bắt đầu ở lại bệnh viện trị liệu, phương pháp trị liệu tốt tân của bác sĩ Tống rất có hữu hiệu, mỗi ngày em sẽ đến thăm anh.”
An Lạc đáp. “Được.”
***
Tối hôm đó, An Lạc nằm trên giường một lâu rồi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ, tuy một tuần nay vẫn nằm cùng một giường gối chung một chiếc với An Trạch, nhưng An Lạc vẫn không tài nào quen được với tình trạng bên cạnh có người mà an tâm chìm vào giấc ngủ. Mỗi tối, An Trạch đều nhanh chóng vào giấc, còn An Lạc thì toàn thân cứng ngắc, phải điều chỉnh hồi lâu mới dần dà ngủ được.
Dù giường rất rộng, hai người có thể nằm cách nhau một khoảng cánh tay, nhưng trong đêm vắng vẻ vẫn vang lên tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh một cách rất rõ ràng, mùi vị ấm áp thuộc về An Trạch lấp kín khoang mũi, tiếng động khi xoay người, nhiệt độ nóng rực của cậu, tất cả đều khiến ngực An Lạc cực kỳ mất tự nhiên.
Tới hừng đông, rốt cục An Lạc cũng ngủ được, trong giấc mơ lại xuất hiện những hình ảnh đáng sợ ——
Một vụ tai nạn xe hơi, xe lăn mình từ đường cao tốc xuống phía dưới, anh nghe thấy An Lạc nhỏ tuổi khản giọng gọi mẹ, trước mặt là ánh lửa lóa mắt… Tiếp theo vụ tai nạn xe vừa rồi, anh nằm mơ thấy mình và An Dương cùng nhau lái xe ra ngoài, trên đường cao tốc xe bị đâm xuống sườn núi, An Dương khuôn mặt đẫm máu nắm chặt tay anh: Tiểu Lạc, em không sao là tốt rồi…
Tiểu Lạc, Tiểu Lạc…
Là ai gọi anh? Là người mẹ có nụ cười dịu dàng kia? Hay là anh An Dương của kiếp trước?
Ngực như bị một tảng đá nặng trịch đè lên, An Lạc đến ngay cả thở cũng không được, hai tay ấn chặt trái tim. An Lạc như người chết đuối, cố sức há miệng hít thở…
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, khẽ gọi: “Anh… Tỉnh lại đi…”
An Lạc vùng vẫy thoát khỏi cơn ác mộng, phát hiện đèn đầu giường đã được bật lên, ánh vàng ấm áp đang chiếu xuống, kế bên, là An Trạch với đôi mắt đầy lo âu.
“Anh gặp ác mộng sao?” An Trạch cầm khăn mặt tới, nhẹ nhàng lau mái đầu đầy mồ hôi lạnh của An Lạc.
An Lạc nắm chặt tay, hồi phục nhịp tim, thở dài một hơi: “Ừ, tôi mơ thấy một vài hình ảnh kỳ quái.”
An Trạch hỏi: “Hình ảnh gì?”
An Lạc nhíu mày, không trả lời.
An Trạch thấy anh không muốn trả lời thì cũng không hỏi nữa, dịu dàng xoa dịu: “Cảnh trong mơ có đôi khi không thể giải thích được, anh cũng đừng để ý quá nhiều.” Nói xong liền đứng dậy, rót một cốc nước ấm, tiện tay lấy một viên thuốc ngủ đưa cho anh, “Giờ mới có 3h, anh uống thuốc rồi ngủ một giấc cho khỏe nhé.”
An Lạc gật đầu, nhận viên thuốc rồi uống cốc nước ấm.
Sau khi tắt đèn ngủ tiếp, tinh thần An Lạc lại có chút không yên, anh không nói cho An Trạch biết những hình ảnh kỳ quái vừa rồi là gì… Hai vụ tai nạn xe trong mơ, cách phát sinh giống hệt nhau. Cùng ở trên đường cao tốc, cùng bị đâm xuống sườn núi, cùng bị lăn mình xuống dưới, sau đó nổ tan tành thành tro bụi.
Chỉ có điều, An Dương năm ấy đã nhào ra bảo vệ anh, anh cũng cố sức kéo An Dương ra khỏi xe, mặc dù sau đó chiếc xe phát nổ, nhưng anh em hai người vẫn thoát chết suôn sẻ. Còn vụ tai nạn kia, mẹ của tiểu An Lạc và cha mẹ của tiểu An Mạch, không kịp chạy thoát thì đã bị nổ tung đến hôi phi yến diệt.
Hai vụ tai nạn xe đó… Ngoại trừ hình thức phát sinh đặc biệt giống nhau ra, liệu có thể còn điểm nào liên quan đến nhau không?
An Lạc khẽ nhíu mày.
Theo lý thuyết, anh trùng sinh tới thành phố Tây Lâm của hơn hai mươi năm sau, không chỉ thời gian mà cả không gian cũng đều thay đổi rất nhiều, hơn nữa những người năm đó và các thành viên trong An gia hiện nay đều không có chút quan hệ nào với nhau, hai vụ tai nạn xe không thể tồn tại mối liên hệ khách quan.
Thế nhưng, trong cơn mê liên tục mơ thấy hai vụ tai nạn, hình ảnh chiếc xe nổ tung thậm chí còn xuất hiện đè lên nhau… Chỉ bởi vì hai vụ tai nạn này quá giống nhau thôi ư? Hay… những ký ức vụn vặt mơ hồ đó định ám chỉ điều gì?
Đúng rồi ——
Trong đầu An Lạc đột nhiên hiện lên một điểm then chốt đáng ngờ!
Năm ấy, anh và An Dượng gặp tai nạn xe là vì có kẻ mưu sát, phải chăng điều này có nghĩa là, cái chết của mẹ tiểu An Lạc năm 7 tuổi cũng là do có kẻ mưu sát? Nếu không, chiếc xe đang tốt lành thế nào lại đột ngột trượt bánh rơi xuống sườn núi rồi nổ tung? Cái chết của mẹ An Lạc lúc đó với vụ mất tích của An Lạc lần này có liên quan gì với nhau?
Suy nghĩ có phần rối loạn chợt lóe lên trong đầu, giống như có một đáp án sẵn sàng được bung ra, nhưng vì tác dụng của thuốc ngủ mà suy nghĩ đó từ từ ngừng hoạt động, rốt cục An Lạc không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, lần thứ hai rơi vào giấc ngủ sâu.
***
Hôm sau, An Lạc ngủ thẳng đến 2h chiều mới tỉnh dậy.
Không hiểu sao những suy nghĩ lộn xộn thoảng qua trong đầu tối hôm qua khiến đáy lòng anh thấy cực kỳ bất an, anh nghĩ, dường như có một số sự việc nếu được xâu chuỗi với nhau thì sẽ thành một mạch hoàn chỉnh, chỉ cần tìm được đầu mối kia là có thể giải thích rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui mà không thể nghĩ ra được cái chết của mẹ An Lạc và vụ bắt cóc An Lạc có liên hệ gì với nhau.
An Lạc này và An Lạc của 27 năm trước là hai sinh mệnh khác nhau, sự việc của An Lạc này anh không nên có cảm ứng mãnh liệt như thế này mới đúng chứ. Nhưng kỳ lạ là, sau khi trùng sinh, anh luôn nằm mơ thấy những giấc mơ xa lạ, luôn là những hình ảnh vui vẻ của tiểu An Lạc cùng mẹ chơi đùa…
Cảnh tượng chân thực đến vậy, nụ cười thân thiết của người phụ nữ xa lạ kia, bàn tay vuốt ve mái tóc mình, tiếng gọi “Tiểu Lạc” dịu dàng… Tất cả khiến anh tưởng lầm, đứa trẻ trong mộng kia chính là mình.
An Lạc không biết nên giải thích như thế nào về hiện tượng kỳ lạ này.
Rửa mặt sạch sẽ xong, làm cho mình bình tĩnh lại, An Lạc liền ra phòng ngủ, phát hiện An Trạch đang ngồi trong phòng khách đọc báo, trên bàn cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa. An Lạc không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Hôm nay cậu không đi làm sao?”
An Trạch đáp: “Vâng, hôm nay em nghỉ.” Nói xong thì buông tờ báo xuống, bước tới đẩy xe lăn của An Lạc sang phòng ăn, “Ăn trưa thôi, ăn xong em đưa anh đến bệnh viện nhé.”
An Lạc gật đầu, cùng cậu dùng bữa trưa.
Hơn một tuần nay, An Trạch lúc rảnh rỗi lại tự mình xuống bếp, thói quen ăn uống của An Lạc đã bị cậu phá hủy, quen ăn canh cậu nấu, An Lạc nguyên bản không khem ăn dường như đã biến thành một con mèo ham ăn.
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook