Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi

Hội diễn văn nghệ kết thúc, bốn người cùng phòng đi ra ngoài, Hàn Vũ không cẩn thận liếc thấy đám cậu ấm ngồi hàng sau, đang vây quanh cùng cậu trai trên sân khấu vừa rồi bị cậu tùy tiện bình phẩm đi mất.

Trong lòng lập tức thẹn thùng, hóa ra là trùng hợp, đám người này đều là nhóm công tử thủ đô quen biết nhau, nghe mình nói mấy câu như thật như giả, không trở mặt tại chỗ, coi như tính tình tốt đi?

Bất quá, cũng có thể là không muốn tính toán với nhân vật nhỏ như cậu thôi!

Hàn Vũ không sao cả nhún nhún vai, quay người liền ném chuyện này ra sau đầu, ngay cả tên tuổi vừa rồi trao đổi với mấy tên vây cánh thái tử đảng này cũng không nhớ được mấy người.

Hiện tại làm cậu tâm tâm niệm niệm chính là ba ngày nghỉ sắp tới, nghĩ nghĩ đã cảm thấy tốt đẹp!

Tuy rằng trong trường quân đội cũng có cuối tuần nghỉ ngơi, chỉ là thiên tính con người thế đấy, luôn cảm thấy ngày nghỉ vốn nên có, mà ngày nghỉ lễ không phải cuối tuần, lại cho người ta cảm khác được hời.

“Tiểu Ngũ, khó có được ngày nghỉ a? Chuẩn bị làm cái gì?” Lão đại vừa đi vừa hỏi kế hoạch ngày nghỉ của nhóm anh em bên cạnh.

“Đúng vậy, Tiểu Ngũ, cậu sẽ không chuẩn bị ngâm ở thư viện nữa chứ? Thật chưa từng thấy cậu như thế, mười hai năm học tập gian khổ còn chưa học đủ a!” Kỳ Lân cũng khoanh tay oán giận.

Hàn Vũ hiếm khi lộ vẻ hưng phấn lắc lắc đầu, “Không đâu, không đâu, hiếm khi được nghỉ, tôi muốn hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Nga? Chuẩn bị làm gì?” Kỳ Lân hứng thú hỏi.

“Nghỉ ngơi nha!” Hàn Vũ kinh ngạc trả lời, không phải nói nghỉ ngơi sao? Nghỉ ngơi không phải chính là cái gì cũng không làm, ngủ ngủ, ăn ăn sao? Trước kia cậu đều trải qua ngày nghỉ như vậy a!

Ba người lập tức im lặng, không khỏi quay mặt đi chỗ khác, kỳ thật, Tiểu Ngũ không phải người địa cầu đúng không!

Tiếp đó, ba người đã hoàn toàn vứt bỏ Hàn Vũ ra ngoài, tự mình khí thế ngất trời thảo luận ngày nghỉ phải làm những gì.

Mấy ngày nghỉ kế tiếp đúng như Hàn Vũ nghĩ, cơ bản đều là trạch trong phòng ngủ, ngủ ngủ, ăn ăn. Giữa chừng lên mạng đấu giá mấy bản thiết kế, thành công hai cái, lại kiếm được một khoản nhỏ.

Tuy rằng so với khoản cậu gửi tiết kiệm trước kia không đáng nhắc tới, nhưng sau khi bắt đầu một lần nữa, nhìn từng khoản nhỏ tích lũy dần dần, cũng khiến cậu dị thường thỏa mãn.

Đồng thời cậu cũng thừa dịp kì nghỉ này, mượn cơ hội lên MSN trước kia của cậu, tài khoản Taobao thân phận ảo trên mạng này nọ, lật xem một chút nhật kí, coi như tưởng niệm lần cuối với cuộc sống cũ, liền triệt để vứt bỏ những tài khoản này, một lần nữa đăng kí tài khoản mới. Đồng thời, một lần nữa thêm mấy người bạn tốt trên mạng lúc trước.

(Taobao là trang web mua sắm qua mạng của TQ, giống giống Amazon á, có thể giao dịch giữa các cá nhân với nhau nữa thì phải)

Chỉ là khi nói chuyện, tỏ ra dị thường cẩn thận, một khi đắc ý quên mình, liền bị đối phương hoài nghi có phải bạn thân đổi acc nhỏ chỉnh người hay không.

Ngày cuối cùng của kì nghỉ, ba tên cùng phòng chơi điên rồi rốt cuộc không nhìn nổi cuộc sống trạch nam như heo của Hàn Vũ, cứng rắn kéo hắn, muốn tìm một chỗ high một chút để chơi.

Bởi vì Hàn Vũ đã có máy tính, làm thiết kế có thể kiếm được một khoản thu nhập xa xỉ, mấy người đã không có tâm tình muốn săn sóc đời sống kinh tế của cậu nữa, ở chung càng thêm hòa hợp không kiêng nể gì.

Hơn nữa ba người trải qua một học kỳ mấy tháng ở chung, phát hiện tuy Hàn Vũ rất nhiều thời gian vẫn trầm mặc như lúc mới quen, nhưng không giống học kì trước, nơi nơi phòng bị, tự trọng rất cao, ngược lại bởi vì cậu trầm mặc, có đôi khi rất cẩn thận, có thể giúp bọn họ làm một ít chuyện nhỏ nam sinh lỗ mãng dễ coi nhẹ.

Cho nên, mặc dù ít nói, thế nhưng ba người vẫn có chung chí hướng kéo Hàn Vũ vào trong vòng tròn của mình, chỉ cần trong phạm vi Hàn Vũ có thể tiếp nhận, chơi đùa này nọ đều có thể mang cậu theo.

Chỉ là Hàn Vũ tự mình đáp ứng tương đối ít, bất kể là vận động chơi bóng bọn họ thích, hay là hoạt động xem phim chơi game, đều không hứng thú lắm.

Ngày trước, ba người sẽ không miễn cưỡng cậu, dù sao, ai không có phần thích ghét của mình a, tuy lúc huấn luyện Hàn Vũ vẫn biểu hiện tốt, nhưng không có nghĩa là người ta phải là một mỹ thiếu niên vận động a!

Vì để tránh sự kiện lần trước, Kỳ Lân đặc biệt mang theo ba người đến một club giải trí cách trường khá xa. Câu lạc bộ này cũng là chế độ hội viên, so với nơi lần trước bọn họ đi, ở đây càng nhiều khách, rõ ràng là tầng lớp người có tuổi, thanh niên giống bọn họ không nhiều lắm.

Bốn người sợ phiền phức, vẫn muốn một gian phòng riêng, trong phòng đều tự gọi rượu thịt qua, bắt đầu hát, chuẩn bị hát cả đêm.

Hàn Vũ bị kéo tới cũng không có gì bất mãn, nghĩ nghĩ thân thể mình bây giờ dù sao cũng là thanh niên mười chín tuổi, nếu biểu hiện quá không thích hợp, ngược lại không tốt.

Vì vậy cùng vui vẻ ngồi bên cạnh, nhìn ba người giống như lên cơn, biến đổi đoán số uống rượu thành các loại biện pháp trừng phạt.

Hàn Vũ uống hai ly, liền không muốn dính vào nữa, dù sao cậu không có cái tâm tính tùy ý điên cuồng kia, uống nhiều rượu cũng vậy, đời trước lúc cậu chán chường nhất đã uống không ít, nhưng thủy chung không thể từ rượu tìm ra được đáp án.

Nhìn mấy người càng ngày càng điên, cậu thở dài một tiếng, lặng lẽ chuồn khỏi phòng riêng, chuẩn bị đi toilet thả nước, hít thở không khí một chút!

Nhiệm vụ đêm nay của cậu vô cùng nặng nề, ba người này uống lăn quay, còn không phải dựa vào cậu lôi về à!

Đi toilet thả nước xong, không muốn quay lại phòng riêng, liền dựa vào hành lang bên ngoài toilet, khép hờ mắt nghĩ ngợi, nghĩ rồi nghĩ, bỗng nghe bên cạnh truyền tới một giọng nam trung đầy từ tính.

“Lần này tha cho cậu, tôi không hy vọng có lần tiếp theo.” Thanh âm nhàn nhạt, có thể thấy được người này không tức giận.

Hàn Vũ tò mò liếc mắt sang, một người đàn ông chừng ba mươi, khoảng 1m85, dáng người khôi ngô, tây trang giày da, lúc này đang nắm cravat kéo ra, cúi đầu nghe điện thoại, ngũ quan không thấy rõ ràng lắm, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được, trên người mang theo hơi thở không kiên nhẫn.

“Cho dù như vậy cũng không được, ban đầu tôi đã nói rồi, cậu muốn theo tôi, việc này nhất định phải do cậu làm! Nếu không tôi còn cần cậu làm gì? Hôm nay tôi làm thay cậu một lần, nhưng không có nghĩa là có lần tiếp theo.” Giọng điệu bình thản như vậy, căn bản không có cảm giác y đang tức giận hay phẫn nộ.

Hàn Vũ cảm giác người này thật kì lạ, đứng bên cạnh y, cẩn thận một chút, quả thật có thể cảm giác được khí thế cả người y cùng với bất mãn và phẫn nộ, nhưng đối phương ở bên kia điện thoại mà, y nói nhàn nhạt kiểu đó, ai có thể cảm nhận y đang bất mãn mãnh liệt chứ!

Người bên kia điện thoại hình như đang giải thích cái gì, khí thế quanh người đàn ông tuy vẫn rất áp lực, nhưng đã hơi chuyển biến tốt, một lúc lâu, y ừ một tiếng, ngay cả tạm biệt cũng không nói, dứt khoát ngắt máy.

Mà chuyện đầu tiên sau khi ngắt máy, đó là giương mắt liếc Hàn Vũ, xoay người vào WC.

Hàn Vũ bị cái nhìn kia liếc cho cả người tê dại, giống như bị thứ gì giật, lại giống như chạm vào dòng điện không tính là cao áp, cậu gãi gãi quả đầu ngắn củn của mình, đối với phản ứng của mình có chút không hiểu ra sao!

Người đàn ông đó rốt cuộc bộ dạng thế nào, cuối cùng cậu không thấy rõ, hiện nay ấn tượng duy nhất trong đầu cậu chính là khí thế áp người kia và một đôi mắt đen láy – ánh mắt rất sáng, ngược lại cảm thấy lạnh lùng và lãnh đạm của người này là do ngụy trang mà ra.

Ngẫm lại mình đi đã lâu, Hàn Vũ vỗ vỗ cái trán, quẳng mấy thứ này ra sau đầu, vui vẻ đi về phòng riêng.

Sau khi quay lại phòng riêng, ngoại trừ lão đại còn ôm micro hát rất thâm tình, hai người khác đều đã gục, một tên nằm trên bàn, một người nằm trên ghế.

Cậu đi tới chọt chọt lão đại, đổi được một trận cười hì hì: “Em gái, anh hát có hay không?”

Sặc! Đây là một tên say đứng!

Cậu nhận mệnh tự móc tiền túi tính tiền, một lần quẹt rớt cả ngàn đồng của cậu, cậu đau lòng tới run cả tay, đây chính là gần phân nửa tiền từ bản thiết kế a! Lại quay lại phòng riêng, đỡ Kỳ Lân dậy, lại dỗ An Húc Dương cõng “em gái” nào đó đã say chổng vó trên ghế, theo cậu đi về trường học.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương