Đợi tới khi gân hầm tương đối ngấm vị, Hàn Vũ vớt các loại hương liệu và gia vị trong canh ra trước, sau đó mới trộn nước thuốc vừa nấu xong vào canh gân đang sôi ùng ục, lại dùng túi lưới gói cặn thuốc lại, cùng ném vào nồi, đậy nắp hầm tiếp.

Rảnh tay tiếp tục làm đồ ăn khác.

Đầu tiên là cá dưa chua, Hàn Vũ trực tiếp dùng lại canh thuốc hầm gân trong nồi áp suất còn dư lại lúc nãy, lấy dưa chua chính tông Tứ Xuyên mua được trên mạng, dùng nước rửa sạch, sau đó cắt thành miếng, xếp vào một nồi sắt lớn, lại đổ canh thuốc pha muối cùng các loại gia vị vào nấu.

Tiếp đó lấy cá trắm ra, một dao hai dao thành khoanh, đầu cá phối với đậu hủ cùng dược liệu tương ứng khác, lại là một món dược thiện, Hàn Vũ thuận tay làm sạch đầu cá, bỏ vào tủ lạnh, để đó lần sau dùng.

Khoanh cá xắt xong, Hàn Vũ dùng lòng trắng trứng và tinh bột ướp lên, rắc thêm muối rượu gia vị và nước tương, trộn đều, dùng canh thuốc nấu chín tám phần, vớt ra, bỏ trên dưa chua, lại rắc thập tam hương* lên.

(*十三香: một loại đồ gia vị của TQ)

(trời ơi chắc tui phải đi lôi mấy cuốn sách dạy nấu ăn ra đọc để tăng thêm vốn từ quá)

Cuối cùng đun nóng chảo, ớt cùng hành gừng tỏi trộn chung với nhau, tạo mùi, hợp với dầu nóng, cùng tưới lên khoanh cá.

Cuối cùng bưng nồi sắt lên bếp nấu lửa lớn, muốn gọi người vào hỗ trợ bưng đồ ăn ra, chỉ là còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đột nhiên vươn ra một đôi tay, muốn đón cái nồi của cậu.

Hàn Vũ nhìn cặp tay kia, lập tức bị dọa, cả kinh thiếu chút nữa lật úp cá dưa chua nóng hổi trong tay. Vẫn là đôi tay kia từ đằng sau giúp cậu ổn định, mới để Hàn Vũ tỉnh táo lại.

“Hôm nay về sớm vậy?” Hàn Vũ xoay người, cố gắng biểu hiện dáng vẻ mười ngày như một, tự nhiên không xúc động.

“Ừm, chuyến bay bên Pháp bị hủy do thời tiết, cho nên cuộc hẹn vốn định sẵn chỉ có thể hoãn lại.” Tả Duy Đường giải thích.

Hàn Vũ nghe chỉ gật gật đầu, lại nói, trong thời gian mười ngày hai người ở chung, cho dù buổi tối cũng là cùng giường, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn cố gắng tìm hiểu.

Hoặc là nói, Hàn Vũ còn dừng lại trong giai đoạn tìm hiểu, đối với chuyện công ty Tả Duy Đường rốt cuộc làm cái gì, cậu vẫn hoàn toàn không biết.

“Anh…..” Nhìn Tả Duy Đường qua lại như bình thường, bưng đồ ăn chuẩn bị ra ngoài, Hàn Vũ không khỏi mở miệng, “Anh thấy bạn tôi không?”

Tả Duy Đường kì quái nhìn cậu, “Hai người lớn thế kia.”

Ngụ ý, người mù mới không thấy.

“Vậy anh…… quen bọn họ không?” Hàn Vũ cẩn thận hỏi, trong nháy mắt Tả Duy Đường nhỏ giọng tiến vào, Hàn Vũ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tuy Kỳ Lân bọn họ đều nghe sự tích của Tả Duy Đường, đều biết có một người tên Tả Duy Đường, nhưng dù sao Tả Duy Đường cũng lớn hơn bọn họ tầm mười tuổi, coi như không cùng một thế hệ, xét cho cùng, không nhất định vừa gặp là có thể nhận ra a!

Tuy nhà Ngụy Quốc Thủ và nhà Kỳ Lân cùng một khu, tuy Tả Duy Đường hình như ngẫu nhiên sẽ tới chỗ Ngụy Quốc Thủ chơi…….

…..

Điều kiện tiên quyết của mấy cái “tuy” này, đều không ngăn được suy đoán của Hàn Vũ, lầu trên lầu dưới cùng một khu còn không biết nhau, chưa chắc chuyện thế này sẽ không phát sinh trên người Tả Duy Đường a?

Quả nhiên….. Tả Duy Đường lắc đầu, “Không biết.”

Hàn Vũ thở một hơi, đang muốn xua tay để y ra ngoài, Tả Duy Đường tiếp một câu, trực tiếp làm cậu hóa đá tại chỗ — “Vừa mới làm quen.”

“Ý…..gì?” Mặt Hàn Vũ cứng ngắc, từ từ, từ từ nghiêng mặt nhìn Tả Duy Đường.

“Vừa vào cửa đã thấy bọn họ chào hỏi tự giới thiệu, sau đó hai bên giới thiệu lẫn nhau, không phải làm quen?” Tả Duy Đường nhìn cậu một cái thật sâu, bưng đồ ăn ra ngoài.

“A!” Hàn Vũ suy sụp tinh thần khẽ kêu một tiếng, thất bại đưa tay che mặt, không muốn nghĩ đủ loại chuyện tiếp theo đó, giờ phút này hận không thể tự mình bốc hơi khỏi nhân gian.

Hàn Vũ nhìn nhìn mấy món còn lại, vô cùng hoài nghi một bàn người bên ngoài, trừ người đàn ông chỉ quan trọng tâm tình mình, còn có ai có tâm tình ăn cơm, cho nên, đơn giản hóa, lưu loát xử lý thịt ba chỉ, ném vào nước nấu chín năm phần, vớt lên, cắt miếng, nhanh chóng làm một phần thịt kho tàu không dầu mỡ.

Sau đó lấy ra mấy món rau, trộn thịt cùng bao tử heo xào thành món nửa mặn nửa chay, sau đó nhẹ giọng gọi người vào bưng đồ ăn ra ăn cơm.

Người vào vẫn là Tả Duy Đường, lúc Hàn Vũ giao đĩa đồ ăn cho y, nhìn lại nhìn, rất muốn từ cái bản mặt kia nhìn ra chút gì đó, đáng tiếc, vẫn mỗi lần như một, không có kết quả.

Hàn Vũ chỉ đành điều chỉnh tâm tình mình, sửa lại nét mặt, cố gắng ra vẻ tự nhiên bình thản, bưng đĩa rau xào còn lại trên kệ bếp ngọc lưu ly, ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa bếp, đã thấy hai người co quắp ngồi trên sofa, hơi cúi đầu, chỉ dám thường thường ngắm một cái qua phòng ăn, lúc thấy Tả Duy Đường, đều là bộ dạng thú con bị dọa.

Cuối cùng đợi được tới khoảnh khắc Hàn Vũ đi ra, phản ứng đầu tiên là cười, sau đó giống như ý thức được cái gì, xấu hổ nhếch nhếch khóa miệng, lại vội vàng cúi đầu.

Hàn Vũ bị một loạt biến sắc mặt của hai người chọc cười lại chột dạ trong lòng, biểu hiện này của hai người, đại biểu cho ý gì, chính là ý đó.

“Trong bếp còn một món gân hầm nấm linh chi, anh đi bưng đi.” Hàn Vũ bĩu môi với Tả Duy Đường.

Chờ Tả Duy Đường vào bếp, Hàn Vũ đặt món rau xào, sắp xếp đồ ăn xong, bảo hai người trên sofa qua đây ăn cơm.

Tả Duy Đường vào bếp, hai người giống như thoát khỏi uy áp, tinh thần lập tức khôi phục vài phần. Hàn Vũ thấy không khỏi suy đoán, người kia rốt cuộc nói cái gì với bạn cùng phòng của cậu?

Nghe Hàn Vũ gọi ăn cơm, Nguyên Lãng ngược lại rất sảng khoái, vỗ vỗ quần đứng lên, nhưng Kỳ Lân do dự thật lâu, cũng ngơ ngác đứng lên, lúc hai người tới bên cạnh Hàn Vũ, Tả Duy Đường trong bếp còn chưa ra.

Ba người nhìn nhau, hơi hiểu được ý tứ của vị trong kia.

“Tiểu Ngũ….. cái kia, cậu còn nhớ ‘ngoại lệ’ mà tôi từng kể với cậu không?” Do dự lại do dự, vẫn là Nguyên Lãng khẽ cắn môi hỏi.

Vừa nghe Nguyên Lãng lên tiếng, Hàn Vũ lập tức biết trong lòng hai người còn suy đoán cái gì, sợ rằng nghĩ là mình căn bản không biết rõ về Tả Duy Đường, thật sự xem người ta là bạn bè, nhưng người ta lại xem mình là con mồi.

“Tôi biết.” Hàn Vũ nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn cửa chặn trước bếp, gật đầu.

“Vậy……” Nguyên Lãng chân tay luống cuống chỉ chỉ người bên trong, lại chỉ chỉ Hàn Vũ, miệng khép khép mở mở, thật sự không tìm ra ngôn ngữ để thuyết minh tâm tình hiện tại của mình.

Hàn Vũ nhìn nhìn Nguyên Lãng, không nhìn thấy khinh thường hay chán ghét trong mắt hắn, chỉ có nghi hoặc và ngờ vực chờ xác nhận. Lại nhìn Kỳ Lân, cũng không khỏi cả kinh, trong mắt Kỳ Lân mặc dù không có cảm xúc cực đoan, nhưng trong mắt đột nhiên phủ lên cảm xúc xa cách lại khiến Hàn Vũ lạnh cả người.

Nguyên Lãng hiển nhiên cũng cảm nhận được, đưa tay túm vạt áo Kỳ Lân.

Hàn Vũ thấy động tác tự cho là bí mật của Nguyên Lãng, nhếch miệng cười cười, “À…. đại khái chính là như các cậu nghĩ đó!”

Nguyên Lãng kinh ngạc chớp chớp mắt, từ trên xuống dưới xem xét Hàn Vũ hồi lâu, có vài phần khó hiểu, lại có vài phần thoải mái, giống như đột nhiên nghĩ thông rất nhiều chuyện, Nhạc Song Bân dây dưa không rõ, cùng với lần đó ở hội diễn trong trường, hành vi bị mình cho là ngốc nghếch. Hiện tại nghĩ lại, cái kia thật ra là bộc lộ bản tính nhỉ?

Hàn Vũ giống như tội nhân chờ xử phạt, thấp thỏm nhìn nét mặt Nguyên Lãng và Kỳ Lân, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu gian nan, chỉ có chính cậu biết.

Tuy, trong tâm lý cậu vẫn luôn bày ra tư thái người lớn vài phần với mấy thanh niên này, nhưng đối với Hàn Vũ đời này mà nói, có thể có được đón nhận và tán thành của những người này, cũng không thua gì nhận được tán thành của cha mẹ đời trước.

Bất tri bất giác, mấy thanh niên này, đã là một trong những phần quan trọng trong cuộc sống hiện tại của Hàn Vũ.

Chỉ là, mấy thanh niên này trước mặt mình vẫn luôn tỏ vẻ, giống như rất tiến bộ, đối với đồng tính luyến cũng là bộ dạng vui vẻ chấp nhận, nhưng nói không chừng, tới khi thật sự xảy ra trên người bạn bè ngay gần mình, vẫn khó có thể chấp nhận như trước a!

Tuy Hàn Vũ không có dũng khí đi tuyên bố và tranh đoạt cái gọi là quyền lợi đồng tính, nhưng không muốn thật sự bởi vì tính hướng hơi bất đồng với người khác của mình, sẽ lại bị cô lập, đời trước, là cậu tự cô lập mình.

Mà đời này….. có lẽ chính là bị người khác cô lập! Nghĩ, Hàn Vũ cười khổ một tiếng.

“Ấy! Tiểu Ngũ, vẻ mặt cậu sao thế a?” Nguyên Lãng thấy Hàn Vũ càng ngày càng suy sụp tinh thần, lập tức mở miệng, “Cậu gạt anh chuyện lớn thế, bây giờ còn không cho anh đây kinh ngạc một chút à! Cậu còn bày ra cái vẻ mặt đó?”

Hàn Vũ kinh ngạc nhìn Nguyên Lãng, phát hiện hắn đã khôi phục vẻ mặt vui đùa thoải mái lúc trước.

“Cậu…..” Hàn Vũ đang muốn nói, cửa bếp hợp thời mở ra, Tả Duy Đường bưng dược thiện ra, trên mặt không có biểu cảm gì nhìn mấy người.

“Ăn cơm…..” Tả Duy Đường mở miệng.

“Anh chạy vào bếp hút thuốc?” Lúc Tả Duy Đường tới gần, Hàn Vũ nhạy cảm ngửi được trên người y có mùi thuốc lá, không chút suy nghĩ, lời nói kèm theo chỉ trích đã thốt ra.

“Ờ.” Tả Duy Đường liếc cậu, như có như không đáp, thản nhiên ngồi xuống, bưng chén nhìn mọi người.

Khóe mắt Hàn Vũ hung hăng co giật, có xúc động muốn vỗ chết người này, rõ ràng đã dặn dò y, ít hút thuốc thôi, mấy ngày gần đây mới hơi kiềm chế, rất ít khi thấy y hút, buổi tối ho khan cũng thoáng chuyển biến tốt đẹp, thế mà bây giờ còn hút, sớm muộn cũng bị bệnh lao ngỏm tỏi.

Sắc mặt Hàn Vũ cực kì không tốt lườm Tả Duy Đường một cái lại một cái, chỉ đổi được vẻ thờ ơ ngồi đó của đối phương, giống như đang đợi người ngồi xuống ăn cơm.

Nhìn hai người như trước chết cứng một bên, hiển nhiên vô cùng co quắp dưới ánh mắt của Tả Duy Đường, không khỏi cảm thán trong lòng, nếu không phải do mình, mấy người này có lẽ cũng không có cơ hội chạm mặt! Cho dù chạm mặt, hai tên bên cạnh cậu có thể nào, nhìn thấy thần tượng cũng không phải vẻ mặt này nhỉ?

“Ăn cơm a, thất thần làm gì?” Hàn Vũ vẩy tay, ý bảo hai người ngồi xuống ăn cơm.

Một bữa cơm, trừ bỏ chủ nhà, mặc kệ là người “ở nhờ” hay bạn bè tới thăm người ở nhà, gắp đồ ăn nhai nhai nuốt xuống đều ăn không ra mùi vị.

So với ba người khác không có khẩu vị, chủ nhà hiển nhiên càng có khẩu vị, tuy bữa tối trên bàn món mặn không nhiều, nhưng dù sao cũng là phần bốn người, dưới tình huống ba người trong đó đều không phát huy sức ăn bình thường, phần vốn còn thừa lại, toàn bộ đều vào dạ dày Tả Duy Đường.

Sau khi ăn xong, Hàn Vũ do dự có nên giữ hai người lại ngồi một chút hay không, hai người đều đứng lên, ngó ngó người nào đó bị Hàn Vũ sai vào bếp rửa chén, nói phải đi.

Hàn Vũ giật mình, chỉ có thể tiễn hai người tới cửa, ngây ngốc nhìn Kỳ Lân từ lúc ăn cơm, vẫn không nhìn thẳng vào mắt Hàn Vũ, cậu ta lúc này, giống như bị cái gì đè ép, nếu nói cậu ta không thể chấp nhận chuyện Hàn Vũ và Tả Duy Đường, chẳng bằng nói cậu ta đang giận chó đánh mèo.

Cửa vừa mở, ở nơi Tả Duy Đường không nhìn thấy, Kỳ Lân vẫn đè nén tâm tình không được tốt của mình coi như lễ phép vội vàng nói với Hàn Vũ một tiếng rồi đi, ngay cả thang máy cũng không chờ được, chuyển qua cửa thoát hiểm, đi thang bộ xuống lầu.

“Tiểu Ngũ, cậu đừng quan tâm, cậu ấy không phải bởi vì cậu đâu.” Nguyên Lãng nhìn một màn này, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt nói hai câu.

Hàn Vũ gật đầu, không thể phủ nhận có chút suy sụp, nhưng quả thật cậu cũng có thể cảm thấy cảm xúc trên người Kỳ Lân, không hoàn toàn do nguyên nhân tính hướng của cậu, Kỳ Lân luôn sang sảng lạc quan, nếu thật phải nói có cái gì có thể ảnh hưởng cậu ta tới mức đó, chỉ có thể là chuyện của chính cậu ta.

“Các cậu….. cũng không phải tôi cố ý muốn gạt…. thật ra tôi không thích con gái…..” Hàn Vũ đứng ở cửa, nhìn Nguyên Lãng, ngắt ngắt ngứ ngứ nói ra tính hướng của mình.

Giải thích một phen, chân chính mở miệng mới biết, thật đúng là một chuyện khó xử lão nhân gia, nhiều năm như vậy, cậu ngoại trừ gặp được đồng loại biết rõ trong lòng, thật đúng là chưa từng có kinh nghiệm giải thích tính hướng của mình với người ngoài.

Nguyên Lãng hiểu ý cười cười, “Ngày mai hẹn gặp chỗ nào rồi lại nói, chuyện hôm nay bọn tôi tới đây…… vị kia, ban đầu không biết nhỉ?”

“Tôi vốn chuẩn bị lúc nấu cơm tối sẽ gọi điện nói với y, ai biết hôm nay y về sớm như vậy……” Hàn Vũ lặng lẽ bĩu môi.

Nguyên Lãng nhìn vẻ mặt này của Hàn Vũ, tỉnh ngộ đột nhiên cười cười, vẫy tay chào, đi thang máy đuổi theo Kỳ Lân.

Hàn Vũ đóng cửa lại, quay người dựa vào ván cửa, khẽ thở dài một hơi.

Kết quả hơi còn chưa thở ra, một bóng đen đã đè xuống, hung hăng chặn cái miệng đang thở dài của Hàn Vũ.

Hàn Vũ kinh ngạc trợn to mắt, chỉ thấy đối phương cũng không chớp mắt theo dõi cậu, trong mắt cũng không có biểu cảm săn sóc và cưng chiều gì, chỉ có một biểu cảm bị Hàn Vũ bắt được, chính là….. nôn nóng.

“Em thở dài cái gì? Suy nghĩ của bọn họ rất quan trọng?” Thật lâu sau, Tả Duy Đường rốt cuộc đánh tan mất mát trong mắt Hàn Vũ, mới buông tha cho Hàn Vũ thở hổn hển.

Hàn Vũ thở phì phò mấy hơi lớn, mới nhìn về phía Tả Duy Đường, hai tay y còn dính bọt xà phòng nước rửa chén, có vẻ, ngay cả chén còn chưa rửa xong, đã bỏ chạy lại đây.

Cậu hơi thăm dò nhìn Tả Duy Đường, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng y quay về bếp chuẩn bị tiếp tục rửa chén.

“Cái này đúng như anh muốn, không đường lui rồi!” Hàn Vũ quăng mạnh người lên sofa, đem mọi chuyện trước sau trong hôm nay suy nghĩ một lần, đột nhiên cảm thấy, Tả Duy Đường hôm nay về sớm thật sự trùng hợp!

Chân trước mình vừa mang bọn A Lãng về đây, sau lưng y đã có việc về sớm!

Này cũng thôi, nhưng người này rõ ràng hẳn là nhân tài có ý thức lãnh địa rất mạnh, đối với hành vi mình không báo trước đã mang bạn về này vậy mà không có một chút biểu hiện tức giận.

Đối với bí mật nhỏ cuối cùng của bản thân, lúc mình còn đang do dự có nên nói ra không, người này đã dùng một loại thái độ vô tội ngoài ý muốn không biết gì hết chặt đứt toàn bộ lựa chọn dư thừa của cậu!

Đầu óc Hàn Vũ xoay chuyển thật nhanh, suy diễn từng chút, nếu cậu còn không hiểu ra là chuyện gì, chỉ có thể nói, cậu chẳng những là con cừu, còn là con cừu mang não heo!

Suy nghĩ cẩn thận các loại tình huống trong đó xong, tuy trong lòng ảo não bị người khác quấy rối bước đi, nhưng không có cảm xúc phẫn nộ khó chịu gì bên trong.

Loại người như cậu, Hàn Vũ vẫn tự hiểu rõ, cho dù đánh cược một phen, chạy tới nơi này xem như một nửa sống chung với người này, cũng như trước thời thời khắc khắc tính toán đường lui cho mình.

Không dựa vào, không can thiệp, không dính líu, là mấu chốt cơ bản nhất của cậu, mà mấu chốt này, hiển nhiên cho Tả Duy Đường cảm giác chỉ đang hùa theo, không bỏ vốn, vẫn duy trì một loại tư thái tùy thời có thể dứt ra rời đi.

Có ngày hôm nay, cũng tốt! Đỡ cho mình kéo càng lâu, đối với đám nhóc con này lại càng không biết mở miệng thế nào.

Trước mắt xem ra, trong tình huống đã nói ra, hình như vẫn tốt hơn nhiều so với cậu dự đoán.

Hàn Vũ nghĩ, sâu kín thở dài, thì thào lặp lại một câu: “Thật đúng như ý anh, không còn đường lui!”

Mà người nào đó trong bếp vẫn luôn dựa vào thính lực nhạy bén, nghe được câu kia của Hàn Vũ, ánh mắt hơi mị lên, động tác rửa chén trong tay càng nhẹ hơn.

Đường lui? Cái thứ đó từ lúc lòng tham của y bắt đầu tràn ra, đã không muốn để lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương