Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
-
Chương 45
Sau vụ này, không khí giữa năm người đột nhiên nóng lên, trừ Hàn Vũ có thể càng chuyên chú ăn cơm, không cần lo bị thăm hỏi, ba người khác có vẻ càng thêm thích thú.
Đầu tiên là hung hăng trêu chọc Tả Duy Đường một phen, nói trong nói ngoài trừ bỏ phần thân thiết giữa bạn bè, chính là cảm thán hiện trạng của Tả Duy Đường.
Trêu chọc xong rồi, mấy tên đàn ông cao lớn thô kệch còn đánh giá ra ngô ra khoai căn nhà từng được bọn họ ví như nhà mẫu, Hàn Vũ một bên nghe mà nấc cục —- nghe mấy người nói mà nghẹn cười, hít khí lạnh vào, chịu không nổi nên nấc cục.
Tả Duy Đường thấy cậu khó chịu, cũng không phản ứng đề tài nhàm chán của một đám đàn ông nhàm chán nữa, rót nước ấm cho cậu, ừng ực uống hết, vẫn không thấy đỡ hơn.
Hàn Vũ vừa nấc vừa cố gắng muốn ức chế nó, thấy mấy người đàn ông giống như trêu chọc vây xem cậu và Tả Duy Đường, không khỏi cảm khái bản thân vui quá hóa buồn!
“Dọa cậu ấy một chút là được.” Thấy Hàn Vũ nấc cục ngay cả một câu cũng nói không xong, tên nhóc đen bên cạnh nêu ý kiến.
“……” Mấy người không hẹn mà cùng không nói gì liếc hắn, cho dù biện pháp hữu hiệu, hiện tại bị cậu nói ra rồi, Hàn Vũ chuẩn bị tâm lý cũng không có tác dụng!
“Quên đi…… Chờ……. hức……… chốc lát, tự nhiên sẽ hết.” Hàn Vũ cười phẩy tay, cơm ăn một nửa cũng không có cách nào ăn tiếp, chỉ đành bưng chén muốn bỏ vào bếp, loại chuyện nấc cục này, chờ bạn quen rồi, nó sẽ tự nhiên hết!
Hàn Vũ mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy vai bị vỗ, quay đầu lại xem, môi liền đụng phải thứ gì đó mềm mại.
Má! Hàn Vũ kinh ngạc mở to mắt, nhìn bản mặt cực kì sát mặt mình, ngay sau đó lập tức ý thức được Tả Duy Đường đang làm gì, đồng thời cũng ý thức được chung quanh còn có ba người khác vây xem.
Hàn Vũ theo bản năng muốn đẩy đối phương, lại bị đối phương bắt lấy, kiềm chặt cổ tay.
Lúc bị ghìm chặt, mặt đối phương cũng chậm rãi dời đi, hơi nheo mắt nhìn cậu.
Hàn Vũ sợ run, khó hiểu nhìn lại y — vừa rồi rốt cuộc y muốn làm gì? Môi hai người chỉ đụng một chút.
“Tốt lắm.” Thật lâu sau, Hàn Vũ còn cứng cổ ngơ ngác đứng đo, Tả Duy Đường buông tay cậu ra, ấn cậu ngồi xuống, “Tiếp tục ăn đi!”
“Phụt! Ha ha!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười mới khiến Hàn Vũ hiểu ra hành động lúc nãy của Tả Duy Đường là đang làm gì — mình bị y nhảy ra một phát dọa sợ quên luôn nấc!
Ầm một tiếng, Hàn Vũ cảm thấy mặt mình hình như bốc cháy.
—- Bị một đám thanh niên chê cười! Bị đùa giỡn trước mặt mọi người! Một bó tuổi to cư nhiên còn trải qua chuyện sốt ruột như thế!
Hàn Vũ ngồi xuống, càng nhớ lại một màn của Tả Duy Đường và cậu lúc nãy, càng cảm thấy quá mất mặt, ăn cơm cũng sắp chôn mặt vào hộp cơm rồi.
Thật vất vả đợi tới khi tiếng cười trong phòng giảm xuống, Tả Duy Đường mới không kiên nhẫn gõ bàn, “Buồn cười sao?”
“Thủ lĩnh, bọn em không phải cười hai người, mà là cười anh rốt cuộc xong rồi! Xong rồi xong rồi!” Tên nhóc đen cợt nhả nói tiếp.
Tên nhóc đen nói xong, hai vị khác cũng cười gật đầu, ý tứ trêu chọc dày đặc bên trong, mà Tả Duy Đường té rồi, rốt cuộc té cái gì, lại không nói rõ.
Trong mắt Hàn Vũ mang theo ý cười nhìn Tả Duy Đường, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cho dù trước đây trong lòng Hàn Vũ còn tỏ ra chút ít do dự, giờ phút này dưới sự nhắc nhở nhiều lần của Tả Duy Đường, cậu đã biết hàm ý trong đó.
Bạn bè y trong trường hợp thế này, nói những lời như vậy, cũng không phải đơn thuần trêu chọc Tả Duy Đường, càng nhiều hơn là, đang mơ hồ ám chỉ hoặc nên nói là cảnh cáo Hàn Vũ, Tả Duy Đường động chân tâm, nếu biết quý trọng, nhất định đừng buông tay, nếu không kiên định, nhìn không tới điểm này, sớm rút lui triệt để.
Tả Duy Đường thấy ánh mắt mang ý cười của Hàn Vũ, trong mắt cũng lập lòe ánh sáng, sau đó cười nhạo một tiếng quay đầu đi, nghiêm mặt nhìn về phía ba người cười đến ngã trái ngã phải, “Vào cửa tới giờ còn chưa giới thiệu, còn không bớt chút!”
“Ấy……” Tên nhóc đen nhịn cười, vung móng vuốt đen đáp: “Tôi là Ngô Khởi.”
“Tần Diểu.” Người đàn ông khôn khéo báo tên mình ra, đồng thời nhìn chằm chằm Hàn Vũ vài lần, rất có ý tứ nghiên cứu cậu khác biệt chỗ nào.
“Tôi tên…. Lý Quang Minh.” Người cuối cùng rối rắm do dự nửa ngày, ấp úng báo tên mình ra.
Trừ Tần Diểu lúc nêu tên ánh mắt lướt qua mang đầy ý xem xét nghiên cứu khiến Hàn Vũ hơi chán ghét, vẻ mặt lúc hai người kia xưng tên, đều khiến Hàn Vũ không khỏi hiểu ý cười, mặc dù tên đơn giản, ý tứ trong đó lại không giống nhau.
“Tôi là Hàn Vũ.” Hàn Vũ híp mắt cười nói.
“Hàn Vũ, Hàn Vũ, cậu đứng thứ năm trong nhà?” Ngô Khởi cân nhắc, lập tức hỏi.
“Không phải, tôi là trẻ mồ côi, viện trưởng bọn tôi đặt tên này hẳn là hy vọng tôi có thể vũ dũng kiên cường.”* Hàn Vũ cười giải thích, Hàn Vũ ban đầu có phải vì nguyên nhân đó mà có tên này không cậu không biết, nhưng tên của chính cậu quả thật là ý tứ này.
(*勇武坚强: gan dạ kiên cường)
Hàn Vũ nói khiến Ngô Khởi sửng sốt, sau đó gãi gãi đầu cười, “Nga, cũng không có gì, tôi cũng là trẻ mồ côi, viện trưởng bọn tôi lúc đặt tên cho tôi, cũng hy vọng tôi có thể tự mình đi hết con đường nhân sinh.”
Hàn Vũ thiện ý cười tỏ vẻ đã hiểu.
Năm người vây quanh bàn ăn ngồi một lát, cơm trong tay Hàn Vũ đã và xong, bảo Tả Duy Đường mang mấy người ra ban công, hiếm khi trời nắng, ánh sáng ngoài ban công không tồi, rất thích hợp để bạn bè tụ tập nói chuyện phiếm.
Bốn người ra ban công, Hàn Vũ đặc biệt lấy ra mấy loại lá trà, hỏi có sở thích gì không, trực tiếp cầm Phổ Nhĩ phao một ấm trà cho bốn người, thuận tiện moi ra hai bộ bài tây ném cho Tả Duy Đường.
Hai bộ bài tây này chính là hai bộ lúc trước Tả Duy Đường thường chơi với đám bạn, lúc mày mò căn nhà, vừa vặn bị Hàn Vũ moi từ trong góc ra, thuận tay nhét dưới bàn trà, hiện nay vừa vặn ném cho mấy người giải buồn.
“Em đi đâu?” Tả Duy Đường cầm bài trong tay, đột nhiên ý thức được, bọn họ chơi vui vẻ, ném Hàn Vũ một mình đi đâu!
“Nấu cơm tối cho mấy đại gia!” Hàn Vũ tức giận xem thường bọn họ.
Tả Duy Đường nhíu mày, quay sang, thật sự bắt đầu chơi bài — trong trong ngoài ngoài hoàn toàn lộ ra ý tứ “hẳn nên là thế”, Hàn Vũ còn chưa đi nhìn thấy muốn tức điên.
Vốn cậu còn không có ý kiến gì, nghĩ bạn Tả Duy Đường hẳn cũng cùng một mặt hàng với y, không tên nào có thể xuống bếp, cho nên lúc Hàn Vũ biết bạn Tả Duy Đường muốn tới chỗ này đón giao thừa, đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý một mình mình lăn qua lăn lại làm cơm tất niên, nhưng hiện tại nhìn thái độ như đại gia kia của Tả Duy Đường, lập tức bốc lửa!
Không ngờ, làm cơm cho anh vài lần, thật sự hoàn toàn xem cậu như người làm cơm nhà anh?
Ngô Khởi và Lý Quang Minh hơi xấu hổ, cứ như vậy hình như không phúc hậu, cậu trai tỏa sức sống thanh xuân người ta, đang tuổi chơi đùa, làm nửa ngày, bốn người bọn họ bắt đầu ăn chơi như đại gia, đuổi bé con người ta đi khổ sở làm cơm tất niên….. Này, làm sao mà an tâm chơi cho được, đừng ép nóng nảy, ép người khó khăn lắm thủ lĩnh mới để tâm bỏ đi làm sao giờ?!
Hàn Vũ đứng cạnh cửa nhìn hai trong bốn người lộ ra vẻ mặt do dự áy náy, lại nhìn nhìn hai người khác làm như không có việc ra, trong lòng cười lạnh vài tiếng, đi tới phía sau Tả Duy Đường, một phen chụp lấy bài của đối phương.
Tả Duy Đường ngửa mặt ra sau nhìn cậu, “Làm sao vậy?”
“Anh nói xem?” Hàn Vũ ngoài cười trong không cười cúi đầu nhìn y.
Từ góc độ của Tả Duy Đường, hoàn toàn đem đường cong cần cổ dài nhỏ của Hàn Vũ nhét hết vào đáy mắt, ngó ngó khóe miệng khép khép mở mở, mang theo chút ý cười trào phúng, hầu kết Tả Duy Đường không khỏi trượt lên trượt xuống một chút, nắm ngay đầu đối phương ấn xuống, dán mặt lên tiếp cận hai cánh hoa đỏ sẫm.
Lần này cũng không phải là đụng chạm như có như không một chút như vừa rồi, ngay trước mặt mấy người, Tả Duy Đường cũng không có chút gì kiêng kị hoặc là thẹn thùng, ôm lấy môi Hàn Vũ, khiến Hàn Vũ hơi mở khóe môi đã vươn lưỡi vào, nước miếng trao đổi qua lại, mới hơi chưa thỏa mãn buông Hàn Vũ ra.
Sau đó không đợi Hàn Vũ hoàn hồn, ném bài trong tay, “Mấy người chơi, tôi đi làm cơm với cậu ta.”
Động tác lộ ra không phải là oán giận đi làm cơm, ngược lại là một loại ăn ngon biết mùi không thể chờ.
Ba người cầm bài trong tay hai mặt nhìn nhau một phen, đều nhún vai, cũng ném bài trong tay ra, lần nữa xào bài chia lại — bốn người có lạc thú của bốn người, ba người cũng có cách chơi của ba người thôi!
Tóm lại, mặc kệ bọn họ muốn đi nấu cơm hay là đi làm cái gì khác, cũng không gây trở ngại mấy người này bắt đầu tự giải trí!
Hàn Vũ bị lôi kéo vào phòng bếp, nhiệt độ trên mặt còn có thể nấu chín trứng, cậu không nói gì khiển trách Tả Duy Đường — người này cũng quá thích tùy ý làm bậy rồi!
Tả Duy Đường nhìn bộ dạng của cậu, hai má phiếm hồng, ánh mắt luôn bình tĩnh lại biểu lộ thần thái hoàn toàn không giống trước kia, còn hơi thở dốc, càng xem càng thấy, đây là một món ăn có thể xoa dịu cảm giác trống rỗng và đói khát của y nhất!
Hàn Vũ đang muốn mở miệng, lại thấy được vẻ mặt bỗng nhiên tối xuống, ánh mắt lóe sáng dị thường của đối phương, không khỏi căng thẳng thân thể, bản năng phát hiện bầu không khí nguy hiểm cực kì.
“A! Còn có vài món hầm phải làm, nhanh lên, mau hỗ trợ rửa thức ăn!” Hàn Vũ lập tức xoay người, lục lọi nguyên liệu mấy người Ngô Khởi mang tới trên kệ bếp, làm bộ “bận ghê bận ghê”.
Mà nguyên liệu vừa cầm lên tay, Hàn Vũ đã cứng ngắc tại chỗ.
Một lồng ngực rắn chắc cực có cảm giác áp bách dán lên từ phía sau, ngay sau đó, một bàn tay cũng đặt lên vai Hàn Vũ, Hàn Vũ đứng thẳng tắp, giống như bị điểm huyệt, ngay cả hô hấp cũng không dám quá lớn tiếng, rất sợ không cẩn thận, sẽ trêu chọc ngọn lửa tận trời xanh kia.
Người sau đặt tay lên vai Hàn Vũ, lập tức phát hiện Hàn Vũ căng thẳng, vẻ mặt phức tạp thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay từ vai Hàn Vũ chuyển qua tay cậu, cầm lấy thịt bò sườn dê các loại thịt lớn trong tay cậu đi qua bồn nước bên cạnh.
Gần như trong nháy mắt người vừa đi liền thở ra một hơi, Hàn Vũ bỗng dưng thả lỏng tâm, lại đồng thời tràn ra một ít cảm xúc mà chính cậu cũng không hiểu được.
Nhìn đối phương rửa sạch thịt sống, trưng cầu ý kiến nhìn về phía cậu, Hàn Vũ lập tức ném bay hỗn loạn trong đầu, ra dấu bảo đối phương dùng dao cắt mấy khối thịt và sườn đó.
Tả Duy Đường ra dấu hai cái, lưu loát ra tay, hai ba cái đã đối phó xong tất cả chỉ dẫn của Hàn Vũ, Hàn Vũ nhìn mà kinh dị vô cùng, không ngừng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn y — không phải anh không biết nấu cơm sao? Sao còn có bản lĩnh này?
“Sinh tồn dã ngoại luôn phải học.” Tả Duy Đường ngó cậu một cái, tiếp tục lấy thịt còn lại ra xử lý.
Hàn Vũ xòe tay tỏ vẻ hiểu được, cũng xoay người chuẩn bị các loại nguyên liệu khác.
Đầu tiên là chuẩn bị món hầm, hiện tại thời gian dư dả, làm dăm ba món hầm, hoàn toàn đủ thời gian, cuối cùng đợi tới tối lên bàn ăn chỉ cần xào thêm mấy món dễ chín là được!
Hàn Vũ đem mấy miếng sườn, thịt ba chỉ Tả Duy Đường đã cắt để vào một nồi canh lớn, cho nước tương và sốt đậu tương nhà nông chính hiệu cậu mua được trên mạng, trộn đều bằng tay, sau đó bỏ vào dầu sôi lăn một lần, vớt lên.
Lại ném bắp cho Tả Duy Đường cắt, cà tím, đậu cô ve, bí đao và ớt sừng đều cắt hạt lựu, cũng lăn qua dầu sôi một lần, bốc mùi thơm liền vớt lên.
Cuối cùng, dùng nồi sắt cho vào hành gừng tương, tiếp đó cho hoa tiêu, hồi hương, muối, bột ngọt, nước luộc nêm nếm, nước sôi, lấy thố tử sa ra, đổ toàn bộ nước canh vào, cho nên sườn, gà miếng và thịt ba chỉ, đậy nắp.
Lúc xoay người chuẩn bị nấu món tiếp theo, lại bị Tả Duy Đường đã làm xong công tác cắt đồ ăn, vẫn luôn yên lặng không hé răng dọa sợ.
“Làm sao em biết mấy cái này?” Trong mắt Tả Duy Đường thoáng thăm dò nhìn Hàn Vũ.
“?” Hàn Vũ cũng nhìn y, “Cái gì?”
“Trước hôm nay, em làm cơm, trừ vài món người thủ đô thường ăn, phần lớn là các món thiên về khẩu vị phía nam, mà hôm nay….” Tả Duy Đường chỉ chỉ món hầm phương Bắc đang nằm trên lửa!
Hàn Vũ bỗng nhiên kinh ngạc, sợ hãi và hoảng loạn cùng hiện lên mặt.
Tả Duy Đường ngẩn ra, không biết tại sao mình hỏi như thế lại dẫn tới vẻ mặt này — chẳng lẽ còn có chuyện gì y không biết.
Y nhanh chóng tìm kiếm trong đầu tất cả tài liệu có liên quan tới Hàn Vũ mình từng đọc, chỉ là thật đáng tiếc, phần lớn đều là số liệu một năm trở lại đây, xa hơn y cũng không muốn thăm dò.
Sau một hồi suy tư, trong tài liệu đã có, quả thật không có gì đáng nghi ngờ, xem ra còn phải trở lại tra tiếp mới được…..
“Tôi, tôi đọc trên mạng.” Hàn Vũ cúi đầu, bối rối nghĩ nửa ngày, viện lý do, “Cũng không phải tôi chưa từng làm dược thiện lần nào, lúc nào cho anh, rất thuận lợi không phải sao?”
Nói xong, Hàn Vũ cũng tự mình ngớ ra, đột nhiên hiểu được, bối rối vừa rồi căn bản không cần thiết, Tả Duy Đường hỏi thật ra chỉ là đề tài nói chuyện phiếm bình thường, y chỉ hỏi làm sao món nam cậu cũng biết mấy món, món bắc cũng nấu được, chứ không phải hỏi tại sao mặc kệ món nam món bắc, mình đều có thể làm lưu loát được như vậy, giống như đã làm nhiều năm.
Lý do nhìn thấy trên mạng hoàn toàn có thể qua loa cho qua. Nghĩ vậy, tim Hàn Vũ lập tức ổn định, chuyện cậu sống lại, là một chuyện đã phát sinh thật sự, nhưng đối với càng nhiều người, căn bản không có khả năng lường được cái này.
“Dược thiện?” Tả Duy Đường bị lý do của Hàn Vũ đả động, nghĩ nghĩ, quả thật cậu thích lên mạng mân mê này nọ, không thích ra ngoài, sau đó lại bị một từ khác của cậu hấp dẫn.
Hàn Vũ ngước mắt nhìn đối phương, giống như thật sự không còn nghi ngờ với vấn đề vừa rồi, nhẹ nhàng thở ra, mừng rỡ chuyển đề tài tới dược thiện.
Hàn Vũ vừa nói, động tác trên tay cũng không dừng, một chốc sờ cằm phối nguyên liệu, một chốc mở nắp nồi, thêm một hai nguyên liệu vào.
Tả Duy Đường đứng bên trái cách Hàn Vũ một bước, nghe Hàn Vũ dông dài lý luận dược thiện không phải thuốc, cùng với công dụng của dược thiện, còn có chuyển biến tình trạng sức khỏe gần đây của y, còn thường thường lấy một hai thứ.
Hàn Vũ không phát hiện, lúc cậu xoay người làm đồ ăn, trong mắt người đàn ông phía sau sâu lạ thường, sắc thái lúc trước nếu nói còn có thể dựa vào lý trí mà hơi kiềm chế được, hiện tại, đã hoàn toàn không có khả năng!
Đặc biệt khi nghe Hàn Vũ mấy ngày nay gần như mỗi bữa đều vì phổi và bệnh ho của y làm ra một hai món dược thiện — đặc biệt làm vì y — Tả Duy Đường chỉ cảm thấy một sợi xích trong đầu hoàn toàn đứt đoạn, con thú tham lam trong cơ thể toàn bộ hiện hình, chuyện sau đó, không phải thứ lý trí y có thể khống chế nữa!
Chỉ hy vọng cái người tập hợp các phẩm chất của con nít và người lớn này có thể thừa nhận!
Đầu tiên là hung hăng trêu chọc Tả Duy Đường một phen, nói trong nói ngoài trừ bỏ phần thân thiết giữa bạn bè, chính là cảm thán hiện trạng của Tả Duy Đường.
Trêu chọc xong rồi, mấy tên đàn ông cao lớn thô kệch còn đánh giá ra ngô ra khoai căn nhà từng được bọn họ ví như nhà mẫu, Hàn Vũ một bên nghe mà nấc cục —- nghe mấy người nói mà nghẹn cười, hít khí lạnh vào, chịu không nổi nên nấc cục.
Tả Duy Đường thấy cậu khó chịu, cũng không phản ứng đề tài nhàm chán của một đám đàn ông nhàm chán nữa, rót nước ấm cho cậu, ừng ực uống hết, vẫn không thấy đỡ hơn.
Hàn Vũ vừa nấc vừa cố gắng muốn ức chế nó, thấy mấy người đàn ông giống như trêu chọc vây xem cậu và Tả Duy Đường, không khỏi cảm khái bản thân vui quá hóa buồn!
“Dọa cậu ấy một chút là được.” Thấy Hàn Vũ nấc cục ngay cả một câu cũng nói không xong, tên nhóc đen bên cạnh nêu ý kiến.
“……” Mấy người không hẹn mà cùng không nói gì liếc hắn, cho dù biện pháp hữu hiệu, hiện tại bị cậu nói ra rồi, Hàn Vũ chuẩn bị tâm lý cũng không có tác dụng!
“Quên đi…… Chờ……. hức……… chốc lát, tự nhiên sẽ hết.” Hàn Vũ cười phẩy tay, cơm ăn một nửa cũng không có cách nào ăn tiếp, chỉ đành bưng chén muốn bỏ vào bếp, loại chuyện nấc cục này, chờ bạn quen rồi, nó sẽ tự nhiên hết!
Hàn Vũ mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy vai bị vỗ, quay đầu lại xem, môi liền đụng phải thứ gì đó mềm mại.
Má! Hàn Vũ kinh ngạc mở to mắt, nhìn bản mặt cực kì sát mặt mình, ngay sau đó lập tức ý thức được Tả Duy Đường đang làm gì, đồng thời cũng ý thức được chung quanh còn có ba người khác vây xem.
Hàn Vũ theo bản năng muốn đẩy đối phương, lại bị đối phương bắt lấy, kiềm chặt cổ tay.
Lúc bị ghìm chặt, mặt đối phương cũng chậm rãi dời đi, hơi nheo mắt nhìn cậu.
Hàn Vũ sợ run, khó hiểu nhìn lại y — vừa rồi rốt cuộc y muốn làm gì? Môi hai người chỉ đụng một chút.
“Tốt lắm.” Thật lâu sau, Hàn Vũ còn cứng cổ ngơ ngác đứng đo, Tả Duy Đường buông tay cậu ra, ấn cậu ngồi xuống, “Tiếp tục ăn đi!”
“Phụt! Ha ha!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười mới khiến Hàn Vũ hiểu ra hành động lúc nãy của Tả Duy Đường là đang làm gì — mình bị y nhảy ra một phát dọa sợ quên luôn nấc!
Ầm một tiếng, Hàn Vũ cảm thấy mặt mình hình như bốc cháy.
—- Bị một đám thanh niên chê cười! Bị đùa giỡn trước mặt mọi người! Một bó tuổi to cư nhiên còn trải qua chuyện sốt ruột như thế!
Hàn Vũ ngồi xuống, càng nhớ lại một màn của Tả Duy Đường và cậu lúc nãy, càng cảm thấy quá mất mặt, ăn cơm cũng sắp chôn mặt vào hộp cơm rồi.
Thật vất vả đợi tới khi tiếng cười trong phòng giảm xuống, Tả Duy Đường mới không kiên nhẫn gõ bàn, “Buồn cười sao?”
“Thủ lĩnh, bọn em không phải cười hai người, mà là cười anh rốt cuộc xong rồi! Xong rồi xong rồi!” Tên nhóc đen cợt nhả nói tiếp.
Tên nhóc đen nói xong, hai vị khác cũng cười gật đầu, ý tứ trêu chọc dày đặc bên trong, mà Tả Duy Đường té rồi, rốt cuộc té cái gì, lại không nói rõ.
Trong mắt Hàn Vũ mang theo ý cười nhìn Tả Duy Đường, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cho dù trước đây trong lòng Hàn Vũ còn tỏ ra chút ít do dự, giờ phút này dưới sự nhắc nhở nhiều lần của Tả Duy Đường, cậu đã biết hàm ý trong đó.
Bạn bè y trong trường hợp thế này, nói những lời như vậy, cũng không phải đơn thuần trêu chọc Tả Duy Đường, càng nhiều hơn là, đang mơ hồ ám chỉ hoặc nên nói là cảnh cáo Hàn Vũ, Tả Duy Đường động chân tâm, nếu biết quý trọng, nhất định đừng buông tay, nếu không kiên định, nhìn không tới điểm này, sớm rút lui triệt để.
Tả Duy Đường thấy ánh mắt mang ý cười của Hàn Vũ, trong mắt cũng lập lòe ánh sáng, sau đó cười nhạo một tiếng quay đầu đi, nghiêm mặt nhìn về phía ba người cười đến ngã trái ngã phải, “Vào cửa tới giờ còn chưa giới thiệu, còn không bớt chút!”
“Ấy……” Tên nhóc đen nhịn cười, vung móng vuốt đen đáp: “Tôi là Ngô Khởi.”
“Tần Diểu.” Người đàn ông khôn khéo báo tên mình ra, đồng thời nhìn chằm chằm Hàn Vũ vài lần, rất có ý tứ nghiên cứu cậu khác biệt chỗ nào.
“Tôi tên…. Lý Quang Minh.” Người cuối cùng rối rắm do dự nửa ngày, ấp úng báo tên mình ra.
Trừ Tần Diểu lúc nêu tên ánh mắt lướt qua mang đầy ý xem xét nghiên cứu khiến Hàn Vũ hơi chán ghét, vẻ mặt lúc hai người kia xưng tên, đều khiến Hàn Vũ không khỏi hiểu ý cười, mặc dù tên đơn giản, ý tứ trong đó lại không giống nhau.
“Tôi là Hàn Vũ.” Hàn Vũ híp mắt cười nói.
“Hàn Vũ, Hàn Vũ, cậu đứng thứ năm trong nhà?” Ngô Khởi cân nhắc, lập tức hỏi.
“Không phải, tôi là trẻ mồ côi, viện trưởng bọn tôi đặt tên này hẳn là hy vọng tôi có thể vũ dũng kiên cường.”* Hàn Vũ cười giải thích, Hàn Vũ ban đầu có phải vì nguyên nhân đó mà có tên này không cậu không biết, nhưng tên của chính cậu quả thật là ý tứ này.
(*勇武坚强: gan dạ kiên cường)
Hàn Vũ nói khiến Ngô Khởi sửng sốt, sau đó gãi gãi đầu cười, “Nga, cũng không có gì, tôi cũng là trẻ mồ côi, viện trưởng bọn tôi lúc đặt tên cho tôi, cũng hy vọng tôi có thể tự mình đi hết con đường nhân sinh.”
Hàn Vũ thiện ý cười tỏ vẻ đã hiểu.
Năm người vây quanh bàn ăn ngồi một lát, cơm trong tay Hàn Vũ đã và xong, bảo Tả Duy Đường mang mấy người ra ban công, hiếm khi trời nắng, ánh sáng ngoài ban công không tồi, rất thích hợp để bạn bè tụ tập nói chuyện phiếm.
Bốn người ra ban công, Hàn Vũ đặc biệt lấy ra mấy loại lá trà, hỏi có sở thích gì không, trực tiếp cầm Phổ Nhĩ phao một ấm trà cho bốn người, thuận tiện moi ra hai bộ bài tây ném cho Tả Duy Đường.
Hai bộ bài tây này chính là hai bộ lúc trước Tả Duy Đường thường chơi với đám bạn, lúc mày mò căn nhà, vừa vặn bị Hàn Vũ moi từ trong góc ra, thuận tay nhét dưới bàn trà, hiện nay vừa vặn ném cho mấy người giải buồn.
“Em đi đâu?” Tả Duy Đường cầm bài trong tay, đột nhiên ý thức được, bọn họ chơi vui vẻ, ném Hàn Vũ một mình đi đâu!
“Nấu cơm tối cho mấy đại gia!” Hàn Vũ tức giận xem thường bọn họ.
Tả Duy Đường nhíu mày, quay sang, thật sự bắt đầu chơi bài — trong trong ngoài ngoài hoàn toàn lộ ra ý tứ “hẳn nên là thế”, Hàn Vũ còn chưa đi nhìn thấy muốn tức điên.
Vốn cậu còn không có ý kiến gì, nghĩ bạn Tả Duy Đường hẳn cũng cùng một mặt hàng với y, không tên nào có thể xuống bếp, cho nên lúc Hàn Vũ biết bạn Tả Duy Đường muốn tới chỗ này đón giao thừa, đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý một mình mình lăn qua lăn lại làm cơm tất niên, nhưng hiện tại nhìn thái độ như đại gia kia của Tả Duy Đường, lập tức bốc lửa!
Không ngờ, làm cơm cho anh vài lần, thật sự hoàn toàn xem cậu như người làm cơm nhà anh?
Ngô Khởi và Lý Quang Minh hơi xấu hổ, cứ như vậy hình như không phúc hậu, cậu trai tỏa sức sống thanh xuân người ta, đang tuổi chơi đùa, làm nửa ngày, bốn người bọn họ bắt đầu ăn chơi như đại gia, đuổi bé con người ta đi khổ sở làm cơm tất niên….. Này, làm sao mà an tâm chơi cho được, đừng ép nóng nảy, ép người khó khăn lắm thủ lĩnh mới để tâm bỏ đi làm sao giờ?!
Hàn Vũ đứng cạnh cửa nhìn hai trong bốn người lộ ra vẻ mặt do dự áy náy, lại nhìn nhìn hai người khác làm như không có việc ra, trong lòng cười lạnh vài tiếng, đi tới phía sau Tả Duy Đường, một phen chụp lấy bài của đối phương.
Tả Duy Đường ngửa mặt ra sau nhìn cậu, “Làm sao vậy?”
“Anh nói xem?” Hàn Vũ ngoài cười trong không cười cúi đầu nhìn y.
Từ góc độ của Tả Duy Đường, hoàn toàn đem đường cong cần cổ dài nhỏ của Hàn Vũ nhét hết vào đáy mắt, ngó ngó khóe miệng khép khép mở mở, mang theo chút ý cười trào phúng, hầu kết Tả Duy Đường không khỏi trượt lên trượt xuống một chút, nắm ngay đầu đối phương ấn xuống, dán mặt lên tiếp cận hai cánh hoa đỏ sẫm.
Lần này cũng không phải là đụng chạm như có như không một chút như vừa rồi, ngay trước mặt mấy người, Tả Duy Đường cũng không có chút gì kiêng kị hoặc là thẹn thùng, ôm lấy môi Hàn Vũ, khiến Hàn Vũ hơi mở khóe môi đã vươn lưỡi vào, nước miếng trao đổi qua lại, mới hơi chưa thỏa mãn buông Hàn Vũ ra.
Sau đó không đợi Hàn Vũ hoàn hồn, ném bài trong tay, “Mấy người chơi, tôi đi làm cơm với cậu ta.”
Động tác lộ ra không phải là oán giận đi làm cơm, ngược lại là một loại ăn ngon biết mùi không thể chờ.
Ba người cầm bài trong tay hai mặt nhìn nhau một phen, đều nhún vai, cũng ném bài trong tay ra, lần nữa xào bài chia lại — bốn người có lạc thú của bốn người, ba người cũng có cách chơi của ba người thôi!
Tóm lại, mặc kệ bọn họ muốn đi nấu cơm hay là đi làm cái gì khác, cũng không gây trở ngại mấy người này bắt đầu tự giải trí!
Hàn Vũ bị lôi kéo vào phòng bếp, nhiệt độ trên mặt còn có thể nấu chín trứng, cậu không nói gì khiển trách Tả Duy Đường — người này cũng quá thích tùy ý làm bậy rồi!
Tả Duy Đường nhìn bộ dạng của cậu, hai má phiếm hồng, ánh mắt luôn bình tĩnh lại biểu lộ thần thái hoàn toàn không giống trước kia, còn hơi thở dốc, càng xem càng thấy, đây là một món ăn có thể xoa dịu cảm giác trống rỗng và đói khát của y nhất!
Hàn Vũ đang muốn mở miệng, lại thấy được vẻ mặt bỗng nhiên tối xuống, ánh mắt lóe sáng dị thường của đối phương, không khỏi căng thẳng thân thể, bản năng phát hiện bầu không khí nguy hiểm cực kì.
“A! Còn có vài món hầm phải làm, nhanh lên, mau hỗ trợ rửa thức ăn!” Hàn Vũ lập tức xoay người, lục lọi nguyên liệu mấy người Ngô Khởi mang tới trên kệ bếp, làm bộ “bận ghê bận ghê”.
Mà nguyên liệu vừa cầm lên tay, Hàn Vũ đã cứng ngắc tại chỗ.
Một lồng ngực rắn chắc cực có cảm giác áp bách dán lên từ phía sau, ngay sau đó, một bàn tay cũng đặt lên vai Hàn Vũ, Hàn Vũ đứng thẳng tắp, giống như bị điểm huyệt, ngay cả hô hấp cũng không dám quá lớn tiếng, rất sợ không cẩn thận, sẽ trêu chọc ngọn lửa tận trời xanh kia.
Người sau đặt tay lên vai Hàn Vũ, lập tức phát hiện Hàn Vũ căng thẳng, vẻ mặt phức tạp thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay từ vai Hàn Vũ chuyển qua tay cậu, cầm lấy thịt bò sườn dê các loại thịt lớn trong tay cậu đi qua bồn nước bên cạnh.
Gần như trong nháy mắt người vừa đi liền thở ra một hơi, Hàn Vũ bỗng dưng thả lỏng tâm, lại đồng thời tràn ra một ít cảm xúc mà chính cậu cũng không hiểu được.
Nhìn đối phương rửa sạch thịt sống, trưng cầu ý kiến nhìn về phía cậu, Hàn Vũ lập tức ném bay hỗn loạn trong đầu, ra dấu bảo đối phương dùng dao cắt mấy khối thịt và sườn đó.
Tả Duy Đường ra dấu hai cái, lưu loát ra tay, hai ba cái đã đối phó xong tất cả chỉ dẫn của Hàn Vũ, Hàn Vũ nhìn mà kinh dị vô cùng, không ngừng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn y — không phải anh không biết nấu cơm sao? Sao còn có bản lĩnh này?
“Sinh tồn dã ngoại luôn phải học.” Tả Duy Đường ngó cậu một cái, tiếp tục lấy thịt còn lại ra xử lý.
Hàn Vũ xòe tay tỏ vẻ hiểu được, cũng xoay người chuẩn bị các loại nguyên liệu khác.
Đầu tiên là chuẩn bị món hầm, hiện tại thời gian dư dả, làm dăm ba món hầm, hoàn toàn đủ thời gian, cuối cùng đợi tới tối lên bàn ăn chỉ cần xào thêm mấy món dễ chín là được!
Hàn Vũ đem mấy miếng sườn, thịt ba chỉ Tả Duy Đường đã cắt để vào một nồi canh lớn, cho nước tương và sốt đậu tương nhà nông chính hiệu cậu mua được trên mạng, trộn đều bằng tay, sau đó bỏ vào dầu sôi lăn một lần, vớt lên.
Lại ném bắp cho Tả Duy Đường cắt, cà tím, đậu cô ve, bí đao và ớt sừng đều cắt hạt lựu, cũng lăn qua dầu sôi một lần, bốc mùi thơm liền vớt lên.
Cuối cùng, dùng nồi sắt cho vào hành gừng tương, tiếp đó cho hoa tiêu, hồi hương, muối, bột ngọt, nước luộc nêm nếm, nước sôi, lấy thố tử sa ra, đổ toàn bộ nước canh vào, cho nên sườn, gà miếng và thịt ba chỉ, đậy nắp.
Lúc xoay người chuẩn bị nấu món tiếp theo, lại bị Tả Duy Đường đã làm xong công tác cắt đồ ăn, vẫn luôn yên lặng không hé răng dọa sợ.
“Làm sao em biết mấy cái này?” Trong mắt Tả Duy Đường thoáng thăm dò nhìn Hàn Vũ.
“?” Hàn Vũ cũng nhìn y, “Cái gì?”
“Trước hôm nay, em làm cơm, trừ vài món người thủ đô thường ăn, phần lớn là các món thiên về khẩu vị phía nam, mà hôm nay….” Tả Duy Đường chỉ chỉ món hầm phương Bắc đang nằm trên lửa!
Hàn Vũ bỗng nhiên kinh ngạc, sợ hãi và hoảng loạn cùng hiện lên mặt.
Tả Duy Đường ngẩn ra, không biết tại sao mình hỏi như thế lại dẫn tới vẻ mặt này — chẳng lẽ còn có chuyện gì y không biết.
Y nhanh chóng tìm kiếm trong đầu tất cả tài liệu có liên quan tới Hàn Vũ mình từng đọc, chỉ là thật đáng tiếc, phần lớn đều là số liệu một năm trở lại đây, xa hơn y cũng không muốn thăm dò.
Sau một hồi suy tư, trong tài liệu đã có, quả thật không có gì đáng nghi ngờ, xem ra còn phải trở lại tra tiếp mới được…..
“Tôi, tôi đọc trên mạng.” Hàn Vũ cúi đầu, bối rối nghĩ nửa ngày, viện lý do, “Cũng không phải tôi chưa từng làm dược thiện lần nào, lúc nào cho anh, rất thuận lợi không phải sao?”
Nói xong, Hàn Vũ cũng tự mình ngớ ra, đột nhiên hiểu được, bối rối vừa rồi căn bản không cần thiết, Tả Duy Đường hỏi thật ra chỉ là đề tài nói chuyện phiếm bình thường, y chỉ hỏi làm sao món nam cậu cũng biết mấy món, món bắc cũng nấu được, chứ không phải hỏi tại sao mặc kệ món nam món bắc, mình đều có thể làm lưu loát được như vậy, giống như đã làm nhiều năm.
Lý do nhìn thấy trên mạng hoàn toàn có thể qua loa cho qua. Nghĩ vậy, tim Hàn Vũ lập tức ổn định, chuyện cậu sống lại, là một chuyện đã phát sinh thật sự, nhưng đối với càng nhiều người, căn bản không có khả năng lường được cái này.
“Dược thiện?” Tả Duy Đường bị lý do của Hàn Vũ đả động, nghĩ nghĩ, quả thật cậu thích lên mạng mân mê này nọ, không thích ra ngoài, sau đó lại bị một từ khác của cậu hấp dẫn.
Hàn Vũ ngước mắt nhìn đối phương, giống như thật sự không còn nghi ngờ với vấn đề vừa rồi, nhẹ nhàng thở ra, mừng rỡ chuyển đề tài tới dược thiện.
Hàn Vũ vừa nói, động tác trên tay cũng không dừng, một chốc sờ cằm phối nguyên liệu, một chốc mở nắp nồi, thêm một hai nguyên liệu vào.
Tả Duy Đường đứng bên trái cách Hàn Vũ một bước, nghe Hàn Vũ dông dài lý luận dược thiện không phải thuốc, cùng với công dụng của dược thiện, còn có chuyển biến tình trạng sức khỏe gần đây của y, còn thường thường lấy một hai thứ.
Hàn Vũ không phát hiện, lúc cậu xoay người làm đồ ăn, trong mắt người đàn ông phía sau sâu lạ thường, sắc thái lúc trước nếu nói còn có thể dựa vào lý trí mà hơi kiềm chế được, hiện tại, đã hoàn toàn không có khả năng!
Đặc biệt khi nghe Hàn Vũ mấy ngày nay gần như mỗi bữa đều vì phổi và bệnh ho của y làm ra một hai món dược thiện — đặc biệt làm vì y — Tả Duy Đường chỉ cảm thấy một sợi xích trong đầu hoàn toàn đứt đoạn, con thú tham lam trong cơ thể toàn bộ hiện hình, chuyện sau đó, không phải thứ lý trí y có thể khống chế nữa!
Chỉ hy vọng cái người tập hợp các phẩm chất của con nít và người lớn này có thể thừa nhận!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook