Vào phòng ngủ An Lạc liền khóa trái cửa lại, ngón tay tái nhợt nắm chặt xe lăn, cảm giác nghẹt thở như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, nhấn chìm toàn bộ trái tim, không chừa một khe hở.

Mỗi lần hô hấp, buồng phổi như bị một đôi tay bóp chặt, khoang mũi trào lên cảm giác chua chát, hơi nước không ngừng nổi lên viền mắt, nhưng đều bị anh cố sức ép xuống ——

Endlesslove, không thể kết thúc, không được đáp lại, tình yêu tuyệt vọng…

An Trạch hỏi anh nghĩ thế nào về tình cảm đó, anh phải trả lời ra sao mới được? Yêu một người không nên yêu, yêu một người mãi mãi không bao giờ đáp lại mình, phải làm gì đây? Có thể làm gì đây?

Kiếp trước khi gặp An Dương anh vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô ngốc nghếch, còn An Dương thì đã trưởng thành chín chắn, phong độ nhanh nhẹn. An Dương trong trí nhớ luôn thích mặc âu phục màu trắng, nhìn rất ưu nhã ung dung, từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu sang quyền thế, sở hữu khí chất cao quý bẩm sinh, cho dù chỉ cần ngồi một chỗ mà không cần nói, một cái chớp mắt cũng đã đủ để hấp dẫn hết thảy ánh mắt của mọi người.

An Dương có một em gái song sinh tên là An Phỉ, tình cảm của hai anh em rất tốt. Mỗi khi dự tiệc, anh trai An Dương tuấn tú dịu dàng, em gái An Phỉ mỹ lệ động lòng người, hai anh em sinh đôi ngay lập tức biến thành tiêu điểm của mọi người xung quanh.

Hai anh em luôn được trai xinh gái đẹp mời nhảy một điệu waltz ưu nhã, di bước, xoay tròn, bước nhảy tuyệt đẹp kết hợp với âm nhạc bùi tai. An Dương tuấn tú, An Phỉ mỹ lệ, cặp con trai con gái là niềm tự hào lớn nhất của cha.

Còn An Lạc chẳng biết khiêu vũ cũng chẳng hiểu xã giao, chỉ có thể yên lặng đứng trong góc uống rượu.

Từng ngụm rượu lạnh buốt theo yết hầu chảy xuống, ngay cả lồng ngực cũng chẳng có lấy một hơi ấm.

Uống rượu, là chuyện đầu tiên An Lạc thiếu niên được học sau khi trở về An gia.

Cha nói, đàn ông nhất định phải biết uống rượu, sau này khi vào giới kinh doanh, con chỉ có thể giả vờ say, chứ không được say thực sự.

An Lạc thiếu niên bị bắt ép phải uống tất cả các loại rượu bartender pha chế do cha mời về, rượu đế rượu đỏ rượu nho. Cha bắt anh trong một tháng phải học được cách phân biệt đủ loại nhãn hiệu và nồng độ rượu, ông thậm chí bất chấp trước đó An Lạc chưa bao giờ tiếp xúc với rượu.

Lúc đầu An Lạc cũng không uống được, khi chất lỏng lạnh lẽo đó chảy xuống cổ họng thì bắt đầu ho sặc sụa, thậm chí nước mắt cũng chảy ròng ròng, dạ dày khó chịu như bị bỏng. Anh bò vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo, nôn đến nỗi như muốn ứa ra toàn bộ dạ dày, nôn đến mức miệng đầy nước chua… Cảm giác dạ dày xoắn bệt co rút đau đớn đó, khắc thật sâu vào trong trí nhớ của An Lạc thiếu niên.

Nôn xong, An Lạc sắc mặt tái nhợt chật vật lê thân thể mệt mỏi về phòng, nằm trên giường chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra… Ban đêm, cơn say rượu giày vò thống khổ, bên cạnh chẳng có lấy một ai làm bạn.

Cũng chỉ có An Dương dịu dàng, ngày hôm sau tỉnh lại rót cho anh một chén nước ấm.

Nước ấm chảy xuống dạ dày, cơn ấm áp duy nhất ấy dường như cũng chảy xuống đáy lòng.

Anh yêu An Dương, có thể bởi An Dương đã dành cho anh sự ấm áp khiến người ta lưu luyến ấy.

An Lạc là con ngoài giá thú của cha, từ nhỏ tới lớn vẫn luôn được gửi nuôi ở nhà bà ngoại, cho dù đến lúc trở lại An gia thì cũng là do quản gia lén lút tiếp nhận. Anh vốn tưởng rằng anh trai An Dương sẽ căm ghét đứa em thân phận bất minh này, nhưng An Dương lại đối xử với anh cực kỳ tốt, không hề có một chút phiến diện, giống như một người anh quan tâm và chăm sóc cho đứa em trai nhỏ tuổi.

Song, tình cảm của An Dương với anh, cũng chỉ vẻn vẹn là một người anh cả đối đãi với một người em trai.

An Lạc biết rất rõ, An Dương rực rỡ chói lòa là người nối nghiệp chính thức của An gia, còn An Lạc anh, chỉ là một cái lốp dự phòng được cha nhận về bồi dưỡng. Trong cả hai giới hắc đạo và bạch đạo An gia đều có quan hệ, ngộ nhỡ An Dương gặp chuyện không may thì sẽ có An Lạc, không đến mức không có người nối nghiệp, cha muốn giữ hai con át chủ bài, một ở ngoài sáng, một ở trong tối.

Mặc dù chỉ tồn tại với tư cách “cái lốp phòng bị”, An Lạc cũng chưa bao giờ trách móc cha và anh trai, an tâm làm một tay sai đắc lực theo sau An Dương, cố gắng học tập tất cả mọi điều anh chỉ bảo. Cuộc sống chưa từng bất công nên tâm tình của An Lạc cũng rất an bình, làm một cái lốp dự phòng bên cạnh An Dương, hiệp trợ anh, chia sẻ áp lực với anh, như vậy An Lạc cũng rất thỏa mãn rồi.

Vốn tưởng rằng mình có thể mãi là một tay sai đắc lực bên cạnh anh, nhưng thật không ngờ, An Dương đã yêu Tô Tử Hàng — người với thân phận vệ sĩ ở lại bên cạnh anh, thực ra là một sĩ quan trẻ tuổi được phái tới nằm vùng trong An gia, Tô Tử Hàng.

Tình yêu của hai người bọn họ rất mãnh liệt, An Dương yêu Tô Tử Hàng một lòng sắt son, thậm chí còn muốn vứt bỏ mọi hoạt động của thế giới ngầm vì Tô Tử Hàng, đưa cậu ta ra nước ngoài để kết hôn, an tâm mở một cửa hàng nhỏ ở bên đó, sống một cuộc sống yên ả an bình…

Khi An Dương mỉm cười nói với anh: “Tiểu Lạc, hôm nay anh đã cầu hôn Tô Tử Hàng, cậu ấy đã đồng ý. Anh dự định qua thời điểm này sẽ đưa Tô Tử Hàng ra nước ngoài nhận giấy kết hôn, sau đó sẽ bình định ở bên đó. Về sau, việc làm ăn của An gia sẽ giao cho em…”

An Lạc mãi mãi không thể quên tâm tình của mình khi ấy.

Đó là cảm giác trái tim bị xé toang thành từng mảnh nhỏ ném xuống đất.

Anh nhớ rõ mình đã khốn khổ nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh yên tâm, An gia có em sẽ không có bất kì vấn đề gì…” Trong lòng có bao nhiêu cay đắng, chỉ mình mình mới biết được.

An Dương vỗ nhẹ bờ vai anh: “Anh tin tưởng em.”

Nơi bờ vai An Dương vỗ lên khó chịu như bị kim châm, An Lạc không biết nên phản ứng ra sao, cười không được khóc cũng không xong, chỉ có thể im lặng đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng An Dương biến mất trong tầm mắt mơ hồ.

—— Anh à, anh quyết định cùng Tô Tử Hàng xuất ngoại kết hôn, còn An Lạc thì sao? Nó nhất định phải tiếp nhận gánh nặng anh giao phó, dùng bờ vai non nớt ấy chống đỡ gia nghiệp đồ sộ, ngay cả việc làm tay sai của anh cũng không thể làm được nữa, đúng không?

Về sau xảy ra rất nhiều biến cố, An Dương không đưa được Tô Tử Hàng ra nước ngoài như nguyện vọng. Thân phận nằm vùng của Tô Tử Hàng đột nhiên bị bại lộ, cậu ta bị đồng bọn mafia của An gia giết hại tàn nhẫn trong căn nhà trọ của hai người. An Dương về nhà thấy thi thể của Tô Tử Hàng thì gần như sụp đổ… Còn An Lạc chỉ có thể yên lặng cưỡng ép đưa anh trai suy sụp rời đi.

Sau đó, một vụ tai nạn xe có dàn dựng đã làm hai chân An Dương suýt chút nữa thì tàn phế, An Lạc liền đưa anh ra nước ngoài chữa trị. Từ đó, An Lạc thân là cái lốp dự phòng, đã chính thức trở thành người nối nghiệp của An gia.

An Lạc ngày càng trở nên lạnh lùng, nhưng mỗi lần đối diện với anh trai An Dương, tấm lá chắn lạnh lùng anh luôn dùng để bao quanh chặt chẽ bên mình đó, lại bất giác tan biến…

Bởi vì, An Dương là người duy nhất sưởi ấm cho anh trong bóng tối dài đằng đẵng.

Cho đến giây phút kết thúc cuộc đời trong tai nạn máy bay đó, An Lạc khổ cực yêu say đắm một đời, kết cục trên bức tranh cuộc đời là một dấu chấm tròn không trọn vẹn.

Sau khi trùng sinh, An Lạc quyết định quên đi chuyện quá khứ, bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Tất cả về An Dương, anh đã tận lực chôn sâu dưới đáy lòng, ngày càng trở nên mờ nhạt.

Thế nhưng, câu hỏi của An Trạch hôm nay trong nháy mắt đã khơi lại vết sẹo bí mật nhất mà anh đã chôn thật sâu dưới đáy lòng.

Ký ức của ngày xưa bùng lên trong đầu, nỗi đau đã lâu không gặp lại một lần nữa cuộn trào mãnh liệt từ lỗ hổng bị khoét mở… Đáy lòng trống rỗng như có cơn giá lạnh sắc bén thổi qua.

Không thể kết thúc, không được đáp lại, tình yêu tuyệt vọng.

Hóa ra, anh chưa hề quên thực sự.

An Lạc ngồi trong phòng ngủ, mất một khoảng thời gian rất dài mới bình tĩnh lại được.

Lăn xe vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn bản thân trong tấm gương, giống hệt khuôn mặt tái nhợt của kiếp trước mỗi khi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.

Tại sao dù trùng sinh mà diện mạo vẫn như vậy? Rốt cuộc phải như thế nào mới có thể triệt để dứt bỏ An Lạc quá khứ?

Cuối cùng An Lạc cũng sắp xếp lại tâm trạng ổn thỏa và ra khỏi toilet, đúng lúc đó một tiếng đập cửa vang lên.

“Anh ơi, ra ăn cơm.” Giọng nói của An Trạch dồn nén cực thấp, không thể nhận ra tâm trạng gì, cậu chỉ gõ một hồi rồi xoay người rời đi ngay.

An Lạc thấy giọng cậu trầm thấp, đột nhiên cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình có hơi quá đáng, có thể An Trạch chỉ thuận miệng hỏi, nhưng vì chạm phải nỗi đau mà anh đã không thể kiểm soát được tâm trạng, trước mặt em trai lại cư xử như vậy, nhớ lại mà thấy thật là ấu trĩ.

Nhưng An Trạch không tức giận, còn xuống bếp nấu cơm tối…

An Lạc mở cửa lăn xe vào phòng ăn, quả nhiên trên bàn đã bày một mâm cơm, đều là những món anh thích, trong nồi canh hầm còn đậm mùi hương của cánh gà ninh đậu.

Bên cạnh bàn ăn thơm ngào ngạt, An Trạch không còn điềm đạm như thường ngày mà có chút lạnh nhạt và cứng ngắc. Nhìn cơm nước phong phú trên bàn, nhớ tới cảnh tượng vừa nổi giận với cậu ban nãy, trong lòng An Lạc khẽ xấu hổ. Vì vậy, anh bèn nở một nụ cười hiếm có với cậu em. Đáng tiếc, cậu đang cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý tới người anh này.

An Lạc cũng không phải là người khéo nói, càng không thể xin lỗi em trai, nếu An Trạch không nói lời nào thì An Lạc cũng không muốn chủ động phá tan sự im lặng, vậy nên chỉ có thể im lặng ăn cơm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người mặt đối mặt yên lặng ăn cơm, thức ăn nhanh chóng vơi bớt, chỉ còn lại một miếng sườn lợn. An Lạc vươn đũa tới, định gắp miếng sườn cuối cùng thì đúng lúc đụng phải đôi đũa của An Trạch.

Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm dị thường của An Trạch.

Hai người đều gắp miếng sườn, không ai chịu buông ra. Sau một hồi cố chấp giằng co, An Lạc cảm thấy tranh giành thức ăn với em trai thật là hết sức ấu trĩ, bèn chủ động nhả ra.

An Trạch liền gấp miếng sườn đó lên, nhẹ nhàng đặt vào bát An Lạc.

An Lạc thấy cậu thấp giọng nói: “Vốn gắp cho anh mà.”

Khóe môi khẽ kéo lên, hình như là cười, nhưng nụ cười cô đơn ấy lại khiến An Lạc cảm thấy băn khoăn.

An Lạc định mở miệng nói gì đó thì điện thoại của An Trạch đột nhiên vang lên, kiểu chuông riêng biệt đó hình như là hiệu lệnh triệu tập của quân đội bọn cậu, cậu lập tức đứng dậy: “Em có việc ra ngoài một chút.”

An Lạc nghi ngờ hỏi: “Có nhiệm vụ khẩn cấp sao?”

An Trạch đáp: “Vâng.”

Cậu xoay người lấy quân trang treo giá áo, cấp tốc mặc vào rồi đội mũ lên, trên gương mặt anh tuấn của chàng sĩ quan trẻ tuổi cương nghị không có bất kì cảm xúc nào, cậu chỉ quay đầu lại nhìn An Lạc, nói: “Anh ăn cơm xong thì đi ngủ sớm một chút, không cần phải chờ em về.”

An Lạc nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu em trai mặc quân trang, thắt lưng màu đen bên hông làm hiện lên dáng người tam giác hoàn mỹ của cậu, quân trang chỉnh tề không một nếp nhăn, như làm tăng thêm khí thế uy nghiêm trên người cậu. 

Tuy là một thiếu tá trẻ tuổi, cương nghị chính trực và bình tĩnh chín chắn, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là một cậu em nhỏ hơn mình ba tuổi… Em trai thì vẫn cần được anh quan tâm, hơn nữa cậu ta khẩn cấp ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nhất định sẽ rất nguy hiểm.

An Lạc suy nghĩ một thoáng, rồi mở miệng nói một câu mà một người anh cả nên nói: “An Trạch, chú ý an toàn.”

An Trạch dừng chân, tấm lưng khẽ cứng ngắc mất tự nhiên.

Lời nói quan tâm như vậy… Đã bao lâu chưa từng được nghe?

Sau một chốc im lặng, bấy giờ giọng nói của An Trạch mới quay trở về, cậu khẽ nói: “Anh yên tâm, khi chưa đạt được thứ em muốn, em sẽ không để mình xảy ra chuyện.” Dừng lại, quay đầu nhìn An Lạc, “Em sẽ bình an trở về gặp anh.”

Dứt lời liền xoay người, đóng cửa rời đi.

Câu nói vừa rồi của cậu có một khí thế cương quyết kỳ lạ, thậm chí khiến An Lạc sản sinh ra lầm tưởng “Bất kể thứ cậu em này muốn là gì, thứ đó cũng tuyệt đối không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay cậu ta.”

An Lạc cúi đầu nhìn miếng sườn cuối cùng trong bát mình —— Vừa nãy khi cùng gắp miếng sườn với An Trạch, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là “Cậu ta cũng muốn ăn nên mới giành”, nên mới chủ động buông đũa nhượng lại cho An Trạch, nhưng hoàn toàn không ngờ An Trạch vốn là định gấp cho mình.

Cậu gấp miếng sườn đó lên, rồi đặt vào bát cơm của anh.

An Trạch phức tạp, khiến người ta không thể hiểu nổi. Thứ cậu ta muốn đạt được, rốt cuộc là gì? 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương