An Lạc nằm mơ, lại một lần nữa trong giấc mơ cậu trở về mùa hè của năm 20 tuổi ấy. Vừa mới lấy bằng lái xe, cậu cùng anh trai An Dương lái xe ra ngoài thì gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường cao tốc.

“— An Lạc —— Cẩn thận!”

Phút chốc chiếc xe bị va chạm, bên tai liền vang lên tiếng thét lo sợ của An Dương. An Lạc cảm nhận được một sức ép cực lớn đổ ập vào mình, Sau đó, cả thân thể của cậu được kéo vào bảo vệ trong một vòng tay ôm ấp.

Xe trượt thẳng ra khỏi đường cao tốc, rơi xuống sườn núi. An Lạc chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, cơ thể cậu được An Dương ôm vào lồng ngực nên không cảm nhận được bất kì đau đớn nào, nhưng cậu có thể nghe rõ được tiếng kêu phát ra từ cổ họng của An Dương nằm chắn trên người mình.

Xe lăn vài vòng rồi dừng lại tại một khoảng đất, mùi xăng đậm đặc xộc thẳng vào mũi. An Lạc vội vàng mở cửa, dùng hết sức lực kéo An Dương ra khỏi xe.

Chiếc xe nổ tung, ánh lửa khắp bầu trời phản chiếu khuôn mặt đầy máu của An Dương.

Đầu anh bị vỡ, máu tươi trào ra xối xả. An Lạc hoảng loạn đưa tay lau chùi vết máu trên mặt anh, càng lau càng ra nhiều, bàn tay không kiểm soát được run rẩy, giọng nói cũng lẩy bẩy theo: “Anh ơi, tỉnh lại đi…”

An Dương cố gắng mở mắt, nhẹ nhàng cầm tay An Lạc, mỉm cười: “An Lạc, em không sao là tốt rồi…”

An Lạc ôm chặt lấy tay anh, “Em, em không sao… Em sẽ gọi xe cứu thương cho anh… Anh đừng lo lắng… Anh… Anh không bị sao đâu…”

Cậu thấy được giọng nói không kiềm chế nổi sự nghẹn ngào của chính mình, mỗi một âm tiết phát ra như bị một đôi tay bóp chặt buồng phổi, trong lồng ngực xuất hiện cảm giác nghẹt thở nặng nề và đau đớn.

Âm thanh chói tai của xe cứu thương dội lại bên tai, An Lạc đột nhiên giật mình tỉnh giấc —

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp sống lưng làm ướt chiếc áo ngủ dấp dính lên người, cổ như bị bóp chặt có cảm giác khó thở. An Lạc nới lỏng cổ áo, hít sâu mấy hơi để khôi phục trái tim đang đập kịch liệt. Cau mày bật đèn trên đầu giường, cậu đưa mắt nhìn, ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, kim đồng hồ treo trên vách tường chỉ rạng sáng 3h.

Lại là ác mộng.

Có điều, chỉ là một cơn ác mộng của mọi ngày.

Sự việc đó đã diễn lại vô số lần trong cơn mê, tựa như một bộ phim cũ lặp đi lặp lại phản chiếu ngay trước mắt. Cậu thậm chí có thể nhớ rõ mỗi một chi tiết nhỏ trong đó, ngay cả dòng nước mắt lạnh lẽo chảy xuống gương mặt cũng tồn tại như thực.

Năm ấy, cậu mới 20 tuổi.

Trong phút chốc đó, lần đầu tiên cậu nhận ra mình không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Rất nhiều đêm về sau, An Dương mở mắt ra lại bắt đầu bằng câu nói kia “An Lạc, em không sao là tốt rồi”, luôn luôn tái hiện hết lần này đến lần khác trong mơ… Mỗi một từ như một con dao nhỏ cực sắc bén đâm thật sâu vào đáy lòng cậu.

Rất nhiều năm sau, khi cậu phải đối mặt với áp lực nặng nề để loại bỏ những phản đối, giành lại cổ phần của An gia, khi chính cậu đứng trên đỉnh quyền lực cao nhất của tập đoàn An Thị, khi cậu theo dõi những hình ảnh rộn ràng nhốn nháo của đám người bên dưới qua chiếc cửa sổ kính trong suốt…

Bất cứ khi nào khó khăn nhất, hay những lúc cô độc nhất, cậu lại nhớ tới cảnh tưởng của năm ấy.

Trong thời điểm xảy ra tai nạn xe, An Dương bấp chấp tính mạng nguy hiểm, không chút do dự dùng tấm thân lao mình ra bảo vệ cậu. Khuôn mặt anh đầy máu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu và nói: “Em không sao là tốt rồi.”

Mỗi khi nhớ tới hình ảnh đó, đáy lòng An Lạc lại trào dâng một tình cảm ấm áp.

Cậu biết An Dương chỉ coi là mình là em trai, cậu cũng biết, trong lòng An Dương, không kẻ nào có thể thay thế được vị trí của Tô Tử Hàng.

Cho dù chỉ là em trai… Đối với em, như vậy cũng đã là quá đủ rồi.

***

An Lạc cầm một điếu thuốc trên bàn lên, bước tới trước cửa sổ kính, lặng lẽ châm lửa.

Thời gian An Dương phải dưỡng thương sau tai nạn, một thằng nhóc non nớt như cậu đã phải một mình gánh vác trách nhiệm nặng nề từ người cha để lại. Cậu quen dần với việc tự mình vượt qua đủ mọi cửa ải khó khăn, quen dần với việc một mình tỉnh lại giữa đêm khuya, nhìn ánh sáng yếu ớt duy nhất trong căn phòng tối đen.

Đó là một chiếc bật lửa tinh xảo, là thứ mà An Dương đã đặt làm món quà sinh nhật đắt giá năm 18 tuổi cho cậu, mặt trên còn khắc một chữ ‘Lạc’, được cậu coi như báu vật đặt trên đầu giường, cho tới bây giờ vẫn luôn không nỡ dùng đến.

Nằm giữa chiếc bật lửa là một viên minh dạ châu được đặt khéo léo, ban đêm sẽ phát ra ánh sáng trong suốt trơn tru.

Mỗi khi tỉnh dậy giữa đêm khuya, bị bóng đêm đáng sợ nuốt chửng, An Lạc sẽ cầm lấy chiếc bật lửa phát sáng đó, nhìn ánh sáng yếu ớt trong tay, cảm nhận hơi lạnh từ nó, dường như nó sẽ khiến cậu thêm bình tĩnh.

Đã rất nhiều năm trôi qua.

Cậu không còn là An Lạc bé nhỏ vì tò mò khi thấy An Dương hút thuốc mà mới muốn hút thử, kết quả lại trở thành một kẻ nghiện thuốc như hiện tại; cậu không còn là An Lạc bé nhỏ lén lút giấu diếm chiếc bật lửa của anh trai vào túi áo; cậu không còn là An Lạc bé nhỏ im lặng theo sát phía sau, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh.

Hôm nay cậu là người nắm quyền của An gia, là người nắm giữ quyền lực cao nhất.

Trước mặt người ngoài cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, quen nếp mặt không cảm xúc, quen nếp nói lời lạnh nhạt, nhưng không bất kì kẻ nào biết được, trong lòng cậu, thực ra vĩnh viễn còn tồn tại một chỗ trống không thể lấp đầy.

Chỗ trống đó, chính là An Dương.

Cảm giác thầm mến một người, thực sự rất khó dùng từ để nói rõ ràng.

Thầm mến đã lâu lắm rồi, thế nên cho đến bây giờ cũng không nhớ được lần đầu tiên thích An Dương là từ khi nào, thậm chí không nhớ nổi thời điểm thay đổi tình cảm lúc ấy.

Chỉ là cảnh tượng lần đầu tiên gặp An Dương vẫn còn khắc rõ y nguyên trong đầu.

Thời kì niên thiếu vẫn còn ngây ngô ngốc nghếch, cậu từ nhỏ đã được gởi nuôi ở bên nhà bà ngoại, lần đầu tiên tới An gia xa lạ, hoàn toàn không biết gì về An gia, luống cuống tay chân, đứng thấp thỏm không yên ngoài cửa. Đúng lúc đó, An Dương mặc một bộ quần áo màu trắng từ trên lầu đi xuống, mỉm cười vươn đôi tay, cho cậu một cảm giác vô cùng xa lạ, rồi lại cho cậu một cái ôm vô cùng ấm áp.

Cậu nhớ như in giọng nói khẽ khàng bên tai: “Chào mừng em đã về nhà, An Lạc. Anh là anh trai của em, An Dương.”

Ngay chính giây phút ấy, cậu đã nhận định con người đó chính là người thân của mình. Đến nỗi sau này, dưới đáy lòng cậu đã chậm rãi biến thành cảm giác yêu thương.

Chỉ tiếc là thầm mến như vậy, đã định trước là không có kết quá.

***

An Lạc nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười cay đắng.

Xoay người cầm lấy chiếc bật lửa tinh xảo kia, nhẹ nhàng nắm lấy để cảm nhận nhiệt độ quen thuộc trong lòng bàn tay… Chưa bao giờ từng nói cho An Dương, rằng cậu rất thích món quà này, đó cũng là món quà đẹp nhất từ nhỏ đến lớn của cậu.

—— Cho dù cuối cùng suốt đời không thể chiếm được tình yêu của anh, em cũng không hề hối hận vì anh mà làm hết thảy.

Chỉ là, nếu có kiếp sau, hy vọng hai người sẽ không gặp lại nhau.

Bởi vì… con đường này đã được định trước là không có kết quả, em đã không còn sức lực để đi tiếp nữa rồi.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương